I-Izayoi-san!

I-Izayoi-san!" She sat on her bed,


I-Izayoi-san!" She sat on her bed, her hair a healthier blue now, in a white, knee-length nightgown and quickly covered her chest with both arms. "Y-You should knock first! I didn't think you'd come back! I'm dressed like this..." she trailed off in a pouting mumble.

"Of course I'd come back. You're still sick, after all." Kicking the door closed behind him, he handed her the soup. "Here."

"Eh?"

"Eat it."

"Eh? Izayoi-san you..." her blue ears twitched twice. "You...made this for me?"

"Obviously." He grunted. She inhaled sharply and suddenly her hair changed color, melting into a sunset pink. "What are you getting all happy about? Just eat it." He growled, avoiding eye contact with her.

"Thank you very much, Izayoi-san!" She delightedly began to eat the soup, the smile never once leaving her face the entire time.

Izayoi continued to look across the room and at the floor, everywhere but at her. He had not been expecting such a reaction from her and felt he might have still been blushing a bit after seeing her adorable expression. It was evident to him she had never been taken care of before, and he felt a bit conceited in the fact that he was the first to do it.

"That was delicious." Kurousagi sounded elated as she took one final sip. "Thank you again, Izayoi-sa-" but she cut off with a cough and dropped the bowl in her lap.

"Idiot." He barked. "Speak or eat, don't do both!" He reached out to pat her back as she continued to cough.

Four things were particularly apparent to Izayoi at that moment when his palm made contact with her back.

The first was how wonderfully soft her slightly-damp, pink hair was and that she smelled of cherry blossoms.

The second was how stiff her shoulder blades were, probably from always doing so much work for her community.

The third was how warm she felt, not from her sickness, but her own, natural warmth.

And the fourth was what he had already encountered previously, which was how rapid her heartbeat was.

"Whoa!" He instinctively pulled back for a moment at the unnatural rhythm, but as Kurousagi continued to hunch forward and cough, he continued to pat her back. "Geez, you are nothing but trouble." He grumbled, rubbing his hand soothingly over her stiff shoulder blades.

After a moment, her coughing ceased and she resorted to gasping for breath. When she had regained it, she straightened up a bit more and turned her face toward him.

"S-Sorry..." she panted with an embarrassed smile, tears clinging to the corners of her eyes. "I'm okay now."

"Like hell you are. We're going back to the hospital." He declared in a tone that left no room for opposition. Keeping his left hand on her back, he slid his right beneath her legs.

"W-Wait! W-Why do we have to do that?" She squeaked as the distance between them lessened significantly.

"Because your heart's pounding like crazy. Something's definitely wrong." The empty bowl rolled to the floor as he lifted her into his arms and turned toward the door.

"H-Hold on! Wait, Izayoi-san, it's okay!" She said quickly before he could leave her room. "A Moon Rabbit's heart rate is almost twice as fast as a normal human's! So it's alright!" Her words stopped him from bursting through the door, and Izayoi let the power he was building up in his kick fade away.

"Is that it?" He looked down at her with his piercing yet beautiful violet irises, and Kurousagi could only manage to hold his gaze for a few seconds before looking away.

"Yes. I'm really okay, Izayoi-san." She replied reassuringly.

Izayoi seemed to ponder her words for a moment, in which Kurousagi realized he was still holding her bridal style, causing her heart rate to quicken even more.

"Fine then."

Just as she was getting all flustered, Izayoi literally dropped her onto the floor.

"Owwww! Izayoi-san, that hurt! Meanie!" She slowly sat up, rubbing the back of her head. "Is that also how you treat a sick person?"

"It's how I treat someone who makes me worry all for nothing." He snapped back.

Her pink ears flew straight up as she gazed up at him, her mouth slightly ajar. Izayoi clicked his tongue, and she thought she could just make out a slight red tint on his cheeks.

"Izayoi-san..." she smiled. "You were really worried about me..." She knew he pretended not to hear those words as he glared back down at her.

"Do you plan on sitting there all night?" He knelt down and scooped her up again, earning an adorable squeak from her that made up for almost all the worry she had caused him that day.

"I-Izayoi-saan..." She mumbled, bowing her head to hide her blush again. "You're so mean. And only to me..."

"Well, duh." He carried her back to her bed, but did not lie her down just yet. He shifted his arms a bit, causing her to look up into his gaze. "That's because you're the most fun to tease, Kurousagi."

This time, her entire face turned as pink as her hair as he said her name, something he usually only did when talking about Games. His tone was also different, warmer someho
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tôi-Izayoi-san!" Cô ngồi trên giường của cô, cô có mái tóc màu xanh khỏe mạnh bây giờ, trong một màu trắng, dài đến đầu gối ngủ và nhanh chóng che phủ ngực của cô với cả hai tay. "Y-bạn nên gõ đầu tiên! Tôi không nghĩ rằng bạn sẽ trở lại! Tôi mặc quần áo như thế này..."cô kéo trong một mumble pouting."Tất nhiên tôi sẽ trở lại. Anh vẫn còn bị bệnh, sau khi tất cả." Đá cửa đóng cửa phía sau anh ta, ông trao cho cô súp. "Ở đây.""Hả?""Ăn.""Hả? Izayoi-san... "đôi tai của mình màu xanh twitched hai lần. "Bạn... thực hiện điều này cho tôi?""Rõ ràng." Ông càu. Cô hít mạnh và đột nhiên mái tóc của mình thay đổi màu sắc, tan chảy vào một hoàng hôn màu hồng. "Những gì bạn nhận hạnh phúc tất cả về? Chỉ cần ăn." Ông growled, tránh mắt liên hệ với cô ấy."Cảm ơn các bạn rất nhiều, Izayoi-san!" Delightedly, cô bắt đầu ăn súp, nụ cười không bao giờ một lần để lại khuôn mặt của cô trong suốt thời gian.Izayoi tiếp tục nhìn khắp các phòng và tại tầng, ở khắp mọi nơi, nhưng cô ấy. Ông đã không hy vọng một phản ứng từ cô ấy và cảm thấy ông có thể có vẫn còn đỏ mặt một chút sau khi nhìn thấy biểu hiện đáng yêu của cô. Nó đã được rõ ràng cho anh ta cô ấy đã không bao giờ được đưa về chăm sóc trước khi, và ông cảm thấy một chút conceited trong một thực tế rằng ông là người đầu tiên để làm điều đó."Đó là ngon." Kurousagi nghe elated như cô đã diễn một sip cuối cùng. "Cảm ơn bạn một lần nữa, Izayoi - sa-" nhưng nó cắt đứt với ho và thả bát trên đùi của cô."Ngốc." Ông barked. "Nói chuyện hoặc ăn, không làm cả hai!" Ông đã đạt ra để vỗ nhẹ cô lại như nó tiếp tục ho.Four things were particularly apparent to Izayoi at that moment when his palm made contact with her back.The first was how wonderfully soft her slightly-damp, pink hair was and that she smelled of cherry blossoms.The second was how stiff her shoulder blades were, probably from always doing so much work for her community.The third was how warm she felt, not from her sickness, but her own, natural warmth.And the fourth was what he had already encountered previously, which was how rapid her heartbeat was."Whoa!" He instinctively pulled back for a moment at the unnatural rhythm, but as Kurousagi continued to hunch forward and cough, he continued to pat her back. "Geez, you are nothing but trouble." He grumbled, rubbing his hand soothingly over her stiff shoulder blades.After a moment, her coughing ceased and she resorted to gasping for breath. When she had regained it, she straightened up a bit more and turned her face toward him."S-Sorry..." she panted with an embarrassed smile, tears clinging to the corners of her eyes. "I'm okay now.""Like hell you are. We're going back to the hospital." He declared in a tone that left no room for opposition. Keeping his left hand on her back, he slid his right beneath her legs."W-Wait! W-Why do we have to do that?" She squeaked as the distance between them lessened significantly."Because your heart's pounding like crazy. Something's definitely wrong." The empty bowl rolled to the floor as he lifted her into his arms and turned toward the door."H-Hold on! Wait, Izayoi-san, it's okay!" She said quickly before he could leave her room. "A Moon Rabbit's heart rate is almost twice as fast as a normal human's! So it's alright!" Her words stopped him from bursting through the door, and Izayoi let the power he was building up in his kick fade away."Is that it?" He looked down at her with his piercing yet beautiful violet irises, and Kurousagi could only manage to hold his gaze for a few seconds before looking away."Yes. I'm really okay, Izayoi-san." She replied reassuringly.Izayoi seemed to ponder her words for a moment, in which Kurousagi realized he was still holding her bridal style, causing her heart rate to quicken even more."Fine then."Just as she was getting all flustered, Izayoi literally dropped her onto the floor."Owwww! Izayoi-san, that hurt! Meanie!" She slowly sat up, rubbing the back of her head. "Is that also how you treat a sick person?""It's how I treat someone who makes me worry all for nothing." He snapped back.Her pink ears flew straight up as she gazed up at him, her mouth slightly ajar. Izayoi clicked his tongue, and she thought she could just make out a slight red tint on his cheeks."Izayoi-san..." she smiled. "You were really worried about me..." She knew he pretended not to hear those words as he glared back down at her."Do you plan on sitting there all night?" He knelt down and scooped her up again, earning an adorable squeak from her that made up for almost all the worry she had caused him that day."I-Izayoi-saan..." She mumbled, bowing her head to hide her blush again. "You're so mean. And only to me...""Well, duh." He carried her back to her bed, but did not lie her down just yet. He shifted his arms a bit, causing her to look up into his gaze. "That's because you're the most fun to tease, Kurousagi."This time, her entire face turned as pink as her hair as he said her name, something he usually only did when talking about Games. His tone was also different, warmer someho
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

I-Izayoi-san! "Cô ngồi trên giường của cô, mái tóc của mình một màu xanh lành mạnh hơn bây giờ, trong một màu trắng, dài đến đầu gối áo ngủ và nhanh chóng bao phủ ngực với cả hai tay." Y-Bạn nên gõ đầu tiên! Tôi không nghĩ rằng bạn muốn quay trở lại! Tôi mặc quần áo như thế này ... "cô nhỏ dần trong một lí nhí bĩu môi. " Tất nhiên tôi muốn quay trở lại. Bạn vẫn còn bị bệnh, sau khi tất cả. "Kicking cửa đóng lại sau lưng anh, anh đưa cho cô những món súp." Ở đây. " " Hả? " " Ăn đi. " " Hả? Izayoi-san anh ... "tai xanh cô giật giật hai lần." Bạn ... làm điều này cho tôi? " " Rõ ràng. "Anh lầm bầm. Cô hít mạnh và đột nhiên mái tóc của cô đã thay đổi màu sắc, tan chảy thành một hoàng hôn màu hồng." Gì bạn đang nhận được tất cả hạnh phúc về? Chỉ cần ăn nó. "Anh gầm gừ, tránh tiếp xúc bằng mắt với cô. " Cảm ơn bạn rất nhiều, Izayoi-san! "Cô vui sướng bắt đầu ăn các món canh, nụ cười không bao giờ một lần để lại cô phải đối mặt với toàn bộ thời gian. Izayoi tiếp tục nhìn qua phòng và sàn nhà, ở khắp mọi nơi nhưng ở cô. ông ta đã không chờ đợi một phản ứng như vậy từ cô ấy và cảm thấy mình có thể vẫn bị đỏ mặt một chút sau khi nhìn thấy biểu hiện đáng yêu của mình. Đó là điều hiển nhiên anh là cô đã không bao giờ được đưa về chăm sóc trước , và anh cảm thấy một chút kiêu ngạo trong một thực tế rằng ông là người đầu tiên để làm điều đó. "đó là ngon." Kurousagi nghe có vẻ phấn khởi khi cô hớp một ngụm thức. "cảm ơn bạn một lần nữa, Izayoi-SA-" nhưng cô cắt đứt với ho và làm rơi bát trong lòng. "Đồ ngốc." Ông sủa. "Nói chuyện hay ăn, không làm cả hai!" Anh giơ tay ra vỗ lưng lại khi cô tiếp tục ho. Bốn điều là đặc biệt rõ ràng để Izayoi tại thời điểm đó khi lòng bàn tay anh đã liên lạc với cô ấy trở lại. việc đầu tiên là cách tuyệt vời mềm mại của cô hơi-ẩm ướt, mái tóc màu hồng được và rằng cô ngửi thấy mùi của hoa anh đào. Người thứ hai là xương bả vai của cô như thế nào cứng, có thể là từ luôn làm rất nhiều việc cho cộng đồng của mình. người thứ ba là cô cảm thấy thế nào ấm áp, không khỏi bệnh tật của mình, nhưng riêng, ấm áp tự nhiên của cô. Và thứ tư là những gì ông đã gặp phải trước đây, đó là nhịp tim của cô đã nhanh như thế nào. "Whoa!" anh theo bản năng kéo trở lại một chút với nhịp điệu tự nhiên, nhưng như Kurousagi tiếp tục khom về phía trước và ho, ông vẫn tiếp tục vỗ lưng. "Hừ, anh là gì, nhưng rắc rối." Ông càu nhàu, xoa xoa tay dịu dàng trên bả vai cứng của mình. Sau một lúc, ho cô không còn và cô phải viện đến thở hổn hển. Khi cô đã lấy lại nó, cô ấy đứng thẳng lên hơn một chút và quay mặt về phía anh. "S-Xin lỗi ..." cô thở hổn hển với một nụ cười xấu hổ, nước mắt bám vào các góc của mắt. "Tôi không sao bây giờ." "Giống như địa ngục bạn đang có. Chúng ta sẽ trở lại bệnh viện." Ông tuyên bố trong một giai điệu mà còn không có chỗ cho sự chống đối. Giữ tay trái của mình trên lưng cô, anh trượt phải của mình dưới chân của mình. "C-Chờ! W-Tại sao chúng ta phải làm điều đó?" Cô khẽ kêu lên khi khoảng cách giữa chúng giảm đi đáng kể. "Bởi vì tiếng đập của trái tim của bạn như điên. Một cái gì đó chắc chắn là sai." Bát rỗng lăn xuống sàn khi anh bế cô vào vòng tay của mình và quay về phía cửa. "H-Giữ trên! Chờ, Izayoi-san, không sao đâu!" Cô nói nhanh trước khi ông có thể rời khỏi phòng của mình. "Nhịp tim trăng Rabbit là gần như hai lần nhanh như một con người bình thường! Vì vậy, nó sẽ ổn thôi!" Những lời của cô ngăn không cho anh bùng nổ qua cánh cửa, và Izayoi để cho quyền lực, ông đã được xây dựng trong đá của ông mờ dần đi. "Phải vậy không?" Anh nhìn xuống cô với ông xuyên tròng đen tím chưa đẹp, và Kurousagi chỉ có thể quản lý để giữ ánh mắt của anh cho một vài giây trước khi nhìn đi. "Vâng. Tôi thực sự không sao, Izayoi-san." Cô trả lời trấn an. Izayoi dường như để suy nghĩ về lời nói của cô một lúc, trong đó Kurousagi nhận ra anh vẫn còn giữ phong cách cưới cô, khiến nhịp tim của mình để đẩy nhanh hơn nữa. "Tốt rồi." Ngay khi cô đã nhận được tất cả bối rối, Izayoi nghĩa đen thả cô xuống sàn nhà. "Owwww! Izayoi-san, đau quá! Meanie!" Cô từ từ ngồi dậy, xoa xoa sau gáy cô. "Đó là cũng cách bạn đối xử với một người bị bệnh không?" "Đó là cách tôi đối xử với một người làm cho tôi lo lắng tất cả để không có gì." Ông bị gãy trở lại. Tai màu hồng của cô đã bay thẳng lên khi cô ngước lên nhìn anh, miệng hơi hé mở. Izayoi tặc lưỡi, và cô nghĩ rằng cô chỉ có thể làm ra một màu đỏ nhẹ trên má. "Izayoi-san ...", cô mỉm cười. "Bạn thật sự lo lắng cho tôi ..." Cô biết anh giả vờ như không nghe thấy những lời như ông trừng mắt lại nhìn cô. "Bạn dự định ngồi đó cả đêm?" Ông quỳ xuống và hất cô lên một lần nữa, kiếm được một tiếng rít đáng yêu từ cô ấy khiến cho gần như tất cả những lo lắng, cô đã khiến anh ngày hôm đó. "I-Izayoi-SAAN ..." Cô lầm bầm, cúi đầu xuống để ẩn đỏ mặt cô lần nữa. "Bạn đang rất có ý nghĩa. Và chỉ cho tôi ..." "Vâng, duh." Ông đã mang cô ấy trở lại vào giường, nhưng không nói dối cô xuống chỉ được nêu ra. Ông chuyển cánh tay của mình một chút, khiến cô nhìn lên ánh mắt của anh. "Đó là bởi vì bạn là thú vị nhất để trêu chọc, Kurousagi." Lần này, toàn bộ khuôn mặt của cô quay như màu hồng như mái tóc của mình như ông nói tên cô ấy, điều mà ông thường chỉ làm khi nói về Games. Giọng ông ta cũng khác nhau, someho ấm



































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: