PREHISTORIC VOCALISMIn the beginning was the voice. Voice is sounding  dịch - PREHISTORIC VOCALISMIn the beginning was the voice. Voice is sounding  Việt làm thế nào để nói

PREHISTORIC VOCALISMIn the beginnin

PREHISTORIC VOCALISM

In the beginning was the voice. Voice is sounding breath, the audible sign of life.
--Ibid.
Men sang out their feelings long before they were able to speak their thoughts. But of course we must not imagine that "singing" means exactly the same thing here as in a modern concert hall. When we say that speech originated in song, what we mean is merely that our comparatively monotonous spoken language and our highly developed vocal music are differentiations of primitive utterances, which had more in them of the latter than of the former. These utterances were, at first, like the singing of birds and the roaring of many animals and the crooning of babies, exclamative, not communicative--that is, they came forth from an inner craving of the individual without any thought of any fellow-creatures. Our remote ancestors had not the slightest notion that such a thing as communicating ideas and feelings to someone else was possible.
--Otto Jespersen, Language, Its Nature, Development and Origin
Singing, the vocal production of musical tones, is so basic to man its origins are long lost in antiquity and predate the development of spoken language. The voice is presumed to be the original musical instrument, and there is no human culture, no matter how remote or isolated, that does not sing. Not only is singing ancient and universal, in primitive cultures it is an important function associated not so much with entertainment or frivolity as with matters vital to the individual, social group, or religion. Primitive man sings to invoke his gods with prayers and incantations, celebrate his rites of passage with chants and songs, and recount his history and heroics with ballads and epics. There are even cultures that regard singing as such an awesome act they have creation myths relating that they were sung into existence.

It is likely the earliest singing was individualistic and improvisatory, a simple imitation of the sounds heard in nature. At what point the singing of meaningful, communicative sounds began cannot be established, but it was doubtless an important step in the creation of language. Many anthropologists believe the development of a lowered larynx (important to articulate speech, as it effectively makes the flexible lower tongue the front wall of the pharynx) was a relatively recent aspect of human evolution.

There are no bones in the human larynx, so archaeological remains offer no direct physical evidence of the vocal apparatus of prehistoric man. We lack studies that correlate vocal characteristics to body size, the basic gender difference aside, but there is general belief large-bodied peoples (Slavs, for example) frequently produce low-voiced singers, while small-bodied peoples (Mediterraneans, for example) produce more high-voiced singers. If there is any validity in this, the voice that belonged to the owner of the prehistoric jaw bone unearthed in 1909, at Heidelberg, Germany, may have been remarkable--it is half-again the size of a modern jaw.

Carrying the idea of relating body size to vocalism into more recent periods, we see modern man has grown too large to fit the armor of medieval knights and, still more recently, we suspect an increasing rarity of the male alto voice type. Tempting though it is to see a relationship between such things, we lack the means to support it factually.

Based on our knowledge of the singing of present-day primitive peoples, a possible scenario of musical development would begin with simple melodic patterns based on several tones. Pitch matching (several persons singing in unison) might emerge next, with singing in parallel motion (the natural result of women or children singing with men), call-and-answer phrases, drone basses and canon as subsequent steps. All this could lead to an evolving sense of tonic and scale structure (primitive music often uses pentatonic scales) and the development of such basic musical devices as melodic sequences and cadential formulae.


HISTORICAL ANTIQUITY

The major early cultures that were sources for Western music each had distinguishing musical characteristics that related, in some degree, to their respective languages. Experts recognize that a culture's spoken language and its musical expression influence each other, but the relationship is very complex and not well understood. That modern French woodwind players produce a distinctive timbre, that 6/8 metrics are nonexistent in Hungarian folksong, and that Western classical vocal technique developed in an Italian-speaking region are examples of the relationship.

It is not known when or where art music--as distinct from folk music--began, but there is evidence the various Mesopotamian cultures that thrived from 3500 to 500 B.C. already considered music an art, and their writings mention both professional musicians and liturgical music. It is a song, the Sumerian Hymn to Creation, dated before 800 B.C., which is the oldest notated music extant.

Egyptian musical culture existed by the 4th millennium B.C., and music was prominent in the social and religious life of the Old Kingdom. Egyptian instruments changed significantly as the New Kingdom era (1700-1500 B.C.) began. The change, which may have reflected foreign influence, was from delicate timbre instruments to louder ones and was surely followed by similar changes in singing tone for, over time, a culture's instrumental timbres and vocal tone always tend to match. There are many drawings extant showing that large choruses and orchestras existed in the New Kingdom.

Grecian culture had a highly developed art music that showed signs of both a folk music origin and some Egyptian influence. The poetry of Sappho (600 B.C.) and others was often sung in contests, with melodies and rhythms based on the poetic meters. Singing was associated with all forms of literature and with dance. The ode, the dithyramb (a choral tribute to Bacchus and the forerunner of tragedy), and the drama all employed singers who moved to the rhythm of the music. By 500 B.C. ventriloquism had been described, and both choruses and solo voices were being used in drama. Greek philosophers attached great value to music and to its cultural purposes. The PYTHAGOREAN SCALE (see Glossary) and a complex theory of music were developed.

The Judaic culture has preserved some melodies that may go back to 500 B.C. The Psalms of David and the Song of Solomon were sung, and we know of an early presence of professional musicians. Both responsorial (a soloist answered by the congregation) and antiphonal (alternating congregational groups) styles were used in singing the Psalms. After the destruction of the Second Temple, in 70 A.D., Jewish music became exclusively vocal. As the dispersed and transient Jews would learn, the human voice is a readily portable instrument, and communal singing serves to bond its participants in both form and purpose. Like the Egyptians, Jewish singers may have shared musical directions and reminders with hand-signs (CHEIRONOMY). Cantillation, the intoning of sacred texts using ancient melodic formulae, written with symbols called ta'amim, was an important musical format. Jewish prayer chants, which were based on ancient melodic lines and often highly ornamented, would have a considerable influence on Christian plainchant.

What little we know of Roman music shows it to have been derived from the Greeks but primarily instrumental and military in nature. Still, Seneca (4 B.C.-64 A.D.) wrote of being disturbed late one night by loud sounds coming from a group of singers practicing vocal exercises.

Singing was such an important part of early Christian worship that its ritual and music developed together and became almost inseparable. It borrowed music from other religions and from existing secular tunes and slowly developed a form of liturgical chant. It was a style based on sinuous melodies of limited range, expressed in free, unmetered rhythms. These were sung as solos or in unison by unaccompanied male voices. The various scale formats in which they developed were eventually refined into a complex theoretical system of so-called church modes.

As the Christian church became organized it tried to suppress secularism and secular singing while advancing both itself and its chosen musical style--plainchant. As a result, little evidence remains of the secular musical activity during the early centuries A.D., and we can more easily follow the evolution of singing as it is reflected in the development of sacred music, specifically that of the Latin-speaking Roman Church.


THIRTEEN CENTURIES OF SACRED MUSIC

In the fourth century A.D., Christianity became established as the official religion of the Roman Empire and a SCHOLA CANTORUM was founded by Pope Sylvester. The Roman Catholic Church would control the development of Western music for the next thirteen centuries, a span that saw music change from simple unison chant to the highly developed polyphonic choral style of Palestrina. This era was marked by a recurrent pattern, roughly three centuries in period, when the reigning Pope, concerned with the purity of the church's music, would order stylistic retrenchment and place new restraints on the creativity of those who were prone to elaborate the music of the MASS.

Three styles of chant melody evolved: syllabic (for clergy and congregation), neumatic (several notes to a syllable, for choristers) and melismatic (florid, for soloists). Metricity in either chant texts or melodies was uncommon, but occurred as early as the fourth century. About 600 A.D., Pope Gregory (whence Gregorian chant) reorganized the Schola Cantorum . His reforms standardized the liturgical repertory and changed the character of the Christian service from unbridled ecstasy to subdued reverence. By 800 A.D., the repertory was again being enlarged with newly created material called TROPES. Plainchant manuscripts are extant from the ninth century, which was also
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Thời tiền sử VOCALISM

ban đầu là tiếng nói. Giọng nói nghe có vẻ hơi thở, các dấu hiệu âm thanh của cuộc sống.
-Ibid.
người đàn ông đã hát trong cảm xúc của mình dài trước khi họ đã có thể nói suy nghĩ của mình. Nhưng tất nhiên chúng tôi không phải tưởng tượng rằng "hát" có nghĩa là chính xác cùng một điều ở đây như trong một phòng hoà nhạc hiện đại. Khi chúng ta nói rằng bài phát biểu có nguồn gốc trong bài hát, những gì chúng tôi có nghĩa là chỉ đơn thuần là ngôn ngữ nói tương đối đơn điệu của chúng tôi và chúng tôi phát triển cao thanh nhạc là differentiations của lời nguyên thủy, có nhiều hơn nữa trong họ về sau này hơn trước đây. Những lời, lúc đầu tiên, như ca hát của các loài chim và roaring của nhiều loài động vật và crooning của trẻ sơ sinh, exclamative, không giao tiếp - có nghĩa là, họ đến ra từ một ái dục bên trong của các cá nhân mà không có bất kỳ suy nghĩ của bất kỳ sinh vật đồng bào. Tổ tiên của chúng tôi từ xa có không nhỏ nhất khái niệm rằng một điều như vậy như giao tiếp những ý tưởng và cảm xúc cho người khác là có thể.
-Otto Jespersen, ngôn ngữ, bản chất của nó, phát triển và nguồn gốc
ca hát, giọng hát sản xuất âm nhạc chuông, là vì vậy cơ bản để người đàn ông nguồn gốc của nó dài bị mất trong thời cổ đại và predate sự phát triển của ngôn ngữ nói. Tiếng nói coi là nhạc cụ gốc, và không có con người văn hóa, không có vấn đề như thế nào từ xa hoặc bị cô lập, mà không hát. Không chỉ là ca hát cổ và universal, trong nền văn hóa nguyên thủy nó là một chức năng quan trọng liên quan đến không quá nhiều với giải trí hoặc nông nổi như với những vấn đề quan trọng đối với cá nhân, nhóm xã hội, hoặc tôn giáo. Con người nguyên thủy hát để gọi các vị thần của ông với lời cầu nguyện và câu thần chú, chào mừng ông nghi thức của đoạn văn với chants và các bài hát, và recount lịch sử và heroics với bản ballad và sử thi của mình. Có là nền văn hóa thậm chí coi hát như vậy một hành động tuyệt vời mà họ đã tạo ra huyền thoại liên quan rằng họ đã được sung vào sự tồn tại.

có khả năng ca hát sớm nhất là cá nhân và improvisatory, một giả đơn giản của các âm thanh nghe nói trong tự nhiên. Tại điểm nào ca hát của có ý nghĩa, bắt đầu giao tiếp âm thanh không thể được thành lập, nhưng nó đã là tin tưởng là một bước quan trọng trong việc tạo ra các ngôn ngữ. Nhiều nhà nhân loại học tin rằng sự phát triển của một thanh quản giảm (quan trọng để nói lên tiếng nói, như là nó có hiệu quả làm cho lưỡi thấp linh hoạt các bức tường phía trước của họng) là một khía cạnh tương đối gần đây của con người tiến hóa.

không có không có xương trong thanh quản của con người, Vì vậy, di tích khảo cổ cung cấp không có bằng chứng vật lý trực tiếp của bộ máy giọng hát của người đàn ông thời tiền sử. Chúng ta thiếu các nghiên cứu tương ứng các đặc điểm giọng hát đến kích thước cơ thể, sự khác biệt giới tính cơ bản sang một bên, nhưng đó là chung niềm tin dân tộc lớn thân (Slav, ví dụ) thường xuyên sản xuất ca sĩ lồng tiếng thấp, trong khi thân nhỏ dân tộc (Mediterraneans, Ví dụ) tạo ra thêm cao lồng tiếng ca sĩ. Nếu có bất cứ hiệu lực ở đây, giọng nói mà thuộc về chủ sở hữu của xương hàm thời tiền sử khai quật năm 1909, tại Heidelberg, Đức, có thể đã được đáng kể - nó một nửa một lần nữa là kích thước của một hàm hiện đại.

mang ý tưởng liên quan cơ thể kích thước đến vocalism vào thời gian gần đây, chúng ta thấy con người hiện đại đã phát triển quá lớn để phù hợp với áo giáp sắt thời Trung cổ, và Tuy nhiên gần đây, chúng tôi nghi ngờ một hiếm ngày càng tăng của loại giọng nam alto. Hấp dẫn mặc dù nó là để thấy một mối quan hệ giữa những điều đó, chúng ta thiếu các phương tiện để hỗ trợ nó factually.

dựa trên kiến thức của chúng tôi về giọng hát của ngày nay là dân tộc nguyên thủy, một kịch bản có thể phát triển âm nhạc sẽ bắt đầu với mẫu giai điệu đơn giản dựa trên một số tông màu. Sân kết hợp (một số người hát trong unison) có thể xuất hiện tiếp theo, với ca hát trong chuyển động song song (kết quả tự nhiên của phụ nữ hoặc trẻ em hát với nam giới), cụm từ gọi và trả lời, mục tiêu giả basses và canon là bước tiếp theo. Tất cả điều này có thể dẫn đến một cảm giác phát triển của loại thuốc bổ và quy mô cấu trúc (nguyên thủy âm nhạc thường sử dụng quy mô pentatonic) và sự phát triển của các thiết bị âm nhạc cơ bản như trình tự giai điệu và công thức cadential.


Lịch sử thời cổ đại

lớn sớm nền văn hóa mà là nguồn cho phía tây nhạc có phân biệt đặc điểm âm nhạc liên quan, ở một số mức độ, sang các ngôn ngữ tương ứng của họ. Các chuyên gia nhận ra rằng ngôn ngữ nói của một nền văn hóa và biểu thức âm nhạc ảnh hưởng lẫn nhau, nhưng mối quan hệ là rất phức tạp và không cũng hiểu. Cầu thủ hiện đại pháp woodwind sản xuất một âm sắc đặc biệt, 6/8 số liệu là không tồn tại ở Hungary folksong, và phía tây kỹ thuật thanh nhạc cổ điển đã phát triển trong một khu vực nói tiếng ý là ví dụ về mối quan hệ.

nó không được biết đến khi hoặc nơi âm nhạc nghệ thuật - phân âm nhạc dân gian - bắt đầu, nhưng đó là bằng chứng các nền văn hóa khác nhau Lưỡng Hà phát triển mạnh từ 1850 đến 500 trước công nguyên đã coi là âm nhạc một nghệ thuật, và tác phẩm của họ đề cập đến cả hai nhạc sĩ chuyên nghiệp và âm nhạc phụng vụ. Nó là một bài hát, các bài thánh ca Sumer để sáng tạo, ngày trước khi 800 trước công nguyên, mà là âm nhạc notated lâu đời nhất còn sinh tồn.

văn hóa âm nhạc Ai Cập tồn tại của Thiên niên kỷ 4 trước công nguyên, và âm nhạc là nổi bật trong đời sống xã hội và tôn giáo của cổ Vương Quốc. Ai Cập công cụ thay đổi đáng kể như thời kỳ Vương Quốc mới (1700-1500 trước công nguyên) đã bắt đầu. Sự thay đổi, mà có thể có phản ánh ảnh hưởng nước ngoài, là từ nhạc cụ âm sắc tinh tế để những người to hơn và chắc chắn được tiếp nối bởi các thay đổi tương tự như trong giai điệu hát cho, theo thời gian, một nền văn hóa của công cụ timbres và giọng hát giai điệu luôn luôn có xu hướng để phù hợp với. Có rất nhiều bản vẽ còn sinh tồn Hiển thị lớn xướng và dàn nhạc tồn tại trong Vương Quốc mới.

Grecian văn hóa có một âm nhạc phát triển cao nghệ thuật cho thấy dấu hiệu của một nguồn gốc của âm nhạc dân gian và một số ảnh hưởng Ai Cập. Những bài thơ của Sappho (600 TCN) và những người khác thường được thể hiện trong cuộc thi, với giai điệu và nhịp điệu dựa trên mét thơ mộng. Ca hát là liên kết với tất cả các hình thức văn học và với điệu nhảy. Ode, dithyramb (một cống hợp xướng Bacchus và là tiền thân của thảm kịch), và các ca sĩ kịch tất cả làm việc những người di chuyển đến nhịp điệu của âm nhạc. Bởi 500 BC ventriloquism đã được mô tả, và cả hai xướng và đơn tiếng nói đã được sử dụng trong phim truyền hình. Nhà triết học Hy Lạp gắn vào giá trị lớn nhạc và với mục đích văn hóa của nó. Quy mô PYTHAGORE (xem bảng thuật ngữ) và một lý thuyết phức tạp của âm nhạc được phát triển.

Wedding văn hóa đã bảo tồn một số giai điệu mà có thể quay trở lại đến 500 trước công nguyên Thánh Vịnh của David và bài hát của Solomon đã hát, và chúng tôi biết của một sự hiện diện đầu tiên của nhạc sĩ chuyên nghiệp. Cả hai responsorial (một nghệ sĩ solo trả lời bởi các giáo đoàn) và antiphonal (xen kẽ nhóm congregational) phong cách đã được sử dụng trong ca hát Thánh Vịnh. Sau sự tàn phá của đền thờ thứ hai, năm 70, người Do Thái nhạc trở thành giọng hát độc quyền. Khi người Do Thái phân tán và thoáng qua nào tìm hiểu, tiếng nói của con người là một công cụ dễ dàng di động, và ca hát xã phục vụ đến trái phiếu của nó người tham gia trong hình thức và mục đích. Giống như người Ai Cập, ca sĩ người Do Thái có thể đã chia sẻ hướng âm nhạc và lời nhắc với tay-dấu hiệu (CHEIRONOMY). Cantillation, intoning thiêng liêng văn bản bằng cách sử dụng công thức giai điệu cổ xưa, viết với biểu tượng được gọi là ta'amim, là một định dạng âm nhạc quan trọng. Do Thái cầu nguyện chants, đó dựa trên dòng giai điệu cổ xưa và thường cao ornamented, sẽ có một ảnh hưởng đáng kể trên Christian plainchant.

ít chúng ta biết gì về âm nhạc La Mã cho thấy nó đã được bắt nguồn từ Hy Lạp nhưng chủ yếu là công cụ và quân sự trong tự nhiên. Tuy nhiên, Seneca (4 TCN - 64 sau công nguyên.) đã viết của bị quấy rầy muộn một đêm bởi lớn âm thanh đến từ một nhóm các ca sĩ thực hành bài tập thanh nhạc.

ca hát là một phần quan trọng của đầu tôn thờ Thiên Chúa giáo nghi lễ và âm nhạc của nó phát triển với nhau và đã trở thành gần như không thể tách rời. Đô thị này có mượn âm nhạc từ các tôn giáo khác và từ sẵn có giai điệu thế tục và dần dần phát triển một dạng chant phụng vụ. Đó là một phong cách dựa trên các giai điệu quanh co của phạm vi giới hạn, thể hiện trong nhịp điệu miễn phí, unmetered. Đây đã hát solo hoặc trong unison bởi không hộ tống tỷ nói. Định dạng quy mô khác nhau mà họ đã phát triển được tinh chế cuối cùng vào một hệ thống phức tạp lý thuyết của cái gọi là chế độ nhà thờ.

Như nhà thờ Thiên Chúa giáo đã trở thành tổ chức nó đã cố gắng ngăn chặn duy vật chủ nghia và thế tục ca hát trong khi thúc đẩy cả hai bản thân và lựa chọn âm nhạc phong cách - plainchant. Kết quả là, ít bằng chứng vẫn còn hoạt động âm nhạc thế tục trong các thế kỷ đầu A.D., và chúng tôi có thể dễ dàng làm theo sự tiến triển của ca hát như nó được phản ánh trong sự phát triển của âm nhạc thiêng liêng, đặc biệt là của nhà thờ La Mã nói tiếng Latin.


Thế kỷ mười ba âm nhạc thiêng liêng

trong thế kỷ thứ tư nhất, Thiên Chúa giáo đã trở thành thành lập như là tôn giáo chính thức của Đế chế La Mã và một CANTORUM SCHOLA được thành lập bởi giáo hoàng Sylvester. Giáo hội công giáo La Mã sẽ kiểm soát sự phát triển của âm nhạc phương Tây cho tới thế kỷ mười ba, một khoảng thấy âm nhạc thay đổi từ đơn giản unison chant để phát triển cao phong cách nhạc hợp xướng Palestrina. Thời kỳ này được đánh dấu bằng một mô hình tái phát, khoảng ba thế kỷ trong khoảng thời gian, khi giáo hoàng trị vì, có liên quan với độ tinh khiết của âm nhạc của giáo hội, nào đặt hàng phong cách thôi việc và địa điểm hạn chế mới trên sự sáng tạo của những người đã được dễ bị xây dựng âm nhạc của MASS

ba phong cách của chant giai điệu phát triển: syllabic (đối với giáo sĩ và giáo đoàn), neumatic (một số ghi chú đến một âm tiết, cho từng) và phía (Hoa, cho soloists). Metricity trong chế độ văn bản chant hoặc giai điệu đã được phổ biến, nhưng xảy ra sớm nhất là vào thế kỷ thứ tư. Khoảng 600 AD, giáo hoàng Gregory (nơi Gregory chant) tổ chức lại Schola Cantorum. Cải cách của ông tiêu chuẩn hóa repertory phụng vụ và thay đổi các ký tự của các dịch vụ Thiên Chúa giáo từ không cương ecstasy để nhẹ nhàng tôn kính. Bởi 800 AD, tiết mục một lần nữa đã được đang được mở rộng với vật liệu mới được tạo ra được gọi là TROPES. Plainchant bản thảo được tồn tại từ thế kỷ thứ 9, cũng
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
PREHISTORIC VOCALISM

In the beginning was the voice. Voice is sounding breath, the audible sign of life.
--Ibid.
Men sang out their feelings long before they were able to speak their thoughts. But of course we must not imagine that "singing" means exactly the same thing here as in a modern concert hall. When we say that speech originated in song, what we mean is merely that our comparatively monotonous spoken language and our highly developed vocal music are differentiations of primitive utterances, which had more in them of the latter than of the former. These utterances were, at first, like the singing of birds and the roaring of many animals and the crooning of babies, exclamative, not communicative--that is, they came forth from an inner craving of the individual without any thought of any fellow-creatures. Our remote ancestors had not the slightest notion that such a thing as communicating ideas and feelings to someone else was possible.
--Otto Jespersen, Language, Its Nature, Development and Origin
Singing, the vocal production of musical tones, is so basic to man its origins are long lost in antiquity and predate the development of spoken language. The voice is presumed to be the original musical instrument, and there is no human culture, no matter how remote or isolated, that does not sing. Not only is singing ancient and universal, in primitive cultures it is an important function associated not so much with entertainment or frivolity as with matters vital to the individual, social group, or religion. Primitive man sings to invoke his gods with prayers and incantations, celebrate his rites of passage with chants and songs, and recount his history and heroics with ballads and epics. There are even cultures that regard singing as such an awesome act they have creation myths relating that they were sung into existence.

It is likely the earliest singing was individualistic and improvisatory, a simple imitation of the sounds heard in nature. At what point the singing of meaningful, communicative sounds began cannot be established, but it was doubtless an important step in the creation of language. Many anthropologists believe the development of a lowered larynx (important to articulate speech, as it effectively makes the flexible lower tongue the front wall of the pharynx) was a relatively recent aspect of human evolution.

There are no bones in the human larynx, so archaeological remains offer no direct physical evidence of the vocal apparatus of prehistoric man. We lack studies that correlate vocal characteristics to body size, the basic gender difference aside, but there is general belief large-bodied peoples (Slavs, for example) frequently produce low-voiced singers, while small-bodied peoples (Mediterraneans, for example) produce more high-voiced singers. If there is any validity in this, the voice that belonged to the owner of the prehistoric jaw bone unearthed in 1909, at Heidelberg, Germany, may have been remarkable--it is half-again the size of a modern jaw.

Carrying the idea of relating body size to vocalism into more recent periods, we see modern man has grown too large to fit the armor of medieval knights and, still more recently, we suspect an increasing rarity of the male alto voice type. Tempting though it is to see a relationship between such things, we lack the means to support it factually.

Based on our knowledge of the singing of present-day primitive peoples, a possible scenario of musical development would begin with simple melodic patterns based on several tones. Pitch matching (several persons singing in unison) might emerge next, with singing in parallel motion (the natural result of women or children singing with men), call-and-answer phrases, drone basses and canon as subsequent steps. All this could lead to an evolving sense of tonic and scale structure (primitive music often uses pentatonic scales) and the development of such basic musical devices as melodic sequences and cadential formulae.


HISTORICAL ANTIQUITY

The major early cultures that were sources for Western music each had distinguishing musical characteristics that related, in some degree, to their respective languages. Experts recognize that a culture's spoken language and its musical expression influence each other, but the relationship is very complex and not well understood. That modern French woodwind players produce a distinctive timbre, that 6/8 metrics are nonexistent in Hungarian folksong, and that Western classical vocal technique developed in an Italian-speaking region are examples of the relationship.

It is not known when or where art music--as distinct from folk music--began, but there is evidence the various Mesopotamian cultures that thrived from 3500 to 500 B.C. already considered music an art, and their writings mention both professional musicians and liturgical music. It is a song, the Sumerian Hymn to Creation, dated before 800 B.C., which is the oldest notated music extant.

Egyptian musical culture existed by the 4th millennium B.C., and music was prominent in the social and religious life of the Old Kingdom. Egyptian instruments changed significantly as the New Kingdom era (1700-1500 B.C.) began. The change, which may have reflected foreign influence, was from delicate timbre instruments to louder ones and was surely followed by similar changes in singing tone for, over time, a culture's instrumental timbres and vocal tone always tend to match. There are many drawings extant showing that large choruses and orchestras existed in the New Kingdom.

Grecian culture had a highly developed art music that showed signs of both a folk music origin and some Egyptian influence. The poetry of Sappho (600 B.C.) and others was often sung in contests, with melodies and rhythms based on the poetic meters. Singing was associated with all forms of literature and with dance. The ode, the dithyramb (a choral tribute to Bacchus and the forerunner of tragedy), and the drama all employed singers who moved to the rhythm of the music. By 500 B.C. ventriloquism had been described, and both choruses and solo voices were being used in drama. Greek philosophers attached great value to music and to its cultural purposes. The PYTHAGOREAN SCALE (see Glossary) and a complex theory of music were developed.

The Judaic culture has preserved some melodies that may go back to 500 B.C. The Psalms of David and the Song of Solomon were sung, and we know of an early presence of professional musicians. Both responsorial (a soloist answered by the congregation) and antiphonal (alternating congregational groups) styles were used in singing the Psalms. After the destruction of the Second Temple, in 70 A.D., Jewish music became exclusively vocal. As the dispersed and transient Jews would learn, the human voice is a readily portable instrument, and communal singing serves to bond its participants in both form and purpose. Like the Egyptians, Jewish singers may have shared musical directions and reminders with hand-signs (CHEIRONOMY). Cantillation, the intoning of sacred texts using ancient melodic formulae, written with symbols called ta'amim, was an important musical format. Jewish prayer chants, which were based on ancient melodic lines and often highly ornamented, would have a considerable influence on Christian plainchant.

What little we know of Roman music shows it to have been derived from the Greeks but primarily instrumental and military in nature. Still, Seneca (4 B.C.-64 A.D.) wrote of being disturbed late one night by loud sounds coming from a group of singers practicing vocal exercises.

Singing was such an important part of early Christian worship that its ritual and music developed together and became almost inseparable. It borrowed music from other religions and from existing secular tunes and slowly developed a form of liturgical chant. It was a style based on sinuous melodies of limited range, expressed in free, unmetered rhythms. These were sung as solos or in unison by unaccompanied male voices. The various scale formats in which they developed were eventually refined into a complex theoretical system of so-called church modes.

As the Christian church became organized it tried to suppress secularism and secular singing while advancing both itself and its chosen musical style--plainchant. As a result, little evidence remains of the secular musical activity during the early centuries A.D., and we can more easily follow the evolution of singing as it is reflected in the development of sacred music, specifically that of the Latin-speaking Roman Church.


THIRTEEN CENTURIES OF SACRED MUSIC

In the fourth century A.D., Christianity became established as the official religion of the Roman Empire and a SCHOLA CANTORUM was founded by Pope Sylvester. The Roman Catholic Church would control the development of Western music for the next thirteen centuries, a span that saw music change from simple unison chant to the highly developed polyphonic choral style of Palestrina. This era was marked by a recurrent pattern, roughly three centuries in period, when the reigning Pope, concerned with the purity of the church's music, would order stylistic retrenchment and place new restraints on the creativity of those who were prone to elaborate the music of the MASS.

Three styles of chant melody evolved: syllabic (for clergy and congregation), neumatic (several notes to a syllable, for choristers) and melismatic (florid, for soloists). Metricity in either chant texts or melodies was uncommon, but occurred as early as the fourth century. About 600 A.D., Pope Gregory (whence Gregorian chant) reorganized the Schola Cantorum . His reforms standardized the liturgical repertory and changed the character of the Christian service from unbridled ecstasy to subdued reverence. By 800 A.D., the repertory was again being enlarged with newly created material called TROPES. Plainchant manuscripts are extant from the ninth century, which was also
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: