2.2.1 Terrorism justifiedKai Nielsen approaches questions to do with p dịch - 2.2.1 Terrorism justifiedKai Nielsen approaches questions to do with p Việt làm thế nào để nói

2.2.1 Terrorism justifiedKai Nielse

2.2.1 Terrorism justified
Kai Nielsen approaches questions to do with political violence in general and terrorism in particular as a consequentialist in ethics and a socialist in politics. The use of neither can be ruled out categorically; it all depends on their utility as a method for attaining morally and politically worthwhile objectives such as “a truly socialist society” or liberation from colonial rule. “When and where [either] should be employed is a tactical question that must be decided … on a case-by-case basis … like the choice of weapon in a war” (Nielsen 1981: 435). Nielsen has a wide definition of terrorism, but his examples show that the innocence of the victims of terrorism makes no difference to its justification—that is, that his conclusions apply to terrorism in both the wide and narrow sense. In his view,
terrorist acts must be justified by their political effects and their moral consequences. They are justified (1) when they are politically effective weapons in the revolutionary struggle and (2) when, everything considered, there are sound reasons for believing that, by the use of that type of violence rather than no violence at all or violence of some other type, there will be less injustice, suffering and degradation in the world than would otherwise have been the case (Nielsen 1981: 446).
Historical experience, in Nielsen's view, tells us that terrorism on a small scale, used as the sole method of struggle in order to provoke the masses into revolutionary action, is ineffective and often counterproductive. On the other hand, terrorism employed in conjunction with guerrilla warfare in a protracted war of liberation may well prove useful and therefore also justified, as it did in Algeria and South Vietnam. (For an earlier statement of the same view, see Trotsky 1961: 48–59, 62–65.)
2.2.2 Terrorism unjustified
Nicholas Fotion also uses a wide definition of terrorism. He, too, is a consequentialist (although some of his remarks concerning the innocence of many victims of terrorism might be more at home in nonconsequentialist ethics). But he finds standard consequentialist assessments of terrorism such as Nielsen's too permissive. If some types of terrorism are justifiable under certain circumstances, such circumstances will be extremely rare. Terrorists and their apologists do not perform the requisite calculations properly. One problem is the “higher good” to be promoted by terrorism: more often than not, it is defined in ideological terms, rather than derived from settled preferences or interests of actual people. But for the most part Fotion discusses the issue of means. If a terrorist act or campaign is to be justified instrumentally, it must be shown (1) that the end sought is good enough to justify the means, (2) that the end will indeed be achieved by means of terrorism, and (3) that the end cannot be achieved in any other way that is morally and otherwise less costly. Terrorists not only, as a matter of fact, fail to discharge this burden; Fotion argues that, with regard to terrorism that victimizes innocent people, it cannot be discharged. All direct victims of terrorism are treated as objects to be used—indeed, used up—by the terrorist. But
in being treated as an object, the innocent victim is worse off than the (alleged) guilty victim. Insofar as the latter is judged to have done a wrong, he is thought of as a human. […] For the terrorist the innocent victim is neither a human in this judgmental sense nor a human in the sense of simply having value as a human being. Of course the terrorist needs to pick a human being as a victim … because [that] brings about more terror … But this does not involve treating them as humans. Rather, they are victimized and thereby treated as objects becausethey are humans (Fotion 1981: 464).
In reply, terrorists can claim that they advisedly sacrifice valued human beings for a higher good. But for this claim to carry any conviction, they would have to show that they have no alternative. Yet, Fotion argues, they always have the alternative of taking on the opponent's military establishment, and often also have the option of going after government officials responsible for the wrongs they object to, instead of attacking innocent persons. That kind of terrorism may sometimes be justified, whereas terrorism that targets innocent people never is.
2.3 Nonconsequentialism
Within a nonconsequentialist approach to morality, terrorism is considered wrong in itself, because of what it is, rather than only because (and insofar as) its consequences are bad on balance. But this is not to say that this approach leaves no room whatever for morally justifying certain acts or campaigns of terrorism. Indeed, nonconsequentialist discussions of terrorism also present a range of positions and arguments.
A nonconsequentialist might try to justify an act or campaign of terrorism in one of two ways. One might invoke some deontological considerations, such as justice or rights, in favor of resorting to terrorism under certain circumstances. Alternatively, one might argue that the obvious, and obviously very weighty, considerations of rights (of the victims of terrorism) and justice (which demands respect for those rights) may sometimes be overridden by extremely weighty considerations of consequences—an extremely high price that would be paid for notresorting to terrorism. For the rejection of consequentialism is of course not tantamount to denying that consequences of our actions, policies, and practices matter in their moral assessment; what is denied is the consequentialists' claim that only consequences matter.
2.3.1 Basic human rights and distributive justice
Virginia Held operates with a broad notion of terrorism, but her justification of terrorism is meant to apply to terrorism that targets common citizens. Her discussion of the subject focuses on the issue of rights. When rights of a person or group are not respected, what may we do in order to ensure that they are? On one view, known as consequentialism of rights, if the only way to ensure respect of a certain right of A and B is to infringe the same right of C, we shall be justified in doing so. Held does not hold that such trade-offs in rights with the aim of maximizing their respect in a society are appropriate. Yet rights sometimes come into conflict, whether directly or indirectly (as in the above example). When that happens, there is no way we can avoid comparing the rights involved as more or less stringent and making certain choices between them. That applies to the case of terrorism too. Terrorism obviously violates some human rights of its victims. But its advocates claim that in some circumstances a limited use of terrorism is the only way of bringing about a society where human rights of all will be respected.
Even when this claim is true, that is not enough to make resort to terrorism justified. But it will be justified if an additional condition is met: that of distributive justice. If there is a society where the human rights of a part of the population are respected, while the same rights of another part of the population are being violated; if the only way of changing that and ensuring that human rights of all are respected is a limited use of terrorism; finally, if terrorism is directed against members of the first group, which up to now has been privileged as far as respect of human rights is concerned—then terrorism will be morally justified. This is a justification in terms of distributive justice, applied to the problem of violations of human rights. It is more just to equalize the violations of human rights in a stage of transition to a society where the rights of all are respected, than to allow that the group which has already suffered large-scale violations of human rights suffer even more such violations (assuming that in both cases we are dealing with violations of the same, or equally stringent, human rights). Human rights of many are going to be violated in any case; it is more just, and therefore morally preferable, that their violations should be distributed in a more equitable way (Held 2008).
It might be objected that in calling for sacrificing such basic human rights as the right to life and to bodily security of individual victims of terrorism for the sake of a more just distribution of violations of the same rights within a group in the course of transition to a stage where these rights will be respected throughout that group, Held offends against the principles of separateness of persons and respect for persons (Primoratz 1997: 230–31). In response, Held argues that
to fail to achieve a more just distribution of violations of rights (through the use of terrorism if that is the only means available) is to fail to recognize that those whose rights are already not fairly respected are individuals in their own right, not merely members of a group … whose rights can be ignored.
An argument for achieving a just distribution of rights violations is not necessarily about groups; it can be an argument about the rights of individuals to fairness (Held 2008: 89–90). (For further objections to Held's argument, see Steinhoff 2007: 125–30; Nath 2011.)
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
2.2.1 khủng bố hợp lýKai Nielsen phương pháp tiếp cận các câu hỏi để làm với bạo lực chính trị nói chung và khủng bố đặc biệt như là một consequentialist trong đạo Đức và xã hội chủ nghĩa trong chính trị. Việc sử dụng không có thể được cai trị thẳng thừng; Tất cả phụ thuộc vào tiện ích của họ như là một phương pháp để đạt được các mục tiêu về mặt đạo Đức và chính trị giá trị chẳng hạn như "một xã hội xã hội chủ nghĩa thực sự" hay giải phóng khỏi sự cai trị thuộc địa. "Khi nào và nơi [hoặc] nên được sử dụng là một câu hỏi chiến thuật mà phải được quyết định... trên cơ sở của trường hợp... như sự lựa chọn của vũ khí trong một cuộc chiến tranh" (Nielsen 1981:435). Nielsen có một định nghĩa rộng của chủ nghĩa khủng bố, nhưng ví dụ của ông cho thấy rằng sự vô tội của các nạn nhân của khủng bố làm cho không có sự khác biệt để biện minh của nó — có nghĩa là, kết luận của ông áp dụng cho chủ nghĩa khủng bố trong cả hai ý nghĩa rộng và hẹp. Trong điểm của ông,hành động khủng bố phải được chứng minh bởi ảnh hưởng chính trị của chúng và hậu quả đạo đức của họ. Họ được hợp lý (1) khi họ là vũ khí hiệu quả về mặt chính trị trong cuộc đấu tranh cách mạng và (2) khi, tất cả mọi thứ coi là, có những âm thanh lý do để tin rằng, bằng cách sử dụng loại bạo lực chứ không phải là không có bạo lực ở tất cả hoặc bạo lực của một số loại khác, sẽ có ít bất công, đau khổ và suy thoái trong thế giới hơn nào nếu không có các trường hợp (Nielsen 1981: 446).Kinh nghiệm lịch sử, theo quan điểm của Nielsen, nói với chúng ta rằng khủng bố trên một quy mô nhỏ, được sử dụng như là phương pháp duy nhất của cuộc đấu tranh để kích động quần chúng thành hành động cách mạng, là không hiệu quả và thường xuyên phản tác. Mặt khác, khủng bố làm việc kết hợp với chiến tranh du kích trong một cuộc chiến tranh kéo dài của giải phóng có thể cũng chứng minh hữu ích và do đó cũng lý, như nó đã làm ở Algeria và miền Nam Việt Nam. (Cho một tuyên bố trước đó của giao diện tương tự, xem Trotsky năm 1961: 48-59, 62-65.)2.2.2 khủng bố unjustifiedNicholas Fotion cũng sử dụng một định nghĩa rộng của chủ nghĩa khủng bố. Ông, cũng là một consequentialist (mặc dù một số phát biểu của mình liên quan đến sự vô tội của nhiều nạn nhân của khủng bố có thể thêm ở nhà trong đạo Đức nonconsequentialist). Nhưng ông thấy consequentialist tiêu chuẩn đánh giá khủng bố chẳng hạn như Nielsen's quá permissive. Nếu một số loại của khủng bố là chính đáng trong một số trường hợp, trường hợp như vậy sẽ rất hiếm. Những kẻ khủng bố và apologists của họ không thực hiện các tính toán cần thiết đúng cách. Một vấn đề là "cao tốt" để được đẩy mạnh bởi chủ nghĩa khủng bố: thường xuyên hơn không, nó được định nghĩa trong điều kiện lý tưởng, thay vì xuất phát từ định cư sở thích hoặc lợi ích của những người thực tế. Nhưng hầu hết các phần Fotion thảo luận về các vấn đề của phương tiện. Nếu một hành động khủng bố hoặc chiến dịch là để được chứng minh instrumentally, nó phải được hiển thị (1) rằng kết thúc tìm kiếm là tốt, đủ để biện minh cho các phương tiện, (2) có thực sự sẽ đạt được kết thúc bằng phương tiện của khủng bố, và (3) mà cuối cùng không thể đạt được trong bất kỳ cách nào khác mà là về mặt đạo Đức và nếu không ít tốn kém. Những kẻ khủng bố không chỉ, thực tế, không xả gánh nặng này; Fotion lập luận rằng, liên quan đến khủng bố victimizes người dân vô tội, nó không thể được thải ra. Tất cả trực tiếp các nạn nhân của khủng bố được coi là các đối tượng sẽ được sử dụng-thực sự, sử dụng hết — bởi tên khủng bố. Nhưngở được coi là một đối tượng, các nạn nhân vô tội là tồi tệ hơn nạn nhân vô tội (bị cáo buộc). Phạm vi như sau này được đánh giá để có thực hiện một sai, ông là nghĩ đến như là một con người. […] Cho tên khủng bố là nạn nhân vô tội là không một con người trong ý nghĩa này phán xét cũng không một con người trong cảm giác chỉ đơn giản là có giá trị như một con người. Tất nhiên, tên khủng bố cần phải chọn một con người như là một nạn nhân... bởi vì [rằng] mang về thêm khủng bố... Nhưng điều này không liên quan đến điều trị cho họ như con người. Thay vào đó, họ là nạn nhân và do đó coi như là các đối tượng becausethey là con người (Fotion 1981:464).Trong trả lời, những kẻ khủng bố có thể tuyên bố rằng họ advisedly hy sinh có giá trị con người cho tốt cao. Tuy nhiên, cho tuyên bố này để thực hiện bất kỳ niềm tin, họ sẽ có cho rằng họ đã có thay thế. Tuy vậy, Fotion lập luận rằng, họ luôn luôn có cách khác của việc thành lập quân đội của đối thủ, và thường cũng có thể chọn đi sau khi quan chức chính phủ chịu trách nhiệm về những sai lầm mà họ đối tượng, thay vì tấn công những người vô tội. Đó là loại khủng bố có thể đôi khi được chứng minh, trong khi chủ nghĩa khủng bố nhắm mục tiêu người dân vô tội không bao giờ là.2.3 NonconsequentialismTrong một cách tiếp cận nonconsequentialist đến đạo Đức, khủng bố được coi là sai trong chính nó, vì nó là gì, thay vì chỉ vì (và phạm vi như) hậu quả của nó là xấu trên số dư. Nhưng điều này không phải để nói rằng cách tiếp cận này lá không có chỗ bất cứ điều gì nhất về mặt đạo Đức có thể chứng minh một số hoạt động hoặc các chiến dịch của khủng bố. Thật vậy, nonconsequentialist thảo luận của chủ nghĩa khủng bố cũng trình bày một loạt các vị trí và lý luận.Một nonconsequentialist có thể cố gắng để biện minh cho một hành động hoặc các chiến dịch của khủng bố tại một trong hai cách. Một có thể gọi một số cân nhắc deontological, chẳng hạn như công lý hoặc quyền, để ủng hộ dùng đến chủ nghĩa khủng bố trong trường hợp nhất định. Ngoài ra, người ta có thể tranh luận rằng rõ ràng, và rõ ràng là rất nặng, suy xét về quyền (của các nạn nhân của khủng bố) và công lý (nhu cầu mà tôn trọng các quyền) đôi khi có thể được ghi đè bởi cực kỳ nặng cân nhắc những hậu quả — một mức giá rất cao mà sẽ được trả tiền cho notresorting để khủng bố. Cho việc loại bỏ consequentialism là tất nhiên không tương đương để từ chối các hậu quả của hành động, chính sách và thực tiễn của chúng tôi quan trọng trong đánh giá đạo đức của họ; những gì bị từ chối là consequentialists' tuyên bố rằng vấn đề duy nhất hậu quả.2.3.1 cơ bản nhân quyền và công lý phân phốiVirginia Held hoạt động với một khái niệm rộng của chủ nghĩa khủng bố, nhưng cô biện minh của khủng bố có nghĩa là để áp dụng cho khủng bố nhắm mục tiêu phổ biến công dân. Cô thảo luận về các chủ đề tập trung vào vấn đề quyền. Khi các quyền của một người hoặc nhóm không được tôn trọng, những gì chúng tôi có thể làm để đảm bảo rằng họ là? Trên một giao diện, được gọi là consequentialism quyền, nếu cách duy nhất để đảm bảo sự tôn trọng của một quyền nhất định của A và B là vi phạm quyền C, cùng, chúng tôi sẽ được chứng minh trong làm như vậy. Được tổ chức không giữ rằng như vậy thương mại-offs trong quyền với mục đích tối đa hóa tôn trọng của mình trong một xã hội là thích hợp. Được quyền đôi khi đi vào cuộc xung đột, cho dù trực tiếp hay gián tiếp (như trong ví dụ ở trên). Khi điều đó xảy ra, có là không có cách nào chúng ta có thể tránh so sánh quyền tham gia như là nhiều hơn hoặc ít nghiêm ngặt và làm cho một số sự lựa chọn giữa chúng. Mà áp dụng cho trường hợp của chủ nghĩa khủng bố quá. Khủng bố rõ ràng là vi phạm một số quyền con người của nạn nhân của nó. Nhưng chủ trương của nó cho rằng trong một số trường hợp giới hạn sử dụng của khủng bố là cách duy nhất được đưa về một xã hội nơi mà quyền con người của tất cả sẽ được tôn trọng.Ngay cả khi tuyên bố này là đúng, đó là không đủ để làm cho khu nghỉ mát để khủng bố biện minh. Nhưng nó sẽ là hợp lý nếu một điều kiện bổ sung được đáp ứng: của phân phối tư pháp. Nếu có là một xã hội nơi mà quyền con người của một phần dân được tôn trọng, trong khi các quyền tương tự của một phần dân đang bị xâm phạm; Nếu cách duy nhất của thay đổi đó và đảm bảo rằng quyền con người của tất cả được tôn trọng là một giới hạn sử dụng của khủng bố; cuối cùng, nếu khủng bố đạo diễn chống lại các thành viên của nhóm đầu tiên, mà đến nay đã được đặc quyền như xa như sự tôn trọng nhân quyền quan tâm — sau đó khủng bố sẽ được hợp lý về mặt đạo Đức. Đây là một biện minh trong điều khoản của công lý phân phối, áp dụng cho vấn đề hành vi vi phạm nhân quyền. Nó là nhiều hơn chỉ để cân bằng những vi phạm nhân quyền ở một giai đoạn của quá trình chuyển đổi cho một xã hội nơi mà các quyền của tất cả được tôn trọng, hơn để cho phép nhóm đó đã bị quy mô lớn các hành vi vi phạm quyền con người bị thậm chí nhiều hơn như vậy vi phạm (giả định rằng trong cả hai trường hợp chúng tôi đang đối phó với hành vi vi phạm như vậy, hoặc không kém nghiêm ngặtnhân quyền). Nhân quyền của nhiều người sẽ được vi phạm trong bất kỳ trường hợp nào; nó là hơn, và do đó về mặt đạo Đức thích, hành vi vi phạm của họ nên được phân phối một cách công bằng hơn (được tổ chức năm 2008).Nó có thể được phản đối rằng kêu gọi hy sinh như vậy quyền con người cơ bản như quyền với cuộc sống và an ninh cơ thể của cá nhân các nạn nhân của khủng bố vì lợi ích của a nhiều hơn chỉ cần phân phối của hành vi vi phạm các quyền tương tự trong một nhóm trong quá trình chuyển đổi sang một giai đoạn mà những quyền lợi này sẽ được tôn trọng trong nhóm đó, Held offends chống lại các nguyên tắc của separateness người và tôn trọng người (Primoratz 1997: 230-31). Đáp lại, được tổ chức lập luận rằngthất bại để đạt được một phân phối hơn của hành vi vi phạm quyền (qua việc sử dụng khủng bố nếu đó là phương tiện duy nhất có sẵn) là không nhận ra rằng những người có quyền được đã không khá tôn trọng cá nhân ở bên phải của riêng của họ, không chỉ đơn thuần là thành viên của một nhóm... có quyền có thể được bỏ qua.Một cuộc tranh cãi để đạt được phân phối chỉ vi phạm quyền là không nhất thiết phải về nhóm; nó có thể là một cuộc tranh cãi về quyền cá nhân để công bằng (được tổ chức năm 2008: 89-90). (Để thêm đối với Held của đối số, hãy xem Steinhoff 2007: 125-30; Nath 2011.)
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
2.2.1 Khủng bố lý
Kai Nielsen tiếp cận câu hỏi để làm với bạo lực chính trị nói chung và chủ nghĩa khủng bố đặc biệt như một consequentialist trong đạo đức và xã hội chủ nghĩa trong chính trị. Việc sử dụng không thể loại trừ khoát; tất cả phụ thuộc vào tiện ích của họ như là một phương pháp để đạt được về mặt đạo đức và chính trị, mục tiêu đáng giá như "một xã hội thật sự xã hội chủ nghĩa", hay giải thoát khỏi ách thống trị của thực dân. "Khi nào và nơi [hoặc] nên được sử dụng là một câu hỏi chiến thuật đó phải được quyết định ... trên cơ sở từng trường hợp cụ thể ... như sự lựa chọn của các loại vũ khí trong một cuộc chiến tranh" (Nielsen 1981: 435). Nielsen có một định nghĩa rộng của chủ nghĩa khủng bố, nhưng ví dụ của ông cho thấy sự vô tội của các nạn nhân của chủ nghĩa khủng bố không có gì khác để biện minh-đó của nó là, rằng những kết luận của ông áp dụng đối với chủ nghĩa khủng bố ở cả nghĩa rộng và hẹp. Trong quan điểm của ông,
hành động khủng bố phải được chứng minh bằng hiệu ứng chính trị của họ và kết quả đạo đức của họ. Họ có lý (1) khi họ là những vũ khí hiệu quả chính trị trong đấu tranh cách mạng và (2) khi, tất cả mọi thứ coi, có những lý do chính đáng để tin rằng, bằng việc sử dụng các loại bạo lực chứ không phải là không có bạo lực ở tất cả hoặc bạo lực của một số loại hình khác, sẽ có ít sự bất công, đau khổ và suy thoái trên thế giới hơn nếu không sẽ có trường hợp (Nielsen 1981: 446).
Kinh nghiệm lịch sử, theo quan điểm của Nielsen, cho chúng ta biết rằng chủ nghĩa khủng bố trên quy mô nhỏ, được sử dụng như là duy nhất Phương pháp của cuộc đấu tranh để khiêu khích quần chúng thành hành động cách mạng, là không hiệu quả và thường phản tác dụng. Mặt khác, khủng bố sử dụng kết hợp với chiến tranh du kích trong một cuộc chiến tranh kéo dài của sự giải thoát cũng có thể chứng minh hữu ích và do đó cũng hợp lý, vì nó đã làm ở Algeria và Nam Việt Nam. (Đối với một tuyên bố trước đó của quan điểm tương tự, xem Trotsky 1961:. 48-59, 62-65)
2.2.2 khủng bố phi lý
Nicholas Fotion cũng sử dụng một định nghĩa rộng của chủ nghĩa khủng bố. Ông cũng là một consequentialist (mặc dù một số nhận xét ​​của mình về sự vô tội của nhiều nạn nhân của chủ nghĩa khủng bố có thể là nhiều hơn ở nhà trong đạo đức nonconsequentialist). Nhưng ông thấy đánh giá consequentialist tiêu chuẩn của chủ nghĩa khủng bố như Nielsen của quá dễ dãi. Nếu một số loại khủng bố là hợp lý theo một số trường hợp, hoàn cảnh như vậy sẽ vô cùng hiếm. Bọn khủng bố và bênh vực cho chúng không thực hiện các tính toán cần thiết đúng. Một vấn đề là "cao tốt" được đẩy mạnh bởi khủng bố: thường xuyên hơn không, nó được định nghĩa về ý thức hệ, chứ không phải bắt nguồn từ sở thích hoặc lợi ích của những người thực tế giải quyết. Nhưng đối với hầu hết các phần Fotion thảo luận về các vấn đề của phương tiện. Nếu một hành động khủng bố hoặc các chiến dịch là để được biện minh instrumentally, nó phải được hiển thị (1) rằng kết thúc tìm kiếm là tốt, đủ để biện minh cho phương tiện, (2) mà cuối cùng sẽ thực sự được thực hiện bằng phương tiện của chủ nghĩa khủng bố, và (3) mà cuối cùng không có thể đạt được trong bất kỳ cách nào khác mà là về mặt đạo đức và cách khác ít tốn kém hơn. Những kẻ khủng bố không chỉ là một vấn đề của thực tế, không xả gánh nặng này; Fotion lập luận rằng, liên quan đến khủng bố mà victimizes người dân vô tội với, nó có thể không được thải ra. Tất cả các nạn nhân trực tiếp của chủ nghĩa khủng bố đang được coi là đối tượng được sử dụng trên thực tế, sử dụng up-do khủng bố. Nhưng
ở được đối xử như một đối tượng, các nạn nhân vô tội là tồi tệ hơn (bị cáo buộc) nạn nhân tội. Trường hợp sách sau này được đánh giá là đã thực hiện một sai lầm, ông được coi là một con người. [...] Đối với các nạn nhân vô tội khủng bố không phải là một con người trong cảm giác phê phán này cũng không phải là con người theo nghĩa đơn giản chỉ có giá trị như một con người. Tất nhiên khủng bố cần phải chọn một con người như một nạn nhân ... vì [là] mang về khủng bố hơn ... Nhưng điều này không liên quan đến việc xử lý chúng như con người. Thay vào đó, họ trở thành nạn nhân và do đó coi như đối tượng becausethey là con người (Fotion 1981: 464).
Trong bài trả lời, bọn khủng bố có thể cho rằng họ hy sinh một cách thận con người có giá trị cho một tốt đẹp hơn. Nhưng cho tuyên bố này để thực hiện bất kỳ niềm tin, họ sẽ phải chứng minh rằng họ không có thay thế. Tuy nhiên, lập luận Fotion, họ luôn có sự thay thế của việc thành lập quân sự của đối phương, và cũng thường có những chọn lựa ra sau khi các quan chức chính phủ chịu trách nhiệm về những sai lầm mà họ phản đối, thay vì tấn công người vô tội. Đó là loại khủng bố đôi khi có thể được biện minh, trong khi khủng bố nhằm vào người dân vô tội không bao giờ là.
2.3 Nonconsequentialism
Trong vòng một phương pháp tiếp cận nonconsequentialist với đạo đức, chủ nghĩa khủng bố được coi là sai trong chính nó, vì nó là cái gì, chứ không phải chỉ vì (và trong chừng mực) của nó hậu quả xấu về sự cân bằng. Nhưng điều này không phải là để nói rằng phương pháp này không còn chỗ bất cứ điều gì để biện minh cho hành vi đạo đức hoặc các chiến dịch khủng bố nhất định. Thật vậy, các cuộc thảo luận nonconsequentialist khủng bố cũng trình bày một loạt các vị trí và lập luận.
Một nonconsequentialist có thể cố gắng biện minh cho một hành động hoặc chiến dịch khủng bố ở một trong hai cách. Người ta có thể gọi một số cân nhắc deontological, chẳng hạn như công lý hay quyền lợi của viện đến chủ nghĩa khủng bố trong những hoàn cảnh nhất định. Ngoài ra, người ta có thể lập luận rằng rõ ràng, và rõ ràng là rất có sức nặng, việc xem xét quyền (của các nạn nhân của chủ nghĩa khủng bố) và tư pháp (mà đòi hỏi sự tôn trọng các quyền đó) đôi khi có thể được ghi đè bởi các đặc điểm cực kỳ nặng của gánh chịu hậu quả một mức giá rất cao sẽ được thanh toán cho notresorting tới khủng bố. Đối với những từ chối của Hệ quả luận là khóa học không đồng nghĩa với việc phủ nhận rằng hậu quả của những hành động, chính sách của chúng tôi, và thực tiễn quan trọng trong việc đánh giá đạo đức của họ; những gì được bác bỏ tuyên bố của consequentialists mà chỉ là hậu quả quan trọng.
2.3.1 quyền con người cơ bản và công bằng phân phối
Virginia tổ chức hoạt động với một khái niệm rộng của chủ nghĩa khủng bố, nhưng biện minh của chủ nghĩa khủng bố cô là có nghĩa là để áp dụng cho chủ nghĩa khủng bố nhằm vào dân thường. Thảo luận về các chủ đề của mình tập trung vào các vấn đề quyền. Khi quyền lợi của một người hoặc một nhóm không được tôn trọng, những gì chúng tôi có thể làm để đảm bảo rằng họ là ai? Trên một quan điểm, được gọi là Hệ quả luận về quyền, nếu cách duy nhất để đảm bảo sự tôn trọng các quyền nhất định của A và B là vi phạm các quyền tương tự của C, chúng ta sẽ được chứng minh bằng cách làm như vậy. Từng giữ không cho rằng như thương mại-off trong quyền với mục đích tối đa hóa sự tôn trọng của họ trong một xã hội thích hợp. Tuy nhiên, quyền đôi khi trở nên xung đột, dù trực tiếp hay gián tiếp (như trong ví dụ trên). Khi điều đó xảy ra, không có cách nào chúng ta có thể tránh so sánh các quyền liên quan là nhiều hơn hoặc ít nghiêm ngặt và có sự lựa chọn nào giữa chúng. Áp dụng cho các trường hợp khủng bố quá. Khủng bố rõ ràng là vi phạm một số quyền con người của các nạn nhân của nó. Nhưng những người ủng hộ cho rằng trong một số trường hợp việc sử dụng hạn chế của chủ nghĩa khủng bố là con đường duy nhất mang về một xã hội mà quyền con người của tất cả sẽ được tôn trọng.
Ngay cả khi tuyên bố này là đúng sự thật, điều đó là không đủ để làm cho khu nghỉ mát để khủng bố hợp lý. Nhưng nó sẽ là hợp lý nếu một điều kiện bổ sung được đáp ứng: rằng công lý phân phối. Nếu có một xã hội mà quyền con người của một bộ phận nhân dân được tôn trọng, trong khi các quyền tương tự của một bộ phận dân cư đang bị vi phạm; nếu cách duy nhất thay đổi đó và đảm bảo rằng các quyền con người của tất cả là tôn trọng là một hạn chế sử dụng của chủ nghĩa khủng bố; Cuối cùng, nếu khủng bố nhằm chống lại các thành viên của nhóm đầu tiên, mà cho đến nay đã được vinh dự như xa như tôn trọng các quyền con người là có liên quan, sau đó khủng bố sẽ được biện minh về mặt đạo đức. Đây là một biện minh về mặt lý phân phối, áp dụng cho các vấn đề vi phạm nhân quyền. Nó là nhiều hơn chỉ là để cân bằng các vi phạm quyền con người trong một giai đoạn chuyển đổi sang một xã hội mà quyền của tất cả đều được tôn trọng, hơn là cho phép các nhóm mà đã bị vi phạm quy mô lớn của các quyền con người bị vi phạm ngay cả như vậy nhiều hơn ( giả định rằng trong cả hai trường hợp chúng ta đang đối phó với các hành vi vi phạm giống nhau, hoặc chia đều nghiêm ngặt, các quyền con người). Quyền con người của nhiều sẽ bị xâm phạm trong mọi trường hợp; nó chỉ là nhiều hơn, và do đó thích hợp hơn về mặt đạo đức, mà hành vi vi phạm của họ nên được phân phối một cách công bằng hơn (Được tổ chức năm 2008).
Nó có thể phản đối rằng trong việc kêu gọi hy sinh các quyền con người cơ bản như quyền được sống và thân thể của an ninh cá nhân nạn nhân của chủ nghĩa khủng bố, vì lợi ích của một chỉ hơn phân phối các hành vi vi phạm các quyền tương tự trong một nhóm trong quá trình chuyển đổi sang một giai đoạn mà các quyền này sẽ được tôn trọng trên toàn nhóm, tổ chức xúc phạm chống lại các nguyên tắc của sự chia rẽ của những người và tôn trọng người (Primoratz 1997: 230-31). Trong phản ứng, tổ chức lập luận rằng
để không đạt được một chỉ hơn phân phối các hành vi vi phạm quyền (thông qua việc sử dụng của chủ nghĩa khủng bố nếu đó là phương tiện duy nhất có sẵn) là để không nhận ra rằng những người mà quyền đã không khá tôn trọng những cá nhân trong họ . bên phải của riêng, không chỉ đơn thuần là thành viên của một nhóm ... mà quyền lợi có thể được bỏ qua
Một lập luận để đạt được sự phân chia rõ hành vi vi phạm quyền là không cần thiết về các nhóm; nó có thể là một lý luận về quyền lợi của các cá nhân để công bằng (tổ chức năm 2008: 89-90). (Đối với sự phản đối thêm cho lập luận của tổ chức, xem Steinhoff 2007: 125-30; Nath 2011.)
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: