Here we have a vision of literature as communication. The literary wor dịch - Here we have a vision of literature as communication. The literary wor Việt làm thế nào để nói

Here we have a vision of literature

Here we have a vision of literature as communication. The literary work is, or at least represents, another consciousness, giving the reader access to insights, experiences, and perception that would otherwise lie beyond her reach, thus allowing her to reformulate her own consciousness. In Bleich’s conception that communication seems possible only within a group actively conversing. In Rosenblatt and Iser’s, it is possible in the encounter of reader and text. Both views acknowledge and respect the uniqueness of the reader. Bleich sees that uniqueness as almost inviolable; the individual is trapped within his subjectivity, freed from it only slightly through knowledge-producing discourse with friends or classmates. Iser has the individual overcome her isolation not only through discussion, but also through reading, which invites the reshaping of perception:
The efficacy of a literary text is brought about by the apparent evocation and subsequent negation of the familiar. What at first seemed to be an affirmation of our assumptions leads to our own rejection of them, thus tending to prepare us for a re-orientation. And it is only when we have outstripped our preconceptions and left the shelter of the familiar that we are in a position to gather new experiences. As the literary text involves the reader in the formation of illusion and the simultaneous formation of the means whereby the illusion is punctured, reading reflects the process by which we gain experience. 25
Clearly Iser believes the reader has contact with the visions offered by the text and can profit from them. We may go a step further, however, from the relationship between the reader and the text to that between the reader and the culture. We’ve mentioned the idiosyncratic element in language and literature. You and I can’t ever know precisely what the other means by a word. No word, even the simplest concrete noun like dog or house, will evoke identical thoughts in the minds of two people. But linguistic activity is not totally idiosyncratic. It also has a social dimension; we must share something, or language is no longer language, but simply random utterances that communicate nothing. That social dimension, other speakers and other texts, enables us to refine our understanding. As we use language-if we haven’t grown too rigid-our understanding of these terms evolves. The young child who applied dog to all friendly, furry creatures comes to learn that it applies only to some and that car is more appropriate for others.
What we’re concerned with in our literature classes is, of course, not the meaning of simple referential terms like dog and cat (and car, to recall the either workshop and what is reveled about the subtleties of language), but the much more complicated-though usually short, even monosyllabic-terms about which the great literature circles; love and hate, justice and revenge, good and evil, right and wrong. It’s to those questions about human nature that literature speaks, and about which Rosenblatt caution:
The danger is in the unquestioning adoption of the general attitudes toward human nature and conduct that permeate the very atmosphere we live in. Unfortunately, the ideas that are taken most for granted are often the ones that merit the most skeptical scrutiny.26
As we read, if we read thoughtfully, we refine our conceptions of human nature and conduct. Macbeth invites us to reflect on power and ambition, redefining those terms as we go; Invisible Man demands that we consider what it was to be black in America in the 1940s; Saving Private Ryan encourages us to reconsider the glories of war; other books and poems and plays and movie invite us to reflect on other issues.
It is our immersion in literature that gives us the greatest hope of indentifying, understanding, and perhaps challenging and reformulating those ideas that we tend to absorb from the culture:
The more conscious the individual is of the nature of the cultural forces with which he is interacting, the more intelligently can he accept or resist them, and the more intelligently can he modify their power and their direction.27
The power of books like To Kill a Mockingbird or Huckleberry Finn lies in their questioning of the general “attitudes toward human nature and conduct” that permeated the society at the time they were written, and that still contaminate it, and their ability to make readers more conscious of those cultural forces so that they might reshape them.
So it is with all great literature. Although we have emphasized individual responses and have argued that response and interpretation cannot be adequately discussed without considering the reader, literature also servers a social purpose. It integrates the reader into the culture, inviting her to define herself against the background of cultural expectations and to modify that background as the she does so. Jauss argues that the reader:
Does not first have to bump into a new obstacle to gain a new experience of reality. The experience of reading can liberate one from adaptations, prejudices, and predicaments of a lived praxis in that it compels one to a new perception of things. The horizon of expectation of literature distinguished itself before the horizon of expectations of historical lived praxis in that it not only preserves actual experiences but also anticipates unrealized possibility, broadens the limited space of social behavior for new desires, claims, and goad, and thereby opens paths of future experience. 28
Literature thus has a “socially formative function”-it both shapes the individual so that he fits the culture and reshapes the culture in response to new visions. Annie Dillard writes, “the mind fits the world and shapes it as a river fits and shapes its own banks” 29 The idiosyncratic and the social are, then, the two aspects of literature’s function. It trains the reader in the conventions of meaning peculiar to the society, giving the members of the group a common conceptual framework, and it reshapes that framework by bringing to bear on it what is unique in the writer and in the reader. Thus it forms the reader to fit her culture and reforms the culture to fit the reader.
This is a much more complete vision of the “cultural heritage” than that offered by the traditional literature curriculum, which often seems to see the cultural heritage as a stack of books or a list of great names. Here we begin to develop a sense of the dynamic relationship between the individual - reader or writer-and the culture. The individual assimilates the culture into himself, defines himself in relation to the norms of the culture, and presses for a redefinition of those norms. In the traditional curriculum, the task is much simple and less interesting; it simply involves learning the culture, remembering its rough outlines and its major events and names, and accepting its value and customs. Jauss and others suggest a much more vigorous and healthy role for literature. They point out that its primary task is defining reality - clarifying and enriching our understanding of “love” “justice”, “good”, “right”, “happiness” and the other great cultural issues.
The emerging change in our view of text, of the reader’s role, of the act of reading, and of literature’s place in the culture raise a related question about the nature of interpretation. Despite all the turmoil in criticism, as several theorists have observed, interpretation has remained the unquestioned goal of literary studies. Jonathan Culler, more strongly than anymore else, condemns this tendency.
There are many takes that confront criticism, many things we need to advance our understanding of literature, but one thing we do not need is more interpretations of literary works. It is not at all difficult to list in a general was critical projects which would be of compelling interest if carried through to some measure of completion; and such a list is in itself the best illustration of the potential fecundity of other ways of writing about literature. We have no convincing account of the role of function of literature in society or social consciousness. We have only fragmentary or anecdotal histories of literature as an institution: we need a fuller exploration of its historical relation to the other forms of discourse through which the world is organized and human activities are given meaning. We need a more sophisticated and apposite account of the role of literature in the psychological economies of both writers and readers; and in particular we ought to understand much more than we do about the effects of fictional discourse… what are the ways of moving between life and art?30
Treating literature as experience, rather than simply as meaning-bearing text, requires us at least to reassess the nature of interpretation. Fish would redefine interpretation as experience. Culler would go further and have us abandon the notion that interpretation is only critical task, or even the most valuable. The needs he lists for literary studies suggest the range of possibilities. Clearly, some have been and are being addressed-Fish deals with literature’s effects, Bleich and others with the “psychological economies,” Jauss with its function in social consciousness. All of these approaches could begin to influence and reshape the literature curriculum in the secondary schools, offering us new structures, goals, and activities. This text will explore some of the changes inspired by the work of Rosenblatt and others.
In subsequent chapters we’ll continue to discuss the relationship we’re discussed here-that of the reader and the text, the reader and other readers, the text and other texts-and the discussion inevitably will lead us to consider the broadest spectrum of relationships, those that constitute the culture. Ultimately, literature is the reservoir of humankind’s efforts to cope with life, to impose some order on the chaos o
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Ở đây chúng tôi có một tầm nhìn của văn học như giao tiếp. Tác phẩm văn học là, hoặc đại diện cho ít, một ý thức, cho phép truy cập đọc những hiểu biết, kinh nghiệm và nhận thức rằng nếu không sẽ nằm ngoài tiếp cận của mình, do đó cho phép của mình để reformulate ý thức của riêng mình. Trong quan niệm của Bleich truyền thông có vẻ có thể chỉ trong một nhóm trò chuyện tích cực. Tại Rosenblatt và của Iser, người ta có thể có trong cuộc gặp gỡ của người đọc và văn bản. Số lần xem cả hai công nhận và tôn trọng sự độc đáo của người đọc. Bleich nhìn thấy tính độc đáo đó là hầu như bất khả xâm phạm; cá nhân bị mắc kẹt trong chủ quan của mình, giải thoát khỏi nó chỉ hơi thông qua kiến thức sản xuất discourse với bạn bè hoặc bạn cùng lớp. Iser đã vượt qua sự cô lập của cô không chỉ thông qua các cuộc thảo luận, mà còn thông qua đọc, mời các reshaping của nhận thức cá nhân:Hiệu quả của một văn bản văn học được mang lại bởi rõ ràng gọi hồn và sau đó phủ định của quen thuộc. Những gì lúc đầu tiên dường như là một khẳng định của các giả định của chúng tôi dẫn đến riêng của chúng tôi từ chối của họ, do đó chăm sóc để chuẩn bị chúng tôi cho một tái định hướng. Và nó là chỉ khi chúng tôi đã outstripped định kiến của chúng tôi và rời khỏi nơi trú ẩn của quen thuộc mà chúng tôi đang ở một vị trí để thu thập những kinh nghiệm mới. Là văn bản văn học liên quan đến người đọc trong sự hình thành của ảo tưởng và sự hình thành đồng thời có nghĩa là, theo đó những ảo ảnh thủng, đọc phản ánh quá trình mà chúng tôi đạt được kinh nghiệm. 25Rõ ràng Iser tin rằng người đọc có liên hệ với tầm nhìn được cung cấp bởi văn bản và có thể thu lợi từ chúng. Chúng tôi có thể đi một bước xa hơn, Tuy nhiên, từ mối quan hệ giữa người đọc và các văn bản đó giữa người đọc và văn hóa. Chúng tôi đã đề cập đến yếu tố mang phong cách riêng trong ngôn ngữ và văn học. Bạn và tôi không thể biết chính xác những gì khác có nghĩa là bởi một từ. Không có chữ, thậm chí đơn giản nhất bê tông danh từ giống như chó hoặc nhà, sẽ gợi lên những suy nghĩ giống hệt nhau trong tâm trí của hai người. Nhưng hoạt động ngôn ngữ không phải là hoàn toàn mang phong cách riêng. Nó cũng có một chiều hướng xã hội; chúng tôi phải chia sẻ một cái gì đó, hoặc ngôn ngữ là không còn ngôn ngữ, nhưng lời ngẫu nhiên chỉ đơn giản là giao tiếp không có gì. Đó chiều hướng xã hội, các diễn giả khác và các văn bản khác, cho phép chúng tôi để tinh chỉnh sự hiểu biết của chúng tôi. Như chúng tôi sử dụng ngôn ngữ-nếu chúng tôi đã không phát triển quá cứng nhắc chúng tôi phát triển sự hiểu biết về các điều khoản này. Trẻ con chó áp dụng cho tất cả các sinh vật thân thiện, lông đến để tìm hiểu rằng nó áp dụng chỉ cho một số và chiếc xe đó là thích hợp hơn cho những người khác. Những gì chúng tôi đang quan tâm đến trong các lớp học văn học, tất nhiên, không phải là ý nghĩa của thuật ngữ referential đơn giản như con chó và mèo (và xe hơi, gọi lại những hội thảo cả hai và những gì reveled về sự tinh tế của ngôn ngữ), nhưng các hơn nhiều phức tạp-mặc dù thường ngắn, ngay cả đơn âm-điều khoản về mà các tài liệu tuyệt vời vòng tròn; tình yêu và ghét, công lý và trả thù, tốt và cái ác, đúng và sai. Nó là cho những câu hỏi về bản chất con người văn học nói, và về đó thận trọng Rosenblatt:Sự nguy hiểm là trong việc áp dụng bảonhờ của Thái độ chung đối với bản chất con người và hành vi mà tràn ngập bầu không khí rất chúng ta sống trong. Thật không may, những ý tưởng đang thực hiện hầu hết cho cấp thường là những cái mà khen scrutiny.26 đặt hoài nghiNhư chúng ta đọc, nếu chúng ta đọc thoughtfully, chúng tôi cải tiến của chúng tôi quan niệm của bản chất con người và hành vi. Macbeth mời chúng tôi để suy nghĩ về sức mạnh và tham vọng, định nghĩa lại những điều khoản như chúng ta đi; Người đàn ông vô hình yêu cầu mà chúng tôi xem xét những gì nó đã được màu đen ở Mỹ trong những năm 1940; Tiết kiệm Private Ryan khuyến khích chúng tôi để xem xét lại vinh quang của chiến tranh. Các sách và bài thơ và kịch và phim mời chúng tôi để suy nghĩ về các vấn đề khác.Nó là của chúng tôi ngâm trong văn học cho chúng ta hy vọng lớn nhất của indentifying, sự hiểu biết, và có lẽ thách thức và reformulating những ý tưởng mà chúng tôi có xu hướng để hấp thụ từ các nền văn hóa:Càng ý thức cá nhân là bản chất của các lực lượng văn hóa mà ông là tương tác, thông minh hơn ông có thể chấp nhận hoặc chống lại chúng, và thông minh hơn ông có thể thay đổi quyền lực của họ và của họ direction.27Sức mạnh của cuốn sách như để giết Mockingbird hoặc Huckleberry Finn nằm trong các câu hỏi chung "Thái độ đối với bản chất con người và ứng xử" mà permeated hội lúc đó chúng được viết, và đó vẫn còn làm ô nhiễm nó, và khả năng của mình để làm cho độc giả quan tâm nhiều hơn của các lực lượng văn hóa để họ có thể thay đổi hình dáng chúng.Vì vậy, nó là với tất cả tuyệt vời. Mặc dù chúng tôi đã nhấn mạnh cá nhân phản ứng và có lập luận rằng phản ứng và giải thích không thể được thảo luận đầy đủ mà không xem xét người đọc, văn học máy chủ một mục đích xã hội. Nó tích hợp người đọc vào nền văn hóa, mời cô bé để xác định mình chống lại nền văn hóa kỳ vọng và sửa đổi đó nền tảng như cô như vậy. Jauss lập luận rằng người đọc:Không đầu tiên cần phải băng vào một trở ngại mới để đạt được một kinh nghiệm mới của thực tế. Kinh nghiệm đọc có thể giải phóng chuyển thể, định kiến, và predicaments của một phong tục sống trong đó nó buộc một đến một nhận thức mới của sự vật. Đường chân trời của kỳ vọng của văn học ném trước khi đường chân trời của sự mong đợi của lịch sử phong tục sống ở chỗ nó không chỉ duy trì kinh nghiệm thực tế mà cũng dự đoán khả năng chưa thực hiện được, đưa không gian hạn chế của các hành vi xã hội cho những ham muốn mới, yêu cầu, và dùi cui, và do đó mở đường dẫn kinh nghiệm trong tương lai. 28Văn học do đó có một "chức năng xã hội hình thành"-nó cả hai hình dạng cá nhân, do đó ông phù hợp với các nền văn hóa và reshapes văn hóa để đáp ứng với tầm nhìn mới. Annie Dillard viết, "cái trí phù hợp với thế giới và hình dạng nó như một con sông phù hợp và hình dạng ngân hàng của riêng mình" 29 các mang phong cách riêng và xã hội là, sau đó, hai khía cạnh chức năng của văn học. Nó luyện đọc trong quy tắc của ý nghĩa kỳ dị cho xã hội, cho các thành viên của nhóm một khuôn khổ khái niệm phổ biến, và nó reshapes khuôn khổ đó bằng cách đưa được mang vào nó những gì là độc đáo trong các nhà văn và người đọc. Do đó, nó tạo thành người đọc để phù hợp với văn hóa của mình và cải cách văn hóa để phù hợp với người đọc.Đây là một tầm nhìn hoàn chỉnh hơn của "di sản văn hóa" hơn mà được cung cấp bởi chương trình giảng dạy truyền thống văn học mà dường như thường nhìn thấy di sản văn hóa như một chồng sách hoặc một danh sách các tên tuổi lớn. Ở đây chúng tôi bắt đầu phát triển một cảm giác của mối quan hệ năng động giữa các cá nhân - độc giả hoặc nhà văn- và các nền văn hóa. Cá nhân assimilates văn hóa vào mình, xác định mình trong quan hệ với các chỉ tiêu của các nền văn hóa, và ép cho một redefinition của những chỉ tiêu. Trong chương trình giảng dạy truyền thống, nhiệm vụ là nhiều đơn giản và ít thú vị; nó chỉ đơn giản là liên quan đến học tập các nền văn hóa, ghi nhớ phác thảo thô của nó, các sự kiện lớn và tên, và chấp nhận giá trị và phong tục của nó. Jauss và những người khác đề nghị một vai trò mạnh mẽ hơn và khỏe mạnh cho văn học. Họ chỉ ra rằng nhiệm vụ chính của nó xác định thực tế - làm rõ và làm phong phú thêm sự hiểu biết của chúng tôi về "tình yêu" "công lý", "tốt", "quyền", "hạnh phúc" và các vấn đề văn hóa tuyệt vời khác. Sự thay đổi mới nổi trong xem văn bản, về vai trò của người đọc, của việc đọc, và địa điểm của văn học trong các nền văn hóa của chúng tôi đặt câu hỏi có liên quan về bản chất của giải thích. Mặc dù tất cả các rối loạn ở những lời chỉ trích, như một số các nhà lý thuyết đã quan sát thấy, giải thích đã ở lại mục tiêu không thể hỏi của nghiên cứu văn học. Jonathan Culler, mạnh mẽ hơn nữa khác, lên án xu hướng này.Có rất nhiều diễn đối đầu với những lời chỉ trích, nhiều điều chúng ta cần để nâng cao sự hiểu biết của chúng tôi về văn học, nhưng một trong những điều chúng ta không cần là thêm giải thích của tác phẩm văn học. Nó khó khăn không phải ở tất cả để danh sách một nói chung là dự án quan trọng mà sẽ hấp dẫn quan tâm nếu thực hiện thông qua một số biện pháp hoàn thành; và danh sách như vậy là trong chính nó một minh hoạ tốt nhất của fecundity tiềm năng khác cách viết về văn học. Chúng tôi đã không có tài khoản thuyết phục về vai trò của các chức năng của văn học xã hội hoặc ý thức xã hội. Chúng tôi đã chỉ rời rạc hoặc giai thoại lịch sử văn học như là một tổ chức giáo dục: chúng ta cần một thăm dò đầy đủ hơn của lịch sử quan hệ của nó với các hình thức khác của discourse thông qua mà thế giới được tổ chức và hoạt động của con người được đưa ra ý nghĩa. Chúng tôi cần một tài khoản phức tạp và apposite hơn vai trò của văn học trong tâm lý nền kinh tế của cả hai nhà văn và độc giả; và đặc biệt chúng ta phải hiểu nhiều hơn chúng tôi làm gì những ảnh hưởng của hư cấu discourse... cách di chuyển giữa sự sống và nghệ thuật là gì? 30Điều trị văn học như kinh nghiệm, chứ không phải là chỉ đơn giản như văn bản mang ý nghĩa, đòi hỏi chúng ta ít nhất để đánh giá lại bản chất của giải thích. Cá nào xác định lại giải thích như là kinh nghiệm. Culler sẽ đi xa hơn và yêu cầu chúng tôi từ bỏ ý niệm rằng giải thích chỉ là nhiệm vụ quan trọng, hoặc thậm chí giá trị nhất. Nhu cầu ông liệt kê cho các nghiên cứu văn học đề nghị loạt các khả năng. Rõ ràng, một số đã và đang là giải quyết-Fish đề với của văn học tác dụng, Bleich và những người khác với "tâm lý nền kinh tế," Jauss với chức năng của nó trong ý thức xã hội. Tất cả các phương pháp tiếp cận có thể bắt đầu để ảnh hưởng và thay đổi hình dáng văn học chương trình giảng dạy trong trường trung học, cung cấp cho chúng tôi công trình mới, mục tiêu, và các hoạt động. Văn bản này sẽ khám phá một số thay đổi lấy cảm hứng từ công việc của Rosenblatt và những người khác.Chương tiếp theo chúng tôi sẽ tiếp tục thảo luận về mối quan hệ chúng tôi đang thảo luận ở đây-của người đọc và các văn bản, người đọc và các độc giả khác, văn bản và nội dung khác- và các cuộc thảo luận chắc chắn sẽ dẫn chúng tôi để xem xét quang phổ rộng nhất của mối quan hệ, những người mà tạo thành các nền văn hóa. Cuối cùng, văn học là hồ chứa nước của con người nỗ lực để đối phó với cuộc sống, để áp đặt một số đơn đặt hàng trên o hỗn loạn
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Ở đây chúng ta có một cái nhìn về văn học như truyền thông. Các tác phẩm văn học là, hoặc ít nhất là đại diện, ý thức khác, cho phép truy cập đọc đến những hiểu biết, kinh nghiệm và nhận thức rằng nếu không sẽ nằm ngoài tầm với của mình, do đó cho phép cô để tái dựng ý thức của cô. Trong quan niệm của Bleich của truyền thông mà dường như chỉ có thể có trong một nhóm chủ động trò chuyện. Trong Rosenblatt và Iser, nó có thể có trong các cuộc gặp gỡ của độc giả và văn bản. Cả hai quan điểm thừa nhận và tôn trọng sự độc đáo của người đọc. Bleich thấy rằng tính độc đáo là gần như bất khả xâm phạm; các cá nhân đang bị mắc kẹt trong vòng chủ quan của mình, giải thoát khỏi nó chỉ hơi qua ngôn tri thức sản xuất với bạn bè hoặc bạn cùng lớp. Iser có cá nhân vượt qua sự cô lập của mình không chỉ thông qua các cuộc thảo luận, mà còn thông qua việc đọc, mời gọi việc tái định nhận thức:
Hiệu quả của một văn bản văn học được mang lại bởi sự gợi rõ ràng và phủ định tiếp theo của quen thuộc. Điều đầu tiên dường như là một sự khẳng định của các giả định của chúng ta dẫn đến sự từ chối của riêng của chúng tôi trong số họ, do đó xu hướng chuẩn bị chúng ta cho một định hướng lại. Và nó chỉ là khi chúng ta đã vượt xa những định kiến của chúng tôi và để lại những nơi trú ẩn của quen thuộc mà chúng ta đang ở trong một vị trí để thu thập những kinh nghiệm mới. Là văn bản văn học liên quan đến người đọc trong việc hình thành các ảo tưởng và sự hình thành đồng bộ các phương tiện nhờ đó mà ảo tưởng bị đánh thủng, đọc phản ánh quá trình mà chúng tôi có được kinh nghiệm. 25
Rõ ràng Iser tin rằng người đọc có tiếp xúc với những cảnh tượng được cung cấp bởi các văn bản và có thể lợi nhuận từ chúng. Chúng tôi có thể đi một bước xa hơn, tuy nhiên, từ các mối quan hệ giữa người đọc và các văn bản đó giữa người đọc và các nền văn hóa. Chúng tôi đã đề cập đến các yếu tố đặc trưng của ngôn ngữ và văn học. Bạn và tôi có thể không bao giờ biết chính xác những gì các phương tiện khác bằng một từ. Không có lời, thậm chí những danh từ cụ thể đơn giản như con chó hay ngôi nhà, sẽ gợi lên những suy nghĩ giống nhau trong tâm trí của hai người. Nhưng hoạt động ngôn ngữ không phải là hoàn toàn mang phong cách riêng. Nó cũng có một chiều kích xã hội; chúng ta phải chia sẻ một cái gì đó, hoặc ngôn ngữ là ngôn ngữ không còn, nhưng những câu nói đơn giản là ngẫu nhiên mà giao tiếp không có gì. Đó là khía cạnh xã hội, diễn giả khác và các văn bản khác, cho phép chúng tôi để chỉnh sự hiểu biết của chúng tôi. Như chúng ta đã sử dụng ngôn ngữ nếu chúng ta không phát triển quá cứng nhắc, chúng tôi hiểu biết về các điều khoản phát triển. Các con trẻ, những người áp dụng cho tất cả các con chó thân thiện, sinh vật lông đến khi biết rằng nó chỉ áp dụng cho một số và xe phù hợp hơn cho những người khác.
Những gì chúng tôi đang quan tâm đến văn học trong các lớp học của chúng tôi là, tất nhiên, không phải là ý nghĩa của đơn giản các điều khoản tham chiếu như chó và mèo (và xe hơi, để nhớ lại một trong hai hội thảo và những gì là vui sướng về sự tinh tế của ngôn ngữ), nhưng phức tạp hơn nhiều, mặc dù thường là ngắn, thậm chí đơn âm-từ ngữ về những vòng tròn văn học vĩ đại; tình yêu và ghét, công lý và trả thù, tốt và xấu, đúng và sai. Đó là những câu hỏi về bản chất con người mà văn học nói, và về những Rosenblatt cảnh báo:
. Điều nguy hiểm là trong việc áp dụng một cách mù quáng của những người có thái độ đối với bản chất con người và hành vi tràn ngập bầu không khí rất chúng ta sống trong Thật không may, những ý tưởng được thực hiện nhất cho các cấp thường là những người mà khen scrutiny.26 hoài nghi nhất
Như chúng ta đọc, nếu chúng ta đọc chu đáo, chúng tôi tinh chỉnh quan niệm của chúng ta về bản chất con người và hành vi. Macbeth mời gọi chúng ta suy nghĩ về quyền lực và tham vọng, xác định lại những điều khoản khi chúng tôi đi; Invisible Man đòi hỏi chúng ta xem xét những gì nó đã có màu đen ở Mỹ trong năm 1940; Tiết kiệm Private Ryan khuyến khích chúng ta phải xem xét lại những vinh quang của chiến tranh; sách và các bài thơ và các vở kịch và phim khác mời gọi chúng ta suy nghĩ về các vấn đề khác.
Nó là ngâm của chúng tôi trong cuốn sách này mang lại cho chúng ta niềm hy vọng lớn nhất của indentifying, hiểu biết, và có lẽ thách thức và định dạng lại những ý tưởng mà chúng ta có xu hướng hấp thụ từ các nền văn hóa:
Các có ý thức hơn những cá nhân thuộc về bản chất của các lực lượng văn hóa mà ông đang tương tác, thông minh hơn anh có thể chấp nhận hay chống đối lại họ, và thông minh hơn anh ta có thể thay đổi quyền lực của họ và họ direction.27
Sức mạnh của cuốn sách thích To Kill a Mockingbird hoặc Huckleberry Finn nằm trong câu hỏi của họ về "thái độ đối với bản chất con người và tiến hành" tổng vốn ngập tràn xã hội vào thời điểm chúng được viết ra, và rằng vẫn còn làm ô nhiễm nó, và khả năng của họ để làm cho độc giả có ý thức hơn về những lực lượng văn hóa để họ có thể định hình lại cho họ.
Vì vậy, đó là với tất cả các nền văn học lớn. Mặc dù chúng tôi đã nhấn mạnh phản ứng cá nhân và đã lập luận rằng phản ứng và giải thích không thể được thảo luận đầy đủ mà không xem xét người đọc, văn học cũng là một máy chủ mục đích xã hội. Nó tích hợp đầu đọc vào nền văn hóa, mời cô xác định mình chống lại nền văn hóa của những kỳ vọng và thay đổi nền mà là cô ấy làm như vậy. Jauss cho rằng người đọc:
Không phải lần đầu tiên đụng vào một chướng ngại vật mới để đạt được một trải nghiệm mới về thực tại. Kinh nghiệm đọc sách có thể giải phóng một từ thích nghi, thành kiến, và predicaments của một thói quen sống ở chỗ nó buộc một đến một nhận thức mới của sự vật. Các chân trời của sự mong đợi của văn học phân biệt chính nó trước khi các chân trời của sự mong đợi của các thói quen sống lịch sử ở chỗ nó không chỉ bảo kinh nghiệm thực tế nhưng cũng dự đoán trước khả năng chưa thực hiện, mở rộng không gian hạn chế của hành vi xã hội cho những ham muốn mới, tuyên bố, và tánh hiếu kỳ, và qua đó mở ra con đường kinh nghiệm trong tương lai. 28
Văn học do đó có một "chức năng xã hội hình thành" -đó cả hình dạng cá nhân để ông phù hợp với văn hóa và biến dạng văn hóa để đáp ứng với tầm nhìn mới. Annie Dillard viết, "tâm trí phù hợp với thế giới và hình dạng nó như một dòng sông phù hợp với hình dạng và ngân hàng riêng của mình" 29 mang phong cách riêng và xã hội, sau đó, hai khía cạnh của chức năng văn học. Nó đào người đọc trong các công ước về ý nghĩa đặc biệt đối với xã hội, đem lại cho các thành viên trong nhóm một khung khái niệm phổ biến, và nó biến dạng khuôn khổ đó bằng cách mang đến mang trên nó những gì là độc đáo trong các nhà văn và người đọc. Vì vậy nó tạo cho người đọc để phù hợp với văn hóa và cải cách văn hóa của mình để phù hợp với người đọc.
Đây là một tầm nhìn nhiều hơn nữa hoàn toàn của các "di sản văn hóa" hơn được cung cấp bởi các chương trình giảng dạy văn học truyền thống, mà thường có vẻ như để xem các di sản văn hóa như một chồng sách hoặc một danh sách các tên tuổi lớn. Ở đây chúng ta bắt đầu phát triển một cảm giác của mối quan hệ năng động giữa các cá nhân - đọc hoặc nhà văn và văn hóa. Các cá nhân đồng hóa văn hóa vào chính mình, xác định chính mình trong mối quan hệ với các chỉ tiêu của các nền văn hóa, và ép cho việc xác định lại những định mức. Trong các chương trình giảng dạy truyền thống, nhiệm vụ là nhiều đơn giản và ít thú vị; nó chỉ đơn giản bao gồm việc học văn hóa, nhớ phác thảo thô của nó và các sự kiện lớn và tên của nó, và chấp nhận giá trị và phong tục của nó. Jauss và những người khác đề nghị một vai trò nhiều hơn nữa mạnh mẽ và khỏe mạnh cho văn học. Họ chỉ ra rằng nhiệm vụ chính của nó là xác định thực tế -. Làm rõ và làm phong phú thêm sự hiểu biết của chúng ta về "tình yêu" "công lý", "tốt", "đúng", "hạnh phúc" và các vấn đề văn hóa lớn khác
Sự thay đổi đang nổi lên trong quan điểm của chúng ta về văn bản , vai trò của người đọc, của hành động đọc, và của vị trí của văn học trong văn hóa ra một câu hỏi liên quan về bản chất của giải. Mặc dù tất cả các cuộc khủng hoảng trong những lời chỉ trích, như một số nhà lý luận đã quan sát, giải thích vẫn là mục tiêu không bị tranh cãi của nghiên cứu văn học. Jonathan Culler, mạnh mẽ hơn nữa khác, lên án xu hướng này.
Có rất nhiều lời chỉ trích đối đầu mất rằng, nhiều điều chúng ta cần phải nâng cao sự hiểu biết của chúng ta về văn học, nhưng có một điều chúng ta không cần phải có nhiều cách giải thích của tác phẩm văn học. Nó không phải là ở tất cả các khó khăn nào trong danh một vị tướng đã được dự án quan trọng này sẽ rất có lợi ích hấp dẫn nếu thực hiện thông qua một số biện pháp để hoàn thành; và một danh sách như vậy là ở bản thân minh họa tốt nhất của khả năng sinh sản tiềm năng của những cách khác viết về văn học. Chúng tôi không có tài khoản thuyết phục về vai trò của chức năng của văn học trong xã hội hay ý thức xã hội. Chúng tôi chỉ có lịch sử rời rạc hay giai thoại văn học như một cơ quan: chúng ta cần một thăm dò đầy đủ hơn về mối quan hệ lịch sử của nó với các hình thức khác của diễn ngôn qua đó thế giới được tổ chức và hoạt động của con người được cho ý nghĩa. Chúng ta cần một tài khoản phức tạp hơn và apposite về vai trò của văn học trong các nền kinh tế tâm lý của cả hai nhà văn và độc giả; và đặc biệt là chúng ta phải hiểu nhiều hơn là biết về ảnh hưởng của ngôn hư cấu ... các cách di chuyển giữa cuộc sống và nghệ thuật? 30 là gì
Điều trị văn học như kinh nghiệm, chứ không phải chỉ đơn giản là văn bản mang ý nghĩa, đòi hỏi chúng ta ít nhất phải đánh giá lại bản chất của giải. Fish sẽ tái định nghĩa giải thích như kinh nghiệm. Culler sẽ đi xa hơn và có chúng tôi từ bỏ quan điểm cho rằng việc giải thích là chỉ nhiệm vụ quan trọng, hoặc thậm chí có giá trị nhất. Các nhu cầu anh liệt kê cho nghiên cứu văn học đề nghị phạm vi khả năng. Rõ ràng, một số đã và đang được giải quyết-Fish giao dịch với các hiệu ứng văn học, Bleich và những người khác với "nền kinh tế tâm lý," Jauss với chức năng của nó trong ý thức xã hội. Tất cả các phương pháp này có thể bắt đầu ảnh hưởng và định hình lại các chương trình giảng dạy văn học trong các trường trung học, chúng tôi cung cấp các cấu trúc mới, mục tiêu, và các hoạt động. Văn bản này sẽ khám phá một số những thay đổi cảm hứng từ tác phẩm của Rosenblatt và những người khác.
Trong chương tiếp theo, chúng tôi sẽ tiếp tục thảo luận về mối quan hệ của chúng ta đang thảo luận ở đây, mà của người đọc và các văn bản, người đọc và độc giả khác, các văn bản và các văn bản khác và các cuộc thảo luận chắc chắn sẽ dẫn đến việc xem quang phổ rộng các mối quan hệ, những cấu thành văn hóa. Cuối cùng, văn học là các hồ chứa của các nỗ lực của con người để đối phó với cuộc sống, để áp đặt một trật tự về sự hỗn loạn o
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: