Like Fred predicted, Dumbledore said nothing about the demised cat, th dịch - Like Fred predicted, Dumbledore said nothing about the demised cat, th Việt làm thế nào để nói

Like Fred predicted, Dumbledore sai

Like Fred predicted, Dumbledore said nothing about the demised cat, though Filch was unusually angry… of course it was only unusual if one knew nothing about the fate of his cat. Harry and his friends decided it would be wise to stay away from the man and not get in trouble for the time being. After breakfast they caught up to Pansy and Draco and dragged the two Slytherins into an unused classroom, where they clued the two on the latest event. It was Draco who suggested that it could be Slytherin's Chamber of Secrets. The idea was a sound one, though the kids decided to only get involved on the research level. After all it was common knowledge that Slytherin left some sort of monster in his chamber, though no one knew what the monster was and more importantly, no one believed the chamber to really exist.

"I'm telling you, this has no business to be in the restricted section…" – said Draco when they were stuck in the library one evening – "We've already read what was written in 'Hogwarts: A History'. Do you really think we'll find anything else here?"

Neville shrugged:

"No idea. However I have no desire to write Gran and ask her about this. If you think a Family library is a better place, why don't you ask your father?"

Draco cringed. His father's activity as a Death Eater during the first rise of the Dark Lord was a common topic for his arguments with the Longbottom heir. Potter seemed to not care about Lucius' past, but Neville's parents were killed by Death Eaters, so he was rather touchy:

"Longbottom, your library probably has the same books as mine. So what's the deal with not wanting to ask your Gran?"

The slightly chubby Neville grimaced:

"She'll only say that it's a story and I should get such nonsense out of my head…" – he mumbled.

Draco winced in sympathy:

"Ouch… that would be unpleasant. Pans, how about you?"

The girl shrugged and looked from one boy to another:

"You know you two are totally useless, right?"

Neville nodded gravely and Draco gave her his best puppy dog eyes, though it only caused her to snicker:

"Puppy eyes, Draco? Seriously? I practically invented that look; it's not going to work. But still this mystery is important. I'll write daddy and ask if he knows anything."

"Thanks Pans…" – said Draco.

"Not so fast," – smirked Pansy – "I'll ask daddy… and you'll help me with the Potions essay."

This made both boys roll their eyes and snicker at how totally Slytherin Pansy was.

"Fine." – he said.


While his friends were busy researching and the twins were off doing who knows what, Harry was stuck in detention. Not only was the detention served with Lockhart, but the idiot had him helping with his fan mail. It was absolutely ridiculous, but it got Harry thinking – he was the 'Boy-Who-Lived', he was definitely more famous than his idiot of a teacher. Then why did he never receive any mail from anyone? Not that Harry wanted to get fan mail, but it was still weird. Thus he put it on his mental 'to-do' list. With a sigh he turned his attention back to Lockhart.

"… so you see, Harry, my boy, you really need to manage your fame correctly." – the peacock was saying – "I'm sure I can give you a few tips. For one, you always need to send at least a small note to thank for the attention, or gift. This will make sure your fans know that you care for them…"

Harry mentally rolled his eyes: 'Well, at least there is one thing he's good at… though I really don't appreciate him thinking of me as of some sort of apprentice in the fame department. That would surely give me a swift way back into Snape's black book… and I certainly don't need that.'

$Sso hungry… Come to me… Let me kill you…$ - the strange voice murmured, making Harry glance around warily. A look at Lockhart told the boy that either the voice was his hallucination, or Lockhart was too absorbed in his fan mail to pay attention. One way or another, Harry knew full well that hearing voices was a bad thing so he didn't mention the strange occurrence to the professor.

'I'm definitely telling the guys about this… I'm pretty sure I'm not crazy, so it's something strange happening… Still, no use telling this idiot… he'd be too stupid to notice a wall in front of him until he walked into it…' – he thought derisively as he wondered just when the peacock would remember that it was almost curfew and let him go already. Finally he just couldn't take any more of the torture:

"Professor Lockhart, sir?" – he asked sweetly, gagging inside.

"Yes, my boy?" – came the reply that caused Harry to bristle. He hated being called that. It was like the man was a pedophile or something.

"Sir, it's almost curfew."

"Oh, dear boy, you should have said told me earlier. But I suppose we just lost track of time, reading fan mail is interesting, isn't it?"

"Absolutely, professor." – Harry forced himself to say.

"Well then, you'd better run to your dorm."

With a nod Harry dashed out of the classroom as if the devil was after him. He was so busy running, that he didn't notice the man in front of him until he bowled him over.

"Ow.." – muttered Harry, as he rubbed his head – "Sorry for running into you." – he looked up and gulped in horror. He ran into his potions master.

Severus smirked inwardly, though it didn't show on his face:

"Mr. Potter…" – he drawled – "It's almost curfew and you're running around the castle… Why ever are you not in your Tower by now?"

"Professor Snape. I'm really sorry for running into you. I was on my way to the Tower, sir. My detention ran long." He made a face at the mention of his detention.

"Oh? Your detention did not agree with you?" – he asked casually as he helped the boy to get onto his feet.

"One can only endure so much that peacock's presence at one time…" – muttered Harry under his breath and then said louder – "Professor Lockhart had me help him answer his mail."

Had this happened the previous year, Severus would definitely go on a rant about how Harry must certainly enjoy his fame and love the attention, but things were different than last year and even though he was still very strict with the brat, he did not hate him. He also heard the mumbled part of the sentence and thus gave the young Gryffindor a slight smile:

"And does our famous professor have as many adoring fans as you do, Mr. Potter?"

Harry's first reaction was to take offence, but he noticed the small smile gracing the Potions Master's lips and understood that the wizard was actually teasing him:

"I'm not sure, it's not like I ever get any fan mail of my own..." – said the child – "… not that I actually want any… But it looks like it takes a lot of time. We spent 4 hours doing it and didn't even finish half of it."

Severus mentally snorted, though he did wonder how could the 'boy-who-lived' not get any mail from fans. That was practically impossible. Still, it was none of his business:

"Well then. I doubt Lockhart gave you a note." – here Harry cringed, expecting another detention – "Follow me, Mr. Potter, I shall take you to your Tower."

With that the man turned around and strode down the corridor. Harry shook his head in bewilderment and hurried after the retreating form of his professor. They were walking up the stairs, when Harry noticed a boy lying on the floor at the 3rd floor. He frowned and called out to his teacher:

"Professor Snape, sir?"

The man stopped and raised an inquiring eyebrow:

"Is something the matter, Mr. Potter?"

"There is a boy lying there." – Harry said flatly and pointed at the unmoving body. Snape paled slightly and quickly moved in the mentioned direction.

"Dear Merlin…" – murmured the man, as he examined the boy – "Just like that cat…" – he glanced at Harry – "Go to your Tower, Mr. Potter. Now."

Harry nodded and raced the stairs. Of course he wanted to know what was going on, but the urgency in Snape's voice persuaded him to do as asked.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Like Fred predicted, Dumbledore said nothing about the demised cat, though Filch was unusually angry… of course it was only unusual if one knew nothing about the fate of his cat. Harry and his friends decided it would be wise to stay away from the man and not get in trouble for the time being. After breakfast they caught up to Pansy and Draco and dragged the two Slytherins into an unused classroom, where they clued the two on the latest event. It was Draco who suggested that it could be Slytherin's Chamber of Secrets. The idea was a sound one, though the kids decided to only get involved on the research level. After all it was common knowledge that Slytherin left some sort of monster in his chamber, though no one knew what the monster was and more importantly, no one believed the chamber to really exist.

"I'm telling you, this has no business to be in the restricted section…" – said Draco when they were stuck in the library one evening – "We've already read what was written in 'Hogwarts: A History'. Do you really think we'll find anything else here?"

Neville shrugged:

"No idea. However I have no desire to write Gran and ask her about this. If you think a Family library is a better place, why don't you ask your father?"

Draco cringed. His father's activity as a Death Eater during the first rise of the Dark Lord was a common topic for his arguments with the Longbottom heir. Potter seemed to not care about Lucius' past, but Neville's parents were killed by Death Eaters, so he was rather touchy:

"Longbottom, your library probably has the same books as mine. So what's the deal with not wanting to ask your Gran?"

The slightly chubby Neville grimaced:

"She'll only say that it's a story and I should get such nonsense out of my head…" – he mumbled.

Draco winced in sympathy:

"Ouch… that would be unpleasant. Pans, how about you?"

The girl shrugged and looked from one boy to another:

"You know you two are totally useless, right?"

Neville nodded gravely and Draco gave her his best puppy dog eyes, though it only caused her to snicker:

"Puppy eyes, Draco? Seriously? I practically invented that look; it's not going to work. But still this mystery is important. I'll write daddy and ask if he knows anything."

"Thanks Pans…" – said Draco.

"Not so fast," – smirked Pansy – "I'll ask daddy… and you'll help me with the Potions essay."

This made both boys roll their eyes and snicker at how totally Slytherin Pansy was.

"Fine." – he said.


While his friends were busy researching and the twins were off doing who knows what, Harry was stuck in detention. Not only was the detention served with Lockhart, but the idiot had him helping with his fan mail. It was absolutely ridiculous, but it got Harry thinking – he was the 'Boy-Who-Lived', he was definitely more famous than his idiot of a teacher. Then why did he never receive any mail from anyone? Not that Harry wanted to get fan mail, but it was still weird. Thus he put it on his mental 'to-do' list. With a sigh he turned his attention back to Lockhart.

"… so you see, Harry, my boy, you really need to manage your fame correctly." – the peacock was saying – "I'm sure I can give you a few tips. For one, you always need to send at least a small note to thank for the attention, or gift. This will make sure your fans know that you care for them…"

Harry mentally rolled his eyes: 'Well, at least there is one thing he's good at… though I really don't appreciate him thinking of me as of some sort of apprentice in the fame department. That would surely give me a swift way back into Snape's black book… and I certainly don't need that.'

$Sso hungry… Come to me… Let me kill you…$ - the strange voice murmured, making Harry glance around warily. A look at Lockhart told the boy that either the voice was his hallucination, or Lockhart was too absorbed in his fan mail to pay attention. One way or another, Harry knew full well that hearing voices was a bad thing so he didn't mention the strange occurrence to the professor.

'I'm definitely telling the guys about this… I'm pretty sure I'm not crazy, so it's something strange happening… Still, no use telling this idiot… he'd be too stupid to notice a wall in front of him until he walked into it…' – he thought derisively as he wondered just when the peacock would remember that it was almost curfew and let him go already. Finally he just couldn't take any more of the torture:

"Professor Lockhart, sir?" – he asked sweetly, gagging inside.

"Yes, my boy?" – came the reply that caused Harry to bristle. He hated being called that. It was like the man was a pedophile or something.

"Sir, it's almost curfew."

"Oh, dear boy, you should have said told me earlier. But I suppose we just lost track of time, reading fan mail is interesting, isn't it?"

"Absolutely, professor." – Harry forced himself to say.

"Well then, you'd better run to your dorm."

With a nod Harry dashed out of the classroom as if the devil was after him. He was so busy running, that he didn't notice the man in front of him until he bowled him over.

"Ow.." – muttered Harry, as he rubbed his head – "Sorry for running into you." – he looked up and gulped in horror. He ran into his potions master.

Severus smirked inwardly, though it didn't show on his face:

"Mr. Potter…" – he drawled – "It's almost curfew and you're running around the castle… Why ever are you not in your Tower by now?"

"Professor Snape. I'm really sorry for running into you. I was on my way to the Tower, sir. My detention ran long." He made a face at the mention of his detention.

"Oh? Your detention did not agree with you?" – he asked casually as he helped the boy to get onto his feet.

"One can only endure so much that peacock's presence at one time…" – muttered Harry under his breath and then said louder – "Professor Lockhart had me help him answer his mail."

Had this happened the previous year, Severus would definitely go on a rant about how Harry must certainly enjoy his fame and love the attention, but things were different than last year and even though he was still very strict with the brat, he did not hate him. He also heard the mumbled part of the sentence and thus gave the young Gryffindor a slight smile:

"And does our famous professor have as many adoring fans as you do, Mr. Potter?"

Harry's first reaction was to take offence, but he noticed the small smile gracing the Potions Master's lips and understood that the wizard was actually teasing him:

"I'm not sure, it's not like I ever get any fan mail of my own..." – said the child – "… not that I actually want any… But it looks like it takes a lot of time. We spent 4 hours doing it and didn't even finish half of it."

Severus mentally snorted, though he did wonder how could the 'boy-who-lived' not get any mail from fans. That was practically impossible. Still, it was none of his business:

"Well then. I doubt Lockhart gave you a note." – here Harry cringed, expecting another detention – "Follow me, Mr. Potter, I shall take you to your Tower."

With that the man turned around and strode down the corridor. Harry shook his head in bewilderment and hurried after the retreating form of his professor. They were walking up the stairs, when Harry noticed a boy lying on the floor at the 3rd floor. He frowned and called out to his teacher:

"Professor Snape, sir?"

The man stopped and raised an inquiring eyebrow:

"Is something the matter, Mr. Potter?"

"There is a boy lying there." – Harry said flatly and pointed at the unmoving body. Snape paled slightly and quickly moved in the mentioned direction.

"Dear Merlin…" – murmured the man, as he examined the boy – "Just like that cat…" – he glanced at Harry – "Go to your Tower, Mr. Potter. Now."

Harry nodded and raced the stairs. Of course he wanted to know what was going on, but the urgency in Snape's voice persuaded him to do as asked.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Giống như Fred dự đoán, cụ Dumbledore nói gì về con mèo demised, mặc dù Filch đã giận dữ bất thường ... tất nhiên đó chỉ là bất thường nếu ta biết gì về số phận của con mèo của mình. Harry và những người bạn của mình quyết định sẽ là khôn ngoan để tránh xa những người đàn ông và không gặp rắc rối trong thời gian này. Sau khi ăn sáng họ bắt kịp với Pansy và Draco và kéo hai Slytherin vào một lớp học không sử dụng, nơi họ clued hai trên các sự kiện mới nhất. Đó là Draco người cho rằng nó có thể là Phòng Slytherin của bí mật. Ý tưởng là một âm thanh, mặc dù những đứa trẻ đã quyết định chỉ tham gia ở mức độ nghiên cứu. Sau khi tất cả đó là kiến thức phổ biến mà Slytherin để lại một số loại quái vật trong hầm của hắn, mặc dù không ai biết những gì con quái vật đã và quan trọng hơn, không ai tin vào buồng để thực sự tồn tại. "Tôi nói với bạn, điều này không có kinh doanh để được trong phần giới hạn ... "- cho biết Draco khi họ bị mắc kẹt trong thư viện một buổi tối -" Chúng ta đã đọc những gì được viết trong 'Hogwarts: A History "Bạn có thực sự nghĩ rằng chúng ta sẽ tìm thấy bất cứ điều gì khác ở đây".? Neville nhún vai: "..? Không có ý tưởng Tuy nhiên tôi không có mong muốn viết Gran và hỏi cô ấy về việc này Nếu bạn nghĩ rằng một thư viện gia đình là một nơi tốt hơn, tại sao bạn không hỏi cha của bạn" Draco co rúm lại. Hoạt động của cha mình như một Death Eater trong lần tăng đầu tiên của Dark Lord là một chủ đề phổ biến cho lập luận của mình với người thừa kế Longbottom. Potter dường như không quan tâm đến quá khứ Lucius ', nhưng cha mẹ của Neville đã bị giết bởi Tử Thần Thực Tử, vì vậy ông đã khá nhạy cảm: "Longbottom, thư viện của bạn có thể có những cuốn sách giống như tôi Vì vậy, đối phó với không muốn hỏi Gran của bạn là gì.? " The hơi mũm mĩm Neville nhăn mặt: "Cô ấy sẽ chỉ nói rằng đó là một câu chuyện và tôi sẽ nhận được sự vô lý đó ra khỏi đầu của tôi ..." - anh lẩm bẩm. Draco nhăn mặt thương cảm: "Ouch ... mà có thể khó chịu Pans, làm thế nào về. ? bạn " Cô gái nhún vai và nhìn từ một cậu bé khác: "Bạn biết bạn hai là hoàn toàn vô ích, phải" Neville gật đầu nặng và Draco đã cho cô tốt nhất đôi mắt cún con của mình, mặc dù nó chỉ khiến cô cười thầm: "Chó con mắt ?, Draco Nghiêm túc tôi thực tế đã phát minh ra cái nhìn đó, nó sẽ không làm việc nhưng vẫn còn bí ẩn này là quan trọng, tôi sẽ viết daddy và hỏi nếu anh ta biết bất cứ điều gì "... "Cảm ơn Pans ..." - Draco nói. "Không quá nhanh "- Pansy cười -" Tôi sẽ hỏi cha ... và bạn sẽ giúp tôi với các bài luận Potions ". Điều này khiến cả hai chàng trai lăn mắt và cười thầm như thế nào hoàn toàn Slytherin Pansy là. "Fine". - Ông nói. Trong khi bạn bè của ông đã nghiên cứu bận rộn và các cặp song sinh đã tắt làm người hiểu biết gì, Harry đã bị mắc kẹt trong nhà giam. Không chỉ là việc tạm giữ phục vụ với Lockhart, nhưng thằng ngốc đã có anh giúp đỡ với thư fan hâm mộ của mình. Đó là hoàn toàn vô lý, nhưng nó đã nhận Harry suy nghĩ - ông là 'Boy-Ai-Sống', ông chắc chắn đã được nổi tiếng hơn thằng ngốc của ông về một giáo viên. Sau đó, tại sao anh ấy không bao giờ nhận được bất kỳ thư từ bất cứ ai? Không phải là Harry muốn nhận thư fan hâm mộ, nhưng nó vẫn còn lạ. Vì thế, ông đặt nó trên tinh thần danh sách 'to-do "của mình. Với một tiếng thở dài, ông chuyển sự chú ý của mình trở lại Lockhart. "... vì vậy, bạn thấy, Harry, cậu bé của tôi, bạn thực sự cần để quản lý danh tiếng của bạn một cách chính xác." - Con công là nói đến -.. "Tôi chắc rằng tôi có thể cung cấp cho bạn một vài lời khuyên Đối với một, bạn luôn cần phải gửi ít nhất một lưu ý nhỏ để cảm ơn sự quan tâm, hoặc quà tặng này sẽ đảm bảo rằng người hâm mộ của bạn biết rằng bạn chăm sóc cho họ ... " Harry tinh thần đảo mắt: "Vâng, ít nhất có một điều cậu ta giỏi nhất ... mặc dù tôi thực sự không đánh giá cao anh ấy nghĩ về tôi như của một số loại học việc trong các bộ phận nổi tiếng. Đó chắc chắn sẽ cung cấp cho tôi một cách nhanh chóng trở thành cuốn sách đen của Snape ... và tôi chắc chắn không cần điều đó '. $ Sso đói ... Hãy đến với tôi ... Hãy để tôi giết bạn ... $ - tiếng nói lạ lẩm bẩm, làm cho Harry cái nhìn xung quanh một cách thận trọng. Một cái nhìn Lockhart nói với cậu bé rằng hoặc giọng nói là ảo giác của mình, hoặc Lockhart đã quá hấp thụ trong thư fan hâm mộ của mình để chú ý. Cách này hay cách khác, Harry biết rõ rằng nghe thấy tiếng nói là một điều xấu vì vậy anh đã không đề cập đến sự xuất hiện kỳ lạ với vị giáo sư. "Tôi chắc chắn nói với những kẻ về điều này ... Tôi chắc rằng tôi không điên , do đó, nó là một cái gì đó kỳ lạ xảy ra ... Tuy nhiên, không sử dụng nói thằng ngốc này ... anh muốn được quá ngu ngốc để nhận thấy một bức tường trước mặt anh cho đến khi anh ta bước vào nó ... "- ông nghĩ nhạo báng như anh tự hỏi chỉ là khi con công sẽ nhớ rằng nó đã gần như lệnh giới nghiêm và để cho anh ta đi đã. Cuối cùng ông không thể chịu đựng thêm sự tra tấn: "? Giáo sư Lockhart, thưa ông" - Anh hỏi ngọt ngào, nôn khan bên trong. "Vâng, cậu bé của tôi?" - Ông trả lời rằng do Harry nổi giận. Ông ghét bị gọi đó. Nó giống như những người đàn ông là một ấu dâm hoặc một cái gì đó. "Sir, nó gần như lệnh giới nghiêm." "Oh, cậu bé thân yêu, bạn nên có nói nói với tôi trước đó. Nhưng tôi cho rằng chúng tôi chỉ bị mất theo dõi thời gian, đọc thư fan hâm mộ là thú vị, isn 't nó? " "Tuyệt đối, giáo sư." - Harry buộc mình phải nói. "Vậy thì, bạn sẽ chạy tốt hơn đến ký túc xá của bạn." Với một cái gật đầu Harry lao ra khỏi lớp học như thể ma quỷ đằng sau anh ta. Ông đã rất bận rộn chạy, mà ông đã không nhận thấy người đàn ông trước mặt mình cho đến khi ông anh kinh ngạc. "Ow .." - Harry lẩm bẩm, như anh xoa đầu mình - ". Xin lỗi vì chạy vào bạn" - Anh nhìn lên và nuốt nước bọt trong nỗi kinh hoàng. Ông chạy vào potions chủ của mình. Severus cười bên trong, mặc dù nó không hiển thị trên khuôn mặt của mình: "Ông Potter ..." - ông dài giọng - "Nó gần như lệnh giới nghiêm và bạn đang chạy xung quanh lâu đài ... Tại sao bao giờ là bạn không ở Tháp của bạn bây giờ? " "Giáo sư Snape. Tôi thực sự xin lỗi để chạy vào bạn. Tôi đang trên đường đến Tower, thưa ông. giam tôi chạy dài." Ông đã thực hiện một khuôn mặt khi đề cập đến việc giam giữ. "Oh? giam của bạn không đồng ý với bạn?" - Anh hỏi tình cờ như ông đã giúp các cậu bé để có được vào đôi chân của mình. "Người ta chỉ có thể chịu đựng quá nhiều mà sự hiện diện của con công nhân tại một thời gian ..." - Harry lẩm bẩm dưới hơi thở của mình và sau đó nói to hơn - "Giáo sư Lockhart đã có tôi giúp anh ta trả lời của mình mail. " đó có xảy ra những năm trước, Severus chắc chắn sẽ đi vào một rant về cách Harry chắc chắn phải được hưởng sự nổi tiếng của mình và yêu sự chú ý, nhưng mọi thứ đều khác so với năm ngoái và thậm chí mặc dù ông vẫn còn rất nghiêm khắc với các brat, ông không ghét anh ta. Ông cũng nghe thấy tiếng lầm bầm một phần của câu và do đó đã làm cho trẻ Gryffindor một nụ cười nhẹ: "Và làm giáo sư nổi tiếng của chúng tôi có nhiều fan hâm mộ cuồng nhiệt như bạn làm, ông Potter?" Phản ứng đầu tiên của Harry là hành vi phạm tội, nhưng anh nhận thấy nụ cười nhỏ làm vẻ vang đôi môi của các Potion Master và hiểu rằng các thuật sĩ đã thực sự trêu chọc anh: "Tôi không chắc chắn, nó không giống như tôi từng nhận được bất kỳ thư fan hâm mộ của riêng tôi ..." - cho biết các con - "... không phải là Tôi thực sự muốn có bất kỳ ... Nhưng có vẻ như nó phải mất rất nhiều thời gian. Chúng tôi đã dành 4 giờ làm việc đó và thậm chí đã không hoàn thành một nửa của nó. " Severus tinh thần khịt mũi, mặc dù ông đã tự hỏi làm thế nào có thể các 'cậu bé-người-ngủi 'không nhận được bất kỳ thư từ người hâm mộ. Đó là thực tế không thể. Tuy nhiên, nó đã không phải là việc của mình: "Vậy thì tôi nghi ngờ Lockhart đã cho bạn một lưu ý.." - Đây Harry co rúm, chờ một tù - "Theo tôi, ông Potter, tôi sẽ đưa bạn đến tháp của bạn." Với những người đàn ông quay lại và sải bước xuống hành lang. Harry lắc đầu trong sự hoang mang và vội vã sau khi các hình thức rút lui của giáo sư của mình. Họ đã đi bộ lên cầu thang, khi Harry nhận thấy một cậu bé đang nằm trên sàn nhà ở tầng 3. Anh cau mày và gọi cô giáo của mình: "? Giáo sư Snape, thưa ông" Người đàn ông dừng lại và nhướn mày hỏi: "? Là cái gì vấn đề, ​​ông Potter" . "Có một cậu bé đang nằm ở đó" - Harry nói thẳng thừng và chỉ vào cơ thể bất động. Snape tái đi một chút và nhanh chóng di chuyển theo hướng đã đề cập. "Dear Merlin ..." - người đàn ông thì thầm, như ông đã kiểm tra các boy - "Cũng giống như con mèo ..." - anh liếc nhìn Harry - "Tới tháp của bạn, ông Potter. Bây giờ. " Harry gật đầu và chạy lên cầu thang. Tất nhiên anh muốn biết những gì đang xảy ra, nhưng sự khẩn cấp trong giọng nói Snape đã thuyết phục anh ta làm như yêu cầu.

































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: