For the first 18 months of her life Helen Keller was a normal infant w dịch - For the first 18 months of her life Helen Keller was a normal infant w Việt làm thế nào để nói

For the first 18 months of her life

For the first 18 months of her life Helen Keller was a normal infant who cooed and cried, learned to recognize the voices of her father and mother and took joy in looking at their faces and at objects about her home. "Then" as she recalled later, "came the illness which closed my eyes and ears and plunged me into the unconsciousness of a newborn baby."

The illness, perhaps scarlet fever, vanished as quickly as it struck, but it erased not only the child's vision and hearing but also, as a result, her powers of articulate speech.

Her life thereafter, as a girl and as a woman, became a triumph over crushing adversity and shattering affliction. In time, Miss Keller learned to circumvent her blindness, deafness and muteness; she could "see" and "hear" with exceptional acuity; she even learned to talk passably and to dance in time to a fox trot or a waltz. Her remarkable mind unfolded, and she was in and of the world, a full and happy participant in life.

What set Miss Keller apart was that no similarly afflicted person before had done more than acquire the simplest skills.

But she was graduated from Radcliffe; she became an artful and subtle writer; she led a vigorous life; she developed into a crusading humanitarian who espoused Socialism; and she energized movements that revolutionized help for the blind and the deaf.

Teacher's Devotion
Her tremendous accomplishments and the force of assertive personality that underlay them were released through the devotion and skill of Anne Sullivan Macy, her teacher through whom in large degree she expressed herself. Mrs. Macy was succeeded, at her death in 1936, by Polly Thomson, who died in 1960. Since then Miss Keller's companion had been Mrs. Winifred Corbally.

Miss Keller's life was so long and so crowded with improbable feats--from riding horseback to learning Greek--and she was so serene yet so determined in her advocacy of beneficent causes that she became a great legend. She always seemed to be standing before the world as an example of unquenchable will.

Many who observed her--and to some she was a curiosity and a publicity-seeker--found it difficult to believe that a person so handicapped could acquire the profound knowledge and the sensitive perception and writing talent that she exhibited when she was mature. Yet no substantial proof was ever adduced that Miss Keller was anything less than she appeared--a person whose character impelled her to perform the seemingly impossible. With the years, the skepticism, once overt, dwindled as her stature as a heroic woman increased.

Miss Keller always insisted that there was nothing mysterious or miraculous about her achievements. All that she was and did, she said, could be explained directly and without reference to a "sixth sense." Her dark and silent world was held in her hand and shaped with her mind. Concededly, her sense of smell was exceedingly keen, and she could orient herself by the aroma from many objects. On the other hand, her sense of touch was less finely developed than in many other blind people.

Tall, handsome, gracious, poised, Miss Keller had a sparkling humor and a warm handclasp that won her friends easily. She exuded vitality and optimism. "My life has been happy because I have had wonderful friends and plenty of interesting work to do," she once remarked, adding:

"I seldom think about my limitations, and they never make me sad. Perhaps there is just a touch of yearning at times, but it is vague, like a breeze among flowers. The wind passes, and the flowers are content."

This equanimity was scarcely foreshadowed, in her early years. Helen Adams Keller was born on June 27, 1880, on a farm near Tuscumbia, Ala. Her father was Arthur Keller, an intermittently prosperous country gentleman who had served in the Confederate Army. Her mother was the former Kate Adams.

After Helen's illness, her infancy and early childhood were a succession of days of frustration, manifest by outbursts of anger and fractious behavior. "A wild, unruly child" who kicked, scratched and screamed was how she afterward described herself.

Her distracted parents were without hope until Mrs. Keller came across a passage in Charles Dickens's "American Notes" describing the training of the blind Laura Bridgman, who had been taught to be a sewing teacher by Dr. Samuel Gridley Howe of the Perkins Institution in Boston. Dr. Howe, husband of the author of "The Battle Hymn of the Republic," was a pioneer teacher of the blind and the mute.

Examined by Bell
Shortly thereafter the Kellers heard of a Baltimore eye physician who was interested in the blind, and they took their daughter to him. He said that Helen could be educated and put her parents in touch with Alexander Graham Bell, the inventor of the telephone and an authority on teaching speech to the deaf. After examining the child, Bell advised the Kellers to ask his son-in-law, Michael Anagnos, director of the Perkins Institution, about obtaining a teacher for Helen.

The teacher Mr. Anagnos selected was 20-year-old Anne Mansfield Sullivan, who was called Annie. Partly blind, Miss Sullivan had learned inh bình thường những người cooed và khóc, đã học được để nhận ra tiếng nói của cha và mẹ của cô và mất niềm vui trong việc tìm kiếm khuôn mặt của họ và các đối tượng về nhà của mình. "Sau đó" khi cô nhớ lại sau đó, "đến bệnh tật mà đóng cửa đôi mắt và tai của tôi và tôi rơi vào bất tỉnh của một em bé mới sinh."Bệnh, có lẽ ban đỏ, biến mất một cách nhanh chóng như nó xảy ra,%2head, and it is set on her shoulders just right. Her face is hard to describe. It is intelligent, but it lacks mobility, or soul, or something. Her mouth is large and finely shaped. You can see at a glance that she is blind. One eye is larger than the other and protrudes noticeably. She rarely smiles."

It was days before Miss Sullivan, whom Miss Keller throughout her life called "Teacher," could calm the rages and fears of the child and begin to spell words into her hand. The problem was of associating words and objects or actions: What was a doll, what was water? Miss Sullivan's solution was a stroke of genius. Recounting it, Miss Keller wrote:

"We walked down the path to the well-house, attracted by the fragrance of the honeysuckle with which it was covered. Someone was drawing water and my teacher placed my hand under the spout.

"As the cool stream gushed over one hand she spelled into the other the word water, first slowly, then rapidly. I stood still, my whole attention fixed upon the motions of her fingers. Suddenly I felt a misty consciousness as of something forgotten--a thrill of returning thought; and somehow the mystery of language was revealed to me.

"I knew then that 'w-a-t-e-r' meant the wonderful cool something that was flowing over my hand. That living word awakened my soul, gave it light, hope, joy, set it free. There were barriers still, it is true, but barriers that in time could be swept away."

Miss Sullivan had been told at Perkins that if she wished to teach Helen she must not spoil her. As a result, she was soon locked in physical combat with her pupil. This struggle was to thrill theater and film audiences later when it was portrayed in "The Miracle Worker" by Anne Bancroft as Annie Sullivan and Patty Duke as Helen.

The play was by William Gibson, who based it on "Anne Sullivan Macy: The Story Behind Helen Keller" by Nella Braddy, a friend of Miss Keller. Opening in New York in October, 1959, it ran 702 performances.

Typical of the battles between child and teacher was a dinner table struggle in which Helen, uttering eerie screams, tried to jerk Miss Sullivan's chair from under her.

"She pinched me and I slapped her face every time she did," Miss Sullivan wrote. "I gave her a spoon which she threw on the floor. I forced her out of the chair and made her pick it up. Then we had another tussle over folding her napkin. It was another hour before I succeeded in getting her napkin folded. Then I let her out into the warm sunshine and went to my room and threw myself on the bed, exhausted."

Once Helen became more socialized and once she began to learn, her hunger for knowledge was insatiable. In a few hours one April day she added 30 words to her vocabulary. Abstractions--the meaning of the word "love," for example--proved difficult, but her teacher's patience and ingenuity prevailed.

Learning to Read
Helen's next opening into the world was learning to read. "As soon as I could spell a few words my teacher gave me slips of cardboard on which were printed words in raised letters," she recalled. "I quickly learned that each printed word stood for an object, an act or a quality.

"I had a frame in which I could arrange the words in little sentences; but before I ever put sentences in the frame I used to make them in objects. I found the slips of paper which represented, for example, 'doll,' 'is,' 'on,' 'bed' and placed each name on its object; then I put my doll on the bed with the words is, on, bed arranged beside the doll, thus making a sentence of the words, and at the same time carrying out the idea of the sentence with the things themselves."

Helen read her first connected story in May, 1887, and from that time "devoured everything in the shape of a printed page that has come within the reach of my hungry fingertips."

After three months with her pupil, Miss Sullivan wrote to Mr. Anagnos: "Something tells me that I am going to succeed beyond all my dreams."

Helen's progress was so rapid that in May, 1888, she made her first trip to the Perkins Institution in Boston, wh
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
18 tháng đầu tiên của cuộc sống của cô Helen Keller là một trẻ sơ sinh bình thường những người cooed và khóc, đã học được để nhận ra tiếng nói của cha và mẹ của cô và mất niềm vui trong việc tìm kiếm khuôn mặt của họ và các đối tượng về nhà của mình. "Sau đó" khi cô nhớ lại sau đó, "đến bệnh tật mà đóng cửa đôi mắt và tai của tôi và tôi rơi vào bất tỉnh của một em bé mới sinh."Bệnh, có lẽ ban đỏ, biến mất một cách nhanh chóng như nó xảy ra, nhưng nó xóa không chỉ của trẻ em tầm nhìn và nghe mà còn, do đó, sức mạnh của mình của bài phát biểu rõ.Cuộc sống của cô sau đó, như là một cô gái và là một người phụ nữ, đã trở thành một chiến thắng trên nghiền nghịch cảnh và shattering affliction. Trong thời gian, Hoa hậu Keller đã học được để phá vỡ của cô mù, điếc và muteness; cô có thể "thấy" và "nghe" với đặc biệt sắc sảo về nhất; cô thậm chí đã học được để nói chuyện khá và khiêu vũ trong thời gian một fox trot hoặc một waltz. Tâm trí đáng chú ý của mình mở ra, và cô trong và của thế giới, một người tham gia đầy đủ và hạnh phúc trong cuộc sống.Những gì đặt Hoa hậu Keller ngoài là rằng không có người bị ảnh hưởng tương tự như vậy trước khi đã thực hiện nhiều hơn có được kỹ năng đơn giản nhất.Nhưng cô đã tốt nghiệp từ Radcliffe; cô đã trở thành một nhà văn artful và tinh tế; cô dẫn đầu một cuộc sống mạnh mẽ; cô đã phát triển thành một nhân đạo crusading đã tán thành chủ nghĩa xã hội; và cô tràn đầy sinh lực phong trào cách mạng hóa các trợ giúp cho người mù và người điếc.Cống hiến của giáo viênThành tựu to lớn của mình và lực lượng của cá tính quyết đoán underlay họ đã được phát hành thông qua lòng tận tụy và các kỹ năng của Anne Sullivan Macy, cô giáo thông qua người mà ở mức độ lớn, cô thể hiện mình. Bà Macy được thừa kế, lúc bà qua đời năm 1936, bởi Polly Thomson, người qua đời năm 1960. Kể từ đó Hoa hậu Keller đồng hành đã là bà Winifred Corbally.Cuộc sống cuộc thi Hoa hậu Keller là lâu và rất đông đúc với những kỳ công không thể xảy ra--từ Cưỡi ngựa để học Hy Lạp--và cô ấy là rất thanh thản được như vậy xác định trong tuyên truyền của mình trong beneficent nguyên nhân rằng cô đã trở thành một huyền thoại tuyệt vời. Cô ấy luôn luôn có vẻ để đứng trước khi thế giới như là một ví dụ về sẽ không.Nhiều người quan sát cô ấy... và cho một số cô là một sự tò mò và một công khai-dò - tìm thấy nó khó khăn để tin rằng một người Khuyết tật vì vậy có thể có được kiến thức sâu sắc và nhận thức nhạy cảm và viết tài năng mà cô trưng bày khi cô đã trưởng thành. Chưa có bằng chứng đáng kể từng adduced Hoa hậu Keller là bất cứ điều gì ít hơn nó xuất hiện--một người mà nhân vật Galba của mình để thực hiện dường như không thể. Với những năm qua, hoài nghi, một khi công khai, thu hẹp như tầm vóc của mình như là một anh hùng người phụ nữ tăng lên.Hoa hậu Keller luôn nhấn mạnh rằng có được không có gì bí ẩn hoặc kỳ diệu về những thành tựu của cô. Tất cả những gì cô và đã làm, cô nói, có thể được giải thích trực tiếp và không có tham chiếu đến một ý nghĩa thứ sáu"." Thế giới của mình tối và im lặng được tổ chức trong tay của mình và hình với tâm trí của mình. Concededly, cô cảm giác về mùi là vượt quan tâm, và cô ấy có thể định hướng mình bởi hương vị từ nhiều đối tượng. Mặt khác, cảm giác của cô liên lạc là ít tinh phát triển hơn ở nhiều người mù khác.Cao, đẹp trai, duyên dáng, sẵn sàng, Hoa hậu Keller có một hài hước lấp lánh và một handclasp ấm chiến thắng bạn bè của mình một cách dễ dàng. Cô exuded sức sống và lạc quan. "Cuộc sống của tôi đã được hạnh phúc vì tôi đã có bạn bè tuyệt vời và rất nhiều công việc thú vị để làm," cô ấy một lần nhận xét, thêm:"Tôi hiếm khi nghĩ về hạn chế của tôi, và họ không bao giờ làm cho tôi buồn. Có lẽ đó là chỉ là một liên lạc của mong muốn vào các thời điểm, nhưng nó là mơ hồ, giống như một cơn gió nhẹ trong số Hoa. Gió đi, và những bông hoa được nội dung. "Sự bình tâm này foreshadowed hiếm, từ nhỏ. Helen Adams Keller sinh ngày 27 tháng 6 năm 1880, một trang trại gần Tuscumbia, Val. Cha cô là Arthur Keller, một người đàn ông nước thịnh vượng liên tục đã phục vụ trong quân đội Liên minh miền Nam. Mẹ cô là cựu Kate Adams.Sau khi căn bệnh của Helen, giai đoạn trứng và đầu thời thơ ấu của cô đã là một loạt các ngày của sự thất vọng, biểu hiện bởi outbursts tức giận và hành vi của dầu. "Một hoang dã, ngô nghịch đứa trẻ" khởi động, trầy xước và gào lên là làm thế nào cô sau đó mô tả mình.Cha mẹ bị phân tâm là không có hy vọng cho đến khi bà Keller đã xem qua một đoạn trong Charles Dickens "người M%Eắt lớn hơn khác và nhô ra đáng chú ý. Cô hiếm khi nụ cười."Đó là ngày trước khi cuộc thi Hoa hậu Sullivan, người mà cô Keller trong suốt cuộc đời của cô gọi là "Giáo viên", có thể bình tĩnh rages và nỗi sợ hãi của trẻ và bắt đầu đánh vần từ ù và tắt.Kiểm tra bởi BellNgay sau đó các Kellers nghe nói một bác sĩ mắt Baltimore người đã quan tâm đến những người mù, và họ đã lấy con gái của họ để anh ta. Ông nói rằng Helen có thể được đào tạo và đưa cha mẹ cô liên lạc với Alexander Graham Bell, nhà phát minh của điện thoại và một thẩm quyền về giảng dạy các bài phát biểu cho người điếc. Sau khi khảo sát con, Bell nên Kellers hỏi con rể, Michael Anagnos, giám đốc của viện Perkins, để nhận một giáo viên cho Helen.Giáo viên ông Anagnos chọn là 20 tuổi Anne Mansfield Sullivan, người được gọi là Annie. Một phần mù, Hoa hậu Sullivan đã học ở Perkins làm thế nào để giao tiếp với người điếc và mù thông qua một bảng chữ cái tay tín hiệu bằng cách liên lạc vào palm của bệnh nhân."Ngày quan trọng nhất tôi nhớ trong tất cả cuộc sống của tôi là một ngày mà giáo viên của tôi đến với tôi," Hoa hậu Keller đã viết sau đó. "Đó là các thứ ba của Tháng ba, năm 1887, ba tháng trước khi tôi là 7 tuổi."Tôi đã đứng trên porch, câm, trông mong. Tôi đoán vaguely từ dấu hiệu của mẹ và từ các hurrying đến và fro trong nhà một cái gì đó bất thường là xảy ra, vì vậy tôi đã đi đến cửa và chờ đợi trên các bước."Helen, mái tóc màu nâu của mình giảm, cô pinafore bẩn, giày đen của cô gắn liền với chuỗi trắng, jerked Hoa hậu Sullivan túi xa cô ấy ra, rummaged trong nó cho kẹo và, việc tìm kiếm không có, đã bay thành một cơn thịnh nộ.Cô học sinh hoang dã, Hoa hậu Sullivan đã viết:"Cô ấy có một đầu tốt đẹp, và nó được đặt trên vai cô vừa phải. Khuôn mặt của cô là khó để mô tả. Nó là thông minh, nhưng nó thiếu tính di độ20không làm hỏng nó. Kết quả là, cô đã sớm bị khóa trong vật lý chiến đấu với sinh viên của mình. Cuộc đấu tranh này là vào hộp khán giả nhà hát và phim sau khi nó được miêu tả trong "The Miracle Worker" bởi Anne Bancroft như Annie Sullivan và Patty Duke là Helen.Vở kịch đã được William Gibson, những người dựa trên "Anne Sullivan Macy: The câu chuyện đằng sau Helen Keller" bởi Braddy Nella, một người bạn của Hoa hậu Kvào bàn tay của cô. Vấn đề là của liên kết từ và các đối tượng hoặc hành động: những gì đã là một con búp bê, nước là gì? Hoa hậu Sullivan giải pháp là một nét của thiên tài. Recounting nó, Hoa hậu Keller đã viết:"Chúng tôi đi bộ xuống con đường tốt-nhà, thu hút bởi mùi thơm của cây kim ngân hoa mà nó đã được bảo hiểm. Ai đó đã vẽ nước và giáo viên của tôi đặt bàn tay của tôi theo cột."Như dòng mát gushed hơn một tay cô đánh vần thành khác từ nước, lần đầu tiên từ từ, sau đó nhanh chóng. Tôi Tuy nhiên, đứng của tôi sự chú ý toàn bộ cố định theo chuyển động của ngón tay của mình. Đột nhiên tôi cảm thấy một ý thức sương mù theo một cái gì đó quên--một hộp của tư tưởng; và bằng cách nào đó những bí ẩn của ngôn ngữ đã được tiết lộ cho tôi."Tôi biết sau đó rằng 'w-một-t-e-r' có nghĩa là mát mẻ tuyệt vời một cái gì đó mà đã chảy trên bàn tay của tôi. Sống từ đánh thức linh hồn của tôi, đã cho ánh sáng, Hy vọng, niềm vui, đặt nó miễn phí. Đã có những rào cản vẫn còn, nó là đúng, nhưng rào cản mà thời gian có thể được swept đi."Hoa hậu Sullivan đã nói lúc Perkins rằng nếu cô ấy muốn dạy Helen cô phải không làm hỏng nó. Kết quả là, cô đã sớm bị khóa trong vật lý chiến đấu với sinh viên của mình. Cuộc đấu tranh này là vào hộp khán giả nhà hát và phim sau khi nó được miêu tả trong "The Miracle Worker" bởi Anne Bancroft như Annie Sullivan và Patty Duke là Helen.Vở kịch đã được William Gibson, n7i in từ đứng cho một đối tượng, một hành động hoặc một chất lượng."Tôi có một khung trong đó tôeller. Mở tại New York vào tháng 10, năm 1959, nó chạy 702 biểu diễn.Điển hình trong những trận đánh giữa trẻ em và giáo viên là một cuộc đấu tranh bàn ăn trong đó Helen, thốt ra eerie hét lên, đã cố gắng để jerk Hoa hậu Sullivan chủ tịch từ dưới của cô."Cô ấy chèn ép tôi và tôi tát khuôn mặt của mình mỗi khi cô ấy đã làm," Hoa hậu Sullivan đã viết. "Tôi đã cho cô ấy một muỗng mà cô đã ném trên sàn nhà. Tôi buộc nó ra khỏi ghế và làm cho cô ấy nhặt nó lên. Sau đó, chúng tôi đã có một đấu nhau qua gấp khăn ăn của mình. Nó đã là một giờ trước khi tôi đã thành công trong việc cô khăn ăn gấp. Sau đó tôi cho cô ấy đi vào mặt trời chiếu sáng ấm áp và đã đi vào phòng của tôi và đã ném bản thân mình trên giường, kiệt sức."Một khi Helen trở thành hơn xã hội hóa, và một khi nó bắt đầu để tìm hiểu, cô đói cho kiến thức là vô độ. Trong một vài giờ một tháng 4 ngày, bà nói thêm 30 từ vào vốn từ vựng của mình. Abstractions - ý nghĩa của các từ "tình yêu," ví dụ - chứng minh khó khăn, nhưng kiên nhẫn của cô giáo viên và ngây thơ chiếm ưu thế.Học tập để đọcMở cửa tiếp theo của Helen vào thế giới đã học để đọc. "Ngay sau khi tôi có thể chính tả một vài từ giáo viên của tôi đã cho tôi phiếu tông vào đó là in từ trong thư lớn lên," cô ấy nhớ lại. "Tôi một cách nhanh chóng học được rằng mỗi in từ đứng cho một đối tượng, một hành động hoặc một chất lượng."Tôi có một khung trong đó tôi có thể sắp xếp các từ trong ít câu; nhưng trước khi tôi bao giờ đặt câu trong khung tôi sử dụng để làm cho họ trong các đối tượng. Tôi tìm thấy phiếu giấy mà đại diện cho, ví dụ, 'búp bê,' 'là,' 'ngày,' 'giường' và đặt tên mỗi ngày đối tượng; sau đó tôi đặt con búp bê của tôi vào giường với dòng chữ là, trên, giường sắp xếp bên cạnh con búp bê, do đó làm cho một câu trong những từ ngữ, và cùng lúc thực hiện ý tưởng của câu với những điều mình. "Helen đọc câu chuyện đã kết nối của cô đầu tiên vào tháng 5, năm 1887, và từ đó thời gian "nuốt chửng tất cả mọi thứ trong hình dạng của một trang in đã đến within the reach of của tôi trong tầm tay đói."Sau ba tháng với sinh viên của mình, Hoa hậu Sullivan đã viết cho ông Anagnos: "Một cái gì đó nói với tôi rằng tôi sẽ thành công vượt ra ngoài tất cả những giấc mơ của tôi."Helen của tiến bộ đã như vậy nhanh chóng rằng vào tháng 5, năm 1888, nó thực hiện chuyến đi đầu tiên của cô đến viện Perkins, Boston, wh
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Trong 18 tháng đầu tiên của cuộc đời cô Helen Keller là một trẻ sơ sinh bình thường người thủ thỉ và khóc, học cách nhận ra giọng nói của cha và mẹ của mình và lấy niềm vui ở nhìn vào khuôn mặt của họ và ở các đối tượng về nhà của mình. "Sau đó," khi cô nhớ lại sau đó, "đến bệnh tật mà nhắm mắt và đôi tai của tôi và đẩy tôi vào vô thức của một em bé sơ sinh." Các bệnh, có lẽ bệnh ban đỏ, biến mất nhanh như nó xảy ra, nhưng nó bị xóa không chỉ tầm nhìn của con và nghe nhưng cũng có thể, kết quả là, quyền hạn của mình trong bài phát biểu rõ. Cuộc sống của cô sau đó, như một cô gái và một phụ nữ, đã trở thành một thắng lợi trên nghiền nghịch cảnh và làm vỡ tan phiền não. Trong thời gian, Miss Keller đã học để phá vỡ mù mắt cô, điếc và câm; cô có thể "nhìn thấy" và "nghe" với thị lực đặc biệt; cô thậm chí đã học để nói chuyện passably và nhảy trong thời gian tới một trot cáo hoặc một waltz. Tâm trí tuyệt vời của cô mở ra, và cô đang ở trong và trên thế giới, một người tham gia đầy đủ và hạnh phúc trong cuộc sống. Những gì thiết lập Hoa hậu Keller ngoài là không có người nào bị ảnh hưởng tương tự trước đã làm hơn được những kỹ năng đơn giản. Nhưng cô đã tốt nghiệp từ Radcliffe; cô đã trở thành một nhà văn khéo léo và tinh tế; cô đã dẫn đầu một cuộc sống mạnh mẽ; bà đã phát triển thành một nhân đạo thập tự chinh đã tán thành chủ nghĩa xã hội; và cô ấy tràn đầy sinh lực các phong trào cách mạng giúp cho người mù và điếc. Devotion của giáo viên thành tựu to lớn của cô và các lực lượng của cá tính quyết đoán đó là cơ sở cho chúng được phát hành thông qua sự tận tâm và kỹ năng của Anne Sullivan Macy, cô giáo thông qua người mà ở mức độ lớn cô bày tỏ mình . Bà Macy đã thành công, trước cái chết của cô vào năm 1936, bởi Polly Thomson, người đã qua đời vào năm 1960. Kể từ đó đồng Hoa hậu của Keller đã được bà Winifred Corbally. Cuộc sống Hoa hậu Keller là quá lâu và quá đông đúc với những kỳ công không thể xảy ra - từ cưỡi ngựa để học Hy Lạp - v
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 3:[Sao chép]
Sao chép!
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: