10.1 The Changing Pattern of Japanese Foreign Direct Investment 10.1.1 dịch - 10.1 The Changing Pattern of Japanese Foreign Direct Investment 10.1.1 Việt làm thế nào để nói

10.1 The Changing Pattern of Japane

10.1 The Changing Pattern of Japanese Foreign Direct Investment
10.1.1 The Period before the Mid-1980s
After World War II, Japanese FDI had resumed by 1951, but its magnitude remained low until the late 1960s, for various reasons. First, government reg¬ulations on FDI, which were imposed strictly until the late 1960s to cope with the shortage of foreign exchange, discouraged Japanese firms from undertak¬ing investment abroad. Second, abundant investment opportunities inside Ja¬pan provided by the rapidly growing economy reduced the attractiveness of overseas investment. Third, lack of experience in undertaking FDI as well as lack of firm-specific assets such as technology and management know-how of the Japanese firms led to a decision by the Japanese firms that overseas mar¬kets would be better served by exports rather than FDI.
Until the late 1960s, Japanese FDI was concentrated mainly in natural re¬source sectors and in commerce. FDI in natural resource sectors was under¬taken mainly in developing countries in order to secure a stable supply of raw materials for manufacturing production in Japan, whose endowment of natural resources is very limited. Examples of such FDI in Asia include petroleum drilling in Indonesia, iron ore mining in Malaysia, and copper mining in the Philippines. In contrast, FDI in commercial activities taking the form of set¬ting up a distribution network for Japanese exports was undertaken mainly in developed countries, in order to promote Japanese exports. Of the limited amount of FDI in manufacturing during the 1960s, a large portion was under¬taken in developing countries to capture their local market because the import protection policies pursued by these countries made exporting to these mar¬kets difficult; local production therefore proved to be the only means for serv¬ing the local market.
In the late 1960s, Japanese FDI started to increase rapidly, with a concentra¬tion in Asian newly industrializing economies (NIEs) (the NIEs hereafter) and in manufacturing activities such as textiles and consumer electronics. Indeed, FDI by Japanese firms was so active at that time that the period around 1970 was characterized as the “first FDI boom.” Active FDI by Japanese firms may be explained by both internal factors in Japan and external factors in Asia. As for the internal factors, a decline in the competitiveness of Japanese products in the foreign market, which emerged in the late 1960s, played a crucial role in promoting Japanese FDI. Faced with a decline in competitiveness, Japa¬nese producers shifted their production to the countries where production would be carried out at lower cost.
Several factors that led to a decline in the competitiveness of Japanese prod¬ucts may be identified. To begin with, an increase in the price of Japanese products in overseas markets, resulting from rising wages and appreciation of the yen, led to a loss of competitiveness of Japanese products, especially for labor-intensive products. The rising wages resulted from the shortage of labor, which in turn was attributable to rapid economic expansion, and the apprecia¬tion of the yen was the consequence of accumulated current account surplus. Furthermore, trade friction with developed countries made further expansion of Japanese exports difficult, forcing Japanese firms to seek to move produc¬tion overseas. Finally, liberalization of Japanese policies toward foreign ex¬change transactions provided an added impetus to the outflow of FDI.
Turning to the factors in Asia that attracted Japanese FDI, one can identify the abundance of low-wage labor with good quality and FDI promotion poli¬cies, which were pursued by setting up export processing zones and by pro¬viding preferential tax treatment. The export promotion policies of the NIEs, especially strongly applied to foreign investors, led to an increase of Japanese FDI because one of the motives behind active FDI by Japanese firms was to secure an export base. Moreover, provision of GSP (Generalized System of Preferences) treatment by developed countries to a number of Asian develop- ing countries including the Asian NIEs increased the attractiveness of these countries as an export base for Japanese firms.
The outbreak of the first oil crisis in 1973 brought an end to the first FDI boom by Japanese firms (figure 10.1). The balance-of-payments situation de¬teriorated precipitously not only in Japan but also in other oil-importing coun¬tries. Contractionary monetary policies adopted in the oil-importing countries to overcome the difficult economic situation discouraged FDI. In addition, anti-Japanese movements in some Asian countries caused by the “overpres¬ence” of Japanese firms discouraged Japanese FDI as well.
With economic recovery in the aftermath of the first oil crisis, Japanese FDI started to increase slowly in the second half of the 1970s. The rate of increase was intensified in 1978, when the Japanese yen appreciated. Despite a slight recovery, however, Japanese FDI did not increase much until the early 1980s. One notable development during the latter half of the 1970s is the change in geographic distribution of Japanese FDI. The share of developed countries increased, as Japanese firms stepped up their efforts in increasing FDI in these countries to cope with intensified trade friction in products such as electron¬ics. Among the Asian countries, Japanese FDI shifted from the NIEs to As-sociation of Southeast Asian Nations (ASEAN) countries for the following reasons. The increase in wages in the NIEs resulting from the shortage of labor reduced the attractiveness of these economies as hosts to FDI. To deal with the unfavorable labor situation in the Asian NIEs, Japanese firms in search of lower wages shifted FDI from the Asian NIEs to ASEAN countries.
In 1981, Japanese FDI increased sharply, as a number of direct investments related to natural resources were undertaken in the developing countries in Asia and in Latin America. Because of a remarkable increase in Japanese FDI, the early 1980s was characterized as the “second FDI boom.” The second FDI boom did not last long, however, as Japanese FDI declined in 1982 and re¬mained at about the same level until 1986. The stagnation of Japanese FDI in the early 1980s can be attributed to the following factors. As for Japanese FDI in developed countries, depreciation of the yen vis-à-vis the U.S. dollar made exporting profitable for Japanese firms and thus reduced the incentive for them to undertake FDI. As for Japanese FDI in developing countries, a slowdown in their economic growth, caused mainly by the deterioration in their foreign debt situation, discouraged FDI. Deterioration in the foreign debt situation could in turn mainly be attributed to the expansionary development policies pursued by these countries in the 1970s and in the early 1980s.
10.1.2 The Period after the Mid-1980s
Japanese FDI started to increase rapidly in 1986, and the increase continued until 1989. In 1990, Japanese FDI declined for the first time in eight years. The speed of the increase during the period 1986-89 was unprecedentedly high, as the average annual growth rate for the period was as high as 53.3 percent. As a result of rapid FDI growth, the ratios of FDI to GNP and to gross fixed investment in Japan increased from 1.0 and 0.2 percent, respec¬tively, in 1980 to 5.9 and 1.7 percent in 1989. The rapid increase of Japanese FDI at this time, which is described as the “third FDI boom,” was precipitated by the rapid appreciation of the yen. In addition, protectionist policies and movements toward regionalization in developed countries, and liberalization policies and favorable economic performance in developing countries, con¬tributed to the increase of Japanese FDI in both regions.
Several notable characteristics of Japanese FDI in the latter half of the 1980s can be identified. First, the share of developed countries increased, as the combined share of North America and Europe in overall Japanese FDI increased from 54.1 percent in 1980-85 to 73.9 percent in 1986-89. Second, following the pattern originated in the early 1980s, a large portion of Japanese FDI in the latter half of the 1980s was undertaken in the nonmanufacturing sector; for the period 1951-79, the share of nonmanufacturing in overall FDI was 65.8 percent, while the corresponding share for the period 1980-89 was 75.1. Below I discuss some of the characteristics of Japanese FDI in the latter half of the 1980s in more detail and examine the factors behind such develop¬ment by focusing separately on Japanese FDI in developed countries and in developing countries, with a particular emphasis on the developing countries in Asia.
Among the recipient countries of Japanese FDI, the share of developed countries increased during the 1980s. Several reasons may be given for this development. First, yen appreciation increased the attractiveness of overseas production as it reduced the export competitiveness of Japanese products by increasing the prices of Japanese products in the foreign market. It should be noted that the appreciation of the yen facilitated overseas investment by Japa¬nese firms as it lowered the value of foreign assets in terms of the yen. Sec¬ond, continuing trade friction with the United States and European countries forced Japanese firms to undertake FDI in these countries in order to maintain their markets. Third, the anticipated integration of the European Community (EC) in 1992 accelerated the pace of Japanese FDI as Japanese firms are eager to secure a foothold in the enlarged EC. The industries that have undertaken FDI in developed countries acting on these motivations include automobiles and electronic machinery. Finally, Japanese firms with abundant liquidity have found such assets as real estate in the developed countries, especially in the United States, very attractive.
The share of the developing countries in overall Japanese FD
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
10.1 các mô hình thay đổi của Nhật bản đầu tư nước ngoài trực tiếp 10.1.1 thời kỳ trước giữa thập niên 1980Sau thế chiến II, Nhật bản FDI đã tiếp tục bởi năm 1951, nhưng cấp sao biểu kiến của nó vẫn còn thấp cho đến cuối thập niên 1960, vì các lý do. Trước tiên, chính phủ reg¬ulations trên FDI, mà đã được áp dụng nghiêm ngặt cho đến cuối thập niên 1960 để đối phó với sự thiếu hụt của nước ngoài trao đổi, khuyến khích các công ty Nhật bản từ undertak¬ing đầu tư ở nước ngoài. Cơ hội đầu tư thứ hai, phong phú bên trong Ja¬pan cung cấp bởi nền kinh tế phát triển nhanh chóng giảm sự hấp dẫn của đầu tư nước ngoài. Thứ ba, thiếu kinh nghiệm trong cam kết FDI cũng như thiếu tài sản công ty cụ thể như công nghệ và quản lý kiến thức của các công ty Nhật bản đã dẫn đến một quyết định bởi các công ty Nhật bản mar¬kets ở nước ngoài sẽ tốt hơn phục vụ bởi xuất khẩu chứ không phải là FDI.Cho đến cuối thập niên 1960, Nhật bản FDI là tập trung chủ yếu trong lĩnh vực thiên nhiên re¬source và thương mại. FDI trong lĩnh vực tài nguyên thiên nhiên là under¬taken chủ yếu là ở các nước đang phát triển để đảm bảo một nguồn cung cấp ổn định của nguyên liệu để sản xuất sản xuất tại Nhật bản, mà thiên tài nguyên thiên nhiên là rất hạn chế. Ví dụ như vậy FDI ở Châu á bao gồm dầu khí khoan ở Indonesia, khai thác mỏ quặng sắt ở Malaysia và khai thác đồng ở Philippin. Ngược lại, FDI trong thương mại các hoạt động tham gia các hình thức set¬ting lên một mạng lưới phân phối cho xuất khẩu Nhật bản được thực hiện chủ yếu là ở các nước phát triển, để quảng bá xuất khẩu Nhật bản. Trong số lượng hạn chế của FDI trong sản xuất trong thập niên 1960, một phần lớn là under¬taken trong nước đang phát triển để nắm bắt thị trường địa phương của họ bởi vì các chính sách bảo vệ chuyển nhập theo đuổi bởi các quốc gia thực hiện xuất khẩu để các mar¬kets khó khăn; sản xuất địa phương do đó đã chứng minh là chỉ có nghĩa là cho serv¬ing thị trường địa phương.Trong cuối thập niên 1960, Nhật Bản thời bắt đầu tăng lên nhanh chóng, với một concentra¬tion ở Châu á vừa được công nghiệp nền kinh tế (NIEs) (các NIEs kể từ câu này) và trong sản xuất hoạt động như dệt may và điện tử tiêu dùng. Thật vậy, FDI bởi các công ty Nhật bản là vì vậy hoạt động tại thời điểm đó giai đoạn xung quanh thành phố 1970 được mô tả như là "đầu tiên FDI bùng nổ." FDI hoạt động của công ty Nhật bản có thể được giải thích bởi cả hai yếu tố nội bộ tại Nhật bản và các yếu tố bên ngoài ở Châu á. Đối với các yếu tố nội bộ, một sự suy giảm trong sức cạnh tranh của Nhật bản sản phẩm vào thị trường nước ngoài, xuất hiện vào cuối thập niên 1960, đóng một vai trò quan trọng trong việc thúc đẩy Nhật bản FDI. Phải đối mặt với một sự suy giảm trong khả năng cạnh tranh, nhà sản xuất Japa¬nese chuyển sản xuất của họ sang các quốc gia nơi sản xuất nào được thực hiện lúc chi phí thấp hơn.Một số yếu tố đó đã dẫn đến một sự suy giảm trong sức cạnh tranh của prod ucts ¬ Nhật bản có thể được xác định. Để bắt đầu với, sự gia tăng trong giá cả của sản phẩm Nhật bản trong thị trường nước ngoài, kết quả từ tăng tiền lương và đánh giá cao của đồng yên, dẫn đến mất khả năng cạnh tranh của sản phẩm Nhật bản, đặc biệt là cho các lao động sản phẩm. Tiền lương tăng là kết quả của sự thiếu hụt về lao động, mà lần lượt được nhờ để mở rộng kinh tế nhanh chóng, và apprecia¬tion của đồng yên là hệ quả của thặng dư tài khoản hiện tại tích lũy. Hơn nữa, ma sát thương mại với các nước phát triển đã tiếp tục mở rộng của Nhật bản xuất khẩu khó khăn, buộc các công ty Nhật bản để tìm kiếm để di chuyển produc¬tion ở nước ngoài. Cuối cùng, tự do hóa của Nhật bản chính sách đối với giao dịch nước ngoài ex¬change cung cấp một động lực bổ sung để Friedrichskoog FDI.Chuyển sang các yếu tố ở Châu á đã thu hút FDI Nhật bản, một trong những có thể xác định sự phong phú của lương thấp lao động với chất lượng tốt và FDI khuyến mãi poli¬cies, được theo đuổi bằng cách thiết lập khu chế xuất và bởi pro¬viding ưu đãi thuế điều trị. Các chính sách xúc tiến xuất khẩu của NIEs, đặc biệt là mạnh mẽ được áp dụng cho các nhà đầu tư nước ngoài, đã dẫn đến tăng trưởng dân số Nhật bản FDI bởi vì một trong các động cơ phía sau hoạt động FDI bởi Nhật bản công ty là để bảo đảm một căn cứ xuất khẩu. Hơn nữa, các điều khoản của GSP (tổng quát của tùy chọn hệ thống) điều trị bằng nước phát triển đến một số quốc gia Châu á phát triển-ing bao gồm NIEs Châu á tăng sự hấp dẫn của các quốc gia như là một cơ sở xuất khẩu cho các công ty Nhật bản.Sự bùng nổ của cuộc khủng hoảng dầu đầu tiên vào năm 1973 mang một kết thúc để sự bùng nổ FDI đầu tiên bởi công ty Nhật bản (hình 10,1). De¬teriorated số dư thanh toán tình hình precipitously không chỉ ở Nhật bản mà còn ở các coun¬tries nhập khẩu dầu. Contractionary chính sách tiền tệ áp dụng tại các quốc gia nhập khẩu dầu để khắc phục tình hình kinh tế khó khăn khuyến khích FDI. Ngoài ra, phong trào kháng Nhật ở một số nước Châu á gây ra bởi overpres¬ence"" của các công ty Nhật bản khuyến khích Nhật bản FDI là tốt.Với phục hồi kinh tế sau cuộc khủng hoảng dầu đầu tiên, FDI Nhật bản bắt đầu tăng lên từ từ trong nửa cuối thập niên 1970. Tỷ lệ tăng được tăng cường vào năm 1978, khi đồng yên Nhật bản đánh giá cao. Mặc dù sự phục hồi nhẹ, Tuy nhiên, Nhật bản FDI đã tăng nhiều cho đến đầu thập niên 1980. Một phát triển đáng chú ý trong thời gian sau này một nửa của những năm 1970 là sự thay đổi trong phân phối địa lý của Nhật bản FDI. Chia sẻ các nước phát triển tăng lên, như Nhật bản công ty bước lên những nỗ lực của họ trong việc tăng FDI ở các quốc gia để đối phó với thương mại tăng cường ma sát trong sản phẩm chẳng hạn như electron¬ics. Trong số các nước Châu á, Nhật bản FDI chuyển từ các NIEs để như sociation quốc gia đông nam á (ASEAN) gia vì những lý do sau đây. Việc tăng lương trong NIEs là hệ quả từ sự thiếu hụt về lao động giảm sự hấp dẫn của các nền kinh tế như máy chủ để FDI. Để đối phó với tình hình bất lợi lao động ở Châu á NIEs, các công ty Nhật bản trong việc tìm kiếm tiền lương thấp chuyển FDI từ NIEs Châu á với các nước ASEAN.Năm 1981, Nhật Bản thời tăng mạnh, như một số đầu tư trực tiếp liên quan đến tài nguyên thiên nhiên đã được thực hiện ở các nước đang phát triển ở Châu á và ở châu Mỹ Latin. Vì một sự gia tăng đáng chú ý ở Nhật bản FDI, đầu những năm 1980 được mô tả như là "thứ hai FDI bùng nổ." Sự bùng nổ FDI thứ hai không kéo dài, Tuy nhiên, như Nhật bản FDI đã từ chối vào năm 1982 và re¬mained tại về mức độ tương tự cho đến năm 1986. Tình trạng trì trệ của Nhật bản FDI đầu thập niên 1980 có thể được quy cho các yếu tố sau. Đối với Nhật bản FDI trong nước phát triển, khấu hao yên vis-à-vis đồng đô la Mỹ thực hiện xuất khẩu có lợi nhuận cho các công ty Nhật bản và do đó giảm ưu đãi cho họ để thực hiện FDI. Đối với Nhật bản FDI trong nước đang phát triển, một suy giảm tăng trưởng kinh tế của họ, chủ yếu là do sự suy giảm trong tình hình nợ nước ngoài của họ, gây ra khuyến khích FDI. Sự suy giảm trong tình hình nợ nước ngoài lại chủ yếu là có thể được quy cho các chính sách phát triển expansionary theo đuổi bởi các quốc gia này trong thập niên 1970 và đầu thập niên 1980.10.1.2 giai đoạn sau giữa thập niên 1980FDI Nhật bản bắt đầu tăng lên nhanh chóng vào năm 1986, và sự gia tăng tiếp tục cho đến năm 1989. Năm 1990, Nhật bản FDI đã từ chối cho lần đầu tiên trong tám năm. Tốc độ của sự gia tăng trong giai đoạn 1986-89 là lực cao, như là sự tăng trưởng hàng năm trung bình tỷ lệ cho giai đoạn đã cao như phần trăm 53.3. Là kết quả của nhanh chóng FDI tăng trưởng, tỷ lệ của FDI GNP và tổng đầu tư cố định tại Nhật Bản tăng từ 1,0 và cách 0.2%, respec¬tively, năm 1980 để 5.9 và 1,7 phần trăm vào năm 1989. Sự gia tăng nhanh chóng của Nhật bản FDI vào thời gian này, được mô tả như là sự "bùng nổ FDI thứ ba", được dự báo bởi sự đánh giá cao nhanh chóng của đồng yên. Trong ngoài ra, chính sách bảo hộ và các phong trào Hướng tới regionalization trong nước phát triển, và chính sách tự do hoá và thuận lợi hoạt động kinh tế trong nước đang phát triển, con¬tributed để tăng trưởng dân số FDI Nhật bản ở cả hai khu vực.Một số đặc điểm đáng chú ý của Nhật bản FDI trong nửa cuối thập niên 1980 có thể được xác định. Trước tiên, những chia sẻ của các nước phát triển tăng lên, như phần kết hợp của Bắc Mỹ và châu Âu trong tổng thể FDI Nhật Bản tăng từ 54.1 phần trăm năm 1980-85 để 73,9% năm 1986-89. Thứ hai, sau các mô hình có nguồn gốc từ những năm 1980, một phần lớn của Nhật bản FDI trong nửa sau của những năm 1980 đã được tiến hành trong lĩnh vực nonmanufacturing; trong giai đoạn năm 1951-79, những chia sẻ của nonmanufacturing trong tổng thể FDI là 65,8%, trong khi phần tương ứng trong thời gian 1980-89 là 75,1. Dưới đây tôi thảo luận về một số các đặc tính của Nhật bản FDI trong nửa cuối thập niên 1980 chi tiết hơn và kiểm tra các yếu tố sau develop¬ment như vậy bằng cách tập trung riêng vào Nhật bản FDI trong nước phát triển và trong nước đang phát triển, với sự nhấn mạnh đặc biệt trên nước đang phát triển ở Châu á.Trong số các quốc gia người nhận của Nhật bản FDI, những chia sẻ của các nước phát triển tăng trong thập niên 1980. Một số lý do có thể được cung cấp cho sự phát triển này. Trước tiên, đánh giá cao yên tăng sự hấp dẫn của sản xuất ở nước ngoài như nó giảm khả năng cạnh tranh xuất khẩu của Nhật bản sản phẩm bằng cách tăng giá của Nhật bản sản phẩm trên thị trường nước ngoài. Cần lưu ý rằng sự đánh giá cao của đồng yên tạo điều kiện đầu tư ở nước ngoài do công ty Japa¬nese như nó giảm giá trị của các tài sản nước ngoài trong điều khoản của đồng yên. SEC¬OND, tiếp tục ma sát thương mại với các quốc gia Hoa Kỳ và châu Âu đã buộc các công ty Nhật bản để thực hiện FDI tại các nước để duy trì thị trường của họ. Thứ ba, tích hợp dự đoán của các cộng đồng châu Âu (EC) vào năm 1992 đẩy nhanh tốc độ của Nhật bản FDI như Nhật bản công ty đang háo hức để bảo đảm một chỗ đứng trong mở rộng EC. Các ngành công nghiệp đã thực hiện thời trong nước phát triển tác động lên các động lực bao gồm xe ô tô và máy móc thiết bị điện tử. Cuối cùng, các công ty Nhật bản với phương tiện thanh toán phong phú đã tìm thấy các tài sản như bất động sản ở các nước phát triển, đặc biệt là tại Hoa Kỳ, rất hấp dẫn.Chia sẻ của nước đang phát triển, tổng thể Nhật bản FD
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
10.1 Các mẫu đang thay đổi của đầu tư trực tiếp nước ngoài của Nhật Bản
10.1.1 Giai đoạn trước Trung năm 1980
Sau Thế chiến II, FDI của Nhật Bản đã được nối lại bởi năm 1951, nhưng độ lớn của nó vẫn ở mức thấp cho đến cuối những năm 1960, vì nhiều lý do. Đầu tiên, reg¬ulations phủ về FDI, mà đã được áp đặt chặt chẽ cho đến cuối những năm 1960 để đối phó với tình trạng thiếu ngoại hối, khuyến khích các doanh nghiệp Nhật Bản từ undertak¬ing đầu tư ra nước ngoài. Thứ hai, cơ hội đầu tư dồi dào bên trong Ja¬pan được cung cấp bởi các nền kinh tế phát triển nhanh chóng giảm sự hấp dẫn của đầu tư nước ngoài. Thứ ba, thiếu kinh nghiệm trong việc thực hiện FDI cũng như thiếu các công ty cụ thể các tài sản như công nghệ và bí quyết quản lý của các doanh nghiệp Nhật Bản đã dẫn đến quyết định của các công ty Nhật Bản mà mar¬kets ở nước ngoài sẽ được phục vụ tốt hơn bằng cách xuất khẩu hơn là FDI.
Cho đến cuối những năm 1960, FDI của Nhật Bản đã được tập trung chủ yếu trong các lĩnh vực re¬source tự nhiên và trong thương mại. FDI trong lĩnh vực tài nguyên thiên nhiên được under¬taken chủ yếu ở các nước đang phát triển nhằm đảm bảo một nguồn cung cấp nguyên liệu ổn định cho sản xuất sản xuất tại Nhật Bản, mà cấp vốn cho các tài nguyên thiên nhiên là rất hạn chế. Ví dụ về FDI như ở châu Á bao gồm khoan dầu khí tại Indonesia, khai thác quặng sắt tại Malaysia, và khai thác mỏ đồng ở Philippines. Ngược lại, FDI vào các hoạt động thương mại lấy hình dạng của set¬ting lập một mạng lưới phân phối cho hàng xuất khẩu của Nhật Bản được thực hiện chủ yếu ở các nước đang phát triển, nhằm thúc đẩy xuất khẩu Nhật Bản. Trong số lượng hạn chế của FDI trong sản xuất trong những năm 1960, một phần lớn đã được under¬taken trong nước đang phát triển để nắm bắt thị trường địa phương của họ, vì các chính sách bảo hộ nhập khẩu theo đuổi bởi những nước này đã xuất khẩu sang các mar¬kets khó khăn; do đó sản xuất trong nước được chứng minh là phương tiện duy nhất cho serv¬ing thị trường nội địa.
Trong cuối những năm 1960, FDI của Nhật Bản bắt đầu tăng nhanh, với một concentra¬tion các nền kinh tế mới công nghiệp Châu Á (NIEs) (sau đây gọi là NIEs) và trong sản xuất hoạt động như dệt may và điện tử tiêu dùng. Thật vậy, FDI của các doanh nghiệp Nhật Bản đã hoạt động tích cực tại thời điểm đó rằng thời gian khoảng năm 1970 đã được mô tả như là "sự bùng nổ FDI đầu tiên." Active FDI của các doanh nghiệp Nhật Bản có thể được giải thích bởi cả hai yếu tố nội tại Nhật Bản và các yếu tố bên ngoài trong khu vực châu Á. Đối với các yếu tố nội tại, sự suy giảm khả năng cạnh tranh của các sản phẩm của Nhật Bản tại thị trường nước ngoài, trong đó nổi lên trong những năm cuối thập niên 1960, đã đóng một vai trò rất quan trọng trong việc thúc đẩy FDI Nhật Bản. Đối mặt với sự suy giảm khả năng cạnh tranh, các nhà sản xuất Japa¬nese chuyển sản xuất sang các nước nơi mà sản xuất sẽ được thực hiện với chi phí thấp hơn.
Một số yếu tố dẫn đến sự suy giảm khả năng cạnh tranh của prod¬ucts Nhật Bản có thể được xác định. Để bắt đầu, một sự gia tăng trong giá của các sản phẩm của Nhật Bản tại thị trường nước ngoài, do tiền lương tăng và sự đánh giá cao của đồng yên, dẫn đến mất khả năng cạnh tranh của các sản phẩm của Nhật Bản, đặc biệt là đối với các sản phẩm thâm dụng lao động. Tiền lương tăng là kết quả của sự thiếu hụt lao động, trong đó lần lượt là do tăng trưởng kinh tế nhanh chóng, và apprecia¬tion của đồng yên là hậu quả của tích lũy thặng dư tài khoản vãng lai. Hơn nữa, xung đột thương mại với các nước phát triển đã mở rộng hơn nữa xuất khẩu của Nhật Bản khó khăn, buộc các doanh nghiệp Nhật Bản để tìm cách chuyển về produc¬tion ở nước ngoài. Cuối cùng, tự do hóa chính sách của Nhật Bản đối với các giao dịch ex¬change nước ngoài cung cấp một động lực bổ sung vào dòng chảy của FDI.
Quay sang các yếu tố ở châu Á thu hút FDI của Nhật Bản, người ta có thể xác định sự phong phú của các lao động có mức lương thấp với chất lượng tốt và xúc tiến FDI poli ¬cies, được theo đuổi bằng cách thiết lập các khu chế xuất và bởi pro¬viding ưu đãi thuế. Các chính sách khuyến khích xuất khẩu của các nước NIEs, đặc biệt là áp dụng mạnh mẽ các nhà đầu tư nước ngoài, dẫn đến sự gia tăng của FDI Nhật Bản bởi vì một trong những động cơ đằng sau FDI hoạt động của các doanh nghiệp Nhật Bản là để bảo đảm một cơ sở xuất khẩu. Hơn nữa, việc cung cấp các GSP (Generalized System of Preferences) điều trị bằng các nước phát triển cho một số quốc gia châu Á bao gồm triển ing các NIEs châu Á tăng sức hấp dẫn của các quốc gia này như là một cơ sở xuất khẩu cho các doanh nghiệp Nhật Bản.
Sự bùng nổ của cuộc khủng hoảng dầu lần đầu tiên trong 1973 đã kết thúc với sự bùng nổ FDI đầu tiên của các doanh nghiệp Nhật Bản (hình 10.1). Tình hình cán cân thanh toán de¬teriorated chóng không chỉ ở Nhật mà còn ở coun¬tries dầu nhập khẩu khác. Chính sách thắt chặt tiền tệ thông qua tại các nước nhập khẩu dầu để khắc phục tình trạng kinh tế khó khăn nản FDI. Ngoài ra, các phong trào chống Nhật ở một số nước châu Á gây ra bởi "overpres¬ence" của các công ty Nhật Bản khuyến khích FDI Nhật Bản là tốt.
Với sự phục hồi kinh tế sau khủng hoảng dầu đầu tiên, FDI Nhật Bản bắt đầu tăng chậm lại trong nửa thứ hai của những năm 1970. Mức độ gia tăng đã được tăng cường trong năm 1978, khi đồng yên Nhật Bản đánh giá cao. Mặc dù có sự phục hồi nhẹ, tuy nhiên, FDI của Nhật Bản tăng không cao, cho đến đầu những năm 1980. Một sự phát triển đáng chú ý trong nửa sau của năm 1970 là sự thay đổi trong phân bố địa lý của FDI Nhật Bản. Những chia sẻ của các nước phát triển tăng lên, do các doanh nghiệp Nhật Bản tăng cường nỗ lực của họ trong việc gia tăng FDI vào các nước này để đối phó với tăng cường cạnh tranh thương mại trong các sản phẩm như electron¬ics. Trong số các nước châu Á, FDI của Nhật Bản đã chuyển từ các nước NIEs để As-sociation các nước Đông Nam Á nước (ASEAN) vì những lý do sau đây. Việc tăng lương trong NIEs kết quả từ sự thiếu hụt lao động giảm sự hấp dẫn của các nền kinh tế như vật chủ đối với FDI. Để đối phó với tình hình lao động không thuận lợi trong NIEs châu Á, các công ty Nhật Bản để tìm kiếm mức lương thấp hơn chuyển FDI từ các nước NIEs châu Á với các nước ASEAN.
Năm 1981, FDI của Nhật Bản tăng mạnh kéo theo một số khoản đầu tư trực tiếp liên quan đến tài nguyên thiên nhiên đã được thực hiện trong các nước đang phát triển ở châu Á và Mỹ Latinh. Bởi vì một sự gia tăng đáng kể trong FDI của Nhật Bản, đầu những năm 1980 đã được mô tả như là "sự bùng nổ FDI thứ hai." Sự bùng nổ FDI thứ hai đã không kéo dài lâu, tuy nhiên, như FDI của Nhật Bản giảm trong năm 1982 và re¬mained vào khoảng cùng một mức độ cho đến năm 1986 . Các tình trạng trì trệ của FDI Nhật Bản vào đầu những năm 1980 có thể là do các yếu tố sau đây. Như đối với FDI Nhật Bản tại các nước phát triển, khấu hao của đồng yên vis-à-vis với đồng đô la Mỹ đã xuất khẩu mang lại lợi nhuận cho các công ty Nhật Bản và do đó làm giảm sự khuyến khích cho họ thực hiện FDI. Như đối với FDI của Nhật Bản tại các nước đang phát triển, sự chậm lại trong tăng trưởng kinh tế của họ, chủ yếu gây ra bởi sự suy thoái trong tình hình nợ nước ngoài của họ, khuyến khích FDI. Suy giảm trong tình hình nợ nước ngoài có thể lần lượt chủ yếu là do các chính sách phát triển mở rộng theo đuổi của các nước này trong những năm 1970 và đầu những năm 1980.
10.1.2 Thời kỳ sau khi Trung năm 1980
FDI của Nhật Bản bắt đầu tăng nhanh trong năm 1986, và sự gia tăng liên tục cho đến năm 1989. Năm 1990, FDI của Nhật Bản giảm lần đầu tiên trong tám năm. Tốc độ của sự gia tăng trong giai đoạn 1986-1989 là chưa từng có cao, như tốc độ tăng trưởng trung bình hàng năm trong giai đoạn này là cao 53,3 phần trăm. Như một kết quả của sự tăng trưởng FDI nhanh chóng, tỷ lệ FDI vào GNP và để thu về đầu tư cố định ở Nhật Bản tăng từ 1,0 và 0,2 phần trăm, respec¬tively, năm 1980 lên 5.9 và 1.7 phần trăm trong năm 1989. Sự gia tăng nhanh chóng của FDI Nhật Bản tại đây thời gian, được mô tả như là "sự bùng nổ FDI thứ ba", đã bị kết tủa bởi sự tăng giá của đồng yên. Ngoài ra, các chính sách và các phong trào bảo hộ đối với khu vực hoá ở các nước đang phát triển, và các chính sách tự do hóa và thuận lợi trong hoạt động kinh tế các nước đang phát triển, con¬tributed đến sự gia tăng của FDI Nhật Bản ở cả hai miền.
Một số đặc điểm đáng chú ý của FDI Nhật Bản trong nửa sau của năm 1980 có thể được xác định. Đầu tiên, các cổ phiếu của các nước đang phát triển tăng lên, như các phần kết hợp của Bắc Mỹ và châu Âu trong tổng FDI của Nhật Bản tăng từ 54,1 phần trăm trong 1980-1985 đến 73,9 phần trăm trong 1986-1989. Thứ hai, theo mô hình bắt nguồn từ những năm đầu thập niên 1980, một phần lớn của FDI Nhật Bản trong nửa sau của năm 1980 đã được thực hiện trong lĩnh vực nonmanufacturing; cho giai đoạn 1951-1979, tỷ trọng FDI trong tổng thể nonmanufacturing là 65,8 phần trăm, trong khi thị phần tương ứng cho giai đoạn 1980-1989 là 75,1. Dưới đây chúng tôi thảo luận về một số đặc điểm của FDI Nhật Bản trong nửa sau của năm 1980 chi tiết hơn và xem xét các yếu tố sau develop¬ment như vậy bằng cách tập trung riêng vào FDI Nhật Bản tại các nước phát triển và các nước đang phát triển, đặc biệt nhấn mạnh vào việc phát triển các nước ở châu Á.
Trong số các nước nhận FDI của Nhật Bản, những chia sẻ của các nước phát triển đã tăng lên trong những năm 1980. Một số lý do có thể được đưa ra cho sự phát triển này. Đầu tiên, yen tăng giá tăng tính hấp dẫn của sản xuất ở nước ngoài vì nó làm giảm khả năng cạnh tranh của sản phẩm xuất khẩu của Nhật Bản bằng cách tăng giá các sản phẩm của Nhật Bản tại thị trường nước ngoài. Cần lưu ý rằng sự tăng giá của đồng yên tạo điều kiện đầu tư ra nước ngoài của các doanh nghiệp Japa¬nese vì nó hạ thấp giá trị của tài sản nước ngoài về của đồng yên. Sec¬ond, tiếp tục tranh thương mại với Hoa Kỳ và các nước châu Âu buộc các doanh nghiệp Nhật Bản để thực hiện FDI tại các quốc gia để duy trì thị trường của họ. Thứ ba, sự hội nhập được mong đợi của Cộng đồng châu Âu (EC) vào năm 1992 đẩy nhanh tốc độ của FDI Nhật Bản như các công ty Nhật Bản đang mong muốn đảm bảo một chỗ đứng trong EC mở rộng. Các ngành công nghiệp đã thực hiện FDI ở các nước phát triển hoạt động trên các động cơ gồm xe ô tô và máy móc điện tử. Cuối cùng, các công ty Nhật Bản với thanh khoản dồi dào đã tìm thấy các tài sản như bất động sản tại các nước phát triển, đặc biệt là tại Hoa Kỳ, rất hấp dẫn.
Những chia sẻ của các nước đang phát triển trong tổng thể FD Nhật
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: