Program Characteristics As noted in Table 1, 9 of the 12 experimental  dịch - Program Characteristics As noted in Table 1, 9 of the 12 experimental  Việt làm thế nào để nói

Program Characteristics As noted in

Program Characteristics As noted in Table 1, 9 of the 12 experimental and quasi-experimental studies reviewed explicitly identified a theoretical framework which served as a guide for their intervention efforts (Bagarozzi et al., 1984; Boike, 1977; Hahlweg et al., 1998; Markman, et al., 1993; Miller, et al., 1976; Parish, 1992; Pretorius et al., 1992; Ridley et al., 1981; Stanley, et al., 2001). Of those studies identifying a theoretical orientation of the program that was evaluated, about half where based in some form of family development and/or family systems theory. This makes sense in that early family development theorists outlined a number of developmental tasks which newly married couples must resolve in order to build a solid foundation for the future development of their relationship (Duvall, 1971; Hill et al., 1970). Other programs identifying a specific theoretical orientation were based in behavioral/social learning theory (Hahlweg et al., 1998; Markman et al., 1993; Stanely et al., 2001), social exchange theory (Ridley et al., 1981), and psycho-educational perspectives (Parish, 1992). Only one experimental study (Boike, 1977) did not include some sort of communication training as an essential skills that was taught to participants. The importance of functional communication for establishing couple consensus and successfully accomplishing developmental tasks during the transition to marriage has been supported by developmental marriage research (see Larson & Holman, 1994 for a review). Similarly, communication skills specific to the tasks of problem-solving and conflictnegotiation have been identified as important for engaged and newly married couples (Larson & Holman, 1994) and the 7 most recent of the 12 studies reviewed (Bagarozzi et al., 1984; Hahlweg et al., 1998; Markman, et al., 1993; Parish, 1992; Pretorius et al., 1992; Ridley et al., 1981; Stanley et al., 2001) all taught problem-solving and conflict-negotiation skills in their programs. None of the programs reviewed, however, used the same methods to teach couples effective communication skills, and none used the same outcome measures to assess effectiveness. As a result, comparisons between the various programs to determine their relative effectiveness in teaching communication skills cannot be made. A variety of educational techniques were utilized by different premarital programs, including: (a) didactic lectures and discussions, (b) structured and unstructured group and couple experiences, and (c) a combination of both didactic and experiential methods. However, despite this diversity in structure, there have only been two studies (Hahlweg, et al., 1988; Stanley et al., 2001) which have evaluated the comparative effectiveness of varied program formats or approaches. In a study that compared the effectiveness of traditional group sessions with a weekend format Hahlweg and colleagues (1998) that both types of premarital education formats were equally effective in enhancing preparation for marriage. In a study that evaluated the effectiveness of a premarital education program lead by recently trained clergy and lay leaders versus professional university staff, Stanley and colleagues (2001) found that there were no differences between the two approaches in terms of effecting positive changes in couple’s interactions over time or on couples’ ratings of satisfaction with premarital training. Methodological Analysis Of the 12 experimental or quasi-experimental studies, 8 used a combination of observational coding and self-report measures to assess participants’ communication patterns and problem-solving styles (Bader et al., 1980; Bagarozzi et al., 1984; Boike, 1977; Hahlweg et al., 1998; Markman, et al., 1993; Miller et al., 1976; Pretorius et al., 1992; Ridley et al., 1980; Stanely et al., 2001); whereas the other 3 studies (D’Augelli et al., 1974; Parish, 1992; Schlein, 1971) only utilized self-report measures. Of the studies utilizing behavioral coding systems, six (Bagarozzi et al., 1984; Hahlweg et al., 1998; Markman, et al., 1993; Miller, 1971; Pretorius et al., 1992; Stanley et al., 2001) used a standardized observational procedure which was developed specifically for measuring dyadic interactional processes. Of the 12 studies where either a control or comparison group was used, three investigators (Bader et al., 1980; Boike, 1977; Ridley et al., 1980) did not use standardized self-report scales and inventories to assess changes. When these methodological factors are considered collectively, there have been six experimental studies (Bagarozzi et al., 1984; Hahlweg et al., 1998; Markman, et al., 1993; Miller, 1971; Pretorius et al., 1992; Stanley et al., 2001) that have used multiple types of standardized measures (e.g., observational & self-report measures) in their evaluation of a premarital program. Effectiveness Outcomes Of the 12 studies where control groups were used, only one study (Boike, 1977) did not find that the experimental group showed improvement in interpersonal skills (e.g., communication, problemsolving, empathy for partner, self-disclosure, etc.) in post-test evaluations. Similarly, the 11 studies that reported post-test improvements (Bader et al., 1980; Bagarozzi et al., 1984; D’Augelli et al., 1974; Hahlweg et al., 1998; Markman, et al., 1993; Miller et al., 1976; Parish, 1992; Pretorius et al., 1992; Ridley et al., 1981; Schlein, 1971; Stanley et al., 2001) also found significant differences between the intervention couples and control couples on these dependent measures, with the experimental group being significantly better in relationship skills and overall relationship quality. These findings were substantiated by both observational measures (Bader et al., 1980; Bagarozzi et al., 1984; Hahlweg et al., 1998; Markman, et al., 1993; Miller et al., 1976; Pretorius et al., 1992; Ridley et al., 1981; Stanley et al., 2001) and self-reports by the couples (Bader et al., 1980; Bagarozzi et al., 1984; D’Augelli et al., 1974; Hahlweg et al., 1998; Markman, et al., 1993; Miller et al., 1976; Parish, 1992; Pretorius et al., 1992; Ridley et al., 1981; Schlein, 1971). Only three studies (Hahlweg et al., 1998; Markman, et al., 1993; Stanley et al., 2001) analyzed program effectiveness for males and females separately. These studies generally found that in post-test evaluations men and women responded equally well to premarital education interventions. Experimental Follow-up Studies. Half of the experimental and quasi-experimental studies done to date utilized follow-up evaluations of the effectiveness of a premarital education program undertaken (Bader et al., 1980; Bagarozzi et al., 1984; Hahlweg et al., 1998; Markman, et al., 1993; Pretorius et al., 1992; Ridley et al., 1981). In two of these studies (Bader et al., 1980; Ridley et al., 1981), only subsamples of the original experimental and control groups were used. Since premarital intervention programs are designed to maintain relationship satisfaction over time and prevent divorce, these studies with longitudinal follow-ups are of particular value in determining the effectiveness of premarital education. Therefore, each study that utilized follow-up measures is briefly reviewed here. Bader and colleagues (1980) used evaluated a premarital education program that emphasized communication training and used pre and post wedding sessions. Engaged couples were recruited from churches in the Toronto and were randomly assigned to participate in the program or a control group. Couples participated in three assessments: one before marriage, a six-month follow-up, and a 1 year follow-up. Over the course of the project, 229 interviews were carried out, 94 (60 experimental and 34 control) prior to marriage, 72 (48 experimental 24 control) six months after marriage, and 63 (41 experimental and 22 control) one year after marriage. Trained raters evaluated audio-taped “disagreement discussions” of a subsample of 30 couples (20 experimental 10 control). These investigators found that the control couples showed no change in their mean degree of positive conflict resolution over the three interviews of the study, whereas experimental couples showed an increase in positive conflict resolution at both the six month and 1 year follow-ups. Experimental couples were also found to be more ready to deal with sensitive conflict areas in their marriage and reported accessing a broader support system to deal with martial difficulties. These findings must be interpreted cautiously, however, because the follow-up subsamples were too small and unequal to permit statistical analyses and the investigators did not describe how the follow-up subsamples were selected, thereby preventing one from knowing whether they are representative of the two groups from which they are drawn. In a study investigating the effectiveness of the Relationship Enhancement (RE) program (Guerney, 1977), Ridley and colleagues (1981a, 1981b) used behavioral raters to evaluate the continued use of problem-solving skills of 26 couples who participated in the program compared to a control group of 28 couples. They found that the intervention group, as compared to the control group, showed significant increase in communication and mutual problem solving skills at a sixmonth post-intervention assessment. A series of reports also reported that experimental couples where found to be significantly improved in empathy and warmth (Ridley, Lamke, Avery, & Harrell, 1982), relationship adjustment and intimacy (Ridley & Bain, 1983; Ridley, Jorgensen, Morgan, & Avery, 1982), and self-disclosure toward one’s partner (Avery, Ridley, Leslie, & Holland, 1980). However, a complete evaluation of these results is limited in that this study failed to describe the procedures used to train raters and did not use a standardized coding system that was specifically designed to evaluate couple-level interaction. Baggarozzi and colleagues (1984)
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Chương trình đặc điểm như đã nêu trong bảng 1, 9 các 12 thực nghiệm và quasi-thí nghiệm nghiên cứu được nhận xét một cách rõ ràng xác định một khung lý thuyết mà phục vụ như một hướng dẫn cho các nỗ lực can thiệp (Bagarozzi et al., năm 1984; Boike, 1977; Hahlweg et al., 1998; Markman, et al., 1993; Miller, et al., 1976; Giáo xứ, 1992; Pretorius et al., 1992; Ridley et al., 1981; Stanley, et al, 2001). Những nghiên cứu xác định một định hướng lý thuyết của chương trình được đánh giá, khoảng một nửa nơi có trụ sở tại một số hình thức phát triển gia đình và/hoặc lý thuyết hệ thống gia đình. Điều này làm cho cảm giác trong đó các nhà lý thuyết gia đình phát triển đầu vạch ra một số nhiệm vụ phát triển những cặp vợ chồng mới phải giải quyết để xây dựng một nền tảng vững chắc cho sự phát triển trong tương lai của mối quan hệ của họ (Duvall, 1971; Hill et al., 1970). Các chương trình khác xác định một hướng cụ thể của lý thuyết đã có trụ sở ở hành vi/xã hội học lý thuyết (Hahlweg et al., 1998; Markman et al., 1993; Stanely et al., 2001), lý thuyết xã hội trao đổi (Ridley và ctv., 1981), và quan điểm tâm lý giáo dục (Parish, 1992). Chỉ có một nghiên cứu thử nghiệm (Boike, 1977) không bao gồm một số loại đào tạo truyền thông như là một kỹ năng cần thiết đã được dạy cho người tham gia. Tầm quan trọng của chức năng giao tiếp cho việc thiết lập sự đồng thuận của cặp vợ chồng và thành công hoàn thành nhiệm vụ phát triển trong quá trình chuyển đổi để hôn nhân đã được hỗ trợ bởi hôn nhân phát triển của nghiên cứu (nhìn thấy Larson & Holman, năm 1994 để xem xét một). Tương tự, kỹ năng giao tiếp đặc trưng cho nhiệm vụ giải quyết vấn đề và conflictnegotiation đã được xác định là quan trọng đối với cặp vợ chồng và vợ chồng mới tham gia (Larson & Holman, 1994) và 7 gần đây nhất của 12 nghiên cứu được nhận xét (Bagarozzi et al., năm 1984; Hahlweg et al., 1998; Markman, et al., 1993; Giáo xứ, 1992; Pretorius et al., 1992; Ridley et al., 1981; Stanley et al., 2001) tất cả giảng dạy kỹ năng giải quyết vấn đề và đàm phán xung đột trong chương trình của họ. Không có chương trình xem xét, Tuy nhiên, sử dụng phương pháp tương tự để dạy kỹ năng giao tiếp hiệu quả cặp vợ chồng, và không có sử dụng các biện pháp kết quả tương tự để đánh giá hiệu quả. Kết quả là, so sánh giữa các chương trình khác nhau để xác định hiệu quả tương đối của họ trong việc giảng dạy kỹ năng giao tiếp không thể được thực hiện. Một số giáo dục kỹ thuật đã được sử dụng bởi chương trình trước hôn nhân khác nhau, bao gồm: (a) giáo khoa bài giảng và thảo luận, (b) cấu trúc và cấu trúc nhóm và vài kinh nghiệm, và (c) một sự kết hợp của cả hai giáo khoa và kinh nghiệm phương pháp. Tuy nhiên, bất chấp sự đa dạng này trong cấu trúc, chỉ có hai nghiên cứu (Hahlweg, et al., 1988; Stanley et al., 2001) mà đã đánh giá so sánh hiệu quả của chương trình đa dạng định dạng hoặc phương pháp tiếp cận. Trong một nghiên cứu so sánh hiệu quả của truyền thống nhóm phiên họp với một định dạng cuối tuần Hahlweg và các đồng nghiệp (1998) rằng cả hai loại định dạng giáo dục trước hôn nhân là hiệu quả như nhau trong việc tăng cường để chuẩn bị cho cuộc hôn nhân. Trong một nghiên cứu đánh giá hiệu quả của một dẫn chương trình giáo dục trước hôn nhân bởi các giáo sĩ được đào tạo mới và các lãnh đạo nằm so với đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp đại học, Stanley và đồng nghiệp (2001) thấy rằng đã có không có sự khác biệt giữa hai phương pháp tiếp cận trong điều kiện ảnh hưởng đến các thay đổi tích cực trong sự tương tác của cặp vợ chồng theo thời gian hoặc ngày Cặp đôi xếp hạng của sự hài lòng với đào tạo trước hôn nhân. Phương pháp phân tích của the 12 thử nghiệm hoặc quasi-thí nghiệm nghiên cứu, 8 sử dụng một sự kết hợp của mã hóa quan sát và tự báo cáo các biện pháp để đánh giá những người tham gia mô hình giao tiếp và phong cách giải quyết vấn đề (Bader et al., 1980; Bagarozzi et al., năm 1984; Boike, 1977; Hahlweg et al., 1998; Markman, et al., 1993; Miller et al., 1976; Pretorius et al., 1992; Ridley et al., 1980; Stanely et al., 2001); trong khi các nghiên cứu 3 khác (D'Augelli et al., 1974; Giáo xứ, 1992; Schlein, 1971) chỉ sử dụng các biện pháp tự báo cáo. Các nghiên cứu bằng cách sử dụng hành vi mã hóa hệ thống, sáu (Bagarozzi et al., năm 1984; Hahlweg et al., 1998; Markman, et al., 1993; Miller, 1971; Pretorius et al., 1992; Stanley et al., 2001) sử dụng một thủ tục tiêu chuẩn hóa quan sát được phát triển đặc biệt cho đo dyadic quá trình interactional. Các nghiên cứu 12 nơi nhóm kiểm soát hoặc so sánh đã được sử dụng, ba nhà điều tra (Bader et al., 1980; Boike, 1977; Ridley et al., 1980) không sử dụng tiêu chuẩn tự báo cáo quy mô và hàng tồn kho để đánh giá các thay đổi. Khi các yếu tố phương pháp luận được coi là chung, đã có nghiên cứu thử nghiệm sáu (Bagarozzi et al., năm 1984; Hahlweg et al., 1998; Markman, et al., 1993; Miller, 1971; Pretorius et al., 1992; Stanley et al., 2001) mà đã sử dụng nhiều loại của các biện pháp tiêu chuẩn hóa (ví dụ như, quan sát & tự báo cáo các biện pháp) tại của họ đánh giá của một chương trình trước hôn nhân. Hiệu quả kết quả của 12 nghiên cứu nơi kiểm soát nhóm đã được sử dụng, chỉ có một nghiên cứu (Boike, 1977) đã không thấy rằng nhóm thử nghiệm đã cho thấy cải tiến trong kỹ năng giao tiếp (ví dụ như, truyền thông, problemsolving, đồng cảm cho đối tác, tiết lộ tự, vv) trong các bài kiểm tra đánh giá. Tương tự, các nghiên cứu 11 báo cáo cải tiến bài kiểm tra (Bader et al., 1980; Bagarozzi et al., năm 1984; D'Augelli et al., 1974; Hahlweg et al., 1998; Markman, et al., 1993; Miller et al., 1976; Giáo xứ, 1992; Pretorius et al., 1992; Ridley et al., 1981; Schlein, 1971; Stanley et al., 2001) cũng tìm thấy sự khác biệt đáng kể giữa các cặp vợ chồng can thiệp và kiểm soát Cặp đôi trên những biện pháp này phụ thuộc, với nhóm thử nghiệm đang tốt hơn đáng kể trong mối quan hệ kỹ năng và chất lượng tổng thể của mối quan hệ. Những phát hiện này đã được chứng minh bởi cả hai biện pháp quan sát (Bader et al., 1980; Bagarozzi et al., năm 1984; Hahlweg et al., 1998; Markman, et al., 1993; Miller et al., 1976; Pretorius et al., 1992; Ridley et al., 1981; Stanley et al., 2001) và tự báo cáo bởi các cặp vợ chồng (Bader et al., 1980; Bagarozzi et al., năm 1984; D'Augelli et al., 1974; Hahlweg et al., 1998; Markman, et al., 1993; Miller et al., 1976; Giáo xứ, 1992; Pretorius et al., 1992; Ridley et al., 1981; Schlein, 1971). Chỉ ba nghiên cứu (Hahlweg et al., 1998; Markman, et al., 1993; Stanley et al., 2001) phân tích chương trình hiệu quả cho Nam và nữ một cách riêng biệt. Các nghiên cứu này thường thấy rằng trong bài kiểm tra đánh giá người đàn ông và phụ nữ trả lời bằng nhau tốt để giáo dục trước hôn nhân can thiệp. Các nghiên cứu thực nghiệm theo dõi. Một nửa của thử nghiệm và quasi-thí nghiệm nghiên cứu thực hiện đến nay sử dụng theo dõi đánh giá hiệu quả của một chương trình giáo dục trước hôn nhân thực hiện (Bader et al., 1980; Bagarozzi et al., năm 1984; Hahlweg et al., 1998; Markman, et al., 1993; Pretorius et al., 1992; Ridley et al., 1981). Trong hai trong số các nghiên cứu (Bader et al., 1980; Ridley et al., 1981), chỉ subsamples của bản gốc thử nghiệm và kiểm soát nhóm đã được sử dụng. Kể từ khi chương trình can thiệp trước hôn nhân được thiết kế để duy trì mối quan hệ hài lòng theo thời gian và ngăn chặn ly hôn, các nghiên cứu với dọc theo-up có các giá trị cụ thể trong việc xác định hiệu quả giáo dục trước hôn nhân. Do đó, mỗi học sử dụng các biện pháp theo dõi một thời gian ngắn xem xét ở đây. Bader và đồng nghiệp (1980) sử dụng đánh giá một chương trình giáo dục trước hôn nhân mà nhấn mạnh truyền thông đào tạo và được sử dụng trước và bài cưới phiên. Tham gia các cặp vợ chồng đã được tuyển chọn từ các nhà thờ trong thành Toronto và được bố trí ngẫu nhiên để tham gia vào chương trình hoặc một nhóm kiểm soát. Cặp vợ chồng đã tham gia ba đánh giá: trước hôn nhân, theo dõi sáu tháng, và theo dõi 1 năm. Trong quá trình của dự án, 229 cuộc phỏng vấn được thực hiện, 94 (60 thử nghiệm và 34 kiểm soát) trước khi kết hôn, 72 (48 kiểm soát 24 thực nghiệm) sáu tháng sau khi kết hôn, và 63 (41 22 và thử nghiệm kiểm soát) một năm sau khi kết hôn. Được đào tạo raters đánh giá âm thanh ghi âm sẵn "cuộc thảo luận bất đồng" của một subsample 30 Cặp đôi (20 10 thử nghiệm kiểm soát). Các nhà điều tra tìm thấy rằng các cặp vợ chồng kiểm soát cho thấy không có thay đổi của họ có nghĩa là mức độ giải quyết xung đột tích cực trên các cuộc phỏng vấn 3 của nghiên cứu, trong khi Cặp đôi thử nghiệm cho thấy sự gia tăng trong giải quyết xung đột tích cực lúc sáu tháng và 1 năm theo-up. Cặp vợ chồng thực nghiệm cũng được tìm thấy là hơn sẵn sàng để đối phó với các khu vực nhạy cảm xung đột trong hôn nhân của họ và báo cáo truy cập vào một hệ thống hỗ trợ rộng hơn để đối phó với những khó khăn võ. Những phát hiện này phải được hiểu thận trọng, Tuy nhiên, bởi vì theo dõi subsamples là quá nhỏ và bất bình đẳng cho phép phân tích thống kê và các nhà điều tra đã không mô tả như thế nào theo dõi subsamples đã được lựa chọn, do đó ngăn ngừa một từ biết cho dù họ là đại diện của các nhóm hai từ đó họ được rút ra. Trong một nghiên cứu điều tra hiệu quả của chương trình tăng cường mối quan hệ (RE) (Guerney, 1977), Ridley và đồng nghiệp (1981a, 1981b) sử dụng hành vi raters để đánh giá việc sử dụng giải quyết vấn đề kỹ năng của cặp vợ chồng 26 người tham gia trong chương trình so với một nhóm kiểm soát của cặp vợ chồng 28. Họ tìm thấy rằng nhóm can thiệp, so với nhóm kiểm soát, cho thấy sự gia tăng đáng kể trong truyền thông và giải quyết các kỹ năng một đánh giá sau sự can thiệp của sixmonth vấn đề lẫn nhau. Một loạt các báo cáo cũng thông báo rằng thử nghiệm Cặp đôi nơi tìm thấy được cải thiện đáng kể trong điều chỉnh mối quan hệ đồng cảm và sự ấm áp (Ridley, Lamke, Avery, & Harrell, 1982), và gần gũi (Ridley & Bain, 1983; Ridley, Jorgensen, Morgan, & Avery, 1982), và tự-tiết lộ về hướng của một đối tác (Avery, Ridley, Leslie, và Hà Lan, 1980). Tuy nhiên, một đánh giá đầy đủ của các kết quả này được giới hạn trong rằng nghiên cứu này không thành công để mô tả các thủ tục được sử dụng để đào tạo raters và không sử dụng một hệ thống mã số tiêu chuẩn được thiết kế đặc biệt để đánh giá vài cấp tương tác. Baggarozzi và các đồng nghiệp (1984)
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Đặc điểm chương trình Như đã nêu trong Bảng 1, 9 trong số 12 nghiên cứu thực nghiệm và bán thực nghiệm xem xét đều được xác định một cách rõ ràng một khung lý thuyết mà phục vụ như một hướng dẫn cho các nỗ lực can thiệp của họ (Bagarozzi et al, 1984;. Boike, 1977;. Hahlweg et al, 1998; Markman, et al, 1993;.. Miller, et al, 1976; Parish, 1992;. Pretorius et al, 1992;. Ridley et al, 1981;. Stanley, et al, 2001). Trong số những người nghiên cứu xác định một định hướng lý thuyết của chương trình được đánh giá, khoảng một nửa nơi có trụ sở tại một số hình thức phát triển gia đình và / hoặc gia đình lý thuyết hệ thống. Điều này có ý nghĩa trong đó các nhà lý thuyết phát triển gia đình sớm vạch ra một số nhiệm vụ phát triển mà các cặp vợ chồng mới cưới phải giải quyết để xây dựng một nền tảng vững chắc cho sự phát triển tương lai của mối quan hệ của họ (Duvall, 1971; Hill et al., 1970). Các chương trình khác xác định một định hướng lý thuyết cụ thể dựa vào hành vi / lý thuyết học tập xã hội (Hahlweg et al, 1998;. Markman et al, 1993;.. Stanely et al, 2001), lý thuyết trao đổi xã hội (. Ridley et al, 1981), và quan điểm tâm lý-giáo dục (Parish, 1992). Chỉ có một nghiên cứu thực nghiệm (Boike, 1977) không bao gồm một số loại hình đào tạo truyền thông như là một kỹ năng cần thiết mà đã được dạy cho học viên. Tầm quan trọng của giao tiếp chức năng cho việc thiết lập vài đồng thuận và thành công hoàn thành nhiệm vụ phát triển trong quá trình chuyển đổi để kết hôn đã được hỗ trợ bởi nghiên cứu hôn nhân phát triển (xem Larson & Holman, 1994 để xem xét). Tương tự như vậy, kỹ năng giao tiếp cụ thể cho các nhiệm vụ giải quyết vấn đề và conflictnegotiation đã được xác định là quan trọng đối với tham gia và mới cưới cặp vợ chồng (Larson & Holman, 1994) và 7 gần đây nhất của 12 nghiên cứu xem xét (Bagarozzi et al., 1984; Hahlweg et al, 1998;. Markman, et al, 1993;. Parish, 1992; Pretorius et al, 1992;.. Ridley et al, 1981;. Stanley et al, 2001) kỹ năng xung đột đàm phán đều dạy giải quyết vấn đề và trong các chương trình của họ. Không ai trong số các chương trình xem xét, tuy nhiên, sử dụng phương pháp này để dạy cho các cặp vợ chồng kỹ năng giao tiếp hiệu quả, và không sử dụng các biện pháp kết quả tương tự để đánh giá hiệu quả. Kết quả là, so sánh giữa các chương trình khác nhau để xác định hiệu quả tương đối của họ trong việc giảng dạy kỹ năng giao tiếp không thể được thực hiện. Một loạt các kỹ thuật giáo dục đã được sử dụng bởi các chương trình trước hôn nhân khác nhau, bao gồm: (a) các bài giảng giáo khoa và thảo luận, (b) nhóm có cấu trúc và phi cấu trúc và vài kinh nghiệm, và (c) một sự kết hợp của cả hai phương pháp sư phạm và kinh nghiệm. Tuy nhiên, bất chấp sự đa dạng trong cấu trúc này, mới chỉ có hai nghiên cứu (Hahlweg, et al, 1988;. Stanley et al., 2001) đã đánh giá hiệu quả so sánh các định dạng khác nhau hoặc cách tiếp cận chương trình. Trong một nghiên cứu so sánh hiệu quả của các buổi nhóm truyền thống với một định dạng cuối tuần Hahlweg và cộng sự (1998) mà cả các loại định dạng giáo dục trước hôn nhân là không kém hiệu quả trong việc tăng cường chuẩn bị cho hôn nhân. Trong một nghiên cứu đánh giá hiệu quả của một chương trình giáo dục dẫn trước hôn nhân bởi các giáo sĩ được đào tạo gần đây và lãnh đạo giáo dân so với nhân viên các trường đại học chuyên nghiệp, Stanley và cộng sự (2001) cho thấy không có khác biệt giữa hai cách tiếp cận về mặt thực sự thay đổi tích cực trong các tương tác của cặp vợ chồng theo thời gian hoặc về xếp hạng các cặp vợ chồng 'thỏa mãn với huấn luyện trước hôn nhân. Phân tích phương pháp luận Trong số 12 nghiên cứu thực nghiệm hoặc bán thực nghiệm, 8 được sử dụng một sự kết hợp của mã hóa và tự báo cáo các biện pháp theo dõi để đánh giá các dạng truyền thông của người tham gia và phong cách giải quyết vấn đề (Bader et al, 1980;. Bagarozzi et al., 1984; Boike, 1977; Hahlweg et al, 1998;. Markman, et al, 1993;. Miller et al, 1976;. Pretorius et al, 1992;. Ridley et al, 1980;. Stanely et al, 2001). trong khi 3 nghiên cứu khác (D'Augelli et al 1974,;. Parish, 1992; Schlein, 1971) chỉ sử dụng các biện pháp tự báo cáo. Trong các nghiên cứu sử dụng các hệ thống mã hành vi, sáu (Bagarozzi et al, 1984;. Hahlweg et al, 1998;. Markman, et al, 1993;. Miller, 1971; Pretorius et al, 1992;.. Stanley et al, 2001) sử dụng một thủ tục quan sát tiêu chuẩn được phát triển đặc biệt để đo lường các quá trình tương tác cặp đôi. Trong số 12 cuộc nghiên cứu mà tại đó hoặc kiểm soát hoặc nhóm so sánh được sử dụng, ba nhà nghiên cứu (Bader et al, 1980;. Boike, 1977;. Ridley et al, 1980) đã không sử dụng tiêu chuẩn hóa quy mô tự báo cáo và kiểm kê để đánh giá sự thay đổi. Khi các yếu tố về phương pháp được coi là chung, đã có sáu nghiên cứu thực nghiệm (Bagarozzi et al 1984,;. Hahlweg et al, 1998;. Markman, et al 1993,;. Miller, 1971; Pretorius et al, 1992;. Stanley et al., 2001) đã sử dụng nhiều loại biện pháp tiêu chuẩn hóa (ví dụ, các biện pháp quan sát và tự báo cáo) trong đánh giá của họ về một chương trình trước hôn nhân. Hiệu quả Kết quả Trong số 12 cuộc nghiên cứu nơi các nhóm kiểm soát đã được sử dụng, một nghiên cứu (Boike, 1977) đã không thấy rằng nhóm thực nghiệm đã cho thấy sự cải thiện trong kỹ năng giao tiếp (ví dụ, thông tin liên lạc, quyết vấn đề, sự đồng cảm với đối tác, tự công bố thông tin, vv) trong đánh giá sau xét nghiệm. Tương tự, 11 nghiên cứu được báo cáo cải tiến sau xét nghiệm (Bader et al, 1980;. Bagarozzi et al, 1984;.. D'Augelli et al, 1974; Hahlweg et al, 1998;.. Markman, et al, 1993; Miller et al, 1976;. Parish, 1992; Pretorius et al, 1992;. Ridley et al, 1981;. Schlein, 1971;. Stanley et al, 2001) cũng nhận thấy sự khác biệt đáng kể giữa các cặp vợ chồng can thiệp và kiểm soát các cặp vợ chồng trên các phụ thuộc biện pháp, với các nhóm thực nghiệm là tốt hơn đáng kể trong kỹ năng quan hệ và chất lượng mối quan hệ tổng thể. Những phát hiện này đã được minh chứng bằng cả hai biện pháp quan sát (Bader et al, 1980;. Bagarozzi et al, 1984;. Hahlweg et al, 1998;. Markman, et al, 1993;. Miller et al, 1976;.. Pretorius et al, 1992; Ridley et al, 1981;. Stanley et al, 2001) và tự báo cáo của các cặp vợ chồng (Bader et al, 1980;.. Bagarozzi et al, 1984;. D'Augelli et al, 1974;. Hahlweg et al ., 1998; Markman, et al, 1993;.. Miller et al, 1976; Parish, 1992;. Pretorius et al, 1992;. Ridley et al, 1981; Schlein, 1971). Chỉ có ba nghiên cứu (Hahlweg et al, 1998;.. Markman, et al, 1993;. Stanley et al, 2001) đã phân tích hiệu quả chương trình cho nam và nữ riêng biệt. Nghiên cứu này cho thấy rằng trong bài kiểm tra đánh giá người đàn ông và phụ nữ trả lời như nhau để can thiệp giáo dục trước hôn nhân. Nghiệm theo dõi nghiên cứu. Một nửa trong số các nghiên cứu thực nghiệm và bán thực nghiệm được thực hiện cho đến nay sử dụng các đánh giá theo dõi hiệu quả của một chương trình giáo dục trước hôn nhân thực hiện (Bader et al, 1980;. Bagarozzi et al, 1984;.. Hahlweg et al, 1998; Markman, et al, 1993;.. Pretorius et al, 1992;. Ridley et al, 1981). Trong hai của những nghiên cứu này (Bader et al, 1980;.. Ridley et al, 1981), chỉ subsamples của nhóm thực nghiệm và kiểm soát ban đầu đã được sử dụng. Vì các chương trình can thiệp trước hôn nhân được thiết kế để duy trì sự hài lòng của mối quan hệ theo thời gian và ngăn chặn ly hôn, những nghiên cứu này với dọc theo-up có giá trị đặc biệt trong việc xác định hiệu quả của giáo dục trước hôn nhân. Vì vậy, mỗi nghiên cứu mà sử dụng biện pháp tiếp theo được xem xét ngắn gọn ở đây. Bader và cộng sự (1980) đã sử dụng đánh giá một chương trình giáo dục trước hôn nhân mà nhấn mạnh đào tạo truyền thông và sử dụng trước và sau các buổi đám cưới. Cặp vợ chồng tham gia được tuyển chọn từ các nhà thờ ở Toronto và được phân ngẫu nhiên để tham gia vào chương trình hoặc một nhóm kiểm soát. Các cặp vợ chồng tham gia vào ba đánh giá: một trước khi kết hôn, trong sáu tháng tiếp theo, và một 1 năm theo dõi. Trong quá trình của dự án, 229 cuộc phỏng vấn được thực hiện, 94 (60 thí nghiệm và 34 điều khiển) trước khi kết hôn, 72 (48 thử nghiệm 24 Kiểm soát) sáu tháng sau khi kết hôn, và 63 (41 thí nghiệm và 22 điều khiển) một năm sau khi kết hôn . Raters đào tạo đánh giá là "các cuộc thảo luận bất đồng" nghe ghi âm của một mẫu của 30 cặp vợ chồng (20 thử nghiệm 10 Kiểm soát). Các nhà điều tra phát hiện ra rằng các cặp vợ chồng chứng cho thấy không có sự thay đổi trong mức độ trung bình của họ về giải quyết xung đột tích cực trong ba cuộc phỏng vấn của nghiên cứu này, các cặp vợ chồng thực nghiệm cho thấy một sự gia tăng trong giải quyết xung đột tích cực ở cả sáu tháng và 1 năm theo-up. Cặp vợ chồng thực nghiệm cũng đã được tìm thấy để sẵn sàng hơn để đối phó với các khu vực nhạy cảm xung đột trong hôn nhân của họ và báo cáo truy cập vào một hệ thống hỗ trợ rộng hơn để đối phó với võ khó khăn. Những phát hiện này phải được giải thích một cách thận trọng, tuy nhiên, vì các subsamples theo dõi quá nhỏ và không đồng đều cho phép phân tích thống kê và các nhà điều tra đã không mô tả cách các subsamples theo dõi đã được lựa chọn, do đó ngăn ngừa một từ hiểu biết cho dù họ là đại diện của hai nhóm từ đó chúng được rút ra. Trong một nghiên cứu điều tra hiệu quả của việc tăng cường quan hệ (RE) chương trình (Guerney, 1977), Ridley và cộng sự (1981a, 1981b) sử dụng raters hành vi để đánh giá tiếp tục sử dụng các kỹ năng giải quyết vấn đề của 26 cặp vợ chồng tham gia vào các chương trình so cho một nhóm kiểm soát của 28 cặp vợ chồng. Họ phát hiện ra rằng các nhóm can thiệp so với nhóm đối chứng, cho thấy sự gia tăng đáng kể trong kỹ năng giao tiếp và giải quyết vấn đề lẫn nhau tại một đánh giá sau can thiệp sixmonth. Một loạt các báo cáo cũng chỉ ra rằng các cặp vợ chồng thực nghiệm nơi tìm thấy sẽ được cải thiện đáng kể trong sự đồng cảm và ấm áp (Ridley, Lamke, Avery, & Harrell, 1982), điều chỉnh mối quan hệ và sự thân mật (Ridley & Bain, 1983; Ridley, Jorgensen, Morgan, & Avery, 1982), và tự công bố thông tin đối với đối tác của một người (Avery, Ridley, Leslie, và Hà Lan, 1980). Tuy nhiên, một đánh giá đầy đủ các kết quả được giới hạn trong đó nghiên cứu này không mô tả các thủ tục được sử dụng để đào tạo raters và không sử dụng một hệ thống mã hóa tiêu chuẩn đã được thiết kế đặc biệt để đánh giá sự tương tác vài cấp. Baggarozzi và đồng nghiệp (1984)
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: