Born at Wantage, Berkshire, in 849, Alfred was the fifth son of Aethel dịch - Born at Wantage, Berkshire, in 849, Alfred was the fifth son of Aethel Việt làm thế nào để nói

Born at Wantage, Berkshire, in 849,

Born at Wantage, Berkshire, in 849, Alfred was the fifth son of Aethelwulf, king of the West Saxons. At their father's behest and by mutual agreement, Alfred's elder brothers succeeded to the kingship in turn, rather than endanger the kingdom by passing it to under-age children at a time when the country was threatened by worsening Viking raids from Denmark.

Since the 790s, the Vikings had been using fast mobile armies, numbering thousands of men embarked in shallow-draught longships, to raid the coasts and inland waters of England for plunder.

Such raids were evolving into permanent Danish settlements; in 867, the Vikings seized York and established their own kingdom in the southern part of Northumbria. The Vikings overcame two other major Anglo-Saxon kingdoms, East Anglia and Mercia, and their kings were either tortured to death or fled.

Finally, in 870 the Danes attacked the only remaining independent Anglo-Saxon kingdom, Wessex, whose forces were commanded by King Aethelred and his younger brother Alfred. At the battle of Ashdown in 871, Alfred routed the Viking army in a fiercely fought uphill assault. However, further defeats followed for Wessex and Alfred's brother died.

As King of Wessex at the age of 21, Alfred (reigned 871-99) was a strongminded but highly strung battle veteran at the head of remaining resistance to the Vikings in southern England.

In early 878, the Danes led by King Guthrum seized Chippenham in Wiltshire in a lightning strike and used it as a secure base from which to devastate Wessex. Local people either surrendered or escaped (Hampshire people fled to the Isle of Wight), and the West Saxons were reduced to hit and run attacks seizing provisions when they could.

With only his royal bodyguard, a small army of thegns (the king's followers) and Aethelnoth earldorman of Somerset as his ally, Alfred withdrew to the Somerset tidal marshes in which he had probably hunted as a youth. (It was during this time that Alfred, in his preoccupation with the defence of his kingdom, allegedly burned some cakes which he had been asked to look after; the incident was a legend dating from early twelfth century chroniclers.)

A resourceful fighter, Alfred reassessed his strategy and adopted the Danes' tactics by building a fortified base at Athelney in the Somerset marshes and summoning a mobile army of men from Wiltshire, Somerset and part of Hampshire to pursue guerrilla warfare against the Danes. In May 878, Alfred's army defeated the Danes at the battle of Edington.

According to his contemporary biographer Bishop Asser, 'Alfred attacked the whole pagan army fighting ferociously in dense order, and by divine will eventually won the victory, made great slaughter among them, and pursued them to their fortress (Chippenham) ... After fourteen days the pagans were brought to the extreme depths of despair by hunger, cold and fear, and they sought peace'. This unexpected victory proved to be the turning point in Wessex's battle for survival.

Realising that he could not drive the Danes out of the rest of England, Alfred concluded peace with them in the treaty of Wedmore. King Guthrum was converted to Christianity with Alfred as godfather and many of the Danes returned to East Anglia where they settled as farmers. In 886, Alfred negotiated a partition treaty with the Danes, in which a frontier was demarcated along the Roman Watling Street and northern and eastern England came under the jurisdiction of the Danes - an area known as 'Danelaw'. Alfred therefore gained control of areas of West Mercia and Kent which had been beyond the boundaries of Wessex.

To consolidate alliances against the Danes, Alfred married one of his daughters, Aethelflaed, to the ealdorman of Mercia. Alfred himself had married Eahlswith, a Mercian noblewoman, and another daughter, Aelfthryth, to the Count of Flanders, a strong naval power at a time when the Vikings were settling in eastern England.

The Danish threat remained, and Alfred reorganised the Wessex defences in recognition that efficient defence and economic prosperity were interdependent. First, he organised his army (the thegns, and the existing militia known as the fyrd) on a rota basis, so he could raise a 'rapid reaction force' to deal with raiders whilst still enabling his thegns and peasants to tend their farms.

Second, Alfred started a building programme of well-defended settlements across southern England. These were fortified market places ('borough' comes from the Old English burh, meaning fortress); by deliberate royal planning, settlers received plots and in return manned the defences in times of war. (Such plots in London under Alfred's rule in the 880s shaped the streetplan which still exists today between Cheapside and the Thames.)

This obligation required careful recording in what became known as 'the Burghal Hidage', which gave details of the building and manning of Wessex and Mercian burhs according to their size, the length of their ramparts and the number of men needed to garrison them.

Centred round Alfred's royal palace in Winchester, this network of burhs with strongpoints on the main river routes was such that no part of Wessex was more than 20 miles from the refuge of one of these settlements. Together with a navy of new fast ships built on Alfred's orders, southern England now had a defence in depth against Danish raiders.

Alfred's concept of kingship extended beyond the administration of the tribal kingdom of Wessex into a broader context. A religiously devout and pragmatic man who learnt Latin in his late thirties, he recognised that the general deterioration in learning and religion caused by the Vikings' destruction of monasteries (the centres of the rudimentary education network) had serious implications for rulership. For example, the poor standards in Latin had led to a decline in the use of the charter as an instrument of royal government to disseminate the king's instructions and legislation.

In one of his prefaces, Alfred wrote 'so general was its [Latin] decay in England that there were very few on this side of the Humber who could understand their rituals in English or translate a letter from Latin into English ... so few that I cannot remember a single one south of the Thames when I came to the throne.'

To improve literacy, Alfred arranged, and took part in, the translation (by scholars from Mercia) from Latin into Anglo-Saxon of a handful of books he thought it 'most needful for men to know, and to bring it to pass ... if we have the peace, that all the youth now in England ... may be devoted to learning'.

These books covered history, philosophy and Gregory the Great's 'Pastoral Care' (a handbook for bishops), and copies of these books were sent to all the bishops of the kingdom. Alfred was patron of the Anglo-Saxon Chronicle (which was copied and supplemented up to 1154), a patriotic history of the English from the Wessex viewpoint designed to inspire its readers and celebrate Alfred and his monarchy.

Like other West Saxon kings, Alfred established a legal code; he assembled the laws of Offa and other predecessors, and of the kingdoms of Mercia and Kent, adding his own administrative regulations to form a definitive body of Anglo-Saxon law.

'I ... collected these together and ordered to be written many of them which our forefathers observed, those which I liked; and many of those which I did not like I rejected with the advice of my councillors ... For I dared not presume to set in writing at all many of my own, because it was unknown to me what would please those who should come after us ... Then I ... showed those to all my councillors, and they then said that they were all pleased to observe them' (Laws of Alfred, c.885-99).

By the 890s, Alfred's charters and coinage (which he had also reformed, extending its minting to the burhs he had founded) referred to him as 'king of the English', and Welsh kings sought alliances with him. Alfred died in 899, aged 50, and was buried in Winchester, the burial place of the West Saxon royal family.

By stopping the Viking advance and consolidating his territorial gains, Alfred had started the process by which his successors eventually extended their power over the other Anglo-Saxon kings; the ultimate unification of Anglo-Saxon England was to be led by Wessex.

It is for his valiant defence of his kingdom against a stronger enemy, for securing peace with the Vikings and for his farsighted reforms in the reconstruction of Wessex and beyond, that Alfred - alone of all the English kings and queens - is known as 'the Great'.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Sinh ra tại Wantage, Berkshire, tại 849, Alfred là con thứ năm của Aethelwulf, vua của người Saxon West. Theo lệnh của cha mình và bằng thoả thuận, Alfred của người Anh đã thành công để thuận lần lượt, thay vì gây nguy hiểm cho Vương Quốc bằng cách gởi nó đến dưới tuổi trẻ em tại một thời điểm khi đất nước đã bị đe dọa bởi xấu đi Viking bom từ Đan Mạch.Kể từ 790s, người Viking đã sử dụng quân đội nhanh điện thoại di động, số ngàn người đàn ông lên tầm nước nông nằm, tấn công bờ biển và các vùng biển nội địa của Anh cho cướp bóc. Cuộc tấn công như vậy đã phát triển thành các khu định cư vĩnh viễn Đan Mạch; năm 867, người Viking chiếm York và thành lập Vương Quốc riêng của họ ở phía nam của Northumbria. Người Viking đã vượt qua hai khác lớn Anglo-Saxon Vương Quốc, East Anglia và Mercia, và vị vua của họ đã bị tra tấn đến chết hoặc chạy trốn. Cuối cùng, năm 870 Đan Mạch đã tấn công duy nhất còn lại Anglo-Saxon Vương quốc độc lập, Wessex, có lực lượng được chỉ huy bởi vua Aethelred và em trai Alfred. Trận Ashdown ở 871, Alfred chuyển quân Viking trong một cuộc tấn công dữ dội đấu khó khăn. Tuy nhiên, tiếp tục đánh bại theo cho Wessex và Alfred's anh em đã chết. Là vua của Wessex lúc 21 tuổi, Alfred (trị vì 871-99) là một strongminded nhưng cựu chiến binh chiến đấu cao strung ở phần đầu của các kháng cự còn lại để người Viking ở miền nam nước Anh. Ở đầu 878, Đan Mạch do vua Guthrum bị tịch thu Chippenham ở Wiltshire ở tuya tấn công và sử dụng nó như một cơ sở an toàn để tàn phá Wessex. Người dân địa phương hoặc đầu hàng hoặc thoát (Hampshire người đã bỏ chạy tới đảo Wight), và Tây Saxon được giảm để đạt và chạy các cuộc tấn công quy định nắm khi họ có thể. Với chỉ là của ông vệ sĩ Hoàng gia, một đội quân nhỏ của thegns (nhà vua theo) và Aethelnoth earldorman của Somerset là đồng minh của ông, Alfred rút lui về Somerset đầm lầy thủy triều trong đó ông đã có thể săn bắn là một thanh niên. (Trong thời gian này rằng Alfred, trong sự lo lắng của mình với việc bảo vệ của Vương Quốc của mình, bị cáo buộc đốt cháy một số bánh mà ông đã được yêu cầu để chăm sóc; sự kiện là một huyền thoại xây dựng từ đầu thế kỷ thứ mười hai chroniclers.)Một máy bay chiến đấu vát, Alfred xác định lại chiến lược của mình và chấp nhận Đan Mạch chiến thuật bởi xây dựng một căn cứ tăng cường tại Athelney trong đầm Somerset và triệu tập một đội quân điện thoại di động của người đàn ông từ Wiltshire, Somerset và một phần của Hampshire để theo đuổi chiến tranh du kích chống lại Đan Mạch. Trong tháng 5 878, quân đội của Alfred đánh bại Đan Mạch trong trận Edington. Theo người viết tiểu sử hiện đại của ông giám mục Michael Carel Asser, ' Alfred tấn công ngoại giáo toàn bộ quân đội chiến đấu ferociously dày đặc để, và Thiên Chúa sẽ cuối cùng giành chiến thắng, thực hiện các giết mổ lớn trong số đó, và theo đuổi họ của pháo đài (Chippenham)... Sau mười bốn ngày pagans đã đưa đến tuyệt vọng cùng cực của sâu bằng đói, lạnh và sợ hãi, và họ tìm kiếm hòa bình '. Chiến thắng bất ngờ này đã chứng tỏ là một bước ngoặt trong của Wessex chiến cho sự sống còn.Nhận ra rằng ông có thể không lái xe Đan Mạch ra khỏi phần còn lại của Anh, Alfred ký kết hòa bình với họ theo Hiệp ước Chico. Vua Guthrum đã được chuyển đổi sang Thiên Chúa giáo với Alfred là bố già và nhiều người Đan Mạch quay trở lại Đông Anglia nơi họ định cư là nông dân. Năm 886, Alfred đã đàm phán một hiệp ước phân vùng với Đan Mạch, trong đó một biên giới là nguy dọc theo La Mã Watling Street và miền Bắc và Đông Anh nằm dưới thẩm quyền của Đan Mạch - diện tích được gọi là 'Danelaw'. Alfred do đó giành quyền kiểm soát khu vực của West Mercia và Kent đã vượt ra ngoài ranh giới của Wessex. Để củng cố liên minh với Đan Mạch, Alfred kết hôn với con gái ông, Aethelflaed, để ealdorman của Mercia. Alfred mình đã kết hôn với Eahlswith, một phụ nữ Mercian, và một con gái, Aelfthryth, để tính vùng Flanders, một sức mạnh Hải quân mạnh tại một thời điểm khi người Viking đã định cư tại phía đông Anh.Các mối đe dọa Đan Mạch vẫn, và Alfred tổ chức lại bảo vệ Wessex thừa nhận rằng bảo vệ hiệu quả và sự thịnh vượng kinh tế đã được phụ thuộc lẫn nhau. Đầu tiên, ông tổ chức quân đội của mình (các thegns, và dân quân hiện tại được gọi là fyrd) trên cơ sở rota, do đó, ông có thể nâng cao một lực lượng phản ứng nhanh chóng' để đối phó với cướp trong khi vẫn cho phép thegns và nông dân của mình để có xu hướng trang trại của họ.Thứ hai, Alfred bắt đầu một chương trình xây dựng cũng như bảo vệ các khu định cư trên khắp miền nam nước Anh. Chúng là tăng cường những nơi thị trường ('khu' đến từ burh tiếng Anh cũ, có nghĩa là pháo đài); bởi kế hoạch Hoàng gia cố ý, những người định cư đã nhận được lô và đổi lại vận hành hệ thống phòng thủ trong thời chiến. (Các lô ở Luân Đôn dưới sự cai trị của Alfred trong 880s các hình dạng con mà vẫn còn tồn tại ngày nay giữa Cheapside và sông Thames.) Nghĩa vụ này yêu cầu ghi âm trong những gì được gọi là 'các Burghal Hidage', khiến các chi tiết của việc xây dựng cẩn thận và manning của Wessex và Mercian burhs theo kích thước của chúng, chiều dài của thành lũy của họ và số lượng người đàn ông cần thiết để đồn trú chúng. Tập trung quanh cung điện Hoàng gia của Alfred ở Winchester, mạng này của burhs với strongpoints trên các tuyến đường sông chính là như vậy mà không có một phần của Wessex đã là nhiều hơn 20 dặm từ nơi trú ẩn của một trong những khu định cư. Cùng với một hải quân mới tàu nhanh chóng được xây dựng theo lệnh của Alfred, miền nam nước Anh bây giờ đã có một phòng ở độ sâu chống lại cướp Đan Mạch.Alfred's các khái niệm của Vương quyền mở rộng vượt ra ngoài sự quản lý của Quốc Anh Wessex bộ lạc vào một bối cảnh rộng hơn. Một tôn giáo sùng đạo và thực dụng người đàn ông đã học tiếng Latin trong thirties trễ của mình, ông công nhận rằng sự suy giảm chung trong học tập và tôn giáo gây ra bởi những người Viking tàn phá của tu viện (Trung tâm của mạng lưới giáo dục thô sơ) có tác động nghiêm trọng đối với mối. Ví dụ, các tiêu chuẩn nghèo trong tiếng Latin đã dẫn đến một sự suy giảm trong việc sử dụng của điều lệ như một công cụ của chính phủ Hoàng gia để phổ biến các hướng dẫn của nhà vua và pháp luật. Trong một trong prefaces của mình, Alfred đã viết 'như vậy nói chung là phân rã của nó [Latin] ở Anh mà đã có rất ít trên mặt của Humber những người có thể hiểu các nghi lễ của họ bằng tiếng Anh hoặc dịch một lá thư từ Latin sang tiếng Anh... vì vậy vài mà tôi không thể nhớ một đơn duy nhất về phía nam của sông Thames khi tôi lên ngôi.'Để cải thiện biết đọc biết viết, Alfred sắp xếp, và tham gia vào, bản dịch (của học giả từ Mercia) từ Latin vào Anglo-Saxon trong một số ít sách ông nghĩ rằng nó 'đặt needful cho người đàn ông biết, và mang lại cho nó để vượt qua... nếu chúng ta có hòa bình, rằng tất cả các thanh thiếu niên bây giờ ở Anh... có thể được dành cho việc học tập'. Những cuốn sách này bao gồm lịch sử, triết học và Gregory của đại 'mục vụ chăm sóc' (một cẩm nang cho giám mục), và bản sao của những cuốn sách này trang bị cho tất cả các giám mục của Vương Quốc. Alfred là người bảo trợ của Anglo-Saxon Chronicle (mà đã được sao chép và bổ sung tới 1154), một yêu nước lịch sử của tiếng Anh từ quan điểm Wessex được thiết kế để truyền cảm hứng cho độc giả của nó và kỷ niệm Alfred và chế độ quân chủ của ông.Giống như các vị vua khác của West Saxon, Alfred thành lập luật; ông tập hợp các định luật của Offa và các phiên bản trước, và các Vương Quốc của Mercia và Kent, thêm mình quy định hành chính để tạo thành một cơ thể cuối cùng của Anglo-Saxon luật. ' Tôi... thu thập những với nhau và đã ra lệnh phải được ghi nhiều người trong số họ mà ông cha của chúng tôi quan sát thấy, những người mà tôi thích; và nhiều người trong số những người mà tôi không thích tôi từ chối với những lời khuyên của councillors của tôi... Cho tôi không dám đoán để thiết lập bằng văn bản ở tất cả nhiều của riêng, bởi vì nó là không rõ với tôi những gì tôi sẽ làm hài lòng những người nên đến sau khi chúng tôi... Sau đó tôi... đã cho thấy những người đến tất cả các councillors của tôi, và họ sau đó nói rằng họ đã được tất cả vui mừng quan sát họ ' (luật của Alfred, c.885-99).Bởi 890s, Alfred của điều lệ và tiền đúc (mà ông đã cũng cải cách, mở rộng của nó đúc để burhs ông đã lập ra) gọi ông là 'vua của tiếng Anh', và các vị vua xứ Wales tìm kiếm liên minh với anh ta. Alfred chết năm 899, tuổi từ 50, và được chôn cất ở Winchester, nơi chôn cất của gia đình hoàng gia Tây Saxon.Bởi dừng lại sự tiến quân của Viking và củng cố của ông lãnh, Alfred đã bắt đầu quá trình mà những người kế vị của ông cuối cùng mở rộng quyền lực của các vị vua Anglo-Saxon khác; sự thống nhất cuối cùng của Anglo-Saxon Anh đã được lãnh đạo bởi Wessex. Nó là của ông dũng cảm bảo vệ Vương Quốc của mình chống lại một kẻ thù mạnh mẽ hơn, để đảm bảo hòa bình với người Viking và cải cách farsighted của ông trong việc tái thiết của Wessex và hơn thế nữa, Alfred - một mình của tất cả các anh vua và hoàng hậu - được gọi là 'đại'.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Sinh ra tại Wantage, Berkshire, trong 849, Alfred là con trai thứ năm của Aethelwulf, vua của Saxon Tây. Theo chỉ thị của người cha và hai bên thoả thuận, người anh của Alfred đã thành công với vương quyền lần lượt, hơn là gây nguy hiểm cho các vương quốc bằng cách đi qua nó để dưới độ tuổi trẻ em tại một thời điểm khi đất nước bị đe dọa bởi xấu đi Viking các cuộc tấn công từ Đan Mạch. Kể từ khi Thập niên 790 , những người Viking đã sử dụng quân đội di động nhanh, đánh số hàng ngàn người đàn ông bắt tay vào dự thảo nông-longships, để tấn công các bờ biển và các vùng nước nội địa của nước Anh cướp bóc. cuộc tấn công như vậy đã được phát triển thành khu định cư vĩnh viễn của Đan Mạch; ở 867, những người Viking thu giữ York và thành lập vương quốc riêng của mình ở phần phía nam của Northumbria. Những người Viking đã vượt qua hai Anglo-Saxon vương quốc lớn khác, East Anglia và Mercia, và vua của họ hoặc là bị tra tấn đến chết hoặc chạy trốn. Cuối cùng, trong 870 người Đan Mạch đã tấn công chỉ còn lại độc lập Anglo-Saxon vương quốc, Wessex, mà các lực lượng đã được chỉ huy bởi Vua Aethelred và em trai của ông Alfred. Tại trận đánh của Ashdown tại 871, Alfred chuyển quân Viking trong một cuộc tấn công quyết liệt chiến đấu khó khăn. Tuy nhiên, sau thất bại hơn nữa cho Wessex và Alfred của anh qua đời. Là King of Wessex ở tuổi 21, Alfred (trị vì 871-99) là một cựu chiến binh chiến đấu cứng rắn nhưng xâu thành chuỗi cao ở đầu còn lại đề kháng với những người Viking ở miền Nam nước Anh. Đầu năm 878, người Đan Mạch do vua Guthrum thu giữ Chippenham, Wiltshire trong một cuộc tấn công chớp nhoáng và sử dụng nó như là một căn cứ an toàn mà từ đó để tàn phá Wessex. Người dân địa phương hoặc là đầu hàng hoặc bỏ trốn (người Hampshire trốn đến Isle of Wight), và Saxons Tây đã được giảm xuống còn nhấn và chạy các cuộc tấn công chiếm giữ quy định khi họ có thể. Chỉ với vệ sĩ hoàng gia của mình, một đội quân nhỏ của thegns (tín đồ của nhà vua) và Aethelnoth earldorman của Somerset là đồng minh của ông, Alfred rút về đầm lầy thủy triều Somerset trong đó có lẽ ông đã bị săn bắt như một thanh niên. (Đó là trong thời gian này mà Alfred, trong sự lo lắng của mình với việc bảo vệ vương quốc của mình, bị cáo buộc đốt cháy một số loại bánh mà ông đã được yêu cầu để chăm sóc; sự cố là một huyền thoại có niên đại từ thế kỷ thứ mười hai nhà biên niên đầu.) Một máy bay chiến đấu tháo vát, Alfred đánh giá lại chiến lược của mình và thông qua chiến thuật của Đan Mạch bằng cách xây dựng một cơ sở kiên cố tại Athelney trong các đầm lầy Somerset và triệu tập một đội quân di động của người đàn ông từ Wiltshire, Somerset và một phần của Hampshire để theo đuổi chiến tranh du kích chống lại những người Đan Mạch. Trong tháng 878, quân đội Alfred đã đánh bại Đan Mạch trong trận Edington. Theo người viết tiểu sử đương đại của ông Giám mục Asser, "Alfred tấn công quân đội toàn bộ ngoại giáo chiến đấu mãnh liệt để dày đặc, và bởi thần thánh cuối cùng sẽ giành chiến thắng, đã giết mổ lớn trong số họ , và theo đuổi chúng đến pháo đài của họ (Chippenham) ... Sau mười bốn ngày các dân ngoại được mang đến độ sâu của sự tuyệt vọng cùng cực của đói, lạnh và sợ hãi, và họ tìm cách hòa bình '. Chiến thắng bất ngờ này được chứng minh là bước ngoặt trong cuộc chiến của Wessex cho sự sống còn. Nhận ra rằng ông không thể lái xe Đan Mạch ra khỏi phần còn lại của nước Anh, Alfred kết luận hòa bình với họ trong hiệp ước của Wedmore. Vua Guthrum đã được chuyển đổi sang Thiên Chúa giáo với Alfred là cha đỡ đầu và nhiều người Đan Mạch đã trở lại Đông Anglia nơi họ định cư là nông dân. Trong 886, Alfred đàm phán về một hiệp ước phân vùng với những người Đan Mạch, trong đó có một biên giới được phân định theo Watling phố La Mã và miền bắc và miền đông nước Anh đã thuộc thẩm quyền của người Đan Mạch - một khu vực được gọi là 'Danelaw'. Do đó Alfred giành quyền kiểm soát các khu vực của Tây Mercia và Kent mà đã vượt ra ngoài ranh giới của Wessex. Để củng cố liên minh chống lại người Đan Mạch, Alfred kết hôn với một người con gái của mình, Aethelflaed, đến ealdorman của Mercia. Alfred mình đã kết hôn Eahlswith, một người đàn bà cao thượng buôn, và con gái khác, Aelfthryth, để bá tước của Flanders, một lực lượng hải quân mạnh tại một thời điểm khi những người Viking đã được giải quyết ở miền đông nước Anh. Các mối đe dọa của Đan Mạch được giữ lại, và Alfred tổ chức lại hệ thống phòng thủ ở Wessex công nhận rằng phòng thủ hiệu quả và sự thịnh vượng kinh tế là phụ thuộc lẫn nhau. Đầu tiên, ông đã tổ chức quân đội của ông (các thegns, và các lực lượng dân quân hiện tại được gọi là fyrd) trên cơ sở rota, để anh có thể nâng cao một 'lực lượng phản ứng nhanh "để đối phó với bọn cướp trong khi vẫn cho phép thegns và nông dân của mình để chăm sóc trang trại của họ. Thứ hai, Alfred bắt đầu một chương trình xây dựng các khu định cư cũng đã bảo vệ trên toàn miền nam nước Anh. Những nơi được củng cố thị trường ('quận' đến từ burh tiếng Anh cổ, nghĩa là pháo đài); bởi kế hoạch của hoàng gia có chủ ý, định cư nhận được âm mưu và lại có người lái vệ trong thời gian chiến tranh. (Mảnh đất kiểu này ở London dưới sự cai trị của Alfred trong Thập niên 880 hình các streetplan đó vẫn còn tồn tại ngày hôm nay giữa Cheapside và Thames.) Nghĩa vụ này yêu cầu ghi cẩn thận trong những gì được gọi là 'các Burghal Hidage', trong đó có chi tiết về việc xây dựng và định biên của Wessex và burhs buôn theo kích thước, chiều dài của thành lũy của họ và số lượng người cần thiết để đồn trú cho họ. hoàng cung tròn làm trung tâm của Alfred ở Winchester, mạng lưới này của burhs với những trọng điểm trên các tuyến sông chính là như vậy mà không có một phần của Wessex là hơn 20 dặm từ nơi ẩn náu của một trong những khu định cư. Cùng với một lực lượng hải quân của tàu mới nhanh chóng xây dựng theo lệnh của Alfred, miền Nam nước Anh bây giờ đã có một vệ theo chiều sâu so với raiders Đan Mạch. khái niệm Alfred của vương quyền mở rộng vượt ra ngoài sự quản lý của các bộ tộc của vương quốc Wessex vào một bối cảnh rộng lớn hơn. Một người đàn ông tôn giáo sùng đạo và thực dụng người học tiếng Latin ở tuổi ba mươi tám đôi mươi, ông nhận ra rằng sự suy giảm chung trong việc học và tôn giáo gây ra bởi sự tàn phá của Vikings của tu viện (các trung tâm của mạng lưới giáo dục thô sơ) đã có những tác động nghiêm trọng đối với quyền cai trị. Ví dụ, các tiêu chuẩn nghèo ở Latin đã dẫn đến một sự suy giảm trong việc sử dụng các điều lệ như một công cụ của chính phủ hoàng gia để phổ biến các hướng dẫn của nhà vua và pháp luật. Trong một lời đề tựa của mình, Alfred đã viết 'quá chung chung là nó [Latin] sâu ở Anh rằng có rất ít ở phía bên này của Humber có thể hiểu được những nghi lễ của họ bằng tiếng Anh hoặc dịch thư từ Latin sang tiếng Anh ... rất ít mà tôi không thể nhớ một nam duy nhất của Thames khi tôi lên ngôi . " Để cải thiện biết chữ, Alfred sắp xếp, và đã tham gia, trong bản dịch (do các học giả từ Mercia) từ Latin vào Anglo-Saxon của một số ít các cuốn sách ông nghĩ nó cần thiết nhất cho nam giới để biết, và mang lại cho nó để vượt qua ... nếu chúng ta có sự bình an, mà tất cả các bạn trẻ hiện nay ở Anh ... có thể được dành cho việc học tập ". Những cuốn sách này đề cập lịch sử, triết học và Gregory the Great 'Pastoral Care "(một cuốn cẩm nang cho các giám mục), và bản sao những cuốn sách này đã được gửi đến tất cả các giám mục của vương quốc. Alfred là người bảo trợ của người Anglo-Saxon Chronicle (mà đã được sao chép và bổ sung lên đến 1154), một lịch sử yêu nước của người Anh từ quan điểm Wessex thiết kế để truyền cảm hứng độc giả của mình và kỷ niệm Alfred và chế độ quân chủ của mình. Giống như vua Tây Saxon khác, Alfred thành lập một bộ luật; ông lắp ráp pháp luật của Offa và người tiền nhiệm khác, và của các vương quốc Mercia và Kent, thêm quy định hành chính của chính mình để tạo thành thể dứt khoát của pháp luật Anglo-Saxon. "Tôi ... thu này lại với nhau và được lệnh phải được viết bằng nhiều họ mà cha ông chúng ta quan sát thấy, những người mà tôi thích; và nhiều người trong số những người mà tôi không thích tôi từ chối với lời khuyên của các ủy viên hội đồng của tôi ... Vì tôi không dám đoán để thiết lập văn bản ở tất cả nhiều của riêng tôi, bởi vì nó đã được biết đến cho tôi những gì sẽ làm hài lòng những ai cần đến sau chúng tôi ... Sau đó, tôi ... cho thấy những người cho tất cả các ủy viên hội đồng của tôi, và sau đó họ nói rằng họ hài lòng tất cả các quan sát chúng "(Laws của Alfred, c.885-99). Đến Thập niên 890, Điều lệ và tiền đúc của Alfred ( mà ông cũng đã được cải cách, mở rộng đúc của nó đến burhs ông đã thành lập) gọi ông là "vua của các học Anh, và Welsh vua tìm cách liên minh với anh ta. Alfred chết ở 899, độ tuổi 50, và được chôn cất tại Winchester, nơi chôn cất của gia đình hoàng gia Tây Saxon. Bằng cách ngăn chặn sự tiến Viking và củng cố lợi ích lãnh thổ của mình, Alfred đã bắt đầu quá trình mà người kế nhiệm của ông cuối cùng mở rộng quyền lực của mình trong vua Anglo-Saxon khác; sự thống nhất cuối cùng của Anglo-Saxon đã được dẫn dắt bởi Wessex. Nó là để phòng thủ dũng cảm của ông về vương quốc của mình chống lại một kẻ thù mạnh hơn, để đảm bảo hòa bình với những người Viking và cải cách nhìn xa trông rộng của ông trong việc tái thiết của Wessex và xa hơn nữa, rằng Alfred - một mình của tất cả các vị vua và hoàng hậu Anh - được biết đến như là "vĩ đại".













































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: