CHAPTER VIIHOW A RECONCILIATION WAS SOUGHT TO BE EFFECTED AND A LAW SU dịch - CHAPTER VIIHOW A RECONCILIATION WAS SOUGHT TO BE EFFECTED AND A LAW SU Việt làm thế nào để nói

CHAPTER VIIHOW A RECONCILIATION WAS

CHAPTER VII
HOW A RECONCILIATION WAS SOUGHT TO BE EFFECTED AND A LAW SUIT ENSUED
“Ah! how do you do? Why do you irritate the dogs?” said Ivan Nikiforovitch, on perceiving Anton Prokofievitch; for no one spoke otherwise than jestingly with Anton Prokofievitch.
“Hang them! who’s been irritating them?” retorted Anton Prokofievitch.
“You have!”
“By Heavens, no! You are invited to dinner by Peter Feodorovitch.”
“Hm!”
“He invited you in a more pressing manner than I can tell you. ‘Why,’ says he, ‘does Ivan Nikiforovitch shun me like an enemy? He never comes round to have a chat, or make a call.’”
Ivan Nikiforovitch stroked his beard.
“‘If,’ says he, ‘Ivan Nikiforovitch does not come now, I shall not know what to think: surely, he must have some design against me. Pray, Anton Prokofievitch, persuade Ivan Nikiforovitch!’ Come, Ivan Nikiforovitch, let us go! a very choice company is already met there.”
Ivan Nikiforovitch began to look at a cock, which was perched on the roof, crowing with all its might.
“If you only knew, Ivan Nikiforovitch,” pursued the zealous ambassador, “what fresh sturgeon and caviare Peter Feodorovitch has had sent to him!” Whereupon Ivan Nikiforovitch turned his head and began to listen attentively. This encouraged the messenger. “Come quickly: Thoma Grigorovitch is there too. Why don’t you come?” he added, seeing that Ivan Nikiforovitch still lay in the same position. “Shall we go, or not?”
“I won’t!”
This “I won’t” startled Anton Prokofievitch. He had fancied that his alluring representations had quite moved this very worthy man; but instead, he heard that decisive “I won’t.”
“Why won’t you?” he asked, with a vexation which he very rarely exhibited, even when they put burning paper on his head, a trick which the judge and the chief of police were particularly fond of indulging in.
Ivan Nikiforovitch took a pinch of snuff.
“Just as you like, Ivan Nikiforovitch. I do not know what detains you.”
“Why don’t I go?” said Ivan Nikiforovitch at length: “because that brigand will be there!” This was his ordinary way of alluding to Ivan Ivanovitch. “Just God! and is it long?”
“He will not be there, he will not be there! May the lightning kill me on the spot!” returned Anton Prokofievitch, who was ready to perjure himself ten times in an hour. “Come along, Ivan Nikiforovitch!”
“You lie, Anton Prokofievitch! he is there!”
“By Heaven, by Heaven, he’s not! May I never stir from this place if he’s there! Now, just think for yourself, what object have I in lying? May my hands and feet wither! — What, don’t you believe me now? May I perish right here in your presence! Don’t you believe me yet?”
Ivan Nikiforovitch was entirely reassured by these asseverations, and ordered his valet, in the boundless coat, to fetch his trousers and nankeen spencer.
To describe how Ivan Nikiforovitch put on his trousers, how they wound his neckerchief about his neck, and finally dragged on his spencer, which burst under the left sleeve, would be quite superfluous. Suffice it to say, that during the whole of the time he preserved a becoming calmness of demeanour, and answered not a word to Anton Prokofievitch’s proposition to exchange something for his Turkish tobacco-pouch.
Meanwhile, the assembly awaited with impatience the decisive moment when Ivan Nikiforovitch should make his appearance and at length comply with the general desire that these worthy people should be reconciled to each other. Many were almost convinced that Ivan Nikiforovitch would not come. Even the chief of police offered to bet with one-eyed Ivan Ivanovitch that he would not come; and only desisted when one-eyed Ivan Ivanovitch demanded that he should wager his lame foot against his own bad eye, at which the chief of police was greatly offended, and the company enjoyed a quiet laugh. No one had yet sat down to the table, although it was long past two o’clock, an hour before which in Mirgorod, even on ceremonial occasions, every one had already dined.
No sooner did Anton Prokofievitch show himself in the doorway, then he was instantly surrounded. Anton Prokofievitch, in answer to all inquiries, shouted the all-decisive words, “He will not come!” No sooner had he uttered them than a hailstorm of reproaches, scoldings, and, possibly, even fillips were about to descend upon his head for the ill success of his mission, when all at once the door opened, and — Ivan Nikiforovitch entered.
If Satan himself or a corpse had appeared, it would not have caused such consternation amongst the company as Ivan Nikiforovitch’s unexpected arrival created. But Anton Prokofievitch only went off into a fit of laughter, and held his sides with delight at having played such a joke upon the company.
At all events, it was almost past the belief of all that Ivan Nikiforovitch could, in so brief a space of time, have attired himself like a respectable gentleman. Ivan Ivanovitch was not there at the moment: he had stepped out somewhere. Recovering from their amazement, the guests expressed an interest in Ivan Nikiforovitch’s health, and their pleasure at his increase in breadth. Ivan Nikiforovitch kissed every one, and said, “Very much obliged!”
Meantime, the fragrance of the beet-soup was wafted through the apartment, and tickled the nostrils of the hungry guests very agreeably. All rushed headlong to table. The line of ladies, loquacious and silent, thin and stout, swept on, and the long table soon glittered with all the hues of the rainbow. I will not describe the courses: I will make no mention of the curd dumplings with sour cream, nor of the dish of pig’s fry that was served with the soup, nor of the turkey with plums and raisins, nor of the dish which greatly resembled in appearance a boot soaked in kvas, nor of the sauce, which is the swan’s song of the old-fashioned cook, nor of that other dish which was brought in all enveloped in the flames of spirit, and amused as well as frightened the ladies extremely. I will say nothing of these dishes, because I like to eat them better than to spend many words in discussing them.
Ivan Ivanovitch was exceedingly pleased with the fish dressed with horse-radish. He devoted himself especially to this useful and nourishing preparation. Picking out all the fine bones from the fish, he laid them on his plate; and happening to glance across the table — Heavenly Creator; but this was strange! Opposite him sat Ivan Nikiforovitch.
At the very same instant Ivan Nikiforovitch glanced up also — No, I can do no more — Give me a fresh pen with a fine point for this picture! mine is flabby. Their faces seemed to turn to stone whilst still retaining their defiant expression. Each beheld a long familiar face, to which it should have seemed the most natural of things to step up, involuntarily, as to an unexpected friend, and offer a snuff-box, with the words, “Do me the favour,” or “Dare I beg you to do me the favour?” Instead of this, that face was terrible as a forerunner of evil. The perspiration poured in streams from Ivan Ivanovitch and Ivan Nikiforovitch.
All the guests at the table grew dumb with attention, and never once took their eyes off the former friends. The ladies, who had been busy up to that time on a sufficiently interesting discussion as to the preparation of capons, suddenly cut their conversation short. All was silence. It was a picture worthy of the brush of a great artist.
At length Ivan Ivanovitch pulled out his handkerchief and began to blow his nose; whilst Ivan Nikiforovitch glanced about and his eye rested on the open door. The chief of police at once perceived this movement, and ordered the door to be fastened. Then both of the friends began to eat, and never once glanced at each other again.
As soon as dinner was over, the two former friends both rose from their seats, and began to look for their hats, with a view to departure. Then the chief beckoned; and Ivan Ivanovitch — not our Ivan Ivanovitch, but the other with the one eye — got behind Ivan Nikiforovitch, and the chief stepped behind Ivan Ivanovitch, and the two began to drag them backwards, in order to bring them together, and not release them till they had shaken hands with each other. Ivan Ivanovitch, the one-eyed, pushed Ivan Nikiforovitch, with tolerable success, towards the spot where stood Ivan Ivanovitch. But the chief of police directed his course too much to one side, because he could not steer himself with his refractory leg, which obeyed no orders whatever on this occasion, and, as if with malice and aforethought, swung itself uncommonly far, and in quite the contrary direction, possibly from the fact that there had been an unusual amount of fruit wine after dinner, so that Ivan Ivanovitch fell over a lady in a red gown, who had thrust herself into the very midst, out of curiosity.
Such an omen forboded no good. Nevertheless, the judge, in order to set things to rights, took the chief of police’s place, and, sweeping all the snuff from his upper lip with his nose, pushed Ivan Ivanovitch in the opposite direction. In Mirgorod this is the usual manner of effecting a reconciliation: it somewhat resembles a game of ball. As soon as the judge pushed Ivan Ivanovitch, Ivan Ivanovitch with the one eye exerted all his strength, and pushed Ivan Nikiforovitch, from whom the perspiration streamed like rain-water from a roof. In spite of the fact that the friends resisted to the best of their ability, they were nevertheless brought together, for the two chief movers received reinforcements from the ranks of their guests.
Then they were closely surrounded on all sides, not to be released until they had decided to give one another their hands. “God be with you, Ivan Nikiforovitch and Ivan Ivanovitch! declare upon your honour now, that what you quarrelled about were mere trifles, were they not? Are you not ashamed of yourselves before people and before G
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
CHƯƠNG VIILÀM THẾ NÀO MỘT HÒA GIẢI TÌM CÁCH ĐỂ ĐƯỢC THỰC HIỆN VÀ XẢY RA SAU ĐÓ MỘT PHÙ HỢP VỚI LUẬT"Ah! Xin chào? Tại sao làm bạn kích thích chó?", ông Ivan Nikiforovitch, trên nhận thấy Anton Prokofievitch; cho không nói một cách khác hơn jestingly với Anton Prokofievitch."Treo chúng! những người đã kích thích họ?"retorted Anton Prokofievitch."Bạn có!""Bởi trời, không có! Bạn được mời đến ăn tối bởi Peter Feodorovitch.""Hm!"' Ông mời bạn một cách nhấn nhiều hơn tôi có thể cho bạn. ' Tại sao,' nói anh ta, ' hiện Ivan Nikiforovitch shun tôi như một kẻ thù? Ông không bao giờ đến vòng để có một trò chuyện, hoặc thực hiện cuộc gọi.'"Ivan Nikiforovitch vuốt ve bộ râu của mình."'Nếu,' nói anh ta, ' Ivan Nikiforovitch không đến bây giờ, tôi sẽ không biết những gì để suy nghĩ: chắc chắn, ông phải có một số thiết kế chống lại tôi. Hãy cầu nguyện, Anton Prokofievitch, thuyết phục Ivan Nikiforovitch!' Nào, Ivan Nikiforovitch, chúng ta hãy đi! một công ty rất lựa chọn đã gặp có."Ivan Nikiforovitch bắt đầu xem xét một con gà trống, được perched trên mái nhà, crowing với tất cả các có thể của nó."Nếu bạn chỉ biết rằng, Ivan Nikiforovitch," theo đuổi đại sứ nhiệt tâm, "những gì tươi sturgeon và caviare Peter Feodorovitch đã có gửi cho anh ta!" Và rồi Ivan Nikiforovitch quay đầu của mình và bắt đầu nghe chăm chú. Điều này khuyến khích là người đưa tin. "Đến một cách nhanh chóng: Thoma Grigorovitch là có quá. Tại sao không đi?"ông nói thêm, thấy rằng Ivan Nikiforovitch vẫn nằm ở vị trí tương tự. "Chúng ta đi, hay không?""Tôi sẽ không!"Điều này "tôi sẽ không" giật mình Anton Prokofievitch. Ông đã có thông thạo rằng đại diện lôi cuốn của ông đã khá di chuyển người đàn ông rất xứng đáng này; nhưng thay vào đó, ông nghe nói rằng quyết định "tôi sẽ không.""Tại sao sẽ không bạn?" ông yêu cầu, với một bực mà ông rất hiếm khi trưng bày, ngay cả khi họ đặt đốt giấy trên đầu, một thủ thuật mà các thẩm phán và cảnh sát trưởng đã đặc biệt là ngây thơ của indulging trong.Ivan Nikiforovitch mất một pinch của snuff."Cũng giống như bạn thích, Ivan Nikiforovitch. Tôi không biết những gì detains bạn.""Tại sao không tôi đi?", ông Ivan Nikiforovitch lúc chiều dài: "bởi vì brigand rằng sẽ có!" Đây là cách bình thường của ông về alluding thiếu Ivan Ivanovitch. "Chỉ Thiên Chúa! "và có dài?""Ông sẽ không có ở đó, ông sẽ không có ở đó! Có thể chiếc lightning giết tôi chỗ!"trở lại Anton Prokofievitch, những người đã sẵn sàng để perjure mình mười lần trong một giờ. "Đi cùng, Ivan Nikiforovitch!""You lie, Anton Prokofievitch! Ông có!""Bởi thiên đàng, bởi trời, anh ta đâu có! Có thể tôi không bao giờ khuấy từ nơi này nếu anh ta ở đó! Bây giờ, chỉ cần nghĩ cho chính mình, những gì đối tượng có tôi nói dối? Có thể bàn tay và bàn chân của tôi khô héo! -Cái gì, không bạn tin rằng tôi bây giờ? Tôi có thể chết ở đây trong sự hiện diện của bạn! Không bạn tin tôi chưa?"Ivan Nikiforovitch hoàn toàn yên tâm bởi các asseverations, và đã ra lệnh cho khách của mình, trong áo khoác vô hạn, để lấy quần của mình và nankeen spencer.Để mô tả làm thế nào Ivan Nikiforovitch đặt trên quần của mình, làm thế nào họ vết thương của ông khăn quàng về cổ của ông, và cuối cùng kéo vào ông spencer, nổ dưới tay trái, sẽ là khá thừa. Suffice nó để nói ra, rằng trong toàn bộ thời gian ông được bảo quản một trầm tĩnh trở thành của cách ăn ở, và trả lời không phải là một từ để Anton Prokofievitch đề xuất để trao đổi một cái gì đó cho mình túi thuốc lá Thổ Nhĩ Kỳ.Trong khi đó, việc lắp ráp chờ đợi với thiếu kiên nhẫn thời điểm quyết định khi Ivan Nikiforovitch nên làm cho xuất hiện của mình và ở độ dài thực hiện theo mong muốn chung này xứng đáng mọi người nên được hòa giải với nhau. Nhiều người đã gần như tin rằng Ivan Nikiforovitch sẽ không đến. Ngay cả các trưởng của cảnh sát cung cấp để đặt cược với one-eyed Ivan Ivanovitch ông sẽ không đến; và chỉ desisted khi one-eyed Ivan Ivanovitch yêu cầu rằng ông nên cược thay mặt cho què chân chống lại mình mắt xấu, mà cảnh sát trưởng là rất xúc phạm, và công ty rất thích một cười yên tĩnh. Không ai có được ngồi xuống để bàn, mặc dù nó đã dài quá khứ hai giờ, một giờ trước khi mà trong Mirgorod, ngay cả trên những dịp lễ, một trong mỗi đã có dined.Không sớm đã Anton Prokofievitch thấy mình ở cửa vào, sau đó ông đã ngay lập tức được bao quanh. Anton Prokofievitch, trong câu trả lời cho tất cả các yêu cầu, hét lên từ mọi quyết định, "Ông sẽ không đến!" Không sớm có ông thốt lên chúng hơn một hailstorm reproaches, scoldings, và, có thể, thậm chí fillips đã là về để đi xuống khi đầu của mình cho sự thành công bị bệnh của nhiệm vụ của mình, khi tất cả cùng một lúc cửa mở, và -Ivan Nikiforovitch nhập.Nếu Satan mình hoặc một xác chết đã xuất hiện, nó sẽ không đã gây ra như vậy consternation trong số công ty như Ivan Nikiforovitch bất ngờ đến tạo ra. Nhưng Anton Prokofievitch chỉ đi vào một sự phù hợp của cười, và tổ chức của mình bên với thỏa thích tại có chơi như một trò đùa khi công ty.Ở tất cả các sự kiện, nó đã là gần như qua niềm tin của tất cả các Ivan Nikiforovitch mà có thể, trong ngắn vì vậy một không gian thời gian, có ăn mặc mình như một quý ông đáng kính. Ivan Ivanovitch là không có tại thời điểm này: ông đã bước ra một nơi nào đó. Phục hồi từ sự ngạc nhiên của họ, các khách hàng bày tỏ quan tâm đến sức khỏe của Ivan Nikiforovitch, và niềm vui của tại của mình tăng chiều rộng. Ivan Nikiforovitch hôn mỗi một, và nói, "rất nhiều nghĩa vụ!"Khi chờ đợi, hương thơm của củ cải-súp được wafted thông qua căn hộ, và tickled lỗ mũi của khách hàng đói rất dễ. Tất cả đổ xô headlong vào bảng. Dòng của phụ nữ, loquacious và im lặng, mỏng và bia đen, xuôi trên, và bảng dài sớm glittered với tất cả các màu sắc của cầu vồng. Tôi sẽ không mô tả các khóa học: tôi sẽ làm cho không có đề cập đến của bánh bao sữa đông với kem chua, cũng không phải của các món ăn của lợn của chiên được phân phối với súp, cũng không phải của Thổ Nhĩ Kỳ với mận và nho khô, cũng không phải của các món ăn mà rất giống với bề ngoài khởi động một ngâm trong kvas, cũng không phải của nước sốt, đó là bài hát của Thiên Nga của old-fashioned cook , cũng không phải rằng món ăn khác mà đã được đưa vào tất cả bao bọc trong ngọn lửa của tinh thần, và amused cũng như sợ hãi phụ nữ vô cùng. Tôi sẽ nói gì về các món ăn, vì tôi muốn ăn chúng tốt hơn để chi tiêu nhiều từ trong thảo luận về chúng.Ivan Ivanovitch đã vượt hài lòng với cá mặc quần áo với cây cải ngựa. Ông dành mình đặc biệt là để chuẩn bị này hữu ích và nuôi dưỡng. Ông chọn ra tất cả các xương tốt từ cá, đặt chúng trên tấm của mình; và xảy ra với lướt qua bàn-Thiên Chúa Đấng tạo hóa nhất; nhưng đây là lạ! Đối diện với anh ta ngồi Ivan Nikiforovitch.Tại ngay lập tức rất giống nhau Ivan Nikiforovitch glanced lên cũng-không, tôi có thể làm không-cung cấp cho tôi một cây bút tươi với một điểm tốt đẹp cho hình ảnh này! tôi là nhao. Khuôn mặt của họ dường như sẽ stone trong khi vẫn duy trì của biểu thức defiant. Mỗi beheld một khuôn mặt quen thuộc lâu, mà nó nên đã có vẻ tự nhiên nhất của sự vật để bước lên, không tự nguyện, như một người bạn bất ngờ, và cung cấp một hộp snuff, với những từ ngữ, "làm cho tôi ân," hoặc "Dám tôi xin bạn làm cho tôi ân?" Thay vì vậy, khuôn mặt là khủng khiếp như một tiền thân của cái ác. Mồ hôi đổ vào dòng từ Ivan Ivanovitch và Ivan Nikiforovitch.Tất cả các khách hàng tại bảng trở nên câm với sự chú ý, và không bao giờ một lần đã diễn ra những người bạn cũ của mắt. Phụ nữ, người đã bận rộn đến thời điểm đó vào một cuộc thảo luận thú vị đủ như việc chuẩn bị của capons, đột nhiên cắt của cuộc trò chuyện ngắn. Tất cả là sự im lặng. Nó là một hình ảnh xứng đáng của bàn chải của một nghệ sĩ tuyệt vời.Lúc chiều dài Ivan Ivanovitch kéo ra khăn tay của mình và bắt đầu để thổi mũi của mình; trong khi Ivan Nikiforovitch liếc nhìn về và mắt nghỉ trên cánh cửa mở ra. Cảnh sát trưởng cùng một lúc cảm nhận phong trào này, và đã ra lệnh cửa để được gắn chặt. Sau đó, cả hai của những người bạn bắt đầu ăn, và không bao giờ một lần liếc nhìn vào nhau một lần nữa.Ngay sau khi ăn tối đã qua, hai người bạn cũ cả tăng từ chỗ ngồi của mình, và bắt đầu tìm kiếm của mũ, nhằm khởi hành. Sau đó trưởng beckoned; và Ivan Ivanovitch-không chúng tôi Ivan Ivanovitch, nhưng khác với một mắt-có đằng sau Ivan Nikiforovitch, và trưởng bước đằng sau Ivan Ivanovitch, và cả hai đã bắt đầu để kéo họ ngược trở lại, để mang lại cho họ với nhau, và không phát hành chúng cho đến khi họ đã rung động tay với nhau. Ivan Ivanovitch, one-eyed, đẩy Ivan Nikiforovitch, với sự thành công tolerable, hướng tới vị trí nơi đứng Ivan Ivanovitch. Nhưng cảnh sát trưởng hướng dẫn khóa học của mình quá nhiều sang một bên, bởi vì ông không có thể chỉ đạo mình với chân chịu nhiệt, mà tuân thủ không có đơn đặt hàng bất cứ điều gì dịp này, và, như nếu với malice và aforethought, đu chính nó uncommonly đến nay, và khá hướng ngược lại, có thể từ một thực tế rằng hiện đã là một số tiền bất thường của trái cây rượu sau khi ăn tối , do đó, rằng Ivan Ivanovitch giảm hơn một lady trong một áo choàng đỏ, người có lực đẩy mình vào giữa rất, ra khỏi tò mò.Such an omen forboded no good. Nevertheless, the judge, in order to set things to rights, took the chief of police’s place, and, sweeping all the snuff from his upper lip with his nose, pushed Ivan Ivanovitch in the opposite direction. In Mirgorod this is the usual manner of effecting a reconciliation: it somewhat resembles a game of ball. As soon as the judge pushed Ivan Ivanovitch, Ivan Ivanovitch with the one eye exerted all his strength, and pushed Ivan Nikiforovitch, from whom the perspiration streamed like rain-water from a roof. In spite of the fact that the friends resisted to the best of their ability, they were nevertheless brought together, for the two chief movers received reinforcements from the ranks of their guests.Then they were closely surrounded on all sides, not to be released until they had decided to give one another their hands. “God be with you, Ivan Nikiforovitch and Ivan Ivanovitch! declare upon your honour now, that what you quarrelled about were mere trifles, were they not? Are you not ashamed of yourselves before people and before G
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: