, byname of Charles-Édouard Jeanneret (born October 6, 1887, La Chaux- dịch - , byname of Charles-Édouard Jeanneret (born October 6, 1887, La Chaux- Việt làm thế nào để nói

, byname of Charles-Édouard Jeanner

, byname of Charles-Édouard Jeanneret (born October 6, 1887, La Chaux-de-Fonds, Switzerland—died August 27, 1965, Cap Martin, France), internationally influential Swiss architect and city planner, whose designs combine the functionalism of the modern movement with a bold, sculptural expressionism. He belonged to the first generation of the so-called International school of architecture and was their most able propagandist in his numerous writings. In his architecture he joined the functionalist aspirations of his generation with a strong sense of expressionism. He was the first architect to make a studied use of rough-cast concrete, a technique that satisfied his taste for asceticism and for sculptural forms.

Education and early years
Le Corbusier was born in a small town in the mountainous Swiss Jura region, since the 18th century the world’s centre of precision watchmaking. All his life he was marked by the harshness of these surroundings and the puritanism of a Protestant environment. At 13 years of age, Le Corbusier left primary school to learn the enamelling and engraving of watch faces, his father’s trade, at the École des Arts Décoratifs at La Chaux-de-Fonds. There, Charles L’Eplattenier, whom Le Corbusier later called his only teacher, taught him art history, drawing, and the naturalist aesthetics of Art Nouveau.

It was L’Eplattenier who decided that Le Corbusier, having completed three years of studies, should become an architect and gave him his first practice on local projects. From 1907 to 1911, on his advice, Le Corbusier undertook a series of trips that played a decisive role in the education of this self-taught architect. During these years of travel through central Europe and the Mediterranean, he made three major architectural discoveries. The Charterhouse of Ema at Galluzzo, in Tuscany, provided a contrast between vast collective spaces and “individual living cells” that formed the basis for his conception of residential buildings. Through the 16th-century Late Renaissance architecture of Andrea Palladio in the Veneto region of Italy and the ancient sites of Greece, he discovered classical proportion. Finally, popular architecture in the Mediterranean and in the Balkan peninsula gave him a repertory of geometric forms and also taught him the handling of light and the use of landscape as an architectural background.

At the age of 30 he returned to live in Paris, where his formation was completed a year later when he met the painter and designer Amédée Ozenfant, who introduced him to sophisticated contemporary art. Ozenfant initiated Le Corbusier into Purism, his new pictorial aesthetic that rejected the complicated abstractions of Cubism and returned to the pure, simple geometric forms of everyday objects. In 1918 they wrote and published together the Purist manifesto, Après le cubisme. In 1920, with the poet Paul Dermée, they founded a polemic avant-garde review, L’Esprit Nouveau. Open to the arts and humanities, with brilliant collaborators, it presented ideas in architecture and city planning already expressed by Adolf Loos and Henri van de Velde, fought against the “styles” of the past and against elaborate nonstructural decoration, and defended functionalism.

The association with Ozenfant was the beginning of Le Corbusier’s career as a painter and as a writer. Ozenfant and Le Corbusier (then still known as Jeanneret) together wrote a series of articles for L’Esprit Nouveau that were to be signed with pseudonyms. Ozenfant chose Saugnier, the name of his grandmother, and suggested for Jeanneret the name Le Corbusier, the name of a paternal forebear. The articles written by Le Corbusier were collected and published as Vers une architecture. Later translated as Toward a New Architecture (1923), the book is written in a telling style that was to be characteristic of Le Corbusier in his long career as a polemicist. “A house is a machine for living in” and “a curved street is a donkey track, a straight street, a road for men” are among his famous declarations. His books, whose essential lines of thought were born of travels and lectures hardly changed at all in 45 years, constituted a bible for succeeding generations of architects. Among the most famous are Urbanisme (1925; The City of Tomorrow, 1929), Quand les cathédrales étaient blanches (1937; When the Cathedrals Were White, 1947), La Charte d’Athènes (1943), Propos d’urbanisme (1946), Les Trois Établissements humains (1945), and Le Modular I (1948; The Modular, 1954).

L’Esprit Nouveau was the springboard for Le Corbusier’s entrance into practice. In 1922 he became associated with his cousin Pierre Jeanneret, and together they opened a studio. The association of the two cousins lasted until 1940. It corresponds to the first of the two main periods, separated by World War II, that can be distinguished in Le Corbusier’s work; the second period covers the years from 1944 to the architect’s death in 1965.

The first period
The years from 1922 to 1940 were as remarkably rich in architecture as in city planning projects. As was always to be the case with Le Corbusier, unbuilt projects, as soon as they were published and circulated, created as much of a stir as did the finished buildings. In the Salon d’Automne of 1922, Le Corbusier exhibited two projects that expressed his idea of social environment and contained the germ of all the works of this period. The Citrohan House displays the five characteristics by which the architect five years later defined his conception of what was modern in architecture: pillars supporting the structure, thus freeing the ground beneath the building; a roof terrace, transformable into a garden and an essential part of the house; an open floor plan; a facade free of ornamentation; and windows in strips that affirm the independence of the structural frame. The interior provides the typical spatial contrast between open, split-level living space and the cell-like bedrooms. An accompanying diorama of a city illustrated ahead of its time the concept of green parks and gardens at the foot of a cluster of skyscrapers.

The ideas for city planning set forth at the Salon d’Automne, an annual semi-official exhibition, were taken up again and developed in 1925 at the Exposition des Arts Décoratifs in Paris, in a pavilion that was to be a “manifesto of the esprit nouveau.” In this little duplex-flat, the interior walls violently coloured under the influence of the painter Fernand Léger, Le Corbusier exhibited his first collection of industrially produced furniture.

During these years, in fact, Le Corbusier’s social ideals were realized on two occasions. One of these was in 1925–26 when, thanks to the financial support of an industrialist, he built at Pessac, near Bordeaux, a workers’ city of 40 houses in the style of the Citrohan House; the scorn for local tradition and the unconventional use of colour provoked hostility on the part of municipal authorities, who refused to provide a public water supply. Pessac was thus deprived of inhabitants for six years, and Le Corbusier did not forget this affront. In 1927 the architect participated in the international exposition of the Deutscher Werkbund, an association of various groups concerned with producing functional objects of high aesthetic value. For this exposition Le Corbusier constructed two houses in the experimental residential quarter of Weissenhof at Stuttgart.

Although Le Corbusier was from the beginning most interested in building for large numbers of people, during the prewar period he built primarily for privileged individuals who commissioned individual houses. They were functional in design and ascetic in appearance, incorporating rigorous geometric forms and bare facades. The first was for Ozenfant in 1922, followed by, among others: the house of the Swiss collector Raoul La Roche (1923), which later became the quarters of the Le Corbusier Foundation in Paris (1968); the villa (1927) of Michael Stein, a brother of the expatriate American writer and patron of Fauvism and Cubism Gertrude Stein; the Villa Savoye (1929–31), at Poissy, set in a lush, rural landscape on slender concrete pillars.

In 1927 Le Corbusier participated in the competition set by the League of Nations for the design of its new centre in Geneva. His project, with its wall of insulating and heating glass, is one of the finest examples of the architect’s gift for functional analysis. For the first time anywhere, he proposed an office building for a political organization that was not a Neoclassical temple but corresponded in its structure and design to a strict analysis of function. This plan was to become the prototype of all future United Nations buildings. It probably would have shared a first prize but was eliminated on the grounds of not having been drawn up in India ink as the rules of the competition specified. After the disappointment of Pessac, this disqualification, which was almost certainly the result of a conspiracy on the part of conservative members of the jury, further embittered Le Corbusier in his attitude toward official architectural circles. The scandal accompanying the elimination of his design, however, gave him needed publicity by identifying him with modern avant-garde architecture. An immediate consequence of the Geneva affair was the creation, in La Sarraz, Switzerland, in 1928, of the International Congresses of Modern Architecture (CIAM), intended at first to defend the avant-garde architectural values defeated in Geneva. By 1930 the organization had become oriented toward city planning theory. Le Corbusier, as secretary of the French section, played an influential role in the five prewar congresses and especially in the fourth, which issued in 1933 a declaration that elaborated some of the basic principles of modern architecture.

The publicity from the Geneva competition also made possible for Le Corbusier a lecture tour in Sou
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
, byname của Charles-Édouard Jeanneret (sinh 6 tháng 10 năm 1887, La Chaux-de-Fonds, Thuỵ Sỹ-mất ngày 27 tháng 4 năm 1965, Cap Martin, Pháp), có ảnh hưởng Quốc tế Thụy sĩ kiến trúc sư và thành phố kế hoạch, có thiết kế kết hợp functionalism của phong trào hiện đại với nghĩa biểu hiện đậm, điêu khắc. Ông đã thuộc thế hệ đầu tiên của cái gọi là trường quốc tế của kiến trúc và đã là tuyên truyền của họ có thể đặt trong nhiều tác phẩm của ông. Kiến trúc của mình, ông tham gia các nguyện vọng functionalist của thế hệ của mình với một cảm giác mạnh mẽ của chủ nghĩa biểu hiện. Ông là kiến trúc sư đầu tiên để thực hiện một nghiên cứu sử dụng thô-diễn viên cụ thể, một kỹ thuật hài lòng hương vị của ông cho khổ và cho hình thức nghệ thuật điêu khắc.Giáo dục và những năm đầuLe Corbusier được sinh ra tại một thị trấn nhỏ ở vùng núi của Thụy sĩ Jura, từ thế kỷ 18 Trung tâm của thế giới của chính xác watchmaking. Tất cả cuộc sống của mình ông được đánh dấu bởi sự thô của các môi trường xung quanh và điểm của một môi trường tin lành. Lúc 13 tuổi, Le Corbusier trái tiểu học để tìm hiểu các enamelling và khắc của watch phải đối mặt với, thương mại của cha mình, tại École des Arts Décoratifs tại La Chaux-de-Fonds. Có, Charles L'Eplattenier, người mà Le Corbusier sau này gọi là giáo viên duy nhất của mình, dạy anh ta lịch sử nghệ thuật, bản vẽ, và nhà tự nhiên học thẩm Mỹ của Art Nouveau.Nó đã là L'Eplattenier những người quyết định rằng Le Corbusier, có hoàn thành ba năm nghiên cứu, nên trở thành một kiến trúc sư và đã cho anh ta thực hành đầu tiên của mình trên các dự án địa phương. Từ năm 1907 đến năm 1911, trên lời khuyên của ông, Le Corbusier đã tiến hành một loạt các chuyến đi mà đóng một vai trò quyết định trong giáo dục của kiến trúc sư tự học này. Trong những năm du lịch qua Trung Âu và địa Trung Hải, ông đã thực hiện ba khám phá chính kiến trúc. Charterhouse Ema tại Galluzzo, ở Tuscany, cung cấp một sự tương phản giữa không gian rộng lớn tập thể và "tế bào cá nhân sống" hình thành cơ sở cho ông quan niệm của tòa nhà dân cư. Thông qua các kiến trúc muộn Renaissance thế kỷ 16 của Andrea Palladio trong vùng Veneto của ý và các địa điểm cổ của Hy Lạp, ông phát hiện tỷ lệ cổ điển. Cuối cùng, phổ biến kiến trúc địa Trung Hải, và trung trên bán đảo Balkan đã cho anh ta một tiết mục của các hình thức hình học và cũng giảng dạy anh ta xử lý của ánh sáng và việc sử dụng các cảnh quan như là một nền tảng kiến trúc.Ở tuổi 30, ông về sống ở Paris, nơi hình thành của mình hoàn thành một năm sau khi ông gặp các họa sĩ và nhà thiết kế Armand Ozenfant, người đã giới thiệu Depp cho nghệ thuật đương đại tinh vi. Ozenfant bắt đầu Le Corbusier vào Purism, của mình thẩm Mỹ ảnh mới mà từ chối abstractions phái lập thể, phức tạp và quay trở lại các hình thức hình học đơn giản, tinh khiết của các đối tượng hàng ngày. Năm 1918, họ đã viết và xuất bản với nhau Purist tuyên ngôn, Après le cubisme. Năm 1920, với Paul Dermée, nhà thơ người họ thành lập một nhận xét avant-garde mặc, L'Esprit Nouveau. Mở cửa cho nghệ thuật và nhân văn, với rực rỡ cộng tác viên nhất, nó trình bày ý tưởng trong kiến trúc và quy hoạch thành phố đã được thể hiện bởi Adolf Loos và Henri van de Velde, chiến đấu chống lại các phong cách"" của quá khứ và chống lại xây dựng trang trí nonstructural, và bảo vệ functionalism.Hiệp hội với Ozenfant là sự khởi đầu của sự nghiệp Le Corbusier là một họa sĩ và là một nhà văn. Ozenfant và Le Corbusier (sau đó vẫn còn được gọi là Jeanneret) cùng nhau đã viết một loạt các bài báo cho Nouveau L'Esprit đã được ký kết với bút danh. Ozenfant chọn Saugnier, tên của bà ngoại của ông, và đề nghị cho Jeanneret tên Le Corbusier, tên của một forebear nội. Bài viết bởi Le Corbusier đã được thu thập và xuất bản thành Vers une kiến trúc. Sau đó dịch là hướng tới một nền kiến trúc mới (1923), cuốn sách được viết bằng một phong cách nói đã là đặc trưng của Le Corbusier trong sự nghiệp dài như soạn một. "Một ngôi nhà là một máy để sống" và "một đường cong là một ca khúc lừa, một đường thẳng, một con đường cho nam giới" là một trong khai báo nổi tiếng của mình. Cuốn sách của ông, mà dây chuyền thiết yếu của tư tưởng đã được sinh ra của chuyến du lịch và các bài giảng hầu như không thay đổi ở tất cả trong 45 năm, chiếm một kinh thánh cho thành công thế hệ của kiến trúc sư. Trong số các nổi tiếng nhất là Urbanisme (năm 1925; Thành phố của ngày mai, 1929), Quand les cathédrales étaient blanches (năm 1937; Khi các nhà thờ đã là trắng, 1947), La Charte d'Athènes (1943), Propos d'urbanisme (1946), Les Trois Établissements humains (1945) và mô-đun Le tôi (1948; Mô-đun, 1954).L'Esprit Nouveau là một springboard Le Corbusier học vào thực hiện. Năm 1922 ông trở thành gắn liền với người Anh em họ của ông Pierre Jeanneret, và với nhau họ mở một studio. Sự kết hợp của hai người Anh em họ kéo dài cho đến năm 1940. Nó tương ứng với đầu tiên của hai giai đoạn chính, ngăn cách bởi thế chiến II, mà có thể được phân biệt trong Le Corbusier công việc; giai đoạn thứ hai bao gồm năm từ năm 1944 của kiến trúc sư tử vào năm 1965.Giai đoạn đầu tiênNhững năm từ năm 1922 đến năm 1940 đã là đáng kể giàu kiến trúc như trong thành phố lập kế hoạch dự án. Như đã luôn luôn được các trường hợp với Le Corbusier, dự án không được chế tạo, ngay sau khi họ đã được xuất bản và lưu hành, tạo ra càng nhiều của một khuấy như đã làm các tòa nhà đã hoàn thành. D'Automne Salon năm 1922, Le Corbusier trưng bày hai dự án mà thể hiện ý tưởng của mình về môi trường xã hội và chứa mầm của tất cả các tác phẩm của thời kỳ này. Nhà Citrohan Hiển thị các đặc tính năm mà các kiến trúc sư năm năm sau định nghĩa của mình quan niệm của những gì đã được hiện đại kiến trúc: trụ cột hỗ trợ cấu trúc, do đó giải phóng mặt bằng bên dưới tòa nhà; Sân thượng, transformable vào một khu vườn và một phần thiết yếu của nhà; một kế hoạch mở sàn; một mặt tiền miễn phí của trang trí; và cửa sổ trong đó khẳng định sự độc lập của cấu trúc khung. Nội thất cung cấp sự tương phản điển hình không gian giữa không gian sống mở, tách cấp và các phòng ngủ giống như di động. Một diorama đi kèm của một thành phố minh họa trước thời của nó các khái niệm về màu xanh lá cây công viên và khu vườn ở chân một cụm các tòa nhà chọc trời.Ý tưởng cho thành phố lập kế hoạch đặt ra tại Salon d'Automne, một cuộc triển lãm hàng năm của bán chính thức, đã được đưa lên một lần nữa và phát triển vào năm 1925 tại Décoratifs triển lãm des Arts ở Paris, ở một gian hàng đã là một "tuyên ngôn của esprit nouveau." Trong này đôi nhỏ-phẳng, các bức tường nội thất dữ dội màu dưới ảnh hưởng của họa sĩ Fernand Léger, Le Corbusier trưng bày bộ sưu tập đầu tiên của trong công nghiệp sản xuất đồ nội thất.Trong những năm này, trong thực tế, Le Corbusier lý tưởng xã hội đã được thực hiện trên hai lần. Một trong số đó là trong năm 1925-26 khi, nhờ có sự hỗ trợ tài chính của một nhà công nghiệp, ông đã xây dựng tại Pessac, gần Bordeaux, một người lao động thành phố 40 nhà theo phong cách của nhà Citrohan; khinh miệt cho truyền thống địa phương và việc sử dụng độc đáo của màu sắc kích động thù địch trên một phần của chính quyền thành phố, những người đã từ chối cung cấp một nguồn cung cấp nước công cộng. Pessac do đó bị tước đoạt của người dân trong sáu năm, và Le Corbusier không quên việc khiến này. Năm 1927, các kiến trúc sư tham gia triển lãm quốc tế của Deutscher Werkbund, một hiệp hội của các nhóm có liên quan với sản xuất chức năng đối tượng giá trị thẩm Mỹ cao. Cho triển lãm này Le Corbusier xây dựng hai nhà ở khu dân cư thực nghiệm của Weissenhof tại Stuttgart.Mặc dù Le Corbusier là từ đầu quan tâm nhất trong tòa nhà cho một số lượng lớn của người dân, trong giai đoạn với ông đã xây dựng chủ yếu cho các đặc quyền cá nhân đưa ra hoạt động cá nhân nhà. Họ được chức năng trong thiết kế và ascetic hình, kết hợp chặt chẽ các hình thức hình học và trần mặt tiền. Việc đầu tiên là cho Ozenfant năm 1922, theo sau bởi, trong số những người khác: nhà Thụy sĩ thu Raoul La Roche (1923), sau này trở thành khu Le Corbusier Foundation ở Paris (1968); Biệt thự (1927) của Michael Stein, anh trai của nhà văn người Mỹ sống ở nước ngoài và người bảo trợ của Fauvism và phái lập thể Gertrude Stein; Villa Savoye (1929-31), tại Poissy, đặt trong một phong cảnh tươi tốt, nông thôn trên mảnh trụ cột bê tông.Năm 1927 Le Corbusier tham gia vào cuộc thi thiết lập bởi hội quốc Liên cho việc thiết kế Trung tâm mới tại Geneva. Dự án của mình, với bức tường của cách điện và sưởi ấm thủy tinh, là một trong những ví dụ tốt nhất của các kiến trúc sư quà cho giải tích hàm. Lần đầu tiên ở bất cứ đâu, ông đề nghị một văn phòng xây dựng cho một tổ chức chính trị mà không phải là một ngôi đền tân cổ điển nhưng trao đổi thư từ trong cấu trúc và thiết kế để phân tích nghiêm ngặt về chức năng của nó. Kế hoạch này đã trở thành nguyên mẫu của tất cả các tòa nhà Liên Hiệp Quốc trong tương lai. Nó có lẽ sẽ đã chia sẻ một giải thưởng đầu tiên nhưng đã bị loại trên các căn cứ của không có được soạn thảo tại Ấn Độ ink như các quy tắc của cuộc thi quy định. Sau khi thất vọng Pessac, nguyên nhân này, mà là gần như chắc chắn là kết quả của một âm mưu trên một phần của các thành viên bảo thủ của ban giám khảo, tiếp tục bực Le Corbusier trong Thái độ của mình đối với giới kiến trúc chính thức. Các vụ bê bối đi kèm với việc loại bỏ các thiết kế của mình, Tuy nhiên, ta cần công khai bằng cách xác định anh ta với kiến trúc hiện đại avant-garde. Một hệ quả ngay lập tức của vụ việc Geneva là việc tạo ra, trong La Sarraz, Thụy sĩ, vào năm 1928, của các quốc tế đại hội của hiện đại kiến trúc (CIAM), dự định ban đầu để bảo vệ các giá trị kiến trúc avant-garde đánh bại tại Geneva. Đến năm 1930 đã trở thành tổ chức theo định hướng về phía thành phố lập kế hoạch lý thuyết. Le Corbusier, thư ký của phần Pháp, đóng một vai trò ảnh hưởng trong các kỳ đại hội với năm và đặc biệt là trong thứ tư phát hành vào năm 1933 một tuyên bố rằng xây dựng một số nguyên tắc cơ bản của kiến trúc hiện đại.Công khai từ Geneva cạnh tranh cũng có thể thực hiện cho Le Corbusier một tour du lịch bài giảng ở Sou
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
, Byname của Charles-Édouard Jeanneret (sinh ngày 06 tháng 10 năm 1887, La Chaux-de-Fonds, Thụy Sĩ-chết 27 tháng 8 năm 1965, Cap Martin, Pháp), có ảnh hưởng quốc tế của Thụy Sĩ kiến trúc sư và các thành phố lập kế hoạch, có thiết kế kết hợp thuyết chức năng của phong trào hiện đại với một đậm, chủ nghĩa biểu hiện nghệ thuật điêu khắc. Ông thuộc thế hệ đầu tiên của cái gọi là trường học quốc tế về kiến trúc và là tuyên truyền viên có khả năng nhất của họ trong nhiều tác phẩm của ông. Trong kiến trúc của mình, ông tham gia các chức năng luận nguyện vọng của thế hệ của ông với một ý thức mạnh mẽ của chủ nghĩa biểu hiện. Ông là kiến trúc sư đầu tiên để làm cho việc sử dụng nghiên cứu của bê tông thô-cast, một kỹ thuật mà thỏa mãn khẩu vị của mình cho khổ hạnh và cho hình điêu khắc. Giáo dục và những năm đầu Le Corbusier đã được sinh ra tại một thị trấn nhỏ ở khu vực Swiss Jura, miền núi, kể từ thế kỷ 18 trung tâm của thế giới về độ chính xác đồng hồ. Tất cả cuộc sống của mình, ông đã được đánh dấu bởi sự khắc nghiệt của môi trường xung quanh và những người Thanh giáo của một môi trường lành. Lúc 13 tuổi, Le Corbusier rời trường tiểu học để tìm hiểu các men và khắc khuôn mặt đồng hồ, thương mại của cha mình, tại École des Arts Décoratifs tại La Chaux-de-Fonds. Có, Charles L'Eplattenier, mà Le Corbusier sau này gọi là giáo viên duy nhất của vượn chúa lịch sử nghệ thuật, bản vẽ, và các thẩm mỹ tự nhiên của Art Nouveau. Đó là L'Eplattenier người đã quyết định rằng Le Corbusier, đã hoàn thành ba năm nghiên cứu, nên trở thành một kiến trúc sư và đưa cho anh thực hành đầu tiên của mình vào các dự án địa phương. Từ 1907-1911, theo lời khuyên của ông, Le Corbusier đã tiến hành một loạt các chuyến đi này mà đóng một vai trò quyết định trong việc giáo dục kiến trúc sư tự học này. Trong những năm của du lịch thông qua các trung tâm châu Âu và Địa Trung Hải, ông đã thực hiện ba khám phá kiến trúc lớn. Các Charterhouse của Ema tại Galluzzo, ở Tuscany, cung cấp một sự tương phản giữa các không gian tập thể rộng lớn và "tế bào sống cá nhân" mà hình thành cơ sở cho quan niệm của ông về các tòa nhà dân cư. Thông qua các Late kiến trúc Phục hưng thế kỷ 16 của Andrea Palladio ở vùng Veneto của Ý và các địa điểm cổ đại của Hy Lạp, ông đã phát hiện tỷ trọng cổ điển. Cuối cùng, kiến trúc phổ biến ở Địa Trung Hải và bán đảo Balkan cho ông một tiết mục biểu diễn của các hình thức hình học và cũng dạy anh xử lý ánh sáng và sử dụng các cảnh quan như một nền kiến trúc. Ở tuổi 30, ông trở về sống ở Paris, nơi hình của mình được hoàn thành một năm sau khi ông gặp các họa sĩ và nhà thiết kế Amédée Ozenfant, người giới thiệu ông đến nghệ thuật đương đại tinh vi. Ozenfant khởi xướng Le Corbusier vào purism, thẩm mỹ ảnh mới của mình mà từ chối các khái niệm trừu tượng phức tạp của Lập thể và trả lại cho, hình thức hình học đơn giản, tinh khiết của vật dụng hàng ngày. Năm 1918, họ đã viết và công bố cùng những tuyên ngôn Purist, Après le cubisme. Năm 1920, với nhà thơ Paul Dermée, họ thành lập một tổng avant-garde bút chiến, L'Esprit Nouveau. Mở cho nghệ thuật và nhân văn, với cộng tác tuyệt vời, nó trình bày những ý tưởng trong kiến trúc và quy hoạch thành phố đã được thể hiện bởi Adolf Loos và Henri van de Velde, chiến đấu chống lại "phong cách" của quá khứ và chống lại trang trí phi cấu trúc phức tạp, và bảo vệ thuyết chức năng. Các gắn với Ozenfant là khởi đầu của sự nghiệp của Le Corbusier là một họa sĩ và là một nhà văn. Ozenfant và Le Corbusier (sau đó vẫn còn được gọi là Jeanneret) cùng nhau viết một loạt các bài báo cho L'Esprit Nouveau đó đã được ký với bút danh. Ozenfant chọn Saugnier, tên của bà ngoại, và đề nghị cho Jeanneret tên Le Corbusier, tên của một người cha sắm sửa trước. Các bài viết được viết bởi Le Corbusier đã được thu thập và công bố như là kiến trúc une Vers. Sau đó dịch là Hướng tới một kiến trúc mới (1923), cuốn sách được viết bằng một phong cách kể đó là về mặt đặc trưng của Le Corbusier trong sự nghiệp lâu dài của mình như là một polemicist. "Một ngôi nhà là một bộ máy để sống trong" và "một đường cong là một ca khúc con lừa, một con đường thẳng, một con đường cho những người đàn ông" là một trong những tờ khai nổi tiếng của ông. Cuốn sách của ông, có đường dây thiết yếu của tư tưởng đã được sinh ra trong những chuyến đi và những bài giảng này không thay đổi ở tất cả trong 45 năm qua, đã tạo thành một cuốn kinh thánh cho các thế hệ kế của kiến trúc sư. Trong số những người nổi tiếng nhất là Urbanisme (1925; The City of Tomorrow, 1929), Quand les cathédrales étaient Blanches (1937; Khi Cathedral Were White, 1947), La Charte d'Athènes (1943), Propos d'urbanisme (1946) , Les Trois ETABLISSEMENTS humains (1945), và Lê Modular I (1948; The Modular, 1954). L'Esprit Nouveau là bàn đạp cho lối vào của Le Corbusier vào thực tế. Năm 1922, ông trở thành liên kết với anh em họ của ông Pierre Jeanneret, và họ cùng nhau mở một studio. Sự kết hợp của hai anh em họ kéo dài cho đến năm 1940. Nó tương ứng với các đầu tiên của hai giai đoạn chính, ngăn cách bởi chiến tranh thế giới II, có thể được phân biệt trong công việc của Le Corbusier; giai đoạn thứ hai bao gồm các năm từ năm 1944 đến cái chết của kiến trúc sư vào năm 1965. Giai đoạn đầu tiên của năm 1922-1940 đã làm khá phong phú trong kiến trúc như trong các dự án quy hoạch thành phố. Như đã luôn luôn phải là trường hợp với Le Corbusier, dự án chưa xây dựng, ngay sau khi chúng được xuất bản và lưu hành, tạo ra càng nhiều xôn xao như đã làm các tòa nhà đã hoàn thành. Trong Salon d'Automne năm 1922, Le Corbusier trưng bày hai dự án thể hiện ý tưởng của mình trong môi trường xã hội và chứa đựng mầm mống của tất cả các tác phẩm của giai đoạn này. Các Citrohan Nhà hiển thị năm đặc điểm mà các kiến trúc sư năm năm sau đó xác định quan niệm của ông về những gì là hiện đại trong kiến trúc: trụ cột hỗ trợ cấu trúc, do đó giải phóng mặt đất bên dưới các tòa nhà; một sân thượng, biến dạng thành một khu vườn và một phần thiết yếu của ngôi nhà; một kế hoạch mở sàn; một mặt tiền miễn điệu; và cửa sổ ở dạng dải đó khẳng định sự độc lập của các kết cấu khung. Các nội thất cung cấp độ tương phản không gian điển hình giữa mở, không gian sống chia cấp và các phòng ngủ giống như tế bào. An diorama đính kèm của một thành phố minh họa đi trước thời đại các khái niệm về công viên cây xanh và vườn ở chân của một nhóm các tòa nhà chọc trời. Các ý tưởng cho quy hoạch thành phố được quy định tại các Salon d'Automne, một cuộc triển lãm bán chính thức hàng năm, được chụp lên một lần nữa và phát triển vào năm 1925 tại Triển lãm des Arts Décoratifs ở Paris, trong một gian hàng mà đã là một "tuyên ngôn của nouveau esprit." Trong này ít duplex-phẳng, các bức tường nội thất dội màu dưới ảnh hưởng của các họa sĩ Fernand Léger, Le Corbusier trưng bày bộ sưu tập đầu tiên của công nghiệp sản xuất đồ nội thất. Trong những năm này, trên thực tế, lý tưởng xã hội của Le Corbusier đã được thực hiện hai lần. Một trong số này trong 1925-26 khi, nhờ sự hỗ trợ tài chính của một nhà công nghiệp, ông đã xây dựng tại Pessac, gần Bordeaux, thành phố cho công nhân của 40 ngôi nhà theo phong cách của các Citrohan House; sự khinh miệt đối với truyền thống của địa phương và việc sử dụng độc đáo của màu sắc kích động thù địch trên một phần của chính quyền thành phố, người đã từ chối cung cấp một nguồn cung cấp nước công cộng. Do đó Pessac đã bị tước đoạt của người dân trong sáu năm, và Le Corbusier đã không quên sự sỉ nhục này. Năm 1927 kiến trúc sư tham gia triển lãm quốc tế của Hiệp hội Công trình Đức, một hiệp hội của các nhóm khác nhau liên quan đến việc sản xuất các đối tượng chức năng của giá trị thẩm mỹ cao. Đối với triển lãm này Le Corbusier xây dựng hai ngôi nhà trong khu cư xá nghiệm của Weissenhof tại Stuttgart. Mặc dù Le Corbusier là từ đầu quan tâm nhiều nhất trong việc xây dựng cho số lượng lớn người dân, trong thời kỳ trước chiến tranh ông đã xây dựng chủ yếu cho các cá nhân có đặc quyền người ủy nhà ở riêng lẻ. Họ là những chức năng trong thiết kế và khổ hạnh trong xuất hiện, kết hợp các hình thức hình học nghiêm ngặt và mặt tiền trần. Việc đầu tiên là cho Ozenfant vào năm 1922, tiếp theo đó là những người khác: nhà của các nhà sưu tập Thụy Sĩ Raoul La Roche (1923), mà sau này trở thành những quý của Le Corbusier Foundation ở Paris (1968); biệt thự (1927) của Michael Stein, một người anh em của nhà văn người Mỹ sống ở nước ngoài và người bảo trợ của trường phái dã thú và Cubism Gertrude Stein; Villa Savoye (1929-1931), tại Poissy, đặt trong một tươi tốt, cảnh quan nông thôn trên các cột bê tông mảnh mai. Năm 1927 Le Corbusier tham gia cuộc thi do Hội Quốc cho các thiết kế của trung tâm mới tại Geneva. Dự án của mình, với bức tường của nó cách điện và sưởi ấm kính, là một trong những ví dụ tốt nhất của món quà của kiến trúc sư để phân tích chức năng. Lần đầu tiên ở bất cứ đâu, ông đề xuất một tòa nhà văn phòng cho một tổ chức chính trị mà không phải là một ngôi đền tân cổ điển nhưng tương ứng trong cấu trúc và thiết kế của mình cho một phân tích nghiêm ngặt các chức năng. Kế hoạch này đã trở thành nguyên mẫu của tất cả các tòa nhà của Liên Hợp Quốc trong tương lai. Nó có lẽ sẽ chia sẻ một giải thưởng đầu tiên nhưng đã bị loại vào các căn cứ của không đã được soạn thảo bằng mực Ấn Độ như các quy tắc của cuộc thi quy định. Sau sự thất vọng của Pessac, truất quyền thi đấu này, đó là gần như chắc chắn là kết quả của một âm mưu trên một phần của các thành viên bảo thủ của ban giám khảo, thêm cay đắng Le Corbusier ở thái độ của mình đối với giới kiến trúc chính thức. Vụ bê bối kèm theo việc loại bỏ các thiết kế của mình, tuy nhiên, cho ông cần công khai bằng cách xác định anh ta với kiến trúc tiên phong hiện đại. Một hệ quả trực tiếp của vụ việc Geneva là việc tạo ra, trong La Sarraz, Thụy Sĩ, vào năm 1928, trong những kỳ Đại hội Quốc tế của kiến trúc hiện đại (CIAM), dự định lúc đầu tiên để bảo vệ các giá trị kiến trúc tiên phong đánh bại ở Geneva. Năm 1930 tổ chức này đã trở thành hướng về lý thuyết quy hoạch thành phố. Le Corbusier, làm thư ký của bộ phận Pháp, đóng một vai trò ảnh hưởng trong năm đại hội trước chiến tranh và đặc biệt là trong các thứ tư, ban hành vào năm 1933 tuyên bố rằng xây dựng một số nguyên tắc cơ bản của kiến trúc hiện đại. Việc công khai từ các đối thủ cạnh tranh Geneva cũng làm có thể cho Le Corbusier một chuyến đi diễn thuyết ở Sou























đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: