The three miscreants made their way to the third floor, each walking a dịch - The three miscreants made their way to the third floor, each walking a Việt làm thế nào để nói

The three miscreants made their way

The three miscreants made their way to the third floor, each walking as quietly as possible and keeping their eyes out for Filch and Mrs. Norris. Harry tried to force down the feeling of dread in his stomach, he knew exactly what his father would do if he found him roaming the halls after curfew. But he had seen the look in Sirius' eye, he was going with or without the others. And Harry just couldn't let him do it alone - so he agreed to go. Ron had gulped and agreed as well, and so the three of them snuck out past the portrait of the fat lady and made their way to the third floor corridor.

"What do you think is here?" Ron whispered to Harry as they approached the corridor.

"Dunno," Harry whispered back. "Why are we here again? I mean, besides giving me the opportunity to get my arse smacked."

"Dumbledore said not to come here," Sirius whispered to them. "That means there's something good here. That's why we're here."

"I don't think that's actually good logic," Ron whispered back. "I mean, what if there really is something dangerous . . ."

When they got to the locked door, Sirius pulled his wand and whispered, "Alohomora" and unlocked it. Ron gulped again, saying, "You know, mate, often doors are locked for a reason . . ."

"Shh," Sirius told him, carefully opening the door.

Sirius looked in the room, seeing only black. "Lumos," he heard Harry cast behind him, putting his wand forward. They still couldn't see very far in, so Sirius stepped in the room. Hot, moist air puffed against his face, and suddenly Harry's wand glowed bright enough for them to see into the room properly. Nestled in the corner of the room was a gigantic dog, and Sirius paled and froze when he realized the thing had three heads. What was that doing in a school?

One of the heads grunted a bit, turned, and then lazily opened its eye. He snuffled, scenting the young intruders, and then a low growl began to emanate from his belly. As its eyes locked on Sirius, the other heads began to stir as well.

"Out," Harry breathed, backing away carefully. "We need to get out."

Suddenly the dog lunged forward, hot breath encompassing them and gobs of spittle flying. Ron screeched in his speed to exit, and Sirius jumped back, tearing his robe out of the dog's teeth. Fabric tore as they dove out of the room, and then all three of them turned around and crashed against the door, attempting to close it as the dog strained against its chain and tried to push the door open with its nose. They could all hear the chain straining the wood into which it was bolted, and Harry shouted, "The chain won't hold!"

"Close it!" Sirius ordered the other two, though they were already giving it all of their strength.

"We can't!" Harry panted, pushing with all of his strength. "I should call my Dad."

"Don't do that!" Sirius protested. "We'll be caught."

"Better than that thing being let loose on Hogwarts!" Harry protested, reaching for his necklace that held a panic button that would summon the Potions Master. The silvery thread that resembled a Patronus charm swiftly left the necklace in the direction of the dungeons.

Suddenly, another body appeared behind them, pushing against the door and causing the audible click! that they were all so desperate to hear. The three boys slumped against the door, trying to catch their breath, and Sirius felt an iron-like hand against his shoulder.

"What have we here?" the boys heard Lupin ask. Though he did not have the menace and tenor that Professor Snape employed, each boy automatically cringed at his voice.

"Just out for a walk, Moony," Sirius added, cheeky.

"Harry!" he heard his father call, engulfing the child in his robes and looking around for the danger.

"We got the door closed," Harry explained rapidly, seeing his father's panic. "I didn't think we were going to, and that dog thing looked ready to break his chain free. I'm sorry to bother you, sir."

"No bother," Snape told him, letting him go reluctantly and getting his breathing under control. "I'm glad you called if you saw danger. Although what you three are doing here begs another question."

Harry squirmed uncomfortably, not meeting his father's gaze.

"We wanted to see what Dumbledore warned us about," Sirius answered, cocky. "What the hell is that bloody beast doing in a school?"

Snape fixed the boy with his harshest glare, and the boy actually had the decency to wince a bit and look away. Remus watched Sirius' impertinence with embarrassment, had Sirius no sense of self-preservation?

"Do either of the other two of you have anything to say for yourselves?" he asked icily, glaring at Ron and Harry.

"No sir," they both mumbled, looking down.

"I will deal with Potter and Weasley," Snape told his friend smoothly. "I believe that they will both get detentions with me for the next three nights as well as a note home to their parents. Would you like the same for your charge?"

"Yes," Remus agreed, but paled when he realized the note home was for him. "Though I don't need a note. I will be taking Sirius to my quarters tonight."

"I will take Mr. Weasley to Professor McGonagall then," Snape agreed. "Mr. Potter will come to my quarters as well."

Harry gulped, figuring that cemented the fact that he was getting spanked for his misbehavior, but nodded. He had known this would be the cost.

"It is not fair that Harry and I have to go to your quarters and Ron goes back to the tower!" Sirius protested.

"Ron will feel his parents displeasure, I am sure," Snape answered him coldly. "For a boy in your position you are remarkably unrepentant. If I were you I would worry more about yourself than Ron, as you were the obvious instigator of this prank."

Sirius glanced at Remus in consternation, and realized that what Snape was saying was true. He flushed in anger and embarrassment. "What would you know, Snivellus?" he sneered.

Quick as a flash Snape's wand was drawn, and Sirius found himself upside down hanging in the air. He drew his own wand on instinct, and Snape knocked it out of his hand as someone might swat a gnat.

"A bit more than you, Sirius Black," Snape snarled, barely able to keep his anger in check. "Do you recognize this position? It's one you had me in a time or two as children."

"But . . ." Sirius protested, and found himself hit with a silencing charm.

"Listen well, Black," Snape repeated, his voice ice. "I will use small words so you can understand. I am not the pathetic, friendless child you bullied in school. You are in fact a child, and far more defenseless than I. It is because of that fact that I have not challenged you to a duel. But hear me well; if you use that word to me again, your backside will feel my hand and I do not care if Dumbledore sacks me for it."

"He won't sack you," Remus interfered, coughing slightly. "As his guardian I give you permission to spank him if he uses that word to you again."

Snape nodded a thanks to his friend, feeling his temper reign in at his friend's support. He took a deep breath, he still had to deal with Harry this night and did not want to lose his temper on Sirius.

"I will trust you to discipline him appropriately," Snape told Remus, his voice calmer. "So Black, unless you want your childhood victim to have you over his knee, I suggest you keep a reign on your tongue."

Snape cancelled the silencing charm, and lowered the miscreant back out of the air, landing him on the floor harder than was strictly necessary. Beckoning Harry and Ron to follow, Snape swept out of the hallway and out of sight.

Sirius watched them leave, feeling anger but also a twinge of fear. How had his nemesis gotten so good at intimidating?

"How could you give him permission?" he spat at Remus.

"Because you deserve it," Remus answered, his arms crossed. "How could you do this, Sirius? And get Harry and Ron to come with you?"

"Harmless fun!" he scoffed.

"Harmless?" Remus gasped. "Harmless? What would have happened if I hadn't come along at that moment? That dog looked ready to break free."

"Why did you happen along?" Sirius asked, suspicious.

"I saw your face when Dumbledore announced the restriction at dinner," Lupin told him calmly. "I know you, Padfoot."

"They came along willingly!" Sirius protested, feeling guilt prick his stomach.

Lupin glared at him, unconvinced. "They would not have been out here if it wasn't for you," he growled at him. "We both know it. And now they're both likely getting spanked, and if you think three detentions with Snape is a walk in the park you are about to be disabused of that notion."

"Will Snape spank Harry?" Sirius asked seriously, looking in the direction they left.

"Undoubtedly," Remus told him, wincing on the boy's behalf. "Snape means business, and he would not put up with this kind of disobedience. Harry did call him for help, which will help his case, but I just don't see him not going over Snape's knee for this. And deservedly so, Harry could have been hurt. Look at your own robes, how easily could that have been your flesh?"

Sirius then looked down, seeing his torn robes covered with dog drool and muck. His stomach wrenched, knowing what was coming next from his guardian, but hardly believing it. It was like Harry said, having his friend give him consequences certainly did make it real that he was not his friend any more.

"Are you going to do that to me?" he asked, trying to keep his voice level and business-like. He couldn't stand the idea of Remus knowing he feared it.

"Yes," Remus answered simply. "But I would prefer the privacy of my quarters, don't you agree?"

Nodding, disgruntled, he followed Remus back to his quarters. He figured any attempt at escaping his fate should be done in private, and he realized that his chance of escape was small. He sighed. At least with Remus it wouldn't be too terrible about it.

Remus ushered the young miscreant into their quarters with a severe look on his face. Sirius found his stomach clenching in response to the look on his face.

0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Ba miscreants thực hiện ở tầng thứ ba, mỗi đi bộ là nhẹ nhàng nhất có thể và giữ cho đôi mắt của mình cho Filch và bà Norris. Harry đã cố gắng để lực lượng xuống cảm giác nỗi sợ hãi trong dạ dày của mình, ông biết chính xác những gì cha mình sẽ làm gì nếu ông tìm thấy anh ta chuyển vùng các hội trường sau khi lệnh giới nghiêm. Nhưng ông đã thấy cái nhìn trong Sirius' mắt, ông sẽ có hoặc không có những người khác. Và Harry chỉ không thể để anh ta làm điều đó một mình - vì vậy ông đã đồng ý đi. Ron có gulped và đồng ý là tốt, và do đó ba số snuck ra qua các gương điển hình của bà béo và thực hiện theo cách của họ để hành lang tầng thứ ba."Những gì làm bạn nghĩ rằng ở đây?" Ron thì thầm với Harry khi họ tiếp cận hành lang."Không biết", Harry thì thầm trở lại. "Tại sao chúng tôi đang ở đây một lần nữa? Tôi có nghĩa là, bên cạnh việc đem lại cho tôi cơ hội để có được ass của tôi smacked.""Giáo sư Dumbledore nói không nên đến đây," Sirius thì thầm với họ. "Đó có nghĩa là đó là một cái gì đó tốt ở đây. Đó là lý do tại sao chúng ta ở đây. ""Tôi không nghĩ rằng đó là thực sự tốt logic," Ron thì thầm trở lại. "Tôi có nghĩa là, nếu có thực sự là một cái gì đó nguy hiểm..."Khi họ đã đến cửa bị khóa, Sirius kéo cây đũa phép của mình và thì thầm, "Alohomora" và mở khóa nó. Ron gulped một lần nữa, nói, "bạn biết, mate, thường cửa đang bị khóa cho một lý do...""Shh," Sirius nói với ông, cẩn thận mở cửa.Sirius nhìn vào phòng, thấy chỉ đen. "Lumos," ông nghe Harry đúc đằng sau ông, đưa cây đũa phép của mình về phía trước. Họ vẫn không thể thấy rất xa trong, do đó, Sirius bước vào phòng. Nóng, ẩm không khí phùng ra chống lại khuôn mặt của mình, và đột nhiên cây đũa phép của Harry glowed sáng đủ cho họ để xem vào phòng đúng cách. Nép mình trong góc của căn phòng là một con chó khổng lồ, và Sirius paled và đông cứng khi ông nhận ra điều có ba đầu. Những gì mà đã làm tại một trường học?Một trong những người đứng đầu một chút càu, bật, và sau đó lazily mở mắt của nó. Ông snuffled, scenting những kẻ xâm nhập nhỏ, và sau đó một growl thấp bắt đầu để xông lên từ bụng của mình. Như đôi mắt của mình bị khóa trên Sirius, thủ trưởng khác đã bắt đầu khuấy là tốt."Out," Harry hít, sao đi một cách cẩn thận. "Chúng tôi cần phải nhận ra."Đột nhiên con chó lunged về phía trước, hơi thở nóng bao gồm họ và gobs các spittle bay. Ron screeched ở tốc độ của mình để thoát khỏi, và Sirius đã tăng trở lại, rách áo choàng của mình ra khỏi răng của con chó. Vải tràn như họ chim bồ câu ra khỏi phòng và sau đó tất cả ba trong số họ quay lại và bị rơi chống lại cửa, cố gắng để đóng nó như con chó căng thẳng đối với chuỗi và cố gắng để đẩy cửa mở với mũi của nó. Họ có thể nghe thấy tất cả chuỗi căng thẳng gỗ mà nó bolted, và Harry hét lên, "chuỗi sẽ không giữ!""Đóng nó!" Sirius đã ra lệnh hai khác, mặc dù họ đã cho nó tất cả sức mạnh của họ."Chúng tôi không thể!" Harry panted, đẩy với tất cả sức mạnh của mình. "Tôi nên gọi cha.""Đừng làm thế!" Sirius phản đối. "Chúng tôi sẽ được đánh bắt.""Tốt hơn so với điều đó được cho lỏng trên Hogwarts!" Harry, kháng nghị, đạt cho ông necklace tổ chức một nút hoảng sợ sẽ triệu tập Potions Master. Thread bạc mà giống như một nét duyên dáng Patronus nhanh chóng rời necklace theo hướng các dungeon.Đột nhiên, một cơ thể xuất hiện phía sau họ, đẩy chống lại cửa và gây ra các nhấp chuột âm thanh! rằng họ đã tất cả như vậy tuyệt vọng để nghe. Ba chàng trai giảm mạnh chống lại cửa, cố gắng để bắt hơi thở của họ, và Sirius cảm thấy một bàn tay sắt như chống lại vai."Chúng ta có gì ở đây?" các bé trai nghe Lupin yêu cầu. Mặc dù ông không có mối đe dọa và giọng nam cao giáo sư Snape sử dụng, mỗi cậu bé tự động cringed tại tiếng nói của mình."Chỉ ra cho một đi bộ, Moony," thêm Sirius, táo bạo."Harry!" ông nghe cha ông gọi, nhận chìm con trong áo của mình và nhìn xung quanh cho những mối nguy hiểm."Chúng tôi có cửa đóng cửa," Harry giải thích nhanh chóng, nhìn thấy hoảng sợ của cha mình. "Tôi không nghĩ rằng chúng tôi sẽ, và chó cái nhìn đã sẵn sàng để phá vỡ chuỗi của mình miễn phí. Tôi xin lỗi để làm phiền bạn, sir.""Không bận tâm," Snape nói với anh ta, cho phép anh ta đi miễn cưỡng và nhận được hơi thở của mình dưới sự kiểm soát. "Tôi vui mừng bạn gọi là nếu bạn thấy nguy hiểm. Mặc dù những gì bạn ba đang làm ở đây cầu xin một câu hỏi."Harry squirmed hẹp không tiện nghi, không đáp ứng chiêm ngưỡng của cha mình."Chúng tôi muốn nhìn thấy những gì giáo sư Dumbledore cảnh báo chúng tôi về," Sirius trả lời, cocky. "Những gì rằng beast đẫm máu làm vậy trong một trường học?"Snape fixed the boy with his harshest glare, and the boy actually had the decency to wince a bit and look away. Remus watched Sirius' impertinence with embarrassment, had Sirius no sense of self-preservation?"Do either of the other two of you have anything to say for yourselves?" he asked icily, glaring at Ron and Harry."No sir," they both mumbled, looking down."I will deal with Potter and Weasley," Snape told his friend smoothly. "I believe that they will both get detentions with me for the next three nights as well as a note home to their parents. Would you like the same for your charge?""Yes," Remus agreed, but paled when he realized the note home was for him. "Though I don't need a note. I will be taking Sirius to my quarters tonight.""I will take Mr. Weasley to Professor McGonagall then," Snape agreed. "Mr. Potter will come to my quarters as well."Harry gulped, figuring that cemented the fact that he was getting spanked for his misbehavior, but nodded. He had known this would be the cost."It is not fair that Harry and I have to go to your quarters and Ron goes back to the tower!" Sirius protested."Ron will feel his parents displeasure, I am sure," Snape answered him coldly. "For a boy in your position you are remarkably unrepentant. If I were you I would worry more about yourself than Ron, as you were the obvious instigator of this prank."Sirius glanced at Remus in consternation, and realized that what Snape was saying was true. He flushed in anger and embarrassment. "What would you know, Snivellus?" he sneered.Quick as a flash Snape's wand was drawn, and Sirius found himself upside down hanging in the air. He drew his own wand on instinct, and Snape knocked it out of his hand as someone might swat a gnat."A bit more than you, Sirius Black," Snape snarled, barely able to keep his anger in check. "Do you recognize this position? It's one you had me in a time or two as children.""But . . ." Sirius protested, and found himself hit with a silencing charm."Listen well, Black," Snape repeated, his voice ice. "I will use small words so you can understand. I am not the pathetic, friendless child you bullied in school. You are in fact a child, and far more defenseless than I. It is because of that fact that I have not challenged you to a duel. But hear me well; if you use that word to me again, your backside will feel my hand and I do not care if Dumbledore sacks me for it.""He won't sack you," Remus interfered, coughing slightly. "As his guardian I give you permission to spank him if he uses that word to you again."Snape nodded a thanks to his friend, feeling his temper reign in at his friend's support. He took a deep breath, he still had to deal with Harry this night and did not want to lose his temper on Sirius."I will trust you to discipline him appropriately," Snape told Remus, his voice calmer. "So Black, unless you want your childhood victim to have you over his knee, I suggest you keep a reign on your tongue."Snape cancelled the silencing charm, and lowered the miscreant back out of the air, landing him on the floor harder than was strictly necessary. Beckoning Harry and Ron to follow, Snape swept out of the hallway and out of sight.Sirius watched them leave, feeling anger but also a twinge of fear. How had his nemesis gotten so good at intimidating?"How could you give him permission?" he spat at Remus."Because you deserve it," Remus answered, his arms crossed. "How could you do this, Sirius? And get Harry and Ron to come with you?""Harmless fun!" he scoffed."Harmless?" Remus gasped. "Harmless? What would have happened if I hadn't come along at that moment? That dog looked ready to break free.""Why did you happen along?" Sirius asked, suspicious."I saw your face when Dumbledore announced the restriction at dinner," Lupin told him calmly. "I know you, Padfoot.""They came along willingly!" Sirius protested, feeling guilt prick his stomach.Lupin glared at him, unconvinced. "They would not have been out here if it wasn't for you," he growled at him. "We both know it. And now they're both likely getting spanked, and if you think three detentions with Snape is a walk in the park you are about to be disabused of that notion.""Will Snape spank Harry?" Sirius asked seriously, looking in the direction they left."Undoubtedly," Remus told him, wincing on the boy's behalf. "Snape means business, and he would not put up with this kind of disobedience. Harry did call him for help, which will help his case, but I just don't see him not going over Snape's knee for this. And deservedly so, Harry could have been hurt. Look at your own robes, how easily could that have been your flesh?"Sirius then looked down, seeing his torn robes covered with dog drool and muck. His stomach wrenched, knowing what was coming next from his guardian, but hardly believing it. It was like Harry said, having his friend give him consequences certainly did make it real that he was not his friend any more."Are you going to do that to me?" he asked, trying to keep his voice level and business-like. He couldn't stand the idea of Remus knowing he feared it."Yes," Remus answered simply. "But I would prefer the privacy of my quarters, don't you agree?"Nodding, disgruntled, he followed Remus back to his quarters. He figured any attempt at escaping his fate should be done in private, and he realized that his chance of escape was small. He sighed. At least with Remus it wouldn't be too terrible about it.Remus ushered the young miscreant into their quarters with a severe look on his face. Sirius found his stomach clenching in response to the look on his face.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Ba kẻ tội phạm được thực hiện theo cách của họ đến tầng thứ ba, mỗi bước đi là lặng lẽ càng tốt và giữ đôi mắt của mình ra cho Filch và bà Norris. Harry cố gắng để buộc xuống cảm giác sợ hãi trong dạ dày của mình, ông biết chính xác những gì cha cậu sẽ làm gì nếu anh tìm thấy anh ta khắp đại sảnh sau khi lệnh giới nghiêm. Tuy nhiên, ông đã nhìn thấy những cái nhìn trong mắt Sirius ', anh ấy sẽ có hoặc không có những người khác. Và Harry chỉ có thể không để cho anh ta làm điều đó một mình - vì vậy ông đã đồng ý đi. Ron đã nuốt nước bọt và đồng ý là tốt, và như vậy ba người họ lẻn ra qua các bức chân dung của người phụ nữ béo và làm theo cách của họ để hành lang tầng ba. "Những gì bạn nghĩ là ở đây?" Ron thì thầm với Harry khi họ tiếp cận các hành lang. "Dunno," Harry thì thầm lại. "Tại sao chúng ta ở đây nữa không? Tôi có nghĩa là, bên cạnh việc đem lại cho tôi cơ hội để có được ass của tôi cái." "Dumbledore nói không đến đây," Sirius nói nhỏ với họ. "Điều đó có nghĩa là có một cái gì đó tốt ở đây. Đó là lý do tại sao chúng ta ở đây." "Tôi không nghĩ rằng đó là thực sự logic tốt," Ron thì thầm lại. "Ý tôi là, những gì nếu có thực sự là một cái gì đó nguy hiểm..." Khi họ đến cánh cửa bị khóa, Sirius kéo cây đũa phép của mình và thì thầm, "Alohomora" và mở khóa nó. Ron nuốt nước bọt một lần nữa, nói rằng, "Bạn biết đấy, người bạn đời, thường cửa được khóa cho một lý do..." "Suỵt," Sirius nói với anh, cẩn thận mở cửa. Sirius nhìn vào phòng, nhìn thấy chỉ có màu đen. "Lumos," anh nghe Harry dàn diễn viên phía sau, đưa đũa phép về phía trước. Họ vẫn không thể nhìn thấy rất xa trong, vì vậy Sirius bước vào phòng. Hot, độ ẩm không khí căng phồng chống lại khuôn mặt của mình, và đột nhiên cây đũa phép của Harry rực sáng đủ để họ nhìn thấy vào phòng đúng cách. Nép mình trong góc phòng là một con chó khổng lồ, và Sirius tái mặt và đóng băng khi anh nhận ra điều có ba đầu. Đó là gì làm trong một trường học? Một trong những người đứng đầu càu nhàu một chút, quay lại, và sau đó uể oải mở mắt của nó. Ông snuffled, đánh hơi thấy những kẻ xâm nhập trẻ, và sau đó một tiếng gầm gừ nhỏ bắt đầu phát ra từ bụng của ông. Khi đôi mắt của nó bị khóa trên Sirius, Thủ trưởng khác đã bắt đầu để khuấy động là tốt. "Out," Harry thở ra, lùi lại một cách cẩn thận. "Chúng tôi cần phải nhận ra." Đột nhiên con chó lao tới phía trước, hơi thở nóng bao gồm họ và gobs của nước bọt bay. Ron rít lên trong tốc độ của mình để thoát ra, và Sirius đã tăng trở lại, xé áo của mình ra khỏi hàm răng của con chó. Vải xé như chúng lặn ra khỏi phòng, và sau đó cả ba người họ quay lại và đâm vào cánh cửa, cố gắng để đóng nó như con chó căng thẳng với chuỗi của nó và cố gắng đẩy cửa mở ra với cái mũi của nó. Tất cả họ có thể nghe thấy những chuỗi căng gỗ vào đó nó đã được bắt vít, và Harry hét lên, "Các chuỗi sẽ không nắm giữ!" "Đóng nó!" Sirius ra lệnh cho hai người kia, mặc dù họ đã đem lại cho nó tất cả sức mạnh của họ. "Chúng tôi không thể!" Harry thở hổn hển, thúc đẩy với tất cả sức mạnh của mình. "Tôi nên gọi cha tôi." "Đừng làm điều đó!" Sirius phản đối. "Chúng ta sẽ bị bắt." "Tốt hơn so với điều đó đang được thả lỏng trên Hogwarts!" Harry phản đối, với tay lấy chiếc vòng cổ của ông rằng tổ chức một nút hoảng sợ rằng sẽ triệu tập các Potions Master. Các chủ đề bạc mà giống như một nét duyên dáng Patronus nhanh chóng rời vòng cổ theo hướng ngục tối. Đột nhiên, một thân thể khác xuất hiện phía sau họ, đẩy cửa và gây ra những âm thanh nhấp chuột! rằng họ rất khát khao muốn nghe. Ba bé trai giảm mạnh vào cánh cửa, cố gắng để nắm bắt hơi thở của họ, và Sirius cảm thấy một bàn tay sắt giống như dựa vào vai anh. "Những gì chúng tôi có ở đây?" các chàng trai nghe Lupin hỏi. Mặc dù không có mối đe dọa và tenor rằng Giáo sư Snape làm việc, mỗi cậu bé tự động co rúm lại vì lời nói của mình. "Chỉ cần ra ngoài đi dạo, Moony," Sirius nói thêm, táo bạo. "Harry!" anh nghe cuộc gọi cha mình, nhấn chìm các con trong bộ áo choàng của mình và nhìn xung quanh cho sự nguy hiểm. "Chúng tôi đã nhận cánh cửa đóng lại," Harry giải thích nhanh chóng, thấy hoảng loạn của cha mình. "Tôi không nghĩ rằng chúng tôi đã đi, và rằng điều con chó nhìn sẵn sàng để phá vỡ chuỗi của mình miễn phí. Tôi xin lỗi đã làm phiền bạn, thưa ngài." "Không bận tâm," Snape nói với anh, cho anh đi miễn cưỡng và nhận được của mình thở dưới sự kiểm soát. "Tôi rất vui vì bạn gọi nếu bạn thấy nguy hiểm. Mặc dù những gì bạn ba đang làm ở đây đặt ra một câu hỏi khác." Harry lúng túng khó chịu, không đáp ứng được ánh mắt của cha mình. "Chúng tôi muốn xem những gì cụ Dumbledore đã cảnh báo chúng tôi về," Sirius trả lời, tự mãn . "Cái quái gì là thú đẫm máu làm trong một trường học?" Snape cố định, cậu bé với ánh mắt khắc nghiệt nhất của mình, và cậu bé thực sự đã có những đoan nhăn mặt một chút và nhìn đi chỗ khác. Remus xem impertinence Sirius 'với sự bối rối, có Sirius không có ý thức tự bảo quản? "Thực hiện một trong hai người còn có điều gì muốn nói với mình?" Anh hỏi lạnh lùng, nhìn Ron và Harry. "Không thưa ông," cả hai đều lầm bầm, nhìn xuống. "Tôi sẽ đối phó với Potter và Weasley," Snape nói với người bạn của mình thông suốt. "Tôi tin rằng họ sẽ nhận được cả hai bắt giam với tôi trong ba đêm tiếp theo cũng như một ghi chú về nhà với cha mẹ. Bạn có muốn cùng với phí của bạn?" "Có," Remus đồng ý, nhưng tái mặt khi nhận ra các lưu ý nhà cho anh ta. "Mặc dù tôi không cần một lưu ý. Tôi sẽ tham Sirius để quý của tôi tối nay." "Tôi sẽ đưa ông Weasley Giáo sư McGonagall rồi," Snape đã đồng ý. "Ông Potter sẽ đến với các quý của tôi là tốt." Harry nuốt nước bọt, tìm mà gắn thực tế rằng ông đã nhận được spanked cho hành vi sai trái của mình, nhưng gật đầu. Ông đã biết điều này sẽ là chi phí. "Thật không công bằng mà Harry và tôi phải đến quý bạn và Ron đi trở lại tòa tháp!" Sirius phản đối. "Ron sẽ cảm thấy không vừa lòng cha mẹ của mình, tôi chắc chắn," Snape trả lời anh ta một cách lạnh lùng. "Đối với một cậu bé ở vị trí của bạn, bạn là đáng kể không ăn năn. Nếu tôi là bạn, tôi sẽ lo lắng nhiều hơn về bản thân hơn Ron, như bạn là kẻ xúi giục rõ ràng của trò đùa này." Sirius liếc nhìn Remus trong sự kinh ngạc, và nhận ra rằng những gì Snape đã nói là sự thật. Ông đỏ mặt vì tức giận và bối rối. "Những gì bạn sẽ biết, Snivellus?" ông cười khẩy. Nhanh như chớp cây đũa phép của Snape đã được rút ra, và Sirius thấy mình lộn ngược treo trong không khí. Ông rút đũa phép của mình theo bản năng, và Snape gõ nó ra khỏi bàn tay của mình như là ai đó có thể swat một loại muôi. "Một chút so với bạn, Sirius Black," Snape gầm gừ, hầu như không thể giữ sự tức giận của mình trong kiểm tra. "Bạn có nhận ra vị trí này? Đó là một trong những bạn đã cho tôi trong một thời gian hoặc hai là trẻ em." "Nhưng..." Sirius phản đối, và thấy mình nhấn với một nét duyên dáng im lặng. "Nghe tốt, Black," Snape lặp đi lặp lại, băng giọng nói của mình. "Tôi sẽ sử dụng từ nhỏ, do đó bạn có thể hiểu được. Tôi không phải là thảm hại, trẻ em không có bạn bè bạn bắt nạt ở trường. Bạn đang ở trong thực tế, một đứa trẻ, và xa hơn khả năng tự vệ I. Đó là vì lý do đó thực tế là tôi đã không thách thức bạn . với một cuộc đấu tay đôi Nhưng nghe tôi cũng;. nếu bạn sử dụng từ đó đến tôi một lần nữa, mặt sau của bạn sẽ cảm thấy bàn tay của tôi và tôi không quan tâm nếu Dumbledore bao tải tôi cho nó " "Ông sẽ không sa thải bạn," Remus can thiệp, ho hơi. "Là người giám hộ của tôi cho phép để đánh vào đít ông nếu ông sử dụng từ đó đến bạn một lần nữa bạn." Snape gật đầu một lời cảm ơn đến người bạn của mình, cảm thấy bình tĩnh trong triều tại vùng hỗ trợ của bạn mình. Anh hít một hơi thật sâu, anh vẫn còn phải đối phó với Harry đêm này và không muốn để mất bình tĩnh của mình trên Sirius. "Tôi sẽ tin tưởng bạn để kỷ luật anh ta một cách thích hợp," Snape nói với Remus, bình tĩnh hơn tiếng nói của mình. "Vì vậy, Black, trừ khi bạn muốn nạn nhân trẻ em của bạn để có bạn trên đầu gối của mình, tôi đề nghị bạn giữ một triều trên lưỡi của bạn." Snape hủy bỏ sự quyến rũ im lặng, và hạ thấp hèn lại trong không khí, hạ cánh anh trên sàn nhà khó khăn hơn hơn là thực sự cần thiết. Vẫy tay ​​gọi Harry và Ron đi theo, Snape quét ra khỏi hành lang và ngoài tầm nhìn. Sirius nhìn họ rời đi, cảm thấy tức giận mà còn là một sự bứt rứt của sự sợ hãi. Làm thế nào kẻ thù của mình đã nhận được rất tốt tại đáng sợ? "Làm thế nào bạn có thể cho phép anh ta?" ông phỉ nhổ Remus. "Bởi vì bạn xứng đáng," Remus trả lời, khoanh tay. "Làm thế nào bạn có thể làm điều này, Sirius? Và có được Harry và Ron đi với bạn?" "vui vẻ vô hại!" ông chế giễu. "Không gây hại?" Remus thở hổn hển. "Không gây hại? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không đi cùng lúc đó? Con chó đó nhìn sẵn sàng để phá vỡ." "Tại sao anh lại xảy ra cùng?" Sirius hỏi, nghi ngờ. "Tôi nhìn thấy khuôn mặt của bạn khi Dumbledore công bố hạn chế trong bữa tối," Lupin nói với anh một cách bình tĩnh. "Tôi biết bạn, Padfoot." "Họ đến cùng sẵn sàng!" Sirius phản đối, cảm giác tội lỗi chích dạ dày của mình. Lupin nhìn anh trừng trừng, không bị thuyết phục. "Họ sẽ không có được ra khỏi đây nếu nó không được cho bạn," anh gầm lên với anh ta. "Chúng ta đều biết điều đó. Và bây giờ họ đang vừa có khả năng bị đánh đòn, và nếu bạn nghĩ rằng ba vụ bắt giữ với Snape là một bước đi trong công viên bạn là về để được tỉnh ngộ của khái niệm đó." "Will Snape đánh vào đít Harry?" Sirius hỏi nghiêm túc, nhìn theo hướng họ rời đi. "Không nghi ngờ gì," Remus nói với ông, nhăn mặt thay mặt của cậu bé. "Snape nghĩa là kinh doanh, và ông sẽ không đưa lên với loại này bất tuân. Harry đã gọi anh ta giúp đỡ, mà sẽ giúp trường hợp của mình, nhưng tôi chỉ không nhìn thấy anh ta không đi qua Snape đầu gối cho việc này. Và xứng đáng như vậy, Harry có thể đã bị tổn thương. Nhìn vào áo của riêng bạn, làm thế nào có thể dễ dàng mà đã được xác thịt của bạn? " Sirius sau đó nhìn xuống, thấy áo rách của mình được bảo hiểm với con chó nước dãi và phân chuồng. Dạ dày của ông giật mạnh, biết cái gì đang đến tiếp theo từ người giám hộ của mình, nhưng hầu như không tin điều đó. Nó giống như Harry nói, có người bạn của mình cho anh ta những hậu quả chắc chắn đã làm cho nó thực sự mà anh ta đã không phải là bạn của anh nữa. "Bạn sẽ làm điều đó với tôi?" ông hỏi, cố gắng để giữ mức độ giọng nói của mình và kinh doanh giống. Anh không thể chịu được ý tưởng của Remus biết anh sợ nó. "Vâng," Remus trả lời đơn giản. "Nhưng tôi thích sự riêng tư của quý của tôi, không bạn đồng ý không?" Gật đầu, bất mãn, ông theo Remus lại cho quý ông. Ông đã tìm bất kỳ nỗ lực thoát khỏi số phận của mình nên được thực hiện ở tư nhân, và ông nhận ra rằng cơ hội của mình thoát là nhỏ. Anh thở dài. Ít nhất là với Remus nó sẽ không quá khủng khiếp về nó. Remus mở ra các hư trẻ vào tư của họ với một cái nhìn nghiêm trọng trên khuôn mặt của mình. Sirius tìm thấy dạ dày của mình siết chặt để đáp lại cái nhìn trên khuôn mặt của mình.

















































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: