Anti-environmentalism refers to the way that corporations and conserva dịch - Anti-environmentalism refers to the way that corporations and conserva Việt làm thế nào để nói

Anti-environmentalism refers to the

Anti-environmentalism refers to the way that corporations and conservative groups in society have sought to counter the gains made by environmentalists, to redirect and diminish public concern about the environment, to attack environmentalists, and to persuade politicians against increased environmental regulation.

Anti-environmentalism has been a response to the rise of environmental consciousness and awareness first in the late 1960s and early 1970s and then again in the late 1980s and early 1990s. It is a backlash against the success of environmentalists in raising public concern and pressuring governments to protect the environment.

Between 1965 and 1970 environmental groups proliferated and environmental protection, especially pollution control, rose dramatically as a public priority in many countries. As environmental concern grew, so did distrust of business institutions, which were seen to be the cause of environmental problems such as air and water pollution. Governments worldwide responded with new forms of comprehensive environmental legislation aimed at regulating and constraining environmentally damaging business activities.

Businesses found that their past ways of dealing with government no longer sufficed. The scope of political conflict widened. Throughout the 1970s corporations became politically active, particularly in the US. In response to government regulations, brought on by the activities of environmentalists and public interest groups, businesses began to cooperate in a way that was unprecedented, building coalitions and alliances and putting aside competitive rivalries.

Corporations adopted strategies that public-interest activists had used so effectively against them—grassroots organising and coalition building, telephone and letter-writing campaigns, using the media, research reports and testifying at hearings. To these strategies corporations added huge financial resources and professional advice.

Corporations also put large amounts of money into advertising and sponsorships aimed at improving the corporate image and putting forward corporate views. Much of this advertising and public relations activity was on environmental issues (see Greenwashing).

Corporations managed to achieve a virtual moratorium on new environmental legislation in many countries throughout the late 1970s and most of the 1980s. However, towards the end of the 1980s public concern about the environment rose again, reinforced by scientific discoveries regarding phenomena such as ozone depletion and weather patterns that seemed to indicate that global warming had already begun. Local pollution events, such as medical waste washing up on New York beaches and sewage pollution on Sydney beaches, also contributed to the public perception of an environment in decline.

Amidst all this public concern, regulatory agencies in various countries got tougher and new laws were enacted. This induced a new wave of corporate political activity. This time corporations were able to take advantage of the new PR techniques and information technologies available for raising money, building coalitions, manipulating public opinion and lobbying politicians.

It was during the 1990s that the application of public relations to environmental concerns really came into its own. The coalition building which began in the 1970s continued to grow. Some corporations went beyond their corporate allies in their organising efforts, hiring specialised public relations firms to set up front groups and create the impression of grass roots support for corporate causes so as to convince politicians to oppose environmental reforms.

Environmental public relations or greenwashing has become big business for PR firms. US firms now spend hundreds of millions of dollars each year on greenwash and strategic counselling—shaping public and government perceptions of environmental problems and finding ways to counter environmentalists and environmental regulations.

The use of front groups enable corporations to take part in public debates and government hearings behind a cover of community concern. These front groups lobby governments to legislate in the corporate interest; to oppose environmental regulations; and to introduce policies that enhance corporate profitability. Front groups also campaign to change public opinion so that the markets for corporate goods are not threatened and the efforts of environmental groups are defused. The names of corporate front groups are carefully chosen to mask the real interests behind them.

Apart from helping corporations form front groups and manufacture astroturf, public relations firms help them to gather information on environmentalists and journalists. Techniques for dealing with environmental activists and the media depend on knowing who they are and how they operate. Several public relations firms specialise in supplying this sort of information and this is sometimes done by infiltrating environmental groups and spying on them.

Public relations firms also help corporations to deal with environmentalists by getting the more moderate and mainstream ones on side, through donations and job offers and working out deals with them. Those unwilling to cooperate are subject to marginalisation and alienation. Such environmentalists are branded as extremists and terrorists and been subject to dirty tricks campaigns that have attempted to falsely pin violent actions on them.

Public relations firms have also become proficient at helping their corporate clients convince key politicians that there is wide public support for their environmentally damaging activities or their demands for looser environmental regulations. Using specially tailored mailing lists, field officers, telephone banks and the latest in information technology, these firms are able to generate hundreds of telephone calls and/or thousands of pieces of mail to key politicians, creating the impression that there is wide public support for their client’s position. Artificial grass roots coalitions created by public relations firms for this purpose are referred to in the industry as ‘astroturf’ (after a synthetic grass product).

Industry interests have been able to turn the disaffection of rural and resource industry workers, farmers and small business people into anti-environmental sentiment. Nowhere was this been more spectacularly achieved as in the US with its *Wise Use Movement. The Wise Use Movement attained grass roots support through enrolling thousands of people in the US who are worried about their future and feel individually powerless to do anything about it. A similar coalition in Canada was formed called the Share Movement.

The Wise Use Movement is a broad ranging, loose-knit, coalition of hundreds of groups in the United States which promote a conservative agenda. Many groups within the movement receive substantial industry funding and support but the movement prefers to portray itself as a mainstream citizens movement. Indeed its extended membership includes farmers, miners, loggers, hunters and land-owners as well as corporate front groups.

Opposition to environmentalists is the glue that holds the disparate elements of the Wise Use Movement together. Wise use groups have successfully attracted rural workers and landowners to their groups by arguing that environmental protection costs jobs, threatens their land, and that environmentalists care more about animals and plants than people. Some Wise Use groups actively sabotage environmentalists.

The movement draws membership from people who are pro-development, anti-big government, opposed to environmentalists, or just plain worried about their future economic prospects. It has been an influential political force in the American landscape. It’s ability to turn out a couple of hundred vocal protesters for key meetings and hearings has a significant impact on decision-makers.

Conservative think tanks have also turned their attention to environmental issues and the defeat of environmental regulations. They sought to cast doubt on the very features of the environmental crisis that had heightened public concerns at the end of the 1980s including ozone depletion, greenhouse warming and industrial pollution.

Think tanks opposed environmental legislation in a variety of ways. In the US they attempted to hamstring the regulatory process by advocating legislation that would ensure regulatory efforts became too expensive and difficult to implement, through insisting on *Cost-Benefit Analyses and *Risk Assessments of proposed legislation and compensation to state governments and property owners for the costs of complying with the legislation (See Takings). Worldwide these think tanks promoted free market techniques, such as tradeable property and pollution rights, pricing mechanisms, tax incentives, and voluntary agreements, for dealing with environmental degradation.

Whilst corporations amplified their own voice through the use of front groups, think tanks and public relations firms, they intimidated their opponents with the threat of law suits. Every year thousands of environmentalists and ordinary citizens are sued for groups for circulating petitions, writing to public officials, speaking at, or even just attending, public meetings, organising a boycott and engaging in peaceful demonstrations. The law suits have been labelled ‘Strategic Lawsuits Against Public Participation’ or SLAPPs by University of Denver academics Penelope Canan and George Pring.

Such cases seldom win in the courts. The charges often seem extremely flimsy and the damage claims outrageously large. The purpose of a SLAPP is to harass, intimidate and distract one’s opponents. They win the political battle, even when they lose the court case, if their victims and those associated with them, stop speaking out against them.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Bảo vệ môi trường chống đề cập đến cách thức mà các tập đoàn và các nhóm bảo thủ trong xã hội đã tìm cách để chống lại các lợi ích được thực hiện bởi môi trường, để chuyển hướng và giảm khu vực mối quan tâm về môi trường, để tấn công môi trường, và thuyết phục chính trị gia chống lại quy định môi trường tăng.Chống bảo vệ môi trường đã là một phản ứng với sự nổi lên của ý thức môi trường và nâng cao nhận thức đầu tiên trong cuối thập niên 1960 và đầu thập niên 1970 và sau đó một lần nữa vào cuối thập niên 1980 và đầu thập niên 1990. Nó là một phản ứng chống lại sự thành công của môi trường trong việc nâng cao mối quan tâm công cộng và gây áp lực cho chính phủ để bảo vệ môi trường.Từ năm 1965 đến 1970, nhóm môi trường proliferated và bảo vệ môi trường, đặc biệt là kiểm soát ô nhiễm, tăng đáng kể như là một ưu tiên công cộng tại nhiều quốc gia. Khi mối quan tâm môi trường lớn, vì vậy đã làm mất lòng tin của các tổ chức kinh doanh, đã được xem là nguyên nhân của vấn đề môi trường như máy và nước ô nhiễm. Chính phủ trên toàn thế giới trả lời với các hình thức mới của pháp luật về môi trường toàn diện nhằm mục đích quy định và constraining môi trường gây tổn hại hoạt động kinh doanh.Các doanh nghiệp tìm thấy rằng cách của họ qua giao dịch với chính phủ không còn sufficed. Mở rộng phạm vi của cuộc xung đột chính trị. Trong suốt thập niên 1970 Tổng công ty bắt đầu hoạt động chính trị, đặc biệt là ở Hoa Kỳ. Để đáp ứng với quy định của chính phủ, được đưa bởi các hoạt động của môi trường và các nhóm lợi ích công cộng, các doanh nghiệp đã bắt đầu hợp tác một cách đó là chưa từng có, xây dựng liên minh và liên minh và đặt sang một bên cạnh tranh rivalries.Tập đoàn đã thông qua chiến lược hoạt động lợi ích công cộng đã sử dụng để có hiệu quả chống lại họ — cơ sở tổ chức và liên minh xây dựng, điện thoại và thư-viết chiến dịch, sử dụng phương tiện truyền thông, nghiên cứu báo cáo và chứng tại buổi điều trần. Các chiến lược công ty thêm lớn nguồn tài chính và tư vấn chuyên môn.Công ty cũng đưa một lượng lớn tiền vào quảng cáo và tài trợ nhằm mục đích nâng cao hình ảnh công ty và đưa về phía trước doanh nghiệp lượt xem. Phần lớn này hoạt động quảng cáo và quan hệ công chúng vào vấn đề môi trường (xem Greenwashing).Tập đoàn quản lý để đạt được một lệnh cấm ảo vào pháp luật môi trường mới ở nhiều quốc gia trong suốt cuối những năm 1970 và hầu hết những năm 1980. Tuy nhiên, tới cuối thập niên 1980 công cộng mối quan tâm về môi trường tăng trở lại, gia cố bằng các khám phá khoa học liên quan đến hiện tượng chẳng hạn như sự suy giảm ôzôn và các mẫu thời tiết dường như chỉ ra rằng sự nóng lên toàn cầu đã bắt đầu. Sự kiện địa phương ô nhiễm, chẳng hạn như chất thải y tế rửa trên bãi biển New York và ô nhiễm nước thải trên bãi biển Sydney, cũng góp phần vào sự nhận thức công cộng của một môi trường suy giảm.Giữa tất cả này quan tâm công cộng, các cơ quan quy định tại nhiều quốc gia có khó khăn hơn và luật mới được ban hành. Điều này gây ra một làn sóng mới của công ty hoạt động chính trị. Thời gian này các tổng công ty đã có thể tận dụng lợi thế của các mới PR kỹ thuật và công nghệ thông tin có sẵn để nâng cao tiền, xây dựng liên minh, thao tác với ý kiến công chúng và vận động hành lang chính trị gia.Nó trong những năm 1990 rằng các ứng dụng của quan hệ công chúng để vấn đề môi trường thực sự đi vào riêng của mình. Liên minh xây dựng mà bắt đầu vào thập niên 1970 vẫn tiếp tục phát triển. Một số tập đoàn đã đi vượt ra ngoài đồng minh công ty của họ trong các nỗ lực tổ chức, tuyển dụng chuyên ngành quan hệ công chúng công ty để thiết lập các nhóm lên phía trước và tạo ấn tượng của rễ cỏ hỗ trợ cho các nguyên nhân công ty để thuyết phục các chính trị gia để phản đối các cải cách môi trường.Quan hệ công chúng về môi trường hoặc greenwashing đã trở thành doanh nghiệp lớn cho các công ty PR. Hoa Kỳ công ty bây giờ chi tiêu hàng trăm triệu đô la mỗi năm trên greenwash và tư vấn chiến lược-shaping nhận thức công chúng và chính phủ về vấn đề môi trường và tìm cách để truy cập bảo vệ môi trường và các quy định môi trường.Sử dụng nhóm trước cho phép các công ty tham gia vào cuộc tranh luận công cộng và chính phủ điều trần phía sau của mối quan tâm của cộng đồng. Các nhóm trước vận động hành lang chính phủ để legislate vì lợi ích của công ty; để chống lại quy định môi trường; và giới thiệu chính sách tăng cường lợi nhuận doanh nghiệp. Nhóm trước cũng chiến dịch để thay đổi ý kiến công chúng để thị trường cho các công ty hàng không bị đe dọa và những nỗ lực của nhóm môi trường được defused. Tên của công ty trước nhóm được chọn lựa cẩn thận để che dấu các lợi ích thực sự đằng sau họ.Ngoài việc giúp hình thức tập đoàn tân nhóm và sản xuất astroturf, quan hệ công chúng công ty giúp họ để thu thập thông tin về môi trường và các nhà báo. Các kỹ thuật để đối phó với các nhà hoạt động môi trường và các phương tiện truyền thông phụ thuộc vào biết họ là ai và làm thế nào họ hoạt động. Một số quan hệ công chúng công ty chuyên về cung cấp loại thông tin và điều này đôi khi được thực hiện bởi xâm nhập nhóm môi trường và gián điệp vào chúng.Quan hệ công chúng công ty cũng giúp các công ty để đối phó với môi trường bằng cách nhận được những người hơn trung bình và chủ đạo bên, thông qua sự đóng góp và cung cấp công việc và làm việc trong giao dịch với họ. Những người không muốn hợp tác có thể marginalisation và chuyển nhượng. Môi trường như vậy được đóng dấu như những kẻ cực đoan và khủng bố và được tùy thuộc vào chiến dịch thủ đoạn bẩn đã cố gắng để sai pin hành động bạo lực trên chúng.Quan hệ công chúng công ty cũng đã trở thành thành thạo và giúp khách hàng doanh nghiệp của họ thuyết phục chính trị gia chính là khu vực rộng hỗ trợ cho các hoạt động gây thiệt hại môi trường hoặc những đòi hỏi cho looser quy định môi trường. Sử dụng đặc biệt phù hợp các danh sách gửi thư, trường cán bộ, ngân hàng điện thoại và mới nhất trong công nghệ thông tin, các công ty có thể tạo ra hàng trăm cuộc gọi điện thoại và/hoặc hàng ngàn mẩu thư để chính trị quan trọng, tạo ra Ấn tượng rằng có là khu vực rộng hỗ trợ cho vị trí của khách hàng. Liên minh rễ cỏ nhân tạo được tạo bởi công ty quan hệ công chúng cho mục đích này được nhắc đến trong ngành công nghiệp như 'astroturf' (sau khi một sản phẩm cỏ tổng hợp).Lợi ích của ngành công nghiệp đã có thể biến disaffection của nông thôn và tài nguyên công nghiệp công nhân, nông dân và doanh nghiệp nhỏ người thành tình cảm chống môi trường. Không có nơi nào điều này hơn ngoạn mục đạt được như trong Hoa Kỳ với của nó * khôn ngoan sử dụng di chuyển. Phong trào sử dụng khôn ngoan đạt được rễ cỏ hỗ trợ thông qua đăng ký hàng nghìn người dân ở Mỹ những người đang lo lắng về tương lai của họ và cảm thấy cá nhân không thể làm bất cứ điều gì về nó. Một liên minh tương tự ở Canada được thành lập được gọi là phong trào chia sẻ.Phong trào sử dụng khôn ngoan là một khác nhau, rộng, kim Đan, liên minh của hàng trăm nhóm tại Hoa Kỳ có thúc đẩy một chương trình nghị sự bảo thủ. Nhiều nhóm trong phạm vi các phong trào nhận ngành công nghiệp đáng kể nguồn tài trợ và hỗ trợ nhưng phong trào thích để miêu tả chính nó như là một phong trào công dân chủ đạo. Thực sự của nó thành viên mở rộng bao gồm nông dân, thợ mỏ, logger, thợ săn và chủ đất cũng như công ty nhóm trước.Phe đối lập để bảo vệ môi trường là keo that holds các yếu tố khác nhau của phong trào sử dụng khôn ngoan cùng nhau. Khôn ngoan sử dụng các nhóm đã thành công thu hút người lao động nông thôn và các chủ đất để nhóm của họ bởi lập luận rằng bảo vệ môi trường công ăn việc làm chi phí, đe dọa đất của họ, và rằng môi trường chăm sóc thêm về động vật và thực vật hơn người. Một số nhóm khôn ngoan sử dụng tích cực phá hoại môi trường.Phong trào rút ra thành viên từ những người là chính phủ ủng hộ phát triển, chống lớn, trái ngược với môi trường, hoặc chỉ là đồng bằng lo lắng về triển vọng kinh tế trong tương lai của họ. Nó đã là một lực lượng chính trị có ảnh hưởng trong phong cảnh Mỹ. Khả năng xoay ra một vài trăm người biểu tình giọng hát cho cuộc họp quan trọng và điều trần có một tác động đáng kể về nhà ra quyết định.Bảo thủ nghĩ rằng xe tăng cũng đã chuyển sự chú ý đến vấn đề môi trường và thất bại của môi trường quy định. Họ tìm cách để nghi ngờ về các tính năng rất của cuộc khủng hoảng môi trường đã nâng cao mối quan tâm công cộng vào giữa những năm 1980 trong đó có sự suy giảm ôzôn, sự nóng lên nhà kính và ô nhiễm công nghiệp.Nghĩ rằng xe tăng chống lại Pháp luật về môi trường trong nhiều cách khác nhau. Ở Mỹ họ đã cố gắng hamstring trình quy định của pháp luật sẽ đảm bảo quy định những nỗ lực đã trở thành quá đắt và khó khăn để thực hiện, thông qua nhấn mạnh vào ủng hộ * phân tích chi phí-lợi ích và * đánh giá rủi ro của pháp luật được đề xuất và bồi thường cho chính quyền tiểu bang và chủ sở hữu tài sản cho các chi phí của việc tuân thủ với luật pháp (xem Takings). Trên toàn thế giới những nghĩ rằng xe tăng thúc đẩy thị trường tự do kỹ thuật, chẳng hạn như tradeable bất động sản và ô nhiễm quyền, giá cả cơ chế, ưu đãi thuế, và các thỏa thuận tự nguyện, để đối phó với suy thoái môi trường.Trong khi tập đoàn khuếch đại tiếng nói của riêng của họ bằng cách sử dụng nhóm trước, nghĩ rằng xe tăng và các công ty quan hệ công chúng, họ đe dọa đối thủ của họ với các mối đe dọa của phù hợp với pháp luật. Mỗi năm hàng ngàn của môi trường và công dân bình thường được sued cho các nhóm cho lưu hành kiến nghị, viết thư cho công chức, phát biểu tại, hoặc thậm chí chỉ cần tham dự, cuộc họp, tổ chức một cuộc tẩy chay và tham gia vào cuộc biểu tình hòa bình. Phù hợp với pháp luật đã được dán nhãn 'Chiến lược vụ kiện chống lại tham gia công cộng' hoặc SLAPPs của Viện nghiên cứu đại học Denver Penelope Canan và George Pring.Những trường hợp hiếm khi giành chiến thắng tại các tòa án. Những chi phí thường có vẻ rất mỏng manh và thiệt hại tuyên bố outrageously lớn. Mục đích của một SLAPP là quấy rối, đe dọa và phân tâm của một đối thủ. Họ giành chiến thắng trận chiến chính trị, ngay cả khi họ mất trường hợp tòa án, nếu nạn nhân của họ và những người liên kết với chúng, ngăn chặn nói ra đối với họ.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Anti-bảo vệ môi trường đề cập đến cách mà các tập đoàn và các nhóm bảo thủ trong xã hội đã tìm cách đối phó với thành tựu đạt được của các nhà môi trường, để chuyển hướng và giảm bớt mối quan tâm của công chúng về môi trường, để tấn công các nhà môi trường, và để thuyết phục các chính trị chống lại gia tăng quy định về môi trường. Anti-bảo vệ môi trường đã được một phản ứng để gia tăng ý thức về môi trường và nhận thức đầu tiên vào cuối năm 1960 và đầu những năm 1970 và sau đó một lần nữa vào cuối năm 1980 và đầu những năm 1990. Đó là một phản ứng chống lại sự thành công của các nhà môi trường trong việc nâng cao mối quan tâm công cộng và gây áp lực chính phủ để bảo vệ môi trường. Từ năm 1965 đến năm 1970 các nhóm môi trường sinh sôi nẩy nở và bảo vệ môi trường, đặc biệt là kiểm soát ô nhiễm, tăng đáng kể như là một ưu tiên công ở nhiều nước. Khi mối quan tâm về môi trường lớn, do đó đã làm mất lòng tin của các tổ chức kinh doanh, được xem là nguyên nhân của các vấn đề môi trường như ô nhiễm không khí và nước. Các chính phủ trên toàn thế giới đã đáp trả bằng những hình thức mới của pháp luật về môi trường toàn diện nhằm điều tiết và hạn chế hoạt động kinh doanh hại cho môi trường. Các doanh nghiệp nhận thấy rằng cách trước đây của họ đối phó với chính phủ không còn đủ để đáp ứng. Phạm vi của các cuộc xung đột chính trị mở rộng. Trong suốt những năm 1970 công ty đã trở thành hoạt động chính trị, đặc biệt là ở Mỹ. Để đáp ứng các quy định của chính phủ, gây ra bởi các hoạt động của các nhà môi trường và các nhóm lợi ích công cộng, các doanh nghiệp đã bắt đầu hợp tác trong một cách đó là chưa từng có, xây dựng các liên minh và liên minh và gạt sang một bên sự ganh đua cạnh tranh. Tổng công ty đã thông qua chiến lược mà các nhà hoạt động công ích đã được sử dụng để có hiệu quả chống lại các tổ chức và xây dựng liên minh, điện thoại và thư-văn-chiến dịch chúng ở cơ sở, sử dụng các phương tiện truyền thông, báo cáo nghiên cứu và làm chứng tại phiên điều trần. Để các công ty chiến lược thêm nguồn lực tài chính khổng lồ và tư vấn chuyên nghiệp. Tổng công ty cũng đưa một lượng lớn tiền vào quảng cáo và tài trợ nhằm nâng cao hình ảnh công ty và đưa ra quan điểm của công ty. Phần lớn các quảng cáo và quan hệ công chúng hoạt động này là về các vấn đề môi trường (xem Greenwashing). Tổng công ty quản lý để đạt được một lệnh cấm ảo về pháp luật môi trường mới ở nhiều nước trong suốt những năm cuối thập niên 1970 và hầu hết những năm 1980. Tuy nhiên, vào cuối của công chúng quan tâm năm 1980 về môi trường đã tăng trở lại, gia cố bởi những khám phá khoa học về các hiện tượng như suy giảm ozone và các mẫu thời tiết mà dường như chỉ ra rằng sự nóng lên toàn cầu đã bắt đầu. Sự kiện ô nhiễm tại địa phương, chẳng hạn như rửa chất thải y tế trên bãi biển New York và ô nhiễm nước thải trên bãi biển Sydney, cũng góp phần vào nhận thức của công chúng về một môi trường suy giảm. Giữa tất cả các mối quan tâm chung này, các cơ quan quản lý ở các nước khác nhau đã khó khăn hơn và luật mới là ban hành. Điều này gây ra một làn sóng mới của các hoạt động chính trị của công ty. Hiện tập đoàn này đã có thể tận dụng lợi thế của các kỹ thuật PR mới và công nghệ thông tin có sẵn để nâng cao tiền, xây dựng liên minh, thao tác dư luận và vận động chính trị. Đó là trong những năm 1990 rằng các ứng dụng của quan hệ công chúng để vấn đề môi trường thực sự trở thành của riêng mình . Việc xây dựng liên minh bắt đầu vào những năm 1970 tiếp tục tăng trưởng. Một số công ty đã đi xa hơn các đồng minh của họ trong các nỗ lực của công ty tổ chức của họ, việc thuê các công ty chuyên ngành quan hệ công chúng để thành lập các nhóm trước và tạo ra ấn tượng của rễ cỏ hỗ trợ cho nguyên nhân của công ty, để thuyết phục các chính trị gia để phản đối cải cách môi trường. quan hệ công chúng hay môi trường đã trở thành greenwashing kinh doanh lớn cho các công ty PR. Các công ty Mỹ hiện nay chi tiêu hàng trăm triệu đô la mỗi năm trên greenwash và chiến lược tư vấn-định hình nhận thức của công chúng và chính phủ của các vấn đề môi trường và tìm cách để đối phó với môi trường và các quy định về môi trường. Việc sử dụng các nhóm phía trước cho phép các công ty tham gia vào các cuộc tranh luận công cộng và chính phủ điều trần sau một bìa của mối quan tâm của cộng đồng. Các nhóm vận động hành lang phía trước chính phủ để ban hành luật vì lợi ích của công ty; để phản đối các quy định về môi trường; và để giới thiệu chính sách làm tăng lợi nhuận doanh nghiệp. Nhóm phía trước cũng vận động để thay đổi quan điểm công cộng để các thị trường hàng hóa của doanh nghiệp không bị đe dọa và những nỗ lực của các nhóm môi trường được xoa dịu. Tên của các nhóm trước của công ty được lựa chọn một cách cẩn thận để che dấu sự lợi ích thực sự đằng sau họ. Ngoài việc giúp các công ty thành lập các nhóm trước và sản xuất astroturf, các công ty quan hệ công chúng giúp họ thu thập thông tin về môi trường và các nhà báo. Kỹ thuật để đối phó với các nhà hoạt động môi trường và các phương tiện truyền thông phụ thuộc vào việc biết họ là ai và làm thế nào họ hoạt động. Một số công ty quan hệ công chúng chuyên cung cấp các loại thông tin này và đôi khi điều này được thực hiện bằng cách thâm nhập các nhóm môi trường và gián điệp vào chúng. công ty quan hệ công chúng cũng giúp các công ty để đối phó với môi trường bằng cách nhận được những cái ôn hòa hơn và chủ đạo trên mặt, thông qua sự đóng góp và công việc cung cấp và đề ra các giao dịch với họ. Những người không muốn hợp tác là những đối tượng bên lề và bị xa lánh. Bảo vệ môi trường như vậy được thương hiệu như cực đoan và khủng bố và bị áp thủ đoạn bẩn thỉu chiến dịch đã cố gắng để hành động bạo lực pin sai về họ. công ty quan hệ công chúng cũng đã trở nên thành thạo trong việc giúp khách hàng doanh nghiệp của họ thuyết phục các chính trị gia quan trọng mà có sự ủng hộ rộng rãi công chúng đối với môi trường của họ các hoạt động gây tổn hại hoặc yêu cầu của họ đối với các quy định về môi trường lỏng hơn. Sử dụng danh sách thiết kế đặc biệt gửi thư, cán bộ hiện trường, các ngân hàng qua điện thoại và công nghệ thông tin mới nhất, các doanh nghiệp này có thể tạo ra hàng trăm cuộc điện thoại và / hoặc hàng ngàn mẩu mail cho các chính trị gia quan trọng, tạo ấn tượng rằng có sự ủng hộ rộng rãi công chúng cho vị trí khách hàng của họ. Rễ cỏ nhân tạo liên minh tạo ra bởi các công ty quan hệ công chúng cho mục đích này được nhắc đến trong ngành công nghiệp như 'astroturf' (sau khi một sản phẩm cỏ nhân tạo). lợi ích Công nghiệp đã có thể biến những bất mãn của công nhân ngành công nghiệp nông thôn và tài nguyên, nông dân và các doanh nghiệp nhỏ mọi người vào tình cảm chống môi trường. Nowhere, đây được ngoạn mục hơn đạt được như ở Mỹ với * khôn ngoan sử dụng di chuyển của nó. The Wise Sử dụng phong trào đạt rễ cỏ hỗ trợ thông qua tuyển hàng ngàn người ở Mỹ đang lo lắng về tương lai của mình và cảm thấy bất lực cá nhân để làm bất cứ điều gì về nó. Một liên minh tương tự ở Canada đã lập được gọi là Phong trào Share. The Wise Sử dụng di chuyển là một khác nhau, loose-đan rộng, liên minh của hàng trăm nhóm ở Hoa Kỳ trong đó thúc đẩy một chương trình nghị sự bảo thủ. Nhiều nhóm trong phong trào nhận được tài trợ ngành công nghiệp lớn và hỗ trợ nhưng sự chuyển động thích để miêu tả chính nó như là một phong trào dân chủ đạo. Thật vậy thành viên mở rộng của nó bao gồm nông dân, thợ mỏ, khai thác gỗ, săn bắn và đất chủ sở hữu cũng như các nhóm trước của công ty. Đối lập với môi trường là chất keo để giữ các yếu tố khác nhau của các Wise Sử dụng di chuyển cùng nhau. Nhóm sử dụng khôn ngoan đã thu hút được lao động nông thôn và các chủ đất để nhóm của mình bằng cách lập luận rằng chi phí bảo vệ môi trường công việc, đe dọa đất của họ, và rằng các nhà môi trường quan tâm nhiều hơn về loài động vật và thực vật hơn người. Một số nhóm khôn ngoan sử dụng tích cực phá hoại môi trường. Các phong trào thu hút thành viên từ những người đang ủng hộ phát triển, chính phủ chống lớn, trái ngược với các nhà môi trường, hoặc chỉ đơn giản lo lắng về triển vọng kinh tế trong tương lai của họ. Nó đã trở thành một lực lượng chính trị có ảnh hưởng trong bối cảnh Mỹ. Đó là khả năng biến ra một vài trăm người biểu tình vocal cho các cuộc họp quan trọng và điều trần có một tác động đáng kể đến quyết định. think tanks Bảo thủ cũng đã chuyển sự chú ý đến các vấn đề môi trường và sự thất bại của các quy định về môi trường. Họ đã tìm cách để nghi ngờ về tính năng rất của cuộc khủng hoảng môi trường mà đã được nâng cao mối quan tâm công chúng vào cuối những năm 1980 bao gồm sự suy giảm ozone, sự nóng lên hiệu ứng nhà kính và ô nhiễm công nghiệp. Hãy suy nghĩ bình phản đối luật về môi trường trong nhiều cách khác nhau. Ở Mỹ, họ đã cố gắng để thương gân kheo quá trình điều tiết bằng cách ủng hộ đạo luật sẽ đảm bảo việc quản lý trở nên quá tốn kém và khó thực hiện, thông qua nhấn mạnh vào * Phân tích lợi ích chi phí và đánh giá rủi ro * của dự luật và bồi thường thiệt hại cho chính quyền bang và chủ sở hữu tài sản cho các chi phí tuân thủ pháp luật (Xem takings). Trên toàn thế giới những cố vấn kỹ thuật thúc đẩy thị trường tự do, chẳng hạn như có thể giao dịch bất động sản và ô nhiễm quyền, cơ chế giá, ưu đãi về thuế và các thỏa thuận tự nguyện, để đối phó với suy thoái môi trường. Trong khi các tập đoàn khuếch đại tiếng nói của mình thông qua việc sử dụng các nhóm phía trước, nghĩ rằng xe tăng và công cộng công ty quan hệ, họ đe dọa đối thủ của mình với các mối đe dọa của phù hợp với pháp luật. Mỗi năm có hàng ngàn nhà môi trường và dân thường bị kiện cho các nhóm kiến nghị cho lưu hành, văn bản cho cán bộ công chức, phát biểu tại, hoặc thậm chí chỉ cần tham dự, các cuộc họp công cộng, tổ chức một cuộc tẩy chay và tham gia vào các cuộc biểu tình ôn hòa. Các vụ kiện đã được dán nhãn 'vụ án chiến lược chống tham gia của cộng' hoặc SLAPPs bởi Đại học Denver học Penelope Canan và George Pring. trường hợp như vậy hiếm khi giành chiến thắng tại các tòa án. Những chi phí thường có vẻ cực kỳ mỏng manh và những thiệt hại tuyên bố trắng trợn lớn. Mục đích của một SLAPP là để sách nhiễu, hăm dọa và đánh lạc hướng đối thủ của mình. Họ giành chiến thắng trong trận chiến chính trị, ngay cả khi họ bị mất trường hợp tòa án, nếu nạn nhân và những người liên quan đến họ, ngừng lên tiếng chống lại chúng.









































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: