Lord Keith of KinkelThe [Court of Appeal] granted a certifi cate under  dịch - Lord Keith of KinkelThe [Court of Appeal] granted a certifi cate under  Việt làm thế nào để nói

Lord Keith of KinkelThe [Court of A

Lord Keith of Kinkel
The [Court of Appeal] granted a certifi cate under section 33(2) of the Criminal Appeal Act 1968 that a point of law of general public importance was involved in the decision, namely
‘When theft is alleged and that which is alleged to be stolen passes to the defendant with the consent of the owner, but that has been obtained by a false representation, has (a) an appropriation within the meaning of section 1(1) of the Theft Act 1968 taken place, or (b) must such a passing of property necessarily involve an element of adverse [interference] with or usurpation of some right of the owner?’
[Lord Keith analysed the speeches in the House of Lords’ decision in Lawrence [1972] AC 626 and continued:]
It will be seen that Viscount Dilhorne’s speech contains two clear pronouncements, fi rst that it is no longer an ingredient of the offence of theft that the taking should be without the owner’s consent and second, that an appropriation may occur even though the owner has permitted or consented to the property being taken. . . .
[Lord Keith then considered the speech of Lord Roskill in the House of Lords in Morris [1984] AC 320 and concluded:]
In my opinion Lord Roskill was undoubtedly right when he said in the course of the passage quoted that the assumption by the defendant of any of the rights of an owner could amount to an appropriation within the meaning of section 3(1), and that the removal of an article from the shelf and the changing of the price label on it constituted the assumption of one of the rights of the owner and hence an appropriation within the meaning of the subsection. But there are observations in the passage which, with the greatest possible respect to my noble and learned friend Lord Roskill, I must regard as unnecessary for the decision of the case and as being incorrect. In the fi rst place, it seems to me that the switching of price labels on the article is in itself an assumption of one of the rights of the owner, whether or not it is accompanied by some other act such as removing the article from the shelf and placing it in a basket or trolley. No one but the owner has the right to remove a price label from an article or to place a price label upon it. If anyone else does so, he does an act, as Lord Roskill puts it, by way of adverse interference with or usurpation of that right. This is no less so in the case of the practical joker fi gured by Lord Roskill than in the case of one who makes the switch with dishonest intent. The practical joker, of course, is not guilty of theft because he has not acted dishonestly and does not intend to deprive the owner permanently of the article. So the label switching in itself constitutes an appropriation and so to have held would have been suffi cient for the dismissal of both appeals. On the facts of the two cases it was unnecessary to decide whether, as argued by Mr. Jeffreys, the mere taking of the article from the shelf and putting it in a trolley or other receptacle amounted to the assumption of one of the rights of the owner, and hence an appropriation. There was much to be said in favour of the view that it did, in respect that doing so gave the shopper control of the article and the capacity to exclude any other shopper from taking it. However, Lord Roskill expressed the opinion, at p. 332, that it did not, on the ground that the concept of appropriation in the context of section 3(1) ‘involves not an act expressly or impliedly authorised by the owner but an act by way of adverse interference with or usurpation of those rights.’ While it is correct to say that appropriation for purposes of section 3(1) includes the latter sort of act, it does not necessarily follow that no other act can amount to an appropriation and in particular that no act expressly or impliedly authorised by the owner can in any circumstances do so. Indeed, Reg. v. Lawrence [1972] A.C. 626 is a clear decision to the contrary
Lord Keith of Kinkel
The [Court of Appeal] granted a certifi cate under section 33(2) of the Criminal Appeal Act 1968 that a point of law of general public importance was involved in the decision, namely
‘When theft is alleged and that which is alleged to be stolen passes to the defendant with the consent of the owner, but that has been obtained by a false representation, has (a) an appropriation within the meaning of section 1(1) of the Theft Act 1968 taken place, or (b) must such a passing of property necessarily involve an element of adverse [interference] with or usurpation of some right of the owner?’
[Lord Keith analysed the speeches in the House of Lords’ decision in Lawrence [1972] AC 626 and continued:]
It will be seen that Viscount Dilhorne’s speech contains two clear pronouncements, fi rst that it is no longer an ingredient of the offence of theft that the taking should be without the owner’s consent and second, that an appropriation may occur even though the owner has permitted or consented to the property being taken. . . .
[Lord Keith then considered the speech of Lord Roskill in the House of Lords in Morris [1984] AC 320 and concluded:]
In my opinion Lord Roskill was undoubtedly right when he said in the course of the passage quoted that the assumption by the defendant of any of the rights of an owner could amount to an appropriation within the meaning of section 3(1), and that the removal of an article from the shelf and the changing of the price label on it constituted the assumption of one of the rights of the owner and hence an appropriation within the meaning of the subsection. But there are observations in the passage which, with the greatest possible respect to my noble and learned friend Lord Roskill, I must regard as unnecessary for the decision of the case and as being incorrect. In the fi rst place, it seems to me that the switching of price labels on the article is in itself an assumption of one of the rights of the owner, whether or not it is accompanied by some other act such as removing the article from the shelf and placing it in a basket or trolley. No one but the owner has the right to remove a price label from an article or to place a price label upon it. If anyone else does so, he does an act, as Lord Roskill puts it, by way of adverse interference with or usurpation of that right. This is no less so in the case of the practical joker fi gured by Lord Roskill than in the case of one who makes the switch with dishonest intent. The practical joker, of course, is not guilty of theft because he has not acted dishonestly and does not intend to deprive the owner permanently of the article. So the label switching in itself constitutes an appropriation and so to have held would have been suffi cient for the dismissal of both appeals. On the facts of the two cases it was unnecessary to decide whether, as argued by Mr. Jeffreys, the mere taking of the article from the shelf and putting it in a trolley or other receptacle amounted to the assumption of one of the rights of the owner, and hence an appropriation. There was much to be said in favour of the view that it did, in respect that doing so gave the shopper control of the article and the capacity to exclude any other shopper from taking it. However, Lord Roskill expressed the opinion, at p. 332, that it did not, on the ground that the concept of appropriation in the context of section 3(1) ‘involves not an act expressly or impliedly authorised by the owner but an act by way of adverse interference with or usurpation of those rights.’ While it is correct to say that appropriation for purposes of section 3(1) includes the latter sort of act, it does not necessarily follow that no other act can amount to an appropriation and in particular that no act expressly or impliedly authorised by the owner can in any circumstances do so. Indeed, Reg. v. Lawrence [1972
t thấy nó ghi 459(520/999)

since it laid down unequivocally that an act may be an appropriation notwithstanding that it is done with the consent of the owner. It does not appear to me that any sensible distinction can be made in this context between consent and authorisation. . . . Lawrence makes it clear that consent to or authorisation by the owner of the taking by the rogue is irrelevant. The taking amounted to an appropriation within the meaning of section 1(1) of the Act of 1968. Lawrence also makes it clear that it is no less irrelevant that what happened may also have constituted the offence of obtaining property by deception under section 15(1) of the Act. . . . My Lords, for the reasons which I have given I would answer branch (a) of the certifi ed question in the affi rmative and branch (b) in the negative, and allow the appeal.
Lord Browne-Wilkinson
My Lords, I have read the speech of my noble and learned friend, Lord Keith of Kinkel, with which I agree. I only add a few words of my own out of deference to the contrary view expressed by my noble and learned friend, Lord Lowry, and to consider the cases on thefts from companies to which we were referred in the course of argument. . . . The fact that Parliament used that composite phrase—‘dishonest appropriation’—in my judgment casts light on what is meant by the word ‘appropriation’. The views expressed (obiter) by this House in Reg. v. Morris [1984] A.C. 320 that ‘appropriation’ involves an act by way of adverse interference with or usurpation of the rights of the owner treats the word appropriation as being tantamount to ‘misappropriation.’ The concept of adverse interference with or usurpation of rights introduces into the word appropriation the mental state of both the owner and the accused. So far as concerns the mental state of the owner (did he consent?), the Act of 1968 expressly refers to such consent when it is a material factor: see sections 2(1)(b), 11(1), 12(1) and 13. So far as concerns the mental state of the accused, the composite phrase in section 1(1) itself indicates that the requirement is dishones
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Chúa Keith của Kinkel[Tòa phúc thẩm] cấp một cate certifi dưới phần 33(2) năm 1968 đạo luật hình sự kháng cáo rằng nhiệt độ của pháp luật về tầm quan trọng công cộng chung là tham gia vào các quyết định, cụ thể là'Khi bị cáo buộc là hành vi trộm cắp và rằng đó bị cáo buộc bị đánh cắp đi cho bị đơn với sự đồng ý của chủ sở hữu, nhưng mà đã thu được bởi một đại diện sai, đã chiếm đoạt (a) một trong ý nghĩa của phần 1(1) năm 1968 đạo luật hành vi trộm cắp xảy ra, hoặc (b) phải như vậy đi qua một tài sản nhất thiết phải liên quan đến một yếu tố bất lợi [can thiệp] với hoặc usurpation một số quyền của chủ sở hữu của?'[Chúa Keith phân tích các bài phát biểu trong của Thượng viện quyết định ở Lawrence [1972] AC 626 và tiếp tục:]Nó sẽ được nhìn thấy rằng tử tước Dilhorne của bài phát biểu có chứa hai tuyên bố rõ ràng, fi rst rằng nó không còn là một thành phần của hành vi phạm tội của hành vi trộm cắp uống nên mà không có sự đồng ý của chủ sở hữu và thứ hai, trong đó chiếm đoạt một có thể xảy ra mặc dù chủ sở hữu đã được cho phép hoặc đồng ý để tài sản đang được thực hiện.... [Chúa Keith sau đó được coi là các bài phát biểu của Chúa Roskill trong nhà của Chúa trong Morris [1984] AC 320 và kết luận:]Ý kiến của tôi Chúa Roskill đã chắc chắn đúng khi ông nói trong quá trình đoạn trích dẫn rằng giả định bởi bị đơn của bất kỳ quyền của một chủ sở hữu có thể số tiền để một chiếm đoạt trong ý nghĩa của phần 3(1), và rằng việc loại bỏ một bài báo từ các kệ và thay đổi các nhãn giá trên nó chiếm các giả định của một trong các quyền của chủ sở hữu và do đó một chiếm đoạt trong vòng các ý nghĩa của phụ. Nhưng có là quan sát trong đoạn văn mà, với sự tôn trọng lớn nhất có thể cho tôi bạn bè quý và học được Chúa Roskill, tôi phải coi như không cần thiết cho quyết định của vụ án và như là không chính xác. Ở nơi rst fi, dường như với tôi rằng chuyển đổi giá nhãn trên bài viết là trong chính nó một giả định của một trong các quyền của chủ sở hữu, cho dù có hay không nó được đi kèm với một số hành động khác chẳng hạn như loại bỏ các bài viết từ các kệ và đặt nó trong một giá trong giỏ hàng hoặc xe đẩy. Không có ai nhưng chủ sở hữu có quyền để loại bỏ một nhãn giá từ một bài báo hoặc để đặt một nhãn giá khi nó. Nếu bất cứ ai khác như vậy, ông đã làm một hành động, như Chúa Roskill đặt nó bằng cách can thiệp bất lợi với hoặc usurpation đúng. Điều này là không ít như vậy trong trường hợp của thực tế joker fi gured bởi Chúa Roskill hơn trong trường hợp của một trong những người làm cho các chuyển đổi với ý định không trung thực. Joker thực tế, tất nhiên, không phải là phạm tội của hành vi trộm cắp bởi vì ông đã không hành động dishonestly và không có ý định để tước đi của chủ sở hữu vĩnh viễn của bài báo. Do đó, hãng chuyển đổi trong chính nó tạo thành một chiếm đoạt và do đó có tổ chức đã có suffi gói cho việc sa thải của kháng cáo cả hai. Trên các dữ kiện của hai trường hợp nó là không cần thiết để quyết định, như lập luận của ông Jeffreys, chỉ lấy bài viết từ các kệ và đặt nó trong một xe đẩy hoặc thùng khác lên tới giả định của một trong các quyền của chủ sở hữu, và vì thế chiếm đoạt một. Đã có nhiều để nói ủng hộ quan điểm rằng nó đã làm, trong sự tôn trọng rằng làm như vậy cho sự kiểm soát của mua sắm của bài viết và khả năng để loại trừ bất kỳ mua sắm khác từ việc nó. Tuy nhiên, Chúa Roskill bày tỏ ý kiến, tại p. 332, mà nó đã không, trên mặt đất là khái niệm về chiếm đoạt trong bối cảnh của phần 3(1) 'liên quan đến không phải là một hành động rõ ràng hoặc nguï được ủy quyền bởi chủ sở hữu nhưng một hành động bằng cách can thiệp bất lợi với hoặc usurpation của các quyền đó.' Trong khi nó là đúng khi nói rằng appropriation cho mục đích của phần 3(1) bao gồm các loại hành động, sau đó, nó không nhất thiết phải làm theo không có hành động khác có thể số tiền để chiếm đoạt một và đặc biệt rằng hành động không rõ ràng hoặc nguï uỷ quyền của chủ sở hữu có thể trong bất kỳ trường hợp làm như vậy. Thật vậy, Reg. v. Lawrence [1972] A.C. 626 là một quyết định rõ ràng ngược lại Chúa Keith của Kinkel[Tòa phúc thẩm] cấp một cate certifi dưới phần 33(2) năm 1968 đạo luật hình sự kháng cáo rằng nhiệt độ của pháp luật về tầm quan trọng công cộng chung là tham gia vào các quyết định, cụ thể là'Khi bị cáo buộc là hành vi trộm cắp và rằng đó bị cáo buộc bị đánh cắp đi cho bị đơn với sự đồng ý của chủ sở hữu, nhưng mà đã thu được bởi một đại diện sai, đã chiếm đoạt (a) một trong ý nghĩa của phần 1(1) năm 1968 đạo luật hành vi trộm cắp xảy ra, hoặc (b) phải như vậy đi qua một tài sản nhất thiết phải liên quan đến một yếu tố bất lợi [can thiệp] với hoặc usurpation một số quyền của chủ sở hữu của?'[Chúa Keith phân tích các bài phát biểu trong của Thượng viện quyết định ở Lawrence [1972] AC 626 và tiếp tục:]Nó sẽ được nhìn thấy rằng tử tước Dilhorne của bài phát biểu có chứa hai tuyên bố rõ ràng, fi rst rằng nó không còn là một thành phần của hành vi phạm tội của hành vi trộm cắp uống nên mà không có sự đồng ý của chủ sở hữu và thứ hai, trong đó chiếm đoạt một có thể xảy ra mặc dù chủ sở hữu đã được cho phép hoặc đồng ý để tài sản đang được thực hiện.... [Chúa Keith sau đó được coi là các bài phát biểu của Chúa Roskill trong nhà của Chúa trong Morris [1984] AC 320 và kết luận:]In my opinion Lord Roskill was undoubtedly right when he said in the course of the passage quoted that the assumption by the defendant of any of the rights of an owner could amount to an appropriation within the meaning of section 3(1), and that the removal of an article from the shelf and the changing of the price label on it constituted the assumption of one of the rights of the owner and hence an appropriation within the meaning of the subsection. But there are observations in the passage which, with the greatest possible respect to my noble and learned friend Lord Roskill, I must regard as unnecessary for the decision of the case and as being incorrect. In the fi rst place, it seems to me that the switching of price labels on the article is in itself an assumption of one of the rights of the owner, whether or not it is accompanied by some other act such as removing the article from the shelf and placing it in a basket or trolley. No one but the owner has the right to remove a price label from an article or to place a price label upon it. If anyone else does so, he does an act, as Lord Roskill puts it, by way of adverse interference with or usurpation of that right. This is no less so in the case of the practical joker fi gured by Lord Roskill than in the case of one who makes the switch with dishonest intent. The practical joker, of course, is not guilty of theft because he has not acted dishonestly and does not intend to deprive the owner permanently of the article. So the label switching in itself constitutes an appropriation and so to have held would have been suffi cient for the dismissal of both appeals. On the facts of the two cases it was unnecessary to decide whether, as argued by Mr. Jeffreys, the mere taking of the article from the shelf and putting it in a trolley or other receptacle amounted to the assumption of one of the rights of the owner, and hence an appropriation. There was much to be said in favour of the view that it did, in respect that doing so gave the shopper control of the article and the capacity to exclude any other shopper from taking it. However, Lord Roskill expressed the opinion, at p. 332, that it did not, on the ground that the concept of appropriation in the context of section 3(1) ‘involves not an act expressly or impliedly authorised by the owner but an act by way of adverse interference with or usurpation of those rights.’ While it is correct to say that appropriation for purposes of section 3(1) includes the latter sort of act, it does not necessarily follow that no other act can amount to an appropriation and in particular that no act expressly or impliedly authorised by the owner can in any circumstances do so. Indeed, Reg. v. Lawrence [1972t thấy nó ghi 459(520/999)kể từ khi nó đặt cách dứt khoát rằng một hành động có thể là một chiếm đoạt bất kể rằng nó được thực hiện với sự đồng ý của chủ sở hữu. Nó không xuất hiện với tôi rằng bất kỳ sự phân biệt hợp lý có thể được thực hiện trong bối cảnh này giữa sự chấp thuận và cấp phép.... Lawrence làm cho nó rõ ràng rằng đồng ý hoặc uỷ quyền của chủ sở hữu của chụp bởi rogue là không thích hợp. Uống lên tới một chiếm đoạt trong ý nghĩa của phần 1(1) của đạo luật năm 1968. Lawrence cũng làm rõ rằng nó là không kém không liên quan rằng những gì đã xảy ra có thể cũng đã thành lập hành vi phạm tội có được sở hữu bởi lường gạt dưới phần 15(1) của đạo luật.... Lãnh chúa của tôi, vì những lý do mà tôi đã đưa ra tôi sẽ trả lời (a) chi nhánh của certifi ed câu hỏi trong affi rmative và các chi nhánh (b) trong những tiêu cực, và cho phép kháng cáo.Chúa Browne-WilkinsonLãnh chúa của tôi, tôi đã đọc bài phát biểu của bạn bè của tôi cao quý và học, Chúa Keith của Kinkel, mà tôi đồng ý. Tôi chỉ thêm một vài từ của riêng tôi trong số phụ thuộc vào quan điểm trái thể hiện bởi bạn bè của tôi cao quý và học, Chúa Lowry, và xem xét các trường hợp trên trộm từ công ty mà chúng tôi đã được giới thiệu trong quá trình tranh luận.... Thực tế rằng nghị viện sử dụng cụm từ hỗn hợp đó — 'không trung thực appropriation' — trong bản án của tôi phôi ánh sáng trên những gì là có nghĩa là từ 'chiếm đoạt'. Các quan điểm bày tỏ (obiter) bởi nhà này trong Reg. v. Morris [1984] A.C. 320 'chiếm đoạt' liên quan đến một hành động bằng cách can thiệp bất lợi với hoặc usurpation của các quyền của chủ sở hữu đối xử với chiếm đoạt từ là tương đương với 'sự phung phí.' Khái niệm của các can thiệp bất lợi với hoặc usurpation quyền giới thiệu vào chiếm đoạt từ trạng thái tinh thần của chủ sở hữu và bị cáo. Cho đến nay như liên quan đến trạng thái tinh thần của chủ sở hữu (đã làm ông đồng ý?), đạo luật năm 1968 rõ ràng đề cập đến sự đồng ý như vậy khi nó là một yếu tố tài liệu: xem phần 2(1)(b), 11(1), 12(1) và 13. Cho đến nay là mối quan tâm trạng thái tinh thần của bị cáo, cụm từ hỗn hợp trong phần 1(1) chính nó chỉ ra rằng các yêu cầu là dishones
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Lord Keith của Kinkel
The [Tòa án cấp phúc thẩm] cấp fi cate certi dưới phần 33 (2) của Luật khiếu nại hình sự năm 1968, một điểm của pháp luật có tầm quan trọng công chúng nói chung đã tham gia vào các quyết định, cụ thể là
'Khi trộm được bị cáo buộc và rằng đó bị cho là bị đánh cắp và chuyển cho bị đơn với sự đồng ý của chủ sở hữu, nhưng điều đó đã được thu được bằng một đại diện sai, có (a) một trích trong ý nghĩa của phần 1 (1) của nơi thực hiện Luật Theft 1968, hoặc (b) phải như một sự ra đi của tài sản nhất thiết phải có yếu tố bất lợi [can thiệp] có hoặc chiếm đoạt một số quyền của chủ sở hữu? "
[Chúa Keith đã phân tích bài phát biểu tại Thượng viện Anh 'quyết định ở Lawrence [1972] AC 626 và tiếp tục:]
Nó sẽ được nhìn thấy rằng lời nói Viscount Dilhorne chứa đựng hai tuyên bố rõ ràng, đầu tiên là nó không còn là một thành phần của hành vi phạm tội trộm cắp mà lấy nên không có sự đồng ý của chủ sở hữu và thứ hai, đó là một trích có thể xảy ra mặc dù chủ sở hữu đã được cho phép hoặc đồng ý để tài sản bị tịch thu. . . .
[Lord Keith thì coi lời nói của Chúa Roskill trong House of Lords ở Morris [1984] AC 320 và kết luận:]
Trong quan điểm của tôi Chúa Roskill chắc chắn là đúng khi ông nói trong quá trình của đoạn văn được trích dẫn rằng giả định bởi các bị đơn của bất kỳ các quyền của một chủ sở hữu có thể lên tới một trích trong ý nghĩa của phần 3 (1), và rằng việc loại bỏ một bài báo từ các kệ và sự thay đổi của giá nhãn trên đó tạo thành những giả định của một trong những quyền của chủ sở hữu và do đó một trích trong ý nghĩa của các tiểu mục. Nhưng có những quan sát trong đoạn văn đó, với sự tôn trọng lớn nhất có thể cho bạn bè quý tộc và học của tôi Chúa Roskill, tôi phải coi như không cần thiết đối với các quyết định của vụ án và như là không chính xác. Ở nơi đầu tiên kinh, có vẻ như với tôi rằng sự chuyển đổi của giá nhãn vào bài viết là bản thân nó là một giả định của một trong các quyền của chủ sở hữu, có hoặc không kèm theo đó là một số hoạt động khác như loại bỏ các bài viết từ kệ và đặt nó trong một cái giỏ hoặc xe đẩy. Không chỉ một mà các chủ sở hữu có quyền loại bỏ một nhãn giá từ một bài viết hay để đặt một nhãn giá khi nó. Nếu bất cứ ai khác làm như vậy, anh ta làm một hành động, là Chúa Roskill đặt nó, bằng cách can thiệp bất lợi có hoặc chiếm đoạt quyền đó. Đây không phải là một ít ở trường hợp của fi Joker thực tế gured bởi Chúa Roskill hơn trong trường hợp của một người làm cho việc chuyển đổi với mục đích không trung thực. The Joker thực tế, tất nhiên, là không phạm tội trộm cắp vì ông đã không hành động không trung thực và không có ý định tước đoạt chủ sở hữu vĩnh viễn của bài viết. Vì vậy, các nhãn chuyển đổi tự nó tạo thành một sự chiếm hữu và do đó đã tổ chức sẽ được RĐD fi cient cho việc sa thải của cả hai kháng cáo. Trên thực tế trong hai trường hợp là không cần thiết để quyết định xem, như lập luận của ông Jeffreys, lấy đơn thuần của các bài báo từ các kệ và đặt nó trong một chiếc xe đẩy hay đựng khác lên tới giả định của một trong những quyền của chủ sở hữu, và do đó một chiếm đoạt. Có nhiều điều để nói ủng hộ quan điểm cho rằng nó đã làm, trong sự tôn trọng mà làm như vậy cho việc kiểm soát mua sắm của bài viết và khả năng để loại trừ bất kỳ người mua hàng khác lấy nó. Tuy nhiên, Chúa Roskill bày tỏ ý kiến, tại p. 332, mà nó đã không, trên mặt đất mà các khái niệm về trích trong bối cảnh của phần 3 (1) 'không liên quan đến một hành động rõ ràng hoặc ngụ ý ủy quyền của chủ sở hữu nhưng một hành động bằng cách can thiệp bất lợi có hoặc chiếm đoạt những quyền . ' Trong khi nó là đúng khi nói rằng bổ cho mục đích của phần 3 (1) bao gồm các loại sau của hành động, nó không nhất thiết phải làm theo mà không có hành động khác có thể lên tới một sự chiếm hữu và đặc biệt là không có hành động rõ ràng hoặc ngụ ý ủy quyền của chủ sở hữu có thể trong bất kỳ trường hợp nào như vậy. Thật vậy, Reg. v. Lawrence [1972] AC 626 là một quyết định rõ ràng trái ngược với nội
Lord Keith của Kinkel
The [Tòa án cấp phúc thẩm] cấp fi cate certi theo mục 33 (2) của Luật khiếu nại hình sự năm 1968, một quan điểm luật pháp có tầm quan trọng công chúng đã tham gia vào các quyết định, cụ thể là
: "Khi bị cáo buộc trộm cắp được và rằng đó là bị cáo buộc đánh cắp được chuyển cho bị đơn với sự đồng ý của chủ sở hữu, nhưng điều đó đã được thu được bằng một đại diện sai, có (a) một trích trong ý nghĩa của phần 1 (1) của Luật Theft 1968 diễn ra thực hiện, hoặc (b) phải như một sự ra đi của tài sản nhất thiết phải có yếu tố bất lợi [can thiệp] có hoặc chiếm đoạt một số quyền của chủ sở hữu? "
[Chúa Keith đã phân tích bài phát biểu tại Hạ viện quyết định Lords 'ở Lawrence [1972] AC 626 và tiếp tục:]
Nó sẽ được nhìn thấy rằng lời nói Viscount Dilhorne chứa đựng hai tuyên bố rõ ràng, đầu tiên là nó không còn là một thành phần của hành vi phạm tội trộm cắp mà lấy phải mà không cần sự đồng ý của chủ sở hữu và thứ hai, đó là một trích có thể xảy ra ngay cả khi chủ sở hữu đã được cho phép hoặc đồng ý để tài sản bị tịch thu. . . .
[Lord Keith thì coi lời nói của Chúa Roskill trong House of Lords ở Morris [1984] AC 320 và kết luận:]
Trong quan điểm của tôi Chúa Roskill chắc chắn là đúng khi ông nói trong quá trình của đoạn văn được trích dẫn rằng giả định bởi các bị đơn của bất kỳ các quyền của một chủ sở hữu có thể lên tới một trích trong ý nghĩa của phần 3 (1), và rằng việc loại bỏ một bài báo từ các kệ và sự thay đổi của giá nhãn trên đó tạo thành những giả định của một trong những quyền của chủ sở hữu và do đó một trích trong ý nghĩa của các tiểu mục. Nhưng có những quan sát trong đoạn văn đó, với sự tôn trọng lớn nhất có thể cho bạn bè quý tộc và học của tôi Chúa Roskill, tôi phải coi như không cần thiết đối với các quyết định của vụ án và như là không chính xác. Ở nơi đầu tiên kinh, có vẻ như với tôi rằng sự chuyển đổi của giá nhãn vào bài viết là bản thân nó là một giả định của một trong các quyền của chủ sở hữu, có hoặc không kèm theo đó là một số hoạt động khác như loại bỏ các bài viết từ kệ và đặt nó trong một cái giỏ hoặc xe đẩy. Không chỉ một mà các chủ sở hữu có quyền loại bỏ một nhãn giá từ một bài viết hay để đặt một nhãn giá khi nó. Nếu bất cứ ai khác làm như vậy, anh ta làm một hành động, là Chúa Roskill đặt nó, bằng cách can thiệp bất lợi có hoặc chiếm đoạt quyền đó. Đây không phải là một ít ở trường hợp của fi Joker thực tế gured bởi Chúa Roskill hơn trong trường hợp của một người làm cho việc chuyển đổi với mục đích không trung thực. The Joker thực tế, tất nhiên, là không phạm tội trộm cắp vì ông đã không hành động không trung thực và không có ý định tước đoạt chủ sở hữu vĩnh viễn của bài viết. Vì vậy, các nhãn chuyển đổi tự nó tạo thành một sự chiếm hữu và do đó đã tổ chức sẽ được RĐD fi cient cho việc sa thải của cả hai kháng cáo. Trên thực tế trong hai trường hợp là không cần thiết để quyết định xem, như lập luận của ông Jeffreys, lấy đơn thuần của các bài báo từ các kệ và đặt nó trong một chiếc xe đẩy hay đựng khác lên tới giả định của một trong những quyền của chủ sở hữu, và do đó một chiếm đoạt. Có nhiều điều để nói ủng hộ quan điểm cho rằng nó đã làm, trong sự tôn trọng mà làm như vậy cho việc kiểm soát mua sắm của bài viết và khả năng để loại trừ bất kỳ người mua hàng khác lấy nó. Tuy nhiên, Chúa Roskill bày tỏ ý kiến, tại p. 332, mà nó đã không, trên mặt đất mà các khái niệm về trích trong bối cảnh của phần 3 (1) 'không liên quan đến một hành động rõ ràng hoặc ngụ ý ủy quyền của chủ sở hữu nhưng một hành động bằng cách can thiệp bất lợi có hoặc chiếm đoạt những quyền . ' Trong khi nó là đúng khi nói rằng bổ cho mục đích của phần 3 (1) bao gồm các loại sau của hành động, nó không nhất thiết phải làm theo mà không có hành động khác có thể lên tới một sự chiếm hữu và đặc biệt là không có hành động rõ ràng hoặc ngụ ý ủy quyền của chủ sở hữu có thể trong bất kỳ trường hợp nào như vậy. Thật vậy, Reg. v. Lawrence [1972
t see it ghi 459 (520/999) vì nó đặt ra một cách rõ ràng rằng một hành động có thể là một trích dù rằng nó được thực hiện với sự đồng ý của chủ sở hữu. Nó không xuất hiện với tôi rằng bất kỳ sự phân biệt hợp lý có thể được thực hiện trong bối cảnh này giữa sự đồng ý và ủy quyền. . . . Lawrence làm cho nó rõ ràng rằng sự đồng ý hoặc uỷ quyền của chủ sở hữu của việc lấy bằng rogue là không thích hợp. Việc lấy lên để chiếm đoạt một trong những ý nghĩa của phần 1 (1) của Đạo luật năm 1968. Lawrence cũng làm cho nó rõ ràng rằng nó không ít không thích hợp mà những gì xảy ra cũng có thể cấu thành hành vi phạm tội có được tài sản bằng cách lừa dối theo mục 15 ( 1) của Đạo luật. . . . Lords tôi, vì những lý do mà ta đã cho tôi sẽ trả lời chi nhánh (a) của câu hỏi fi ed certi trong rmative fi af và chi nhánh (b) trong các tiêu cực, và cho phép kháng cáo. Lord Browne-Wilkinson My Lords, tôi đã đọc bài phát biểu của người bạn cao quý và học của tôi, Chúa Keith của Kinkel, mà tôi đồng ý. Tôi chỉ thêm một vài từ của riêng tôi ra khỏi lòng tôn kính đến xem trái thể hiện bởi người bạn cao quý và học của tôi, Chúa Lowry, và xem xét các trường hợp trên trộm cắp từ các công ty mà chúng tôi đã đề cập trong quá trình tranh luận. . . . Thực tế mà Quốc hội được sử dụng mà hợp cụm'dishonest appropriation' trong bản án của tôi làm sáng tỏ hơn về những gì là ý nghĩa của từ 'chiếm đoạt'. Quan điểm thể hiện (nhân tiện) do Nhà này trong Reg. v. Morris [1984] AC 320 rằng 'chiếm đoạt' liên quan đến một hành động bằng cách can thiệp bất lợi có hoặc chiếm đoạt các quyền của chủ sở hữu đối xử với trích từ như là tương đương với 'biển thủ. " Khái niệm về sự can thiệp bất lợi có hoặc chiếm đoạt quyền giới thiệu vào việc trích từ các trạng thái tinh thần của cả hai chủ sở hữu và các bị cáo. Vì vậy, đến nay là mối quan tâm của trạng thái tinh thần của chủ sở hữu (ông đã bằng lòng?), Đạo luật năm 1968 rõ ràng đề cập đến sự đồng ý như vậy khi nó là một yếu tố vật chất: xem phần 2 (1) (b), 11 (1), 12 ( 1) và 13. Vì vậy, xa như liên quan đến trạng thái tinh thần của các bị cáo, các cụm từ ghép trong phần 1 (1) chính nó chỉ ra rằng yêu cầu là dishones



đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: