“Where have you been?”Asami voice was accusatory as Akihito stepped th dịch - “Where have you been?”Asami voice was accusatory as Akihito stepped th Việt làm thế nào để nói

“Where have you been?”Asami voice w


“Where have you been?”

Asami voice was accusatory as Akihito stepped through the front door. It was 1:30 in the morning and he rolled his eyes and blew out a breath before shutting the door behind him and hanging up his jacket. “Out. I sent you a text.”

Asami was sitting on the couch, feet bared in his suit pants and his white shirt with the top buttons undone, revealing the broad expanse of a well toned chest and dishevelled hair framing his forehead, creating a very sexy, unhinged picture. He looked away, not wanting to go there.

Asami was on his feet, his tone low and dangerous. “With who?”

Akihito still kept his gaze away as he headed towards the stairs. There was too much buzzing going on in his head and his body felt wound tight, like it could snap at any moment. “None of your business.”

How the hell did Asami even know he went out with somebody?

Akihito had one foot on the stairs when he gasped from the suddenness of getting his arm grabbed and his body spun until he was facing a very pissed off Asami, who gently pushed him to the wall and held him there.

“Did you let him touch you?”

It sounded like Asami was trying to talk through hot coal, his teeth grinding and the muscles in his jaw ticking. Akihito looked into the man’s eyes and asked a confused, “What?”

Asami squeezed his hands tighter while something desperate and possessive shone in his eyes, was there under the calm he tried to will on to his face. “Did you let him touch you?”

It finally dawned on Akihito, like the pieces of a puzzle slotting into place. He wasn’t imagining any of it, the lingering touches or the possessiveness or the control, no matter what Asami told him. His eyes narrowed while he tried to struggle out of Asami’s grip. “Don’t, ok? Don’t try to make this about you. I need something that you can’t give me and I’m not going to stand here and let you act like I’m your property!”

Asami tightened his hands on his arms and Akihito was forced to look the man in the eyes before Asami whispered, their faces inches apart, “Who says I can’t give it to you?”

Akihito was shocked immobile, Asami’s words grinding his brain functions to a halt like a bad traffic accident. It took a moment for Akihito to realize that Asami’s lips were on his, firm and demanding and tasting like an intoxicating mix between coffee, bourbon and lust. It was everything right and everything wrong at the same time; the devil and the angel on his shoulder. Akihito could feel himself falling rapidly in the sin of Asami’s touch and it was more than his overtaxed mind and body could take.

There was a moan, low and guttural and Akihito couldn’t figure who made it, whose voice could become such a deep siren of desire. He heard it again and belatedly realized it was him, could barely pinpoint that the intense feeling of a leg rubbing his stiff cock in his pants was Asami’s.

But...

But...Akihito got his hands between them and pushed, hard. There was blood pounding in his ears and the insane flutter of his heart while he tried to draw air into his constricting lungs. He looked in Asami’s eyes and prayed he had the will to resist. “W-we can’t.”

Asami didn’t seem the least bit perturbed. He smiled before running a thumb over his lips, then sucking it into his mouth. Akihito’s breath hitched at the display.

“Why not?” Asami asked.

Out of all the ways this thing was wrong, the most grievous reason was, “Karin.”

The playful smile fell from Asami’s lips, but he didn’t back off or move away.

“Can’t help the way I feel,” was the older man’s response, the fingers of one hand splayed possessively over his stomach.

Akihito shook his head in the negative, like he was trying to shake the reasoning out of his head. “She’s your fiance...and I like her. I didn’t come here for this...”

Before he could move off Asami caged him in by planting both hands firmly on the wall beside his head, breathing hot and heavy in his personal space while he looked down on him.

“Nobody can change the way I feel, not you or anybody else,” Asami husked before capturing his lips in a sensual dance of their tongues. But instead of going further Asami pulled back, looked at him like he was the hottest thing under the sun and then he walked away, up the stairs and to his bedroom.

Akihito’s nerves were shot to shit and the baby kept letting him know she was awake in there, kicking and moving. On shaky legs he hobbled his way to the kitchen, found the fridge and downed a cold bottle of water.

He had no idea what the hell had just happened!

0~0VF0~0

That night Akihito packed a travel bag. He made sure he had the keys to his apartment before he went down the street and hailed a cab.

“You’re not going to have your baby in the back of my cab, are ya kid?” the driver asked, eyeing him suspiciously through the rearview and Akihito shook his head. “No, just take me to this address.”

Akihito handed the man a piece of paper with his address scribbled on it and the man nodded his head before driving off. He didn’t look back at the house once since he walked through the door. He didn’t want to know what he’d been leaving behind.

0~0VF0~0

It’s two days later when Akihito’s absence was finally acknowledged. There’s a knock on his door, half tentative and half firm. Two days and no call or visit from anybody, so it’s with anticipation and dread that he walks to the door and peek out.

Karin’s standing there, looking like she’s just barely holding herself together. Akihito opened the door without a word and lets her in, although his stomach dropped when he thinks of the reason why she could be seeking him out.

Did she find out Asami kissed him? Did she think they were cheating behind her back? Did she come to give him a piece of her mind? His hands were clammy as he pointed her to his old couch (well, old compared to theirs), and his heartbeat pounded like a thousand indian drums. She clutched her handbag tightly and sat, staring at him with a maelstrom of emotions flitting across her face.

Akihito wanted to say something, anything, even offer her a glass of water but the words got stuck in his throat.

“I wanted to talk to you,” she started. She patted the seat beside her and hesitantly Akihito sat.

They looked at each other awkwardly, then Karin drew in a deep breath before she started talking.

“He told me what happened.”

Akihito closed his eyes and made a broken noise low in his throat. He left to avoid this from happening. “I didn’t...”

“Shut up and let me talk.”

There was a hint of coldness there in her voice, like she was laying blame and trying not to. It scared Akihito and the baby kept kicking inside his stomach. She always knew when he was worried or stressed and would let her presence be known, like she was trying to be the one to calm him.

“He told me what happened....told me it was all him and you didn’t have anything to do with it. He told me point blank he had feelings for you and he wanted to call off our engagement. He wasn’t going to hide or lie to me....pragmatic asshole, it’s why I fell for him in the first place.” She scoffed the last part bitterly. “But he told me that nothing would change his mind. We got into a huge arguement and I asked him if he slept with you...”

Akihito flinched at her words. The kiss alone made him feel like the lowest of the low.

“...and he said no. I fought, I cried, I begged him....I...I love him.”

Akihito closed his eyes and tried not to let his tears fall at the raw brokenness of her voice. He tried to put himself in her shoes and he couldn’t imagine it, couldn’t imagine being Asami’s world and then...not.

“But he loves me like a sister. His words,” she mumbled unhappily. “Said he didn’t want to hurt me, but I told him he was doing it anyway.”

Akihito was glad she didn’t want him to talk. He had no idea what he would have said to her anyways.

“So now I’m here. I came with all intent and purposes to lay all the blame at your feet. But...” She blew out a tired breath.

There was a moment of suffocating silence. They both sat there, silent tears tracking down their cheeks. It was hard. Nothing was easy about gaining or losing Asami’s affection and the situation was obviously weighing on them both. There was a snap and Akihito flinched once more, but when he looked at Karin he could see she was reaching in her purse for something. He waited with bated breath as she took out a picture and handed it to him.

“I was packing my bags to leave when I found that.”

Akihito turned it over and looked at it. It was the picture he took that day with Asami in the park, one of the first times he started to get confused about what was happening between them. He’d never seen the picture until now and even though it was obvious he was confused Asami seemed to glow. With one hand on his rounded stomach and the other around his shoulders, the man just seemed like everything was right with the world and his smile was enthralling. As bright and warm as the morning sun.

A picture spoke a thousand words and Akihito could just imagine what Asami’s face in that picture was telling the woman.

“He always smiles at me, but never like that. Not in a long time.”

She sounded so tired, resigned. Akihito wished he could tell her how to make it all better, but he had no idea how.

“I’m sorry.” He truly was. He looked at her hesitantly and she tried to smile, using one hand to wipe away tear tracks down her cheeks.

“It doesn’t make any sense I kick up dust over this, Asami will always be Asami, I’ve known him a lot longer than you have.” She sniffled, stood and then straightened herself out. She was about to make a step when she stopped and looked down at him still sitting on the couch. “I wish I could blame you for everything, I’ve wanted to but I can’t. It’s why you moved out, isn’t it?”

Akihito nodded. “Yes.”

Her smile was brittle. “That baby
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
"Nơi bạn có?"Asami thoại được accusatory khi Akihito bước qua cửa trước. Đó là 1:30 vào buổi sáng và ông cán đôi mắt của mình và thổi ra một hơi thở trước khi đóng cửa phía sau anh ta và treo áo của mình lên. "Ra. Tôi đã gửi cho bạn một văn bản."Asami đã ngồi trên ghế, chân bared ở phù hợp với quần và áo sơ mi màu trắng của mình với các nút đầu hoàn tác, tiết lộ sự mở rộng rộng của một tốt săn chắc ngực và dishevelled tóc khung trán của mình, tạo ra một hình ảnh rất sexy, unhinged. Ông nhìn đi, không mong muốn đến đó.Asami trên đôi chân của mình, giai điệu của ông thấp và nguy hiểm. "Với những người?"Akihito vẫn giữ chiêm ngưỡng của mình đi như ông đứng đầu về phía cầu thang. Đã có quá nhiều ù xảy ra trong đầu của mình và của mình cơ thể cảm thấy vết thương chặt chẽ, như nó có thể chụp bất cứ lúc nào. "Không có doanh nghiệp của bạn."Làm thế nào các địa ngục đã làm Asami thậm chí biết ông đã đi với ai đó?Akihito đã có một chân trên cầu thang khi ông gasped từ suddenness của việc nắm lấy cánh tay của mình và cơ thể của mình tách cho đến khi ông đối mặt với một rất pissed off Asami, nhẹ nhàng đẩy anh ta vào tường và giữ ông có."Đã làm bạn cho anh ta liên lạc bạn?"Nghe có vẻ như Asami đã cố gắng để nói chuyện thông qua than nóng, nghiến răng của mình và các bắp thịt trong hàm của ông đánh dấu. Akihito nhìn vào đôi mắt của người đàn ông và yêu cầu một nhầm lẫn, "Những gì?"Asami vắt tay chặt chẽ hơn trong khi một cái gì đó tuyệt vọng và sở hữu chiếu trong đôi mắt của mình, đã có dưới bình tĩnh ông đã cố gắng để sẽ vào khuôn mặt của mình. "Đã làm bạn cho anh ta liên lạc bạn?"Cuối cùng, nó dawned on Akihito, giống như các mảnh của câu đố một cắt kiểu đứng vào vị trí. Ông không phải là tưởng tượng bất kỳ của nó, nán lại chạm hoặc possessiveness hoặc kiểm soát, không có vấn đề gì Asami nói với anh ta. Đôi mắt của mình thu hẹp trong khi ông đã cố gắng để đấu tranh ra khỏi va li của Asami. "Không, ok? Không nên cố gắng thực hiện điều này về bạn. Tôi cần một cái gì đó mà bạn không thể cung cấp cho tôi và tôi sẽ không đứng ở đây và cho phép bạn hành động như tôi là tài sản của bạn!"Asami thắt chặt bàn tay của mình trên cánh tay của mình và Akihito đã buộc phải nhìn người đàn ông trong mắt trước khi Asami thì thầm, khuôn mặt của họ inch ngoài, "Ai nói tôi không thể cung cấp cho nó cho bạn?"Akihito đã bị sốc dù, của Asami từ mài chức năng não của mình để ngăn chặn một giống như một tai nạn giao thông xấu. Phải mất một chút thời gian cho Akihito để nhận ra rằng của Asami môi trên của mình, công ty và yêu cầu và nếm giống như một sự pha trộn say giữa cà phê, bourbon và lust. Đó là tất cả những gì đúng và sai mọi thứ cùng một lúc; ma quỷ và các thiên sứ trên vai mình. Akihito có thể cảm thấy mình rơi xuống nhanh chóng trong tội lỗi của Asami touch và nó đã là nhiều hơn overtaxed tâm trí của mình và cơ thể có thể mất.Có một kêu van, thấp và guttural và Akihito không thể tìm những người đã làm cho nó, giọng nói mà có thể trở thành một nhân ngư sâu mong muốn. Ông nghe nó một lần nữa và muộn màng nhận ra nó đã là ngài, hiếm khi có thể xác định rằng cảm giác căng thẳng của một chân cọ xát cock cứng của mình trong quần của mình là của Asami.Nhưng...Nhưng... Akihito đã nhận bàn tay của mình giữa họ và đẩy, khó khăn. Đã có máu pounding trong đôi tai của mình và rung điên của trái tim của mình trong khi ông đã cố gắng để vẽ máy vào phổi của ông nằm. Ông nhìn vào mắt của Asami và cầu nguyện của hắn sẽ để chống lại. "W-chúng tôi không thể."Asami đã không có vẻ là chút ít nhất là perturbed. Ông cười trước khi chạy một ngón tay cái trên đôi môi của mình, sau đó sucking nó vào miệng của mình. Hơi thở của Akihito hitched lúc Hiển thị."Tại sao không?" Asami yêu cầu.Ra khỏi tất cả các cách, điều này là sai, đặt đại lý do là, "Karin."Vui tươi nụ cười rơi từ đôi môi của Asami, nhưng ông đã không quay trở lại hoặc di chuyển đi."Không thể giúp cách tôi cảm thấy," là phản ứng của người đàn ông lớn tuổi, các ngón tay của một tay splayed, possessively trên dạ dày của mình.Akihito lắc đầu tiêu cực, như ông đã cố gắng để lắc lý luận ra khỏi đầu của mình. "Cô ấy là vị hôn phu của bạn... và tôi thích cô ấy. Tôi không đến đây này..."Trước khi ông có thể di chuyển ra khỏi Asami lồng anh ta bằng cách trồng cả hai tay vững chắc trên tường bên cạnh đầu, thở nóng và nặng của mình trong không gian cá nhân của mình trong khi ông nhìn xuống trên người."Không ai có thể thay đổi cách tôi cảm thấy, không có bạn hoặc bất cứ ai khác," Asami husked trước khi thu giữ đôi môi của mình trong một điệu nhảy gợi cảm của lưỡi của họ. Nhưng thay vì đi xa hơn Asami kéo trở lại, nhìn anh ta như ông là những điều nóng nhất dưới ánh mặt trời và sau đó ông đi bộ đi, lên cầu thang và vào phòng ngủ của mình.Akihito’s nerves were shot to shit and the baby kept letting him know she was awake in there, kicking and moving. On shaky legs he hobbled his way to the kitchen, found the fridge and downed a cold bottle of water.He had no idea what the hell had just happened!0~0VF0~0That night Akihito packed a travel bag. He made sure he had the keys to his apartment before he went down the street and hailed a cab.“You’re not going to have your baby in the back of my cab, are ya kid?” the driver asked, eyeing him suspiciously through the rearview and Akihito shook his head. “No, just take me to this address.”Akihito handed the man a piece of paper with his address scribbled on it and the man nodded his head before driving off. He didn’t look back at the house once since he walked through the door. He didn’t want to know what he’d been leaving behind.0~0VF0~0It’s two days later when Akihito’s absence was finally acknowledged. There’s a knock on his door, half tentative and half firm. Two days and no call or visit from anybody, so it’s with anticipation and dread that he walks to the door and peek out.Karin’s standing there, looking like she’s just barely holding herself together. Akihito opened the door without a word and lets her in, although his stomach dropped when he thinks of the reason why she could be seeking him out.Did she find out Asami kissed him? Did she think they were cheating behind her back? Did she come to give him a piece of her mind? His hands were clammy as he pointed her to his old couch (well, old compared to theirs), and his heartbeat pounded like a thousand indian drums. She clutched her handbag tightly and sat, staring at him with a maelstrom of emotions flitting across her face.Akihito wanted to say something, anything, even offer her a glass of water but the words got stuck in his throat.“I wanted to talk to you,” she started. She patted the seat beside her and hesitantly Akihito sat.They looked at each other awkwardly, then Karin drew in a deep breath before she started talking.“He told me what happened.”Akihito closed his eyes and made a broken noise low in his throat. He left to avoid this from happening. “I didn’t...”“Shut up and let me talk.”There was a hint of coldness there in her voice, like she was laying blame and trying not to. It scared Akihito and the baby kept kicking inside his stomach. She always knew when he was worried or stressed and would let her presence be known, like she was trying to be the one to calm him.“He told me what happened....told me it was all him and you didn’t have anything to do with it. He told me point blank he had feelings for you and he wanted to call off our engagement. He wasn’t going to hide or lie to me....pragmatic asshole, it’s why I fell for him in the first place.” She scoffed the last part bitterly. “But he told me that nothing would change his mind. We got into a huge arguement and I asked him if he slept with you...”Akihito flinched at her words. The kiss alone made him feel like the lowest of the low.“...and he said no. I fought, I cried, I begged him....I...I love him.”Akihito closed his eyes and tried not to let his tears fall at the raw brokenness of her voice. He tried to put himself in her shoes and he couldn’t imagine it, couldn’t imagine being Asami’s world and then...not.“But he loves me like a sister. His words,” she mumbled unhappily. “Said he didn’t want to hurt me, but I told him he was doing it anyway.”Akihito was glad she didn’t want him to talk. He had no idea what he would have said to her anyways.“So now I’m here. I came with all intent and purposes to lay all the blame at your feet. But...” She blew out a tired breath.There was a moment of suffocating silence. They both sat there, silent tears tracking down their cheeks. It was hard. Nothing was easy about gaining or losing Asami’s affection and the situation was obviously weighing on them both. There was a snap and Akihito flinched once more, but when he looked at Karin he could see she was reaching in her purse for something. He waited with bated breath as she took out a picture and handed it to him.“I was packing my bags to leave when I found that.”Akihito turned it over and looked at it. It was the picture he took that day with Asami in the park, one of the first times he started to get confused about what was happening between them. He’d never seen the picture until now and even though it was obvious he was confused Asami seemed to glow. With one hand on his rounded stomach and the other around his shoulders, the man just seemed like everything was right with the world and his smile was enthralling. As bright and warm as the morning sun.A picture spoke a thousand words and Akihito could just imagine what Asami’s face in that picture was telling the woman.“He always smiles at me, but never like that. Not in a long time.”She sounded so tired, resigned. Akihito wished he could tell her how to make it all better, but he had no idea how.“I’m sorry.” He truly was. He looked at her hesitantly and she tried to smile, using one hand to wipe away tear tracks down her cheeks.
“It doesn’t make any sense I kick up dust over this, Asami will always be Asami, I’ve known him a lot longer than you have.” She sniffled, stood and then straightened herself out. She was about to make a step when she stopped and looked down at him still sitting on the couch. “I wish I could blame you for everything, I’ve wanted to but I can’t. It’s why you moved out, isn’t it?”

Akihito nodded. “Yes.”

Her smile was brittle. “That baby
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

"Anh đã ở đâu?" giọng nói của Asami đã trách móc như Akihito bước qua cửa trước. Đó là 1:30 vào buổi sáng và anh đảo mắt và thổi một hơi thở trước khi đóng cửa lại và treo lên chiếc áo khoác của mình. "Out. Tôi đã gửi cho bạn một văn bản. " Asami đang ngồi trên ghế, chân trần trong chiếc quần phù hợp với mình và áo sơ mi trắng của mình với các nút hoàn tác hàng đầu, để lộ một dải rộng của ngực cũng săn chắc và mái tóc rối bù khung trán của mình, tạo ra một rất sexy , hình ảnh rối trí. Cậu quay đi, không muốn đi đến đó. Asami là trên đôi chân của mình, giọng anh thấp và nguy hiểm. "Với ai?" Akihito vẫn giữ ánh mắt của anh đi khi anh tiến về phía cầu thang. Có được quá nhiều ù xảy ra trong đầu của mình và cơ thể mình cảm thấy vết thương chặt chẽ, như nó có thể chụp bất cứ lúc nào. "Không phải việc của bạn." Làm thế quái nào Asami thậm chí không biết ông đã đi ra với ai đó? Akihito có một chân trên cầu thang khi anh thở hổn hển từ đột ngột nhận được cánh tay của mình nắm lấy cơ thể của mình và quay cho đến khi ông đã phải đối mặt với rất bực mình Asami, người nhẹ nhàng đẩy anh vào tường và giữ anh ta ở đó. "Bạn có để cho anh ta chạm vào bạn?" Nghe như Asami đã cố gắng để nói chuyện qua than nóng, hàm răng mài và các cơ bắp ở hàm của ông đánh dấu. Akihito nhìn vào đôi mắt của người đàn ông và hỏi một bối rối, "Cái gì?" Asami vắt tay mình chặt chẽ hơn trong khi một cái gì đó tuyệt vọng và chiếm hữu tỏa sáng trong đôi mắt của mình, đã có dưới bình tĩnh, ông đã cố gắng để sẽ vào khuôn mặt của mình. "Em có cho anh ta chạm vào bạn?" Cuối cùng nó cũng hiểu ra nguyên Akihito, giống như các mảnh của một câu đố khía vào vị trí. Ông đã không tưởng tượng bất kỳ của nó, những cái chạm kéo dài hoặc chiếm hữu hoặc kiểm soát, không có vấn đề gì Asami nói với ông. Mắt anh nheo lại khi ông đã cố gắng để đấu tranh ra khỏi va li của Asami. "Không, ok? Đừng cố gắng để thực hiện điều này về bạn. Tôi cần một cái gì đó mà bạn không thể cung cấp cho tôi và tôi sẽ không đứng ở đây và để cho bạn hành động như tôi là tài sản của bạn! " Asami siết chặt bàn tay của mình trên cánh tay của mình và Akihito đã buộc phải nhìn những người đàn ông trong mắt trước Asami thì thầm, khuôn mặt inch của họ ngoài, "Ai nói tôi không thể cung cấp cho nó cho bạn?" Akihito đã bị sốc bất động, lời nói của Asami mài chức năng não của mình để dừng lại giống như một tai nạn giao thông xấu. Phải mất một chút thời gian cho Akihito để nhận ra rằng đôi môi của Asami đang trên, công ty và đòi hỏi và nếm giống như một sự pha trộn giữa cà phê say, bourbon và ham muốn của mình. Đó là tất cả mọi thứ và tất cả mọi thứ sai cùng một lúc; ma quỷ và các thiên thần trên vai anh. Akihito có thể cảm thấy mình rơi xuống nhanh trong tội lỗi của touch Asami và nó đã được nhiều hơn tâm overtaxed của mình và cơ thể có thể mất. Có một tiếng rên, thấp và giọng cổ và Akihito không thể hình dung người đã làm cho nó, mà tiếng nói có thể trở thành một sâu còi báo động của dục vọng. Anh nghe thấy nó một lần nữa và một cách muộn màng nhận ra đó là anh, chỉ có thể xác định rằng cảm giác mãnh liệt của một chân cọ xát cock cứng của ông trong quần của mình là Asami của. Nhưng ... Nhưng ... Akihito có bàn tay của mình giữa họ và đẩy, cứng. Có tiếng đập máu ở tai và rung động điên rồ của trái tim mình trong khi ông đã cố gắng để rút không khí vào phổi co thắt của mình. Ông ta nhìn vào đôi mắt của Asami và cầu nguyện, ông đã có ý chí để chống lại. "W-chúng ta có thể không." Asami không có vẻ chút ít bị nhiễu loạn. Anh mỉm cười trước khi chạy một ngón tay cái lên môi mình, sau đó hút nó vào miệng. Hơi thở Akihito hitched vào màn hình. "Tại sao không?" Asami hỏi. Trong số tất cả những cách thức điều này là sai, lý do đau thương nhất là, "Karin." Nụ cười vui tươi giảm từ môi Asami, nhưng anh đã không quay trở lại hoặc di chuyển đi. "Không thể giúp cách tôi cảm thấy," là phản ứng của người đàn ông lớn tuổi, các ngón tay của một bàn tay xòe possessively qua dạ dày của mình. Akihito lắc đầu trong các tiêu cực, giống như anh đang cố gắng lắc luận ra khỏi đầu. "Cô ấy là vợ chưa cưới của bạn ... và tôi thích cô ấy. Tôi không đến đây để này ... " Trước khi anh có thể di chuyển ra Asami lồng ông trong bằng cách trồng cả hai tay vững chắc trên các bức tường bên cạnh đầu, thở nóng và nặng nề trong không gian cá nhân của mình trong khi anh nhìn xuống trên anh ta. "Nobody có thể thay đổi cách tôi cảm thấy, không phải bạn hay bất cứ ai khác, "Asami lứt trước khi chụp đôi môi của mình trong một điệu nhảy gợi cảm của lưỡi mình. Nhưng thay vì đi xa hơn Asami kéo trở lại, nhìn anh như thể ông là điều nóng nhất dưới ánh nắng mặt trời và sau đó anh ta đi, lên cầu thang và vào phòng ngủ của mình. thần kinh Akihito đã bị bắn shit và em bé giữ cho anh biết cô ấy là tỉnh táo trong đó, đá và di chuyển. Trên đôi chân run rẩy, ông tập tễnh theo cách của mình vào bếp, tìm thấy trong tủ lạnh và uống một chai nước lạnh. Anh không biết cái quái gì vừa xảy ra! 0 ~ 0VF0 ~ 0 Đêm đó Akihito đóng một túi du lịch. Ông đã đảm bảo rằng ông đã có chìa khóa căn hộ của ông trước khi ông đi xuống phố và vẫy một chiếc taxi. "Bạn sẽ không có em bé của bạn ở phía sau của chiếc taxi của tôi, là ya nhóc?" lái xe hỏi, nhìn anh nghi ngờ qua gương chiếu hậu và Akihito lắc đầu. "Không, chỉ cần đưa tôi đến địa chỉ này." Akihito trao người đàn ông một mảnh giấy với địa chỉ của mình viết vội trên nó và người đàn ông gật đầu trước khi lái xe đi. Ông không nhìn lại ngôi nhà một lần kể từ khi anh bước qua cánh cửa. Anh không muốn biết những gì anh ta đã để lại phía sau. 0 ~ 0VF0 ~ 0 Đó là hai ngày sau khi vắng mặt Akihito cuối cùng đã được công nhận. Có một tiếng gõ cửa của mình, một nửa công ty dự kiến và một nửa. Hai ngày và không có cuộc gọi hoặc truy cập từ bất cứ ai, vì vậy nó với dự đoán và sợ rằng anh bước ra cửa và nhìn trộm ra ngoài. Karin đứng đó, nhìn như cô chỉ chỉ giữ lại bình tĩnh. Akihito mở cửa mà không có một từ và cho phép cô ở, mặc dù bụng giảm khi ông nghĩ về lý do tại sao cô ấy có thể tìm kiếm được anh ta ra. Cô ấy đã tìm ra Asami hôn anh? Cô đã nghĩ rằng họ đã lừa dối sau lưng? Cô ấy đã đến để cho anh ta một mảnh tâm trí của cô? Tay anh dính như ông chỉ của mình để đi văng cũ của mình (tốt, tuổi so với họ), và nhịp tim của anh đập như ngàn trống indian. Cô nắm chặt túi xách cô ấy thật chặt và ngồi, nhìn chằm chằm vào anh với một tình trạng rối loạn cảm xúc flitting trên khuôn mặt của cô. Akihito muốn nói điều gì đó, bất cứ điều gì, thậm chí còn cung cấp cho cô một ly nước nhưng những lời đã bị mắc kẹt trong cổ họng của mình. "Tôi muốn nói chuyện cho bạn, "cô bắt đầu. Cô vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh cô và ngập ngừng Akihito ngồi. Họ nhìn nhau lúng túng, sau đó Karin hít một hơi thật sâu trước khi cô bắt đầu nói. "Anh ấy nói với tôi những gì đã xảy ra." Akihito nhắm mắt lại và gây ra một tiếng gãy thấp trong mình cổ họng. Ông còn lại để tránh điều này xảy ra. "Tôi không ..." "Im đi và hãy để tôi nói." Có một chút lạnh lùng đó trong giọng nói của cô, giống như cô ấy đang nằm đổ lỗi và cố gắng không để. Nó sợ Akihito và em bé giữ đá bên trong dạ dày của mình. Cô luôn biết khi ông đã lo lắng hay căng thẳng và sẽ cho phép sự hiện diện của cô được biết đến, như cô ấy đang cố gắng để là người phải bình tĩnh. "Anh ấy nói với tôi những gì đã xảy ra .... nói với tôi đó là tất cả anh ta và bạn đã làm không có bất cứ điều gì để làm với nó. Ông nói với tôi trống điểm anh có tình cảm với bạn và anh ấy muốn gọi bỏ hôn ước của chúng tôi. Anh sẽ không để ẩn hoặc nói dối với tôi .... lỗ đít thực dụng, đó là lý do tại sao tôi đã cho anh ta ở nơi đầu tiên. "Cô chế giễu phần cuối cùng cay đắng. "Nhưng anh ấy nói với tôi rằng sẽ không có gì thay đổi tâm trí của mình. Chúng tôi đã vào một đối số rất lớn và tôi hỏi anh ta nếu anh ngủ với em ... " Akihito lưỡng lự trước lời nói của cô. Những nụ hôn một mình khiến anh cảm thấy như thấp nhất của thấp. "... và anh ấy nói không. Tôi đã chiến đấu, tôi đã khóc, tôi cầu xin anh .... Tôi ... tôi yêu anh ấy. " Akihito nhắm mắt lại và cố gắng không để cho những giọt nước mắt của anh rơi vào sự tan vỡ liệu của giọng nói của cô. Ông đã cố gắng đặt mình vào đôi giày của cô và anh không thể tưởng tượng được nó, không thể tưởng tượng được thế giới Asami và sau đó ... không. "Nhưng anh ấy yêu tôi như một người em gái. Lời nói của ông, "cô lầm bầm không hạnh phúc. "Nói anh không muốn làm tổn thương tôi, nhưng tôi đã nói với ông rằng ông đã làm nó anyway." Akihito đã vui mừng cô không muốn anh ta để nói chuyện. Ông không có ý tưởng những gì ông sẽ nói với cô ấy anyways. "Vì vậy, bây giờ tôi đang ở đây. Tôi đến với tất cả các ý định và mục đích để đặt tất cả các lỗi ở bàn chân của bạn. Nhưng ... "Cô thổi một hơi thở mệt mỏi. Có một khoảnh khắc của sự im lặng ngột ngạt. Cả hai đều ngồi đó, nước mắt im lặng theo dõi xuống má. Đó là khó khăn. Không có gì là dễ dàng về tăng hoặc mất cảm Asami và tình hình đã rõ ràng là có trọng lượng trên cả hai. Có một snap và Akihito nao núng một lần nữa, nhưng khi anh nhìn Karin anh có thể thấy cô đã đạt trong ví của cô cho một cái gì đó. Ông chờ đợi với nín thở khi cô lấy ra một bức tranh và đưa nó cho anh. "Tôi đã được đóng gói túi của tôi để lại khi tôi thấy rằng." Akihito bật nó lên và nhìn nó. Đó là hình ảnh ông mất ngày đó với Asami trong công viên, một trong những lần đầu tiên ông bắt đầu để có được bối rối về những gì đã xảy ra giữa họ. Anh chưa bao giờ nhìn thấy những hình ảnh cho đến bây giờ và ngay cả khi nó đã được rõ ràng ông đã nhầm lẫn Asami dường như phát sáng. Với một bàn tay lên bụng tròn của mình và người khác trên vai mình, người đàn ông chỉ có vẻ như tất cả mọi thứ đã đúng với thế giới và nụ cười của anh đã khuất phục. Như tươi sáng và ấm áp như ánh nắng mặt trời buổi sáng. Một bức tranh nói một ngàn chữ và Akihito chỉ có thể tưởng tượng những gì khuôn mặt Asami trong hình ảnh đó đã nói với người phụ nữ. "Anh ấy luôn mỉm cười với tôi, nhưng không bao giờ như thế. Không có trong một thời gian dài. " Cô nghe có vẻ rất mệt mỏi, đã từ chức. Akihito ước gì mình có thể nói với cô ấy như thế nào để làm cho nó tất cả tốt hơn, nhưng ông không có ý tưởng như thế nào. "Tôi xin lỗi." Lão thực sự. Anh nhìn cô ngập ngừng, cô cố gắng mỉm cười, bằng cách sử dụng một tay để lau nước mắt theo dõi xuống má cô. "Nó không có ý nghĩa gì tôi kick bụi lên trên này, Asami sẽ luôn là Asami, tôi đã biết anh ta một rất nhiều thời gian hơn bạn có. "Cô sụt sịt, đứng thẳng và sau đó mình ra. Cô đang chuẩn bị thực hiện một bước khi cô dừng lại và nhìn xuống anh vẫn đang ngồi trên chiếc ghế dài. "Tôi ước gì tôi có thể trách anh vì tất cả, tôi đã muốn nhưng tôi không thể. Đó là lý do tại sao quý vị dọn ra, không phải là nó? " Akihito gật đầu. "Vâng." Nụ cười của cô là giòn. "Đó bé

















































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: