POSTMODERNISM – WHAT IS IT? [1]By Thomas Jay Oord, Ph.D.Eastern Nazare dịch - POSTMODERNISM – WHAT IS IT? [1]By Thomas Jay Oord, Ph.D.Eastern Nazare Việt làm thế nào để nói

POSTMODERNISM – WHAT IS IT? [1]By T

POSTMODERNISM – WHAT IS IT? [1]
By Thomas Jay Oord, Ph.D.
Eastern Nazarene College
“The times they are a-changin’,” Bob Dylan sang in 1964. This message is still appropriate today
-- at least Dylan apparently thinks so. He included the song on at least three different albums
released in the past decade. The deep-seated intuition that change is in the air -- felt by peoples
of diverse visions and convictions -- lies at the heart of the contemporary interest in
postmodernism.
One might think that the question in this essay’s title, “Postmodernism – What Is It?” would be
easy to answer. After all, an excess of materials has been offered -- both to academics and the
general public -- under the label “postmodern.” Actually, however, answering the question,
“What is postmodernism?” proves to be difficult. The main reason for this difficulty is that some
notions flying under the postmodern flag oppose or contradict other notions under the same
banner. When opposite or contradictory ideas get proposed as postmodern, how does one decide
which is authentic? What is postmodernism?
Exposing what is not meant by postmodernism may be helpful when trying to define this word.
Those who speak of “the postmodern era” do not usually mean a future time beyond what is
contemporary or immediate. In other words, “modern” and “now” are not synonymous.
Postmodernists are not concerned with transcending the temporal present. Rather, “modernity”
refers to various ways of existing, assorted ideas and beliefs, or particular paradigms of thought.
And “postmodernity” has something to do with getting beyond these modern ways, ideas, and
paradigms.[2]
I define postmodernism, then, as the sentiment that the modern paradigm must be transcended.
The times they are a-changin’, and, according to postmodernists, a change from modernity is
here. Exactly how one should go beyond the modern and what distinguishes modernity from
postmodernity, however, is widely disputed.
Some are surprised to find that a variety of postmodernisms currently vie for ascendancy in
contemporary culture and scholarship. Unfortunately, individuals often speak of “the”
postmodern way of looking at some issue, when, in fact, an assortment of postmodern agendas
exists.
Because of this diversity, I will attempt to outline briefly, in the remainder of this essay, what I
consider the dominant postmodern ideologies arising from and influencing philosophy and
theology. My methodology for differentiating between dominant postmodernisms is rather
simple. I will attempt to answer two questions of each postmodern perspective: (1) “What ideas
or practices does this postmodern tradition believe are modern?” and (2) “What ideas or practices
does this tradition contend are postmodern and should be embraced when overcoming the
perceived shortcomings of modernity?”
The listener should beware that, when tackling such a monstrous project in such a brief essay, I
will be forced to make generalizations. I believe that my generalizations are essentially accurate,
however, and I hope that specialists will momentarily set aside technical quibbling and
acknowledge the general validity of my broad-brush strokes.
I should also note that I will not be addressing one particular strand of postmodernism that might
be called “popular culture postmodernism.” This form draws from a variety of experiences,
social structures, disciplines, and theories, which results in a kaleidoscope of giberishness and
incoherence. Popular culture postmodernism’s one distinguishing characteristic, however, is its
underlying attraction to novelty. This postmodernism is fascinated with the current, the latest,
and the recent. This tradition is actually not postmodern as I have defined postmodernism above,
because it equates postmodernity with mere contemporary innovation or with whatever happens
to be in vogue. While this preoccupation with novelty affects philosophy and theology to a
degree, its affect is minimal.
Deconstructive Postmodernism
Perhaps the most well-known postmodern tradition is the deconstructionist one. Although a
variety of ideas and persons get placed under this umbrella, Jacques Derrida’s ideas provide the
pulse for deconstructive postmodernism. In fact, no other philosopher’s ideas are as readily
recognized as “postmodern.” Many of Derrida’s notions, however, can be correlated with notions
proposed more than a century ago by Friedrich Nietzsche.
Among the ideas that Derrida rejects as modern are what he calls “the metaphysics of presence”
and “logocentrism.” By these terms, he refers to the modern project of basing knowledge and
language upon a certain center or sure epistemological foundation. Modernists are incorrect in
supposing the existence of a transcendent center, argues Derrida, there is no certain foundation of
Truth.
A central postmodern category for Derrida, which he uses when talking about the lack of
transcendent center, is “differànce.” This word combines two infinitives “to differ” and “to
defer.” Derrida contends that words inevitably defer to subversive meanings, because all words
possess meanings different from the meanings the author intends. Differànce, which is “the
disappearance of any ordinary presence, is at once the condition of possibility and the condition
of the impossibility of truth.”[3] Differànce allows one “to think a writing without presence,
without absence, without history, without cause, without archia, without telos, a writing that
absolutely upsets all dialectics, all theology, all teleology, all ontology.”[4]
Derrida calls the actual practice of deconstructive philosophy “grammatology.” Grammatology is
the “vigilant practice of . . . textual division.”[5] In a nutshell, the practice of literary
deconstruction involves noting words and phrases in a text that undermine the original author’s
intended meaning. As interpretation and reinterpretation occurs, the reader comes to realize that
no foundational, final, or fixed interpretation is available. Words refer to other words, those refer
to other words, and those refer to still others; the process has no end. Meaning is found in
matrices, but these matrices are finally groundless. The practice of grammatology reveals the
emptiness of logocentrism by deconstructing all concepts or norms tied to a center.
Deconstructive postmodernism is not interested in replacing an old system with a better one. It is
interested in undermining the metaphysical, epistemological, and linguistic centers presupposed
by most philosophies. “Deconstruction does not consist in passing from one concept to another,”
Derrida says, “but in overturning and displacing a conceptual order, as well as the nonconceptual
order with which the conceptual order is articulated.”[6] There is no center for meaning, says
Derrida, all is discourse. There is no Truth; instead, a multiplicity of voices ring out.
Proponents of deconstructive postmodernism argue that this contemporary option provides many
advantages over modern philosophies. Deconstruction provides the means for affirming radical
heterogeneity, as opposed to modernism’s presupposed homogeneity. Deconstructive
postmodernism emphasizes plurality; it rejects hierarchical categories. In doing so, this
postmodern tradition calls attention to the other; it calls attention to what was previously
disregarded because marginal. Deferring to the incomprehensible other provides a methodology
that is no methodology.
Deconstructive postmodernism is also radically non- foundationalist, because it avers that
knowledge amounts to interpretation and is, therefore, entirely subjective. We have no way of
being confident that our language or thought corresponds truly with objects beyond ourselves.
One result of this assumption, among others, is that history has no fixed meaning; the past is only
what we interpret it to be. When humans realize that systems that subjugate and oppress have
been grounded upon that which is itself groundless, they can become free to play in our
multifarious world.
Much of what deconstructive postmodernism denies has, in the history of philosophy and
theology, been the domain of divinity. While Derrida often implies that God does not exist, it
should be noted that he does not finally wish to state this. His assertions are meant to denote the
impossibility of speaking of any Absolute. One of Derrida’s foremost interpreters, John D.
Caputo, identifies Derrida variously with the prophetic, the apophatic, the messianic, the
apocalyptic, negative theology, and atheism.[7] To identify Derrida exclusively with any one of
these traditions would miss the mark. But we come closer to grasping what deconstructive
theology entails when we consider the traditions typically thought of as contrary to these that
Caputo identifies with Derrida. For example, deconstructive theology opts for a negative
theology over a positive one, apophatic theology over rational theology, and atheistic theology
over traditional theism.
Despite deconstructive postmodernism’s broad appeal, it is not without its share of opponents.
Critics contend that deconstruction is inherently negative, and philosophies cannot offer ways to
attain well-being without some positive features. Derrida’s typical response to such critics is that
their evaluations are based upon the very structures that need displacement (e.g., the valuations
of “positive vs. negative”).
Critics also sometimes contend that differànce is the methodological center of Derrida’s own
thought, so that not even Derrida can accomplish what he says must be done. Although Derrida
and his interpreters argue otherwise, such counter arguments remain unconvincing to critics,
because, in their arguments, deconstructionists utilize the very methods they contend are invalid.
It should also be noted that relativism and nihilism haunt deconstructive postmodernism. In order
for deconstructionists to evade the sting of t
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
HẬU-NHỮNG GÌ LÀ NÓ? [1]Bởi Thomas Jay Oord, tiến sĩĐông Nazarene College"Những lần họ là một chuyển," Bob Dylan biểu diễn vào năm 1964. Thông báo này là vẫn còn thích hợp vào ngày hôm nay-tối thiểu Dylan dường như nghĩ như vậy. Ông bao gồm bài hát trên ít nhất ba album khác nhauphát hành trong thập kỷ vừa qua. Trực giác sâu xa thay đổi là trong không khí - cảm thấy bởi những ngườitầm nhìn đa dạng và án--nằm ở trung tâm của sự quan tâm đến đương đạihậu.Người ta có thể nghĩ rằng các câu hỏi trong tiêu đề của bài luận này, là "Hậu-nó là gì?"dễ dàng để trả lời. Sau khi tất cả, một dư thừa của vật liệu đã được cung cấp - cả hai cho viện nghiên cứu và cáccông chúng nói chung--dưới nhãn "hậu hiện đại." Trên thực tế, Tuy nhiên, trả lời câu hỏi,"Những gì là postmodernism?" đã chứng minh là khó khăn. Lý do chính cho khó khăn này là một sốkhái niệm bay bằng cờ hậu hiện đại phản đối hoặc mâu thuẫn với khái niệm khác dưới cùngbiểu ngữ. Khi đối diện với hoặc mâu thuẫn ý tưởng nhận được đề xuất như là hậu hiện đại, như thế nào hiện một quyết địnhđó là xác thực? Postmodernism là gì?Phơi bày những gì không có nghĩa là bởi hậu có thể hữu ích khi cố gắng để xác định từ này.Những người nói về "thời kỳ hậu hiện đại" không thường có nghĩa là một thời gian trong tương lai vượt ra ngoài những gì làhiện đại hoặc ngay lập tức. Trong các từ, "hiện đại" và "bây giờ" không đồng nghĩa.Postmodernists không phải là có liên quan với vượt thời gian hiện tại. Thay vào đó, "hiện đại"đề cập đến nhiều cách khác nhau của hiện tại, các loại ý tưởng và niềm tin, hoặc cụ thể paradigms của tư tưởng.Và "postmodernity" có cái gì để làm với việc vượt ra ngoài những cách hiện đại, những ý tưởng, vàparadigms. [2]Tôi xác định hậu, sau đó, là tình cảm rằng các mô hình hiện đại phải được vượt qua.Những lần họ là một chuyển, và, theo postmodernists, một sự thay đổi từ hiện đại làỞ đây. Chính xác làm thế nào một trong những nên đi vượt ra ngoài hiện đại và những gì phân biệt hiện đại từpostmodernity, Tuy nhiên, rộng rãi được tranh cãi.Một số ngạc nhiên khi thấy rằng một loạt các postmodernisms hiện nay vie cho lên ngôivăn hóa đương đại và học bổng. Thật không may, cá nhân thường nói về "the"hậu hiện đại cách nhìn vào một số vấn đề, khi trong thực tế, một loại của các chương trình nghị sự hậu hiện đạitồn tại.Vì sự đa dạng này, tôi sẽ cố gắng phác thảo một thời gian ngắn, phần còn lại của bài luận này, những gì tôixem xét các hệ tư tưởng thống trị hậu hiện đại phát sinh từ và ảnh hưởng đến triết học vàthần học. Phương pháp của tôi cho khác biệt giữa postmodernisms chi phối là kháđơn giản. Tôi sẽ cố gắng trả lời các câu hỏi hai của mỗi quan điểm hậu hiện đại: (1) "những ý tưởnghoặc thực hành thực hiện điều này truyền thống hậu hiện đại tin rằng hiện đại? "và (2)"những ý tưởng hoặc thực hànhcó truyền thống này cho là hậu hiện đại và nên được chấp nhận khi vượt qua cácnhận thức các thiếu sót của hiện đại?"Người nghe nên hãy cẩn thận đó, khi giải quyết như là một dự án khổng lồ trong một bài luận ngắn gọn, tôisẽ bị buộc phải thực hiện chung chung. Tôi tin rằng chung chung của tôi là về bản chất chính xác,Tuy nhiên, và tôi hy vọng rằng chuyên gia trong giây lát sẽ đặt sang một bên kỹ thuật quibbling vàxác nhận tính hợp lệ chung của đột quỵ broad-brush của tôi.Tôi cũng nên lưu ý rằng tôi không sẽ giải quyết một sợi hậu mà có thể cụ thểđược gọi là "phổ biến văn hóa hậu." Hình thức này rút ra từ một loạt các kinh nghiệm,cấu trúc xã hội, kỷ luật, và các lý thuyết, mà kết quả trong một kaleidoscope của giberishness vàtóm. Phổ biến văn hóa hậu một đặc tính phân biệt, Tuy nhiên, là của nócơ bản thu hút để tính mới. Hậu này thu hút với hiện tại, các mới nhất,và gần đây. Truyền thống này là thực sự hậu hiện đại không như tôi đã xác định hậu ở trên,bởi vì nó tương đương postmodernity với sự đổi mới hiện đại chỉ hoặc với bất cứ điều gì xảy rađể vào cuộc sống. Trong khi sự lo lắng này với tính mới ảnh hưởng đến triết học và thần học để mộtmức độ, ảnh hưởng của nó là tối thiểu.Deconstructive hậuCó lẽ truyền thống hậu hiện đại nổi tiếng nhất là deconstructionist một. Mặc dù mộtnhiều ý tưởng và người nhận được đặt dưới ô này, ý tưởng của Jacques Derrida cung cấp cácPulse cho deconstructive hậu. Trong thực tế, không có khác của triết gia ý tưởng như dễ dàngđược công nhận là "hậu hiện đại." Nhiều người trong số các khái niệm của Derrida, Tuy nhiên, có thể được tương quan với khái niệmđề xuất nhiều hơn một thế kỷ trước bởi Friedrich Nietzsche.Trong số những ý tưởng Derrida từ chối như hiện đại là cái mà ông gọi là "siêu hình học của sự hiện diện"và "logocentrism." Bởi các điều khoản này, ông đề cập đến dự án hiện đại của căn cứ kiến thức vàngôn ngữ khi một trung tâm hay nền tảng chắc chắn nhận thức luận. Modernists là không chính xác tronggiả như sự tồn tại của một trung tâm siêu, lập luận Derrida, có là không có nền tảng nhất định củaSự thật.Một thể loại hậu hiện đại Trung tâm cho Derrida, mà ông sử dụng khi nói về việc thiếusiêu Trung tâm, là "differànce." Từ này kết hợp hai nguyên "để khác nhau" và "đếnhoãn." Derrida contends rằng từ chắc chắn hoãn để lật đổ ý nghĩa, bởi vì tất cả từcó ý nghĩa khác nhau từ các ý nghĩa tác giả dự định. Differànce, mà là "cácbiến mất của bất kỳ sự hiện diện bình thường, là cùng một lúc các điều kiện của khả năng và điều kiệncủa impossibility của sự thật." [3] Differànce cho phép một "để nghĩ rằng một văn bản mà không có sự hiện diện,mà không có sự vắng mặt, mà không có lịch sử, mà không gây ra, mà không có thành phố archia, mà không có telos, một văn bản màhoàn toàn rối loạn tất cả dialectics, tất cả thần học, tất cả teleology, tất cả ontology." [4]Derrida cuộc gọi thực hành thực tế của deconstructive triết học "grammatology." Grammatology làCác "thực hành thận trọng... bộ phận văn bản." [5] trong một nutshell, thực hành văn họcDeconstruction liên quan đến việc ghi nhận từ và cụm từ trong một văn bản làm suy yếu tác giả bản gốcdự định có nghĩa là. Như giải thích và reinterpretation xảy ra, người đọc đến để nhận ra rằngkhông có giải thích nền tảng, cuối cùng, hoặc cố định là có sẵn. Từ đề cập đến những từ khác, những người tham khảotừ đến khác, và những người tham khảo vẫn còn những người khác; quá trình này đã không có kết thúc. Ý nghĩa được tìm thấy ởma trận, nhưng các ma trận là căn cứ cuối cùng. Các thực hành của grammatology cho thấy cáctrống vắng của logocentrism bởi deconstructing tất cả các khái niệm hoặc các tiêu chuẩn gắn với một trung tâm.Deconstructive hậu không quan tâm đến thay thế một hệ thống cũ với một một tốt hơn. Nó làquan tâm đến việc phá hoại những trung tâm siêu hình, nhận thức luận, và ngôn ngữ presupposedbởi hầu hết triết lý. "Deconstruction không bao gồm trong qua từ một khái niệm khác"Derrida nói, "nhưng trong đảo lộn và thay thế một trật tự khái niệm, cũng như các nonconceptualThứ tự mà bộ khái niệm khớp nối." [6] đó là không có ý nghĩa, nóiDerrida, tất cả là discourse. Có là không có thật; thay vào đó, một đa dạng của tiếng nói vòng.Những người ủng hộ deconstructive hậu tranh luận rằng tùy chọn hiện đại này cung cấp nhiềulợi thế so với triết lý hiện đại. Deconstruction cung cấp phương tiện đã khẳng định cấp tiếnheterogeneity, như trái ngược với chủ nghĩa hiện đại của presupposed tính đồng nhất. Deconstructivehậu nhấn mạnh đa; nó từ chối thể loại thứ bậc. Bằng cách đó, điều nàyhậu hiện đại truyền thống gọi sự chú ý đến khác; nó kêu gọi sự chú ý đến những gì đã trước đódisregarded bởi vì biên. Bôùt để các không thể hiểu khác cung cấp một phương phápđó là không có phương pháp.Deconstructive hậu cũng là hoàn toàn không-nhà, bởi vì nó avers màkiến thức số tiền để giải thích và là, do đó, hoàn toàn chủ quan. Chúng tôi đã không có cách nào củalà tự tin rằng ngôn ngữ hoặc suy nghĩ của chúng tôi tương ứng thực sự với các đối tượng vượt ra ngoài bản thân.Một kết quả của giả định này, trong số những người khác, là lịch sử đã không có ý nghĩa cố định; quá khứ là chỉnhững gì chúng tôi giải thích nó. Khi con người nhận ra rằng hệ thống mà chinh phục Isarel và đàn áp cócăn cứ theo đó là căn cứ chính nó, họ có thể trở thành miễn phí để chơi của chúng tôithế giới phong phú.Phần lớn những gì hậu deconstructive từ chối đã, trong lịch sử của triết học vàthần học, là tên miền của thần. Trong khi Derrida thường ngụ ý rằng Thiên Chúa không tồn tại, nócần lưu ý rằng ông không cuối cùng mong muốn nhà nước này. Khẳng định của ông có nghĩa là để biểu thị cácimpossibility phát biểu của bất kỳ tuyệt đối. Một thông dịch viên quan trọng nhất của Derrida, John D.Caputo, xác định Derrida khác nhau với các tiên tri, các apophatic, messianic, cácKhải Huyền, tiêu cực về thần học, và thuyết vô thần. [7] để xác định Derrida độc quyền với bất kỳ một trongnhững truyền thống nào bỏ lỡ đánh dấu. Nhưng chúng tôi đến gần hơn để nắm bắt những gì deconstructivethần học đòi hỏi khi chúng tôi xem xét các truyền thống thường nghĩ đến như trái với những màCaputo xác định với Derrida. Ví dụ, deconstructive thần học opts cho một tiêu cựcthần học trên một tích cực nhất, apophatic thần học qua hợp lý thần học và thần học vô thầntrong truyền thống thuyết hữu thần nhất.Mặc dù deconstructive hậu rộng kháng cáo, nó là không mà không chia sẻ của đối thủ.Nhà phê bình cho rằng deconstruction là hơi tiêu cực, và triết lý không thể cung cấp cách đểđạt được hạnh phúc mà không có một số tính năng tích cực. Phản ứng tiêu biểu của Derrida với chỉ trích như vậy đấyđánh giá của họ dựa trên các cấu trúc rất cần trọng lượng rẽ nước (ví dụ như, các giá trịcủa "tích cực vs tiêu cực").Nhà phê bình cũng đôi khi cho rằng differànce là các phương pháp Trung tâm của Derrida của riêngsuy nghĩ, vì vậy mà thậm chí không Derrida có thể thực hiện những gì ông nói phải được thực hiện. Mặc dù Derridavà thông dịch viên của mình tranh luận nếu không, các đối số truy cập vẫn còn không tin để nhà phê bình,bởi vì, trong lập luận của họ, deconstructionists sử dụng các phương pháp rất họ contend là không hợp lệ.Nó cũng nên được lưu ý rằng quan niệm tương đối và thuyết hư vô ám ảnh deconstructive hậu. Theo thứ tựcho deconstructionists để tránh sting của t
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Nghĩa hậu hiện đại - CNTT LÀ GÌ? [1]
By Thomas Jay Oord, Ph.D.
Eastern Nazarene Cao đẳng
"Những lần chúng a-changin '," Bob Dylan hát vào năm 1964. Thông báo này vẫn còn thích hợp ngày nay
- ít nhất là Dylan dường như nghĩ như vậy. Ông bao gồm các bài hát trên ít nhất ba album khác nhau
phát hành trong thập kỷ qua. Trực giác sâu xa rằng sự thay đổi là trong không khí - cảm nhận của người dân
về tầm nhìn đa dạng và xác tín - nằm tại trung tâm của sự quan tâm hiện đại trong
hậu hiện đại.
Người ta có thể nghĩ rằng câu hỏi ở tiêu đề của bài viết này, "nghĩa hậu hiện đại - là gì Nó? "sẽ
dễ trả lời. Sau khi tất cả, một dư thừa vật liệu đã được cung cấp - cả hai để các học giả và
công chúng nói chung - dưới nhãn "hậu hiện đại". Trên thực tế, tuy nhiên, trả lời các câu hỏi,
"hậu hiện đại là gì?" Chứng minh là khó khăn. Lý do chính của sự khó khăn này là một số
khái niệm bay dưới lá cờ hậu hiện đại phản đối hay mâu thuẫn với các quan niệm khác theo cùng một
banner. Khi đối diện hoặc có mâu thuẫn ý tưởng được đề xuất như là hậu hiện đại, làm thế nào để quyết định
đó là xác thực? Nghĩa hậu hiện đại là gì?
Phơi bày những gì không có nghĩa là do hậu hiện đại có thể hữu ích khi cố gắng định nghĩa từ này.
Những người nói về "kỷ nguyên hậu hiện đại" thường không có nghĩa là một thời điểm trong tương lai xa hơn những gì là
hiện đại hay ngay lập tức. Nói cách khác, "hiện đại" và "bây giờ" không đồng nghĩa.
Văn hậu hiện đại không quan tâm đến sự siêu việt hiện thời. Thay vào đó, "hiện đại"
đề cập đến nhiều cách khác nhau, những ý tưởng hiện có các loại và niềm tin, hoặc mô hình cụ thể của tư tưởng.
Và "hậu hiện đại" có cái gì để làm với việc vượt ra ngoài những hiện đại cách, ý tưởng và
mô hình. [2]
Tôi định nghĩa hậu hiện đại, sau đó, như tình cảm mà các mô hình hiện đại phải được vượt qua.
Những lần chúng a-changin ', và, theo văn hậu hiện đại, một sự thay đổi từ hiện đại là
ở đây. Chính xác như thế nào nên đi ngoài hiện đại và những gì phân biệt hiện đại từ
hậu hiện đại, tuy nhiên, là tranh chấp rộng rãi.
Một số là ngạc nhiên khi thấy rằng một loạt các postmodernisms hiện đang tranh giành uy thế trong
văn hóa hiện đại và học bổng. Thật không may, các cá nhân thường nói về "sự"
cách hậu hiện đại nhìn vào một số vấn đề, ​​khi, trên thực tế, một loại của chương trình nghị sự hậu hiện đại
tồn tại.
Bởi vì sự đa dạng này, tôi sẽ cố gắng để phác thảo một thời gian ngắn, trong phần còn lại của bài viết này, những gì tôi
xem xét các hệ tư tưởng hậu hiện đại chiếm ưu thế phát sinh từ và ảnh hưởng triết học và
thần học. Phương pháp của tôi để phân biệt giữa postmodernisms chiếm ưu thế là khá
đơn giản. Tôi sẽ cố gắng trả lời hai câu hỏi của mỗi quan điểm hậu hiện đại: (1) "Cái gì ý tưởng
hoặc thực hành làm truyền thống hậu hiện đại này tin là hiện đại?" Và (2) "Cái gì ý tưởng hoặc thực hành
không truyền thống này tranh là hậu hiện đại và cần được chấp nhận khi khắc phục những
thiếu sót nhận thức của thời hiện đại?
"Các người nghe nên hãy cẩn thận rằng, khi giải quyết một dự án khổng lồ như vậy trong một bài luận ngắn gọn như vậy, tôi
sẽ bị buộc phải làm cho những khái quát. Tôi tin rằng những khái quát của tôi về cơ bản là chính xác,
tuy nhiên, và tôi hy vọng rằng các chuyên gia sẽ tạm thời đặt sang một bên quibbling kỹ thuật và
xác nhận tính hợp lệ chung của đột quỵ rộng bàn chải của tôi.
Tôi cũng nên lưu ý rằng tôi sẽ không thể được giải quyết một sợi đặc biệt của hậu hiện đại mà có thể
được gọi là "hậu hiện đại văn hóa phổ biến." Hình thức này được rút ra từ một loạt các kinh nghiệm,
cấu trúc xã hội, kỷ luật, và các lý thuyết, mà kết quả trong một kính vạn hoa của giberishness và
rời rạc. Một trong những đặc trưng phổ biến của văn hóa hậu hiện đại, tuy nhiên, là nó
hấp dẫn bên dưới để mới lạ. Nghĩa hậu hiện đại này được cuốn hút với hiện tại, mới nhất,
và gần đây. Truyền thống này thực sự là không hậu hiện đại như tôi đã định nghĩa hậu hiện đại ở trên,
vì nó tương đương với hậu hiện đại với sự đổi mới hiện đại chỉ hay bất cứ điều gì xảy ra với
để được thịnh hành. Trong khi mối bận tâm này có ảnh hưởng đến sự mới lạ triết và thần học đến một
mức độ, ảnh hưởng của nó là tối thiểu.
Giải cấu trúc nghĩa hậu hiện đại
Có lẽ truyền thống hậu hiện đại nổi tiếng nhất là một deconstructionist. Mặc dù một
loạt các ý tưởng và những người nhận được đặt dưới chiếc ô này, ý tưởng Jacques Derrida cung cấp
xung cho nghĩa hậu hiện đại giải cấu trúc. Trong thực tế, ý tưởng không có triết gia khác được như dễ dàng
được công nhận là "hậu hiện đại". Nhiều người trong số những quan niệm Derrida, tuy nhiên, có thể tương quan với những quan niệm
đề xuất hiện hơn một thế kỷ trước bởi Friedrich Nietzsche.
Trong số những ý tưởng mà Derrida bác bỏ như hiện đại là những gì ông gọi "siêu hình học của sự hiện diện"
và "logocentrism." Bằng những điều khoản này, ông đề cập đến dự án hiện đại của căn kiến thức và
Ngôn ngữ có một trung tâm nào đó hoặc chắc chắn nền tảng nhận thức luận. Hiện đại là không chính xác trong
giả sự tồn tại của một trung tâm siêu việt, lập luận Derrida, không có nền tảng nhất định của
sự thật.
Một loại hậu hiện đại trung tâm cho Derrida, mà ông sử dụng khi nói về việc thiếu các
trung tâm siêu việt, là "khac nhau." Từ này liên hợp gặt đập hai nguyên thể "để khác biệt" và "để
trì hoãn." Derrida cho rằng lời chắc chắn làm theo ý nghĩa lật đổ, bởi vì tất cả các từ
có ý nghĩa khác nhau từ các ý nghĩa tác giả dự định. Khac nhau, đó là "sự
biến mất của bất kỳ sự hiện diện bình thường, đồng thời là điều kiện khả năng và điều kiện
của sự bất khả của chân lý." [3] khac nhau cho phép một "để nghĩ rằng một văn bản mà không có sự hiện diện,
mà không có sự vắng mặt, mà không có lịch sử, mà không gây ra, mà không Archia, mà không telos, một văn bản mà
hoàn toàn đảo lộn tất cả phép biện chứng, toàn bộ thần học, tất cả các mục đích luận, tất cả các bản thể học. "[4]
Derrida gọi là thực hành thực tế của triết lý giải cấu trúc" grammatology. "Grammatology
là" thực hành thận trọng của. . . phân chia văn bản. "[5] Trong một nutshell, việc thực hành của văn học
giải cấu trúc liên quan đến từ vựng và cụm từ trong một văn bản mà làm suy yếu các tác giả gốc của
ý nghĩa dự định. Như giải thích và diễn giải lại xảy ra, người đọc dần nhận ra rằng
không có giải thích nền tảng, cuối cùng, hoặc cố định có sẵn. Nói cách tham khảo Nói cách khác, những người tham khảo
để Nói cách khác, và những người khác tham khảo vẫn còn; quá trình này không có kết thúc. Ý nghĩa được tìm thấy trong
ma trận, nhưng những ma trận cuối cùng đã không có căn cứ. Việc thực hành grammatology tiết lộ sự
trống rỗng của logocentrism bởi giải cấu trúc tất cả các khái niệm hoặc chỉ tiêu gắn với một trung tâm.
Nghĩa hậu hiện đại giải cấu trúc là không quan tâm đến việc thay thế hệ thống cũ với một tốt hơn. Nó là
quan tâm đến việc phá hoại các trung tâm siêu hình, nhận thức luận, và ngôn ngữ được giả định
bởi hầu hết các triết lý. "Deconstruction không bao gồm việc đi từ một khái niệm khác,"
Derrida nói, "nhưng trong đảo lộn và thay một trật tự về khái niệm, cũng như các nonconceptual
hàng với đó lệnh của khái niệm được nói rõ." [6] Không có trung tâm nghĩa là, nói
Derrida, tất cả là diễn ngôn. Không có thật; thay vào đó, một đa dạng của tiếng nói vòng ra.
Những người ủng hộ nghĩa hậu hiện đại giải cấu trúc luận rằng tùy chọn hiện đại này cung cấp nhiều
lợi thế hơn triết lý hiện đại. Deconstruction cung cấp các phương tiện để khẳng định căn
tính không đồng nhất, như trái ngược với giả định tính đồng nhất của chủ nghĩa hiện đại. Giải cấu trúc
hậu hiện đại nhấn mạnh đa số; nó từ chối mục phân cấp. Khi làm như vậy, điều này có
truyền thống hậu hiện đại gọi sự chú ý tới người khác; nó gọi sự chú ý đến những gì trước đây đã bị
bỏ qua vì biên. Trì hoãn đến khó hiểu khác cung cấp một phương pháp
mà không có phương pháp.
Nghĩa hậu hiện đại giải cấu trúc cũng là foundationalist triệt để không, bởi vì nó avers rằng
kiến thức số tiền để giải thích và, do đó, hoàn toàn chủ quan. Chúng tôi không có cách
nào. Tôi tin rằng ngôn ngữ hay tư tưởng của chúng tôi thực sự tương ứng với các đối tượng ngoài chúng ta
Một kết quả của giả định này, trong số những người khác, đó là lịch sử không có ý nghĩa cố định; quá khứ chỉ là
những gì chúng ta giải thích nó được. Khi con người nhận ra rằng hệ thống nô dịch và áp bức đã
được căn cứ theo đó mà bản thân nó không có căn cứ, họ có thể trở nên tự do để chơi trong của chúng tôi
trên thế giới phong phú.
Phần lớn những gì nghĩa hậu hiện đại giải cấu trúc phủ nhận đã, trong lịch sử triết học và
thần học, được các miền của thiên tính. Trong khi Derrida thường ngụ ý rằng Thiên Chúa không tồn tại, nó
nên được lưu ý rằng ông không muốn cuối cùng để nhà nước này. Khẳng định của ông có nghĩa là để biểu thị
sự không thể nói trước bất cứ tuyệt đối. Một phiên dịch hết Derrida, John D.
Caputo, xác định Derrida nhiều cách khác nhau với các tiên tri, các apophatic, các Đấng Mêsia,
khải huyền, thần học tiêu cực, và chủ nghĩa vô thần. [7] Để xác định Derrida độc quyền với bất kỳ một trong
những truyền thống này sẽ bỏ lỡ những dấu . Nhưng chúng tôi đến gần hơn để nắm bắt những gì giải cấu trúc
thần học đòi hỏi khi chúng ta xem xét những truyền thống thường coi là trái với những rằng
Caputo xác với Derrida. Ví dụ, thần học giải cấu trúc opts cho một âm
thần học hơn một tích cực, thần học apophatic trên thần học hợp lý, và thần học vô thần
trên chủ thuyết hữu thần truyền thống.
Mặc dù sức hấp dẫn rộng giải cấu trúc hậu hiện đại, nó không phải là không có phần của đối thủ.
Các nhà phê bình tranh giải cấu trúc vốn đã âm , và triết lý không thể cung cấp cách để
đạt được hạnh phúc mà không có một số tính năng tích cực. Phản ứng điển hình Derrida của các nhà phê bình như vậy là
đánh giá của họ được dựa trên cấu trúc rất cần chuyển (ví dụ, mức giá trị
của "vs. tích cực tiêu cực").
Các nhà phê bình cũng đôi khi tranh khac nhau đó là trung tâm về phương pháp của riêng Derrida của
tư tưởng, do đó thậm chí không Derrida thể thực hiện những gì anh nói phải được thực hiện. Mặc dù Derrida
và phiên dịch viên của ông tranh luận khác, lập luận ngược như vậy vẫn không thuyết phục các nhà phê bình,
bởi vì, trong lập luận của họ, deconstructionists sử dụng những phương pháp rất họ tranh là không hợp lệ.
Nó cũng cần lưu ý rằng chủ nghĩa tương đối và chủ nghĩa hư vô ám ảnh nghĩa hậu hiện đại giải cấu trúc. Để
cho deconstructionists để trốn tránh sự chua chát của t
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: