Since its initial two-volume publication on 6 February 1826 by the Phi dịch - Since its initial two-volume publication on 6 February 1826 by the Phi Việt làm thế nào để nói

Since its initial two-volume public

Since its initial two-volume publication on 6 February 1826 by the Philadelphia publishing house of Carey and Lea, James Fenimore Cooper’s The Last of the Mohicans; A Narrative of 1757 has probably generated more attention from Hollywood filmmakers than virtually any other American novel. From its first adaptations in 1909 as a D. W. Griffith one-reeler and in 1911 as two different one-reelers by the Powers and Thanhouser Film Companies to its latest incarnation in 1992 as a Michael Mann potboiler, more than a dozen interpretations of the novel have appeared in various forms, from silent picture to Mascot serial to animated version to BBC television series to Hollywood epic.1 Considering the popular reception of the novel in Cooper’s day and the mythic story it spins about American frontier heroes, this attention seems deserved. Most Americans, if they have not read the novel (and most have not), have nonetheless read about it or read abridged versions of it, and our own popular culture has embraced it in a number of curious ways. Mark Twain made Cooper and his "offenses" against literary art in the Leather-Stocking tales part of his traveling lecture shows. More recently, the anti-hero of television’s M*A*S*H, Captain Benjamin Franklin Pierce, we are told, received his sobriquet "Hawk-eye" because the Cooper tale was supposedly the only novel his father had ever read.

That most Americans have never read The Last of the Mohicans is not surprising. Until the Fenimore Cooper family agreed to cooperate in the production of a responsibly-edited series of Cooper’s fiction and non-fiction in the mid-1960s, The Last of the Mohicans (appearing in 1983 as part of that NEH-sponsored, CSE-sealed, SUNY Press-published series) was available for readers only in a plethora of corrupt texts. And while the absence of reliable Cooper texts has been partially responsible for Cooper’s less than highly touted reputation as a man of letters, Twain certainly had something to do with this offense against the American literary canon. The fact remains that the novel has been praised more often for what it did not, rather than for what it did. Film versions of the novel illustrate this strange reaction to Cooper’s masterpiece and explain the distortion of the text, yet ironically Hollywood filmmakers are probably as responsible for generating interest in Cooper’s novel over the years as literary critics or college and university professors. In translating Cooper’s work for the screen, they highlight and make popular those elements of The Last of the Mohicans that have little to do with Cooper’s original story, but have everything to do with twentieth- century American popular culture and taste. While most of the directors do a sterling job of targeting Cooper’s mise en scene, none of their film versions of the novel accurately reproduce Cooper’s plot, and few come close to understanding Cooper’s theme. Despite these problems, film versions continue to be made because Hollywood sees the novel containing the ingredients of an American film classic, if for all the wrong reasons.

When The Last of the Mohicans appeared in 1826, it was hailed by some as an American masterpiece. In the 18 February 1826 issue of the Philadelphia National Gazette, Robert Walsh remarked that

Never since the days of our childhood has Fairy hand sported so with our feelings.... Never has necromancer, or poet, held us so long enchanted. The work, from the beginning to the close, is one tissue of harrowing incidents, beautiful and chaste imagery, and deep pathos, and what adds to the charm, is, though we yield a willing credence to every turn of the narrative, we know that every thing is true. (163)
William Leete Stone’s review in the Commercial Advertiser of 6 February 1826 concurred with Walsh’s praise of Cooper’s novel:

"It is American books," says a late English Review, "that are wanted of America; not English books, nor books made in America by Englishmen. We want, in a word, from the people of North America, books, which, whatever may be their faults, are decidedly, if not altogether, American." Well, here they have one -- a description of the aboriginal character -- in all its native, wild, and lofty grandeur-powerful, warm, rich, glowing, and animated, from the hand of a master, though they may be unwilling to acknowledge him as such. (238)
Such contemporary reviews of the novel addressed issues that have affected the literary interpretation of The Last of the Mohicans in the almost two centuries since its publication, but have had seemingly little impact on the twentieth-century filmmaker’s response to the text. Historically praised either for the inclusion of harrowing incidents in his fictions or for the creation of truly American books, Cooper has been generally misinterpreted and misrepresented by filmmakers. Almost all of the film adaptations have concentrated on his plots, always to the novel’s detriment, and the result has been chaos with Cooper’s text.

[78] With the exception of the 1920 silent version of The Last of the Mohicans, directed by Maurice Tourneur and Clarence Brown and starring Wallace Beery as Magua, Barbara Bedford as Cora, Albert Rosco as Uncas, Harry Lorraine as Hawkeye, and Theodore Lerch as Chingachgook, none of the other versions come close to reliably retelling the story. In this 1920 interpretation, the directors concentrated on the relationship between Cora and Uncas, with Hawk-eye reduced to almost a secondary position. It is generally faithful to the novel, although it includes an extremely long section on the Fort William Henry massacre and introduces a villainous British officer who lusts for Cora and betrays the fort to the French. These are minor distortions in the text in comparison to those in later versions.

In 1924, for example, Pathe produced a composite film of The Leatherstocking Tales directed by George B. Seitz. With Harry Miller as Leatherstocking and David Dunbar as Chingachgook, the film also features Edna Murphy as Judith Hutter and Lillian Hall as Hetty Hutter (both characters from The Deerslayer, not the Mohicans), and depicts such historical figures as Montcalm, Braddock, and George Washington. Columbia Pictures produced a similar distortion in 1947 called The Last of the Redmen. In addition to making Hawk-eye an Irish scout and Cora Munro a redhead, the film also introduces a new character into the text, Davy Munro, the Munro girls’ kid brother, as well as a standard bromide of the classic western, the circling of the wagon train. Equally western in its mise en scene is Harold Reinl’s direction of a 1965 German adaptation called The Last Tomahawk. Set in the American West of the 1880s, the action takes place at Ranch Munro and contains such imaginative variations as a chest of government gold, an exploding mountain, and a cavalry charge.

In the 1930s, two film versions of the novel were produced. The first, a Mascot serial directed by Reaves Eason in 1932, is a classic twelve-chapter nail biter that includes almost as many textual distortions of the novel as it has cliffhanger endings. Known chiefly for its casting of Harry Carey as Hawk-eye, the twelfth installment ends with an equally bizarre violation of textual integrity: Chingachgook is killed, Uncas lives, and Hawk-eye tells the young Mohican that he is the last of his race. The second cinematic version filmed in the 1930s is probably the most famous of all the film adaptations, primarily because its script was used as the source for the 1992 Michael Mann blockbuster. Based on a screenplay by Philip Dunne and directed by George B. Seitz, who remade his 1924 silent film in 1936 for United Artists, The Last of the Mohicans stars Randolph Scott as Hawk-eye and Binnie Barnes as Alice Munro. Seitz introduced most of the plot changes used in the 1992 film, but the chief plot difference portrays Seitz’s Hawk-eye and Alice Munro as the two white star-crossed lovers rather than Mann’s Hawk-eye and Cora. In spite of his misrepresentation of Cooper’s novel, which has Uncas, the Native American, and Cora, the part-white woman herself the product of miscegenation, as the principals in an interracial romance, Seitz’s plot twist was not surprising in 1936, given Hollywood and the Hay’s Office’s horror of miscegenation.2 It would have been distasteful to Cooper, too, not only because of the violation of plot, but also because he attempted in his Leather-Stocking tales to deemphasize the love interest of the European Gothic novel.

When Michael Mann produced his 1992 film, the Hawk-eye and Cora love affair took center stage. In choosing to pair Hawk-eye with the dark-haired Cora and Uncas with the fair-haired Alice, Mann revised Cooper’s original story which showed Hawkeye as a "man without a cross" (and without a girlfriend) and Uncas drawn to Cora, a dark-haired mulatto, rather than to the blonde Alice, a coupling representing Cooper’s own attitudes toward miscegenation. Of all the many revisions of Cooper’s novel that appear in the 1992 version, Mann’s decision to turn The Last of the Mohicans primarily into a love story and to ignore the essence of the Native-American theme is the strangest and most damaging plot twist of all. It is one thing to borrow scenes from other Leather-Stocking novels (the canoe chase from The Pathfinder, for example); to invent scenes (Hawk-eye’s shooting of Duncan Heyward to prevent his suffering at the burning stake, Magua’s killing of Colonel Munro); or to mismatch lovers (Duncan and Cora rather than Duncan and Alice, Uncas and Alice rather than Uncas and Cora) to sell theater tickets. But to manipulate the story’s plot in an attempt to make history more vivid and realistic for the contemporary filmgoer is questionable directing and screenwriting. To focus on the love affair between American literature’s most strongly individualistic, anti-authoritarian, and anti-British mythic hero and Cor
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Kể từ khi ban đầu hai tập tạp chí của họ trên 6 tháng 1826 bởi nhà xuất bản Philadelphia của Carey và Lea, James Fenimore Cooper's The Last của Mohicans; Một câu chuyện của 1757 có lẽ đã tạo ra nhiều sự chú ý từ các nhà làm phim Hollywood hơn hầu như bất kỳ cuốn tiểu thuyết Mỹ khác. Từ của nó chuyển thể đầu tiên năm 1909 là một D. W. Griffith một-reeler và năm 1911 là hai khác nhau một-reelers bởi sức mạnh và Thanhouser phim công ty để của nó thân đặt năm 1992 như một potboiler Michael Mann, giải thích nhiều hơn một tá các tiểu thuyết đã xuất hiện trong hình thức khác nhau, từ các hình ảnh im lặng để linh vật nối tiếp để các phiên bản hoạt hình cho loạt phim truyền hình BBC để Hollywood epic.1 xem xét việc tiếp nhận phổ biến của cuốn tiểu thuyết của Cooper ngày và những câu chuyện thần thoại nó quay về Mỹ biên giới Anh hùng, sự chú ý này có vẻ xứng đáng. Hầu hết người Mỹ, nếu họ chưa đọc tiểu thuyết (và đặt chưa), có Tuy nhiên đọc về nó hoặc đọc các phiên bản rút gọn của nó, và phổ biến văn hóa riêng của chúng tôi đã chấp nhận nó trong một số cách tò mò. Mark Twain đã Cooper và bài giảng của mình "tội phạm" chống lại văn học nghệ thuật trong phần da-thả câu chuyện của mình đi du lịch cho thấy. Gần đây, là những anh hùng chống của truyền hình M * A * S * H, Đại úy Benjamin Franklin Pierce, chúng tôi đang nói, nhận được của mình nói "Hawk-mắt" bởi vì câu chuyện Cooper là cho là tiểu thuyết duy nhất của ông cha đã bao giờ đọc.That most Americans have never read The Last of the Mohicans is not surprising. Until the Fenimore Cooper family agreed to cooperate in the production of a responsibly-edited series of Cooper’s fiction and non-fiction in the mid-1960s, The Last of the Mohicans (appearing in 1983 as part of that NEH-sponsored, CSE-sealed, SUNY Press-published series) was available for readers only in a plethora of corrupt texts. And while the absence of reliable Cooper texts has been partially responsible for Cooper’s less than highly touted reputation as a man of letters, Twain certainly had something to do with this offense against the American literary canon. The fact remains that the novel has been praised more often for what it did not, rather than for what it did. Film versions of the novel illustrate this strange reaction to Cooper’s masterpiece and explain the distortion of the text, yet ironically Hollywood filmmakers are probably as responsible for generating interest in Cooper’s novel over the years as literary critics or college and university professors. In translating Cooper’s work for the screen, they highlight and make popular those elements of The Last of the Mohicans that have little to do with Cooper’s original story, but have everything to do with twentieth- century American popular culture and taste. While most of the directors do a sterling job of targeting Cooper’s mise en scene, none of their film versions of the novel accurately reproduce Cooper’s plot, and few come close to understanding Cooper’s theme. Despite these problems, film versions continue to be made because Hollywood sees the novel containing the ingredients of an American film classic, if for all the wrong reasons.When The Last of the Mohicans appeared in 1826, it was hailed by some as an American masterpiece. In the 18 February 1826 issue of the Philadelphia National Gazette, Robert Walsh remarked thatNever since the days of our childhood has Fairy hand sported so with our feelings.... Never has necromancer, or poet, held us so long enchanted. The work, from the beginning to the close, is one tissue of harrowing incidents, beautiful and chaste imagery, and deep pathos, and what adds to the charm, is, though we yield a willing credence to every turn of the narrative, we know that every thing is true. (163)William Leete Stone’s review in the Commercial Advertiser of 6 February 1826 concurred with Walsh’s praise of Cooper’s novel:"It is American books," says a late English Review, "that are wanted of America; not English books, nor books made in America by Englishmen. We want, in a word, from the people of North America, books, which, whatever may be their faults, are decidedly, if not altogether, American." Well, here they have one -- a description of the aboriginal character -- in all its native, wild, and lofty grandeur-powerful, warm, rich, glowing, and animated, from the hand of a master, though they may be unwilling to acknowledge him as such. (238)Such contemporary reviews of the novel addressed issues that have affected the literary interpretation of The Last of the Mohicans in the almost two centuries since its publication, but have had seemingly little impact on the twentieth-century filmmaker’s response to the text. Historically praised either for the inclusion of harrowing incidents in his fictions or for the creation of truly American books, Cooper has been generally misinterpreted and misrepresented by filmmakers. Almost all of the film adaptations have concentrated on his plots, always to the novel’s detriment, and the result has been chaos with Cooper’s text.
[78] With the exception of the 1920 silent version of The Last of the Mohicans, directed by Maurice Tourneur and Clarence Brown and starring Wallace Beery as Magua, Barbara Bedford as Cora, Albert Rosco as Uncas, Harry Lorraine as Hawkeye, and Theodore Lerch as Chingachgook, none of the other versions come close to reliably retelling the story. In this 1920 interpretation, the directors concentrated on the relationship between Cora and Uncas, with Hawk-eye reduced to almost a secondary position. It is generally faithful to the novel, although it includes an extremely long section on the Fort William Henry massacre and introduces a villainous British officer who lusts for Cora and betrays the fort to the French. These are minor distortions in the text in comparison to those in later versions.

In 1924, for example, Pathe produced a composite film of The Leatherstocking Tales directed by George B. Seitz. With Harry Miller as Leatherstocking and David Dunbar as Chingachgook, the film also features Edna Murphy as Judith Hutter and Lillian Hall as Hetty Hutter (both characters from The Deerslayer, not the Mohicans), and depicts such historical figures as Montcalm, Braddock, and George Washington. Columbia Pictures produced a similar distortion in 1947 called The Last of the Redmen. In addition to making Hawk-eye an Irish scout and Cora Munro a redhead, the film also introduces a new character into the text, Davy Munro, the Munro girls’ kid brother, as well as a standard bromide of the classic western, the circling of the wagon train. Equally western in its mise en scene is Harold Reinl’s direction of a 1965 German adaptation called The Last Tomahawk. Set in the American West of the 1880s, the action takes place at Ranch Munro and contains such imaginative variations as a chest of government gold, an exploding mountain, and a cavalry charge.

In the 1930s, two film versions of the novel were produced. The first, a Mascot serial directed by Reaves Eason in 1932, is a classic twelve-chapter nail biter that includes almost as many textual distortions of the novel as it has cliffhanger endings. Known chiefly for its casting of Harry Carey as Hawk-eye, the twelfth installment ends with an equally bizarre violation of textual integrity: Chingachgook is killed, Uncas lives, and Hawk-eye tells the young Mohican that he is the last of his race. The second cinematic version filmed in the 1930s is probably the most famous of all the film adaptations, primarily because its script was used as the source for the 1992 Michael Mann blockbuster. Based on a screenplay by Philip Dunne and directed by George B. Seitz, who remade his 1924 silent film in 1936 for United Artists, The Last of the Mohicans stars Randolph Scott as Hawk-eye and Binnie Barnes as Alice Munro. Seitz introduced most of the plot changes used in the 1992 film, but the chief plot difference portrays Seitz’s Hawk-eye and Alice Munro as the two white star-crossed lovers rather than Mann’s Hawk-eye and Cora. In spite of his misrepresentation of Cooper’s novel, which has Uncas, the Native American, and Cora, the part-white woman herself the product of miscegenation, as the principals in an interracial romance, Seitz’s plot twist was not surprising in 1936, given Hollywood and the Hay’s Office’s horror of miscegenation.2 It would have been distasteful to Cooper, too, not only because of the violation of plot, but also because he attempted in his Leather-Stocking tales to deemphasize the love interest of the European Gothic novel.

When Michael Mann produced his 1992 film, the Hawk-eye and Cora love affair took center stage. In choosing to pair Hawk-eye with the dark-haired Cora and Uncas with the fair-haired Alice, Mann revised Cooper’s original story which showed Hawkeye as a "man without a cross" (and without a girlfriend) and Uncas drawn to Cora, a dark-haired mulatto, rather than to the blonde Alice, a coupling representing Cooper’s own attitudes toward miscegenation. Of all the many revisions of Cooper’s novel that appear in the 1992 version, Mann’s decision to turn The Last of the Mohicans primarily into a love story and to ignore the essence of the Native-American theme is the strangest and most damaging plot twist of all. It is one thing to borrow scenes from other Leather-Stocking novels (the canoe chase from The Pathfinder, for example); to invent scenes (Hawk-eye’s shooting of Duncan Heyward to prevent his suffering at the burning stake, Magua’s killing of Colonel Munro); or to mismatch lovers (Duncan and Cora rather than Duncan and Alice, Uncas and Alice rather than Uncas and Cora) to sell theater tickets. But to manipulate the story’s plot in an attempt to make history more vivid and realistic for the contemporary filmgoer is questionable directing and screenwriting. To focus on the love affair between American literature’s most strongly individualistic, anti-authoritarian, and anti-British mythic hero and Cor
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Kể từ lần đầu xuất bản hai khối lượng của nó trên 6 Tháng hai năm 1826 bởi các nhà xuất bản Philadelphia của Carey và Lea, The Last của Mohicans James Fenimore Cooper; Một truyện của 1757 đã có thể tạo ra sự chú ý nhiều hơn từ các nhà làm phim Hollywood hơn hầu như bất kỳ cuốn tiểu thuyết khác của Mỹ. Từ chuyển thể đầu tiên của mình vào năm 1909 như là một DW Griffith một reeler và năm 1911 là hai khác nhau một reelers bởi Quyền và Thanhouser công ty phim để hóa thân mới nhất của nó vào năm 1992 như là một họa sĩ vẽ kiếm ăn Michael Mann, hơn một chục giải thích của cuốn tiểu thuyết có xuất hiện dưới nhiều hình thức khác nhau, từ hình ảnh im lặng để Mascot để nối tiếp phiên bản hoạt hình của series truyền hình BBC Hollywood epic.1 Xem xét việc tiếp nhận phổ biến của tiểu thuyết trong ngày Cooper và những câu chuyện thần thoại nó quay về anh hùng, biên giới nước Mỹ, sự chú ý này có vẻ xứng đáng. Hầu hết người Mỹ, nếu họ đã không đọc cuốn tiểu thuyết (và hầu hết không có), dù sao đã đọc về nó hay đọc phiên bản rút gọn của nó, và phổ biến văn hóa của chúng ta đã chấp nhận nó trong một số cách tò mò. Mark Twain đã Cooper và "tội" của ông đối với văn học nghệ thuật trong các câu chuyện Da-Stocking là một phần của chương trình đi du lịch bài giảng của mình. Gần đây hơn, các anti-hero của truyền hình của M * A * S * H, Captain Benjamin Franklin Pierce, chúng tôi được biết, đã nhận được sự trầm tỉnh của mình "Hawk-eye" vì câu chuyện Cooper được cho là cuốn tiểu thuyết duy nhất của cha mình đã từng đọc. Đó hầu hết người Mỹ chưa bao giờ đọc The Last của Mohicans là không đáng ngạc nhiên. Cho đến khi gia đình Fenimore Cooper đồng ý hợp tác trong sản xuất hàng loạt có trách nhiệm biên tập hư cấu và phi hư cấu của Cooper vào giữa những năm 1960, The Last của Mohicans (xuất hiện vào năm 1983 như một phần của NEH tài trợ, CSE kín , loạt SUNY Press xuất bản) đã có sẵn cho độc giả chỉ trong một loạt các văn bản tham nhũng. Và trong khi sự vắng mặt của các văn bản Cooper đáng tin cậy đã được chịu trách nhiệm một phần cho ít hơn danh tiếng chào hàng của Cooper là một người đàn ông của các chữ cái, Twain chắc chắn đã có một cái gì đó để làm với hành vi phạm tội này đối với các tác phẩm văn học kinh điển của Mỹ. Sự thật vẫn là cuốn tiểu thuyết đã được ca ngợi nhiều hơn cho những gì nó đã làm không, chứ không phải vì những gì nó đã làm. Phiên bản phim của cuốn tiểu thuyết minh họa phản ứng kỳ lạ này để kiệt tác của Cooper và giải thích sự biến dạng của các văn bản, nhưng trớ trêu thay các nhà làm phim Hollywood lẽ đều là trách nhiệm tạo ra sự quan tâm trong tiểu thuyết của Cooper trong những năm qua như các nhà phê bình văn học hoặc đại học và giáo sư đại học. Trong dịch công việc của Cooper cho màn hình, họ nhấn mạnh và làm cho phổ biến những yếu tố của The Last của Mohicans rằng có ít để làm với câu chuyện gốc của Cooper, nhưng có tất cả mọi thứ để làm với nền văn hóa nổi tiếng thế kỷ twentieth- Mỹ và hương vị. Trong khi hầu hết các đạo diễn làm một công việc sterling nhắm mục tiêu mise en Cooper cảnh, không ai trong số các phiên bản phim của họ trong những cuốn tiểu thuyết tái hiện chính xác âm mưu của Cooper, và vài đến gần với sự hiểu biết chủ đề của Cooper. Mặc dù những vấn đề này, các phiên bản bộ phim tiếp tục được thực hiện bởi vì Hollywood thấy cuốn tiểu thuyết có chứa các thành phần của một bộ phim kinh điển của Mỹ, nếu cho tất cả những lý do sai lầm. Khi The Last của Mohicans xuất hiện vào năm 1826, nó đã được ca ngợi bởi một số như là một kiệt tác của Mỹ . Trong ngày 18 tháng hai năm 1826 vấn đề của Quốc Công báo Philadelphia, Robert Walsh nhận xét ​​rằng Chưa bao giờ kể từ những ngày thơ ấu của chúng tôi có fairy tay ​​chưng diện như vậy với những cảm xúc của chúng tôi .... Không bao giờ có Necromancer, hay nhà thơ, giữ chúng tôi lâu như vậy mê hoặc. Công việc, từ đầu đến gần, là một trong các mô của sự cố đau lòng, hình ảnh đẹp và trong sạch, và pathos sâu, và những gì thêm vào sự quyến rũ, là, mặc dù chúng tôi mang lại một niềm tin sẵn sàng để mỗi lần lượt các câu chuyện, chúng tôi biết rằng mọi điều là sự thật. (163) xét William Leete Stone trong các quảng cáo thương mại 6 tháng 2 năm 1826 đồng tình với lời khen ngợi Walsh của cuốn tiểu thuyết của Cooper: "Đây là cuốn sách của Mỹ," nói một tiếng Anh đánh giá cuối năm, "mình muốn của Mỹ; cuốn sách không phải tiếng Anh, cũng không phải những cuốn sách làm ở Mỹ bởi người Anh. Chúng tôi muốn, trong một từ, từ người dân Bắc Mỹ, cuốn sách, trong đó, bất cứ điều gì có thể lỗi của mình, là decidedly, nếu không hoàn toàn, Mỹ. " Vâng, ở đây họ có một - một mô tả của các nhân vật thổ dân - trong tất cả các nguồn gốc của nó, hoang dã, và cao cả vĩ-mạnh mẽ, ấm áp, giàu có, phát sáng, và hoạt hình, từ bàn tay của một bậc thầy, mặc dù họ có thể không muốn để nhận biết Ngài như vậy. (238) đánh giá hiện đại như vậy của cuốn tiểu thuyết đề cập đến vấn đề đó đã ảnh hưởng đến việc giải thích văn chương của The Last của Mohicans trong gần hai thế kỷ kể từ khi nó được công bố, nhưng có vẻ như ít tác động tới phản ứng của nhà làm phim của thế kỷ XX, với văn bản. Trong lịch sử ca ngợi, hoặc cho sự bao gồm các sự cố đau đớn trong những hư cấu của mình hoặc cho việc tạo ra các cuốn sách thực sự của Mỹ, Cooper đã được thường bị hiểu sai và bóp méo bởi các nhà làm phim. Hầu như tất cả các chuyển thể điện ảnh đã tập trung vào âm mưu của mình, luôn luôn là sự thiệt hại của cuốn tiểu thuyết, và kết quả đã được sự hỗn loạn với văn bản Cooper. [78] Với ngoại lệ của các phiên bản 1920 im lặng của The Last của Mohicans, đạo diễn bởi Maurice Tourneur và Clarence Brown và diễn viên Wallace có mùi bia như Magua, Barbara Bedford như Cora, Albert Rosco như Uncas, Harry Lorraine như Hawkeye, và Theodore Lerch như Chingachgook, không ai trong số các phiên bản khác đến gần để kể lại những câu chuyện đáng tin cậy. Theo cách diễn giải này năm 1920, Giám đốc tập trung vào mối quan hệ giữa Cora và Uncas, với Hawk-eye giảm đến gần một vị trí thứ yếu. Nó thường trung thành với những cuốn tiểu thuyết, mặc dù nó bao gồm một phần cực kỳ dài trên thảm sát Fort William Henry và giới thiệu một nhân vật phản diện người Anh theo lòng ham muốn cho Cora và phản bội pháo đài cho Pháp. Đây là những biến dạng nhỏ trong các văn bản so với những phiên bản sau. Trong năm 1924, ví dụ, Pathé sản xuất một bộ phim hợp của The Tales Leatherstocking của đạo diễn George B. Seitz. Với Harry Miller như Leatherstocking và David Dunbar như Chingachgook, bộ phim cũng có tính năng Edna Murphy như Judith Hutter và Lillian Hall Hetty Hutter (cả hai nhân vật từ The Deerslayer, không phải là Mohicans), và mô tả nhân vật lịch sử như Montcalm, Braddock, và George Washington. Columbia Pictures sản xuất một biến dạng tương tự vào năm 1947 được gọi là The Last của Redmen. Ngoài ra để làm Hawk-eye một trinh sát Irish và Cora Munro một tóc đỏ, bộ phim còn giới thiệu một nhân vật mới vào văn bản, Davy Munro, em bé của cô gái Munro ', cũng như một bromide chuẩn của phương Tây cổ điển, đi vòng tròn của tàu wagon. Tương tự phương Tây trong mise en cảnh của nó là chỉ đạo của một sự thích nghi 1965 Đức gọi là The Last Tomahawk Harold Reinl của. Đặt ở phương Tây trong những năm 1880 của Mỹ, các hành động diễn ra tại Ranch Munro và chứa biến thể tưởng tượng như một cái rương vàng của chính phủ, một ngọn núi nổ tung, và một kỵ binh. Trong năm 1930, hai phiên bản phim của cuốn tiểu thuyết đã được sản xuất. Việc đầu tiên, một serial Mascot của đạo diễn Reaves Eason vào năm 1932, là một thủ cạnh tranh như đinh mười hai chương cổ điển bao gồm gần như là nhiều biến dạng nguyên bản của cuốn tiểu thuyết là nó có kết thúc cliffhanger. Được biết đến chủ yếu để đúc của Harry Carey như Hawk-eye, phần thứ mười hai kết thúc với một hành vi vi phạm không kém kỳ quái của tính toàn vẹn văn bản: Chingachgook bị giết, Uncas sống, và Hawk-eye cho trẻ Mohican rằng ông là người cuối cùng của cuộc đua của mình. Phiên bản điện ảnh thứ hai được quay trong năm 1930 có lẽ là nổi tiếng nhất của tất cả các bộ phim chuyển thể, chủ yếu bởi vì kịch bản của nó đã được sử dụng như là nguồn cho năm 1992 Michael Mann bom tấn. Dựa trên kịch bản của Philip Dunne và đạo diễn bởi George B. Seitz, người làm lại năm 1924 bộ phim câm của ông vào năm 1936 cho United Artists, The Last của Mohicans sao Randolph Scott như Hawk-eye và Binnie Barnes như Alice Munro. Seitz giới thiệu hầu hết các thay đổi cốt truyện được sử dụng trong bộ phim năm 1992, nhưng các giám đốc khác biệt cốt truyện miêu tả Hawk-eye và Alice Munro Seitz như hai người yêu nhau sao vượt trắng chứ không Hawk-eye Mann và Cora. Mặc dù trình bày sai lạc của mình trong cuốn tiểu thuyết của Cooper, trong đó có Uncas, người Mỹ bản xứ, và Cora, người phụ nữ bán trắng mình là sản phẩm của sự gây giống lai, như là hiệu trưởng trong một mối tình lãng mạn giữa các chủng tộc, cốt truyện xoay Seitz là không đáng ngạc nhiên trong năm 1936, cho Hollywood và kinh dị của Văn phòng của Hay của miscegenation.2 Nó đã khó chịu với Cooper, cũng vậy, không chỉ vì những vi phạm của cốt truyện, mà còn vì ông đã cố gắng trong truyện Da-Stocking của mình để deemphasize người yêu của tiểu thuyết Gothic châu Âu. Khi Michael Mann sản xuất bộ phim năm 1992, mối quan Hawk-eye và Cora tình yêu là trung tâm. Trong việc lựa chọn để ghép Hawk-eye với Cora tóc đen và Uncas với Alice tóc vàng, Mann đã sửa đổi kịch bản gốc của Cooper cho thấy Hawkeye là một "người đàn ông mà không có thập giá" (và không có một người bạn gái) và Uncas rút ra Cora, một người lai da đen và da trắng, tóc đen, chứ không phải là Alice tóc vàng, một khớp nối đại diện cho quan điểm riêng của Cooper hướng gây giống lai. Trong tất cả những nhiều phiên bản của cuốn tiểu thuyết của Cooper xuất hiện trong phiên bản năm 1992, quyết định Mann để biến The Last của Mohicans chủ yếu vào một câu chuyện tình yêu và bỏ qua bản chất của chủ đề người Mỹ bản địa là kỳ lạ và nguy hiểm nhất cốt truyện twist của tất cả . Đó là một điều để mượn cảnh từ tiểu thuyết Da-Stocking khác (đuổi theo chiếc xuồng từ The Pathfinder, ví dụ); để phát minh ra những cảnh (chụp Hawk-eye của Duncan Heyward ngăn ngừa khổ đau của mình vào cọc đốt, giết Magua của Đại tá Munro); hoặc không phù hợp với những người yêu thích (Duncan và Cora hơn là Duncan và Alice, Uncas và Alice hơn là Uncas và Cora) để bán vé nhà hát. Nhưng để thao tác cốt truyện của câu chuyện trong một nỗ lực để làm nên lịch sử sống động và thực tế hơn cho các filmgoer đương thời là đạo diễn và viết kịch bản có vấn đề. Để tập trung vào những mối tình giữa cá nhân mạnh mẽ nhất, chống độc tài, và chống Anh hùng huyền thoại văn học Mỹ và Cor

















đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: