A Non-Lawyer’s Guide to Judge Weinstein’s Agent Orange Decision On Mar dịch - A Non-Lawyer’s Guide to Judge Weinstein’s Agent Orange Decision On Mar Việt làm thế nào để nói

A Non-Lawyer’s Guide to Judge Weins

A Non-Lawyer’s Guide to Judge Weinstein’s Agent Orange Decision

On March 10, 2005, Judge Jack B. Weinstein of the Brooklyn District Court, New York, issued a 233-page decision dismissing the case filed by Vietnamese victims of Agent Orange (and other wartime herbicides) against US chemical companies who manufactured the herbicides. Judge Weinstein’s opinion is long and complex, covering a broad range of legal precedents and theories of international law. The full decision is available online at http://www.ffrd.org/AO/10_03_05_agentorange.pdf and http://Vietnam-Dioxine.org.

The following independent commentary gives a section-by-section analysis of the decision. (For a more concise presentation of the legal questions in the decision, please see the attached summary table.)

1. All domestic (US) claims are dismissed by virtue of the government contractor defense—which also was the case in previous cases filed by US veterans exposed to Agent Orange. In essence this means that the chemical companies can say “the government told us to do it and knew at least as much as we did about the dangers” (p. 11). Plaintiffs failed to establish that the chemical companies knew anything about dioxin that the government didn’t know.

Commentary: This finding makes sense given the very close relationships that exist between military contractors and the government to the present day. However, the plaintiffs made a strong argument that the government only ordered the chemical companies to produce herbicides—not herbicides with high levels of dioxin. The judge’s decision also produces a perverse result that the corporations can escape liability because the government was also guilty—while if the government were less guilty the corporations would be liable? To a non-lawyer, this suggests some deficiency in US domestic tort laws.

2. International law does apply to this case. The “law of nations…is internalized by [US] courts as law of the US” (15). The government contractor defense “does not apply to violations of human rights [and] norms of international law” (16). However, the plaintiffs failed to establish that the use of herbicides by the US violated international law (17). This is the main grounds for dismissal of the case.

Commentary: Judge Weinstein is upholding the validity of international law as binding on the US, something that the Bush Administration’s lawyers tried to deny in their brief to the court. The specific US law that applies here is the Alien Tort Statute (also known as the Alien Tort Claims Act or ATCA), which establishes liability for an action “committed in violation of the law of nations or a treaty of the US.” Thus, in order for the plaintiffs to win damages, they have to show a violation of international law. This is not as easy as it sounds, especially in a US court. Weinstein’s finding that no international laws apply is the key decision that critics have taken issue with.

3. Judge Weinstein is not convinced by plaintiffs’ arguments about the causation of their injuries. That is, while he accepts that the plaintiffs were exposed to herbicides, he does not believe that research to date proves that this caused their injuries (18). Later he labels plaintiffs’ claims “anecdotal” and not backed by sufficient epidemiological research (42). The US veterans case that was settled out of court in 1984 is no help in this case since US veterans’ benefits do not require any proof of causation.

Commentary: The judge does not say (as has sometimes been misreported) that plaintiffs’ claims are false or unconnected to Agent Orange, just that there is not enough proof to be established in a US court. The US veterans case does apply, though, in the political sense that there was enough belief that health problems were linked to AO to provide compensation. In other liability cases of chemical poisoning by companies (such as the one in California detailed in the movie “Erin Brockovich,” to take a popular example), it has been sufficient to show higher rates of illness among the exposed population, not individual proof. These higher rates have also been shown in Vietnam, in numerous studies conducted by international and Vietnamese scientists. Weinstein’s insistence on “proof” by externally-imposed standards looks like a technicality.

4. Agent Orange should be classified as a herbicide, not as a poison—although dioxin is a poison (60-1). The negative effects of Agent Orange are “collateral consequences;” herbicides were not intended to hurt people, only to kill plants.

Commentary: This seems unclear and hair-splitting. Agent Orange contains dioxin, so if dioxin is considered a poison shouldn’t Agent Orange also be? The dosage involved was sufficient to harm people. This is a key weak point of the decision that could be re-examined on appeal.

5. No injunctive relief can be provided since this would be “impracticable” and involve a US court going to another country to supervise relief, in this case environmental testing and cleanup. This would raise questions of enforceability and perhaps infringe on Vietnam’s sovereignty. A US court has no jurisdiction to order relief.

Commentary: Injunctive relief here means the court ordering action to be taken, as opposed to awarding monetary damages to plaintiffs. Weinstein is excluding this possibility in advance on what he believes to be practical grounds. Once again, this seems to show weaknesses and limitations of US law. Corporations can go around the world and destroy the environment, but US courts have no power to order cleanup? Of course, Vietnam and other countries are also lacking laws to cover these situations. Vietnam is known as a country that is normally quite sensitive about its own sovereignty, but it is difficult to imagine Vietnam objecting in any way to a US court-ordered cleanup of Agent Orange hotspots or former US military facilities.

6. The Vietnam Association for the Victims of Agent Orange/Dioxin (VAVA) is a legitimate organization with standing to sue (73-4), not a government body or a false class. It does represent its members, who also have standing to sue as individuals.

Commentary: Here Judge Weinstein is rejecting one of the more far-fetched claims made by defendants, which can essentially be reduced to Red-baiting (since Vietnam is governed by a Communist Party, anything anyone does in Vietnam is suspect). Weinstein is right to throw this out and accept VAVA’s legitimacy.

7. It is possible to sue corporations for violations of international law in some cases. Corporations should have no blanket exemption (78-90).

Commentary: This seems obvious, but actually the corporate lobbies in Washington have pressed Congress and the Supreme Court to grant them this sort of exemption. It’s interesting how corporations can be considered as “individuals” under the law when it suits their interests, but they then try to escape this status when it doesn’t. This decision may form a precedent allowing for future lawsuits against other corporations for other alleged violations of international law. Good job, Judge.

8. The Alien Tort Statute has no fixed statute of limitations, nor do the other relevant instruments of international law considered in the case. Thus “there is good reason not to create or apply general hard and fixed rules…or relatively short statutes of limitation, newly minted by judicial fiat, in the developing area of international law” (93). Weinstein opens the possibility that this question could be re-examined on appeal

Commentary: This weakens what had been viewed as one of the main obstacles to the suit going forward. Different laws have different statutes of limitations—particularly US domestic laws. In this instance, Judge Weinstein is applying the law flexibly: if there is no fixed limit stated in the law, none should be imposed.

9. Defendants’ contention that plaintiffs’ case interferes with US conduct of foreign relations is denied. This is what is known as the “political question doctrine,” but Weinstein finds no coherent definition of what this doctrine actually means. He criticizes the US Department of Justice (DOJ) for failing to accept that the US is also bound by international law and having an “inflated understanding” of executive branch power (116). There should be no exception for wartime—presidential powers are limited even then. Courts always have a role when international law is concerned (108).

Commentary: Here Judge Weinstein throws out a large portion of the brief submitted by the US Government, in particular the contention that the executive branch can decide on its own what international laws to follow. Instead, he agrees with the friend-of-the court brief filed by the Center for Constitutional Rights and other NGOs.

10. Issues of war reparations do not apply in this case. This is not a government-to-government case but a tort suit between private parties (117, 124). Weinstein notes that no reparations were paid or even discussed after the Vietnam War, in contrast to World War II and other wars (121).

Commentary: This rejects the defendants’ and DOJ’s contention that the plaintiffs are seeking reparations—as if that should be a crime. Weinstein does not mention that then-Secretary of State Kissinger promised reparations to Vietnam in the 1973 Paris peace negotiations, then reneged on his promise. In fact, Vietnam is paying the US reparations of a sort, in the form of “debt payments” from the former Republic of (South) Vietnam that Vietnam was forced to assume in 1997. A Congressionally-mandated Vietnam Education Foundation now uses half of the amount of these payments for scholarships.

11. Judge Weinstein leaves open the possibility of more information about AO coming out in the appeals process. The judge writes, “Should the Court of Appeals for the Second Circuit reverse dismissal on the grounds addressed in the present memorand
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Một không-luật sư của hướng dẫn để thẩm phán Weinstein chất độc da cam quyết định Ngày 10 tháng 3 năm 2005, thẩm phán Jack B. Weinstein của Brooklyn District Court, New York, đã ban hành một quyết định 233-trang sa thải là trường hợp bởi Việt Nam nạn nhân chất độc da cam (và các chất diệt cỏ trong chiến tranh) chống lại chúng tôi công ty hóa chất đã sản xuất các chất diệt cỏ. Thẩm phán Weinstein ý kiến rất dài và phức tạp, bao gồm một loạt các tiền lệ pháp lý và các lý thuyết của luật pháp quốc tế. Quyết định đầy đủ có sẵn trực tuyến tại http://www.ffrd.org/AO/10_03_05_agentorange.pdf và http://Vietnam-Dioxine.org. Những lời bình luận độc lập sau cho một phân tích phần bởi phần của quyết định. (Cho một bài trình bày ngắn gọn hơn câu hỏi pháp lý trong các quyết định, xin vui lòng xem bảng tóm tắt đính kèm.) 1. tất cả trong nước (Mỹ) tuyên bố được bác bỏ bởi Đức hạnh của quốc phòng nhà thầu chính phủ-đó cũng là trường hợp trong trường hợp trước đó nộp của chúng tôi các cựu chiến binh tiếp xúc với chất độc da cam. Về bản chất, điều này có nghĩa rằng các công ty hóa chất có thể nói "chính phủ nói với chúng tôi để làm điều đó và biết ít nhiều như chúng tôi đã làm về sự nguy hiểm" (trang 11). Nguyên đơn thất bại trong việc thành lập công ty hóa chất biết bất cứ điều gì về chất độc da cam mà chính phủ không biết. Bình luận: Tìm kiếm này làm cho tinh thần cho các mối quan hệ rất gần tồn tại giữa các nhà thầu quân sự và chính phủ cho tới ngày nay. Tuy nhiên, các nguyên đơn đã thực hiện một lý luận mạnh mẽ rằng chính phủ chỉ ra lệnh cho các công ty hóa chất để sản xuất thuốc diệt cỏ — không thuốc diệt cỏ với mức độ cao của chất độc da cam. Quyết định của thẩm phán cũng sản xuất một kết quả perverse rằng các công ty có thể thoát khỏi trách nhiệm bởi vì chính phủ cũng đã phạm tội-trong khi nếu chính phủ đã phạm tội ít các công ty sẽ chịu trách nhiệm? Với một luật sư không, điều này cho thấy một số thiếu hụt trong luật pháp sai lầm pháp lý trong nước Mỹ. 2. luật pháp quốc tế áp dụng cho trường hợp này. Các "quốc gia của pháp luật... là internalized [Hoa Kỳ] tòa án như là luật của Hoa Kỳ" (15). Quốc phòng nhà thầu chính phủ "không áp dụng cho hành vi vi phạm nhân quyền [và] chỉ tiêu của luật pháp quốc tế" (16). Tuy nhiên, các nguyên đơn không thể thiết lập việc sử dụng thuốc diệt cỏ của Hoa Kỳ đã vi phạm luật pháp quốc tế (17). Đây là căn cứ chính cho việc sa thải của vụ án. Bình luận: Thẩm phán Weinstein duy trì hiệu lực của luật pháp quốc tế là ràng buộc vào Hoa Kỳ, một cái gì đó mà luật sư của chính quyền Bush đã cố gắng để từ chối của họ tóm tắt cho tòa án. Pháp luật Hoa Kỳ cụ thể áp dụng ở đây là người nước ngoài sai lầm pháp lý điều lệ (còn được gọi là các người nước ngoài sai lầm pháp lý yêu cầu bồi thường hành động hoặc ATCA), mà thiết lập trách nhiệm pháp lý cho một hành động "cam kết trong các vi phạm của các quốc gia của pháp luật hoặc một hiệp ước của Hoa Kỳ." Vì vậy, để cho các nguyên đơn để giành chiến thắng thiệt hại, họ phải hiển thị một sự vi phạm luật pháp quốc tế. Đây không phải là dễ dàng như việc nó âm thanh, đặc biệt là tại một tòa án Hoa Kỳ. Weinstein của việc tìm kiếm không có luật pháp quốc tế áp dụng là quyết định quan trọng nhà phê bình đã thực hiện các vấn đề với. 3. thẩm phán Weinstein không được thuyết phục bởi nguyên đơn lý luận về nhân quả của chấn thương của họ. Có nghĩa là, trong khi ông chấp nhận rằng các nguyên đơn đã tiếp xúc với thuốc diệt cỏ, ông không tin rằng các nghiên cứu đến nay đã chứng minh rằng điều này gây ra chấn thương của họ (18). Sau đó ông nhãn nguyên đơn tuyên bố "giai thoại" và không được hỗ trợ bởi các nghiên cứu dịch tễ học đủ (42). Các trường hợp cựu chiến binh Hoa Kỳ đã được giải quyết ngoài tòa năm 1984 là không có giúp đỡ trong trường hợp này, vì lợi ích của cựu chiến binh Hoa Kỳ không yêu cầu bất kỳ bằng chứng của nhân quả. Bình luận: Thẩm phán không nói (như đôi khi được misreported) rằng nguyên đơn tuyên bố là sai hoặc không liên lạc với chất độc da cam, chỉ rằng có không phải là đủ bằng chứng để thiết lập một tòa án Hoa Kỳ. Trường hợp cựu chiến binh Hoa Kỳ áp dụng, mặc dù, trong ý nghĩa chính trị mà có là đủ niềm tin rằng sức khỏe vấn đề đã được liên kết với AO để cung cấp cho bồi thường. Trong trường hợp trách nhiệm pháp lý khác của ngộ độc hóa học của công ty (chẳng hạn như một ở California nêu chi tiết trong bộ phim "Erin Brockovich," để lấy một ví dụ phổ biến), nó đã đủ để hiển thị các tỷ lệ cao hơn của bệnh trong số dân tiếp xúc, không phải cá nhân bằng chứng. Những tỷ lệ cao hơn cũng đã được hiển thị ở Việt Nam, trong nhiều nghiên cứu thực hiện bởi các nhà khoa học quốc tế và Việt Nam. Khăng khăng của Weinstein trên "bằng chứng" theo tiêu chuẩn áp dụng bên ngoài trông giống như một yêu cầu kỹ thuật. 4. chất độc da cam nên được phân loại như là một thuốc diệt cỏ, không phải là một chất độc-mặc dù chất độc da cam là một chất độc (60 - 1). Những ảnh hưởng tiêu cực của chất độc da cam là "hậu quả tài sản thế chấp;" thuốc diệt cỏ không có ý làm tổn thương mọi người, chỉ giết nhà máy. Bình luận: Điều này có vẻ không rõ ràng và hair-splitting. Chất độc da cam chứa chất độc da cam, vì vậy, nếu chất độc da cam được coi là một chất độc không nên chất độc da cam cũng? Liều lượng tham gia là đủ để làm hại người. Đây là một điểm yếu quan trọng của các quyết định mà có thể được tái kiểm tra ngày kháng cáo. 5. No injunctive relief can be provided since this would be “impracticable” and involve a US court going to another country to supervise relief, in this case environmental testing and cleanup. This would raise questions of enforceability and perhaps infringe on Vietnam’s sovereignty. A US court has no jurisdiction to order relief. Commentary: Injunctive relief here means the court ordering action to be taken, as opposed to awarding monetary damages to plaintiffs. Weinstein is excluding this possibility in advance on what he believes to be practical grounds. Once again, this seems to show weaknesses and limitations of US law. Corporations can go around the world and destroy the environment, but US courts have no power to order cleanup? Of course, Vietnam and other countries are also lacking laws to cover these situations. Vietnam is known as a country that is normally quite sensitive about its own sovereignty, but it is difficult to imagine Vietnam objecting in any way to a US court-ordered cleanup of Agent Orange hotspots or former US military facilities. 6. The Vietnam Association for the Victims of Agent Orange/Dioxin (VAVA) is a legitimate organization with standing to sue (73-4), not a government body or a false class. It does represent its members, who also have standing to sue as individuals. Commentary: Here Judge Weinstein is rejecting one of the more far-fetched claims made by defendants, which can essentially be reduced to Red-baiting (since Vietnam is governed by a Communist Party, anything anyone does in Vietnam is suspect). Weinstein is right to throw this out and accept VAVA’s legitimacy. 7. It is possible to sue corporations for violations of international law in some cases. Corporations should have no blanket exemption (78-90). Commentary: This seems obvious, but actually the corporate lobbies in Washington have pressed Congress and the Supreme Court to grant them this sort of exemption. It’s interesting how corporations can be considered as “individuals” under the law when it suits their interests, but they then try to escape this status when it doesn’t. This decision may form a precedent allowing for future lawsuits against other corporations for other alleged violations of international law. Good job, Judge. 8. The Alien Tort Statute has no fixed statute of limitations, nor do the other relevant instruments of international law considered in the case. Thus “there is good reason not to create or apply general hard and fixed rules…or relatively short statutes of limitation, newly minted by judicial fiat, in the developing area of international law” (93). Weinstein opens the possibility that this question could be re-examined on appeal Bình luận: Điều này làm suy yếu những gì đã được xem là một trong những trở ngại chính để phù hợp với đi về phía trước. Luật lệ khác nhau có khác nhau quy chế hạn — đặc biệt là luật pháp trong nước Mỹ. Trong trường hợp này, thẩm phán Weinstein việc áp dụng luật pháp linh hoạt: nếu không có không có giới hạn cố định được nêu trong pháp luật, không nên được áp dụng. 9. bị đơn ganh đua rằng nguyên đơn trường hợp can thiệp Hoa Kỳ tiến hành quan hệ nước ngoài bị từ chối. Đây là những gì được gọi là "học thuyết chính trị câu hỏi", nhưng Weinstein tìm thấy không có định nghĩa chặt chẽ của những gì học thuyết này thực sự có nghĩa. Ông chỉ trích các chúng tôi vùng của tư pháp (BTP) cho không chấp nhận rằng Hoa Kỳ cũng bị ràng buộc bởi luật pháp quốc tế và có một "tăng sự hiểu biết" của ngành hành pháp điện (116). Có phải là không có ngoại lệ cho thời chiến — tổng thống quyền hạn được giới hạn thậm chí sau đó. Tòa án luôn luôn có một vai trò khi luật pháp quốc tế là có liên quan (108). Bình luận: Đây thẩm phán Weinstein ném ra một phần lớn của giới thiệu tóm tắt gửi bởi chính phủ Hoa Kỳ, đặc biệt là ganh đua rằng ngành hành pháp có thể quyết định ngày của riêng mình quốc tế những gì pháp luật để làm theo. Thay vào đó, ông đồng ý với tòa án bạn bè of the ngắn nộp bởi Trung tâm cho quyền lập hiến và phi chính phủ khác. 10. các vấn đề bồi thường chiến tranh không áp dụng trong trường hợp này. Đây không phải là một trường hợp chính phủ chính phủ nhưng một phù hợp với sai lầm pháp lý giữa các bên tư nhân (117, 124). Weinstein ghi chú rằng không có bồi thường trả tiền hoặc thậm chí thảo luận sau chiến tranh Việt Nam, trái ngược với chiến tranh và cuộc chiến tranh khác (121). Commentary: This rejects the defendants’ and DOJ’s contention that the plaintiffs are seeking reparations—as if that should be a crime. Weinstein does not mention that then-Secretary of State Kissinger promised reparations to Vietnam in the 1973 Paris peace negotiations, then reneged on his promise. In fact, Vietnam is paying the US reparations of a sort, in the form of “debt payments” from the former Republic of (South) Vietnam that Vietnam was forced to assume in 1997. A Congressionally-mandated Vietnam Education Foundation now uses half of the amount of these payments for scholarships. 11. Judge Weinstein leaves open the possibility of more information about AO coming out in the appeals process. The judge writes, “Should the Court of Appeals for the Second Circuit reverse dismissal on the grounds addressed in the present memorand
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Hướng dẫn A không luật sư Quyết định chất độc da cam Thẩm phán Weinstein của On March 10, 2005, thẩm phán Jack B. Weinstein của Tòa án quận Brooklyn, New York, đã đưa ra một quyết định 233-page miễn nhiệm trường hợp nộp đơn của các nạn nhân da cam Việt Nam (và khác thuốc diệt cỏ trong chiến tranh) chống lại các công ty Mỹ hóa chất sản xuất chất diệt cỏ. Ý kiến của thẩm phán Weinstein là dài và phức tạp, bao gồm một loạt các tiền lệ pháp lý và lý thuyết của luật pháp quốc tế. Quyết định đầy đủ có sẵn trực tuyến tại http://www.ffrd.org/AO/10_03_05_agentorange.pdf và http://Vietnam-Dioxine.org. Các bình luận độc lập dưới đây cho một phần-by-phần phân tích các quyết định. (Đối với một bài thuyết trình ngắn gọn hơn của các vấn đề pháp lý trong quyết định, xin vui lòng xem các bảng tóm tắt kèm theo.) 1. Tất cả các nước (Mỹ) tuyên bố bác bỏ được bởi đức hạnh của nhà thầu quốc phòng của chính phủ, mà cũng là trường hợp trong các trường hợp trước đó nộp bởi các cựu chiến binh Mỹ bị nhiễm chất độc da cam. Trong bản chất này có nghĩa là các công ty hóa chất có thể nói "chính phủ nói với chúng tôi để làm điều đó và biết ít nhất nhiều như chúng tôi đã làm về sự nguy hiểm" (p. 11). Nguyên đơn không chứng minh rằng các công ty hoá chất đã biết gì về dioxin rằng chính phủ không biết. Bình luận: Phát hiện này có ý nghĩa cho các mối quan hệ rất gần mà tồn tại giữa các nhà thầu quân sự và chính phủ cho đến ngày nay. Tuy nhiên, các nguyên đơn đã tranh luận mạnh mẽ rằng chính phủ chỉ ra lệnh cho các công ty hóa chất để sản xuất thuốc diệt cỏ, thuốc diệt cỏ không với mức độ cao của dioxin. Quyết định của thẩm phán cũng đưa ra một kết quả sai lầm mà các công ty có thể thoát khỏi trách nhiệm vì chính phủ cũng là có tội-trong khi nếu chính phủ ít tội các tập đoàn sẽ chịu trách nhiệm? Để một không luật sư, điều này cho thấy một số thiếu sót trong luật pháp Hoa Kỳ sai lầm cá nhân trong nước. 2. Luật pháp quốc tế không áp dụng cho trường hợp này. Các "pháp luật của các quốc gia ... được nội địa bởi [Mỹ] Toà án theo pháp luật của Mỹ" (15). Các nhà thầu quốc phòng của chính phủ "không áp dụng đối với hành vi vi phạm các quyền con người [và] tiêu chuẩn của luật pháp quốc tế" (16). Tuy nhiên, các nguyên đơn đã không chứng minh rằng việc sử dụng thuốc diệt cỏ của Mỹ vi phạm luật pháp quốc tế (17). Đây là căn cứ chính để miễn nhiệm các trường hợp. Bình luận: Thẩm phán Weinstein được duy trì hiệu lực của luật pháp quốc tế là bắt buộc đối với Mỹ, cái gì mà luật sư của chính quyền Bush đã cố gắng để từ chối trong ngắn ngủi của mình cho tòa án. Các luật pháp Hoa Kỳ cụ thể mà áp dụng ở đây là Alien Tort Quy chế (còn gọi là Đạo luật Alien Tort Claims hoặc ATCA), trong đó thiết lập trách nhiệm đối với một hành động "cam kết trong vi phạm pháp luật của các quốc gia hoặc một hiệp ước của Mỹ". Do đó, để cho các nguyên đơn để giành chiến thắng thiệt hại, họ phải cho thấy một sự vi phạm luật pháp quốc tế. Đây không phải là dễ dàng như nó âm thanh, đặc biệt là tại một tòa án Mỹ. Phát hiện Weinstein rằng không có luật pháp quốc tế áp dụng là quyết định quan trọng mà các nhà phê bình đã đưa vấn đề với. 3. Thẩm phán Weinstein là không thuyết phục bởi lập luận nguyên đơn về nguyên nhân của chấn thương của họ. Đó là, trong khi ông chấp nhận rằng các nguyên đơn được tiếp xúc với thuốc diệt cỏ, ông không tin rằng nghiên cứu cho đến nay đã chứng minh rằng điều này gây ra vết thương của họ (18). Sau đó, ông tuyên bố nhãn nguyên đơn "giai thoại" và không được hỗ trợ bởi nghiên cứu đầy đủ về dịch tễ học (42). Các cựu chiến binh Mỹ trường hợp đó đã được giải quyết bên ngoài tòa án trong năm 1984 là không có sự giúp đỡ trong trường hợp này kể từ khi cựu chiến binh Mỹ 'lợi ích không cần bất kỳ giấy tờ chứng minh quan hệ nhân quả. Bình luận: Các thẩm phán không nói (như đôi khi được misreported) mà nguyên đơn tuyên bố là sai hoặc không liên quan đến chất độc da cam, chỉ là không có đủ bằng chứng được thành lập tại một tòa án Mỹ. Các cựu chiến binh trường hợp Mỹ không áp dụng, tuy nhiên, trong ý nghĩa chính trị có đủ niềm tin rằng vấn đề sức khỏe có liên quan đến chất độc da cam để cung cấp bồi thường. Trong trường hợp trách nhiệm khác của ngộ độc hóa học do các công ty (ví dụ như một ở California chi tiết trong bộ phim "Erin Brockovich", để lấy một ví dụ phổ biến), nó đã đủ để cho thấy mức giá cao hơn của bệnh trong dân số tiếp xúc, không chứng minh cá nhân . Các tỷ lệ này cao hơn cũng đã được thể hiện ở Việt Nam, trong nhiều nghiên cứu được tiến hành bởi các nhà khoa học quốc tế và Việt Nam. Weinstein khăng khăng về "bằng chứng" bởi các tiêu chuẩn bên ngoài áp dụng trông giống như một tính cách chuyên môn. 4. Chất độc da cam nên được phân loại như một loại thuốc diệt cỏ, không phải là một chất độc, mặc dù dioxin là một chất độc (60-1). Các tác động tiêu cực của chất độc da cam là "hậu quả tài sản thế chấp;" chất diệt cỏ được không có ý định làm tổn thương người, chỉ để chết cây. Bình luận: Điều này có vẻ không rõ ràng và tóc chẻ. Chất độc da cam có chứa dioxin, vì vậy nếu dioxin được coi là một chất độc không nên chất độc da cam cũng được? Liều lượng tham gia là đủ để gây hại cho người. Đây là một điểm yếu quan trọng của quyết định đó có thể được xem xét lại về việc kháng cáo. 5. Không có biện pháp ngăn chặn có thể được cung cấp vì đây sẽ là "không khả thi" và liên quan đến một tòa án Mỹ đi đến nước khác để giám sát việc cứu trợ, trong trường hợp này kiểm tra môi trường và dọn dẹp. Điều này sẽ đưa ra câu hỏi của thực thi và có thể vi phạm chủ quyền của Việt Nam. Một tòa án Mỹ không có thẩm quyền để đặt hàng cứu trợ. Bình luận: giảm nhẹ ở đây có nghĩa là hành động tòa án đặt hàng được thực hiện, như trái ngược với bồi thường thiệt hại bằng tiền cho nguyên đơn. Weinstein được trừ khả năng này trước về những gì ông tin là căn cứ thực tế. Một lần nữa, điều này dường như cho thấy điểm yếu và hạn chế của luật pháp Hoa Kỳ. Tổng công ty có thể đi khắp thế giới và phá hủy môi trường, nhưng tòa án Mỹ không có quyền ra lệnh dọn dẹp? Tất nhiên, Việt Nam và các nước khác cũng đang thiếu luật để trang trải những tình huống này. Việt Nam được biết đến như một quốc gia là bình thường khá nhạy cảm về chủ quyền riêng của mình, nhưng rất khó để tưởng tượng Việt Nam phản đối bất kỳ cách nào để dọn dẹp một tòa án Mỹ ra lệnh cho các điểm nóng chất độc da cam hoặc cứ quân sự cũ của Mỹ. 6. Hiệp hội Việt Nam cho các nạn nhân chất độc da cam / dioxin (VAVA) là một tổ chức hợp pháp có đứng kiện (73-4), không phải là một cơ quan chính phủ hoặc một lớp học giả. Nó đại diện cho các thành viên, những người cũng có đứng để khởi kiện là cá nhân. Bình luận: Đây Thẩm phán Weinstein là từ chối một trong những khiếu nại-xa vời hơn được thực hiện bởi các bị cáo, trong đó chủ yếu có thể được giảm xuống còn đỏ mồi (kể từ khi Việt Nam được điều chỉnh bởi một Đảng Cộng sản, bất cứ điều gì bất cứ ai làm ở Việt Nam là nghi ngờ). Weinstein là quyền ném này ra và chấp nhận tính hợp pháp của VAVA. 7. Có thể khởi kiện công ty vì vi phạm luật pháp quốc tế trong một số trường hợp. Tổng công ty nên không có miễn chăn (78-90). Bình luận: Điều này có vẻ hiển nhiên, nhưng thực sự là vận động hành lang của công ty ở Washington đã ép Quốc hội và Tòa án Tối cao cấp cho họ loại này được miễn. Thật thú vị như thế nào công ty có thể được coi là "cá nhân" theo pháp luật khi nó phù hợp với lợi ích của họ, nhưng sau đó họ cố gắng trốn thoát tình trạng này khi nó không. Quyết định này có thể tạo thành một tiền lệ cho phép các vụ kiện trong tương lai đối với các tập đoàn khác các vi phạm khác của pháp luật quốc tế. Tốt công việc, thẩm phán. 8. The Alien Tort Quy chế không có quy chế cố định hạn chế, cũng không làm các công cụ có liên quan khác của pháp luật quốc tế xem xét trong trường hợp. Vì vậy, "có lý do chính đáng để không tạo ra hoặc áp dụng cứng nói chung và quy tắc cố định ... hoặc quy chế tương đối ngắn hạn, mới được đúc bởi fiat tư pháp, trong khu vực phát triển của luật pháp quốc tế" (93). Weinstein mở ra khả năng rằng câu hỏi này có thể được xem xét lại về việc kháng cáo Bình luận: Điều này làm suy yếu những gì đã được xem là một trong những trở ngại chính cho phù hợp với tương lai. Pháp luật khác nhau có những quy chế khác nhau của những hạn chế, đặc biệt là pháp luật trong nước Mỹ. Trong trường hợp này, Thẩm phán Weinstein đang áp dụng pháp luật một cách linh hoạt: nếu không có giới hạn cố định đã nêu trong luật pháp, không nên áp đặt. 9. 'Tranh mà nguyên đơn bị cáo trường hợp cản trở Mỹ tiến hành các quan hệ đối ngoại bị từ chối. Đây là những gì được gọi là "học thuyết câu hỏi chính trị", nhưng Weinstein thấy không có định nghĩa thống nhất về những gì học thuyết này thực sự có nghĩa. Ông chỉ trích Bộ Tư pháp Mỹ (DOJ) vì không chấp nhận rằng Hoa Kỳ cũng bị ràng buộc bởi luật pháp quốc tế và có một "sự hiểu biết thổi phồng" của quyền lực ngành hành pháp (116). Có phải là không có ngoại lệ cho các quyền hạn chiến tranh tổng thống được giới hạn thậm chí sau đó. Tòa án luôn luôn có một vai trò khi luật pháp quốc tế là có liên quan (108). Bình luận: Đây Thẩm phán Weinstein ném ra một phần lớn của bản tóm tắt trình của Chính phủ Mỹ, đặc biệt là quan điểm cho rằng các chi nhánh điều hành có thể tự quyết định những gì pháp luật quốc tế để làm theo. Thay vào đó, ông đồng ý với bản tóm tắt những thông điệp của tòa án nộp do Trung tâm Quyền Hiến pháp và các tổ chức khác. 10. Vấn đề bồi thường chiến tranh không áp dụng trong trường hợp này. Đây không phải là một trường hợp chính phủ với chính phủ nhưng một sai lầm cá nhân phù hợp giữa các bên tư nhân (117, 124). Weinstein lưu ý rằng không có bồi thường đã được trả tiền hoặc thậm chí thảo luận sau khi chiến tranh Việt Nam, ngược lại với chiến tranh thế giới II và cuộc chiến tranh khác (121). Bình luận: Điều này bác bỏ, như bồi thường nếu mà nên là của bị cáo và tranh DOJ rằng các nguyên đơn đang tìm kiếm một tội phạm. Weinstein không đề cập đến mà sau đó, Ngoại trưởng Kissinger đã hứa bồi thường chiến tranh cho Việt Nam trong năm 1973 các cuộc đàm phán hòa bình Paris, sau đó nuốt chửng lời hứa của mình. Trong thực tế, Việt Nam đang phải trả bồi thường chiến tranh của Hoa Kỳ một loại, trong hình thức "trả nợ" từ Cộng Hòa cũ (miền Nam) Việt Nam mà Việt Nam đã buộc phải thừa nhận vào năm 1997. Một quốc hội, ủy thác Quỹ Giáo dục Việt Nam hiện nay sử dụng một nửa số lượng các khoản thanh toán cho học bổng. 11. Thẩm phán Weinstein để ngỏ khả năng có thêm thông tin về chất độc da cam sắp ra trong quá trình kháng cáo. Viết các thẩm phán, "Tòa án cấp phúc thẩm cho việc sa thải ngược Thứ hai mạch trên cơ sở có nên giải quyết trong memorand hiện tại













































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: