I whisper angrily back at him,

I whisper angrily back at him, "So,

I whisper angrily back at him, "So, the great Asami Ryuichi prefers to hide behind children rather than talking like a mature adult."

Asami ignores my sarcasm. He puts the now sleeping baby in his arm to the crib before taking the one in my arms. The baby calms down instantly in his embrace. I have to admit that I am quite impressed. Who can guess that Asami Ryuchi has a hidden talent with children?

With the two babies safely tucked inside their crib, Asami leads me to the living room. Out of habit, I automatically go to the kitchen to get him a glass of his favorite whiskey. By the time I get back to the living room, I find him settling on the sofa. The lighted cigarette dangles at the edge of his sexy lips. Resting his head back, he blows the toxic smoke through his nose.

I don't give him any warning as I put the whiskey in his hand and grab the cigarette from between his fingers. Putting the cigarette away in an ashtray, I tell him sternly, "I don't know whose babies they are. But you are not going to smoke inside the house when those kids are around. At least, as long as I am here, I will make sure you don't."

Looking up at me, he absentmindedly swirls the whiskey around. Needless to say, he doesn't look worried at all when he replies, "I won't be able to smoke inside the house anymore, then."

I glare at him. "Don't worry. I won't be here for long. As soon as you release Mariko, I will be gone."

He snorts at my answer. "Don't tell me you still believe that you can run away from me, Akihito. I don't believe you are that stupid. By now you should have learnt that wherever you go, I will find you. Besides, where will you go with those chains binding your wrists and ankles? Or should I brand you with a tattoo like what Feilong did? And what do you mean by releasing Mariko? Which Mariko is this we are talking about?"

"The one you kidnapped, you bastard! Arata's sister! How many other Mariko do you have in your life?!" I yell at him.

The moment I mention Arata, he stills. The teasing smile instantly disappears. His expression turns darker and when he finally replies, his icy tone makes me shrink in fear. "I told you, I don't remember kidnapping anyone this week. But even if I did, why does it matter to you? You broke up with that useless dog already. What happened to his sister has nothing to do with you now. I will find you another dog to replace him. Someone that is much more handsome and less boring."

I can't believe my ear. What did he just call Arata?! A dog?

It is not that I still love Arata or anything. I know I don't love him anymore now. The only person who fills my entire mind to the point of insanity for the last six months is the arrogant bastard who now sits like a king in front of me. What annoys me to no end is the fact that he thinks so little of other people. Like the way he calls Arata or the way he thinks I will happily accept his offer for a replacement. As if he thinks I will clap my hand and jump eagerly at the prospect of being able to sleep with someone else. Does he think so low of me? Does he underestimate my love for him? Why does he think I try so damn hard to leave him if it is not because I love him so damn much?

Never before I feel so angry with him in my life. And at that moment, I am quite sure I can strangle the man to death in my rage. In a flat emotionless tone, I tell him, "In case you forgot, I also broke up with you. Shall I find another perverted dog to replace you as well? Someone that is much younger and less arrogant?"

The moment I see hurt flashing in his eyes, I regret my words immediately. The pain was there for only a brief second before he puts his mask of coolness back. But it was clearly there. Other people would not notice it. But I see it as clear as day. I know him way too well to miss it.

People said that words are as sharp as a sword. My mom told me that it is not true. You can halt your movement when you attack with a sword. Instead, words are like an arrow. Once you release it, you can't take it back. And at this moment, I will give everything in my life to take my words back.

"Ryu, I didn't mean it. I am sorry. I am just-"

"Someone younger and less arrogant? Like who, Akihito? Tao, maybe?"

For a long moment, we just stare at each other. I am confused and he is furious even though he doesn't show it much. I don't understand why he suddenly brings up Tao. Is it jealousy that I heard dripping from his questions? Why does the man need to feel jealous towards a 15 years old boy?

He stands up and strides leisurely towards me, looking as confident as a lion approaching a cornered prey. I can't stop the tremble when his fingers make a ghostly caress on my cheek. His thumb brushes my lower lips roughly. And I feel an impulsive desire to suck his thumb and show him how much I miss him even though he is such an annoying and maddening bastard.

Asami leans down until our faces are separated by only a few mere inches. I can feel his intoxicating warm breath on my face. His lips form a sensual smirk. But his golden eyes gleam with danger when he continues, "That boy is smart enough not to leave any trace in the phone he gave you. He is very neat in making sure that nothing can lead me to him. But unfortunately for the both of you, a witness in the airport overheard your conversation with him."

I feel like someone has thrown a whole bucket of ice water to me. Understanding dawns on me as I recognize the accusation hidden between his words. Stuttering, I beg in fear, " Ryu, wait, what did you do to Tao? He is not at fault. I asked him to help me. He has nothing to do with our problem. I didn't run away with him or anything! Come on, he is just a boy. He is barely 15."

But Asami just walks away, ignoring my plea. Standing behind him, I try to reason, "Feilong won't let you hurt him."

My argument halts his movement for a short while. Then he laughs. His chuckle feels unfamiliar even to my ears. It sounds distant. And evil. As if I just see another side of Asami that he has never shown me before. "Feilong would let me punish his adopted son however I wish than having his entire organization eliminated by me. Or maybe you want Tao to replace your last dog? Ask nicely and I may consider it."

I stare at him, my jaw hanging open in disbelief. I don't know what to say. I feel like I just wake up in a surreal world. My ex-boyfriend's sister disappeared. My government requested every other country in the world to deport me just because my egotistical ex-crime-lord-lover told them to do so. I am chained like an animal by the same ex-crime-lord-lover who suddenly has the ability to take care of children. And not only that, said ex-crime-lord-lover is apparently mad enough to suggest me to sleep with an underage boy so the world won't find out about our messed up relationship.

When I didn't say anything else (seriously, you can't blame me for that!), he gives me instructions in a cold voice, "You will stay here until I say otherwise. There are guards everywhere around the penthouse. Think wisely before you act. Haruka and Kirishima will help you taking care of the twins, but they won't arrive in Tokyo until the day after tomorrow. They are still cleaning up the mess you left behind."

"What? Wait! I can't just stay here doing nothing! I have things to do! What about Mariko? If you didn't kidnap her, then where is she? I have to help Arata finding her."

He slowly looks back at me and unconsciously I take a step back in fear. His eyes burn bright with hidden anger until its irises look like pure melted gold and I shudder at his calm wrath. I know I hurt his pride. And defying his orders right after I wounded his ego doesn't improve the situation. His voice is sharp with warning as he snarls at me, "Try to contact that dog if you dare, and Mariko won't be the only one missing."

And with those words, he leaves me alone. Tao's voice through the phone keeps echoing in my head. 'Aki, you put both of us in danger,' he said. And I didn't listen to him. What have I done? How come everything turns into such a mess?

Mariko shivers with cold at the corner of the damp room. Her face is dirty with dirt, tears, and mud. How long has she been here alone in the darkness? It feels like forever already. She has tried yelling and banging the door until her voice becomes rasp and her hands bleed. And now she has passed the point of crying for help. She knows by now that no one will come to rescue her.

Someone gives her food and stinky water regularly through the small hole on the door. But no one answers when she tries to talk to whoever it is at the other side of the door. The food is disgusting. But after some time, she doesn't care anymore. She is hungry and those filthy foods are better than none.

Mariko doesn't understand what happens. A few days after she saw Akihito across the street, she received a letter. It said that it was from Akihito, asking to meet her to explain everything. Akihito told her to meet him alone at the park near her house and not to tell anyone because he was not ready to face Arata yet. So she made an excuse that she needed to buy milk at the convenience store nearby and waited for Akihito. The next thing she knew, she woke up in this dirty room, almost naked but for her underwear.

She hears someone opening the door and instinctively she crawls even further to the corner, trying to cover her body with her arms from whoever it is. It is bright outside the door and she blinks multiple times to adjust her eyes with the light. Someone stands at the entrance of the door. In the beginning, she can only see that person's silhouette. But as her eyes get used to the light, she recognizes the person standing in front of her.

"Akihito?"

The person's reply, however, confuses her, "Akihito? Takaba Akihito, is it? I saw the name was mentioned on that bitch's papers. She didn't realize that I take a peek on her documents, too busy slamming me down into her des
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tôi thì thầm giận dữ trở lại lúc anh ta, "vì vậy, tuyệt vời Asami Ryuichi thích ẩn đằng sau con chứ không phải là nói như một người lớn trưởng thành."Asami bỏ qua mỉa mai của tôi. Ông đặt con bây giờ ngủ trong cánh tay của mình để giường cũi trước khi một trong cánh tay của tôi. Các em bé bình tĩnh ngay lập tức trong ôm hôn của mình. Tôi phải thừa nhận rằng tôi khá ấn tượng. Những người có thể đoán rằng Asami Ryuchi có một tài năng ẩn với trẻ em?Với hai đứa trẻ an toàn giấu bên trong giường cũi của, Asami dẫn tôi vào phòng. Ra khỏi thói quen, tôi tự động đi đến nhà bếp để có được anh ta một ly rượu whiskey yêu thích của mình. Khi tôi nhận được trở lại vào phòng, tôi tìm thấy anh ta giải quyết trên ghế sofa. Điếu thuốc thắp sáng dangles ở rìa của đôi môi gợi cảm của mình. Ông nghỉ ngơi lưng đầu, thổi khói độc hại thông qua mũi của mình.Tôi không cho anh ta bất kỳ cảnh báo khi tôi đặt whiskey trong bàn tay của mình và lấy thuốc lá từ giữa ngón tay của mình. Đưa thuốc lá ra trong một gạt tàn, tôi nói với ông sternly, "tôi không biết em bé mà bọn chúng. Nhưng bạn sẽ không để hút thuốc trong nhà khi những trẻ em đang có xung quanh. Ít nhất, miễn là tôi ở đây, tôi sẽ chắc chắn rằng bạn không."Ông nhìn lên lúc tôi, absentmindedly những whiskey xung quanh. Không cần phải nói, ông không nhìn lo lắng ở tất cả khi ông trả lời, "tôi sẽ không thể để hút thuốc trong nhà nữa, sau đó."Tôi lóa lúc anh ta. "Đừng lo lắng. Tôi sẽ không ở đây cho lâu dài. Ngay sau khi bạn phát hành tháng 03iko, tôi sẽ được đi."Ông snorts câu trả lời của tôi. "Đừng nói với tôi bạn vẫn tin rằng bạn có thể chạy ra khỏi tôi, Akihito. Tôi không tin rằng bạn đang ngu ngốc. Bởi bây giờ bạn nên đã học được rằng bất cứ nơi nào bạn đi, tôi sẽ tìm thấy bạn. Bên cạnh đó, nơi bạn sẽ đi với những dây chuyền ràng buộc cổ tay và mắt cá chân của bạn? Hoặc tôi nên thương hiệu bạn có hình xăm như Feilong đã làm gì? Và những gì làm bạn có nghĩa là bằng cách giải phóng tháng 03iko? Tháng 03iko là điều này chúng ta đang nói về?""Người bạn bắt cóc, thằng khốn! Arata của chị! Bao nhiêu khác Mariko bạn có trong cuộc sống của bạn?!" Tôi kêu la lúc anh ta.Thời điểm này mà tôi đề cập đến Arata, ông vẫn. Những nụ cười teasing ngay lập tức biến mất. Biểu hiện của mình biến sẫm màu hơn và khi ông cuối cùng đã trả lời, đóng băng giai điệu của ông làm cho tôi thu nhỏ trong sợ hãi. "Tôi đã nói với bạn, tôi không nhớ bất cứ ai bắt cóc tuần này. Nhưng ngay cả khi tôi đã làm, tại sao nó quan trọng để bạn? Bạn đã bỏ rơi con chó vô dụng đã. Những gì đã xảy ra với em gái của ông không có gì để làm với bạn bây giờ. Tôi sẽ tìm một con chó để thay thế ông. Một ai đó mà là đẹp trai hơn và ít nhàm chán."Tôi không thể tin rằng tai của tôi. Những gì đã làm ông chỉ cần gọi Arata?! Một con chó?Nó không phải là tôi vẫn còn yêu Arata hoặc bất cứ điều gì. Tôi biết tôi không thích anh ta nữa. Là người duy nhất điền vào tâm trí của tôi toàn bộ đến khi chứng điên cuồng trong sáu tháng qua là tên khốn đó kiêu ngạo bây giờ ngồi như một vị vua trước mặt tôi. Những gì làm phiền tôi để kết thúc không là một thực tế rằng ông nghĩ rằng rất ít người khác. Giống như cách ông gọi Arata hoặc cách ông nghĩ tôi hạnh phúc sẽ chấp nhận cung cấp của mình cho một sự thay thế. Nếu như ông nghĩ rằng tôi sẽ vỗ tay bàn tay của tôi và nhảy hăm hở lúc khách hàng tiềm năng có thể ngủ với người khác. Ông không nghĩ như vậy là thấp của tôi? Ông có đánh giá thấp của tôi tình yêu dành cho anh ta? Tại sao ông nghĩ rằng tôi cố gắng khó khăn như vậy damn để lại anh ta nếu nó không phải vì tôi thích anh ta vì vậy damn nhiều?Không bao giờ trước khi tôi cảm thấy rất tức giận với anh ta trong cuộc sống của tôi. Và tại thời điểm đó, tôi là khá chắc chắn tôi có thể siết cổ người đàn ông đến chết trong cơn thịnh nộ của tôi. Trong một giai điệu phẳng vô cảm, tôi nói cho anh ta, "trong trường hợp bạn quên, tôi cũng chia tay với bạn. Tôi sẽ tìm thấy một con chó sai đường để thay thế bạn là tốt? Một ai đó mà là nhiều trẻ hơn và ít kiêu ngạo?"Thời điểm này tôi thấy các nhấp nháy đau đớn trong mắt, tôi rất tiếc từ của tôi ngay lập tức. Cơn đau đã có chỉ có một chút ngắn trước khi ông đặt mình mặt nạ của mát trở lại. Nhưng nó đã rõ ràng có. Những người khác sẽ không nhận thấy nó. Nhưng tôi thấy nó rõ ràng ngày. Tôi biết anh ta cách quá tốt để bỏ lỡ nó.Người ta nói rằng từ sắc nét như một thanh kiếm. Mẹ tôi nói với tôi rằng nó là không đúng. Bạn có thể ngăn chặn chuyển động của bạn khi bạn tấn công với một thanh kiếm. Thay vào đó, từ là giống như một mũi tên. Một khi bạn phát hành nó, bạn không thể đưa nó trở lại. Và tại thời điểm này, tôi sẽ cung cấp cho tất cả mọi thứ trong cuộc sống của tôi để có lời nói của tôi trở lại."Ryu, tôi không có nghĩa là nó. Tôi xin lỗi. Tôi 'm chỉ...""Có người trẻ hơn và ít kiêu ngạo? Giống như những người, Akihito? Tao, có lẽ? "Một chút thời gian dài, chúng tôi chỉ nhìn chằm chằm vào nhau. Tôi là nhầm lẫn và ông là tức giận, mặc dù ông không hiển thị nhiều. Tôi không hiểu tại sao ông đột nhiên mang lại lên Tao. Nó có phải là ghen tuông mà tôi nghe nhỏ giọt từ câu hỏi của mình? Tại sao người đàn ông phải cảm thấy ghen tuông hướng tới một cậu bé 15 tuổi?Ông đứng lên và bước tiến nhàn nhã về phía tôi, tìm kiếm như tự tin như một con sư tử tiếp cận một con mồi góc. Tôi không thể dừng lại tremble khi ngón tay của mình thực hiện một lời âu yếm thuộc về ma quỉ trên má của tôi. Ông ngón tay cái bàn chải của tôi thấp hơn môi khoảng. Và tôi cảm thấy một mong muốn bốc đồng để hút ngón tay cái của mình và thấy anh ta bao nhiêu tôi nhớ anh ấy mặc dù ông là như vậy một tên khốn khó chịu và sự giận dư.Asami leans xuống cho đến khi khuôn mặt của chúng tôi được tách ra bởi chỉ có một vài inch chỉ. Tôi có thể cảm thấy hơi thở ấm áp của mình say trên khuôn mặt của tôi. Đôi môi của mình tạo thành nhếch mép gợi cảm. Nhưng đôi mắt vàng tia với nguy hiểm khi ông tiếp tục, "cậu bé đó là đủ thông minh không để lại bất kỳ dấu vết trong điện thoại, ông đã cho bạn. Ông là rất gọn gàng trong việc bảo đảm rằng không có gì có thể dẫn tôi đến anh ta. "Nhưng thật không may cho cả hai của bạn, một nhân chứng trong sân bay nghe lỏm cuộc trò chuyện của bạn với anh ta."Tôi cảm thấy như ai đó đã ném một xô nước đá toàn bộ với tôi. Sự hiểu biết dawns về tôi vì tôi nhận ra những lời buộc tội ẩn giữa các từ của mình. Nói lắp, tôi cầu xin trong sợ hãi, "Ryu, chờ đợi, bạn đã làm gì với Tao? Ông không phải là lỗi. Tôi yêu cầu ông phải giúp tôi. Ông không có gì để làm với vấn đề của chúng tôi. Tôi không đi với anh ta hoặc bất cứ điều gì! Đến, ông là chỉ là một cậu bé. Ông là hiếm khi 15."Nhưng Asami chỉ cần bỏ đi, bỏ qua plea của tôi. Đứng phía sau anh ta, tôi cố gắng để lý do, "Feilong sẽ không cho phép bạn làm tổn thương anh ta."Lý luận của tôi halts phong trào của ông trong một thời gian ngắn. Sau đó ông cười. Chuckle của mình cảm thấy không quen thuộc hơn với đôi tai của tôi. Nghe có vẻ xa xôi. Và cái ác. Như thể tôi chỉ thấy một mặt khác của Asami mà ông đã không bao giờ cho thấy tôi trước. "Feilong sẽ cho phép tôi trừng phạt con trai nuôi của ông, Tuy nhiên tôi muốn so với việc tổ chức toàn bộ của ông bị loại của tôi. Hoặc có lẽ bạn muốn Tao để thay thế con chó cuối cùng của bạn? Yêu cầu độc đáo và tôi có thể xem xét nó."Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, hàm của tôi treo mở trong sự hoài nghi. Tôi không biết phải nói gì. Tôi cảm thấy như tôi chỉ thức dậy trong một thế giới kì quái. Cũ của tôi-bạn trai của chị em đã biến mất. Chính phủ yêu cầu mỗi kỳ quốc gia nào khác trên thế giới để trục xuất tôi chỉ vì tôi tự đề tội phạm-Chúa-người yêu cũ nói với họ làm như vậy. Tôi chuỗi như một con thú bởi cùng một tội phạm-Chúa-người yêu cũ người đột nhiên có khả năng chăm sóc của trẻ em. Và không chỉ vậy, nói tội phạm-Chúa-người yêu cũ là rõ ràng đủ điên để gợi ý cho tôi để ngủ với một cậu bé vị thành niên, do đó, thế giới sẽ không tìm hiểu về mối quan hệ của chúng tôi messed up.Khi tôi đã không nói bất cứ điều gì khác (nghiêm túc, bạn không thể đổ lỗi cho tôi cho rằng!), ông mang lại cho tôi hướng dẫn trong một giọng nói lạnh, "bạn sẽ ở lại đây cho đến khi tôi nói cách khác. Không có lính gác ở khắp mọi nơi xung quanh thành phố penthouse. Suy nghĩ một cách khôn ngoan trước khi bạn hành động. Haruka và Kirishima sẽ giúp bạn chăm sóc của các em sinh đôi, nhưng họ sẽ không đến nơi ở Tokyo cho đến ngày kia. Họ vẫn còn làm sạch mớ hỗn độn, bạn để lại.""Những gì? Đợi! Tôi không thể chỉ ở đây làm gì! Tôi có việc phải làm! Điều gì về Mariko? Nếu bạn không bắt cóc cô, rồi cô ở đâu? Tôi phải giúp Arata tìm cô ấy."Ông dần dần sẽ trở lại vào tôi và vô thức tôi đi một bước trở lại trong sợ hãi. Đôi mắt của ông đốt cháy sáng với sự tức giận ẩn cho đến khi irises của nó trông giống như vàng nguyên chất tan chảy và tôi shudder tại cơn giận bình tĩnh của mình. Tôi biết tôi làm tổn thương của mình niềm tự hào. Và bất chấp mệnh lệnh của mình ngay sau khi tôi thương cái tôi của mình không cải thiện tình hình. Tiếng nói của ông là sắc nét với cảnh báo như ông snarls lúc tôi, "cố gắng liên lạc với con chó nếu bạn dám, và Mariko sẽ không chỉ có một thiếu."Và với những từ đó, ông rời khỏi tôi một mình. Tao của giọng nói qua điện thoại giữ lặp lại trong đầu của tôi. Aki, bạn đặt cả hai chúng tôi gặp nguy hiểm,', ông nói. Và tôi đã không nghe anh ta. Tôi đã làm gì? Làm thế nào đến tất cả mọi thứ biến thành một mess?Tháng 03iko shivers với lạnh ở góc phòng ẩm ướt. Khuôn mặt của cô là bẩn với bụi bẩn, nước mắt và bùn. Bao lâu nó đã ở đây một mình trong bóng tối? Nó cảm thấy như đã mãi mãi. Cô đã cố gắng la hét và đập cửa cho đến khi tiếng nói của mình trở thành rasp và tay chảy máu. Và bây giờ cô đã thông qua điểm của khóc để được giúp đỡ. Cô ấy biết bởi bây giờ mà không có ai sẽ đến để cứu cô ấy.Một người nào đó cho cô thực phẩm và stinky nước thường xuyên thông qua các lỗ nhỏ trên cánh cửa. Nhưng không ai trả lời khi cô cố gắng nói chuyện với bất cứ ai đó là ở phía bên kia của cửa. Các món ăn là kinh tởm. Nhưng sau một thời gian, cô ấy không quan tâm nữa. Cô ấy là đói và những món ăn bẩn thỉu tốt hơn so với không có.Tháng 03iko không hiểu những gì sẽ xảy ra. Một vài ngày sau khi cô thấy Akihito trên đường phố, cô nhận được một lá thư. Nó nói rằng nó đã từ Akihito, yêu cầu để đáp ứng của mình để giải thích tất cả mọi thứ. Akihito nói với cô ấy để đáp ứng anh ta một mình tại công viên gần nhà của mình và không để cho bất cứ ai bởi vì ông đã không sẵn sàng đối mặt với Arata được. Vì vậy, nó thực hiện một lý do gì mà cô cần thiết để mua sữa tại các cửa hàng thuận tiện gần đó và chờ đợi Akihito. Điều tiếp theo cô biết, cô đánh thức trong căn phòng này bẩn, gần như nude, nhưng cho đồ lót của cô.Cô nghe ai đó mở cửa và bản năng cô thu thập thậm chí xa hơn về góc, cố gắng để trang trải các cơ thể của mình với cánh tay của mình từ bất cứ ai đó là. Nó là tươi sáng bên ngoài cửa và nó nhấp nháy nhiều lần để điều chỉnh mắt của cô với ánh sáng. Ai đó đứng ở lối vào cửa. Ban đầu, cô chỉ có thể nhìn thấy hình bóng của người đó. Nhưng như đôi mắt của cô sử dụng để ánh sáng, cô nhận ra người đứng trước mặt cô ta."Akihito?"Của người trả lời, Tuy nhiên, confuses của cô, "Akihito? Takaba Akihito, là nó? Tôi thấy tên đã được đề cập trên giấy tờ con khốn đó. Cô đã không nhận ra rằng tôi đã mất một peek vào tài liệu của mình, quá bận rộn dập tôi xuống vào des của cô
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tôi thì thầm một cách giận dữ đáp lại anh, "Vì vậy, các đại Asami Ryuichi thích để ẩn đằng sau con hơn là nói chuyện như một người trưởng thành." Asami bỏ qua mỉa mai của tôi. Ông đặt em bé giờ ngủ trong cánh tay của mình vào cũi trước khi tham gia một trong các trong vòng tay của tôi. Các bé bình tĩnh lại ngay lập tức trong vòng tay anh. Tôi phải thừa nhận rằng tôi khá ấn tượng. Ai có thể đoán rằng Asami Ryuchi có một tài năng tiềm ẩn với trẻ em? Với hai em bé nhét một cách an toàn bên trong nôi, Asami dẫn tôi vào phòng khách. Theo thói quen, tôi tự động đi vào nhà bếp để có được anh ta một ly whiskey yêu thích của mình. Bởi thời gian tôi trở lại phòng khách, tôi thấy anh ta giải quyết trên ghế sofa. Điếu thuốc cháy sáng đong đưa bám ở rìa của đôi môi gợi cảm của mình. Ngả đầu ra sau, ông thổi khói độc qua mũi của mình. Tôi không cho anh ta bất kỳ cảnh báo như tôi đặt whisky trong tay mình và lấy thuốc lá từ giữa các ngón tay của mình. Đưa thuốc lá đi trong một cái gạt tàn, tôi nói với anh ấy một cách lạnh lùng, "Tôi không biết có em bé mà họ đang có. Nhưng bạn sẽ không hút thuốc trong nhà khi những đứa trẻ xung quanh. Ít nhất, miễn là tôi đang ở đây, Tôi sẽ chắc chắn rằng bạn không. " Nhìn lên tôi, anh lơ đãng swirls whisky xung quanh. Không cần phải nói, ông không nhìn lo lắng ở tất cả khi ông trả lời, "Tôi sẽ không thể hút thuốc trong nhà nữa, sau đó." Tôi trừng mắt nhìn anh ta. "Đừng lo lắng. Tôi sẽ không ở đây lâu. Ngay khi bạn phát hành Mariko, tôi sẽ được đi." Anh khịt mũi vào câu trả lời của tôi. "Đừng nói với tôi bạn vẫn tin rằng bạn có thể chạy ra khỏi tôi, Akihito. Tôi không tin rằng bạn là ngu ngốc. Bởi bây giờ bạn nên biết rằng bất cứ nơi nào bạn đi, tôi sẽ tìm thấy bạn. Bên cạnh đó, nơi bạn sẽ đi với những chuỗi ràng buộc cổ tay và mắt cá chân của bạn? Hay tôi nên thương hiệu của bạn với một hình xăm giống như những gì đã làm Feilong? Và những gì bạn có nghĩa là bằng cách phát hành Mariko? Mà là Mariko này, chúng ta đang nói về? " "Một trong những bạn bị bắt cóc, bạn khốn ! chị Arata của nhiều như thế nào Mariko khác làm bạn có trong cuộc sống của bạn ?! " Tôi hét vào mặt anh ta. Thời điểm tôi đề cập đến Arata, ông tĩnh. Những nụ cười trêu chọc ngay lập tức biến mất. Biểu hiện của anh quay tối hơn và cuối cùng khi ông trả lời, giọng lạnh giá của anh làm cho tôi co lại vì sợ hãi. "Tôi đã nói với bạn, tôi không nhớ bắt cóc bất cứ ai trong tuần này. Nhưng ngay cả khi tôi đã làm, tại sao nó quan trọng với bạn? Bạn đã chia tay với con chó vô dụng rồi. Những gì đã xảy ra với em gái của mình không có gì để làm với bạn bây giờ. Tôi sẽ tìm cho bạn một con chó để thay thế ông. Một người nào đó mà là nhiều hơn đẹp trai và ít nhàm chán. " Tôi không thể tin vào tai tôi. Điều gì đã làm anh ta chỉ cần gọi Arata ?! Một con chó? Nó không phải là tôi vẫn yêu Arata hoặc bất cứ điều gì. Tôi biết tôi không yêu anh ấy nữa bây giờ. Người duy nhất có đầy toàn bộ tâm trí của tôi đến điểm của sự điên rồ trong sáu tháng qua là tên khốn kiêu ngạo, bây giờ ngồi như một vị vua trước mặt tôi. Thực tế là anh ta nghĩ rất ít người khác những gì làm phiền tôi không có kết thúc được. Cũng giống như cách ông gọi Arata hay cách anh ấy nghĩ tôi hạnh phúc sẽ chấp nhận đề nghị của ông cho một sự thay thế. Như thể anh nghĩ tôi sẽ vỗ tay và nhảy háo hức trước viễn cảnh có thể ngủ với người khác. Liệu ông nghĩ như vậy thấp của tôi? Liệu ông đánh giá thấp tình yêu của mình? Tại sao ông ấy nghĩ tôi cố gắng như vậy damn khó để lại anh ta nếu nó không phải là vì tôi yêu anh ấy như vậy damn nhiêu? Chưa bao giờ tôi cảm thấy rất tức giận với anh ấy trong cuộc sống của tôi. Và ngay sau đó, tôi khá chắc chắn tôi có thể siết cổ người đàn ông đến chết trong cơn giận dữ của tôi. Trong một giai điệu vô cảm bằng phẳng, tôi nói với anh, "Trong trường hợp bạn quên, tôi cũng đã chia tay với bạn. Tôi sẽ tìm một con chó biến thái để thay thế bạn không? Có người đó trẻ hơn nhiều và ít kiêu ngạo?" Giây phút tôi nhìn thấy tổn thương nhấp nháy trong mắt anh, tôi rất tiếc lời của tôi ngay lập tức. Cơn đau có chỉ một thời gian ngắn trước khi ông đặt mặt nạ của mát trở lại. Nhưng rõ ràng là có. Những người khác sẽ không nhận thấy nó. Nhưng tôi thấy nó như là rõ ràng như ban ngày. Tôi biết anh ta quá tốt để bỏ lỡ nó. Mọi người nói rằng ngôn từ sắc như gươm. Mẹ tôi nói với tôi rằng nó không phải là sự thật. Bạn có thể ngăn chặn chuyển động của bạn khi bạn tấn công bằng thanh gươm. Thay vào đó, lời nói giống như một mũi tên. Một khi bạn phát hành nó, bạn không thể lấy lại. Và tại thời điểm này, tôi sẽ cung cấp cho tất cả mọi thứ trong cuộc sống của tôi để lấy lời nói của tôi lại. "Ryu, tôi không có ý đó. Tôi xin lỗi. Tôi just-" "Một người nào đó trẻ hơn và ít kiêu ngạo? Giống như người, Akihito? Tao , có thể? " Trong một lúc lâu, chúng tôi chỉ nhìn chằm chằm vào nhau. Tôi bối rối và ông rất tức giận mặc dù anh ta không thấy nó nhiều. Tôi không hiểu tại sao anh đột nhiên mang lên Tao. Là nó ghen mà tôi nghe nhỏ giọt từ những câu hỏi của mình? Tại sao con người cần phải cảm thấy ghen tị đối với một cậu bé 15 tuổi? Anh đứng lên và bước tiến dài nhàn nhã về phía tôi, nhìn như tự tin như một con sư tử đến gần một con mồi bị dồn. Tôi không thể ngừng run rẩy khi các ngón tay của mình làm một cái vuốt ve ma quái trên má tôi. Ngón tay cái bàn chải môi dưới của tôi khoảng. Và tôi cảm thấy một mong muốn bốc đồng để mút ngón tay cái của mình và cho anh ta bao nhiêu tôi nhớ anh ấy mặc dù anh là một tên khốn khó chịu và bực mình như vậy. Asami cúi xuống cho đến khi khuôn mặt của chúng tôi được phân cách bởi chỉ duy nhất một vài inches. Tôi có thể cảm thấy hơi thở ấm áp say mình trên khuôn mặt của tôi. Môi anh tạo thành một nụ cười gợi cảm. Nhưng đôi mắt vàng của anh ánh lên với nguy hiểm khi anh tiếp tục, "Cậu bé đó là đủ thông minh để không để lại bất kỳ dấu vết trong các điện thoại ông đã cho bạn. Anh ấy rất gọn gàng trong việc bảo đảm rằng không có gì có thể đưa tôi đến với anh ta. Nhưng thật không may cho cả hai bạn, một nhân chứng trong sân bay nghe lỏm được cuộc trò chuyện của bạn với anh ta. " Tôi cảm thấy như có ai đó đã ném một xô toàn bộ nước đá với tôi. Hiểu ló dạng trong tôi khi tôi nhận ra những lời buộc tội ẩn giữa lời nói của mình. Nói lắp, tôi cầu xin trong sợ hãi ", Ryu, chờ đợi, những gì bạn đã làm gì để Tao? Ông không có lỗi. Tôi yêu cầu ông giúp tôi. Ông không có gì để làm với vấn đề của chúng tôi. Tôi không chạy đi với anh ta hay bất cứ điều gì! Thôi nào, anh chỉ là một cậu bé. Ông là hầu như không 15. " Nhưng Asami chỉ bỏ đi, bỏ qua lời cầu xin của tôi. Đứng đằng sau anh ta, tôi cố giải thích, "Feilong sẽ không cho phép bạn làm tổn thương anh." Lập luận của tôi ngừng chuyển động của mình trong một thời gian ngắn. Sau đó, anh cười. Tiếng cười của ông cảm thấy xa lạ, ngay cả đến tai tôi. Nghe có vẻ xa xôi. Và ác. Như thể tôi chỉ nhìn thấy một mặt khác của Asami rằng anh chưa bao giờ cho tôi thấy trước đây. "Feilong sẽ cho tôi trừng phạt con trai nuôi của mình tuy nhiên tôi muốn hơn khi toàn bộ tổ chức của ông bị loại bởi tôi. Hoặc có thể bạn muốn Tao để thay thế con chó cuối cùng của bạn? Hãy hỏi độc đáo và tôi có thể xem xét nó." Tôi nhìn chằm chằm vào anh, quai hàm tôi treo mở trong sự hoài nghi. Tôi không biết phải nói gì cả. Tôi cảm thấy như tôi vừa thức dậy trong một thế giới siêu thực. Em gái tôi bạn trai cũ đã biến mất. Chính phủ của tôi yêu cầu tất cả các nước khác trên thế giới để trục xuất tôi chỉ vì tự cao tự đại ex-tội phạm-chúa-người yêu của tôi đã nói với họ để làm như vậy. Tôi đang bị xiềng xích như một con thú bởi cùng một cựu tội phạm-chúa-người yêu đột nhiên có khả năng chăm sóc con cái. Và không chỉ có vậy, nói ex-tội phạm-chúa-người yêu là dường như điên, đủ để gợi ý cho tôi ngủ với một cậu bé tuổi vị thành niên nên thế giới sẽ không tìm hiểu về mối quan hệ sai lầm của chúng tôi. Khi tôi đã không nói bất cứ điều gì khác (nghiêm túc , bạn không thể đổ lỗi cho tôi vì điều đó!), ông cho tôi hướng dẫn bằng giọng lạnh lùng: "Anh sẽ ở lại đây cho đến khi tôi nói cách khác. Có những vệ sĩ ở khắp mọi nơi xung quanh các căn hộ penthouse. Hãy suy nghĩ trước khi hành động một cách khôn ngoan. Haruka và Kirishima sẽ giúp bạn chăm sóc cặp song sinh, nhưng họ sẽ không đến Tokyo cho đến một ngày sau khi ngày mai. Họ vẫn còn làm sạch các mess bạn bỏ lại phía sau. " "Cái gì? Chờ đã! Tôi không thể ở lại đây làm gì! Tôi có điều cần làm! gì về Mariko? Nếu bạn không bắt cóc cô, sau đó cô ấy đâu rồi? Tôi phải giúp Arata tìm thấy cô. " Ông từ từ quay lại nhìn tôi và tôi vô thức lùi lại một bước trong sợ hãi. Mắt anh ghi sáng với sự tức giận ẩn cho đến khi tròng mắt của nó trông giống như vàng nóng chảy tinh khiết và tôi rùng mình khi cơn giận bình tĩnh của mình. Tôi biết tôi làm tổn thương niềm tự hào của mình. Và bất chấp mệnh lệnh của mình ngay sau khi tôi bị thương cái tôi của mình không cải thiện tình hình. Giọng nói của ông là sắc nét với lời cảnh báo như ông gầm gừ với tôi, "Hãy cố gắng liên hệ với con chó mà nếu bạn dám, và Mariko sẽ không phải là người duy nhất còn thiếu." Và với những lời này, anh bỏ tôi lại một mình. Giọng nói của Tao qua điện thoại tiếp tục vang vọng trong đầu tôi. "Aki, bạn đặt cả hai chúng ta gặp nguy hiểm," ông nói. Và tôi đã không nghe anh ta. Tôi đã làm gì? Làm thế nào đến tất cả mọi thứ biến thành một mớ hỗn độn như vậy? Mariko run rẩy vì lạnh ở góc của căn phòng ẩm ướt. Khuôn mặt của cô là bẩn bẩn, nước mắt, và bùn. Đã cô đã ở đây bao lâu một mình trong bóng tối? Nó cảm thấy như mãi mãi rồi. Cô đã cố gắng la hét và đập cửa cho đến khi giọng nói của cô trở thành tâm bám và tay cô chảy máu. Và bây giờ cô ấy đã vượt qua mức khóc để được giúp đỡ. Cô biết bây giờ rằng sẽ không có ai đến cứu bà. Có người cho thức ăn và nước hôi thối thường xuyên thông qua các lỗ nhỏ trên cánh cửa. Nhưng không có ai trả lời khi cô cố gắng nói chuyện với ai đó là ở phía bên kia cánh cửa. Các món ăn là kinh tởm. Nhưng sau một thời gian, cô ấy không quan tâm nữa. Cô là đói và những thực phẩm bẩn thỉu là tốt hơn không. Mariko không hiểu những gì xảy ra. Một vài ngày sau khi cô nhìn thấy Akihito bên kia đường, cô đã nhận được một lá thư. Nó nói rằng nó là từ Akihito, yêu cầu gặp cô ấy để giải thích tất cả mọi thứ. Akihito nói với cô ấy để gặp anh ấy một mình ở công viên gần nhà cô và không nói cho ai biết vì anh chưa sẵn sàng để đối mặt với Arata nào. Vì vậy, cô đã thực hiện một cái cớ rằng cô cần phải mua sữa tại các cửa hàng tiện lợi gần đó và chờ đợi cho Akihito. Điều tiếp theo cô biết, cô thức dậy trong căn phòng bẩn thỉu này, gần như khỏa thân nhưng đối với đồ lót của cô. Cô nghe thấy có người mở cửa và theo bản năng bé bò hơn nữa để góc, cố gắng che đậy cơ thể của mình với cánh tay của mình từ bất cứ ai nó được. Đó là sáng bên ngoài cửa và cô chớp mắt nhiều lần để điều chỉnh mắt bằng ánh sáng. Một người nào đó đứng ở lối vào của cửa. Ban đầu, cô chỉ có thể nhìn thấy hình bóng của người đó. Nhưng khi mắt cô quen với ánh sáng, cô nhận ra người đứng trước mặt cô. "Akihito?" trả lời của người, tuy nhiên, bối rối của cô, "Akihito? Takaba Akihito, là nó? Tôi đã thấy cái tên đã được đề cập ở trên mà giấy tờ của chó cái. Cô ấy đã không nhận ra rằng tôi phải mất một peek trên các tài liệu của mình, quá bận rộn dập tôi xuống thành des cô































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: