Himuro Tatsuya was a quiet man, and most people would call him a homeb dịch - Himuro Tatsuya was a quiet man, and most people would call him a homeb Việt làm thế nào để nói

Himuro Tatsuya was a quiet man, and

Himuro Tatsuya was a quiet man, and most people would call him a homebody. He typically stuck to his little cottage in the country and rarely came into town for anything. He hated adventure--unless he was reading about someone else’s in a book--and disliked strange things even more.

That’s why he surprised himself when he began to chase after an oddly dressed white rabbit in his backyard. “Come back!” He called. The small rodent stopped only for a moment and turned back, sniffing at him before turning and dashing off again. “Where are you going?”

Suddenly, the rabbit disappeared from sight. Tatsuya came skidding to a stop and frowned, looking around. “Where did that little rascal run off to…?” He rubbed his neck and took a small step forward, only to find no ground underneath his feet. “Wha--Shit!”

Since when had there been a huge hole in the middle of his backyard? And why had the white rabbit disappeared when he approached it? Question after question swam through Tatsuya’s mind as he tumbled and fell through the huge rabbit hole. He crossed his arms and frowned. This is exactly what he didn’t want to have happen today. “Wait…” He stopped and struggled to turn so he could see the blackness further down the hole. “Where’s the bottom of this hole?”

After what felt like way too long of falling, Tatsuya began to panic. Was there a bottom to this pit? If there was, would he hit the ground too hard and die? Where was he going? All he could tell was that the hole was starting to get wider as he fell. Further down, he could see some sort of light. “Oh… Oh god, I’m going to die.” He shut his eyes tightly and braced for what was sure to be his demise, only to land softly on what seemed to be a mattress.

“Oh, thank goodness you’re alright!” A voice greeted from somewhere in front of Tatsuya. “I was worried you’d hit your head on the way down, but it looks like you didn’t sustain any major damage besides maybe some dirt on your clothes.” Who was that? Why were they talking to him? “Come on now, don’t be shy. You can open your eyes.”

Tatsuya hesitated to open his eyes. Did he really want to? He didn’t even know where he was. Finally, he did peek his eyes open and look around cautiously. He seemed to be in some sort of shelter area just outside a forest. Standing in front of him stood… a man with rabbit ears? “Where am I?” He felt stupid for asking, but everything felt upside down. The forest didn’t seem like any of the forests he was used to at home. And men with rabbit ears certainly wasn’t normal.

“I’m so glad you asked.” The man smiled and clapped his hands together. “First of all, my name is Kiyoshi Teppei, and I’m the one who brought you here.” Despite introducing himself, he didn’t offer a hand and just nodded. “And to answer your question, this is Wonderland.”

Tatsuya froze. Did that rabbit-man just say Wonderland? Like, the storybook? “No way. This is not Wonderland.” He pushed himself off the mattress and dusted himself off. “I’m dreaming, this is a dream.” He backed away from Teppei and shook his head. “This is all some crazy dream and I’m going to wake up on my porch with a book on my stomach.” For some reason, he knew he was lying, and yet he so desperately wanted to believe it.

“I’m afraid you’re not dreaming, Himuro-san.” Teppei shook his head, that gentle smile still lingering on his face from when he greeted Tatsuya first. “And… I wouldn’t advise going that way. You really ought to go through the woods.” He reached out and grabbed Tatsuya by the wrist, pulling him back rather forcefully. His expression darkened and he looked at Tatsuya through cold, brown eyes. “The Jabberwocky lives out there, and you don’t have anything to kill it with. You’ll surely die.”

Usually, Tatsuya would’ve struggled to get himself free, but Teppei’s gaze stopped him. He swallowed hard and turned back toward the vast desert behind him, as though searching for the monster in question. “The...Jabberwocky?” He questioned. If he remembered anything about Through the Looking-Glass, the Jabberwocky was bad news and he didn’t want anywhere near it.

“Yes, Himuro-san, the Jabberwocky. Teppei nodded seriously and let Tatsuya’s arm fall back to his side. His stern gaze only got more intense as he spoke. “You absolutely musn’t go that way unless you are well prepared, and to be well prepared you must first find the Vorpal Sword.”

Tatsuya frowned and shook his head. “Oh, no no no. I am not going to find some weird sword so I can go kill a monster three times my size. No thank you.” He sidestepped and started to walk past Teppei, only to be stopped again. “What do you want, you crazy bunny man?”

“You do not have to slay the Jabberwocky.” Teppei said. His expression became somber. “Of course… that would mean sacrificing your freedom and any hope of returning to your world.” He stepped to the side to allow Tatsuya to pass and put on a sympathetic smile. “I am only here to guide you along. You must make the decision on your own, I can’t do that for you.” And with that, Teppei turned and disappeared, leaving Tatsuya on his own to decide his fate.

As soon as Teppei disappeared, Tatsuya turned toward the forest. “This is ridiculous.” He grumbled as he started walking, not really paying attention as to whether he was on the path or not. “So it’s either I find this dumb sword and kill a giant monster or I stay here forever?” He started weaving through trees without really thinking, and before he knew it, he was horribly lost. “Oh, great. So now I’m stuck in this stupid world and I’m lost. This just couldn’t get any better.” He had the feeling this “adventure” he was about to take would be more than he ever bargained for.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Himuro Tatsuya was a quiet man, and most people would call him a homebody. He typically stuck to his little cottage in the country and rarely came into town for anything. He hated adventure--unless he was reading about someone else’s in a book--and disliked strange things even more.That’s why he surprised himself when he began to chase after an oddly dressed white rabbit in his backyard. “Come back!” He called. The small rodent stopped only for a moment and turned back, sniffing at him before turning and dashing off again. “Where are you going?”Suddenly, the rabbit disappeared from sight. Tatsuya came skidding to a stop and frowned, looking around. “Where did that little rascal run off to…?” He rubbed his neck and took a small step forward, only to find no ground underneath his feet. “Wha--Shit!”Since when had there been a huge hole in the middle of his backyard? And why had the white rabbit disappeared when he approached it? Question after question swam through Tatsuya’s mind as he tumbled and fell through the huge rabbit hole. He crossed his arms and frowned. This is exactly what he didn’t want to have happen today. “Wait…” He stopped and struggled to turn so he could see the blackness further down the hole. “Where’s the bottom of this hole?”After what felt like way too long of falling, Tatsuya began to panic. Was there a bottom to this pit? If there was, would he hit the ground too hard and die? Where was he going? All he could tell was that the hole was starting to get wider as he fell. Further down, he could see some sort of light. “Oh… Oh god, I’m going to die.” He shut his eyes tightly and braced for what was sure to be his demise, only to land softly on what seemed to be a mattress.“Oh, thank goodness you’re alright!” A voice greeted from somewhere in front of Tatsuya. “I was worried you’d hit your head on the way down, but it looks like you didn’t sustain any major damage besides maybe some dirt on your clothes.” Who was that? Why were they talking to him? “Come on now, don’t be shy. You can open your eyes.”Tatsuya hesitated to open his eyes. Did he really want to? He didn’t even know where he was. Finally, he did peek his eyes open and look around cautiously. He seemed to be in some sort of shelter area just outside a forest. Standing in front of him stood… a man with rabbit ears? “Where am I?” He felt stupid for asking, but everything felt upside down. The forest didn’t seem like any of the forests he was used to at home. And men with rabbit ears certainly wasn’t normal.“I’m so glad you asked.” The man smiled and clapped his hands together. “First of all, my name is Kiyoshi Teppei, and I’m the one who brought you here.” Despite introducing himself, he didn’t offer a hand and just nodded. “And to answer your question, this is Wonderland.”
Tatsuya froze. Did that rabbit-man just say Wonderland? Like, the storybook? “No way. This is not Wonderland.” He pushed himself off the mattress and dusted himself off. “I’m dreaming, this is a dream.” He backed away from Teppei and shook his head. “This is all some crazy dream and I’m going to wake up on my porch with a book on my stomach.” For some reason, he knew he was lying, and yet he so desperately wanted to believe it.

“I’m afraid you’re not dreaming, Himuro-san.” Teppei shook his head, that gentle smile still lingering on his face from when he greeted Tatsuya first. “And… I wouldn’t advise going that way. You really ought to go through the woods.” He reached out and grabbed Tatsuya by the wrist, pulling him back rather forcefully. His expression darkened and he looked at Tatsuya through cold, brown eyes. “The Jabberwocky lives out there, and you don’t have anything to kill it with. You’ll surely die.”

Usually, Tatsuya would’ve struggled to get himself free, but Teppei’s gaze stopped him. He swallowed hard and turned back toward the vast desert behind him, as though searching for the monster in question. “The...Jabberwocky?” He questioned. If he remembered anything about Through the Looking-Glass, the Jabberwocky was bad news and he didn’t want anywhere near it.

“Yes, Himuro-san, the Jabberwocky. Teppei nodded seriously and let Tatsuya’s arm fall back to his side. His stern gaze only got more intense as he spoke. “You absolutely musn’t go that way unless you are well prepared, and to be well prepared you must first find the Vorpal Sword.”

Tatsuya frowned and shook his head. “Oh, no no no. I am not going to find some weird sword so I can go kill a monster three times my size. No thank you.” He sidestepped and started to walk past Teppei, only to be stopped again. “What do you want, you crazy bunny man?”

“You do not have to slay the Jabberwocky.” Teppei said. His expression became somber. “Of course… that would mean sacrificing your freedom and any hope of returning to your world.” He stepped to the side to allow Tatsuya to pass and put on a sympathetic smile. “I am only here to guide you along. You must make the decision on your own, I can’t do that for you.” And with that, Teppei turned and disappeared, leaving Tatsuya on his own to decide his fate.

As soon as Teppei disappeared, Tatsuya turned toward the forest. “This is ridiculous.” He grumbled as he started walking, not really paying attention as to whether he was on the path or not. “So it’s either I find this dumb sword and kill a giant monster or I stay here forever?” He started weaving through trees without really thinking, and before he knew it, he was horribly lost. “Oh, great. So now I’m stuck in this stupid world and I’m lost. This just couldn’t get any better.” He had the feeling this “adventure” he was about to take would be more than he ever bargained for.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Himuro Tatsuya là một người đàn ông im lặng, và hầu hết mọi người sẽ gọi anh ta một homebody. Ông thường bị mắc kẹt vào tiểu nhỏ của mình ở trong nước và hiếm khi đi vào thị trấn cho bất cứ điều gì. Cậu ghét mạo hiểm - trừ khi anh ta đã đọc về một người nào khác trong một cuốn sách - và không thích những điều kỳ lạ hơn nữa. Đó là lý do tại sao ông ngạc nhiên khi chính mình khi ông bắt đầu đuổi theo một con thỏ trắng kỳ lạ mặc quần áo trong sân sau của mình. "Hãy trở lại!" Ông gọi. Các loài gặm nhấm nhỏ chỉ dừng lại một chút và quay trở lại, hít vào anh trước khi quay và rạng ngời ra một lần nữa. "Cậu đi đâu vậy?" Đột nhiên, con thỏ biến mất khỏi tầm mắt. Tatsuya đã trượt để dừng lại và cau mày, nhìn xung quanh. "Trường hợp đã có chút vô lại chạy tới ...?" Anh xoa cổ mình và lấy một bước nhỏ, chỉ để tìm thấy không có mặt đất dưới chân mình. "Wha - Chết tiệt" Kể từ khi đã có được một lỗ lớn ở giữa sân sau của mình? Và tại sao đã thỏ trắng biến mất khi ông tiếp cận nó? Câu hỏi sau khi câu hỏi đã bơi qua tâm trí Tatsuya khi anh giảm và giảm thông qua các lỗ thỏ khổng lồ. Ông khoanh tay và cau mày. Đây chính là điều anh không muốn có xảy ra hôm nay. "Khoan đã ..." Anh dừng lại và đấu tranh để biến để anh có thể nhìn thấy bóng tối tiếp tục xuống lỗ. "Ở đâu là đáy của hố này?" Sau những gì cảm thấy như cách quá dài của rơi, Tatsuya bắt đầu hoảng sợ. Đã có một đáy để hố này? Nếu có, anh sẽ rơi xuống đất quá cứng và chết? Được anh sẽ đi đâu? Tất cả anh có thể nói là các lỗ đã bắt đầu để có được rộng hơn khi anh rơi. Tiếp tục xuống, anh ta có thể thấy một số loại ánh sáng. "Oh ... Trời ơi, tôi sẽ chết." Anh nhắm mắt thật chặt và chuẩn bị tinh thần cho những gì là chắc chắn phải là sự sụp đổ của mình, chỉ với đất nhẹ nhàng trên những gì dường như là một tấm nệm. "Oh, cảm ơn lòng tốt bạn alright! "Một giọng nói chào đón từ nơi nào đó ở phía trước của Tatsuya. "Tôi đã rất lo lắng bạn muốn đánh vào đầu của bạn trên con đường xuống, nhưng có vẻ như bạn đã không duy trì bất kỳ thiệt hại lớn bên cạnh việc có thể một số vết bẩn trên quần áo của bạn." Ai đó? Tại sao họ lại nói chuyện với anh ta? "Nào bây giờ, không được nhút nhát. Bạn có thể mở mắt. "Tatsuya ngập ngừng mở mắt. Anh ấy thực sự muốn? Anh thậm chí còn không biết ở đâu. Cuối cùng, ông đã lén mở mắt và nhìn xung quanh một cách thận trọng. Ông dường như là trong một số loại khu trú ngay bên ngoài một khu rừng. Đứng trước mặt anh đứng ... một người đàn ông với đôi tai thỏ? "Tôi đang ở đâu?" Anh cảm thấy ngu ngốc để hỏi, nhưng tất cả mọi thứ cảm thấy lộn ngược. Rừng không có vẻ giống như bất kỳ các khu rừng ông đã được sử dụng để ở nhà. Và người đàn ông với đôi tai thỏ chắc chắn là không bình thường. "Tôi rất vui vì bạn đã hỏi." Người đàn ông mỉm cười và vỗ tay. "Trước hết, tôi tên là Kiyoshi Teppei, và tôi là một trong những người đưa bạn ở đây." Mặc dù giới thiệu về mình, ông đã không cung cấp một bàn tay và chỉ gật đầu. "Và để trả lời câu hỏi của bạn, đây là Wonderland." Tatsuya đóng băng. Điều đó có thỏ-người đàn ông chỉ nói thần? Giống như, cuốn truyện? "Không đời nào. Đây không phải là thần tiên. "Anh đẩy mình ra khỏi nệm và phủi bụi tự tắt. "Tôi đang mơ, đây là một giấc mơ." Ông quay lưng lại Teppei và lắc đầu. "Đây là tất cả những giấc mơ điên và tôi sẽ thức dậy vào hiên nhà của tôi với một cuốn sách về dạ dày của tôi." Đối với một số lý do, anh biết anh đang nói dối, nhưng ông đang rất muốn tin điều đó. "Tôi sợ bạn không mơ, Himuro-san. "Teppei lắc đầu, nụ cười nhẹ nhàng vẫn còn kéo dài trên khuôn mặt của mình từ khi bé chào Tatsuya đầu tiên. "Và ... tôi sẽ không báo đi theo cách đó. Bạn thực sự phải đi qua rừng. "Anh giơ tay ra và nắm lấy Tatsuya cổ tay, kéo anh lại khá mạnh mẽ. Vẻ mặt anh tối sầm và anh nhìn Tatsuya qua lạnh, đôi mắt nâu. "The Jabberwocky sống ra khỏi đó, và bạn không có bất cứ điều gì để giết nó với. Bạn chắc chắn sẽ chết. "Thông thường, Tatsuya sẽ đã vật lộn để có được tự do, nhưng cái nhìn của Teppei ngăn anh lại. Ông nuốt nước bọt và quay lưng lại về phía sa mạc rộng lớn phía sau, như thể đang tìm kiếm con quái vật trong câu hỏi. "The ... Jabberwocky?" Anh hỏi. Nếu anh nhớ bất cứ điều gì về Nhìn qua ống nhòm, Jabberwocky là tin xấu và ông không muốn bất cứ nơi nào gần nó. "Vâng, Himuro-san, Jabberwocky. Teppei gật đầu nghiêm trọng và để cho cánh tay Tatsuya rơi trở lại bên cạnh anh. Ánh mắt nghiêm khắc của ông chỉ có cường độ cao hơn khi anh nói. "Bạn hoàn toàn có ý kiến với nhau đi theo cách đó, trừ khi bạn được chuẩn bị tốt, và được chuẩn bị tốt trước tiên bạn phải tìm ra Vorpal Sword." Tatsuya cau mày và lắc đầu. "Oh, không không không. Tôi sẽ không tìm thấy một số thanh gươm kỳ lạ như vậy tôi có thể đi giết một con quái vật ba lần kích thước của tôi. Không, cảm ơn. "Ngài bước sang và bắt đầu đi bộ qua Teppei, chỉ để được dừng lại. "Những gì bạn muốn, bạn điên thỏ con người?" "Bạn không cần phải giết Jabberwocky". Teppei nói. Biểu hiện của anh đã trở thành ảm đạm. "Tất nhiên ... mà có nghĩa là hy sinh tự do của bạn và bất kỳ hy vọng trở về với thế giới của bạn." Anh bước sang một bên để cho phép Tatsuya để vượt qua và đưa vào một nụ cười thông cảm. "Tôi chỉ ở đây để hướng dẫn bạn trên. Bạn phải đưa ra quyết định trên của riêng bạn, tôi không thể làm điều đó cho bạn. "Và với điều đó, Teppei quay lại và biến mất, để lại Tatsuya trên của riêng mình để quyết định số phận của mình. Ngay khi Teppei biến mất, Tatsuya quay về phía rừng. "Điều này là vô lý." Anh càu nhàu khi anh bắt đầu đi bộ, không thực sự chú ý về việc liệu ông trên con đường hay không. "Vì vậy, nó là một trong hai tôi tìm kiếm câm này và giết một con quái vật khổng lồ hoặc tôi ở lại đây mãi mãi?" Ông bắt đầu len lỏi qua những cây mà không thực sự suy nghĩ, và trước khi anh biết điều đó, ông đã khủng khiếp mất. "Ôi tuyệt. Vì vậy, bây giờ tôi đang bị mắc kẹt trong thế giới này ngu ngốc và tôi bị mất. Điều này chỉ có thể không nhận được bất kỳ tốt hơn. "Ông có cảm giác này" phiêu lưu ", ông đã sắp đi sẽ được nhiều hơn ông bao giờ mặc cả.



























đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: