KITTY’S BEEN A LITTLE COMPLAINER all morning, and I suspect both Margo dịch - KITTY’S BEEN A LITTLE COMPLAINER all morning, and I suspect both Margo Việt làm thế nào để nói

KITTY’S BEEN A LITTLE COMPLAINER al

KITTY’S BEEN A LITTLE COMPLAINER all morning, and I suspect both Margot and Daddy are suffering from New Year’s Eve hangovers. And me? I’ve got hearts in my eyes and a letter that’s burning a hole in my coat pocket.

As we’re putting on our shoes, Kitty’s still trying to weasel her way out of wearing a hanbok to Aunt Carrie and Uncle Victor’s. “Look at the sleeves! They’re three-quarter length on me!”

Unconvincingly Daddy says, “They’re supposed to be that way.”

Kitty points to me and Margot. “Then why do theirs fit?” she demands. Our grandma bought the hanboks for us the last time she was in Korea. Margot’s hanbok has a yellow jacket and apple-green skirt. Mine is hot pink with an ivory-white jacket and a long hot-pink bow with flowers embroidered down the front. The skirt is voluminous, full like a bell, and it falls all the way to the floor. Unlike Kitty’s, which hits right at her ankles.

“It’s not our fault you grow like a weed,” I say, fussing with my bow. The bow is the hardest thing to get right. I had to watch a YouTube video multiple times to figure it out, and it still looks lopsided and sad.

“My skirt’s too short too,” she grumps, lifting the bottom.

The real truth is, Kitty hates wearing a hanbok because you have to walk delicately in it and hold the skirt closed with one hand or the whole thing comes open.

“All of the other cousins will be wearing them, and it will make Grandma happy,” Daddy says, rubbing his temples. “Case closed.”

In the car Kitty keeps saying “I hate New Year’s Day,” and it puts everyone but me in a sour mood. Margot is already in a semi-sour mood because she had to wake up at the crack of dawn to get home from her friend’s cabin in time. There’s also the matter of that maybe hangover. Nothing could sour my mood, though, because I’m not even in this car. I’m somewhere else entirely, thinking about my letter to Peter, wondering if it was heartfelt enough, and how and when I’m going to give it to him, and what he’ll say, and what it will mean. Should I drop it in his mailbox? Leave it in his locker? When I see him again, will he smile at me, make a joke of it to lighten the mood? Or will he pretend he never saw it, to spare us both? I think that would be worse. I have to keep reminding myself that, despite everything, Peter is kind and he is easygoing and he won’t be cruel no matter what. Of that much I can be sure.

“What are you thinking so hard about?” Kitty asks me.

I barely hear her.

“Hello?”

I close my eyes and pretend to be asleep, and all I see is Peter’s face. I don’t know what I want from him exactly, what I’m ready for—if it’s boyfriend-girlfriend heavy-duty serious love, or if it’s what we had before, just fun and some here-and-there kisses, or if it’s something in between, but I do know I can’t get his Handsome Boy face out of my mind. The way he smirks when he says my name, how when he’s near me I forget to breathe sometimes.

Of course, when we get to Aunt Carrie and Uncle Victor’s, none of the other cousins are wearing hanboks, and Kitty practically turns purple with the effort of not yelling at Daddy. Margot and I give him some side-eye too. It’s not particularly comfortable to sit around in a hanbok all day. But then Grandma gives me an approving smile, which makes up for it.

As we take off our shoes and coats at the front door, I whisper to Kitty, “Maybe the adults will give us more money for dressing up.”

“You girls look so cute,” Aunt Carrie said as she hugs us. “Haven refused to wear hers!”

Haven rolls her eyes at her mom. “I love your haircut,” she says to Margot. Haven and I are only a few months apart, but she thinks she’s so much older than me. She’s always trying to get in with Margot.

We get the bowing out of the way first. In Korean culture, you bow to your elders on New Year’s Day and wish them luck in the new year, and in return they give you money. The order goes oldest to youngest, so as the oldest adult, Grandma sits down on the couch first, and Aunt Carrie and Uncle Victor bow first, then Daddy, all the way down the line to Kitty, who is youngest. When it’s Daddy’s turn to sit on the couch and receive his bows, there’s an empty couch cushion next to him as there has been every New Year’s Day since Mommy died. It gives me an achy feeling in my chest to see him sitting there alone, smiling gamely, handing out ten-dollar bills. Grandma catches my eye pointedly and I know she’s thinking the same thing. When it’s my turn to bow, I kneel, hands folded in front of my forehead, and I vow that I will not see Daddy alone on that couch again next year.

We get ten dollars from Aunt Carrie and Uncle Victor, ten from Daddy, ten from Aunt Min and Uncle Sam, who aren’t our real aunt and uncle but second cousins (or is it cousins once removed? They’re Mommy’s cousins, anyway), and twenty from Grandma! We didn’t get more for wearing hanboks, but all in all a good take. Last year the aunts and uncles were only doing five apiece.

Next we do rice
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
KITTY’S BEEN A LITTLE COMPLAINER all morning, and I suspect both Margot and Daddy are suffering from New Year’s Eve hangovers. And me? I’ve got hearts in my eyes and a letter that’s burning a hole in my coat pocket.As we’re putting on our shoes, Kitty’s still trying to weasel her way out of wearing a hanbok to Aunt Carrie and Uncle Victor’s. “Look at the sleeves! They’re three-quarter length on me!”Unconvincingly Daddy says, “They’re supposed to be that way.”Kitty points to me and Margot. “Then why do theirs fit?” she demands. Our grandma bought the hanboks for us the last time she was in Korea. Margot’s hanbok has a yellow jacket and apple-green skirt. Mine is hot pink with an ivory-white jacket and a long hot-pink bow with flowers embroidered down the front. The skirt is voluminous, full like a bell, and it falls all the way to the floor. Unlike Kitty’s, which hits right at her ankles.“It’s not our fault you grow like a weed,” I say, fussing with my bow. The bow is the hardest thing to get right. I had to watch a YouTube video multiple times to figure it out, and it still looks lopsided and sad.“My skirt’s too short too,” she grumps, lifting the bottom.The real truth is, Kitty hates wearing a hanbok because you have to walk delicately in it and hold the skirt closed with one hand or the whole thing comes open.“All of the other cousins will be wearing them, and it will make Grandma happy,” Daddy says, rubbing his temples. “Case closed.”In the car Kitty keeps saying “I hate New Year’s Day,” and it puts everyone but me in a sour mood. Margot is already in a semi-sour mood because she had to wake up at the crack of dawn to get home from her friend’s cabin in time. There’s also the matter of that maybe hangover. Nothing could sour my mood, though, because I’m not even in this car. I’m somewhere else entirely, thinking about my letter to Peter, wondering if it was heartfelt enough, and how and when I’m going to give it to him, and what he’ll say, and what it will mean. Should I drop it in his mailbox? Leave it in his locker? When I see him again, will he smile at me, make a joke of it to lighten the mood? Or will he pretend he never saw it, to spare us both? I think that would be worse. I have to keep reminding myself that, despite everything, Peter is kind and he is easygoing and he won’t be cruel no matter what. Of that much I can be sure.“What are you thinking so hard about?” Kitty asks me.I barely hear her.“Hello?”I close my eyes and pretend to be asleep, and all I see is Peter’s face. I don’t know what I want from him exactly, what I’m ready for—if it’s boyfriend-girlfriend heavy-duty serious love, or if it’s what we had before, just fun and some here-and-there kisses, or if it’s something in between, but I do know I can’t get his Handsome Boy face out of my mind. The way he smirks when he says my name, how when he’s near me I forget to breathe sometimes.Of course, when we get to Aunt Carrie and Uncle Victor’s, none of the other cousins are wearing hanboks, and Kitty practically turns purple with the effort of not yelling at Daddy. Margot and I give him some side-eye too. It’s not particularly comfortable to sit around in a hanbok all day. But then Grandma gives me an approving smile, which makes up for it.As we take off our shoes and coats at the front door, I whisper to Kitty, “Maybe the adults will give us more money for dressing up.”“You girls look so cute,” Aunt Carrie said as she hugs us. “Haven refused to wear hers!”Haven rolls her eyes at her mom. “I love your haircut,” she says to Margot. Haven and I are only a few months apart, but she thinks she’s so much older than me. She’s always trying to get in with Margot.We get the bowing out of the way first. In Korean culture, you bow to your elders on New Year’s Day and wish them luck in the new year, and in return they give you money. The order goes oldest to youngest, so as the oldest adult, Grandma sits down on the couch first, and Aunt Carrie and Uncle Victor bow first, then Daddy, all the way down the line to Kitty, who is youngest. When it’s Daddy’s turn to sit on the couch and receive his bows, there’s an empty couch cushion next to him as there has been every New Year’s Day since Mommy died. It gives me an achy feeling in my chest to see him sitting there alone, smiling gamely, handing out ten-dollar bills. Grandma catches my eye pointedly and I know she’s thinking the same thing. When it’s my turn to bow, I kneel, hands folded in front of my forehead, and I vow that I will not see Daddy alone on that couch again next year.We get ten dollars from Aunt Carrie and Uncle Victor, ten from Daddy, ten from Aunt Min and Uncle Sam, who aren’t our real aunt and uncle but second cousins (or is it cousins once removed? They’re Mommy’s cousins, anyway), and twenty from Grandma! We didn’t get more for wearing hanboks, but all in all a good take. Last year the aunts and uncles were only doing five apiece.Next we do rice
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
KITTY CỦA ĐƯỢC người hay phàn nàn Little cả buổi sáng, và tôi nghi ngờ cả Margot và bố đang bị hangovers đêm giao thừa. Và tôi? Tôi đã có trái tim trong mắt tôi và một lá thư đó là đốt cháy một lỗ trong túi áo khoác của tôi. Khi chúng ta đang đặt trên đôi giày của chúng tôi, Kitty vẫn cố gắng để chồn bà ra khỏi mặc hanbok để dì Carrie và Bác Victor. "Hãy nhìn vào tay áo! Họ là ba phần tư chiều dài vào tôi! " Thiếu thuyết phục Daddy nói," Họ đáng được như vậy. " Điểm Kitty với tôi và Margot. "Vậy tại sao họ phù hợp?" Cô yêu cầu. Bà ngoại của chúng tôi đã mua hanbok cho chúng tôi thời gian qua cô đã ở Hàn Quốc. Hanbok Margot có một chiếc áo khoác màu vàng và váy táo xanh. Mine là hồng nóng với một chiếc áo khoác màu trắng ngà và một cây cung nóng dài màu hồng với hoa thêu xuống phía trước. Chiếc váy là đồ sộ, đầy đủ như một cái chuông, và nó rơi tất cả các cách sàn. Không giống như Kitty, mà trúng ngay mắt cá chân của cô ấy. "Đó không phải lỗi của chúng tôi bạn phát triển như cỏ dại," tôi nói, ồn ào với cung của tôi. Cây cung là điều khó khăn nhất để có được quyền. Tôi đã xem một video YouTube nhiều lần để con số nó ra, và nó vẫn có vẻ không cân xứng và buồn bã. "Váy của tôi quá ngắn quá," cô grumps, nâng phía dưới. Sự thật thực sự là, Kitty ghét mặc hanbok bởi vì bạn có đi tế nhị trong nó và giữ váy khép lại với một tay hoặc toàn bộ điều đến mở. "Tất cả những người họ hàng khác sẽ được mặc chúng, và nó sẽ làm cho bà hạnh phúc," Daddy nói, xoa xoa thái dương. "Huống bị đóng." Trong xe Kitty tiếp tục nói "Tôi ghét ngày năm mới," và nó đặt tất cả mọi người nhưng tôi trong một tâm trạng chua. Margot đã ở trong một tâm trạng bán chua bởi vì cô ấy đã phải thức dậy tại crack của bình minh để có được nhà từ cabin của bạn cô ấy trong thời gian. Ngoài ra còn có các vấn đề mà có thể nôn nao. Không gì có thể xấu đi tâm trạng của tôi, mặc dù, bởi vì tôi thậm chí không trong chiếc xe này. Tôi ở một nơi khác hoàn toàn, suy nghĩ về bức thư của tôi để Peter, tự hỏi liệu nó đã đủ chân thành, và làm thế nào và khi nào tôi sẽ đưa cho anh ta, và những gì ông sẽ nói, và những gì nó sẽ có ý nghĩa. Tôi có nên thả nó trong hộp thư của mình? Hãy để nó trong tủ đồ của mình? Khi tôi nhìn thấy anh ta một lần nữa, anh sẽ mỉm cười với tôi, làm cho một trò đùa của nó để làm sáng tâm trạng? Hoặc anh sẽ giả vờ anh chưa bao giờ nhìn thấy nó, để phụ tùng chúng tôi cả hai? Tôi nghĩ rằng đó sẽ là tồi tệ hơn. Tôi phải tiếp tục nhắc nhở bản thân mình rằng, mặc dù tất cả mọi thứ, Peter rất tốt và ông là dễ tính và anh ấy sẽ không tàn nhẫn không có vấn đề gì. Trong đó nhiều tôi có thể chắc chắn. "Anh đang nghĩ gì khó khăn như vậy về?" Kitty hỏi tôi. Tôi hầu như không nghe thấy cô ấy. "Xin chào?" Tôi nhắm mắt lại và giả vờ như đang ngủ, và tất cả tôi thấy là khuôn mặt của Peter. Tôi không biết mình muốn gì từ anh ta chính xác, những gì tôi đã sẵn sàng cho-nếu nó là bạn trai bạn gái nặng tình yêu nghiêm trọng, hoặc nếu đó là những gì chúng tôi đã có trước đây, chỉ cần vui vẻ và một số ở đây-và-có những nụ hôn, hoặc nếu nó là một cái gì đó ở giữa, nhưng tôi biết tôi không thể có được khuôn mặt Boy Handsome anh ra khỏi tâm trí của tôi. Cái cách anh cười tự mãn khi ông nói tên của tôi, làm thế nào khi anh ấy gần tôi, tôi quên thở đôi. Tất nhiên, khi chúng tôi có được để dì Carrie và Bác Victor, không ai trong số những anh em họ khác đang mặc hanbok, và Kitty thực tế biến màu tím với nỗ lực của không la mắng Daddy. Margot và tôi cho anh ta một số phụ mắt quá. Đó không phải là đặc biệt thoải mái để ngồi xung quanh trong một hanbok cả ngày. Nhưng sau đó bà mang lại cho tôi một nụ cười phê duyệt, mà làm cho nó. Khi chúng tôi cởi giày và áo khoác của chúng tôi tại các cửa trước, tôi thì thầm với Kitty, "Có lẽ người lớn sẽ cho chúng ta nhiều tiền hơn cho mặc quần áo lên." "Bạn gái nhìn rất dễ thương, "dì Carrie nói khi cô ôm chúng tôi. "Haven từ chối mặc cô!" Haven tròn mắt ở nhà mẹ cô. "Tôi yêu mái tóc của bạn," cô nói với Margot. Haven và tôi chỉ là một vài tháng xa nhau, nhưng cô ấy nghĩ rằng cô ấy quá lớn tuổi hơn tôi nhiều. Cô ấy luôn luôn cố gắng để có được với Margot. Chúng tôi có được cúi ra khỏi con đường đầu tiên. Trong văn hóa Hàn Quốc, bạn cúi người lớn tuổi của bạn vào ngày đầu năm mới và chúc họ may mắn trong năm mới, và đổi lại họ cung cấp cho bạn tiền. Trình tự đi lâu đời nhất đến nhỏ nhất, như vậy là người lớn tuổi nhất, bà ngồi xuống trên chiếc ghế dài đầu tiên, và dì Carrie và Bác Victor cúi đầu tiên, sau đó Daddy, tất cả các con đường xuống dòng để Kitty, là người trẻ nhất. Khi đến lượt Daddy ngồi trên chiếc ghế dài và nhận cung của mình, có một đệm ghế trống bên cạnh anh như đã có ngày mỗi năm mới kể từ khi mẹ qua đời. Nó mang lại cho tôi một cảm giác đau nhức trong lồng ngực của tôi để xem anh ta ngồi đó một mình, mỉm cười gamely, giao ra hóa đơn mười đô la. Bà bắt mắt tôi cay và tôi biết cô ấy đang nghĩ điều tương tự. Khi đến lượt tôi cúi đầu, tôi quỳ xuống, chắp tay trước trán tôi, và tôi thề rằng tôi sẽ không nhìn thấy Daddy một mình trên đó văng một lần nữa vào năm tới. Chúng tôi nhận được mười đô la từ dì Carrie và Bác Victor, mười từ Daddy, mười từ dì Min và chú Sam, người không phải là dì thật của chúng tôi và chú nhưng anh em họ thứ hai (hoặc là nó anh em họ một khi loại bỏ? Họ là anh em họ của mẹ, dù sao), và hai mươi từ bà! Chúng tôi đã không nhận được nhiều hơn cho mặc hanbok, nhưng tất cả trong tất cả một take tốt. Năm ngoái, cô dì chú bác và chỉ được làm năm mỗi người. Tiếp theo chúng ta làm gạo





































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: