Source: Onhno (2004), Vo Tri Thanh et al (2004) and authors’ modificat dịch - Source: Onhno (2004), Vo Tri Thanh et al (2004) and authors’ modificat Việt làm thế nào để nói

Source: Onhno (2004), Vo Tri Thanh

Source: Onhno (2004), Vo Tri Thanh et al (2004) and authors’ modifications.
External networks between SMEs and multinational companies (MNCs) are not yet
that strong. The weak linkage can be observed between upstream and downstream
industries (Vo Tri Thanh et al. 2004), more evidently in import-substituting and export
oriented sectors (Ohno 2004), creating industrial dualism in the national economy. On the
one hand, export-oriented manufacturing firms, especially the FIEs, have constituted a
sector with global linkage and competitiveness. On the other hand, the import substituting
firms, especially the SOEs and some FIEs, have been weak and protected.
These two sectors have very weak linkage between each other (Figure 1). This
situation has been largely due to industrial and trade policies by which Vietnam has
pursued for industrial protection for a long time.
The weak network between SMEs and large MNCs can be seen in the low level of
subcontracting and localization. Proportion of SMEs engaged in subcontracting or
assembling has been modest, being merely 14 percent in 2003 (Le Xuan Ba et al. 2006).
It is worth noting that as subcontractors and assemblers, SMEs have tended to
become marginalized at the lower/lowest end of the production supply chain. Despite
enormous efforts of the government in promoting localization, the local content or
procurement ratios for some industries are still low and far from being achieved the
planned targets. According to Mori (2005), the average of local parts procurement ratios in
all the manufacturing sectors is around 22.6 percent in 2003 at the value base, which is
significantly lower than in other ASEAN countries5. After a decade of the localization
course, the local content ratio of automobile industry remains low ranging from 5 percent
22
to 10 percent (Ohno 2004). A similar pattern can be seen in the garment and electronic
sectors (Vo Tri Thanh et al 2004). The local procurement ratio of consumer-electronics
sector has been encouraging for TVs (20-40 percent) but disappointing for PC peripherals
(5-12 percent) (Mori 2005). Success in localization is solely evident in the motorcycle
industry with an average local content ratio of 75 percent in recent years. The key reasons
for the localization fiasco are:
1. Lack of solid supporting industries;
2. Low level of technology and absorptive capability of the SMEs; and
3. Most SMEs cannot meet the MNCs requirements for quality and standards on
goods and time delivery.
It is important to note that the weak linkage between foreign firms and local firms
could obstruct FDI’s spillover effects on the local economy and reduce the FDI efficiency.
The informal network of owners and managers can help an enterprise do business
easier. The social networks play a crucial role in many business aspects, such as the ease
with which business licenses and permits are obtained, easier access to government
contracts, easier access to preferred credi t, lower tax, informal payments and so on. The
research by Rand and Tarp (2007) reveals interesting features of specific formal and
informal network ties. Th e share of owners - members of the Communist Party increases
with enterprise size, with an average share 9 percent of all enterprises. Likewise, the share
of enterprises having network ties with one or more bank officials is also increasing in
enterprise size. A first glance at the differences in revenue growth rates between
enterprises with and without network ties, however, does not show any significant
differences in economic performance (Table 5). Thus, a more vigorous analysis is required
to establish causality.
Generally, SMEs do not buy services unless it is the only solution to a need. When
they engage in one, they go for simple products first. To this end, demand-driven human
resources training has been by far more popular than quality management consultancy.
Many providers compete in providing supply-driven training services without thinking of
moving into other business areas such as developing customized solutions. At present, the
commonly available support services from domestic providers are training, partial
consulting, marketing, and so on.
23
Table 2.7: SMEs’ network ties
c. SMEs Innovativeness
It should be noted that among the three stages of developing technology including
adopting technology, mastering technology, and creating technology, to date, Vietnam is
basically at the first stage. Technology creation requires efficient knowledge-intensive
activities such as research and development (R&D), which are very limited in Vietnam.
According to Dinh Van An and Vu Xuan Nguyet Hong (2004), investment value of SOEs
in R&D accounts for merely 0.25 percent of their revenues, much less than developed
countries (5-10 percent); private sector has virtually no investments in R&D.
The lack of technology-creating capability of Vietnamese private firms largely
stemmed from the following:
1. Education and vocational training system have not been efficient with the
university curricula being very theoretical. The private firms still pay inadequate attention
to formal training of human resource (see, for example, Rand and Tarp (2007); and
2. Commercialization of technology products has been very limited due to the weak
linkage among research institutions, universities, and enterprises. Additionally, majority of
the labor force (70-75 percent) is unskilled causing the low absorptive capability of the
domestic firms. Shortage in labor along with poor vocational training has significantly
hindered every stage of technology development.
Making technology available for domestic firms is very important for many
developing countries. Technological availability in Vietnam is varied. In the early 2000, Le
Xuan Ba et al. (2006), found out that a significant number of Vietnam’s SMEs used old or
24
outdated machines and equipment. Over the years, in Rand and Tarp’s 2007 study, SMEs
technological innovativeness revealed the availability of new machinery and equipment in
which some 88 percent of these SMEs have equipment no more than 10 years old.
Table 2.8: Innovation rates
However, around 10 percent of the SMEs still use hand tools and 4 percent use
manually operated machines. As much as 25 percent of the firms already use power driven
equipment. Furthermore, more than 61 percent of the technology was purchased new and
around 34 percent was bought second hand. During the past three years, around 41 percent
of the SMEs introduced some new products; while only 30 percent was able to introduce a
new technology in the production process. Larger enterprises are more innovative and able
to improve technological production processes more often (Table 8).
According to respondents, the key driving force for introducing new products are:
(1) requirements by purchasing customers (62 percent); and (2) increasing competition
from domestic producers (29 percent). The enterprises’ adoption of new technology has
been largely due to: (1) needed upgrading in order to face competition (37 percent); (2)
buyers’ requirements (32 percent); and (3) increase benefits (22 percent).
d. Domestic Market
As noted earlier, there has been an increasing tendency of GDP growth rate of nonstate sector in Vietnam (from 6.4 percent in 2001 to 8.7 percent in 2006) unless its share in
overall GDP tended to decline steadily over the past six years (from 47.8 percent in 2001
to 45.6 percent in 2006) (CIEM 2007). According to General Statistics Office (GSO)’s
25
data, SMEs’ gross revenues have also grown at quite high rate: 28 percent annually during
2001-2005. However, non-state loss-makers in total number of enterprises increased
steadily accounting for 20.4 percent in 2002 and 24.5 percent in 2004. If that trend is true
for the SMEs, it can be said that their producti on efficiency has declined.
Rand and Tarp (2007) have shown a relative high level of Vietnam’s SMEs’
capacity utilization and technical efficiency in manufacturing. In the question on how
much enterprises would be able to increase their production from the present level using
existing equipment or machinery, only around 17 percent of the sampled SMEs said they
would not be able to increase production but around two-thirds said they could increase
production by no more than 25 percent. The surveys also indicated that micro and smallsize enterprises are closer to producing at their optimal capacity than medium- and largesized enterprises. Likewise, 7 percent of urban enterprises could expand two times or more
than their existing production as compared to 1.6 percent in rural areas. The results of
surveys also showed the technical efficiency level of 68 percent of Vietnam’s
manufacturing, which falls well within the best practice frontier for developing countries
(60 percent-70 percent).
By sales structure, SMEs sell most important products largely to the domestic nonstate firms as intermediate inputs comprising 58 percent of the total sale revenues. The fact
that very small proportions of products were sold to SOEs (6 percent) and FIEs (0.7
percent) re-confirms the very loose linkage networks between the SMEs and large
enterprises.
e. SMEs Export Market and Readiness to Go Global
SMEs directly engaged in export activities are still limited. The studie
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Nguồn: Onhno (2004), võ Tri Thanh et al (năm 2004) và sửa đổi của tác giả.Bên ngoài mạng giữa DNVVN và các công ty đa quốc gia (ty đa quốc gia) là không được nêu ra thế mạnh mẽ. Liên kết yếu có thể được quan sát thấy giữa thượng nguồn và hạ nguồnCác ngành công nghiệp (võ Tri Thanh et al. năm 2004), hơn rõ ràng trong thay thế nhập khẩu và xuất khẩuđịnh hướng ngành (Ohno 2004), tạo ra công nghiệp dualism trong nền kinh tế quốc gia. Trên các một mặt, công ty sản xuất theo định hướng xuất khẩu, đặc biệt là FIEs, đã thành lập một khu vực kinh tế với mối liên kết toàn cầu và khả năng cạnh tranh. Mặt khác, thay thế nhập khẩucông ty, đặc biệt là các nhà và một số FIEs, đã yếu và được bảo vệ.Những hai lĩnh vực có các liên kết rất yếu giữa mỗi khác (hình 1). Điều này tình hình đã phần lớn do công nghiệp và thương mại chính sách mà Việt Nam đã theo đuổi để bảo vệ công nghiệp trong một thời gian dài.Mạng yếu giữa DNVVN và ty đa quốc gia lớn có thể được nhìn thấy ở mức độ thấp của thầu phụ và địa phương hoá. Tỷ lệ của DNN & v tham gia vào thầu phụ hoặcdụng cụ lắp ráp đã được khiêm tốn, là chỉ 14 phần trăm trong 2003 (Le Xuan Ba et al. 2006).Nó là đáng chú ý rằng là nhà thầu phụ và assemblers, DNVVN có xu hướng để trở thành thòi vào cuối thấp hơn/thấp nhất của chuỗi cung ứng sản xuất. Mặc dù các nỗ lực rất lớn của chính phủ trong việc thúc đẩy nội địa hóa, nội dung địa phương hoặc tỷ lệ mua sắm cho một số ngành công nghiệp là vẫn còn thấp và xa đạt được các kế hoạch mục tiêu. Theo Mori (2005), là tỷ lệ mua sắm địa phương phần trong Tất cả các lĩnh vực sản xuất là khoảng 22.6 phần trăm trong năm 2003 tại giá trị cơ bản, đó là thấp hơn đáng kể so với ở khác countries5 ASEAN. Sau một thập kỷ của địa phương hoá Tất nhiên, tỷ lệ nội dung địa phương công nghiệp ô tô vẫn còn thấp khác nhau, từ 5 phần trăm 22đến 10 phần trăm (Ohno năm 2004). Một mô hình tương tự có thể được nhìn thấy trong hàng may mặc và điện tử lĩnh vực (võ Tri Thanh et al năm 2004). Tỷ lệ mua sắm địa phương của điện tử tiêu dùng khu vực kinh tế đã được khuyến khích cho TV (20-40 phần trăm) nhưng thất vọng cho PC thiết bị ngoại vi (5-12 phần trăm) (Mori năm 2005). Thành công trong địa phương hoá là hoàn toàn hiển nhiên trong xe gắn máy ngành công nghiệp với một tỷ lệ nội dung địa phương trung bình của 75 phần trăm trong năm gần đây. Những lý do chính Tìm kiếm thất bại là:1. thiếu của ngành công nghiệp hỗ trợ vững chắc;2. thấp mức độ công nghệ và các khả năng hấp thụ của các DNN & v; và3. hầu hết các DNN & v không thể đáp ứng các yêu cầu ty đa quốc gia về chất lượng và tiêu chuẩn về hàng hóa và thời gian giao hàng.Nó là quan trọng cần lưu ý rằng liên kết yếu giữa công ty nước ngoài và các công ty địa phương có thể cản trở hiệu ứng spillover FDI của nền kinh tế địa phương và làm giảm hiệu quả FDI.Mạng lưới không chính thức của chủ sở hữu và quản lý có thể giúp doanh nghiệp kinh doanh dễ dàng hơn. Mạng xã hội đóng một vai trò quan trọng trong nhiều lĩnh vực kinh doanh, chẳng hạn như sự dễ dàng với kinh doanh mà giấy phép và giấy phép thu được, dễ dàng truy cập để chính phủ hợp đồng, dễ dàng truy cập để ưa thích credi t, giảm thuế, các khoản thanh toán không chính thức và vân vân. Các nghiên cứu Rand và Tarp (2007) cho thấy thú vị tính năng cụ thể chính thức và không chính thức mạng quan hệ. Th e chia sẻ của chủ sở hữu - các thành viên của Đảng Cộng sản tăng với kích thước doanh nghiệp, với mức trung bình chia sẻ 9 phần trăm của tất cả các doanh nghiệp. Tương tự như vậy, việc chia sẻ doanh nghiệp có mạng lưới quan hệ với một hoặc nhiều quan chức ngân hàng cũng tăng trong Kích thước doanh nghiệp. Một nháy mắt đầu tiên tại sự khác biệt trong tốc độ tăng trưởng doanh thu giữa Các doanh nghiệp có và không có mạng lưới quan hệ, Tuy nhiên, không thấy bất kỳ quan trọng sự khác biệt trong hoạt động kinh tế (bảng 5). Vì vậy, một phân tích mạnh mẽ hơn là cần thiết để thiết lập quan hệ nhân quả.Nói chung, DNVVN không mua dịch vụ trừ khi nó là giải pháp duy nhất để một nhu cầu. Khi họ tham gia vào một, họ đi cho đơn giản sản phẩm đầu tiên. Để kết thúc này, thúc đẩy nhu cầu nhân tài nguyên đào tạo đã phổ biến xa hơn so với tư vấn quản lý chất lượng. Nhiều nhà cung cấp cạnh tranh trong việc cung cấp dịch vụ theo định hướng cung cấp đào tạo mà không có tư duy của di chuyển vào các khu vực khác của doanh nghiệp như phát triển các giải pháp tùy chỉnh. Hiện nay, các thường có sẵn hỗ trợ dịch vụ từ nhà cung cấp trong nước đào tạo, một phần tư vấn, tiếp thị, và như vậy.23Bảng 2,7: DNN mạng quan hệc. DNVVN InnovativenessCần lưu ý rằng trong số ba giai đoạn phát triển công nghệ bao gồm cả việc áp dụng công nghệ, làm chủ công nghệ, và tạo ra công nghệ, đến nay, Việt Nam là về cơ bản ở giai đoạn đầu tiên. Công nghệ sáng tạo yêu cầu chuyên sâu kiến thức hiệu quả hoạt động như nghiên cứu và phát triển (R & D), trong đó có rất hạn chế tại Việt Nam. Theo định Van một và Vũ Xuân nguyệt Hong (2004), giá trị đầu tư của nhà trong R & D chiếm chỉ đơn thuần là 0,25% doanh thu của họ, ít hơn nhiều so với phát triển Quốc gia (5-10 phần trăm); khu vực tư nhân đã hầu như không có đầu tư vào R & D.Thiếu công nghệ tạo ra khả năng của Việt Nam riêng công ty chủ yếubắt nguồn từ những điều sau đây:1. giáo dục và đào tạo nghề hệ thống đã không được hiệu quả với cácĐại học chương trình giảng dạy rất lý thuyết. Các công ty tư nhân vẫn còn phải quan tâm không đủ để chính thức đào tạo nguồn nhân lực (xem, ví dụ, Rand và Tarp (2007); và2. thương mại hóa các sản phẩm công nghệ đã được rất hạn chế do những yếu kémmối liên kết giữa các tổ chức nghiên cứu, các trường đại học và các doanh nghiệp. Ngoài ra, đa số của lực lượng lao động (70-75 phần trăm) là không có kỹ năng gây ra khả năng hấp thụ thấp của các Các công ty trong nước. Tình trạng thiếu lao động cùng với đào tạo nghề nghèo có đáng kể cản trở mọi giai đoạn của phát triển công nghệ.Làm cho công nghệ có sẵn cho các công ty trong nước là rất quan trọng đối với nhiều ngườinước đang phát triển. Công nghệ sẵn có trong Việt Nam khác nhau. Vào đầu năm 2000, Le Xuan Ba et al. (2006), phát hiện ra rằng một số lượng đáng kể của DNN & v của Việt Nam sử dụng cũ hoặc 24lỗi thời máy móc và thiết bị. Trong những năm qua, trong nghiên cứu 2007 Rand và của Tarp, DNN & v công nghệ innovativeness tiết lộ sự sẵn có của máy móc thiết bị mới và thiết bị có một số 88 phần trăm của các DNN & v có thiết bị không nhiều hơn 10 tuổi.Bảng 2,8: Đổi mới tỷ giáTuy nhiên, khoảng 10 phần trăm của các DNN & v vẫn sử dụng dụng cụ cầm tay và sử dụng 4 phần trămmáy vận hành bằng tay. Như nhiều như 25 phần trăm của các công ty đã sử dụng sức mạnh thúc đẩythiết bị. Hơn nữa, hơn 61% công nghệ đã được mua mới và khoảng 34 phần trăm mua cũ. Trong ba năm qua, khoảng 41% của các DNN & v giới thiệu một số sản phẩm mới; trong khi chỉ có 30 phần trăm đã có thể giới thiệu một công nghệ mới trong quá trình sản xuất. Các doanh nghiệp lớn hơn có nhiều sáng tạo và có thể để cải thiện quy trình công nghệ sản xuất thường xuyên hơn (8 bàn).Theo người trả lời, động lực quan trọng giới thiệu sản phẩm mới là: (1) yêu cầu bằng cách mua khách (62 phần trăm); và (2) tăng cạnh tranh từ nhà sản xuất trong nước (29 phần trăm). Các doanh nghiệp thông qua công nghệ mới đã chủ yếu là do để: nâng cấp cần thiết (1) để đối mặt với cạnh tranh (37 phần trăm); (2) yêu cầu người mua (32 phần trăm); và (3) tăng lợi ích (22 phần trăm).mất thị trường trong nướcNhư đã nói trước đó, đã có một xu hướng ngày càng tăng của tỷ lệ tăng trưởng GDP của ngành nonstate Việt Nam (từ 6.4% năm 2001 để 8,7 phần trăm trong năm 2006) trừ khi chia sẻ trong tổng thể GDP có xu hướng giảm đều đặn trong sáu năm qua (từ 47,8% năm 2001 đến 45.6 các phần trăm trong năm 2006) (CIEM 2007). Theo Tổng Cục thống kê (GSO) của 25dữ liệu, DNN tổng doanh thu đã cũng phát triển ở mức khá cao: 28 phần trăm hàng năm trong 2001 – 2005. Tuy nhiên, ngoài nhà nước mất nhà sản xuất trong tổng số các doanh nghiệp tăng ổn định chiếm 20.4% năm 2002 và 24.5 phần trăm trong năm 2004. Nếu xu hướng đó là sự thật trong lĩnh vực DNNVV, nó có thể nói rằng của phẩm trên hiệu quả đã từ chối.Rand và Tarp (2007) đã chỉ ra một mức độ tương đối cao của Việt Nam DNNviệc sử dụng năng lực và kỹ thuật hiệu quả trong sản xuất. Trong câu hỏi về cáchnhiều các doanh nghiệp sẽ có thể để tăng sản xuất của họ từ các cấp hiện nay sử dụngthiết bị hiện có hoặc máy móc, chỉ khoảng 17 phần trăm của các DNN & v lấy mẫu nói họ sẽ không có khả năng tăng sản xuất nhưng khoảng hai phần ba cho biết họ có thể tăng sản xuất bởi không nhiều hơn 25 phần trăm. Các cuộc điều tra cũng chỉ ra rằng các doanh nghiệp vi mô và smallsize gần gũi hơn với sản xuất của công suất tối ưu hơn các doanh nghiệp vừa và largesized. Tương tự như vậy, 7 phần trăm của các doanh nghiệp đô thị có thể mở rộng hai lần hoặc hơn hơn sản xuất hiện tại của họ so với 1,6 phần trăm trong khu vực nông thôn. Kết quả của cuộc khảo sát cũng cho thấy mức độ hiệu quả kỹ thuật của 68 phần trăm của Việt Nam sản xuất, mà rơi tốt trong vòng biên giới thực hành tốt nhất cho các nước đang phát triển (phần trăm 60-70%).Bởi cấu trúc bán hàng, DNVVN bán quan trọng nhất sản phẩm chủ yếu để các công ty trong nước nonstate là trung gian đầu vào bao gồm 58 phần trăm doanh thu tất cả bán. Thực tế Các tỷ lệ rất nhỏ của sản phẩm đã được bán cho nhà (6%) và FIEs (0,7 phần trăm) tái khẳng định các mạng lưới liên kết rất lỏng lẻo giữa các DNVVN và lớnCác doanh nghiệp.e. thị trường xuất khẩu DNNVV và sự sẵn sàng để đi toàn cầuDNVVN trực tiếp tham gia vào các hoạt động xuất khẩu được vẫn còn hạn chế. Studie
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Nguồn:. Onhno (2004), ông Võ Trí Thành et al (2004) và sửa đổi các tác giả
các mạng bên ngoài giữa các doanh nghiệp nhỏ và các công ty đa quốc gia (MNCs) chưa
phải là mạnh mẽ. Sự liên kết yếu có thể được quan sát thấy giữa thượng lưu và hạ lưu
các ngành công nghiệp (Võ Trí Thành et al. 2004), rõ ràng hơn trong việc thay thế nhập khẩu và xuất khẩu
các ngành định hướng (Ohno 2004), tạo ra nhị nguyên công nghiệp trong nền kinh tế quốc gia. Trên
một mặt, các doanh nghiệp sản xuất định hướng xuất khẩu, đặc biệt là các doanh nghiệp nước ngoài, đã thành lập một
khu vực có mối liên kết toàn cầu và khả năng cạnh tranh. Mặt khác, sự thay thế nhập khẩu
các công ty, đặc biệt là các doanh nghiệp nhà nước và một số doanh nghiệp nước ngoài, vẫn còn yếu và bảo vệ.
Hai lĩnh vực có mối liên kết rất yếu giữa mỗi khác (Hình 1). Điều này
tình hình đã được phần lớn do các chính sách công nghiệp và thương mại mà Việt Nam đã
theo đuổi để bảo vệ công nghiệp trong một thời gian dài.
Các mạng yếu giữa các doanh nghiệp nhỏ và MNCs lớn có thể được nhìn thấy ở mức độ thấp của
thầu phụ và bản địa hóa. Tỷ lệ doanh nghiệp nhỏ tham gia vào hợp đồng phụ hoặc
lắp ráp đã được khiêm tốn, chỉ đơn thuần là 14 phần trăm trong năm 2003 (Lê Xuân Bá et al 2006)..
Điều đáng chú ý là các nhà thầu phụ và các nhà lắp ráp, doanh nghiệp nhỏ có xu hướng
trở thành thứ yếu theo giá thấp hơn / kết thúc thấp nhất của chuỗi cung ứng sản xuất. Bất chấp
những nỗ lực to lớn của Chính phủ trong việc thúc đẩy nội địa hoá, nội dung hoặc địa phương
mua sắm tỷ lệ đối với một số ngành công nghiệp vẫn còn thấp và xa đạt được các
chỉ tiêu kế hoạch. Theo Mori (2005), trung bình tỷ lệ mua sắm các bộ phận địa phương trong
tất cả các lĩnh vực sản xuất là khoảng 22,6 phần trăm trong năm 2003 tại các cơ sở giá trị, mà là
thấp hơn so với countries5 ASEAN khác đáng kể. Sau một thập kỷ nội địa hóa
nhiên, tỷ lệ nội địa của ngành công nghiệp ô tô vẫn ở mức thấp, từ 5 phần trăm
22
đến 10 phần trăm (Ohno 2004). Một mô hình tương tự có thể được nhìn thấy trong các ngành may mặc và điện tử
thành phần (Võ Trí Thành et al 2004). Tỷ lệ địa phương mua sắm của người tiêu dùng điện tử
ngành đã và đang khuyến khích cho TV (20-40 phần trăm), nhưng thất vọng đối với thiết bị ngoại vi máy tính
(5-12 phần trăm) (Mori 2005). Thành công trong nội địa hóa là chỉ rõ trong các xe gắn máy
công nghiệp với tỷ lệ nội địa trung bình 75 phần trăm trong những năm gần đây. Những lý do chính
cho sự thất bại nội địa hóa là:
1. Thiếu công nghiệp hỗ trợ vững chắc;
2. Độ công nghệ thấp và khả năng hấp thụ của các doanh nghiệp nhỏ; và
3. Hầu hết các doanh nghiệp nhỏ không thể đáp ứng các yêu cầu đa quốc gia về chất lượng và tiêu chuẩn về
hàng hóa và thời gian giao hàng.
Điều quan trọng là cần lưu ý rằng các mối liên kết yếu giữa các doanh nghiệp nước ngoài và doanh nghiệp trong nước
có thể cản trở hiệu ứng lan tỏa của FDI vào các nền kinh tế địa phương và làm giảm hiệu quả FDI.
Các mạng lưới không chính thức của chủ sở hữu và người quản lý có thể giúp một doanh nghiệp kinh doanh
dễ dàng hơn. Các mạng xã hội đóng một vai trò rất quan trọng trong nhiều lĩnh vực kinh doanh, chẳng hạn như sự dễ dàng
mà giấy phép kinh doanh và giấy phép có được, được truy cập dễ dàng hơn để chính phủ
hợp đồng, truy cập dễ dàng hơn để thích credi t, thuế thấp, các khoản thanh toán không chính thức và do đó trên. Các
nghiên cứu của Rand và Tarp (2007) cho thấy tính năng thú vị của chính thức và cụ thể
ràng buộc mạng lưới không chính thức. E share Th của chủ sở hữu - các thành viên của Đảng Cộng sản làm tăng
quy mô doanh nghiệp, với một phần 9 phần trăm trung bình của tất cả các doanh nghiệp. Tương tự như vậy, các cổ phiếu
của các doanh nghiệp có quan hệ mạng với một hoặc nhiều nhân viên ngân hàng cũng đang tăng lên ở
quy mô doanh nghiệp. Một cái nhìn đầu tiên tại sự khác biệt về tốc độ tăng trưởng doanh thu từ
doanh nghiệp có và không có mối quan hệ mạng, tuy nhiên, không thể hiện bất kỳ ý nghĩa
khác biệt trong hoạt động kinh tế (Bảng 5). Như vậy, một phân tích mạnh mẽ hơn là cần thiết
để thiết lập quan hệ nhân quả.
Nói chung, các DNVVN không mua dịch vụ trừ khi đó là giải pháp duy nhất cho một nhu cầu. Khi
họ tham gia vào một, họ đi cho các sản phẩm đơn giản đầu tiên. Để kết thúc này, con người theo nhu cầu
đào tạo nguồn lực đã được đến nay phổ biến hơn so tư vấn quản lý chất lượng.
Nhiều nhà cung cấp cạnh tranh trong việc cung cấp dịch vụ đào tạo nguồn cung cấp theo định hướng mà không nghĩ đến việc
chuyển sang lĩnh vực kinh doanh khác như phát triển các giải pháp tùy chỉnh. Hiện nay, các
dịch vụ hỗ trợ thường có sẵn từ các nhà cung cấp trong nước được đào tạo, một phần
tư vấn, tiếp thị, và như vậy.
23
Bảng 2.7: SMEs 'quan hệ mạng
c. SMEs Tính đổi mới
Cần lưu ý rằng trong số ba giai đoạn của phát triển công nghệ bao gồm cả
việc áp dụng công nghệ, làm chủ công nghệ, và tạo ra công nghệ, cho đến nay, Việt Nam là
cơ bản ở giai đoạn đầu tiên. Công nghệ sáng tạo đòi hỏi kiến thức chuyên sâu hiệu quả
các hoạt động như nghiên cứu và phát triển (R & D), mà còn rất hạn chế ở Việt Nam.
Theo ông Đinh Văn An và Vũ Xuân Nguyệt Hồng (2004), giá trị đầu tư của doanh nghiệp nhà nước
trong các tài khoản R & D cho chỉ 0,25 phần trăm doanh thu của họ, ít hơn nhiều so với phát triển
quốc gia (5-10 phần trăm); khu vực tư nhân hầu như không có các khoản đầu tư vào R & D.
Việc thiếu khả năng công nghệ tạo của các công ty tư nhân Việt Nam chủ yếu
xuất phát từ những điều sau đây:
1. Giáo dục và hệ thống đào tạo nghề đã không có hiệu quả với các
chương trình đào tạo đại học là rất lý thuyết. Các doanh nghiệp tư nhân vẫn phải quan tâm đầy đủ
đến tập huấn chính thức của nguồn nhân lực (xem, ví dụ, Rand và Tarp (2007); và
2. Thương mại hóa các sản phẩm công nghệ đã được rất hạn chế do các yếu
liên kết giữa các viện nghiên cứu, trường đại học và doanh nghiệp . Ngoài ra, đa số
lực lượng lao động (70-75 phần trăm) là lao động phổ thông làm cho khả năng hấp thụ thấp của các
doanh nghiệp trong nước. Thiếu lao động cùng với đào tạo nghề nghèo đáng kể
cản trở mọi giai đoạn của sự phát triển công nghệ.
Làm công nghệ sẵn có cho các doanh nghiệp trong nước là rất quan trọng đối với nhiều
nước đang phát triển. sẵn có công nghệ ở Việt Nam đang thay đổi. Trong đầu năm 2000, Lê
Xuân Bá et al. (2006), phát hiện ra rằng một số lượng đáng kể của các DNNVV của Việt Nam sử dụng cũ hoặc
24
máy đã lỗi thời và thiết bị. Trong những năm qua , trong Rand và Tarp nghiên cứu năm 2007, các DNVVN
innovativeness công nghệ tiết lộ sự sẵn có của máy móc thiết bị mới trong
đó một số 88 phần trăm của các doanh nghiệp nhỏ có trang thiết bị không quá 10 tuổi.
Bảng 2.8: Tỷ lệ đổi mới
Tuy nhiên, khoảng 10 phần trăm của các DNNVV vẫn sử dụng dụng cụ cầm tay và 4 phần trăm sử dụng
máy vận hành bằng tay. Như nhiều như 25 phần trăm của các hãng đã sử dụng quyền lực điều khiển
thiết bị. Hơn nữa, hơn 61 phần trăm của công nghệ này đã được mua mới và
khoảng 34 phần trăm đã được mua second hand. Trong ba năm qua, khoảng 41 phần trăm
của các DNVVN đã giới thiệu một số sản phẩm mới; trong khi chỉ có 30 phần trăm có thể giới thiệu một
công nghệ mới trong quá trình sản xuất. Các doanh nghiệp lớn hơn có nhiều sáng tạo và có khả năng
để cải thiện quy trình công nghệ sản xuất thường xuyên hơn (Bảng 8).
Theo khảo sát, các động lực quan trọng để giới thiệu sản phẩm mới là:
(1) các yêu cầu của khách hàng mua (62 phần trăm); và (2) tăng cạnh tranh
từ các nhà sản xuất trong nước (29 phần trăm). Thông qua các doanh nghiệp công nghệ mới đã
được chủ yếu là do: (1) nâng cấp cần thiết để đối mặt với sự cạnh tranh (37 phần trăm); (2)
các yêu cầu của người mua (32 phần trăm); và (3) tăng lợi ích (22 phần trăm).
d. Thị trường trong nước
Như đã nói trước đó, đã có một xu hướng ngày càng tăng của tốc độ tăng trưởng GDP của khu vực ngoài quốc doanh ở Việt Nam (từ 6,4 phần trăm trong năm 2001 lên 8,7 phần trăm trong năm 2006), trừ khi thị phần trong
tổng GDP có xu hướng giảm dần trong vòng sáu năm qua (từ 47,8 phần trăm năm 2001
đến 45,6 phần trăm trong năm 2006) (CIEM 2007). Theo Tổng cục Thống kê (GSO) 's
25
dữ liệu, doanh nghiệp nhỏ 'tổng doanh thu cũng đã tăng trưởng với tốc độ khá cao: 28 phần trăm mỗi năm trong
giai đoạn 2001-2005. Tuy nhiên, mất định ngoài nhà nước trong tổng số doanh nghiệp tăng
dần chiếm 20,4 phần trăm trong năm 2002 và 24,5 phần trăm trong năm 2004. Nếu xu hướng đó là sự thật
cho các doanh nghiệp nhỏ, có thể nói rằng producti của họ về hiệu quả đã từ chối.
Rand và Tarp (2007) đã cho thấy một mức độ cao tương đối của các DNNVV của Việt Nam
sử dụng công suất và hiệu quả kỹ thuật trong sản xuất. Trong câu hỏi về cách
nhiều doanh nghiệp sẽ có thể tăng sản lượng từ mức hiện tại bằng cách sử dụng
thiết bị, máy móc hiện có, chỉ có khoảng 17 phần trăm của các DNVVN lấy mẫu cho biết họ
sẽ không có khả năng tăng sản lượng nhưng khoảng hai phần ba cho biết họ có thể tăng
sản xuất không quá 25 phần trăm. Các cuộc điều tra cũng chỉ ra rằng các doanh nghiệp vi mô và smallsize là gần gũi với sản xuất hết công suất tối ưu của họ hơn so với các doanh nghiệp vừa và largesized. Tương tự như vậy, 7 phần trăm của các doanh nghiệp thành thị có thể mở rộng hai lần hoặc nhiều
hơn so với sản xuất hiện có của họ so với 1,6 phần trăm ở các khu vực nông thôn. Kết quả của
cuộc khảo sát cũng cho thấy mức độ hiệu quả kỹ thuật của 68 phần trăm của Việt Nam
sản xuất, rơi cũng nằm trong biên giới thực hành tốt nhất cho các nước đang phát triển
(60 phần trăm-70 phần trăm).
Bởi cơ cấu doanh thu, doanh nghiệp nhỏ bán sản phẩm quan trọng nhất của phần lớn các phi nhà nước các công ty như đầu vào trung gian bao gồm 58 phần trăm của doanh thu bán hàng tổng. Thực tế
rằng tỷ lệ rất nhỏ các sản phẩm đã được bán cho doanh nghiệp nhà nước (6 phần trăm) và các doanh nghiệp FDI (0,7
phần trăm) tái khẳng định các mạng lưới liên kết rất lỏng lẻo giữa các doanh nghiệp nhỏ và lớn
doanh nghiệp.
e. SME thị trường xuất khẩu và sự sẵn sàng để Go Global
DNNVV trực tiếp tham gia vào hoạt động xuất khẩu vẫn còn hạn chế. Các Studie
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: