2.2 SurtaxesA personal income surtax, or surcharge, is an additional t dịch - 2.2 SurtaxesA personal income surtax, or surcharge, is an additional t Việt làm thế nào để nói

2.2 SurtaxesA personal income surta

2.2 Surtaxes

A personal income surtax, or surcharge, is an additional tax on income that is also taxed through the regular PIT rate schedule. This may include payments that are identified by governments as separate taxes but which are levied on a similar tax base as the regular personal income tax. In 2010, seven OECD countries - Australia, Denmark, France, Germany, Ireland, Luxembourg and Turkey - levied surtaxes at the central government level and some Canadian provinces levied sub-central surtaxes. Single-rate surtaxes are in place in Denmark, France, Luxembourg and Turkey. Multi-tiered surtaxes are in place in Australia, Germany, Ireland, and in the Canadian province of Ontario.

A surtax can be levied in several different ways. For example, it can be calculated as a percentage of the PIT liability net of refundable tax credits, as is done in Germany, or gross of non-refundable tax credits, as is done in Luxembourg. In Canada, the central government surtax in place until 2000 was based on the PIT liability net of non-refundable tax credits but gross of refundable tax credits, as is the surtax currently in place in Ontario, the representative Canadian province considered in this report (most other Canadian provinces do not levy surtaxes). The impact of non-refundable tax credits is magnified when the surtax is applied to the tax liability net of these tax credits. That is, tax credits reduce not only the general tax liability but also the surtax liability.

Surtaxes can also be levied on a tax base that is broader or narrower than the taxable income base that applies to the regular PIT rate schedule. If the surtax base is broader, it could be argued that it entails a separate tax rather than a surtax. For example, France's Universal Social Contribution (CSG) and Social Debt Contribution (CRDS), and Turkey's stamp tax on wages are levied on gross pay. The Irish income levy is levied on gross family income. These payments, which are not categorized as social security contributions, are considered personal income surtaxes to the extent that gross pay is also taxed through the regular PIT rate schedule.

In some countries, one or more additional statutory tax rates are levied on the same tax base that is subject to the basic or standard PIT schedule. While countries may label these as separate taxes - the Medicare Levy in Australia, the Health Care Tax in Denmark, the Ontario Health Premium in Canada - they are effectively surtaxes as long as the tax base is the same (or narrower) as the standard PIT base. Furthermore, these surtaxes could potentially be incorporated into the regular PIT schedule to improve simplicity and transparency, although this might require shifts in the tax burden of some taxpayers. This reform has been initiated in Denmark, where the Health Care Tax will be gradually incorporated into the lowest statutory central PIT rate between 2012 and 2019. In Norway, the additional graduated tax rates on labour (and pension) income are considered a surtax in the context of a dual income tax system and in Sweden the additional graduated rates on taxable income in place in 1990 were considered a surcharge. However, for the purposes of the Taxing Wages report, these Norwegian and Swedish rates are not considered surtaxes because they can be smoothly incorporated into the labour income tax schedule as additional tax brackets (as reflected in Figure 1).

Surtaxes in place in OECD countries in 1990, 2000, and 2010 are described in Table 3. While surtaxes are sometimes introduced as temporary revenue raising measures, they often become long-term features of the PIT system. For example, the German Solidarity Surcharge was introduced in 1991 as a 12month measure to help cover the costs of German re-unification. It was subsequently re-introduced in 1995 and continues to be levied. In 1993, Belgium introduced the Complementary Crisis Contribution as a deficit reduction measure to meet the entry requirements for the European Economic and Monetary Union. The surtax was only abolished in 2003.

Apart from Belgium, the only other country to eliminate a surtax in the past 10 years was Canada, which eliminated its central-level surtax in 2001 following a period of budgetary surpluses. Denmark and Ireland, on the other hand, introduced central-level surtaxes in 2008 and 2010, respectively, to support their fiscal consolidation efforts.

The impact of surtaxes on top statutory rates varies across OECD countries. In 2010, they added less than one percentage point to the top combined statutory rate in Luxembourg (increasing it from 38% to 38.95%) and Turkey (from 35% to 35.66%); between one and five percentage points in Australia (from 45% to 46.5%), Germany (from 45% to 47.48%) and Ireland (from 41% to 46%); and more than five percentage points in Canada (from 40.16% to 46.41%), Denmark (from 44.3 1% to 52.54%, on average) and France (from 40% to 45.78%). In some countries, surtaxes also affect the bottom (non-zero) statutory personal income tax rate. For example, surtaxes increase the lowest statutory central rate in France (from 5.5% to 7.76%), Ireland (from 20% to 22%), Luxembourg (8% to 8.2%) and Turkey (15% to 15.66%).

The fact that surtaxes affect the bottom statutory rate in some countries reflects that although surtaxes are sometimes associated with high incomes, the threshold at which a taxpayer begins to pay surtax is not always high. For example, individuals are subject to the stamp tax in Turkey and the Universal Social Contribution and Social Debt Contribution in France on their first unit of earnings. The Australian Medical Levy is payable by single individuals who earn 28% of the average wage (for families the threshold at which the levy begins to be paid is higher, depending on the number of adults and dependent children). However, even if the income level at which a taxpayer becomes subject to surtax is low, a surtax can increase the progressivity of the personal income tax system if the surtax itself displays progressive features (e.g., if an initial income band is exempt from surtax). Progressivity may increase in particular when the surtax consists of a multi-tiered schedule (e.g., Ireland), if it is phased in with income (e.g., Australia and Germany), or when it is levied as a percentage of an already progressive basic income tax (e.g., Luxembourg).

2.3 Zero-Rates, Basic Allowances and Basic Tax Credits

All OECD countries have basic provisions in place that exempt an initial level of earnings from personal income tax (although not necessarily from certain surtaxes or social security contributions) regardless of family circumstances such as marital status or number of children. The rationale for these provisions may vary: it may be argued that a minimum amount of income should be exempt because it is generally spent on basic necessities, which is analogous to exempting basic food and shelter from VAT, or that it should be exempt because it must be spent to generate income (e.g., commuting expenses). Alternatively, the primary purpose of a basic allowance may be to increase the progressivity of the tax system, particularly when there is a single or few tax brackets.

Exempting an initial level of income can be achieved with a zero-rate bracket, a basic personal allowance, or a basic personal tax credit. A zero-rate bracket applies a zero tax rate to the portion of taxable income below the tax bracket threshold. A basic personal allowance removes a portion of gross income from the tax base by reducing taxable income. Finally, a tax credit offsets the tax liability associated with a portion of income. Thus, an initial level of income can be exempted from tax at any stage in the calculation of taxes payable - when the tax base is determined (through an allowance), when tax on taxable income is calculated (through a zero statutory rate), or when net tax is calculated (through tax credits).

Zero-rate tax brackets result in a zero tax liability on the units of taxable income below the bracket threshold, which is effectively an exemption on that portion of taxable income. For example, if the upper threshold for the zero-rate bracket is 10 000 currency units, all taxpayers are exempt from tax on 10 000 units of their taxable income (which in the absence of any allowances would equal 10 000 units of gross earnings). A universal basic allowance of 10 000 currency units achieves a similar result by exempting from tax 10 000 currency units of gross earnings. Individuals earning 10 000 or less are exempt from tax on all their earnings under both policy tools. For those earning more than 10 000, the tax allowance and zero-rate bracket result in identical average tax rates if the taxable income thresholds for all the tax brackets over the zero-rate bracket are shifted by 10 000 currency units relative to the bracket thresholds under the basic allowance. Under this set of conditions, a reform that replaces a flat basic allowance with a zero rate would be neutral.

Such type of reform was implemented in Greece in 2009. The basic personal allowance was eliminated and a zero-rate bracket was introduced; its upper threshold was identical to the former basic allowance. As a result, the first EUR 12 000 of income were exempted from tax before and after the reform. However, the tax bracket thresholds for the non-zero rate brackets were not shifted by the amount of the basic allowance. In the absence of any other changes, this would have raised the tax burden of taxpayers whose taxable income was in the second non-zero rate bracket or higher. However, the Greek reform also reduced the first and second non-zero statutory rates, creating an offsetting effect.

When the value of a basic personal allowance varies with income, zero-rate brackets and basic allowances no longer produce the same result for all taxpayers, even if bracket thresholds are properly adjusted. The basic allowance is tapered with income in the Slo
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
2.2 surtaxesMột thu nhập cá nhân surtax, hoặc surcharge, là một bổ sung thuế trên thu nhập cũng được đánh thuế qua lịch trình thường xuyên tỷ lệ PIT. Điều này có thể bao gồm các khoản thanh toán đó được xác định bởi chính phủ như thuế riêng biệt nhưng đó được áp dụng trên một cơ sở như thuế thu nhập cá nhân thường xuyên thuế tương tự. Trong năm 2010, bảy quốc gia OECD - Úc, Đan Mạch, Pháp, Đức, Ireland, Luxembourg và Thổ Nhĩ Kỳ - thu surtaxes ở cấp độ chính phủ Trung ương và một số tỉnh bang của Canada áp dụng phụ Trung surtaxes. Đĩa đơn-tỷ lệ surtaxes đưa ra tại Đan Mạch, Pháp, Luxembourg và Thổ Nhĩ Kỳ. Nhiều tầng surtaxes đưa ra ở Úc, Đức, Ai-Len, và ở tỉnh Ontario, Canada.Một surtax có thể được áp dụng trong nhiều cách khác nhau. Ví dụ, nó có thể được tính như một tỷ lệ phần trăm của trách nhiệm pháp lý PIT net của khoản tín dụng thuế hoàn lại, như được thực hiện tại Đức, hay tổng của khoản tín dụng thuế không hoàn lại, như được thực hiện ở Luxembourg. Ở Canada, chính quyền trung ương ở surtax đặt cho đến khi 2000 được dựa trên trách nhiệm PIT lưới của khoản tín dụng thuế không hoàn lại nhưng tổng các khoản tín dụng thuế hoàn lại, như là surtax hiện tại chỗ ở Ontario, Canada tỉnh đại diện, xem xét trong báo cáo này (hầu hết các tỉnh bang của Canada không tiền surtaxes). Tác động của khoản tín dụng thuế không hoàn lại phóng đại khi surtax được áp dụng cho trách nhiệm pháp lý thuế lưới của các khoản tín dụng thuế. Có nghĩa là, các khoản tín dụng thuế giảm không chỉ là trách nhiệm chung thuế mà còn là trách nhiệm của surtax.Surtaxes cũng có thể được áp dụng trên một cơ sở thuế rộng hơn hoặc hẹp hơn thu nhập chịu thuế cơ bản áp dụng cho lịch trình thường xuyên tỷ lệ PIT. Nếu cơ sở surtax là rộng lớn hơn, nó có thể được lập luận rằng nó đòi hỏi một thuế riêng biệt chứ không phải là một surtax. Ví dụ, của Pháp Universal xã hội đóng góp (CSG) và đóng góp nợ xã hội (CRDS), và Thổ Nhĩ Kỳ của stamp thuế trên tiền lương được áp dụng trên tổng trả tiền. Levy Ailen thu nhập thu trên tổng thu nhập gia đình. Các khoản thanh toán, mà không được phân loại là những đóng góp an sinh xã hội, được coi là thu nhập cá nhân surtaxes đến mức mà tổng trả cũng được đánh thuế qua lịch trình thường xuyên tỷ lệ PIT.Trong một số quốc gia, một hoặc nhiều bổ sung theo luật định thuế suất thuế được áp dụng trên cùng một cơ sở thuế là tùy thuộc vào lịch trình PIT cơ bản hoặc tiêu chuẩn. Trong khi các quốc gia có thể gắn nhãn các loại thuế như riêng biệt - Medicare Levy tại Úc, thuế chăm sóc sức khỏe tại Đan Mạch, phí bảo hiểm y tế Ontario ở Canada - họ có hiệu quả là surtaxes như là miễn là các cơ sở thuế là như nhau (hoặc hẹp) là cơ sở PIT tiêu chuẩn. Hơn nữa, các surtaxes có thể có khả năng được tích hợp vào lịch trình PIT thường xuyên nhằm đơn giản và minh bạch, mặc dù điều này có thể yêu cầu thay đổi trong gánh nặng thuế của một số người nộp thuế. Cải cách này đã được bắt đầu tại Đan Mạch, nơi chăm sóc sức khỏe thuế sẽ được dần dần tích hợp vào thấp nhất theo luật định Trung tâm PIT tỷ lệ giữa 2012 và 2019. Ở Na Uy, các mức giá thuế tốt nghiệp bổ sung trên thu nhập lao động (và trợ cấp) được coi là một surtax trong bối cảnh của một hệ thống kép thuế thu nhập và tại Thuỵ Điển bổ sung tỷ lệ tốt nghiệp vào thu nhập chịu thuế tại chỗ năm 1990 được coi là một phụ phí. Tuy nhiên, cho mục đích báo cáo thuế tiền lương, các mức giá Na Uy và Thụy Điển không được coi là surtaxes bởi vì họ có thể được thuận lợi đưa vào lịch trình lao động thuế thu nhập như là dấu ngoặc thuế bổ sung (như được phản ánh trong hình 1).Surtaxes tại chỗ quốc gia OECD năm 1990, 2000 và 2010 được mô tả trong bảng 3. Trong khi surtaxes đôi khi được giới thiệu là doanh thu tạm thời nâng cao các biện pháp, họ thường trở nên dài hạn tính năng của hệ thống PIT. Ví dụ, các phụ phí đoàn kết Đức đã được giới thiệu vào năm 1991 như một biện pháp 12 tháng để giúp trang trải các chi phí của Đức tái thống nhất. Nó được sau đó tái giới thiệu vào năm 1995 và tiếp tục được áp dụng. Năm 1993, Bỉ giới thiệu các đóng góp khủng hoảng bổ sung như một biện pháp giảm thâm hụt để đáp ứng các yêu cầu đầu vào cho kinh tế châu Âu và liên minh tiền tệ. Surtax đã chỉ bị giải thể vào năm 2003.Ngoài Bỉ, chỉ khác quốc gia để loại bỏ một surtax trong 10 năm qua là Canada, loại bỏ surtax Trung cấp trong năm 2001 của sau một giai đoạn của ngân sách thặng dư. Đan Mạch và Ai-Len, mặt khác, giới thiệu Trung cấp surtaxes trong năm 2008 và 2010, tương ứng, để hỗ trợ nỗ lực củng cố tài chính của họ.Tác động của surtaxes hàng đầu theo luật định mức khác nhau trên khắp các nước OECD. Trong năm 2010, họ thêm điểm phần trăm ít hơn một tỷ lệ theo luật định kết hợp hàng đầu ở Luxembourg (tăng nó từ 38% đến 38.95%) và Thổ Nhĩ Kỳ (từ 35% đến 35.66%); giữa năm và một tỷ lệ phần trăm điểm tại Úc (từ 45% đến 46,5%), Đức (từ 45% đến 47.48%) và Ireland (từ 41% đến 46%); và tỷ lệ phần trăm nhiều hơn năm điểm tại Canada (từ 40.16% đến 46.41%) , Đan Mạch (từ 44,3 1% đến 52.54%, Trung bình) và Pháp (từ 40% đến 45.78%). Trong một số quốc gia, surtaxes cũng ảnh hưởng đến tỷ lệ (khác 0) theo luật thuế thu nhập cá nhân dưới cùng. Ví dụ, surtaxes tăng tỷ lệ miền trung theo luật định thấp nhất tại Pháp (từ 5,5% đến 7,76%), Ireland (từ 20% đến 22%), Luxembourg (8% đến 8,2%), Thổ Nhĩ Kỳ (15% đến 15.66%).Thực tế surtaxes ảnh hưởng đến tỷ lệ theo luật định dưới cùng các quốc gia một số phản ánh rằng mặc dù surtaxes đôi khi kết hợp với thu nhập cao, ngưỡng mà tại đó một người đóng thuế bắt đầu phải surtax không phải là luôn luôn cao. Ví dụ, cá nhân có thể stamp thuế ở Thổ Nhĩ Kỳ và Universal đóng góp xã hội và xã hội đóng góp nợ trong nước Pháp ngày của đơn vị đầu tiên của thu nhập. Y tế Úc tiền được trả bởi các cá nhân duy nhất những người kiếm được 28% của mức lương trung bình (cho các gia đình ngưỡng mà tại đó tiền bắt đầu được thanh toán là cao hơn, tùy thuộc vào số lượng người lớn và trẻ em phụ thuộc). Tuy nhiên, ngay cả khi mức thu nhập mà tại đó một người đóng thuế chịu surtax là thấp, một surtax có thể tăng progressivity của hệ thống thuế thu nhập cá nhân nếu surtax chính nó sẽ hiển thị tiến bộ tính năng (ví dụ, nếu một ban nhạc ban đầu thu nhập được miễn surtax). Progressivity có thể làm tăng đặc biệt khi surtax bao gồm một đa-shirt tầng lịch trình (ví dụ như, Ireland), nếu nó đang loại với thu nhập (ví dụ như, Australia và Đức), hoặc khi nó được áp dụng như là một tỷ lệ phần trăm của một cơ bản đã tiến bộ thu nhập thuế (ví dụ như, Luxembourg).2.3 zero-Rates, phụ cấp cơ bản và Basic thuế tín dụngTất cả các nước OECD có quy định cơ bản tại chỗ miễn trừ một mức độ ban đầu của các khoản thu nhập từ thuế thu nhập cá nhân (mặc dù không nhất thiết phải từ một số surtaxes hoặc đóng góp an sinh xã hội) bất kể hoàn cảnh gia đình chẳng hạn như tình trạng hôn nhân hoặc số điện thoại của trẻ em. Những lý do cho các điều khoản có thể khác nhau: nó có thể được lập luận rằng một số tiền tối thiểu thu nhập nên được miễn bởi vì nó thường chi cho nhu cầu thiết yếu cơ bản, mà là tương tự như miễn cơ bản thực phẩm và nơi trú ẩn từ thuế VAT, hoặc rằng nó nên được miễn vì nó phải được dành để tạo ra thu nhập (ví dụ, chi phí đi lại). Ngoài ra, mục đích chính của một phụ cấp cơ bản có thể là để tăng progressivity của hệ thống thuế, đặc biệt là khi có một dấu ngoặc đơn hoặc vài thuế.Miễn một mức độ ban đầu của thu nhập có thể đạt được với một khung zero-rate, một phụ cấp cá nhân cơ bản, hoặc một khoản tín dụng thuế cá nhân cơ bản. Một khung zero-rate áp dụng một số không tỷ lệ thuế cho phần thu nhập chịu thuế dưới ngưỡng khung thuế. Một phụ cấp cá nhân cơ bản loại bỏ một phần của tổng thu nhập từ thuế cơ sở bằng cách giảm thu nhập chịu thuế. Cuối cùng, một khoản tín dụng thuế offsets trách nhiệm pháp lý thuế liên quan đến một phần của thu nhập. Vì vậy, một mức độ ban đầu của thu nhập có thể được miễn thuế ở bất kỳ giai đoạn trong tính toán thuế phải nộp - khi các cơ sở thuế được xác định (thông qua một trợ cấp), khi thuế thu nhập chịu thuế được tính (thông qua một số tỷ lệ theo luật định), hoặc khi net thuế được tính (thông qua các khoản tín dụng thuế).Zero-rate thuế dấu ngoặc kết quả trong một trách nhiệm thuế không trên các đơn vị thu nhập chịu thuế dưới ngưỡng khung, đó là có hiệu quả miễn trừ trên đó phần của thu nhập chịu thuế. Ví dụ, nếu ngưỡng trên khung zero-rate là đơn vị tiền tệ 10 000, người nộp thuế tất cả được miễn thuế trên các đơn vị 10 000 của thu nhập chịu thuế của họ (mà trong sự vắng mặt của bất kỳ phụ cấp sẽ bằng các đơn vị 10 000 tổng thu nhập). Một phụ cấp cơ bản phổ quát của 10 000 thu đơn vị đạt được một kết quả tương tự bằng cách miễn từ các đơn vị thu thuế 10 000 của tổng thu nhập. Cá nhân thu nhập 10 000 hoặc ít hơn được miễn trừ thuế trên tất cả các khoản thu nhập của họ dưới cả hai công cụ chính sách. Đối với những người kiếm nhiều hơn 10 000, trợ cấp thuế và zero-rate khung kết quả ở mức thuế suất trung bình là giống hệt nhau nếu ngưỡng thu nhập chịu thuế đối với tất cả các dấu ngoặc thuế trên khung zero-rate được chuyển bằng 10 000 các đơn vị thu liên quan đến các ngưỡng khung dưới phụ cấp cơ bản. Theo này tập hợp các điều kiện, một cuộc cải cách thay thế một phụ cấp cơ bản bằng phẳng với độ không sẽ là trung lập.Loại cải cách được thực hiện tại Hy Lạp trong năm 2009. Phụ cấp cá nhân cơ bản loại bỏ và một khung zero-rate đã được giới thiệu; ngưỡng trên của nó là giống hệt nhau để trợ cấp cơ bản cũ. Kết quả là, EUR 12 000 đầu tiên của thu nhập được miễn thuế trước và sau khi cuộc cải cách. Tuy nhiên, ngưỡng khung thuế cho khung tỷ lệ không đã không thay đổi bởi số lượng phụ cấp cơ bản. Nếu không có bất kỳ thay đổi nào khác, điều này sẽ có nêu ra gánh nặng thuế của người nộp thuế có thu nhập chịu thuế trong khung không tỷ lệ thứ hai hoặc cao hơn. Tuy nhiên, cải cách Hy Lạp cũng giảm các tỷ lệ theo luật định đầu tiên và thứ hai không, tạo ra một hiệu ứng offsetting.Khi giá trị của một phụ cấp cá nhân cơ bản khác nhau với thu nhập, zero-rate khung và phụ cấp cơ bản không còn sản xuất kết quả tương tự cho tất cả người nộp thuế nhất, ngay cả khi khung ngưỡng được điều chỉnh đúng cách. Phụ cấp cơ bản giảm dần với thu nhập trong Slo
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
2.2 Surtaxes Một phụ thu thu nhập cá nhân, hoặc có tính phí, là một bổ sung thuế trên thu nhập mà còn bị đánh thuế thông qua các biểu thuế suất thông thường. Điều này có thể bao gồm các khoản thanh toán được xác định bởi các chính phủ như thuế riêng biệt nhưng được áp dụng trên một cơ sở thuế tương tự như trường hợp thuế thu nhập cá nhân thường xuyên. Trong năm 2010, bảy nước OECD - Australia, Đan Mạch, Pháp, Đức, Ireland, Luxembourg và Thổ Nhĩ Kỳ - đánh surtaxes ở cấp chính quyền trung ương và một số tỉnh của Canada đánh surtaxes sub-trung tâm. Surtaxes Single-tỷ lệ được đưa ra ở Đan Mạch, Pháp, Luxembourg và Thổ Nhĩ Kỳ. Surtaxes nhiều tầng được đặt ra ở Úc, Đức, Ireland, và trong các tỉnh của Canada Ontario. Một phụ thu có thể được áp dụng trong nhiều cách khác nhau. Ví dụ, nó có thể được tính theo phần trăm của net PIT trách nhiệm của các khoản tín dụng thuế được hoàn, như được thực hiện ở Đức, hoặc tổng của các khoản tín dụng thuế không hoàn lại, như được thực hiện ở Luxembourg. Tại Canada, các khoản phụ thu của chính phủ trung ương tại chỗ cho đến năm 2000 được dựa trên mạng PIT trách nhiệm của các khoản tín dụng thuế không hoàn lại nhưng tổng của các khoản tín dụng thuế được hoàn, như là các khoản phụ thu hiện tại ở Ontario, Canada đại diện các tỉnh xem xét trong báo cáo này ( hầu hết các tỉnh khác của Canada không thu tiền surtaxes). Tác động của các khoản tín dụng thuế không hoàn lại được phóng đại khi các khoản phụ thu được áp dụng cho lưới nghĩa vụ thuế của các khoản tín dụng thuế. Đó là, các khoản tín dụng thuế giảm không chỉ là trách nhiệm pháp lý thuế nói chung mà còn là trách nhiệm phụ thu. Surtaxes cũng có thể được áp dụng trên cơ sở thuế rộng hơn hoặc hẹp hơn so với các cơ sở thu nhập chịu thuế áp dụng cho lịch trình thuế suất thông thường. Nếu các cơ sở phụ thu là rộng hơn, nó có thể lập luận rằng nó đòi hỏi một mức thuế riêng biệt chứ không phải là một khoản phụ thu. Ví dụ, đóng góp Pháp của Universal xã hội (CSG) và những đóng góp nợ xã hội (CRDS), và thuế tem của Thổ Nhĩ Kỳ về tiền lương được tính trên tổng mức lương. Tiền thu nhập Ireland được đánh vào thu nhập gia đình gộp. Các khoản thanh toán, mà không được phân loại là các khoản đóng góp an sinh xã hội, được coi là surtaxes thu nhập cá nhân đến mức mà có số tiền lương cũng bị đánh thuế thông qua các biểu thuế suất thông thường. Ở một số nước, một hay nhiều mức thuế suất theo luật định được áp dụng đối với thuế cùng cơ sở đó là đưa vào Chương trình PIT cơ bản hoặc tiêu chuẩn. Trong khi các nước có thể dán nhãn cho các loại thuế như riêng biệt - các Levy Medicare tại Úc, thuế Chăm sóc sức khỏe tại Đan Mạch, Ontario Y tế cao cấp tại Canada - họ là một cách hiệu quả surtaxes miễn là cơ sở tính thuế là như nhau (hoặc thu hẹp) như thuế TNCN chuẩn cơ sở. Hơn nữa, những surtaxes có thể có khả năng được đưa vào lịch trình thuế TNCN thường xuyên để cải thiện đơn giản và minh bạch, mặc dù điều này có thể yêu cầu thay đổi trong các gánh nặng thuế của một số đối tượng nộp thuế. Cải cách này đã được bắt đầu ở Đan Mạch, nơi thuế Chăm sóc sức khoẻ sẽ được dần dần đưa vào luật định thuế suất trung thấp nhất từ năm 2012 đến năm 2019. Tại Na Uy, các thêm tốt nghiệp thuế suất lao động (và hưu trí) thu nhập được coi là một khoản phụ thu trong bối cảnh của một hệ thống thuế thu nhập kép và ở Thụy Điển mức tốt nghiệp bổ sung đối với thu nhập chịu thuế trong ra vào năm 1990 được coi là tính phí. Tuy nhiên, đối với các mục đích của báo cáo Đánh thuế tiền lương, tỷ lệ này của Na Uy và Thụy Điển không được coi là surtaxes vì chúng có thể được suôn sẻ đưa vào danh mục thuế thu nhập lao động như khung thuế suất thuế bổ sung (như được phản ánh trong hình 1). Surtaxes tại chỗ ở các nước OECD trong năm 1990, 2000, và 2010 được mô tả trong Bảng 3. Trong khi surtaxes đôi khi được giới thiệu như là biện pháp nâng cao doanh thu tạm thời, họ thường trở thành tính năng lâu dài của hệ thống thuế TNCN. Ví dụ, các Đoàn kết Phụ thu Đức đã được giới thiệu vào năm 1991 như một biện pháp 12month để giúp trang trải các chi phí của Đức tái thống nhất đất nước. Nó sau đó đã được tái giới thiệu vào năm 1995 và tiếp tục được áp dụng. Năm 1993, Bỉ giới thiệu các Crisis đóng góp bổ sung như một biện pháp giảm thâm hụt để đáp ứng các yêu cầu đầu vào cho Liên minh Kinh tế và Tiền tệ châu Âu. Các khoản phụ thu chỉ được bãi bỏ vào năm 2003. Ngoài Bỉ, chỉ quốc gia khác để loại bỏ một khoản phụ thu trong 10 năm qua là Canada, trong đó loại bỏ nó phụ thu ở Trung ương vào năm 2001 sau một thời gian thặng dư ngân sách. Đan Mạch và Ireland, mặt khác, được giới thiệu surtaxes Trung ương trong năm 2008 và 2010, tương ứng, để hỗ trợ các nỗ lực củng cố tài chính của họ. Tác động của surtaxes về tỷ lệ theo luật định đầu khác nhau giữa các nước OECD. Trong năm 2010, họ thêm vào ít hơn một điểm phần trăm tốc độ theo luật định kết hợp hàng đầu tại Luxembourg (tăng từ 38% lên 38.95%) và Thổ Nhĩ Kỳ (từ 35% xuống còn 35.66%); từ một đến năm điểm phần trăm ở Australia (từ 45% đến 46,5%), Đức (từ 45% đến 47,48%) và Ireland (từ 41% đến 46%); và nhiều hơn năm điểm phần trăm ở Canada (từ 40,16% đến 46,41%), Đan Mạch (từ 44,3% đến 52,54 1%, trung bình) và Pháp (từ 40% đến 45,78%). Ở một số nước, surtaxes cũng ảnh hưởng đến đáy (non-zero) thuế suất thuế thu nhập cá nhân theo luật định. Ví dụ, surtaxes tăng tỷ lệ trung theo luật định thấp nhất ở Pháp (từ 5,5% đến 7,76%), Ireland (từ 20% đến 22%), Luxembourg (8% đến 8,2%) và Thổ Nhĩ Kỳ (15% đến 15.66%). Các thực tế là surtaxes ảnh hưởng đến tỷ lệ theo luật định đáy ở một số nước phản ánh rằng mặc dù surtaxes đôi khi được kết hợp với thu nhập cao, ngưỡng mà tại đó người nộp thuế bắt đầu phải trả phụ thu không phải là luôn luôn cao. Ví dụ, cá nhân phải chịu thuế tem ở Thổ Nhĩ Kỳ và các đóng góp phổ Xã hội và đóng góp nợ xã hội ở Pháp về đơn vị đầu tiên của họ về thu nhập. The Medical Levy Úc được trả bởi cá nhân duy nhất những người kiếm được 28% mức lương trung bình (cho các gia đình ngưỡng mà tại đó các tiền bắt đầu được trả cao hơn, tùy thuộc vào số lượng người lớn và trẻ em phụ thuộc). Tuy nhiên, ngay cả khi mức thu nhập mà người nộp thuế sẽ trở thành đối tượng chịu thuế bổ sung là thấp, một phụ thu có thể tăng lũy tiến của hệ thống thuế thu nhập cá nhân, nếu các khoản phụ thu tự hiển thị các tính năng tiên tiến (ví dụ, nếu một ban nhạc thu nhập ban đầu được miễn phụ thu) . Lũy tiến có thể làm tăng đặc biệt là khi các khoản phụ thu bao gồm một lịch trình nhiều tầng (ví dụ, Ireland), nếu nó được thực hiện từng bước với thu nhập (ví dụ, Australia và Đức), hoặc khi nó được áp dụng như là một tỷ lệ phần trăm của thu nhập cơ bản đã tiến bộ thuế (ví dụ, Luxembourg). 2.3 Zero-Giá, Hỗ trợ cơ bản, thuế Basic Tín Tất cả các nước OECD có quy định cơ bản ở nơi đó được miễn một mức độ ban đầu của các khoản thu nhập từ thuế thu nhập cá nhân (mặc dù không nhất thiết phải từ surtaxes nhất định hoặc đóng góp an sinh xã hội) không phân biệt của gia đình hoàn cảnh như tình trạng hôn nhân hoặc số con. Những lý giải cho những quy định có thể thay đổi: nó có thể lập luận rằng một số lượng tối thiểu thu nhập cần được miễn vì nó thường được chi cho nhu cầu cơ bản, đó là tương tự miễn thực phẩm cơ bản và nơi trú ẩn từ thuế GTGT, hoặc rằng nó nên được miễn vì nó phải được chi tiêu để tạo ra thu nhập (ví dụ, chi phí đi lại). Ngoài ra, mục đích chính của một trợ cấp cơ bản có thể là tăng lũy tiến của hệ thống thuế, đặc biệt là khi có một khung thuế suất thuế đơn hoặc vài. Miễn một mức độ ban đầu thu nhập có thể đạt được với một khung zero-rate, một cá nhân cơ bản phụ cấp, hoặc tín dụng thuế cá nhân cơ bản. Một khung zero-tỷ lệ áp dụng một tỷ lệ không thuế cho phần thu nhập chịu thuế dưới ngưỡng khung thuế. Một trợ cấp cá nhân cơ bản loại bỏ một phần thu nhập từ các cơ sở thuế bằng cách giảm thu nhập chịu thuế. Cuối cùng, một khoản tín dụng thuế bù trừ nghĩa vụ thuế liên quan đến một phần thu nhập. Như vậy, một mức độ ban đầu thu nhập có thể được miễn thuế ở giai đoạn nào trong việc tính thuế phải nộp - khi cơ sở thuế được xác định (thông qua một khoản phụ cấp), khi thuế đánh vào thu nhập chịu thuế được tính (thông qua một tỷ lệ theo luật định không), hoặc khi thuế ròng được tính toán (thông qua khoản tín dụng thuế). ngoặc thuế Zero-tỷ lệ dẫn đến một trách nhiệm không thuế trên các đơn vị thu nhập chịu thuế dưới ngưỡng khung, đó là hiệu quả miễn trên phần thu nhập chịu thuế. Ví dụ, nếu ngưỡng trên cho khung zero-rate là 10 000 đơn vị tiền tệ, tất cả các đối tượng nộp thuế được miễn thuế trên 10 000 đơn vị thu nhập chịu thuế của họ (mà trong trường hợp không có bất kỳ khoản phụ cấp sẽ bằng 10 000 đơn vị của tổng thu nhập) . Trợ cấp cơ bản phổ quát của 10 000 đơn vị tiền tệ đạt được một kết quả tương tự bằng cách miễn thuế 10 000 đơn vị tiền tệ của tổng thu nhập. Cá nhân có thu 10 000 hoặc ít hơn được miễn thuế đối với tất cả thu nhập của họ dưới cả hai công cụ chính sách. Đối với những người có thu nhập nhiều hơn 10 000, trợ cấp thuế và khung zero-tỷ lệ dẫn đến mức thuế suất trung bình giống hệt nhau nếu các ngưỡng thu nhập chịu thuế đối với tất cả các khung thuế qua khung zero-rate được chuyển bởi 10 000 đơn vị tiền tệ tương đối so với ngưỡng khung dưới sự trợ cấp cơ bản. Dưới này tập hợp các điều kiện, một cuộc cải cách thay thế một khoản trợ cấp cơ bản phẳng với một suất bằng không sẽ là trung tính. kiểu như vậy của cải cách đã được thực hiện ở Hy Lạp năm 2009. Các trợ cấp cá nhân cơ bản đã được loại bỏ và một khung zero-tỷ lệ đã được giới thiệu; ngưỡng trên của nó là giống hệt với cựu trợ cấp cơ bản. Kết quả là, người đầu tiên EUR 12 000 thu nhập được miễn thuế trước và sau khi cải cách. Tuy nhiên, các ngưỡng khung thuế đối với các khung giá khác không không được chuyển bằng số tiền trợ cấp cơ bản. Trong trường hợp không có bất kỳ thay đổi nào khác, điều này sẽ huy động được gánh nặng thuế của người nộp thuế có thu nhập chịu thuế là trong khung giá khác không thứ hai hoặc cao hơn. Tuy nhiên, những cải cách của Hy Lạp cũng giảm không bằng không giá theo luật đầu tiên và thứ hai, tạo ra một hiệu ứng bù lại. Khi giá trị của một trợ cấp cá nhân cơ bản khác nhau với mức thu nhập, không lãi suất cơ bản và phụ cấp không còn sản xuất các kết quả tương tự cho tất cả các đối tượng nộp thuế , thậm chí nếu ngưỡng khung được điều chỉnh đúng. Trợ cấp cơ bản là giảm dần với thu nhập trong Slo



























đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: