Many students were hungry as they gathered on the sand when time calle dịch - Many students were hungry as they gathered on the sand when time calle Việt làm thế nào để nói

Many students were hungry as they g

Many students were hungry as they gathered on the sand when time called for it. The professors came first and waited for everyone to come.
“One lap around the beach and that’ll end today’s hell training.”
The students felt at ease.
‘We have until 5 to leisurely make it back.’
‘It’d be like a tour around Silmido in this case.’
During this, the freshman Kim Hyeonjun hand went up.
“Professor, I have a question. Our group did not eat. If we still have time after then lap around the island, can we eat then?”
The professor readily agreed.
“Sure. If you have time at the end of hell’s training, then it’s free time until the next item on the schedule. So, everybody ready?”
“Yes!”
The students wore comfortable running shoes; they did so in preparation for the running on the beach.
“Then, you run. GO!”
At the drop of the professor’s command, more than 100 students rumbled forward.
“With the sea breeze being fine like this, it’s good enough with a jog.”
“For your health, I think it’s good that we came to the MT. right, senior?”
“Yea, I’m thinking that as well.”
The student ran as if it was a leisure walk or stroll.
Even with the scorching sand below their feet, it wasn’t a hard terrain.
The fined grains of sands meshed as they trampled on.
But, some of the students led by their returning seniors were running with conviction.
“Heokheok!”
“Faster, faster, let’s go!”
The majority of the students did not understand their seniors’ reasoning.
“Run a bit slower, please.”
“Following that pace is too hard.”
Minor complaints erupted.
But, the seniors looked back while smiling brightly.
“Oh, then you can go slowly.”
“We won’t wait and are going ahead.”
The students eased off and asked.
“Is there some sort of reason?”
Then these returning students strongly shook their heads.
“It’s nothing. I just want to run, yeah.”
“Don’t you think it’s good to run in such a rare event to have such a nice sea breeze blowing into the island?”
“That’s right, we just want to run.”
With that, the seniors ran like fleeing arrows.
Lee Hyun too, didn’t care too much about having to run.
He was thinking that it was just one comfortable lap around the island.
However, he was watching the odd behavior of the returnees and became suspicious.
‘There’s something.’
Lee Hyun did not believe in anybody.
Everything was for the sake of his family’s well being!
He had long abandon trust in humanity and sympathetic compassion.
Once he learned of the harsh reality, he no longer had naivety.
He acted hard on himself as he lived while reciting ‘money money money’ in abundance.
But as if the world was truly trying to drag him to the bottom, his harsh life wasn’t just that.
It gave him experienced a temporary feel of 30 billion Won in his grasp, only just to take it away moments later.
Reality hits!
Having truly fallen once into the pits, he will not easily put absolute faith in others.
‘Be careful as to not get hit in the back of the head. There’s no way I’ll easily believe these guys.’
While Lee Hyun kept close eyes on these seniors, he raised his running speed.
This physical attribute didn’t come from his time in the Dojang; it was already instilled in him by default before then, as he never once threw money to ride the bus for the good amount of distance.
With time to cherished, he raised his physical ability up a notch to turn walking into a running pace in this place.
Dadadadadadak!
His speed rose far beyond those of the students!
Pretty soon after, he caught up with the returning seniors.
However, he didn’t care for the lead role while remained in their vicinity to find out the reason why.
He quickly found out the reason for the seniors course of actions.
No matter how much they ran, they couldn’t see the end of Silmido’s beach.
“Heokheok! I’m sure at this point we must have screwed up the direction somehow? Why are we going straight and seems to be going nowhere.”
“I think it’s already been way over 15 minutes.”
“I’m hungry.”
“Shit I’m hella hungry.”
Several of the seniors knew.
With just a quick glance, most people are often not mistaken to think that the islands in Yellow Sea as small.
But, having to run from one end to another is not an easy task.
The circumference of Silmido’s beach is more than six kilometers!
After having to run just one lap, you’ll never want to do it again.
‘I’m sorry. You young’uns’
For these knowing seniors, it was the first come first serve basis.
The effect took its toll as the other students also increased their running speed.
Their mind became impatient as they tread on continuously on the endless beach.
Physical limitations of hunger!
There were several students who were trying to catch up, but a while after, their overall speed quickly fell with shortness of breath.
For the students that neglected exercise, there was no other way to call the event but hellish.
From the once running speed they had, eventually they all came to a walking halt later.
As for Lee Hyun, the one lap was easily accomplished within the first set of 30 people.
Among this first come first server basis group, there were good amounts of returning students, seniors, and even freshmen still seemingly fresh.
Seoyoon was among them. This was easier comparing to the usual morning jog with Cha Eunhee that became a habit.
For those that didn’t make it within this group, they had to do another lap around Silmido.
From the exhaustion to the hunger, it was a proliferation of endlessness!
“Man, shit.”
“Somebody please help me, anybody.”
The students sought a helping hand from within their group, but nobody tried to lend one out.
The distance of six kilometers!
Although it seemed to be short at first sight, it was a very long distance.
It goes without saying for those that had to do it twice.
Now they finally understood why the given time was three hours.
If you cannot run, then you’d be better walk profusely to finish!
But during this second bit, they had little power to even walk, and were on the verge of collapsing.
“I…please help me. I’m really sorry but please, can you take my place.”
Hong Seonye was having a hard time and asked Lee Hyun.
She was at her physical limit and waned to rely on Lee Hyun as he seemed to be still fine.
Lee Hyun, of course, said.
“Well…I don…”
He was trying to find the right moment to reject!
“Sure.”
Lee Hyun changed his mind and ran.
It was due to the fact he had finished the lap quickly and had no particular work to do.
He figured it was better off to do a bit more physical training.
For those who had to do the second wheel, almost all of the students walked.
To be forced to do 12 kilometers was very difficult for those that didn’t exercise normally.
The only people who were running were those who returned from the service where they were forced to do so.
“Keoheuheuk.”
“Yaheuheung.”
Among the students who were still running, strange moans and groans came about here and there.
Each was forcing their heavy footsteps as the tread.
They wanted to give up. But for the sake of their group members, they could not do so at all costs.
They had not have lunch, and they could very well forgo dinner for their entire group.
‘This is why it’s called training of hell.’
‘Very fittingly put on the timetable.’
While contemplating again and again, they were forcing themselves to keep moving.
At this time, Min Sura sank to the floor in exhaustion. She sat there for a long time while panting.
“No, no more…I can’t do it anymore.”
At the sight of this, Lee Hyun who was far in front, came back.
“Piggyback.”
“Huh?”
“Piggyback. It didn’t mention anything about this on the board so I think it’s ok.”
“Yes, but…I’m heavy.”
“Don’t worry, you’re prolly not as much as before since you’ve spent a lot already.”
Lee Hyun had experience in rice delivery.
Giving a person a piggyback ride was much easier than carry a bag of rice!
‘In comparison to bringing up loads of brick up the stairs, this is much easier.’
Min Sura, with conflicted emotions, leaned on Lee Hyun’s back carefully.
“If it gets heavy…please let me off.”
“Okay.”
It wasn’t hard for Lee Hyun to carry.
He rested both hands on his thighs to push himself up and was moving slowly at first. This attracted the eyes of the students around them.
Some envied, some praised!
It was already a tough thing to carry a girl when one was already physically spent!
But what they saw after was the real surprise.
Dadadadadak.
Lee Hyun was holding onto Min Sura as he ran.
“Huh?”
“What th…”
They were already having a hard time walking!
If they had known Lee Hyun had to adjust his speed in consideration, they’d be in for a real surprise.
‘If I try to get back as soon as possible, I’ll have nothing to do but act appropriately with those people. I’ll just roughly match the leading ones and that’ll do.’
Lee Hyun ran within the leading group of the second lap.
“Aaa, so hard.”
“I’m dying, dying. If it have ice cream to eat right now would be wonderful.”
“Even if it’s just some cold water…”
As soon as the other students arrived, they dropped to the ground and sounded sickly.
Min Sura’s face also strained.
‘He really gave me a piggyback and ran.’
She was filled with anxiety when she thought that she would be put back down if she was too heavy.
But they really arrived running steadfastly.
She knew he had lots of male friends, but she just realized that the sheet anchor she thought she had wasn’t there.
That projected onto Lee Hyun; and Lee Hyun appeared much more favorable in her eyes.
Having returned after two laps around the island, before long it was already time for dinner.
Lee Hyun immediately started preparing food.
The foods he was making this time were grilled chops covered in rosemary sauce and Mediterranean shellfish soup.
Although he could have just made the grilled pork to eat, he but specifically opted out for the more labor intensive dishes because he thought about t
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Nhiều sinh viên đã đói như họ tụ tập trên bãi cát khi thời gian gọi cho nó. Các giáo sư đến đầu tiên và chờ cho tất cả mọi người tới."Một vòng quanh bãi biển và đó sẽ kết thúc ngày hôm nay của địa ngục đào tạo."Các sinh viên cảm thấy thoải mái.'Chúng tôi có cho đến khi 5 để nhàn nhã làm cho nó trở lại.''Nó sẽ giống như một tour du lịch xung quanh thành phố Silmido trong trường hợp này.'Trong thời gian này, sinh viên năm nhất Kim Hyeonjun tay đi lên."Giáo sư, tôi có một câu hỏi. Nhóm của chúng tôi không ăn. Nếu chúng ta vẫn còn thời gian sau khi sau đó vòng quanh đảo, có thể chúng ta ăn sau đó?"Các giáo sư dễ dàng đồng ý."Chắc chắn. Nếu bạn có thời gian ở phần cuối của đào tạo của địa ngục, sau đó nó là thời gian miễn phí cho đến mục kế tiếp trên lịch trình. Vì vậy, tất cả mọi người sẵn sàng chưa?""Có!"Các sinh viên mặc thoải mái chạy giày dép; họ đã làm như vậy để chuẩn bị cho các hoạt động trên bãi biển."Sau đó, bạn chạy. ĐI!"Tại thả của giáo sư lệnh, hơn 100 sinh viên rumbled về phía trước."Với những làn gió biển là tốt đẹp như thế này, nó là đủ tốt với một chạy bộ.""Cho sức khỏe của bạn, tôi nghĩ rằng nó là tốt mà chúng tôi đến cao cấp bên phải, MT.?""Vâng, tôi nghĩ đó là tốt."Học sinh chạy như thể nó là một giải trí đi bộ hoặc đi bộ.Ngay cả với cát scorching dưới chân của họ, nó không phải là một địa hình khó khăn.Hạt cát, phạt meshed như họ giẫm trên.Tuy nhiên, một số các sinh viên do của người cao niên trở lại đã chạy với niềm tin."Heokheok!""Nhanh hơn, nhanh hơn, hãy đi!"The majority of the students did not understand their seniors’ reasoning.“Run a bit slower, please.”“Following that pace is too hard.”Minor complaints erupted.But, the seniors looked back while smiling brightly.“Oh, then you can go slowly.”“We won’t wait and are going ahead.”The students eased off and asked.“Is there some sort of reason?”Then these returning students strongly shook their heads.“It’s nothing. I just want to run, yeah.”“Don’t you think it’s good to run in such a rare event to have such a nice sea breeze blowing into the island?”“That’s right, we just want to run.”With that, the seniors ran like fleeing arrows.Lee Hyun too, didn’t care too much about having to run.He was thinking that it was just one comfortable lap around the island.However, he was watching the odd behavior of the returnees and became suspicious.‘There’s something.’Lee Hyun did not believe in anybody.Everything was for the sake of his family’s well being!He had long abandon trust in humanity and sympathetic compassion.Once he learned of the harsh reality, he no longer had naivety.He acted hard on himself as he lived while reciting ‘money money money’ in abundance.But as if the world was truly trying to drag him to the bottom, his harsh life wasn’t just that.It gave him experienced a temporary feel of 30 billion Won in his grasp, only just to take it away moments later.Thực tế số truy cập!Có thực sự rơi một lần vào hố, ông sẽ không dễ dàng đặt Đức tin tuyệt đối trong những người khác.' Hãy cẩn thận như không nhận được ảnh hưởng ở mặt sau của người đứng đầu. Có là không có cách nào tôi sẽ dễ dàng tin rằng những kẻ.'Trong khi Lee Hyun giữ mắt đóng trên những người cao niên, ông lớn lên tốc độ chạy của mình.Thuộc tính vật lý này không đến từ thời gian của mình tại Dojang; nó đã instilled trong Anh bởi mặc định trước khi đó, như ông không bao giờ một lần đã ném tiền để đi xe buýt cho số lượng tốt của khoảng cách.Với thời gian để ấp ủ, ông lớn lên khả năng vật lý của mình lên notch một để chuyển đi bộ vào một tốc độ chạy ở nơi này.Dadadadadadak!Tốc độ của mình tăng đến nay vượt những người trong các sinh viên!Khá lâu sau đó, ông bắt kịp với những người cao niên trở lại.Tuy nhiên, ông đã không chăm sóc cho vai chính trong khi vẫn nằm trong vùng lân cận của họ để tìm hiểu lý do tại sao.Ông nhanh chóng phát hiện ra lý do cho người cao niên khóa học của hành động.Không có vấn đề bao nhiêu họ chạy, họ không thể nhìn thấy vào cuối của Silmido beach."Heokheok! Tôi chắc chắn rằng tại thời điểm này chúng tôi phải có hơi say lên hướng bằng cách nào đó? Tại sao chúng tôi đi thẳng và dường như đi hư không.""Tôi nghĩ rằng nó đã là cách hơn 15 phút.""Tôi đang đói.""Chết tiệt I 'm hella đói."Một vài trong số những người cao niên biết.Với chỉ một nháy mắt nhanh, hầu hết mọi người thường không bị nhầm lẫn nghĩ rằng quần đảo trong Hoàng Hải là nhỏ.Tuy nhiên, cần phải chạy từ một đầu khác không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.Chu vi của bãi biển của Silmido là hơn sáu km!Sau khi bạn phải chạy chỉ một vòng, bạn sẽ không bao giờ muốn làm điều đó một lần nữa.' Tôi xin lỗi. Bạn young'uns'Đối với những người cao niên biết, đó là lần đầu tiên đến đầu tiên phục vụ cơ sở.Có hiệu lực tham số điện thoại của nó như các sinh viên khác cũng tăng tốc độ chạy của họ.Tâm trí của họ trở nên thiếu kiên nhẫn khi họ bước đi trên liên tục trên bãi biển vô tận.Hạn chế vật lý của đói!Đã có một số sinh viên đã cố gắng để bắt kịp, nhưng một thời gian sau khi, tốc độ tổng thể của họ một cách nhanh chóng sụp đổ với khó thở.Cho các sinh viên bỏ quên tập thể dục, có là không có cách nào khác để gọi sự kiện này nhưng kinh khủng.Từ tốc độ một lần chạy, họ đã có, cuối cùng tất cả chúng đều đến để ngăn chặn đi bộ một sau.Đối với Lee Hyun, một vòng một cách dễ dàng được thực hiện trong các thiết lập đầu tiên của 30 người.Trong số này đầu tiên đến đầu tiên phục vụ cơ sở nhóm, đã có một lượng tốt trở về sinh viên, người cao niên và freshmen thậm chí vẫn còn dường như tươi.Seoyoon là một trong số họ. Điều này đã dễ dàng hơn để chạy bộ buổi sáng bình thường so sánh với Cha Eunhee mà đã trở thành một thói quen.Đối với những người không làm cho nó trong nhóm này, họ đã làm một vòng quanh Silmido.Từ mệt mỏi để đói, nó đã là một gia tăng của endlessness!"Man, shit.""Ai đó hãy giúp tôi, bất cứ ai."Các sinh viên tìm kiếm một bàn tay giúp đỡ từ bên trong nhóm của họ, nhưng không ai đã cố gắng để cho vay một trong.The distance of six kilometers!Although it seemed to be short at first sight, it was a very long distance.It goes without saying for those that had to do it twice.Now they finally understood why the given time was three hours.If you cannot run, then you’d be better walk profusely to finish!But during this second bit, they had little power to even walk, and were on the verge of collapsing.“I…please help me. I’m really sorry but please, can you take my place.”Hong Seonye was having a hard time and asked Lee Hyun.She was at her physical limit and waned to rely on Lee Hyun as he seemed to be still fine.Lee Hyun, of course, said.“Well…I don…”He was trying to find the right moment to reject!“Sure.”Lee Hyun changed his mind and ran.It was due to the fact he had finished the lap quickly and had no particular work to do.He figured it was better off to do a bit more physical training.For those who had to do the second wheel, almost all of the students walked.To be forced to do 12 kilometers was very difficult for those that didn’t exercise normally.The only people who were running were those who returned from the service where they were forced to do so.“Keoheuheuk.”“Yaheuheung.”Among the students who were still running, strange moans and groans came about here and there.Each was forcing their heavy footsteps as the tread.They wanted to give up. But for the sake of their group members, they could not do so at all costs.They had not have lunch, and they could very well forgo dinner for their entire group.
‘This is why it’s called training of hell.’
‘Very fittingly put on the timetable.’
While contemplating again and again, they were forcing themselves to keep moving.
At this time, Min Sura sank to the floor in exhaustion. She sat there for a long time while panting.
“No, no more…I can’t do it anymore.”
At the sight of this, Lee Hyun who was far in front, came back.
“Piggyback.”
“Huh?”
“Piggyback. It didn’t mention anything about this on the board so I think it’s ok.”
“Yes, but…I’m heavy.”
“Don’t worry, you’re prolly not as much as before since you’ve spent a lot already.”
Lee Hyun had experience in rice delivery.
Giving a person a piggyback ride was much easier than carry a bag of rice!
‘In comparison to bringing up loads of brick up the stairs, this is much easier.’
Min Sura, with conflicted emotions, leaned on Lee Hyun’s back carefully.
“If it gets heavy…please let me off.”
“Okay.”
It wasn’t hard for Lee Hyun to carry.
He rested both hands on his thighs to push himself up and was moving slowly at first. This attracted the eyes of the students around them.
Some envied, some praised!
It was already a tough thing to carry a girl when one was already physically spent!
But what they saw after was the real surprise.
Dadadadadak.
Lee Hyun was holding onto Min Sura as he ran.
“Huh?”
“What th…”
They were already having a hard time walking!
If they had known Lee Hyun had to adjust his speed in consideration, they’d be in for a real surprise.
‘If I try to get back as soon as possible, I’ll have nothing to do but act appropriately with those people. I’ll just roughly match the leading ones and that’ll do.’
Lee Hyun ran within the leading group of the second lap.
“Aaa, so hard.”
“I’m dying, dying. If it have ice cream to eat right now would be wonderful.”
“Even if it’s just some cold water…”
As soon as the other students arrived, they dropped to the ground and sounded sickly.
Min Sura’s face also strained.
‘He really gave me a piggyback and ran.’
She was filled with anxiety when she thought that she would be put back down if she was too heavy.
But they really arrived running steadfastly.
She knew he had lots of male friends, but she just realized that the sheet anchor she thought she had wasn’t there.
That projected onto Lee Hyun; and Lee Hyun appeared much more favorable in her eyes.
Having returned after two laps around the island, before long it was already time for dinner.
Lee Hyun immediately started preparing food.
The foods he was making this time were grilled chops covered in rosemary sauce and Mediterranean shellfish soup.
Although he could have just made the grilled pork to eat, he but specifically opted out for the more labor intensive dishes because he thought about t
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Nhiều sinh viên bị đói khi họ tụ tập trên cát khi thời gian gọi cho nó. Các giáo sư đến đầu tiên và chờ mọi người đến.
"Một vòng quanh bãi biển và sẽ kết thúc huấn luyện địa ngục của ngày hôm nay."
Các sinh viên cảm thấy thoải mái.
"Chúng tôi có cho đến khi 5 đến nhàn nhã làm cho nó trở lại. '
'Nó muốn được như một tour du lịch xung quanh Silmido trong trường hợp này. "
Trong thời gian này, các sinh viên năm nhất tay Kim Hyeonjun đi lên.
"Giáo sư, tôi có một câu hỏi. Nhóm của chúng tôi đã không ăn. Nếu chúng ta vẫn còn thời gian sau thì lap quanh đảo, chúng ta có thể ăn sau đó? "
Vị giáo sư sẵn sàng đồng ý.
"Chắc chắn. Nếu bạn có thời gian vào cuối huấn luyện địa ngục, sau đó nó là thời gian miễn phí cho đến khi mục tiếp theo đúng tiến độ. ? Vì vậy, tất cả mọi người đã sẵn sàng "
"Vâng"
Các sinh viên mặc giày chạy thoải mái; họ đã làm như vậy để chuẩn bị cho các hoạt động trên bãi biển.
"Sau đó, bạn chạy. GO! "
Tại giọt lệnh của giáo sư, hơn 100 học sinh ầm ầm về phía trước.
"Với những làn gió biển là tốt như thế này, nó đủ tốt với chạy bộ."
"Đối với sức khỏe của bạn, tôi nghĩ rằng đó là tốt mà chúng ta đã đến MT. phải, cao cấp? "
"Yea, tôi nghĩ đó là tốt."
Các sinh viên chạy như thể nó là một giải trí đi bộ hoặc đi dạo.
Ngay cả với cát thiêu đốt dưới chân của họ, nó không phải là một địa hình khó khăn.
Các hạt bị phạt cát mesh như họ giẫm đạp lên.
Tuy nhiên, một số sinh viên do cao niên trở lại của họ đang chạy với niềm tin.
"Heokheok!"
"Nhanh hơn, nhanh hơn, chúng ta hãy đi!"
Đa số các sinh viên đã không hiểu lý luận cao niên của họ '.
"Chạy chậm hơn một chút, xin vui lòng."
"Sau tốc độ đó là quá khó."
khiếu nại nhỏ đã nổ ra.
Nhưng, những người cao niên nhìn lại và mỉm cười rạng rỡ.
"Oh, sau đó bạn có thể đi từ từ."
"Chúng tôi sẽ không chờ đợi và là đi phía trước. "
Các sinh viên nới lỏng ra và hỏi.
"Có một số loại lý do?"
Sau đó, các sinh viên trở về lắc mạnh đầu.
"Không có gì. Tôi chỉ muốn chạy, yeah. "
"Anh không nghĩ rằng đó là tốt để chạy trong một sự kiện hiếm hoi như vậy để có một làn gió biển đẹp như thổi vào đảo?"
"Điều đó là đúng, chúng tôi chỉ muốn chạy."
Với ý , những người cao niên chạy trốn như mũi tên.
Lee Hyun cũng vậy, không quan tâm quá nhiều về việc phải chạy.
Cậu ấy đã nghĩ rằng đó chỉ là một vòng thoải mái xung quanh đảo.
Tuy nhiên, ông đã xem các hành vi kỳ lạ của những người trở về và trở thành đáng ngờ.
"Có một cái gì đó."
Lee Hyun đã không tin vào bất cứ ai.
Tất cả mọi thứ đã vì lợi ích của cũng được! gia đình của
ông đã dài từ bỏ niềm tin trong nhân loại và lòng từ bi thông cảm.
Một khi ông biết được sự thật phũ phàng, anh đã không còn ngây thơ .
Ông đã hành động cứng trên mình là ông sống trong khi niệm 'tiền tiền tiền' trong phong phú.
Nhưng như thế giới đã thực sự cố gắng để kéo anh ta xuống phía dưới, cuộc sống khắc nghiệt của ông không phải chỉ đó.
Nó cho ông trải qua một cảm giác tạm thời 30 tỷ Won trong tay anh, chỉ để mang nó đi giây phút sau đó.
Reality lượt truy cập!
Có thật sự rơi một lần xuống hố, anh sẽ không dễ dàng đặt niềm tin tuyệt đối vào người khác.
"Hãy cẩn thận để không bị đánh vào lưng cái đầu. Không có cách nào tôi sẽ dễ dàng tin tưởng những kẻ '.
Trong khi Lee Hyun giữ đôi mắt đóng trên những người cao niên, ông đã nêu tốc độ của mình đang chạy.
thuộc tính vật lý này không đến từ thời gian của mình trong Dojang; nó đã được thấm nhuần trong anh ta bằng cách mặc định trước đó, cũng như ông không bao giờ một lần ném tiền để đi xe buýt cho số lượng tốt của khoảng cách.
Với thời gian để ấp ủ, ông nêu lên khả năng thể chất của mình lên một notch để biến bước vào một tốc độ chạy trong này nơi.
Dadadadadadak!
tốc độ của ông đã tăng vượt xa những người sinh viên!
Khá lâu sau đó, ông bắt đầu với những người cao niên trở lại.
Tuy nhiên, anh không quan tâm cho vai chính trong khi vẫn duy trì trong vùng lân cận của họ để tìm ra lý do tại sao.
Ông nhanh chóng phát hiện ra lý do cho các khóa học cao niên của các hành động.
Không có vấn đề bao nhiêu họ chạy, họ không thể xem kết thúc của bãi biển Silmido của.
"Heokheok! Tôi chắc rằng vào thời điểm này, chúng ta phải có hơi say lên hướng bằng cách nào đó? Tại sao chúng ta đi thẳng và có vẻ là không đi đến đâu. "
"Tôi nghĩ rằng nó đã được cách trên 15 phút."
"Tôi đang đói."
"Chết tiệt tôi hella đói."
Một số người cao niên biết rằng việc.
Với chỉ một Nhìn lướt qua, hầu hết mọi người thường không nhầm khi nghĩ rằng các đảo trong vùng biển Hoàng Hải là nhỏ.
Nhưng, phải chạy từ một đầu vào khác không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.
Chu vi của bãi biển Silmido là hơn sáu cây số!
Sau khi phải chỉ chạy một vòng, bạn sẽ không bao giờ muốn làm điều đó một lần nữa.
"Tôi xin lỗi. Bạn young'uns "
Đối với những người cao niên biết, đây là lần đầu tiên đến đầu tiên phục vụ cơ sở.
Các hiệu ứng mất số điện thoại của mình như các sinh viên khác cũng tăng tốc độ của họ đang chạy.
tâm trí của họ trở nên mất kiên nhẫn khi họ đặt chân vào liên tục trên bãi biển vô tận.
hạn chế vật lý đói!
Có một số sinh viên đã cố gắng để bắt kịp, nhưng một thời gian sau, tốc độ tổng thể của họ một cách nhanh chóng giảm khó thở.
Đối với những sinh viên mà bỏ quên tập thể dục, không có cách nào khác để gọi sự kiện nhưng địa ngục.
Từ khi chạy tốc độ mà họ đã có, cuối cùng tất cả họ đã dừng lại đi bộ sau này.
Đối với Lee Hyun, là lap đã dễ dàng thực hiện trong tập đầu tiên của 30 người.
Trong số này lần đầu tiên đến nhóm cơ sở máy chủ đầu tiên, đã có nhiều lượng trở về sinh viên, người già, và thậm chí cả tân sinh viên vẫn dường như tươi.
Seoyoon là một trong số họ. Điều này đã được dễ dàng hơn so với chạy bộ buổi sáng bình thường với Cha Eunhee đã trở thành một thói quen.
Đối với những người không làm cho nó trong nhóm này, họ đã phải làm một vòng quanh Silmido.
Từ kiệt sức đến đói, đó là một sự gia tăng của endlessness!
"Man, shit."
"Ai đó hãy giúp tôi, bất cứ ai."
Các sinh viên đã tìm kiếm một bàn tay giúp đỡ từ bên trong nhóm của họ, nhưng không ai cố gắng để cho vay một trong ra ngoài.
Khoảng cách của sáu cây số!
Mặc dù nó dường như ngắn ở đầu tiên thị giác, đó là một khoảng cách rất dài.
Nó đi mà không nói cho những người đã phải làm điều đó hai lần.
Bây giờ họ cuối cùng đã hiểu tại sao thời gian nhất định là ba giờ.
Nếu bạn không thể chạy, sau đó bạn muốn được đi bộ tốt hơn đầm đìa để hoàn tất!
Nhưng trong bit thứ hai này, họ có rất ít quyền lực để thậm chí đi bộ, và đang trên bờ vực của sự sụp đổ.
"Tôi ... xin vui lòng giúp đỡ tôi. Tôi thực sự xin lỗi nhưng xin vui lòng, bạn có thể mất vị trí của tôi. "
Hồng Seonye đã có một thời gian khó khăn và yêu cầu Lee Hyun.
Cô đã ở giới hạn vật lý của mình và suy yếu dựa vào Lee Hyun như ông ta cũng vẫn tốt.
Lee Hyun Dĩ nhiên, nói.
"Vâng ... Tôi không ..."
Ông đã cố gắng để tìm ra thời điểm thích hợp để từ chối!
"Chắc chắn rồi."
Lee Hyun thay đổi tâm trí của mình và bỏ chạy.
Đó là do thực tế ông đã hoàn thành vòng đua nhanh chóng và có không có công việc cụ thể phải làm gì.
Anh ta nghĩ đó là tốt hơn để làm thể dục nhiều hơn một chút.
Đối với những người đã phải làm các bánh xe thứ hai, gần như tất cả các sinh viên đi.
Để buộc phải đi làm 12 km đã rất khó khăn cho những người không tập luyện bình thường.
Chỉ có những người đã chạy là những người trở về từ các dịch vụ mà họ bị buộc phải làm như vậy.
"Keoheuheuk."
"Yaheuheung."
Trong số các sinh viên vẫn đang chạy, những tiếng rên rỉ và rên rỉ kỳ lạ về đến đây và ở đó.
Mỗi đã buộc bước chân nặng nề của họ như là lốp.
Họ muốn bỏ cuộc. Nhưng vì lợi ích của các thành viên trong nhóm của họ, họ không thể làm như vậy bằng mọi giá.
Họ đã không có bữa ăn trưa, và họ rất có thể bỏ bữa ăn tối cho toàn bộ nhóm của họ.
'Đây là lý do tại sao nó được gọi là đào tạo của địa ngục.'
'Rất fittingly đưa vào thời khóa biểu. "
Trong khi suy niệm một lần nữa và một lần nữa, họ đã buộc bản thân để tiếp tục di chuyển.
Tại thời điểm này, Min Sura chìm xuống sàn nhà trong kiệt sức. Cô ngồi đó trong một thời gian dài trong khi thở hổn hển.
"Không, không ... tôi không thể làm điều đó nữa."
Tại trước mặt này, Lee Hyun, người đã xa ở phía trước, đã trở lại.
"Piggyback."
"Huh?"
"Piggyback. Nó đã không đề cập đến bất cứ điều gì về việc này trên bảng vì vậy tôi nghĩ rằng đó là ok. "
"Vâng, nhưng ... Tôi nặng."
"Đừng lo lắng, bạn prolly không nhiều như trước kể từ khi bạn đã trải qua một rất nhiều rồi. "
Lee Hyun đã có kinh nghiệm trong việc cung cấp gạo.
Đưa ra một người một cõng được dễ dàng hơn nhiều so với mang theo một túi gạo!
"So với nuôi vô số gạch lên cầu thang, điều này là dễ dàng hơn nhiều."
Min Sura, với những cảm xúc mâu thuẫn, ngả người trên lưng của Lee Hyun cẩn thận.
"Nếu nó được nặng ... xin vui lòng cho tôi đi."
"Được rồi."
Đó không phải là khó khăn cho Lee Hyun mang theo.
Cậu tựa hai tay lên đùi để đẩy mình lên và đã được di chuyển từ từ lúc đầu tiên. Điều này thu hút con mắt của sinh viên xung quanh họ.
Một số ghen tị, một số ca ngợi!
Nó đã là một điều khó khăn để thực hiện một cô gái khi một đã được thể chất chi!
Nhưng những gì họ nhìn thấy sau khi đã thực sự ngạc nhiên.
Dadadadadak.
Lee Hyun đang nắm tay Min Sura khi anh chạy.
"Huh?"
"Cái gì th ..."
Họ đã có một thời gian khó đi!
Nếu họ biết Lee Hyun đã phải điều chỉnh tốc độ của mình trong việc xem xét, họ sẽ được in cho một bất ngờ thực sự.
"Nếu Tôi cố gắng để có được trở lại càng sớm càng tốt, tôi sẽ không có gì để làm, nhưng hành động thích hợp với những người đó. Tôi sẽ chỉ khoảng phù hợp với những hàng đầu và chúng ta sẽ làm. "
Lee Hyun chạy trong nhóm hàng đầu của vòng thứ hai.
"Aaa, khó khăn như vậy."
"Tôi sắp chết, chết. Nếu nó có kem để ăn ngay bây giờ sẽ là tuyệt vời. "
"Thậm chí nếu nó chỉ là một ít nước lạnh ..."
Ngay sau khi các sinh viên khác đã đến, họ đã ngã xuống đất và nghe có vẻ ốm yếu.
mặt Min Sura cũng căng thẳng.
"Anh ấy thực sự đã cho tôi cõng và bỏ chạy. "
Bà tràn đầy lo lắng khi cô ấy nghĩ rằng cô ấy sẽ được đưa trở lại xuống, nếu cô ấy là quá nặng.
Tuy nhiên, họ thực sự đến chạy kiên định.
Cô biết anh đã có rất nhiều người bạn khác giới, nhưng cô chỉ nhận ra rằng neo tấm cô nghĩ rằng cô đã không có ở đó.
Đó chiếu lên Lee Hyun; và Lee Hyun xuất hiện nhiều thuận lợi hơn trong mắt cô ấy.
Sau khi trở lại sau hai vòng quanh đảo, không bao lâu thì đã đến giờ ăn tối.
Lee Hyun ngay lập tức bắt đầu chuẩn bị thức ăn.
Các loại thực phẩm ông đã làm cho thời gian này đã được nướng sườn được bảo hiểm trong nước sốt hương thảo và súp sò Địa Trung Hải.
Mặc dù anh có thể vừa làm thịt lợn nướng để ăn, ông nhưng đặc biệt chọn ra cho nhiều lao động hơn các món ăn sâu vì nghĩ về t
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: