1.1 Audiovisual archivesHelen P Harrison.Archives exist for the preser dịch - 1.1 Audiovisual archivesHelen P Harrison.Archives exist for the preser Việt làm thế nào để nói

1.1 Audiovisual archivesHelen P Har

1.1 Audiovisual archives

Helen P Harrison.

Archives exist for the preservation and continuation of the cultural heritage and that heritage is made from a variety of cultures, past and current civilisations, artefacts, manuscripts and printed materials and the more recent phenomena of audiovisual materials and electronic documents.

Human endeavour has long been transmitted by images and the oral tradition: cave paintings, hieroglyphics, ancient scripts and the passing on of legend and tradition by word of mouth. Next came the written records - clay tablets, papyrus, manuscripts. The invention of printing made material more widely available, providing the recipient could read, and more recently the materials could be recorded on to a visual or audio format for widespread transmission and distribution. The audiovisual materials had arrived.

All these elements are part of the record of the cultural heritage and if they are to continue to exist require saving, gathering, preserving and/or conserving and they also need to be accessible to encourage the spread of knowledge.

But who will hold all these treasures - who will be responsible to others, past present and future, for the collection and safeguarding of the materials? Archives, museums and libraries all bear responsibility.

Archives exist for the preservation and continuation of the cultural heritage. Audiovisual media contribute to culture, especially of the nineteenth century, and even more so of the twentieth and therefore archives for audiovisual materials are being developed.

What is an archive?

Archives are not just random collections of materials but rather collections which have been selected for a particular purpose because they represent business, legal or cultural aspects of life in a certain period of time. Certain archives are spoken of as state or government archives, or perhaps even business archives. These are paper archives, but film and video, sound recordings, photographic archives are not always necessarily 'official' archives in the same sense. There are the State Archives and the Government Archives, but many were first established independent of a state even though they had a national responsibility. Given the technology involved in audiovisual archives and the material which results, this cultural heritage is mainly that of the twentieth or the late nineteenth century.

Archives are normally defined as non-current, but permanently valuable records. The material may be valuable as evidence of legal and administrative transactions and obligations, or because of the information it contains which is of value beyond the reasons for its original creation. This is a traditional view of archives but, as a prominent archivist has said, the new technology is having a profound effect on archives and the concepts of archival preservation. Photography, both still and moving, has had its effect. There is widespread use of sound recording. The computer had its effect on record keeping and collections management policies. Until very recently most of the audiovisual archives were in effect single media archives: film, television or video, sound and photograph archives. Increasingly the archives are combining their interests. Some take responsibility for all recorded materials moving image, sound and photographs, others take smaller bites and combine one or two of the materials.

What is an audiovisual archive?

A first reaction is instinctively that it is different from a conventional archive. It may have the same policies and philosophy and similar aims in the preservation and collection of a particular slice of human activity. This slice may be the large one of an era, century or decade, reflecting the cultural and social life of the times, or it may be a smaller slice which records on one or more materials a particular aspect of a special place or a restricted time.

But the collection policies - the principles of arrangement, organisation, access, security, conservation and preservation of audiovisual materials, are different, or at least require something of a rethink for the archivist as conventionally seen especially if the material is to be included in an 'audiovisual archive'.

The differences between the archival principles of print and audiovisual, of manuscripts, books and audiovisual materials, can be demonstrated in several areas of concern.

There is also the question of the differences between the various collecting agencies of archive, museum and library. All can make use of the technical considerations and guidelines, not all will have the same collection policies. The differences between the three professions are no longer so clear as the differences in the agencies involved may well be.

But even then with the development of audiovisual archives in the only past 10 years there has been an awareness of the need for specialised archives to deal with specialised materials. Audiovisual materials do require different policies and practices, which although they can build upon existing archival principles and practices have to develop their own. Technical considerations in particular will have a profound effect upon the audiovisual archives - it is not just a question of preservation of materials, it has to be a question of continual transfer, copying and restoration of the originals.

Although the professions are drawing together there is still a difference of degree rather than a fundamental one. The emphasis may be on exploitation or preservation, but even this gap is closing as archives realise the value of their material and the means for exploitation become easier in the form of video or audiocassette or CD Rom. It is essential to archives that their material is made available if only because this gives a higher profile to their work which can in turn reap a certain financial reward to be ploughed back into the archive finances. Archivists can no longer afford to be philanthropists and must be seen to be economically viable if they are to survive. But economic gain must be matched with ethical responsibility to donors, users and material.

Audiovisual archives in existence

Few audiovisual archives have until now claimed to be archives according to the conventional definition. Where they exist and have been developed independently they may make just claim, but the world is moving on and the audiovisual archive has had to fight for recognition - not so much with other archives, who very often incorporate the new materials in any case, but with government and national bodies who either ignore them or treat them as upstarts. Areas in which archives have been widely recognised are those of film and audio, but the struggle has been long and difficult and dependent upon some very dedicated people. Audiovisual archives are only in their infancy - single media archives have been more prominent to date, but the situation is changing rapidly as technologies merge and finance for new projects in national archives for single materials decreases. Most single media archives find it necessary to attach themselves, for better or worse, to existing archives/institutions in order to survive the financial storms.

They may not hold master materials or original stock and they are seldom, even as national archives comprehensive even within a particular format or subject area. For example, National sound archives may be fortunate to obtain a large proportion of the published material as does the National Sound Archive in the UK, but be relatively short on unpublished materials unless they have a policy to generate the material themselves. National film archives are certainly not comprehensive in their coverage, nor would they claim to be so. And finally, no one would claim to have a comprehensive archive of photographic material. The collecting policy may have all the right intentions, but the market and the available material dictates otherwise. Material may be unobtainable, unknown, beyond redemption or destroyed. It is a fact of all audiovisual archivists lives.

An Audiovisual Archive

Audiovisual archives can be as varied as the materials themselves.

The materials can be roughly classified into what we can term 'visual materials' - the moving visuals of film and the still visuals of photographs - and the 'sound recordings'. But having said that we are not a great deal further forward, for moving visuals can be divided into film and videograms, that is videotape, cassette and even disc. We cannot ignore videograms as much of the present material which will become of archival value is only available on a videorecording of some sort. Still visuals can be expressed as photographs, slides, and further into microforms, postcards, posters, etc. Not all these materials are necessarily archival and we restrict ourselves to the photographs in this book. The videodisc or CD-ROM can also be considered as still visuals or optical recordings, especially when it is used as a catalogue to a collection of art works or museum objects such as the prints and drawings collection of the Library of Congress. There is even a confusion in terms and definition is an uneasy field at the present time.

Film material has been with us for 100 years, 1996 is its officially designated centenary year. The first films were produced in the 1890s. Photographic material has been with us for longer, since the 1830s. Archives of film and photographs are therefore fairly recent phenomena in terms of many other archive materials, but this does not mean that they are less of a problem. Far from it.

There are three main types of av archive specializing in a single medium: moving images, still visuals and sound recordings.

Sometimes we get a combination of audiovisual materials in one setting. Examples of combined archives are the National Film and Sound Archive in Australia, the British Library and the National Sound Archive, and the broadcasting companies like Süddeutscher Rundfu
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
1.1 nghe nhìn lưu trữHelen P Harrison.Lưu trữ tồn tại cho việc bảo tồn và tiếp tục di sản văn hóa và di sản đó được làm từ một loạt các nền văn hóa, trong quá khứ và hiện tại đây, đồ tạo tác, bản thảo và tài liệu in và các hiện tượng gần đây của vật liệu nghe nhìn và các tài liệu điện tử.Nỗ lực của con người dài được truyền đi bởi hình ảnh và truyền miệng: hang động bức tranh, chữ tượng hình, kịch bản cổ xưa và đi qua ngày của huyền thoại và truyền thống bằng lời nói. Tiếp đến các bản ghi văn - sét, giấy cói, bản thảo. Phát minh ra in ấn thực hiện tài liệu rộng rãi hơn có sẵn, cung cấp cho người nhận có thể đọc, và gần đây hơn các tài liệu có thể được ghi vào một định dạng hình ảnh hay âm thanh để truyền phổ biến rộng rãi và phân phối. Các tài liệu nghe nhìn đã đến.Tất cả những yếu tố này là một phần của hồ sơ của di sản văn hóa và nếu họ phải tiếp tục tồn tại cần tiết kiệm, thu thập, bảo tồn và/hoặc bảo tồn và họ cũng cần phải có thể truy cập để khuyến khích sự lây lan của kiến thức.Nhưng những người sẽ giữ tất cả các kho báu - những người sẽ chịu trách nhiệm cho người khác, trong quá khứ hiện tại và tương lai, cho bộ sưu tập và bảo vệ các tài liệu? Lưu trữ, bảo tàng và thư viện tất cả chịu trách nhiệm.Lưu trữ tồn tại cho việc bảo tồn và duy trì các di sản văn hóa. Phương tiện truyền thông nghe nhìn đóng góp vào nền văn hóa, đặc biệt là của thế kỷ 19, và thậm chí nhiều hơn do đó, hai mươi và do đó lưu trữ cho nghe nhìn tài liệu đang được phát triển.Một kho lưu trữ là gì?Lưu trữ không có các bộ sưu tập chỉ là ngẫu nhiên của vật liệu mà đúng hơn là các bộ sưu tập mà đã được lựa chọn cho một mục đích cụ thể bởi vì họ đại diện cho kinh doanh, Pháp lý hoặc văn hóa các khía cạnh của cuộc sống trong một thời gian nhất định. Một số tài liệu lưu trữ được sử dụng của như lưu trữ nhà nước hay chính phủ, hoặc có lẽ thậm chí kinh doanh lưu trữ. Đây là những tài liệu lưu trữ giấy, nhưng bộ phim và các bản thu video, âm thanh, hình ảnh lưu trữ là không luôn luôn là nhất thiết phải chính thức lưu trữ trong cùng một ý nghĩa. Có lưu trữ nhà nước và chính phủ lưu trữ, nhưng nhiều người đã lần đầu tiên lập độc lập của nhà nước một mặc dù họ đã có một trách nhiệm quốc gia. Cho các công nghệ liên quan đến lưu trữ nghe nhìn và các tài liệu mà kết quả, di sản văn hóa này là chủ yếu là của hai mươi hoặc cuối thế kỷ 19.Lưu trữ thường được định nghĩa là hồ sơ-dòng, mà vĩnh viễn có giá trị. Các vật liệu có thể có giá trị như là bằng chứng về pháp lý và hành chính các giao dịch và nghĩa vụ, hoặc vì các thông tin chứa đó là giá trị vượt ra ngoài những lý do cho sáng tạo ban đầu của nó. Đây là một quan điểm truyền thống của tài liệu lưu trữ, nhưng như một trữ nổi bật đã nói, công nghệ mới là có một ảnh hưởng sâu sắc lưu trữ và các khái niệm của lưu trữ bảo quản. Nhiếp ảnh, cả hai vẫn còn và di chuyển, đã có hiệu quả của nó. Có là sử dụng rộng rãi của ghi âm. Máy tính có hiệu quả của nó trên hồ sơ lưu giữ và chính sách quản lý các bộ sưu tập. Cho đến khi rất mới nhất của lưu trữ nghe nhìn đã có hiệu lực đơn phương tiện lưu trữ: phim, truyền hình hoặc video, âm thanh và chụp ảnh lưu trữ. Ngày càng lưu trữ kết hợp lợi ích của họ. Một số chịu trách nhiệm về tất cả các tài liệu ghi lại di chuyển hình ảnh, âm thanh và hình ảnh, những người khác có vết cắn nhỏ và kết hợp một hoặc hai trong số các tài liệu.Một kho lưu trữ nghe nhìn là gì?Một phản ứng đầu tiên là bản năng nó là khác nhau từ một kho lưu trữ thông thường. Nó có thể có cùng một chính sách và triết lý và các mục tiêu tương tự như trong bảo quản và bộ sưu tập của một phần cụ thể của hoạt động của con người. Lát này có thể là người lớn của một kỷ nguyên, thế kỷ hoặc thập kỷ, phản ánh đời sống văn hóa và xã hội của thời đại, hoặc nó có thể là một lát nhỏ ghi lại trên một hoặc nhiều chất liệu một khía cạnh cụ thể của một vị trí đặc biệt hoặc một thời gian hạn chế.Tuy nhiên, chính sách bộ sưu tập - các nguyên tắc của sắp xếp, tổ chức, truy cập, an ninh, bảo tồn và bảo quản của vật liệu nghe nhìn, khác nhau, hoặc tối thiểu yêu cầu một cái gì đó của một suy nghĩ lại cho trữ như thường thấy đặc biệt là nếu các tài liệu là để được bao gồm trong một kho lưu trữ nghe nhìn' '.Sự khác biệt giữa các nguyên tắc lưu trữ của in ấn và nghe nhìn, bản thảo, sách và vật liệu nghe nhìn, có thể được thể hiện trong một số khu vực của mối quan tâm.Cũng là câu hỏi về sự khác biệt giữa các cơ quan thu khác nhau lưu trữ, bảo tàng và thư viện. Tất cả có thể làm cho việc sử dụng các kỹ thuật cân nhắc và hướng dẫn, không phải tất cả sẽ có các chính sách cùng một bộ sưu tập. Sự khác biệt giữa ba ngành nghề không còn như vậy rõ ràng là sự khác biệt trong các cơ quan tham gia cũng có thể.Nhưng thậm chí sau đó với sự phát triển của các lưu trữ nghe nhìn trong chỉ 10 năm qua đã có một nhận thức về sự cần thiết cho chuyên lưu trữ để đối phó với các vật liệu đặc biệt. Nghe nhìn tài liệu yêu cầu chính sách khác và thực tiễn, mà mặc dù họ có thể xây dựng dựa trên nguyên tắc lưu trữ sẵn có và thực tiễn đã phát triển riêng của họ. Cân nhắc kỹ thuật đặc biệt sẽ có một ảnh hưởng sâu sắc sau khi lưu trữ nghe nhìn - nó không phải là chỉ là một câu hỏi bảo quản của vật liệu, nó có phải là một câu hỏi liên tục chuyển, sao chép và phục hồi của bản gốc.Mặc dù các ngành nghề đang vẽ cùng nhau có vẫn còn là một sự khác biệt của mức độ chứ không phải là một trong những cơ bản. Sự nhấn mạnh có thể khai thác hoặc bảo quản, nhưng ngay cả khoảng cách này là đóng cửa như lưu trữ nhận ra giá trị của tài liệu của họ và các phương tiện khai thác trở nên dễ dàng hơn trong các hình thức của video hoặc audiocassette hoặc đĩa CD Rom. Nó là điều cần thiết để lưu trữ tài liệu của họ được thực hiện có sẵn nếu chỉ vì điều này tạo ra một hồ sơ cao cho công việc của họ mà lần lượt có thể gặt hái phần thưởng tài chính nhất định để được cầy xới trở lại vào các nguồn tài chính lưu trữ. Archivist có thể không đủ khả năng để là tùng và phải được xem là kinh tế khả thi nếu họ đang tồn tại. Nhưng lợi ích kinh tế phải được kết hợp với các trách nhiệm đạo đức cho các nhà tài trợ, người dùng và vật liệu.Nghe nhìn lưu trữ tồn tạiVài lưu trữ nghe nhìn đã cho đến nay tuyên bố là lưu trữ theo định nghĩa thông thường. Nơi họ tồn tại và đã được phát triển độc lập họ có thể làm cho chỉ cần yêu cầu bồi thường, nhưng trên thế giới đang chuyển động và nghe nhìn lưu trữ đã phải đấu tranh cho sự công nhận - không quá nhiều với lưu trữ khác, những người rất thường kết hợp các vật liệu mới trong bất kỳ trường hợp nào, nhưng với chính phủ và các cơ quan quốc gia những người bỏ qua chúng hoặc xử lý chúng như là upstarts. Khu vực trong đó lưu trữ đã được công nhận rộng rãi là những bộ phim và âm thanh, nhưng cuộc đấu tranh đã được lâu dài và khó khăn và phụ thuộc vào một số người rất trung. Nghe nhìn lưu trữ chỉ trong giai đoạn trứng của họ - đơn phương tiện lưu trữ có nổi bật hơn đến nay, nhưng tình hình đang thay đổi nhanh chóng như kết hợp công nghệ và tài chính cho các dự án mới trong các lưu trữ quốc gia cho vật liệu duy nhất làm giảm. Hầu hết đơn phương tiện lưu trữ tìm thấy nó cần thiết để đính kèm bản thân, cho tốt hơn hoặc tệ hơn, để lưu trữ hiện có/các tổ chức để tồn tại các cơn bão tài chính.Họ không thể giữ vật liệu tổng thể hoặc cổ phiếu ban đầu và họ đang hiếm khi, ngay cả khi lưu trữ quốc gia toàn diện ngay cả trong một định dạng cụ thể hoặc vấn đề đó. Ví dụ, lưu trữ quốc gia âm thanh có thể được may mắn để có được một tỷ lệ lớn các tài liệu được xuất bản như âm thanh lưu trữ quốc gia ở Anh, nhưng tương đối ngắn về tài liệu nào chưa được công bố trừ khi họ có một chính sách để tạo ra các tài liệu của mình. Lưu trữ phim quốc gia là chắc chắn không toàn diện trong phạm vi bảo hiểm của họ, và cũng không họ sẽ yêu cầu để là như vậy. Và cuối cùng, không ai sẽ yêu cầu phải có một kho lưu trữ toàn diện của nhiếp ảnh tài liệu. Chính sách thu thập có thể có tất cả những ý định đúng, nhưng thị trường và các tài liệu có sẵn ra nếu không. Vật liệu có thể được unobtainable, không biết, ngoài mua lại hoặc phá hủy. Đó là một thực tế của tất cả nghe nhìn Archivist cuộc sống.Một kho lưu trữ nghe nhìnNghe nhìn lưu trữ có thể được đa dạng như các vật liệu tự.Các tài liệu có thể được phân loại khoảng vào những gì chúng tôi có thể hạn 'tài liệu hình ảnh' - hình ảnh chuyển động của phim và hình ảnh vẫn còn của hình ảnh - và bản ghi âm' '. Nhưng có nói rằng chúng tôi là không một hợp đồng lớn hơn nữa về phía trước, để di chuyển hình ảnh có thể được chia thành phim và videograms, đó là băng video, cassette và thậm chí cả đĩa. Chúng tôi không thể bỏ qua videograms như phần lớn các vật liệu hiện nay mà sẽ trở thành lưu trữ giá trị này chỉ có sẵn trên một videorecording của một số loại. Vẫn còn hình ảnh có thể được biểu thị dưới dạng hình ảnh, trình bày, và tiếp tục vào microforms, bưu thiếp, áp phích, vv. Không phải tất cả các tài liệu này là nhất thiết phải lưu trữ và chúng tôi hạn chế bản thân để các bức ảnh chụp trong cuốn sách này. Videodisc hoặc CD-ROM có thể cũng được coi là vẫn còn hình ảnh hoặc bản ghi quang học, đặc biệt là khi nó được sử dụng như một danh mục để một bộ sưu tập các tác phẩm nghệ thuật hoặc các đối tượng bảo tàng chẳng hạn như các bản in và bản vẽ bộ sưu tập của thư viện Quốc hội. Chỗ ở này thậm chí có một sự nhầm lẫn trong điều kiện và định nghĩa là một lĩnh vực khó chịu tại thời điểm hiện tại.Phim tài liệu đã với chúng tôi cho 100 năm, năm 1996 là năm chính thức định centenary của nó. Những bộ phim đầu tiên được sản xuất trong những năm 1890. Nhiếp ảnh tài liệu đã với chúng tôi cho còn, kể từ những năm 1830. Lưu trữ của phim và hình ảnh do đó là hiện tượng khá gần đây trong điều khoản của nhiều tài liệu lưu trữ khác, nhưng điều này không có nghĩa rằng họ là ít hơn của một vấn đề. Xa nó.Có ba loại chính của av lưu trữ chuyên về một phương tiện duy nhất: di chuyển hình ảnh, vẫn còn hình ảnh và bản ghi âm.Đôi khi chúng tôi nhận được một sự kết hợp của vật liệu nghe nhìn trong một thiết lập. Ví dụ về kết hợp lưu trữ phim quốc gia và âm thanh lưu trữ tại Úc, British Library và lưu trữ âm thanh quốc gia, và công ty phát sóng như Süddeutscher Rundfu
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
1.1 lưu trữ nghe nhìn Helen P Harrison. Archives tồn tại cho việc bảo tồn và duy trì di sản văn hóa và di sản đó được thực hiện từ nhiều nền văn hóa, trong quá khứ và các nền văn minh hiện nay, đồ tạo tác, bản thảo và các tài liệu và các hiện tượng gần đây của tài liệu nghe nhìn và điện tử in . tài liệu nỗ lực của con người từ lâu đã được lây truyền qua các hình ảnh và các truyền thống truyền miệng: bức tranh hang động, chữ tượng hình, chữ Nôm và sự ra đi vào huyền thoại và truyền thống bằng cách truyền miệng. Tiếp đến là các biên bản - tấm đất sét, giấy cói, bản thảo. Việc phát minh in ấn các tài liệu được thực hiện rộng rãi hơn, cung cấp cho người nhận có thể đọc, và gần đây hơn là các vật liệu có thể được ghi vào một định dạng hình ảnh hoặc âm thanh để truyền tải và phân phối rộng rãi. Các tài liệu nghe nhìn đã đến. Tất cả những yếu tố này là một phần của hồ sơ di sản văn hóa và nếu họ muốn tiếp tục tồn tại đòi hỏi phải tiết kiệm, thu thập, bảo quản và / hoặc bảo tồn và họ cũng cần phải được truy cập để khuyến khích việc truyền bá kiến thức. Nhưng ai sẽ giữ tất cả những báu vật - những người sẽ chịu trách nhiệm cho người khác, hiện tại quá khứ và tương lai, cho các bộ sưu tập và bảo vệ các tài liệu? Lưu trữ, bảo tàng và thư viện tất cả phải chịu trách nhiệm. Lưu trữ tồn tại cho việc bảo tồn và duy trì di sản văn hóa. Phương tiện truyền thông nghe nhìn đóng góp cho nền văn hóa, đặc biệt là của thế kỷ XIX, và thậm chí nhiều hơn như vậy của các kho lưu trữ XX và vì thế cho tài liệu nghe nhìn đang được phát triển. Một kho lưu trữ là gì? Archives không chỉ là bộ sưu tập ngẫu nhiên của vật liệu mà các bộ sưu tập đã được chọn để một mục đích cụ thể bởi vì họ đại diện cho doanh nghiệp, khía cạnh pháp lý, văn hóa của cuộc sống trong một thời gian nhất định. Một số tài liệu lưu trữ được nói đến như là nhà nước hay chính quyền lưu trữ, hoặc thậm chí có thể lưu trữ doanh nghiệp. Đây là những tài liệu lưu trữ giấy, nhưng bộ phim và video, ghi âm, lưu trữ ảnh không phải lúc nào cũng nhất thiết phải lưu trữ 'chính thức' theo nghĩa tương tự. Có lưu trữ nhà nước và các Archives Chính phủ, nhưng nhiều người lần đầu tiên được thành lập độc lập của một nhà nước mặc dù họ đã có một trách nhiệm quốc gia. Với các công nghệ liên quan trong lưu trữ nghe nhìn và các tài liệu mà kết quả, di sản văn hóa này là chủ yếu mà các XX hoặc cuối thế kỷ XIX. Thường Archives được xác định là phi hiện tại, nhưng vĩnh viễn hồ sơ có giá trị. Vật liệu có thể có giá trị như bằng chứng về giao dịch và nghĩa vụ pháp lý và hành chính, hoặc vì những thông tin mà nó chứa trong đó là các giá trị vượt ra ngoài lý do cho sự sáng tạo ban đầu của nó. Đây là một quan điểm truyền thống của tài liệu lưu trữ, nhưng, như một chuyên viên lưu trữ lớn đã cho biết, các công nghệ mới là có một ảnh hưởng sâu sắc về lưu trữ và các khái niệm về bảo quản, lưu trữ. Nhiếp ảnh, cả hai vẫn còn và cảm động, đã có hiệu lực của nó. Có sử dụng rộng rãi của âm thanh ghi âm. Các máy tính có ảnh hưởng của các chính sách lưu trữ hồ sơ và quản lý các bộ sưu tập. Cho đến gần đây hầu hết các tài liệu lưu trữ nghe nhìn đã có hiệu lực lưu trữ phương tiện truyền thông duy nhất: phim ảnh, truyền hình hoặc video, âm thanh và các lưu trữ ảnh. Ngày càng lưu trữ được kết hợp lợi ích của họ. Một số chịu trách nhiệm cho tất cả các tài liệu ghi lại hình ảnh động, âm thanh và hình ảnh, những người khác mất cắn nhỏ hơn và kết hợp một hoặc hai trong số các vật liệu. Một kho lưu trữ nghe nhìn là gì? A phản ứng đầu tiên là theo bản năng mà nó là khác nhau từ một kho lưu trữ thông thường. Nó có thể có các chính sách tương tự và triết lý và mục tiêu tương tự trong việc bảo tồn và thu một phần cụ thể của hoạt động con người. Lát này có thể là lớn một trong một thời đại, thế kỷ hoặc thập kỷ, phản ánh đời sống văn hóa và xã hội của thời đại, hoặc nó có thể là một miếng nhỏ trong đó ghi lại trên một hoặc nhiều tài liệu một khía cạnh cụ thể của một vị trí đặc biệt hoặc một thời gian hạn chế . Nhưng các chính sách thu - các nguyên tắc của sự sắp xếp, tổ chức, truy cập, an ninh, bảo tồn và bảo quản tài liệu nghe nhìn khác nhau, hoặc ít nhất là đòi hỏi một cái gì đó của một suy nghĩ lại cho các chuyên viên lưu trữ như thông thường thấy đặc biệt là nếu vật liệu là để được bao gồm trong một 'kho lưu trữ nghe nhìn'. Sự khác biệt giữa các nguyên tắc lưu trữ in và nghe nhìn, bản thảo, sổ sách, tài liệu nghe nhìn, có thể được chứng minh trong một số lĩnh vực quan tâm. Ngoài ra còn có các câu hỏi về sự khác nhau giữa cơ quan thu khác nhau của lưu trữ, bảo tàng và thư viện. Tất cả có thể tận dụng các đặc điểm kỹ thuật và hướng dẫn, không phải tất cả sẽ có những chính sách tuyển tập. Sự khác biệt giữa ba ngành nghề không còn như vậy rõ ràng là sự khác biệt trong các cơ quan có liên quan cũng có thể được. Nhưng ngay sau đó với sự phát triển của tài liệu lưu trữ nghe nhìn trong chỉ 10 năm qua đã có sự nhận thức về sự cần thiết để lưu trữ chuyên dụng để đối phó với tài liệu chuyên ngành. Tài liệu nghe nhìn tôi cần những chính sách và thực hành khác nhau, trong đó mặc dù họ có thể xây dựng dựa trên hiện nguyên tắc và thực hành lưu trữ có để phát triển riêng của họ. Cân nhắc kỹ thuật nói riêng sẽ có tác động sâu sắc khi các tài liệu lưu trữ nghe nhìn - nó không chỉ là một câu hỏi của bảo quản vật liệu, nó có phải là một câu hỏi liên tục chuyển, sao chép và phục hồi bản gốc. Mặc dù các ngành nghề được vẽ lại với nhau có vẫn còn một sự khác biệt về mức độ chứ không phải là một nền tảng cơ bản. Sự nhấn mạnh có thể được khai thác hoặc bảo quản, nhưng ngay cả khoảng cách này được đóng cửa để lưu trữ nhận ra giá trị của vật chất và phương tiện khai thác trở nên dễ dàng hơn trong hình thức video hoặc baêng ghi aâm hay CD Rom. Nó là điều cần thiết để lưu trữ các tài liệu mà họ được cung cấp nếu chỉ vì điều này mang lại một hồ sơ cao hơn để công việc của họ mà có thể lần lượt gặt hái được một phần thưởng tài chính nhất định để được tái đầu tư vào các tài liệu lưu trữ. Nhà lưu trữ không còn có thể đủ khả năng để được các nhà hảo tâm và phải được xem là khả thi về mặt kinh tế nếu họ muốn tồn tại. Nhưng lợi ích kinh tế phải phù hợp với trách nhiệm đạo đức để các nhà tài trợ, người dùng và vật liệu. Lưu trữ nghe nhìn trong sự tồn tại ít tài liệu lưu trữ nghe nhìn cho đến bây giờ đã tuyên bố được lưu trữ theo định nghĩa thông thường. Nơi chúng tồn tại và đã được phát triển một cách độc lập mà họ có thể làm chỉ là yêu cầu bồi thường, nhưng trên thế giới đang chuyển động trên và các kho lưu trữ nghe nhìn đã phải đấu tranh cho sự công nhận - không quá nhiều với kho lưu trữ khác, người rất thường xuyên kết hợp các vật liệu mới trong mọi trường hợp, nhưng với chính phủ và các cơ quan quốc gia người hoặc bỏ qua chúng hoặc đối xử với họ như kẻ nhiều. Khu vực, trong đó lưu trữ đã được công nhận rộng rãi là những bộ phim và âm thanh, nhưng cuộc đấu tranh đã được lâu dài và khó khăn và phụ thuộc vào một số người rất tận tâm. Lưu trữ nghe nhìn là chỉ trong giai đoạn trứng nước của họ - lưu trữ phương tiện truyền thông duy nhất đã được nổi bật hơn cho đến nay, nhưng tình hình đang thay đổi nhanh chóng như các công nghệ hợp nhất và tài chính cho các dự án mới trong lưu trữ quốc gia đối với nguyên đơn giảm. Hầu hết các tài liệu lưu trữ phương tiện truyền thông duy nhất tìm thấy nó cần thiết để gắn mình, cho tốt hơn hoặc tồi tệ hơn, để lưu trữ / tổ chức hiện có để sống sót trong cơn bão tài chính. Họ có thể không giữ vật liệu chủ hoặc cổ phiếu ban đầu và họ hiếm khi, thậm chí là lưu trữ quốc gia toàn diện ngay cả trong một dạng cụ thể hoặc môn học. Ví dụ, lưu trữ âm thanh quốc gia có thể được may mắn để có được một tỷ lệ lớn các tài liệu xuất bản như hiện Archive Sound Quốc gia ở Anh, nhưng là tương đối ngắn trên các vật liệu chưa được công bố, trừ khi họ có một chính sách để tạo ra các nguyên liệu tự. Lưu trữ phim quốc gia chắc chắn không phải toàn diện bảo hiểm của họ, họ cũng không thể cho rằng để được như vậy. Và cuối cùng, không ai có thể yêu cầu phải có một kho lưu trữ toàn diện của vật liệu nhiếp ảnh. Các chính sách thu có thể có tất cả những ý định đúng, nhưng thị trường và các vật liệu có sẵn mệnh lệnh khác. Chất liệu có thể là khó có được, chưa biết, ngoài mua lại hoặc bị phá hủy. Đó là một thực tế của tất cả các nhân viên lưu trữ mạng nghe nhìn. Một Nghe Nhìn Lưu trữ tài liệu lưu trữ nghe nhìn có thể được đa dạng như các vật liệu tự. Các tài liệu có thể được tạm chia thành những gì chúng ta có thể tên cho 'tài liệu nghe nhìn' - những hình ảnh chuyển động của các bộ phim và hình ảnh vẫn còn trong hình ảnh - và "ghi âm". Nhưng phải nói rằng chúng tôi không phải là một việc lớn hơn nữa về phía trước, cho hình ảnh chuyển động có thể được chia thành phim và videograms, đó là cuốn băng video, cassette và thậm chí cả đĩa. Chúng ta không thể bỏ qua videograms càng nhiều các vật liệu hiện nay mà sẽ trở nên có giá trị lưu trữ chỉ có sẵn trên một băng video của một số loại. Vẫn hình ảnh có thể được thể hiện như hình ảnh, trình bày, và thêm vào microforms, bưu thiếp, áp phích, vv Không phải tất cả các tài liệu này là nhất thiết phải lưu trữ và chúng tôi hạn chế bản thân để những bức ảnh trong cuốn sách này. Các đĩa video hoặc đĩa CD-ROM cũng có thể được coi như hình ảnh vẫn hay ghi quang học, đặc biệt là khi nó được sử dụng như một danh mục cho một bộ sưu tập các tác phẩm nghệ thuật hoặc các đối tượng bảo tàng như các bản in và bản vẽ bộ sưu tập của Thư viện Quốc hội. Thậm chí còn có một sự nhầm lẫn về khái niệm và định nghĩa là một lĩnh vực khó chịu tại thời điểm hiện tại. Liệu phim đã được với chúng tôi để được 100 năm, năm 1996 là năm chính thức được chỉ định kỷ của nó. Các bộ phim đầu tiên được sản xuất vào những năm 1890. Vật liệu nhiếp ảnh đã được với chúng tôi trong thời gian dài, kể từ những năm 1830. Do đó tài liệu lưu trữ của bộ phim và hình ảnh là hiện tượng tương đối mới về rất nhiều tài liệu lưu trữ khác, nhưng điều này không có nghĩa rằng họ là ít hơn của một vấn đề. . Xa nó ​​Có ba loại chính của kho lưu trữ av chuyên về một phương tiện duy nhất:. Hình ảnh chuyển động, vẫn còn hình ảnh và bản ghi âm Đôi khi chúng ta có được một sự kết hợp của tài liệu nghe nhìn trong một thiết lập. Ví dụ về các tài liệu lưu trữ kết hợp là những phim Quốc gia và Sound Archive tại Úc, Thư viện Anh và các âm thanh lưu trữ quốc gia, và các công ty phát thanh truyền hình như Süddeutscher Rundfu

















































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: