He dreamt about her again, this time a dream that woke him with a slig dịch - He dreamt about her again, this time a dream that woke him with a slig Việt làm thế nào để nói

He dreamt about her again, this tim

He dreamt about her again, this time a dream that woke him with a slight startle. Blue-green eyes glanced groggily about the dimly lit room, the only light coming from the stark brightness of the television screen ahead. Leon sat up slowly, joints cracking from the stiff and uncomfortable position in which he'd fallen asleep on the couch. Two empty bottles of Heineken and a half-full bottle of gin sat atop scattered papers on the oak coffee table in front of him. The dirty-blonde reached for the gin and twisted it open, mind still fuzzy from sleep and filled with sporadic, senseless images from his dream. He'd fallen asleep in the middle of the day again, watching some show that he couldn't remember and waking up just as the sun began to set. Recent work schedules hadn't been very kind to him, and it showed; he could've sworn his already high alcohol tolerance was probably even higher now.
Leon stood and gulped down the shot, deciding that one wasn't enough as he grabbed the bottle yet again. It'd be impossible to attempt sleep again, at least not until later that night. He couldn't remember the last time he had a "normal" sleeping schedule. Setting the shot glass down on the TV stand as he passed it, the agent grabbed his black leather jacket from the hall closet and slipped it on. A quiet walk on the town, maybe some coffee at the café down the block, whatever it took to snap out of that dream he still felt clouding his mind.
The door creaked shut, dead leaves crunching beneath the soles of his shoes as he exited down the apartment building hallway, leaves he probably tracked in earlier but never bothered to clean up. As expected, the air was chilly that evening in Washington D.C. Leon crossed the street quickly, not surprised to see quite a few other people with the same idea, enjoying the pleasant weather and a relaxing night out. Lucky for him, the sleepy haze had begun to fade and confusing images from his dream were already forgotten; the only thing left was the stinging image of her.
That wasn't anything new, at least. The image of her burned in the back of his mind since several years ago, the first time he'd met her, repainted brighter and sharper each fateful year he'd see her again. There had always been too much time between each meeting, too much happening in the spaces to ever get used to the feelings that stirred within him every time he saw her. Leon's brows furrowed in unintentional frustration at his own thoughts that picked away at every detail, every moment, everything there ever was to think about that woman that gave him hell when she was away. And, evidently, that was quite frequent.
In casual situations, he'd always been rather easygoing, always the "take life as it comes" type. Yet, that never changed the way his mind would prod and pry at things until it made him sick to think anymore, and conveniently she was its favorite victim. The blonde futilely attempted to shake the incessant thoughts, crossing the sidewalk where the café sat just up ahead. It had been a year since he'd last seen her, since the incidents that plagued Tall Oaks and other parts of the world, incidents he'd learned details of over that time but still never quite figured out. Memories of her were enough to drive him mad, unknown information regarding cases months-old even more so.
Leon glanced up quickly after realizing he had his head hanging low almost the entire way. In a strange way it comforted him that there were several other people scattered about, like individual distractions he could entertain his mind with instead of relaying the image of her unceasingly. Pathetic, perhaps, but that's how it'd been for almost two decades. That thought alone made him shudder. Decades of what felt like drowning in a confusing, cycling hell, and catching a breath every so often only to plunge back into the cycle again. He'd tried being with other women over the years, but he couldn't ever forget. He couldn't forget and it stopped him every time.
There.
The dirty-blonde stared at the space between two short buildings, a small alleyway that led behind the café and cut off at the next street over. He'd seen something there, a small fleck of short, black hair. But it was gone. He stared into the emptiness with confusion written boldly on his lightly-tanned face, feeling as though he'd seen a ghost and could not come to terms with it. Was that…?
His legs moved first, his mind working to catch up. It was probably someone else, some other woman or even a man, a stranger from the crowd he'd been surrounded by the entire time. He wanted to try. But, the odds that it was her; what was he doing? Why was he still running?
Leon slowed to a walk once he reached the opening of the alley, empty as his logic had already determined. Part of him insisted this was all a stupid mistake, to turn back and continue on with his life and forget already; but a piece of him wavered. A piece of him wanted to believe that maybe this was another fateful year. Maybe even the last.
He quickened his pace again, searching down the alley that grew with darkness the further he got from the building entrances. Leon peered around the corner, noticing the stray bottles and other garbage strewn about the alley, things he probably would have heard shuffling around if someone had passed through. He continued on through the rubbish and became rather disoriented, unsure of how far through he was or when the alley would cut off. Much to his dismay, a few more paces and his answer was presented. The alley ended. The street lights shone brightly. The front of the café was down the street behind him. No one else was there.
Disheartened, the agent returned to the sidewalk that would take him back up to the proper street, the place he should have stayed instead of following the ghost of his dream. Leon rubbed at his temples, in disbelief that he hallucinated such a thing, discouraged and disappointed in himself for letting it get to his head. What was he anymore, outside of work? He'd long felt that his personal life became somewhat of a train wreck. He'd become nothing but one-night stands and bottles of gin.
"Leon," A voice, familiar and strong yet seductively smooth, coming from right behind him. The man stopped in his tracks, unsure if his mind was overreacting again, unsure if he had officially lost all sanity within him. Dare he check the source of that voice? Dare he risk the feeling of disappointment and possible mental instability?
He turned.
"Ada," the name fell out of his mouth ungracefully, in a way that did no justice to its owner. The image in his mind burned, like oil lit up by a match; burned and engrained the memory of every curve, every sharp feature, every single detail of her into his mind so that he wouldn't forget it again. She wore that typical, small smirk upon her light pink lips, like she knew. Like she knew how his mind burned, and she loved to make it so.
"The bar is down that way, or have you low tolerance?" she spoke in her usual way, sarcasm lacing every word. Leon fell into character automatically, the visage she knew pushing out the broken and confused man underneath. That's how it always was around her.
"High tolerance, actually," he returned the smirk and took a step forward, brows suddenly knitting together in seriousness. "Why are you here?"
Ada crossed her arms, looking up at him with a mock-innocence that tugged at his heart. "Not happy to see me? And here I thought it'd be a pleasant surprise…"
"That's not it," he replied a bit too quickly, but forced himself to brush it off. "I just…after China—"
He realized she had stepped closer, but never noticed when. Her light brown eyes glittered beautifully under the faint light of the half-moon above, the street lights casting shadows under her other features in a way that mystified her even more. She was close enough that Leon recognized the scent of her perfume, a light but refined scent that wasn't too delicate but quickly became addicting. Their gazes locked and it seemed the entire street had vanished, and he almost felt as though he'd gone reeling back into that briefly-forgotten dream.
"I'm here on business, as usual," she answered him smoothly, after what felt to him like centuries of staring into her glittering, catlike eyes. "But it seems I have the evening off. Care to join me for coffee?" The dark-haired woman's smirk melted into a soft smile, one that threw Leon for surprise.
"Coffee," he muttered, "I was just heading over to that café up the street." Stupid mistake again, he suddenly realized she must have already noticed that if she teased him about the bar.
"You always seem to have your hands tied when I want to talk," she teased, walking past him in a manner he'd seen too many times.
"I could say the same about you," he turned to follow, still feeling as though it was surreal, like he'd wake up any moment in front of the TV again. "But I think we can spare one night." He grinned.
Ada returned the grin and started off ahead of him, that same air of confidence in every step. Normally he would have tried to pace himself to walk beside her, but he appreciated following behind her this time, not for any particular reason. It just felt like she was really there, right in front of him. Existing with him and all the other people in the city around them—no zombies, no war; it felt…normal. It felt real.
He had a myriad of questions he was dying to ask, and it was hard to contain them, but he kept silent behind her. Instead, he distracted himself with her movements, the way her hair bounced lightly when she turned her head to glance down the street, the way her lower lip fell open just slightly as she looked ahead for the café sign. The short black dress she wore was body-hugging, lining her frame and accentuating every enticing curve. God, she was there.
"Are you alright?" she asked him, her voice so faint he felt as though he'd dreamt the question.
"Yeah," his voice cracked,
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Ông mơ về cô ấy một lần nữa, thời gian này một giấc mơ đó đã đánh thức anh ta với một startle nhẹ. Xanh mắt liếc nhìn groggily về phòng ánh sáng lờ mờ, ánh sáng duy nhất đến từ ngay đơ độ sáng của màn hình truyền hình trước. Leon ngồi lên từ từ, khớp nứt từ cứng và khó chịu các vị trí trong đó ông đã giảm ngủ trên ghế. Hai chai có sản phẩm nào của Heineken và một đầy một nửa chai gin ngồi trên đỉnh giấy tờ rải rác trên bàn cà phê gỗ sồi ở phía trước của anh ta. Những bẩn-vàng đạt đến cho gin và xoắn nó tâm trí mở, vẫn còn mờ từ giấc ngủ và đầy hình ảnh rải rác vô tri, từ ước mơ của mình. Ông đã giảm ngủ ở giữa ngày một lần nữa, xem một số hiển thị mà ông không thể nhớ và thức dậy lên cũng giống như mặt trời bắt đầu thiết lập. Lịch trình làm việc tại đã không rất tử tế với anh ta, và nó cho thấy; Ông có thể đã tuyên thệ khoan dung đã cao rượu của ông là có lẽ thậm chí cao hơn bây giờ.Leon đứng và gulped xuống bắn, quyết định rằng một là không đủ khi ông nắm lấy chai nhưng một lần nữa. Nó sẽ không thể để cố gắng ngủ một lần nữa, ít nhất không phải cho đến khi sau đêm đó. Ông không thể nhớ lần cuối cùng ông đã có một "bình thường" ngủ lịch trình. Thiết đặt kính bắn trên TV đứng khi ông thông qua nó, các đại lý nắm lấy áo khoác da màu đen của ông từ tủ quần áo hall và bị trượt khỏi nó. Một đi bộ yên tĩnh vào thị trấn, có lẽ một số cà phê tại quán cà phê xuống các khối, bất cứ điều gì phải mất để snap ra khỏi giấc mơ đó ông vẫn cảm thấy clouding tâm trí của mình.Cửa phục đóng, chết lá crunching bên dưới đế giày của mình như ông đã thoát xuống hành lang căn hộ chung cư, lá ông có thể theo dõi trong trước đó nhưng không bao giờ bực để làm sạch. Theo dự kiến, không khí là lạnh rằng buổi tối ở Washington D.C. Leon vượt qua đường một cách nhanh chóng, không ngạc nhiên khi thấy khá một vài người khác với cùng một ý tưởng, hưởng thời tiết dễ chịu và một đêm thư giãn ra. May mắn cho anh ta, âm u buồn ngủ đã bắt đầu mờ dần và gây nhầm lẫn hình ảnh từ ước mơ của mình đã bị lãng quên; trái điều duy nhất là hình ảnh chua cay của cô ấy.Đó không phải là bất cứ điều gì mới, ít. Hình ảnh của cô bị đốt cháy ở mặt sau của tâm trí của mình kể từ nhiều năm trước, lần đầu tiên ông đã gặp cô ấy, được sơn lại sáng hơn và sắc nét hơn mỗi năm định mệnh ông sẽ nhìn thấy cô ấy một lần nữa. Hiện đã luôn luôn là quá nhiều thời gian giữa mỗi cuộc họp, quá nhiều xảy ra trong không gian bao giờ làm quen với những cảm giác đó khuấy trong vòng anh ta mỗi khi ông nhìn thấy cô ấy. Leon của lông mày nhăn trong thất vọng không chủ ý tại suy nghĩ riêng của mình mà chọn đi lúc mọi chi tiết, mọi thời điểm, tất cả mọi thứ có bao giờ là để suy nghĩ về người phụ nữ đó cho ông địa ngục khi cô đã đi. Và, rõ ràng, đó là khá thường xuyên.Trong trường hợp bình thường, ông đã luôn luôn là khá dễ dãi, luôn luôn là "take cuộc sống như nói" loại. Tuy nhiên, mà không bao giờ thay đổi cách tâm trí của mình sẽ prod và nâng lên vào những thứ cho đến khi nó làm cho anh ta bị bệnh để suy nghĩ nữa, và thuận tiện cô ấy là nạn nhân yêu thích của mình. Tóc vàng futilely cố gắng để lắc không ngừng suy nghĩ, qua vỉa hè nơi các quán cà phê ngồi chỉ lên phía trước. Nó đã là một năm kể từ khi ông cuối đã nhìn thấy cô ấy, từ các sự cố cản Oaks cao và các bộ phận của thế giới, sự cố, ông đã học được chi tiết trong thời gian đó nhưng vẫn không bao giờ khá đã tìm ra. Những kỷ niệm của cô đã đủ để lái xe anh ta điên, không biết thông tin về trường hợp vài tháng tuổi thậm chí nhiều hơn như vậy.Leon glanced lên một cách nhanh chóng sau khi nhận ra ông đã có đầu treo thấp cách gần như toàn bộ. Trong một cách kỳ lạ nó an ủi anh ta rằng đã có một số người khác rải rác về, giống như cá nhân phiền nhiễu ông có thể giải trí tâm trí của mình với thay vì chuyển tiếp hình ảnh của cô không ngừng. Pathetic, có lẽ, nhưng đó là làm thế nào nó đã cho gần hai thập kỷ. Mà nghĩ một mình làm cho anh ta rùng mình. Nhiều thập kỷ của những gì cảm thấy như chết đuối trong một địa ngục khó hiểu, Chạy xe đạp, và bắt một hơi thở mỗi như vậy thường chỉ để plunge trở lại vào chu kỳ một lần nữa. Ông đã cố gắng với phụ nữ khác trong những năm qua, nhưng ông không bao giờ quên. Ông không thể quên và nó dừng lại anh ta mỗi lần.Có.The dirty-blonde stared at the space between two short buildings, a small alleyway that led behind the café and cut off at the next street over. He'd seen something there, a small fleck of short, black hair. But it was gone. He stared into the emptiness with confusion written boldly on his lightly-tanned face, feeling as though he'd seen a ghost and could not come to terms with it. Was that…?His legs moved first, his mind working to catch up. It was probably someone else, some other woman or even a man, a stranger from the crowd he'd been surrounded by the entire time. He wanted to try. But, the odds that it was her; what was he doing? Why was he still running?Leon slowed to a walk once he reached the opening of the alley, empty as his logic had already determined. Part of him insisted this was all a stupid mistake, to turn back and continue on with his life and forget already; but a piece of him wavered. A piece of him wanted to believe that maybe this was another fateful year. Maybe even the last.He quickened his pace again, searching down the alley that grew with darkness the further he got from the building entrances. Leon peered around the corner, noticing the stray bottles and other garbage strewn about the alley, things he probably would have heard shuffling around if someone had passed through. He continued on through the rubbish and became rather disoriented, unsure of how far through he was or when the alley would cut off. Much to his dismay, a few more paces and his answer was presented. The alley ended. The street lights shone brightly. The front of the café was down the street behind him. No one else was there.Disheartened, the agent returned to the sidewalk that would take him back up to the proper street, the place he should have stayed instead of following the ghost of his dream. Leon rubbed at his temples, in disbelief that he hallucinated such a thing, discouraged and disappointed in himself for letting it get to his head. What was he anymore, outside of work? He'd long felt that his personal life became somewhat of a train wreck. He'd become nothing but one-night stands and bottles of gin."Leon," A voice, familiar and strong yet seductively smooth, coming from right behind him. The man stopped in his tracks, unsure if his mind was overreacting again, unsure if he had officially lost all sanity within him. Dare he check the source of that voice? Dare he risk the feeling of disappointment and possible mental instability?He turned."Ada," the name fell out of his mouth ungracefully, in a way that did no justice to its owner. The image in his mind burned, like oil lit up by a match; burned and engrained the memory of every curve, every sharp feature, every single detail of her into his mind so that he wouldn't forget it again. She wore that typical, small smirk upon her light pink lips, like she knew. Like she knew how his mind burned, and she loved to make it so."The bar is down that way, or have you low tolerance?" she spoke in her usual way, sarcasm lacing every word. Leon fell into character automatically, the visage she knew pushing out the broken and confused man underneath. That's how it always was around her."High tolerance, actually," he returned the smirk and took a step forward, brows suddenly knitting together in seriousness. "Why are you here?"Ada crossed her arms, looking up at him with a mock-innocence that tugged at his heart. "Not happy to see me? And here I thought it'd be a pleasant surprise…""That's not it," he replied a bit too quickly, but forced himself to brush it off. "I just…after China—"He realized she had stepped closer, but never noticed when. Her light brown eyes glittered beautifully under the faint light of the half-moon above, the street lights casting shadows under her other features in a way that mystified her even more. She was close enough that Leon recognized the scent of her perfume, a light but refined scent that wasn't too delicate but quickly became addicting. Their gazes locked and it seemed the entire street had vanished, and he almost felt as though he'd gone reeling back into that briefly-forgotten dream."I'm here on business, as usual," she answered him smoothly, after what felt to him like centuries of staring into her glittering, catlike eyes. "But it seems I have the evening off. Care to join me for coffee?" The dark-haired woman's smirk melted into a soft smile, one that threw Leon for surprise.
"Coffee," he muttered, "I was just heading over to that café up the street." Stupid mistake again, he suddenly realized she must have already noticed that if she teased him about the bar.
"You always seem to have your hands tied when I want to talk," she teased, walking past him in a manner he'd seen too many times.
"I could say the same about you," he turned to follow, still feeling as though it was surreal, like he'd wake up any moment in front of the TV again. "But I think we can spare one night." He grinned.
Ada returned the grin and started off ahead of him, that same air of confidence in every step. Normally he would have tried to pace himself to walk beside her, but he appreciated following behind her this time, not for any particular reason. It just felt like she was really there, right in front of him. Existing with him and all the other people in the city around them—no zombies, no war; it felt…normal. It felt real.
He had a myriad of questions he was dying to ask, and it was hard to contain them, but he kept silent behind her. Instead, he distracted himself with her movements, the way her hair bounced lightly when she turned her head to glance down the street, the way her lower lip fell open just slightly as she looked ahead for the café sign. The short black dress she wore was body-hugging, lining her frame and accentuating every enticing curve. God, she was there.
"Are you alright?" she asked him, her voice so faint he felt as though he'd dreamt the question.
"Yeah," his voice cracked,
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Ông mơ về cô ấy một lần nữa, lần này là một giấc mơ mà đánh thức anh ta với một giật nhẹ. Đôi mắt xanh liếc groggily về căn phòng thiếu sáng, ánh sáng duy nhất đến từ các sáng ảm đạm của các màn hình tivi phía trước. Leon từ từ ngồi dậy, khớp nứt từ vị trí cứng và khó chịu, trong đó ông đã chìm vào giấc ngủ trên chiếc ghế dài. Hai chai rỗng của Heineken và một chai đầy một nửa của gin ngồi trên đỉnh giấy tờ rải rác trên bàn cà phê gỗ sồi ở phía trước của anh ta. Các bẩn-tóc vàng đạt cho gin và xoắn nó mở ra, tâm trí vẫn còn mờ từ giấc ngủ và đầy lẻ tẻ, những hình ảnh vô nghĩa từ ước mơ của mình. Anh đã chìm vào giấc ngủ trong giữa ngày nữa, xem một số cho thấy rằng anh không thể nhớ và thức dậy chỉ khi mặt trời bắt đầu lặn. Lịch làm việc gần đây đã không được rất tốt với anh, và nó đã cho thấy; ông có thể đã tuyên thệ nhậm chức tửu đã cao của anh có lẽ còn cao hơn bây giờ.
Leon đứng và nuốt nước bọt xuống bắn, quyết định một trong đó là không đủ khi anh chộp lấy bình một lần nữa. Nó muốn là không thể để cố gắng ngủ một lần nữa, ít nhất là không cho đến đêm đó. Anh không thể nhớ lần cuối cùng ông đã có một lịch trình ngủ "bình thường". Cài đặt ly xuống trên chân đế TV khi anh đi qua đó, các đại lý nắm lấy áo khoác da màu đen từ tủ quần áo của hội trường và nhét nó vào. Một đi bộ yên tĩnh trên thị trấn, có thể một số cà phê tại quán cà phê xuống chặn, bất cứ điều gì nó đã chụp ra khỏi giấc mơ anh vẫn cảm thấy kéo mây tâm trí của mình.
Cánh cửa kêu cọt kẹt đóng, lá khô lạo xạo dưới đế giày của mình như ông đã thoát xuống hành lang chung cư, lá ông có thể theo dõi trong đầu nhưng không bao giờ làm phiền để làm sạch. Theo dự kiến, không khí thật lạnh vào buổi tối ở Washington DC Leon băng qua đường một cách nhanh chóng, không ngạc nhiên khi thấy một số người khác có cùng ý tưởng, tận hưởng thời tiết dễ chịu và một đêm thư giãn ra. May mắn cho anh, các đám mây buồn ngủ đã bắt đầu mờ dần và hình ảnh khó hiểu từ giấc mơ của mình đã được lãng quên; điều duy nhất còn lại là hình ảnh nhức nhối của mình.
Đó không phải là điều gì mới mẻ, ít nhất. Những hình ảnh của cô bị đốt cháy ở lại trong tâm trí của mình từ nhiều năm trước, lần đầu tiên anh gặp cô, sơn lại sáng hơn và sắc nét hơn mỗi năm định mệnh, ông muốn nhìn thấy cô ấy một lần nữa. Có luôn luôn là quá nhiều thời gian giữa mỗi cuộc họp, quá nhiều xảy ra trong không gian bao giờ được sử dụng để những cảm giác mà khuấy động bên trong anh mỗi khi anh nhìn thấy cô. Lông mày Leon nhăn lại trong thất vọng không chủ ý tại những suy nghĩ của riêng mình mà chọn cách ở từng chi tiết, từng giây phút, tất cả mọi thứ có bao giờ là để suy nghĩ về điều đó phụ nữ đã cho anh địa ngục khi cô đi xa. Và, rõ ràng, đó là khá thường xuyên.
Trong tình huống bình thường, anh luôn được khá dễ tính, luôn luôn là "lấy cuộc sống như nó đi kèm" loại. Tuy nhiên, đó không bao giờ thay đổi cách thức tâm trí của ông sẽ trượng và nâng lên ở thứ cho đến khi nó làm cậu bị ốm phải suy nghĩ nữa, và thuận tiện cô là nạn nhân ưa thích của nó. Cô gái tóc vàng vô ích cố gắng để bắt những suy nghĩ không ngừng, băng qua vỉa hè, nơi quán cà phê ngồi ngay phía trước. Đã một năm kể từ khi anh ấy lần cuối nhìn thấy cô ấy, kể từ khi sự cố mà cản Oaks Tall và các bộ phận khác trên thế giới, sự cố anh đã học được chi tiết hơn thời điểm đó nhưng vẫn không bao giờ khá tìm ra. Những kỷ niệm của cô đã đủ để khiến chàng phát điên, thông tin không rõ về những trường tháng tuổi thậm chí nhiều hơn như vậy.
Leon ngước lên một cách nhanh chóng sau khi nhận ra ông đã có đầu treo thấp gần như toàn bộ cách. Trong một cách kỳ lạ nó an ủi anh rằng có nhiều người khác nằm rải rác về, như phiền nhiễu cá nhân ông có thể giải trí óc của mình với thay vì chuyển tiếp hình ảnh của cô không ngừng. Thảm hại, có lẽ, nhưng đó là cách nó muốn được gần hai thập kỷ. Suy nghĩ đó một mình làm anh rùng mình. Nhiều thập kỷ của những gì cảm thấy như chết đuối trong một bối rối, đạp xe địa ngục, và bắt một hơi thở cũng thường chỉ để lao trở lại vào chu kỳ trở lại. Ông đã cố gắng trở với người phụ nữ khác trong những năm qua, nhưng anh có thể không bao giờ quên. Anh không thể quên và nó dừng lại anh mọi lúc.
Có.
Các bẩn-tóc vàng nhìn chằm chằm vào khoảng không gian giữa hai tòa nhà ngắn, một con hẻm nhỏ dẫn đằng sau quán cà phê và cắt ở đường phố bên cạnh. Ông đã nhìn thấy một cái gì đó, một đốm nhỏ của mái tóc ngắn màu đen. Nhưng nó đã biến mất. Anh nhìn chằm chằm vào những trống rỗng ấy bằng sự nhầm lẫn viết mạnh dạn trên khuôn mặt rám nắng nhẹ-mình, cảm thấy như thể anh đã nhìn thấy một bóng ma và không thể đi đến thỏa thuận với nó. Đó có phải là ...?
Chân anh di chuyển đầu tiên, tâm trí của mình làm việc để bắt kịp. Đó có lẽ là một người khác, một số phụ nữ khác hay thậm chí là một người đàn ông, một người lạ trong đám đông anh được bao quanh bởi toàn bộ thời gian. Ông muốn thử. Nhưng, tỷ lệ cược rằng đó là nàng; những gì ông đã làm gì? Tại sao anh vẫn chạy?
Leon chậm lại để đi bộ một lần anh đến mở hẻm, trống rỗng như logic của ông đã được xác định. Một phần của ông nhấn mạnh đây là tất cả một sai lầm ngu ngốc, để quay trở lại và tiếp tục với cuộc sống của mình và quên đi đã; nhưng một mảnh của anh dao động. Một mảnh của anh ta muốn tin rằng có lẽ đây cũng là một năm định mệnh. Thậm chí có thể là cuối cùng.
Ông đã nhanh chóng tăng tốc độ của mình một lần nữa, tìm kiếm xuống hẻm rằng tăng trưởng với bóng tối hơn nữa ông nhận được từ các lối ra vào tòa nhà. Leon ngó xung quanh góc, nhận thấy các chai đi lạc và rác khác rải rác về các con hẻm, mọi thứ ông có thể đã nghe nói đổi một chút nếu ai đó đã đi qua. Ông tiếp tục thông qua các rác và trở thành khá mất phương hướng, không biết như thế nào đến nay thông qua ông hoặc khi con hẻm sẽ cắt đứt. Nhiều để mất tinh thần của mình, thêm một vài bước và câu trả lời của ông đã được trình bày. Các ngõ kết thúc. Ánh đèn đường chiếu sáng. Mặt trước của quán cà phê đã xuống đường phố phía sau. Không ai khác đã có.
Nản, các đại lý trả lại vỉa hè mà có thể đưa anh ta trở lại lên đến trên đường phố thích hợp, nơi anh nên ở lại thay vì theo ma ước mơ của mình. Leon cọ xát tại các đền chùa của mình, trong sự hoài nghi rằng anh ảo tưởng một điều như vậy, chán nản và thất vọng vào bản thân mình vì đã để nó có được để đầu mình. Ông là gì nữa, ngoài công việc? Anh đã lâu cảm thấy rằng cuộc sống cá nhân của ông đã trở thành phần nào của một tai nạn xe lửa. Ông muốn trở thành gì, nhưng khán đài một đêm và chai rượu gin.
"Leon," Một giọng nói quen thuộc và mạnh mẽ nhưng quyến rũ mịn, đến từ phía sau. Người đàn ông dừng lại trong bài hát của mình, chắc chắn nếu tâm trí của ông phản ứng thái quá một lần nữa, chắc chắn nếu ông đã chính thức bị mất tất cả sự tỉnh táo trong anh. Ông dám kiểm tra nguồn gốc của giọng nói đó? Dám ông có nguy cơ cảm giác thất vọng và tinh thần bất ổn có thể?
Anh quay.
"Ada," tên rơi ra khỏi miệng ungracefully, trong một cách mà làm không công cho chủ nhân của nó. Những hình ảnh trong tâm trí của ông bị đốt cháy như dầu thắp sáng bằng một trận đấu; đốt và ăn sâu vào trí nhớ của mỗi đường cong, mọi tính năng mạnh, từng chi tiết nhỏ của mình vào tâm trí của mình để ông sẽ không quên nó một lần nữa. Cô mặc mà điển hình, nụ cười nhỏ khi ánh sáng môi màu hồng của cô, giống như cô ấy biết. Giống như cô biết cách tâm trí của ông bị đốt cháy, và cô ấy yêu để làm cho nó như vậy.
"Thanh là xuống đường đó, hoặc có bạn khoan dung thấp?" cô nói theo cách thông thường của cô, mỉa mai viền mỗi từ. Leon tự động rơi vào nhân vật, visage cô biết đẩy ra khỏi người đàn ông bị gãy và bối rối bên dưới. Đó là cách mà nó luôn luôn được người xung quanh cô.
"Khoan dung cao, thực sự," ông trả lại nụ cười và bước một bước về phía trước, lông mày đột nhiên đan lại với nhau ở mức độ nghiêm trọng. "Tại sao cậu lại ở đây?"
Ada khoanh tay, nhìn anh với một mô-vô tội mà giật mạnh vào trái tim mình. "Không vui khi thấy tôi? Và ở đây tôi nghĩ rằng nó sẽ là một ngạc nhiên thú vị ..."
"Đó không phải là nó," anh trả lời quá nhanh một chút, nhưng buộc mình phải đánh nó đi. "Tôi chỉ là ... sau khi Trung Quốc-"
Ông nhận ra rằng cô đã bước lại gần, nhưng không bao giờ nhận thấy khi nào. Đôi mắt nâu nhạt của cô lấp lánh đẹp mắt dưới ánh sáng mờ nhạt của một nửa-moon trên, ánh đèn đường đúc bóng dưới các tính năng khác của cô trong một cách mà hoang mang nhiều hơn cô ấy. Cô đã gần đủ mà Leon nhận hương thơm của nước hoa của cô, một ánh sáng, nhưng mùi hương tinh tế mà không quá tinh tế nhưng nhanh chóng trở thành nghiện. Ánh mắt của họ bị khóa và nó dường như toàn bộ đường phố đã biến mất, và anh gần như cảm thấy như thể anh đã đi lảo đảo trở thành ước mơ đó một thời gian ngắn đã bị lãng quên.
"Tôi ở đây về kinh doanh, như thường lệ," cô trả lời anh suôn sẻ, sau những gì cảm với anh ta như thế kỷ nhìn chằm chằm vào lấp lánh, đôi mắt như mèo của cô. "Nhưng có vẻ như tôi có các buổi tối rảnh. Chăm sóc để tham gia cùng tôi cho cà phê?" Nụ cười người phụ nữ tóc đen của tan chảy thành một nụ cười nhẹ nhàng, một trong đó đã ném Leon cho ngạc nhiên.
"Coffee", anh lẩm bẩm, "Tôi chỉ hướng sang quán cafe trên phố." Sai lầm ngu ngốc một lần nữa, ông đột nhiên nhận ra rằng cô chắc hẳn đã nhận thấy rằng nếu cô ấy trêu chọc anh về quầy bar.
"Bạn luôn luôn có vẻ để có bàn tay của bạn gắn liền với khi tôi muốn nói chuyện," cô trêu chọc, đi qua anh ta một cách anh nhìn thấy lần quá nhiều lần.
"Tôi có thể nói như vậy về bạn," ông quay lại để làm theo, vẫn cảm thấy như thể nó là siêu thực, như ông muốn thức dậy bất cứ lúc nào ở phía trước của truyền hình một lần nữa. "Nhưng tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể dành một đêm." Anh cười toe toét.
Ada trả lại nụ cười và bắt đầu trước của anh ta, cùng không khí của sự tự tin trong mỗi bước đi. Thông thường, ông sẽ cố gắng để tốc độ của mình để bước đi bên cạnh cô, nhưng ông đánh giá cao theo sau cô lần này, không cho bất kỳ lý do cụ thể. Nó chỉ cảm thấy như cô ấy đã thực sự ở đó, ngay trước mặt anh. Hiện có với anh ta và tất cả những người khác trong thành phố xung quanh họ-no zombie, không có chiến tranh; nó cảm thấy ... bình thường. Nó cảm thấy thực sự.
Anh ấy có vô số câu hỏi mà anh đã chết để hỏi, và thật khó để chứa chúng, nhưng ông giữ im lặng phía sau cô. Thay vào đó, ông bị phân tâm mình với chuyển động của cô, cách tóc cô bật nhẹ khi cô quay đầu lại liếc nhìn xuống đường phố, cách môi dưới của cô đã giảm chỉ mở một chút khi cô nhìn về phía trước cho các dấu hiệu café. Chiếc váy ngắn màu đen cô mặc là cơ thể-ôm, lót khung cô và làm nổi bật mọi đường cong hấp dẫn. Chúa ơi, cô ở đó.
"Anh ổn chứ?" cô hỏi anh, giọng nói của cô rất mờ nhạt, ông cảm thấy như thể anh đã mơ những câu hỏi.
"Ừ," giọng nói của mình bị nứt,
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: