Chapter 25The Vilhelm Case Part 3

Chapter 25The Vilhelm Case Part 3"W

Chapter 25

The Vilhelm Case Part 3


"Well Basil, we checked every book on these shelves and still nothing. What will we do now?" Dawson said collapsing on his bottom on Prince Vilhelm's bed.

"This doesn't make sense. We would have found a book that would be useful by now, but each book has nothing to offer." Basil said frowning as he held his magnifying glass, while standing next to Dawson on the large bed.

Dawson sighed.

"I just hope Haru and Crisp will return soon. I'm starting to go a bit mad, I'm too famished." Dawson said looking up at the ceiling, which had been painted in a landscape.

Basil growled under his breath.

"Those two should have been back by now! Crisp and Haru probably got themselves lost."

Basil then sighed in irritation and headed to the headboard of the bed, walking between the bed's two pillows.

"We better go search for them."

Dawson got up slowly, and then followed Basil, who grabbed a part of the headboard and began to climb down.

"Be careful, climbing down." Basil said.

Dawson looked nervously at the headboard and reluctantly moved into position to climb down. However while doing so, he didn't get good footing,

Dawson exclaimed as he realized this and began to fall backwards from the bed.

"Dawson?!" Basil cried in alarm as he watched as Dawson land right on the edge of the bed’s foundation.

"Oh dear!" Dawson said peering down at the floor where his bowler hat landed.

Basil let go of the headboard and landed right next to Dawson.

"You alright?"

"A little startled, but fine." Dawson smiled bashfully.

Basil gave a relieved smile and turned to face the mattress only to frown.

"Say Dawson, there is something between the mattress and foundation."

Dawson directed his gaze where Basil gestured, and tilted his head.

"Yes it appears so."

"Help me pull it out."

Basil and Dawson reached between the furniture till they touched a solid object and began to tug at it.

Basil's eyes widen little by little when, the object they were pulling turned out to be a blue book with a blank cover.

"Peculiar. Let's drop it down."

Once they finally pulled the entire book out they let it fall to the ground with a thud, before climbing down the rest of the way to inspect it.

Basil opened the cover of the book to see the first page in a notebook format.

"A journal, under the Prince's mattress?" Dawson questioned looking at the blank lined paper with Basil.

Basil frowned and turned the page to see neat penmanship on the two pages that were open before them.

"My word. . ." Dawson said, before leaning down to look at the writing and reading it aloud.

"Once again, my parents gave me another broken promise.

They always tell me that we will do something and in the end they are too busy.

They always put their royal duties before me and never consider my feelings. I'm getting very upset about that more than ever now.

Archibald kept on scolding me that my parents are always hard at work to make their subjects happy. I understand that, but what upsets me is they don't put that same effort into making me happy.

I hardly see them anymore these days.

Ever since I turned 8, they put their complete faith in Archibald into taking care of me and teaching me things and focused solely on their work and forgot about me. They expect him to do the work a governess would do, but completely forgot that Archibald is just my tutor.

I miss the days when I was younger. When I was very dependent on my parents. Back then it seemed like we were inseparable. Now it seems like I only get to see them during dinner and bedtime when they kiss me goodnight, but they have been doing that less frequently and I think they aren't going to even bother telling me goodnight soon. I better prepare myself for that possibility. - V"

Once Dawson finished reading the paragraph aloud he looked at Basil.

"That initial, V. This is Prince Vilhelm's writing. It's must be like a diary to him." Dawson said.

"And from the way it's hidden between his mattresses I assume he wants it to be a secret." Basil said flipping through the pages to find more of his writing.

Dawson interrupted Basil's page flipping.

"Wait, look here Basil." Dawson said looking at another paragraph.

"Six months until the Offering Festival and already mom and dad are working harder than usual. Great. More time taken away of me not seeing my parents.

I was actually foolish enough to mutter to myself how I wished my parents never created this dumb festival, this afternoon.

Kunz, who was nearby when I said this, took me aside and scolded me on how the Offering Festival was a benevolent event that our Kingdom takes great pride having each year. He then told me we don't have time from my selfishness and walked off.

For a stuttering dog who is one of the shortest in the palace, he sure enjoys scolding me like Archibald. And remarks like that really don't make me feel any better. If anything they make me want to run away from these awful people. From the royal advisor, my tutor, the disapproving eyes of the maids and other servants, to my unloving parents.

Okay, maybe I shouldn't say unloving. . . They do show they love to me and always look so sad when they tell me that we can't spend time with each other alone. But they still don't bother to bend some rules for me and put of work, so they could spend even just a little time with their son. No, unloving doesn't fit, uncaring does however.

I wish I didn't think like this, but I do and no matter how hard I try, I can't remain positive in my situation. Everyone is right about me, I'm selfish, negative, needy, and not at all the right successor for my parents to rule this kingdom after they pass the thrown to me. My parents would be better off with another kid who is everything I'm not. But life wasn't fair for them sadly, because they had me. - V"

Dawson frowned at the last sentence.

"My, the prince obviously wasn't the most happiest prince. Offering Festival? I wonder what that is? Was this recent?"

Basil studded the words and nodded.

"It must have been. The ink looks more fresh from the previous pages and we still have yet to read the rest. And based on the extremely right slanted writing and the darkness and indentations left from the writing, I believe the young lad to be profoundly depressed and capable of very extreme and desperate acts."

Basil smirked.

"Dawson, I we finally found what we need. Clues."

OOO

Not thinking twice, Haru leaped off of Crisp, alarming him, and landing a bit hard on her feet.

Wincing back the pain, Haru bolted towards Toto's figure.

"Toto?!" Haru called out.

Crisp who broke out of his shock, wore an angered look, as he called down to Haru.

"Haru?! What are you thinking, jumping down from that height?! You could have broken your legs!" Crisp yelled at her, trailing behind her as she got closer to Toto.

Ignoring Crisp's outburst, she made it behind the large raven’s back who laid on his side and quickly ran around to face him.

"Toto?! Toto! How are-?! What's wrong?!" Haru cried crouching to cup Toto's face in her small hands.

Groaning, Toto slowly opened his eyes and gazed up at the brown mouse staring at him in horror and groaned out.

"Don't. . . drink. . . that water." Toto struggled to whisper as he extended his wing in the direction of the cart holding the water, before going limp.

"Toto?!" Haru cried frantically as she desperately tried to bring the raven back into consciousness, feeling tears beginning to form in her eyes.

Crisp landed next to Haru and examined the larger bird laying in front of them and sighed in relief.

"He's alive. But definitely not okay." Crisp said frowning at his last remark.

Haru looked up at Crisp as she used her jacket sleeve to wipe her tears.

"B-But. . . he'll be okay, right?"

"I can't say. . ." Crisp said looking intently at the raven, before turning to the cart of water, nearby.

"Did he say anything before he passed out?" Crisp frowned.

"He said not to drink some water. . . " Haru said looking in the direction Crisp was peering.

"He must have been poisoned, by that water." Crisp murmured.

"But why?! Who would poison Toto?!" Haru angrily asked glaring at Crisp, demanding answers.

"How should I know?! We just got here!" Crisp exclaimed glaring back.

Haru's glare vanished as she put he hands to the sides of her head, and began to panic.

"Okay, okay, Haru. Calm down, calm down, Haru." Haru told herself pacing the ground, before turning abruptly to Crisp.

"We need to get help! We should also get Basil." Haru said.

Crisp frowned.

"Okay, but I completely lost track of the room we were in."

"That's okay, I'll go, I think I can find it." Haru said.

"Then we better hurry-"

"No! You stay here." Haru interrupted Crisp.

"Someone needs to watch Toto and make sure no one touches that water. You have to stay Crisp." Haru said.

Crisp slowly nodded.

"Right, come back fast." Crisp said.

Haru nodded and looked at Toto one last time before bolting off into the palace.

Crisp watched Haru go and turned to look down at the large bird at his side.

"Toto. . . Who's Toto? Does she mean him?" Crisp frowned in confusion as he stared at the unconscious raven next to him.

Haru ran down the large hall of the palace as fast as she could, her mind clouded in thoughts.

'Toto, he was poisoned. But why? Why would someone harm Toto?'

Haru ran down the corner of the hall into a foyer.

'But. . . what is Toto even doing here? Why is he here? Did he come alone?'

Haru's heart thumped at the possibility that a suave and gallant cat was somewhere nearby. But she quickly shook that thought from her head and fixed her gaze down the hall as she ran.

'Whether he's here or not, I'll find out soon enough. But right now, my priority is Toto!' Haru thought determined as she ran down another hall to a familiar staircase.

OOO

"Hope birdbrain made himself useful and figured some more things out." Muta grumbled as he and the others walked to the meeting
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Chương 25Trường hợp Vilhelm phần 3"Basil tốt, chúng tôi kiểm tra mỗi cuốn sách về những kệ và vẫn không có gì. Sẽ chúng tôi làm gì bây giờ?" Dawson nói sự sụp đổ trên dưới cùng của ông trên chiếc giường hoàng tử Vilhelm."Điều này không làm cho tinh thần. Chúng tôi sẽ có thể tìm thấy một cuốn sách mà sẽ có ích bây giờ, nhưng mỗi cuốn sách không có gì để cung cấp. " Basil nói frowning như ông đã tổ chức của mình kính lúp, trong khi đứng bên cạnh Dawson trên đáy lớn.Dawson thở dài."Tôi chỉ hy vọng Haru và sắc nét sẽ trở lại sớm. Tôi bắt đầu đi một chút điên, tôi quá đói." Dawson nói nhìn trần nhà, mà đã được sơn trong một cảnh quan.Basil growled theo hơi thở của mình."Hai cần phải có trở lại bởi bây giờ! Sắc nét và Haru có thể đã nhận mình mất. "Basil sau đó thở dài trong kích thích và hướng đến headboard của giường, đi bộ giữa đáy của hai gối."Chúng tôi nên đi tìm cho họ."Dawson đứng dậy từ từ, và sau đó theo sau Basil, người nắm lấy một phần của headboard và bắt đầu leo lên."Hãy cẩn thận, leo." Basil nói.Dawson nhìn nervously headboard và miễn cưỡng chuyển vào vị trí để leo lên. Tuy nhiên trong khi làm như vậy, ông đã không nhận được tốt chân,Dawson kêu lên khi ông nhận ra điều này và bắt đầu rơi ngược từ đáy."Dawson?!" Basil khóc trong báo động như ông dõi như Dawson đất ngay trên rìa của giường nền tảng."Oh dear!" Dawson nói peering xuống ở tầng nơi ông hat bowler đổ bộ.Basil buông bỏ headboard và hạ cánh ngay bên cạnh Dawson."Bạn không sao chứ?""Một chút giật mình, nhưng tốt." Dawson cười bashfully.Basil cho một nụ cười nhẹ nhõm và quay sang phải đối mặt nệm chỉ để nhăn."Nói Dawson, đó là một cái gì đó giữa nệm và nền tảng."Dawson đạo diễn của mình chiêm ngưỡng nơi Basil gestured, và nghiêng đầu của mình."Có nó xuất hiện như vậy.""Giúp tôi kéo nó ra."Húng quế và Dawson đạt đến giữa các đồ nội thất cho đến khi chúng chạm vào một đối tượng rắn và bắt đầu để kéo vào nó.Basil's mắt mở rộng dần dần khi đối tượng họ đã kéo bật ra là một cuốn sách màu xanh với một trống trải."Đặc biệt. Hãy thả nó."Một khi họ cuối cùng kéo toàn bộ cuốn sách ra họ để cho nó rơi xuống mặt đất với một té nghe cái bịch, trước khi leo xuống phần còn lại của cách để kiểm tra nó.Basil mở trang bìa của cuốn sách để xem trang đầu tiên trong một định dạng máy tính xách tay."Một tạp chí, dưới của hoàng tử nệm?" Dawson hỏi nhìn lót giấy trống với húng quế.Basil cau mày và bật trang để xem gọn gàng penmanship trên hai trang được mở trước khi họ."Của tôi từ..." Dawson nói, trước khi nghiêng xuống để xem các văn bản và đọc nó aloud."Một lần nữa, cha mẹ tôi đã cho tôi một lời hứa bị hỏng.Họ luôn luôn nói với tôi rằng chúng tôi sẽ làm một cái gì đó và cuối cùng họ đang quá bận rộn.Họ luôn luôn đặt nhiệm vụ hoàng gia của họ trước khi tôi và không bao giờ xem xét cảm xúc của tôi. Tôi nhận được rất khó chịu về điều đó nhiều hơn bao giờ hết bây giờ.Archibald giữ trên scolding tôi rằng cha mẹ của tôi là luôn luôn khó khăn tại nơi làm việc để làm cho đối tượng của họ hạnh phúc. Tôi hiểu điều đó, nhưng những gì rối loạn tôi là họ không đưa những nỗ lực tương tự vào làm cho tôi hạnh phúc.Tôi hầu như không thấy chúng nữa những ngày này.Kể từ khi tôi bật 8, họ đặt Đức tin của họ đầy đủ trong Archibald vào chăm sóc của tôi và dạy tôi điều và chỉ tập trung vào công việc của họ và quên mất tôi. Họ mong đợi anh ta để làm việc một gia sư sẽ làm gì, nhưng hoàn toàn quên rằng Archibald là chỉ gia sư của tôi.Tôi nhớ những ngày khi tôi đã trẻ hơn. Khi tôi đã rất phụ thuộc vào cha mẹ tôi. Trở lại sau đó, nó có vẻ như chúng tôi đã không thể tách rời. Bây giờ nó có vẻ như tôi chỉ có thể nhìn thấy chúng trong bữa ăn tối và đi ngủ khi họ hôn tôi chúc nhau ngủ ngon, nhưng họ đã thực hiện mà ít thường xuyên và tôi nghĩ rằng họ sẽ không ngay cả bận tâm nói cho tôi chúc nhau ngủ ngon sớm. Tôi tốt hơn chuẩn bị bản thân mình cho khả năng đó. -V "Sau khi Dawson hoàn tất đọc đoạn aloud ông nhìn húng quế."Đó ban đầu, V. Đây là hoàng tử Vilhelm viết. Nó phải như một cuốn nhật ký với anh ta. " Dawson nói."Và cách nó che giữa nệm của mình, tôi giả sử ông muốn nó là một bí mật." Basil nói flipping thông qua các trang để tìm thấy nhiều văn bản của mình.Dawson gián đoạn Basil's trang flipping."Chờ đợi, hãy nhìn Basil." Dawson nói nhìn một đoạn."Sáu tháng cho đến Lễ hội cung cấp và đã mẹ và dad đang làm việc khó hơn bình thường. Tuyệt. Thêm thời gian lấy đi của tôi không nhìn thấy cha mẹ tôi.Tôi đã thực sự ngu si, đủ để mutter cho bản thân mình như thế nào tôi muốn cha mẹ tôi không bao giờ tạo ra Lễ hội ngu ngốc này, buổi chiều này.Kunz, những người ở gần đó khi tôi nói điều này, đã cho tôi sang một bên và scolded tôi trên làm thế nào các lễ hội cung cấp là một sự kiện tốt bụng của chúng tôi Quốc Anh mất tuyệt vời tự hào có mỗi năm. Ông sau đó nói với tôi chúng tôi không có thời gian từ ích kỷ của tôi và bước đi tắt.Cho một nói lắp chó là một trong ngắn nhất trong cung điện, ông chắc chắn thích scolding tôi như Archibald. Và nhận xét như vậy thực sự không làm cho tôi cảm thấy bất kỳ tốt hơn. Nếu bất cứ điều gì họ làm cho tôi muốn chạy ra khỏi những người này khủng khiếp. Từ cố vấn Hoàng gia, gia sư của tôi, mắt disapproving của những người phục vụ phòng và các công chức, mẹ unloving.Chấp nhận được, có lẽ tôi không nên nói unloving... Họ cho thấy họ thích tôi và luôn luôn nhìn như vậy buồn khi họ nói với tôi rằng chúng tôi không thể dành thời gian với nhau một mình. Nhưng họ vẫn không bận tâm để uốn cong một số quy tắc đối với tôi và đưa công việc, do đó, họ có thể chi tiêu thậm chí chỉ cần một ít thời gian với con trai của họ. Không, unloving không phù hợp với, uncaring hiện tuy nhiên. Tôi muốn tôi đã không nghĩ như thế này, nhưng tôi làm và không có vấn đề làm thế nào cứng tôi cố gắng, tôi không thể vẫn tích cực trong tình hình của tôi. Tất cả mọi người là đúng về tôi, tôi là ích kỷ, tiêu cực, nghèo, và không phải ở tất cả sự kế thừa đúng cho cha mẹ tôi để cai trị Vương Quốc này sau khi họ vượt qua các ném cho tôi. Cha mẹ tôi sẽ giảm giá tốt hơn với một đứa trẻ là tất cả mọi thứ tôi không. Nhưng cuộc sống không công bằng cho họ thật đáng buồn, vì họ đã cho tôi. -V "Dawson cau mày lúc câu cuối cùng."Của tôi, Hoàng tử rõ ràng không phải là hoàng tử đặt hạnh phúc nhất. Lễ hội cung cấp? Tôi tự hỏi những gì có nghĩa là? Là này tại?"Basil studded các từ và gật đầu."Nó phải có. Mực có vẻ hơn tươi từ các trang trước và chúng tôi vẫn chưa đọc phần còn lại. "Và dựa trên các văn bản nghiêng rất đúng và bóng tối và lõm từ các văn bản, tôi tin rằng chàng trai trẻ được chán nản sâu sắc và có khả năng hành vi rất khắc nghiệt và tuyệt vọng."Basil cười."Dawson, tôi chúng tôi cuối cùng đã tìm thấy những gì chúng tôi cần. Manh mối."OOOKhông phải suy nghĩ hai lần, Haru leaped tắt của sắc nét, đáng báo động anh ta, và hạ cánh một chút khó khăn trên đôi chân của mình.Wincing trở lại đau, Haru bolted hướng tới con số của Toto."Toto?!" Haru gọi là.Sắc nét người đã phá vỡ ra khỏi sốc của ông, mặc một cái nhìn giận dữ, như ông gọi là để Haru."Haru?! Bạn suy nghĩ, nhảy xuống từ độ cao là gì?! Bạn có thể đã hỏng chân của bạn!" Sắc nét hét vào cô ấy, theo sau cô khi cô nhận gần gũi hơn với Toto.Bỏ qua sự trồi lên của sắc nét, cô đã làm cho nó lưng con quạ lớn người đặt bên mình và nhanh chóng chạy xung quanh để đối mặt với anh ta."Toto?! Toto! Làm thế nào là-?! Những gì là sai?!" Haru khóc crouching để chén Toto của khuôn mặt trong bàn tay nhỏ của cô.Groaning, Toto từ từ mở mắt của mình và nhìn lên tại chuột nâu nhìn chằm chằm vào anh ta trong kinh dị và groaned."Đừng... uống... rằng nước." Toto đấu tranh để thì thầm khi ông mở rộng cánh của mình trong sự chỉ đạo của giỏ hàng giữ nước, trước khi đi nhao."Toto?!" Haru khóc điên cuồng như cô tuyệt vọng cố gắng để mang con quạ lại vào tâm thức, nước mắt cảm giác bắt đầu hình thành trong đôi mắt của cô.Sắc nét hạ cánh bên cạnh Haru và kiểm tra chim lớn đặt ở phía trước của họ và thở dài trong cứu trợ."Anh ta còn sống. "Nhưng chắc chắn không đồng ý." Sắc nét nói frowning lúc nhận xét cuối cùng của mình.Haru nhìn lên tại sắc nét như cô sử dụng tay áo jacket của mình để lau nước mắt của cô."B-nhưng... ông sẽ ổn thôi, phải không?""Tôi không thể nói..." Sắc nét nói nhìn chăm chú vào con quạ, trước khi chuyển vào giỏ hàng của nước, gần đó."Anh ta nói bất cứ điều gì trước khi ông thông qua?" Sắc nét cau mày."Ông không để uống một số nước... "Haru nói tìm kiếm theo hướng Crisp peering."Ông phải có được bị ngộ độc, do đó nước." Sắc nét murmured."Nhưng sao?! Người nào chất độc Toto?!" Haru giận dữ yêu cầu rõ ràng lúc Crisp, yêu cầu câu trả lời."Làm thế nào nên tôi biết?! Chúng tôi chỉ có ở đây!" Sắc nét kêu lên trở lại rõ ràng.Ánh sáng chói của Haru biến mất như nó đặt bàn tay của ông để các bên của đầu, và bắt đầu hoảng loạn."Okay, okay, Haru. Bình tĩnh, bình tĩnh xuống, Haru." Haru nói với mình pacing mặt đất, trước khi chuyển đột ngột sắc nét."Chúng tôi cần để có được trợ giúp! Chúng tôi cũng nên Basil." Haru nói.Sắc nét cau mày."Được rồi, nhưng tôi hoàn toàn mất theo dõi của chúng tôi đã ở phòng.""That's okay, tôi sẽ đi, tôi nghĩ rằng tôi có thể tìm thấy nó." Haru nói."Sau đó chúng tôi tốt hơn vội vàng-""Không! Bạn ở đây." Haru ngắt sắc nét."Có người cần để xem Toto và đảm bảo rằng không có ai chạm vào mà nước. Bạn phải ở Crisp." Haru nói.Sắc nét gật đầu từ từ."Phải, trở lại nhanh." Sắc nét nói.Haru gật đầu và nhìn Toto một lần cuối cùng trước khi bolting ra vào cung điện.Sắc nét dõi Haru đi và quay sang nhìn xuống ở những con chim lớn tại bên mình."Toto... Toto là ai? Cô có nghĩa anh ta?" Sắc nét cau mày trong sự nhầm lẫn như ông stared lúc con quạ vô thức bên cạnh anh ta.Haru chạy xuống hội trường lớn của cung điện nhanh như cô có thể, tâm trí của cô trời có nhiều mây trong suy nghĩ.' Toto, ông bị đầu độc. Nhưng tại sao? Tại sao một ai đó sẽ gây tổn hại Toto?'Haru chạy xuống góc của hội trường vào một giải lao.' Nhưng... Toto làm gì ở đây? Tại sao hắn lại ở đây? Ông đã đi một mình?'Trái tim của Haru thumped lúc khả năng một con mèo suave và dũng cảm là một nơi nào đó gần đó. Nhưng cô ấy một cách nhanh chóng làm rung chuyển mà suy nghĩ từ đầu và cố định chiêm ngưỡng của mình xuống hội trường như cô chạy.' Cho dù ông là ở đây hay không, tôi sẽ tìm ra sớm thôi. Nhưng ngay bây giờ, ưu tiên của tôi là Toto!' Haru nghĩ được xác định như cô chạy xuống một trường để một cầu thang quen thuộc.OOO"Hy vọng birdbrain trở thành hữu ích và tìm một số điều thêm ra." Muta grumbled như ông và những người khác đi bộ đến cuộc họp
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Chương 25 Các Vilhelm Trường hợp Phần 3 "Vâng Basil, chúng tôi kiểm tra tất cả các cuốn sách về những kệ và vẫn không có gì. Những gì chúng ta sẽ làm gì bây giờ?" Dawson nói trên bị sụp đổ dưới của mình trên giường Hoàng tử của Vilhelm. "Điều này không có ý nghĩa. Chúng tôi đã có thể tìm thấy một cuốn sách mà có thể hữu ích bởi bây giờ, nhưng mỗi cuốn sách có gì để cung cấp." Basil nói cau mày khi anh nắm kính lúp của mình, trong khi đứng bên cạnh Dawson trên giường lớn. Dawson thở dài. "Tôi chỉ hy vọng Haru và Crisp sẽ sớm trở lại. Tôi bắt đầu đi một chút điên, tôi quá đói. " Dawson nói nhìn lên trần nhà, mà đã được vẽ trong một cảnh quan. Basil gầm gừ dưới hơi thở của mình. "Những hai nên đã trở lại bây giờ! Crisp và Haru có thể nhận mình bị mất." Basil sau đó thở dài trong sự kích thích và đứng đầu với đầu giường của giường, đi bộ giữa hai chiếc gối của giường. "Chúng ta nên đi tìm kiếm cho họ." Dawson đã lên từ từ, và sau đó tiếp Basil, người nắm lấy một phần của đầu giường và bắt đầu leo xuống. "Hãy cẩn thận, leo xuống . " Basil nói. Dawson nhìn lo lắng ở đầu giường và miễn cưỡng di chuyển vào vị trí để leo xuống. Tuy nhiên khi làm như vậy, ông đã không nhận được vị thế tốt, Dawson kêu lên khi anh nhận ra điều này và bắt đầu rơi ngược trở lại từ giường. "Dawson ?!" Basil khóc báo động khi anh nhìn như Dawson quyền sử dụng đất trên các cạnh của nền tảng của giường. "Ôi trời ơi!" Dawson nói vừa nhìn xuống sàn nhà, nơi chiếc mũ quả dưa của ông hạ cánh. Basil buông đầu giường và hạ cánh xuống ngay bên cạnh Dawson. "Cậu ổn chứ?" "Một chút giật mình, nhưng tốt." Dawson mỉm cười e thẹn. Basil đã đưa ra một nụ cười nhẹ nhõm và quay mặt nệm duy nhất để tiết kiệm nụ cười. "Say Dawson, có cái gì đó giữa nệm và nền tảng." Dawson hướng ánh mắt của mình, nơi Basil ra hiệu, và nghiêng đầu. "Có nó xuất hiện như vậy. "" Giúp tôi kéo nó ra. "Basil và Dawson đạt được giữa các đồ nội thất cho đến khi chúng chạm vào một vật rắn và bắt đầu kéo mạnh nó. mắt Basil mở rộng từng chút một khi, đối tượng họ đã kéo bật ra được một màu xanh đặt với một bìa trắng. "Peculiar. Hãy thả nó xuống." Một lần cuối cùng họ đã rút toàn bộ cuốn sách ra họ để cho nó rơi xuống đất với một tiếng, trước khi leo xuống phần còn lại của con đường để kiểm tra nó. Basil mở nắp của cuốn sách để xem trang đầu tiên trong một định dạng máy tính xách tay. "Một tạp chí, dưới nệm của Hoàng tử?" Dawson hỏi nhìn vào lót giấy trắng với Basil. Basil cau mày và quay trang để xem cậu viết chữ gọn gàng trên hai trang được mở trước họ. "Lời ta..." Dawson cho biết, trước khi cúi xuống nhìn vào văn bản và đọc to lên. "Một lần nữa, cha mẹ tôi đã cho tôi một lời hứa bị phá vỡ. Họ luôn luôn nói với tôi rằng chúng tôi sẽ làm một cái gì đó và cuối cùng họ quá bận rộn. Họ luôn đặt mình nhiệm vụ hoàng gia trước khi tôi và không bao giờ xem xét cảm xúc của tôi. Tôi nhận được rất buồn về điều đó hơn bao giờ hết bây giờ. Archibald tiếp tục la mắng tôi rằng bố mẹ tôi luôn làm việc chăm chỉ để làm cho đối tượng của họ hạnh phúc. Tôi hiểu điều đó, nhưng những gì tôi làm đảo lộn là họ không đặt những nỗ lực cùng vào làm cho tôi hạnh phúc. Tôi hầu như không nhìn thấy chúng nữa những ngày này. Kể từ khi tôi quay 8, họ đặt niềm tin hoàn toàn của họ trong Archibald vào chăm sóc cho tôi và dạy tôi mọi thứ và chỉ tập trung vào công việc của họ và quên về tôi. Họ hy vọng anh ta làm công việc gia sư sẽ làm gì, nhưng hoàn toàn quên rằng Archibald chỉ là gia sư của tôi. Tôi nhớ những ngày khi tôi còn trẻ. Khi tôi đã rất phụ thuộc vào cha mẹ của tôi. Lúc đó nó có vẻ như chúng tôi đã không thể tách rời. Bây giờ có vẻ như tôi chỉ có thể nhìn thấy chúng trong bữa tối và đi ngủ khi họ hôn tôi chúc ngủ ngon, nhưng họ đã làm điều đó ít thường xuyên hơn và tôi nghĩ rằng họ sẽ không thậm chí bận tâm nói tôi ngủ ngon sớm. Tôi chuẩn bị tốt hơn cho khả năng đó. - V "Một khi Dawson đọc đoạn lớn tiếng anh nhìn Basil hoàn thành. Đó là ban đầu, V. Đây là văn bản Hoàng tử của Vilhelm". Nó phải giống như một cuốn nhật ký cho anh ta. "Dawson cho biết." Và từ cách nó ẩn giữa nệm của mình Tôi giả sử anh ta muốn nó là một bí mật. "Basil nói lật qua các trang để tìm thêm các văn bản của mình. Dawson bị gián đoạn Basil lật trang. "Chờ, nhìn ở đây Basil." Dawson cho biết nhìn vào đoạn văn khác. "Sáu tháng cho đến khi Liên hoan chào bán và đã được mẹ và cha đang làm việc chăm chỉ hơn so với bình thường. Tuyệt vời. Thêm thời gian lấy đi của tôi không nhìn thấy cha mẹ tôi. Tôi đã thực sự ngu si, đủ để lẩm bẩm với bản thân mình như thế nào tôi muốn cha mẹ tôi không bao giờ tạo ra lễ hội câm này, chiều nay. Kunz, người đang ở gần đó khi tôi nói điều này, tôi qua một bên và mắng tôi về cách hoan chào là một sự kiện từ thiện của nước đó chúng tôi rất tự hào có mỗi năm. Sau đó, ông nói với tôi, chúng tôi không có thời gian từ sự ích kỷ của tôi và bỏ đi. Đối với một con chó nói lắp là một trong những ngắn nhất trong các cung điện người, ông chắc chắn rất thích la mắng tôi như Archibald. Và nhận xét ​​như vậy thực sự không làm cho tôi cảm thấy tốt hơn. Nếu bất cứ điều gì họ làm cho tôi muốn chạy trốn khỏi những người khủng khiếp. Từ các cố vấn hoàng gia, gia sư của tôi, đôi mắt không bằng lòng của những người giúp việc và đầy tớ khác với cha mẹ unloving của tôi. Được rồi, có lẽ tôi không nên nói unloving. . . Họ thấy họ yêu tôi và luôn luôn trông rất buồn khi họ nói với tôi rằng chúng ta không thể dành nhiều thời gian với nhau một mình. Nhưng họ vẫn không bận tâm để uốn cong một số quy tắc cho tôi và đưa công việc, do đó, họ có thể chi tiêu thậm chí chỉ cần một ít thời gian với con trai của họ. Tuy nhiên không có, unloving không phù hợp, không quan tâm không. Tôi muốn tôi không nghĩ như thế này, nhưng tôi làm và không có gì khó khăn khi tôi cố gắng, tôi không thể ở lại tích cực trong tình hình của tôi. Tất cả mọi người là đúng về tôi, tôi ích kỷ, tiêu cực, thiếu thốn, và không phải ở tất cả các kế ngay cho cha mẹ tôi để cai trị vương quốc này sau khi họ vượt qua được ném vào tôi. Cha mẹ tôi sẽ được tốt hơn off với một đứa trẻ là ai tất cả mọi thứ tôi không. Nhưng cuộc sống là không công bằng cho họ thật đáng buồn, vì họ đã cho tôi. - V "Dawson cau mày ở câu cuối cùng." My, hoàng tử rõ ràng không phải là hoàng tử hạnh phúc nhất. Chào lễ hội? Tôi tự hỏi đó là gì? Là thế này đây? "Basil studded những lời nói ấy." Nó phải có được. Mực trông tươi hơn từ các trang trước và chúng tôi vẫn chưa đọc phần còn lại. Và dựa vào việc viết nghiêng rất đúng và bóng tối và vết lõm còn lại từ các văn bản, tôi tin rằng các chàng trai trẻ để làm sâu sắc chán nản và có khả năng hành động rất khắc nghiệt và tuyệt vọng. "Basil cười." Dawson, tôi, chúng tôi cuối cùng đã tìm thấy những gì chúng ta cần . Manh mối. "OOO Không suy nghĩ hai lần, Haru nhảy tắt của Crisp, đáng báo động anh ta, và hạ cánh một chút khó khăn trên đôi chân của mình. Nhăn nhó lại nỗi đau, Haru bắt vít phía hình của Toto." Toto ?! "Haru gọi ra. Crisp đã nổ ra các cú sốc của mình, mặc một cái nhìn tức giận, khi anh gọi xuống Haru. "Haru ?! Bạn đang nghĩ gì, nhảy xuống từ độ cao này ?! Bạn có thể đã bị phá vỡ chân của bạn! "Crisp mắng cô, theo sau cô khi cô bước gần hơn để Toto. Bỏ qua sự bùng nổ Crisp, cô đã làm cho nó sau lưng con quạ lớn của người đặt về phía mình và nhanh chóng chạy xung quanh để đối mặt với anh." Toto ?! Toto! Làm thế nào được- ?! Có chuyện gì vậy ?! "Haru khóc cúi mình để khuôn mặt chén Toto trong bàn tay nhỏ bé của cô. Càu nhàu, Toto từ từ mở mắt ra và nhìn lên những con chuột nâu nhìn chằm chằm vào anh trong nỗi kinh hoàng và rên rỉ ra ngoài." Không. . . uống. . . rằng nước. "Toto đấu tranh để thì thầm như ông đã mở rộng cánh của mình trong sự chỉ đạo của các giỏ giữ nước, trước khi đi khập khiễng." Toto ?! "Haru khóc điên cuồng khi cô tuyệt vọng cố gắng để mang lại cho con quạ trở thành ý thức, nước mắt cảm giác bắt đầu hình thành trong mắt cô ấy. Crisp đã hạ cánh bên cạnh Haru và kiểm tra các con chim lớn hơn đặt trước mặt họ và thở phào nhẹ nhõm. "Ông ấy còn sống. Nhưng chắc chắn không ổn. "Crisp nói cau mày trước ý kiến cuối cùng của ông. Haru nhìn lên Crisp khi cô dùng tay áo áo khoác của mình để lau nước mắt cho cô." B-Nhưng. . . anh ấy sẽ không sao, phải không? "" Tôi không thể nói. . . "Crisp nói nhìn chăm chú vào con quạ, trước khi trở lại giỏ hàng của nước, gần đó." Hắn nói bất cứ điều gì trước khi ông ngất đi? "Crisp cau mày." Ông cho biết không uống một ít nước. . . "Haru nói nhìn theo hướng Crisp đã nhìn chăm chú." Ông phải đã bị ngộ độc, bởi nước đó. "Crisp lẩm bẩm." Nhưng tại sao ?! Ai sẽ độc Toto ?! "Haru giận dữ hỏi lườm Crisp, đòi hỏi câu trả lời." Làm thế nào tôi nên biết ?! Chúng tôi chỉ có ở đây! "Crisp kêu lên lườm lại. Chói của Haru biến mất khi cô đưa anh ta đưa cho hai bên đầu cô, và bắt đầu hoảng sợ." Được rồi, được rồi, Haru. Bình tĩnh, bình tĩnh, Haru. "Haru nói với mình đi đi lại lại mặt đất, trước khi đột ngột quay để sắc nét." Chúng tôi cần phải nhận được sự giúp đỡ! Chúng tôi cũng sẽ nhận được Basil. "Haru nói. Crisp cau mày." Được rồi, nhưng tôi hoàn toàn bị mất theo dõi của phòng chúng tôi ở. "" Không sao đâu, tôi sẽ đi, tôi nghĩ rằng tôi có thể tìm thấy nó. "Haru nói." Sau đó, chúng ta tốt hơn hurry- "" Không! Bạn ở lại đây. "Haru gián đoạn Crisp." Một người nào đó cần phải xem Toto và chắc chắn rằng không có ai chạm rằng nước. Bạn phải ở lại Crisp. "Haru nói. Crisp chậm rãi gật đầu." Đúng rồi, trở lại nhanh chóng. "Crisp nói. Haru gật đầu và nhìn Toto một lần cuối trước khi chốt ra vào cung điện. Crisp xem Haru đi và quay lại nhìn xuống con chim lớn ở bên cạnh anh. "Toto. . . Ai đang Toto? Liệu cô ấy có nghĩa là anh ta? "Crisp cau mày bối rối khi anh nhìn chằm chằm vào con quạ bất tỉnh bên cạnh anh ta. Haru chạy xuống sảnh lớn của cung điện là nhanh nhất có thể, tâm trí cô bị che khuất trong suy nghĩ. 'Toto, ông bị đầu độc. Nhưng tại sao? Tại sao một ai đó sẽ gây tổn hại cho Toto? 'Haru chạy xuống góc của hội trường thành một tiền sảnh. "Nhưng... những gì đang Toto thậm chí làm gì ở đây? Tại sao anh ở đây? Anh ta đi một mình?' trái tim của Haru đập vào khả năng rằng một con mèo ngọt ngào và hào hiệp là một nơi nào gần đó. Nhưng cô nhanh chóng lắc tưởng rằng từ đầu và gắn mắt xuống hội trường khi cô bé chạy. "Cho dù anh ta ở đây hay không, tôi sẽ sớm tìm ra đủ. Nhưng ngay bây giờ, tôi ưu tiên là Toto! ' Haru nghĩ xác định là cô chạy xuống hội trường khác đến một cầu thang quen thuộc. OOO "Hope birdbrain tự làm cho mình hữu ích và tìm một vài thứ ra ngoài." Muta càu nhàu khi ông và những người khác bước vào cuộc họp




































































































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: