Passing the night.Authors Notes:Happy friendaversary to Setsuna24! (we dịch - Passing the night.Authors Notes:Happy friendaversary to Setsuna24! (we Việt làm thế nào để nói

Passing the night.Authors Notes:Hap

Passing the night.

Authors Notes:

Happy friendaversary to Setsuna24! (well, it's close enough anyway!)

Her and I were talking, a long time ago, about idea's when she came up with this one, and she was kind enough to let me write it.

Without a doubt, I wouldn't be writing anymore if it wasn't for the lovely person that is Setsuna, I have a lot to thank her for, but not enough words to do it in! So this one's for you, my dear!

I can only hope that I did it justice, and I can only hope that you like it, Setsuna!

The sun was shining brightly; a crisp spring breeze rustled through the trees, and they whispered their happiness at the turn of season in reply. It was a nice day in Tokyo, with clear skies and no signs of trouble.

Inside a western style funeral home with polished wooden pews and lectern at the front, a sea of people waited, all clothed in the shade of mourning; midnight colored suits, oblivion tinted kimonos, and night hued cheongsams made up the uniform color.

At the back, photographers jostled in competitive silence, still fighting for a scoop despite the grim occasion. They were looking for big names and big faces among the ranks of politicians and businessmen, who was talking to who, and who was seated closer to the front. It was all about standing, social hierarchy, who out of them all would fill the giant hole left in Tokyo's business dealings.

One photographer however, wasn't looking towards the front, he was looking among his ranks and wondering about another of his kind, thinking that no way would a guy like that, miss a story like this.

Said businessmen though, they were here for the opportunity; there was always business to be had no matter the grievance. This chance was the biggest of all, and so these pretenders with their cloth armor and demeanors of quicksand were only waiting to finish what someone, perhaps even in that very room had started.

The downfall of the biggest financial organization in Tokyo would be complete when the benefactor was entirely and utterly broken, and some were here to make that happen.

They were here to witness with their own eyes, the inheritor crumble before them so that they could make their move, after all, a person like that would never be able to handle the burden of it all. It would be an easy task, they all thought.

Further up, stern expressions demanded the respectful silence that held, disturbed like so many times before by the soft sound of camera shutters going off.

Hard faced men stood vigil for the three empty seats remaining, guarding them, it was their duty and it would continue to be so. The chatting of shutters soothed the black clad men, keeping them in check from unleashing the righteous fury upon would be usurpers behind them.

Not one thought of disbanding, or one consideration of leaving had crossed any of these men's minds. This was a rally, and they were showing their support for the people that they were waiting for.

With a breath long kept, they waited.

The person who belonged closest to the front was not here yet.

"Asami sama." Kirishima called at the door that'd been shut for days on end, and winced at the sound of his own voice in the condo that'd been silent with solemnity for just as long.

"Stop calling me that!" a strangled voice snapped back.

It was an answer at least. The first they'd gotten since the door shut. It wasn't the door to the master bedroom either, that one was still wide open, the belongings inside left like an untouched memory of better days.

No, the room he was standing outside of used to be the spare, and the occupant had shut himself in, turned it into a self made cell, with a lock of denial and white walls lined with anguish.

The pain through the cracks in the door was palpable, it resonated with his own, it was all he could do, to not slide down the wall and just listen to the sobbing on the other side of that door. Beside him, he could hear his friend's teeth grinding as his jaw clenched, the body guard hadn't left his post outside that room since the door shut either, apart from to attend to his own basic needs.

It broke Kirishima's heart every subsequent day, to come to the hallway and find Suoh still standing there, all because that door remained shut.

Today though, Kirishima needed that door to open, no matter what measures he had to use.

He tried the door handle again without success, the metallic rattling was loud and intrusive in the stillness, the pained noises on the other side of the door stopped at the sound.

"He's dead, Asami sama." Kirishima's throat constricted around the words, it wasn't something he'd brought himself to say yet, it felt unnatural, and his body rejected the notion, even though it was true.

"He's dead." He managed to force it out one more time.

"Impossible!" came the subsequent denial from inside.

Beside him, Suoh's tired eyes drilled holes in the hallway wall as he looked straight ahead, his brows pinched in misery, his neck taut with restrained sobs of his own.

It was the most emotive he'd ever seen his stoic life long comrade, because not only did they both have to deal with the loss of someone they'd known since childhood and the hole in their lives that'd been left, they now had to deal with the one who suffered most from his permanent departure.
Someone they'd both grown to care for more than they ever thought possible. It was especially hard on Suoh, who was now the closest to the person in that room out of anyone.

The secretary could almost understand the denial and the stubborn arguments of impossibility though, as if putting on the act of normality would suddenly fix it all, like it was just another day where they had a disagreement and then that one person would come in and it would go back to normal and this would just be a memory instead of reality.

"He's not coming back…." It wasn't something they could do today though, they had a service to get to, so even as it grated against his empathy, even as it chafed against his own needs of wanting to just sit and grieve with a bottle of whiskey and reminiscent recollections, he pressed the issue.

He only got silence this time, but he knew the cries were only muffled by a damp pillow or scrunched up blankets, his heart was heavy, this never use to be part of his job description.

The hands on his expensive watch moved much too quickly, and soon enough it was time to be at their destination, but they'd made no progress.

"Kazumi, we need to do something. It won't mean anything if he's not there." His whisper hissed down the hall.

The man's shoulders slumped as he was addressed; it wasn't something Kirishima wanted to ask of him, but if anyone could get that door to open right now, it was Suoh.

"Akihito san?"

Silence.

Without moving an inch except to close his eyes, the bodyguard spoke aloud to the empty space, and Kirishima was forced to listen, to fight himself from crumpling inside.

"Akihito san….. right now, apart from our men, he's by himself in a room full of people who only ever wanted something from him. You know what they're like, not one of them will shed a tear, and not one of them will mean it when they say his passing was a tragedy, all they can think of is who will take his place.

None of them care about him, some probably hated him, fuck, maybe the person responsible is even in that room.

Do you really want the last people he says good-bye to, to be them? The last faces he sees? I've known him my entire life, and I know the only person he'd want to be there is you. Please… Akihito san, do it for him, and for us because we need to say goodbye too."

Kirishima grew tense with each word, because it was true, and he wanted nothing more than to go there at this very moment and tell them all to get out, they didn't belong in his company in life, and they didn't belong in his company in death.
And, if he never got to pay proper respects to his friend, to the kid who he used to walk to school with every day, the boy he used to eat lunch with on the rooftop of their high school building, or the young man who'd been his project partner for every university assignment until graduation, to his boss, who he used to drive to work every day, his family, who he would have willingly died for had he been close enough to take the bullet, but instead could only watch as he fell to the side walk in a spray of red- dead before he even hit the ground.

If he never got to say goodbye, it would haunt him for the rest of his days, there would be no forgiveness. Just one last time he'd like to call him Asami Sama, or maybe one last time he'd like to say 'Ryuichi, we did it.'

He felt his own jaw cramp with tension as he thought about it, and forced himself to stay standing in front of the door.

It took many heartbeats, he thought maybe it hadn't worked, but then he heard the unmistakable sound of ghostly footsteps padding around in the room, and heard Suoh let go of a breath he'd been holding since he finished his speech.

A sharp clack signaled unlocking, before the door opened just enough to reveal a tear-stained face, black-circled eyes and the unruly blonde hair of Asami Akihito. It was in the will, that Akihito take the name if this situation ever came to pass.

It must feel like acidic salt in a horrible wound for the young man, to suddenly be called Asami, something that wasn't possible in life, but had been forced upon him because of death.

Looking at Akihito was like looking at his own grief, the young man looked exhausted, deflated, haunted, he looked empty of all emotions but sorrow and resentment.

But what Suoh said must have worked, hit some undamaged nerve deep inside that represented Akihito's loyalty to the previous Asami, because there was a flicker of will there, blazing even as fresh tears fell.

"I… need a suit." Akihito finally croaked.

"Right away, Asami sama." And Kirishima left to get it all ready, feeling hope for the first time in days, the orders in Asami's will
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Passing the night.Authors Notes:Happy friendaversary to Setsuna24! (well, it's close enough anyway!)Her and I were talking, a long time ago, about idea's when she came up with this one, and she was kind enough to let me write it.Without a doubt, I wouldn't be writing anymore if it wasn't for the lovely person that is Setsuna, I have a lot to thank her for, but not enough words to do it in! So this one's for you, my dear!I can only hope that I did it justice, and I can only hope that you like it, Setsuna!The sun was shining brightly; a crisp spring breeze rustled through the trees, and they whispered their happiness at the turn of season in reply. It was a nice day in Tokyo, with clear skies and no signs of trouble.Inside a western style funeral home with polished wooden pews and lectern at the front, a sea of people waited, all clothed in the shade of mourning; midnight colored suits, oblivion tinted kimonos, and night hued cheongsams made up the uniform color.At the back, photographers jostled in competitive silence, still fighting for a scoop despite the grim occasion. They were looking for big names and big faces among the ranks of politicians and businessmen, who was talking to who, and who was seated closer to the front. It was all about standing, social hierarchy, who out of them all would fill the giant hole left in Tokyo's business dealings.One photographer however, wasn't looking towards the front, he was looking among his ranks and wondering about another of his kind, thinking that no way would a guy like that, miss a story like this.Said businessmen though, they were here for the opportunity; there was always business to be had no matter the grievance. This chance was the biggest of all, and so these pretenders with their cloth armor and demeanors of quicksand were only waiting to finish what someone, perhaps even in that very room had started.The downfall of the biggest financial organization in Tokyo would be complete when the benefactor was entirely and utterly broken, and some were here to make that happen.They were here to witness with their own eyes, the inheritor crumble before them so that they could make their move, after all, a person like that would never be able to handle the burden of it all. It would be an easy task, they all thought.Further up, stern expressions demanded the respectful silence that held, disturbed like so many times before by the soft sound of camera shutters going off.Hard faced men stood vigil for the three empty seats remaining, guarding them, it was their duty and it would continue to be so. The chatting of shutters soothed the black clad men, keeping them in check from unleashing the righteous fury upon would be usurpers behind them.Not one thought of disbanding, or one consideration of leaving had crossed any of these men's minds. This was a rally, and they were showing their support for the people that they were waiting for.With a breath long kept, they waited.The person who belonged closest to the front was not here yet."Asami sama." Kirishima called at the door that'd been shut for days on end, and winced at the sound of his own voice in the condo that'd been silent with solemnity for just as long."Stop calling me that!" a strangled voice snapped back.It was an answer at least. The first they'd gotten since the door shut. It wasn't the door to the master bedroom either, that one was still wide open, the belongings inside left like an untouched memory of better days.No, the room he was standing outside of used to be the spare, and the occupant had shut himself in, turned it into a self made cell, with a lock of denial and white walls lined with anguish.The pain through the cracks in the door was palpable, it resonated with his own, it was all he could do, to not slide down the wall and just listen to the sobbing on the other side of that door. Beside him, he could hear his friend's teeth grinding as his jaw clenched, the body guard hadn't left his post outside that room since the door shut either, apart from to attend to his own basic needs.It broke Kirishima's heart every subsequent day, to come to the hallway and find Suoh still standing there, all because that door remained shut.Today though, Kirishima needed that door to open, no matter what measures he had to use.He tried the door handle again without success, the metallic rattling was loud and intrusive in the stillness, the pained noises on the other side of the door stopped at the sound.
"He's dead, Asami sama." Kirishima's throat constricted around the words, it wasn't something he'd brought himself to say yet, it felt unnatural, and his body rejected the notion, even though it was true.

"He's dead." He managed to force it out one more time.

"Impossible!" came the subsequent denial from inside.

Beside him, Suoh's tired eyes drilled holes in the hallway wall as he looked straight ahead, his brows pinched in misery, his neck taut with restrained sobs of his own.

It was the most emotive he'd ever seen his stoic life long comrade, because not only did they both have to deal with the loss of someone they'd known since childhood and the hole in their lives that'd been left, they now had to deal with the one who suffered most from his permanent departure.
Someone they'd both grown to care for more than they ever thought possible. It was especially hard on Suoh, who was now the closest to the person in that room out of anyone.

The secretary could almost understand the denial and the stubborn arguments of impossibility though, as if putting on the act of normality would suddenly fix it all, like it was just another day where they had a disagreement and then that one person would come in and it would go back to normal and this would just be a memory instead of reality.

"He's not coming back…." It wasn't something they could do today though, they had a service to get to, so even as it grated against his empathy, even as it chafed against his own needs of wanting to just sit and grieve with a bottle of whiskey and reminiscent recollections, he pressed the issue.

He only got silence this time, but he knew the cries were only muffled by a damp pillow or scrunched up blankets, his heart was heavy, this never use to be part of his job description.

The hands on his expensive watch moved much too quickly, and soon enough it was time to be at their destination, but they'd made no progress.

"Kazumi, we need to do something. It won't mean anything if he's not there." His whisper hissed down the hall.

The man's shoulders slumped as he was addressed; it wasn't something Kirishima wanted to ask of him, but if anyone could get that door to open right now, it was Suoh.

"Akihito san?"

Silence.

Without moving an inch except to close his eyes, the bodyguard spoke aloud to the empty space, and Kirishima was forced to listen, to fight himself from crumpling inside.

"Akihito san….. right now, apart from our men, he's by himself in a room full of people who only ever wanted something from him. You know what they're like, not one of them will shed a tear, and not one of them will mean it when they say his passing was a tragedy, all they can think of is who will take his place.

None of them care about him, some probably hated him, fuck, maybe the person responsible is even in that room.

Do you really want the last people he says good-bye to, to be them? The last faces he sees? I've known him my entire life, and I know the only person he'd want to be there is you. Please… Akihito san, do it for him, and for us because we need to say goodbye too."

Kirishima grew tense with each word, because it was true, and he wanted nothing more than to go there at this very moment and tell them all to get out, they didn't belong in his company in life, and they didn't belong in his company in death.
And, if he never got to pay proper respects to his friend, to the kid who he used to walk to school with every day, the boy he used to eat lunch with on the rooftop of their high school building, or the young man who'd been his project partner for every university assignment until graduation, to his boss, who he used to drive to work every day, his family, who he would have willingly died for had he been close enough to take the bullet, but instead could only watch as he fell to the side walk in a spray of red- dead before he even hit the ground.

If he never got to say goodbye, it would haunt him for the rest of his days, there would be no forgiveness. Just one last time he'd like to call him Asami Sama, or maybe one last time he'd like to say 'Ryuichi, we did it.'

He felt his own jaw cramp with tension as he thought about it, and forced himself to stay standing in front of the door.

It took many heartbeats, he thought maybe it hadn't worked, but then he heard the unmistakable sound of ghostly footsteps padding around in the room, and heard Suoh let go of a breath he'd been holding since he finished his speech.

A sharp clack signaled unlocking, before the door opened just enough to reveal a tear-stained face, black-circled eyes and the unruly blonde hair of Asami Akihito. It was in the will, that Akihito take the name if this situation ever came to pass.

It must feel like acidic salt in a horrible wound for the young man, to suddenly be called Asami, something that wasn't possible in life, but had been forced upon him because of death.

Looking at Akihito was like looking at his own grief, the young man looked exhausted, deflated, haunted, he looked empty of all emotions but sorrow and resentment.

But what Suoh said must have worked, hit some undamaged nerve deep inside that represented Akihito's loyalty to the previous Asami, because there was a flicker of will there, blazing even as fresh tears fell.

"I… need a suit." Akihito finally croaked.

"Right away, Asami sama." And Kirishima left to get it all ready, feeling hope for the first time in days, the orders in Asami's will
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Đi qua đêm. Tác giả Ghi chú: Chúc mừng friendaversary để Setsuna24! (Tốt, nó cũng gần đủ anyway!) của cô và tôi đã nói, một thời gian dài trước đây, về ý tưởng khi cô đến với một này, và cô ấy đã được loại, đủ để cho tôi viết nó. Không nghi ngờ gì, tôi sẽ không viết nữa nếu nó không được cho những người đáng yêu đó là Setsuna, tôi có rất nhiều để cám ơn bà, nhưng không đủ từ để làm nó trong! Vì vậy, đối với bạn thế này, thân yêu của tôi! Tôi chỉ có thể hy vọng rằng tôi đã làm điều đó công lý, và tôi chỉ có thể hy vọng rằng bạn thích nó, Setsuna! Mặt trời chiếu sáng rực rỡ; một làn gió mùa xuân đang tràn rustled qua những thân cây, và họ thì thầm hạnh phúc của họ vào thời điểm chuyển mùa trong bài trả lời. Đó là một ngày tốt đẹp ở Tokyo, với bầu trời trong và không có dấu hiệu của sự cố. Bên trong một nhà tang lễ theo phong cách phương Tây với băng ghế dài bằng gỗ được đánh bóng và bục giảng ở phía trước, một biển người chờ đợi, tất cả mặc quần áo trong bóng râm tang; nửa đêm bộ quần áo màu, mai màu kimono, và đêm hued cheongsams tạo thành các màu đồng nhất. Ở phía sau, nhiếp ảnh chen lấn trong im lặng cạnh tranh, vẫn chiến đấu cho một muỗng mặc dù dịp nghiệt ngã. Họ tìm kiếm những tên tuổi lớn và khuôn mặt lớn trong hàng ngũ các chính trị gia và doanh nhân, người đang nói chuyện với ai, và ông đã ngồi gần phía trước. Đó là tất cả về chỗ đứng, thứ bậc xã hội, người sẽ hết tất cả chúng sẽ lấp đầy lỗ khổng lồ còn lại trong giao dịch kinh doanh của Tokyo. Tuy nhiên một nhiếp ảnh gia, không nhìn về phía trước, anh đã tìm kiếm trong hàng ngũ của mình và tự hỏi về một số loại của mình ., nghĩ rằng không có cách nào có một chàng trai như thế, bỏ lỡ một câu chuyện như thế này nói doanh nhân, mặc dù họ đã ở đây cho các cơ hội; luôn luôn có kinh doanh để có được không có vấn đề khiếu nại. Đây là cơ hội lớn nhất của tất cả, và do đó, những pretenders với áo giáp vải và demeanors của cát lún của họ đã được chỉ chờ đợi để hoàn thành những gì một người nào đó, có lẽ ngay cả trong chính căn phòng đã bắt đầu. Sự sụp đổ của các tổ chức tài chính lớn nhất ở Tokyo sẽ được hoàn thành khi các ân nhân đã hoàn toàn và hoàn toàn bị phá vỡ, và một số đã được ở đây để làm cho điều đó xảy ra. Họ đến đây để chứng kiến tận mắt, người thừa kế sụp đổ trước khi họ để họ có thể làm cho di chuyển của họ, sau khi tất cả, một người như thế sẽ không bao giờ khả năng xử lý các gánh nặng của tất cả. Nó sẽ là một nhiệm vụ dễ dàng, tất cả họ đều suy nghĩ. Hơn nữa lên, nét nghiêm khắc yêu cầu sự im lặng tôn trọng mà tổ chức, băn khoăn như vậy nhiều lần trước đây bởi những âm thanh mềm mại của cửa chớp máy ảnh đi ra. cứng phải đối mặt với người đàn ông đứng canh thức cho ba ghế trống còn lại , bảo vệ họ, đó là nhiệm vụ của họ và nó sẽ tiếp tục là như vậy. Các trò chuyện của cửa chớp xoa dịu những người đàn ông mặc bộ màu đen, giữ chúng trong kiểm tra từ giải thoát cơn giận dữ khi chính sẽ là kẻ tiếm quyền đằng sau chúng. Không ai nghĩ đến tan rã, hoặc một xem xét để lại đã vượt qua bất kỳ của tâm trí những người đàn ông. Đây là một cuộc biểu tình, và họ đã thể hiện sự ủng hộ cho những người mà họ đang chờ đợi. Với một hơi thở dài giữ, họ chờ đợi. Người thuộc gần phía trước đã không ở đây được nêu ra. "Asami sama." Kirishima gọi là lúc cánh cửa đã được đóng cửa cho ngày kết thúc, và nhăn mặt khi nghe thấy giọng nói của chính mình trong căn hộ, mà muốn được im lặng với sự long trọng cho chỉ như lâu dài. "Đừng có gọi tôi như vậy!" một giọng nói bị bóp cổ bị gãy trở lại. Đó là một câu trả lời ít nhất. Việc đầu tiên họ muốn nhận được kể từ khi đóng cửa. Nó không phải là cánh cửa đến phòng ngủ của chủ thể, một trong đó là vẫn còn mở rộng, các đồ đạc bên trong lại như một bộ nhớ bị ảnh hưởng của ngày tốt hơn. Không, căn phòng ông đang đứng bên ngoài được sử dụng là các phụ tùng, và những người cư ngụ có đóng mình trong, biến nó thành một tế bào tự thực hiện, với một khóa của sự từ chối và những bức tường trắng được xếp với nỗi thống khổ. Những đau đớn thông qua các vết nứt trong cửa thoải mái, nó gây được tiếng vang với chính mình, đó là tất cả những gì có thể làm, để không trượt xuống tường và chỉ cần lắng nghe những thổn thức ở phía bên kia cánh cửa đó. Bên cạnh anh, anh có thể nghe thấy răng của bạn mình mài như hàm anh nghiến chặt, bảo vệ cơ thể đã không còn đăng bài của mình bên ngoài phòng rằng kể từ khi cánh cửa đóng lại, hoặc, ngoài việc để tham dự vào các nhu cầu cơ bản của mình. Nó đã phá vỡ trái tim Kirishima của mỗi ngày tiếp theo , để đi đến hành lang và thấy Suoh vẫn đứng đó, tất cả vì cánh cửa vẫn đóng. Hôm nay mặc dù, Kirishima cần thiết để mở cánh cửa đó, không có vấn đề gì các biện pháp, ông đã phải sử dụng. Ông đã cố gắng nắm cửa lại mà không thành công, các kim loại rattling được to và xâm nhập trong sự im lặng, những tiếng đau đớn ở phía bên kia cánh cửa dừng lại ở âm thanh. "Nó đã chết, Asami sama." Họng Kirishima của chế hơn xung quanh những từ, nó không phải là một cái gì đó ông đã mang mình nói chưa, nó cảm thấy không tự nhiên, và cơ thể của mình bác bỏ khái niệm, mặc dù đó là sự thật. "Nó đã chết." Ông quản lý để buộc nó ra thêm một lần nữa. "Không thể nào!" đã từ chối tiếp theo từ bên trong. Bên cạnh anh, đôi mắt mệt mỏi của Suoh khoan lỗ trên tường hành lang khi anh nhìn thẳng về phía trước, đôi lông mày của mình bị chèn ép trong đau khổ, cổ anh căng với những tiếng nức nở hạn chế của mình. Đó là những cảm xúc nhất mà anh từng thấy đồng chí dài cuộc sống khắc kỷ của mình, bởi vì không chỉ làm cả hai đều phải đối phó với sự mất mát của một người nào đó mà họ đã biết đến từ thời thơ ấu và những lỗ hổng trong cuộc sống của họ, mà muốn bị bỏ lại, bây giờ họ đã phải đối phó với một trong những người chịu nhất từ vĩnh viễn ra đi. mình Một người nào đó cả hai đều muốn phát triển quan tâm hơn bao giờ họ nghĩ có thể. Đó là đặc biệt khó khăn trên Suoh, người hiện là người gần gũi nhất với người trong căn phòng đó ra khỏi bất cứ ai. Các thư ký hầu như có thể hiểu được sự từ chối và những lập luận cứng đầu bất khả kháng, mặc dù là nếu đưa vào hành động của bình thường đột nhiên sẽ sửa chữa nó tất cả , giống như nó chỉ là một ngày mà họ đã có một sự bất đồng và sau đó là một trong những người sẽ đi vào và nó sẽ trở lại bình thường và điều này có thể chỉ là một bộ nhớ thay vì thực tế. "Anh ấy không trở lại ...". Đó không phải là một cái gì đó họ có thể làm hôm nay, mặc dù họ đã có một dịch vụ để có được, vì vậy ngay cả khi nó bào chống lại sự đồng cảm của mình, ngay cả khi nó xay sát chống lại nhu cầu riêng của mình muốn chỉ cần ngồi và đau buồn với một chai rượu whisky và gợi nhớ hồi ức, ông ép vấn đề này. Ông chỉ có sự im lặng thời gian này, nhưng ông biết tiếng kêu đã chỉ bị bóp nghẹt bởi một chiếc gối ẩm hoặc nhăn chăn, trái tim anh đã nặng, điều này không bao giờ sử dụng được là một phần của mô tả công việc của mình. Các tay trên đồng hồ đắt tiền của mình di chuyển quá nhanh, và ngay sau đó là đủ thời gian để được ở điểm đến của họ, nhưng họ đã làm không có tiến bộ. "Kazumi, chúng ta cần phải làm điều gì đó. Nó sẽ không có ý nghĩa gì nếu anh ta không có ở đó." Tiếng thì thầm của ông rít lên xuống sảnh. vai của người đàn ông giảm mạnh như ông đã được giải quyết; nó không phải là một cái gì đó Kirishima muốn hỏi anh, nhưng nếu có ai có thể có được cánh cửa đó mở ngay bây giờ, nó là Suoh. "Akihito san?" Im lặng. Nếu không có di chuyển một inch trừ nhắm mắt lại, những vệ sĩ nói to cho không gian trống rỗng, và Kirishima đã buộc phải lắng nghe, để chống lại mình khỏi nhàu giấy bên trong. "Akihito san ... .. ngay bây giờ, ngoài những người đàn ông của chúng tôi, anh ấy là một mình trong một căn phòng đầy những người chỉ có bao giờ muốn một cái gì đó từ anh ấy Bạn. biết những gì họ đang như, không phải một trong số họ sẽ rơi một giọt nước mắt, và không ai trong số họ sẽ có nghĩa là nó khi họ nói ra đi của ông là một bi kịch, tất cả họ có thể nghĩ ra là ai sẽ thay thế cho mình. Không ai trong số họ quan tâm ông, một số có thể ghét anh, fuck, có lẽ người chịu trách nhiệm là ngay cả trong căn phòng đó. Bạn có thực sự muốn những người cuối cùng anh nói lời tạm biệt với, để được họ? Những gương mặt cuối cùng ông nhìn thấy? Tôi biết cậu ấy toàn bộ của tôi cuộc sống, và tôi biết người duy nhất anh muốn được ở đó là bạn. Hãy ... Akihito san, làm điều đó cho anh, và cho chúng tôi bởi vì chúng ta cần phải nói lời tạm biệt quá. " Kirishima tăng căng thẳng với mỗi từ, bởi vì nó là sự thật, và ông muốn gì hơn là để đi đến đó ngay lúc này và nói cho họ biết tất cả để có được ra ngoài, họ không thuộc về công ty của mình trong cuộc sống, và họ không thuộc về công ty của ông trong cái chết. Và, nếu anh không bao giờ có để tỏ lòng kính trọng thích hợp cho bạn bè của mình, đến đứa trẻ, người mà anh dùng để đi bộ đến trường với mỗi ngày, cậu bé ông đã sử dụng để ăn trưa với nhau trên sân thượng của tòa nhà cao của họ, hoặc những người đàn ông trẻ, những người đã được ông đối tác dự án cho từng nhiệm vụ đại học cho đến khi tốt nghiệp, ông chủ của mình, người mà ông sử dụng để lái xe đi làm mỗi ngày, gia đình anh, người mà anh sẽ phải sẵn sàng chết cho anh đã đủ gần để có những viên đạn, nhưng thay vì chỉ có thể xem như là ông rơi xuống đi bộ bên trong phun đỏ đã chết trước khi anh rơi xuống đất. Nếu anh ta không bao giờ có thể nói lời tạm biệt, nó sẽ ám ảnh ông cho phần còn lại của ngày của mình, sẽ không có sự tha thứ. Chỉ cần một lần cuối cùng anh muốn gọi anh Asami Sama, hoặc có thể một lần cuối cùng anh muốn nói 'Ryuichi, chúng tôi đã làm điều đó. " Anh cảm thấy quai hàm co cứng của mình với sự căng thẳng khi nghĩ về nó, và buộc mình ở lại đứng trước cửa. Phải mất nhiều nhịp đập con tim, anh nghĩ có lẽ nó đã không làm việc, nhưng sau đó anh nghe thấy những âm thanh không thể nhầm lẫn của những bước chân ma quái đệm xung quanh trong phòng, và nghe Suoh buông một hơi thở anh muốn được tổ chức kể từ khi ông kết thúc bài phát biểu của mình. Một lời nói nhảm mạnh hiệu mở khóa, trước khi cánh cửa mở ra chỉ đủ để lộ một khuôn mặt nước mắt đẫm, đôi mắt đen khoanh tròn và mái tóc vàng ngang bướng của Asami Akihito. Đó là trong ý chí, mà Akihito lấy tên nếu tình trạng này bao giờ xảy đến. Nó phải cảm thấy như muối axit trong một vết thương khủng khiếp cho những người đàn ông trẻ tuổi, đột nhiên được gọi là Asami, một cái gì đó là không thể trong cuộc sống, nhưng đã bị buộc phải theo anh vì cái chết. Nhìn vào Akihito là giống như nhìn vào nỗi đau của riêng mình, người thanh niên trông có vẻ kiệt sức, xì hơi, ám ảnh, anh nhìn trống rỗng của tất cả những cảm xúc buồn rầu và tức giận. Nhưng những gì Suoh nói phải làm việc, nhấn một số dây thần kinh bị hư hại sâu bên đại diện cho lòng trung thành của Akihito đến Asami trước, vì đã có một tia ý chí đó, lòng đam mê thậm chí nước mắt như tươi giảm. "Tôi ... cần một bộ đồ." Akihito cuối cùng cất giọng khàn khàn. "Ngay lập tức, Asami sama." Và Kirishima trái để có được tất cả đã sẵn sàng, cảm thấy hy vọng cho lần đầu tiên trong ngày, các đơn đặt hàng trong di chúc của Asami









































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: