Mrs. Helen Vasylenko is my friend. She lives next doorto Mami (my moth dịch - Mrs. Helen Vasylenko is my friend. She lives next doorto Mami (my moth Việt làm thế nào để nói

Mrs. Helen Vasylenko is my friend.

Mrs. Helen Vasylenko is my friend. She lives next door
to Mami (my mother) and me in a little house with a
long yard in the front. I spend a lot of time in her house
after school, talking with her and playing with Sammy,
her parakeet. You wouldn’t believe Mrs. Vasylenko and
I could be friends. I’m 11 years old, and she’s 75. I came
to Chicago from Guatemala with my mom six years ago.
Helen came 50 years ago from Ukraine, a country near
Russia. Even though we are very different, we always
have a lot to talk about.
It wasn’t always this way. The first time Mami and
I met Mrs. Vasylenko, I didn’t like her very much. I was
afraid of her. Now that I know her, I know she was afraid
of us, too.
We met her the day we moved into our new
apartment. It was a hot August evening, and Mami and I
were in the alley unloading the last things from the trunk
of the car. We were really tired! All we wanted was to go
upstairs, take a cool shower, and find our beds. We had
just picked up some bags when we heard an old woman’s
voice behind us.
“Cannot park in alley,” she said with a thick accent,
like the accent my Ukrainian friend Lydia’s mom has. But
Lydia’s mom is always friendly. We could tell this voice
was not.
We looked up. There was an angry old woman
standing in the yard next to our building, behind the
fence. She was big and strong-looking, with a broad back
and thick arms and legs. She was wearing a long, bluegray house dress and flat, thick leather sandals. Her blue
eyes glared at us from behind wire-rimmed glasses. She
wore her hair in thick braids across the top of her head.
Mami doesn’t speak much English, so I spoke. “Oh,
please, we’re not going to park here,“ I said. “We just
need to finish moving.”
Mami was looking at Helen, smiling. I could tell that
Mami knew what was going on—that Helen was trying
to frighten us. But Mami pretended not to see this. “We
finish soon. Nice to meet you,” she said, in her best
English, smiling. “My name is Aurora. This my daughter,
Adriana. Adriana, say hello to the neighbor.”
Helen looked from Mami to me.
“Hello. Nice to meet you,” I said, even though it
wasn’t.
“What is your name, please?” asked Mami, still
smiling.
Helen looked surprised. Apparently nobody had
spoken so many words to her in a long time.
“Helen.”
“Oh, very nice, very nice to meet you, Helen,” said
Mami. “We finish soon; don’t worry.”
It took us a few more trips to finish our work. Helen
watched us until we moved the car.
Mami is very friendly, so we quickly made friends in
the new neighborhood. But actually, Mami is more than
just friendly. She’s got a spark in her, a love of life. She
cleans offices here even though she was a nurse back in
Guatemala. After my father died, she tried to stay there,
but she couldn’t make enough for us to live. So we came
to Chicago when I was just starting school.
When we told people in the neighborhood where
we lived, they always talked about Helen. It seemed as if
everybody had some kind of incident with her.
“She’s strange,” said Mrs. O’Reilly, who lived in the
building on the other side of us. “She never says hello.
When she does say something, it’s usually to tell you that
you’re doing something wrong. Who needs it?”
When I heard this, I felt a little better. At first I had
thought that Helen didn’t like us. But now I knew she
didn’t like anybody.
We did not see Helen frequently after that first
meeting. We always said hello, and sometimes Helen
answered. Sometimes I felt that she was curious about us,
because Mami is always so nice. One day in November,
she came out to watch us put up a bird feeder on our
porch. I thought that she was going to tell us we couldn’t
do that. But she just kept looking at us to see what we
were doing. She watched us pour the birdseed in and
hang the feeder. Then she went back into her house.
6
bird feeder
porch
14248_01-16.indd 6 2/23/05 8:43:26 PM
We bought the feeder because I was studying birds
in school. Mr. Taylor, my teacher, had told us about a
wonderful bird that lived in some areas of Chicago. He
showed us pictures that reminded me of the colorful
birds my grandmother had in Guatemala. The bird in the
picture looked as if it belonged with those birds. It was
a parrot with bright green feathers on its body, and a
fringe of deep blue feathers on its tail and wings.
“This is a monk parakeet,” Mr. Taylor had said, “and it
is originally from South America.
Then Mr. Taylor had told us how, almost 40 years ago,
monk parakeets were shipped to the United States to be
sold as pets. At an airport in New York, a crate carrying
them broke, and all the parakeets escaped. After that,
the parakeets spread to many states, including Illinois.
Mr. Taylor said the birds were spreading to more
and more areas in Chicago. He said that people loved
the birds because they were so pretty, but also because
they were survivors. They were from a warm place, and
yet they had figured out how to survive even the worst
Chicago winter. When the ground was covered with
snow, the monk parakeets ate from bird feeders that
people hung up.
I liked thinking about how the monk parakeets ended
up in Chicago, like Mami and me. I hoped they would use
our bird feeder, but mostly sparrows came. I was happy
to feed them, but I wanted to see monk parakeets.
One day in February, on a very cold day, I heard Helen
call out to me as I walked home from school.
“You like birds, miss?”
I looked over. Helen wasn’t angry or glaring, the way
she usually was. There was a hint of a smile, very, very
slight, as she spoke. She looked like a different person.
“Oh, yes, I like them very much,” I said.
“You come to my house later,” she said. “Tell your
mother. I show you Sammy.”
And that’s how everything changed with us. When
Mami came home from work, I told her about Helen. We
went to see her after dinner. I couldn’t believe we were
actually walking up to Helen’s door. I almost expected her
to turn us away when she opened the door.
But she didn’t turn us away. At first we were all a little
shy, but we got comfortable when Helen brought Sammy,
her parakeet, out of his cage.
“Say hello, Sammy,” said Helen, holding Sammy close
to her face.
“Hello, hello,” said Sammy, cocking his head.
“Sammy want a kiss?” asked Helen.
“Sammy want a kiss,” said Sammy, and brought his
beak close to Helen’s lips while she gave him a kiss. I
loved watching Sammy with Helen. He talked just like her
and walked all over her back and even on her braids. He
was just an ordinary parakeet, but he was as wonderful
to me as the monk parakeets I had been wanting to see.
After playing with Sammy, Helen asked if we wanted
a snack. She brought out juice and Ukrainian sweets, and
we talked for a long time. I told her about school, and
Mami talked about her job.
“I cleaned offices too,” said Helen. “Many years ago.”
She told us she had retired 10 years ago and that her
husband and son, her only family here, had been killed
in a car accident many years before that. “That was very
hard,” she said, shaking her head.
Mami and I looked at each other. After Papi died,
we had had each other. But Helen had been left alone. I
began to understand why she might be angry and afraid.
After that, we became good neighbors. We started
to visit Helen more, and she came to our place. When
people in the neighborhood saw this, they started to talk
to her, and now she is friends with them, too.
Sometimes, in the summer, Helen comes for a cool
glass of lemonade. We sit in the kitchen with the window
open and watch the birds come to the feeder. I’ve told
Helen about the monk parakeets. None of them have
come yet, but I keep hoping.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Bà Helen Vasylenko là bạn của tôi. Cô sống cạnhMami (mẹ tôi) và tôi trong một ngôi nhà nhỏ với mộtdài sân ở phía trước. Tôi dành nhiều thời gian trong ngôi nhà của mìnhsau giờ học, nói chuyện với cô ấy và chơi với Sammy,parakeet của cô. Bạn sẽ không tin rằng bà Vasylenko vàTôi có thể là bạn bè. Tôi 11 tuổi, và cô ấy là 75. Tôi đếnđến Chicago từ Guatemala với mẹ sáu năm trước.Helen tới 50 năm trước đây từ Ukraina, một quốc gia gầnLiên bang Nga. Mặc dù chúng tôi là rất khác nhau, chúng tôi luôn luôncó nhiều điều để nói về.Nó không phải luôn luôn theo cách này. Lần đầu tiên Mami vàTôi đã gặp bà Vasylenko, tôi không thích cô ấy rất nhiều. Tôi đãsợ của cô. Bây giờ mà tôi biết cô ấy, tôi biết cô đã sợcủa chúng tôi, quá.Chúng tôi gặp cô ấy khi chúng tôi chuyển vào chúng tôi mớicăn hộ. Nó là một nóng ngày buổi tối, và Mami và tôitrong hẻm dỡ hàng những điều cuối cùng từ thân câyxe. Chúng tôi đã thực sự mệt mỏi! Tất cả chúng tôi muốn là đitầng trên, tắm vòi sen mát mẻ, và tìm thấy giường của chúng tôi. Chúng tôi đã cóchỉ cần chọn lên một số túi khi chúng tôi nghe nói một bà giàthoại phía sau chúng tôi."Không thể đậu ở hẻm," cô nói với một giọng dày,giống như các dấu Ukraina của bạn tôi Lydia mẹ có. NhưngLydia của mẹ luôn luôn là thân thiện. Chúng tôi có thể nói với giọng nóiđã không.Chúng tôi nhìn lên. Đã có một người phụ nữ tuổi tức giậnđứng trong sân bên cạnh chúng tôi xây dựng, phía sau cáchàng rào. Cô đã lớn và mạnh mẽ-tìm kiếm, với một trở lại rộngvà dày cánh tay và chân. Cô đã mặc một dài, bluegray nhà ăn và phẳng, dày da dép. Màu xanh của cômắt glared lúc chúng tôi từ phía sau dây-gọng kính. Cômặc tóc của cô trong dày braids trên đỉnh đầu của mình.Mami không nói nhiều tiếng Anh, do đó, tôi đã nói chuyện. "Oh,Xin vui lòng, chúng tôi sẽ không để công viên ở đây,"tôi nói. "Chúng tôi chỉcần phải hoàn thành di chuyển."Mami đã xem xét Helen, mỉm cười. Tôi có thể cho biết rằngMami biết những gì đã xảy ra-rằng Helen đã cố gắngđể cảm giác lo sợ chúng ta. Nhưng Mami giả vờ không để thấy điều này. "Chúng tôihoàn thành sớm. Rất vui được gặp bạn,"cô nói, trong tốt nhất của mìnhTiếng Anh, mỉm cười. "Tên tôi là Aurora. Này con gái tôi,Adriana. Adriana, nói Xin chào với những người hàng xóm."Helen nhìn từ Mami với tôi."Xin chào. Rất vui được gặp bạn,"tôi đã nói, ngay cả khi nókhông."Những gì là tên của bạn, xin vui lòng?" hỏi Mami, vẫn cònmỉm cười.Helen nhìn ngạc nhiên. Dường như không ai cónói những từ rất nhiều với cô trong một thời gian dài."Helen.""Ồ, rất tốt đẹp, rất vui được gặp anh, Helen," nóiMami. "Chúng tôi hoàn thành sớm; Đừng lo lắng."Nó đã cho chúng tôi một vài chuyến đi nhiều hơn để hoàn thành công việc của chúng tôi. Helenchúng tôi dõi cho đến khi chúng tôi di chuyển xe.Mami là rất thân thiện, do đó, chúng tôi thực hiện một cách nhanh chóng bè trongkhu phố mới. Nhưng trên thực tế, Mami là hơnchỉ thân thiện. She's got một tia lửa trong cô, một tình yêu của cuộc sống. Côlàm sạch các văn phòng ở đây ngay cả khi cô là một y tá trở lại trongGuatemala. Sau khi cha chết, cô đã cố gắng để ở lại đó,nhưng cô không thể làm cho đủ cho chúng ta sống. Vì vậy, chúng tôi đếnđến Chicago khi tôi đã chỉ mới bắt đầu học.Khi chúng tôi nói với mọi người trong khu phố nơiwe lived, they always talked about Helen. It seemed as ifeverybody had some kind of incident with her.“She’s strange,” said Mrs. O’Reilly, who lived in thebuilding on the other side of us. “She never says hello.When she does say something, it’s usually to tell you thatyou’re doing something wrong. Who needs it?”When I heard this, I felt a little better. At first I hadthought that Helen didn’t like us. But now I knew shedidn’t like anybody.We did not see Helen frequently after that firstmeeting. We always said hello, and sometimes Helenanswered. Sometimes I felt that she was curious about us,because Mami is always so nice. One day in November,she came out to watch us put up a bird feeder on ourporch. I thought that she was going to tell us we couldn’tdo that. But she just kept looking at us to see what wewere doing. She watched us pour the birdseed in andhang the feeder. Then she went back into her house.6bird feederporch14248_01-16.indd 6 2/23/05 8:43:26 PMWe bought the feeder because I was studying birdsin school. Mr. Taylor, my teacher, had told us about awonderful bird that lived in some areas of Chicago. Heshowed us pictures that reminded me of the colorfulbirds my grandmother had in Guatemala. The bird in thepicture looked as if it belonged with those birds. It wasa parrot with bright green feathers on its body, and afringe of deep blue feathers on its tail and wings.“This is a monk parakeet,” Mr. Taylor had said, “and itis originally from South America.Then Mr. Taylor had told us how, almost 40 years ago,monk parakeets were shipped to the United States to besold as pets. At an airport in New York, a crate carryingthem broke, and all the parakeets escaped. After that,the parakeets spread to many states, including Illinois.Mr. Taylor said the birds were spreading to moreand more areas in Chicago. He said that people lovedthe birds because they were so pretty, but also becausethey were survivors. They were from a warm place, andyet they had figured out how to survive even the worstChicago winter. When the ground was covered withsnow, the monk parakeets ate from bird feeders thatpeople hung up.I liked thinking about how the monk parakeets endedup in Chicago, like Mami and me. I hoped they would useour bird feeder, but mostly sparrows came. I was happyto feed them, but I wanted to see monk parakeets.One day in February, on a very cold day, I heard Helencall out to me as I walked home from school.“You like birds, miss?”I looked over. Helen wasn’t angry or glaring, the wayshe usually was. There was a hint of a smile, very, veryslight, as she spoke. She looked like a different person.“Oh, yes, I like them very much,” I said.“You come to my house later,” she said. “Tell yourmother. I show you Sammy.”And that’s how everything changed with us. WhenMami came home from work, I told her about Helen. We
went to see her after dinner. I couldn’t believe we were
actually walking up to Helen’s door. I almost expected her
to turn us away when she opened the door.
But she didn’t turn us away. At first we were all a little
shy, but we got comfortable when Helen brought Sammy,
her parakeet, out of his cage.
“Say hello, Sammy,” said Helen, holding Sammy close
to her face.
“Hello, hello,” said Sammy, cocking his head.
“Sammy want a kiss?” asked Helen.
“Sammy want a kiss,” said Sammy, and brought his
beak close to Helen’s lips while she gave him a kiss. I
loved watching Sammy with Helen. He talked just like her
and walked all over her back and even on her braids. He
was just an ordinary parakeet, but he was as wonderful
to me as the monk parakeets I had been wanting to see.
After playing with Sammy, Helen asked if we wanted
a snack. She brought out juice and Ukrainian sweets, and
we talked for a long time. I told her about school, and
Mami talked about her job.
“I cleaned offices too,” said Helen. “Many years ago.”
She told us she had retired 10 years ago and that her
husband and son, her only family here, had been killed
in a car accident many years before that. “That was very
hard,” she said, shaking her head.
Mami and I looked at each other. After Papi died,
we had had each other. But Helen had been left alone. I
began to understand why she might be angry and afraid.
After that, we became good neighbors. We started
to visit Helen more, and she came to our place. When
people in the neighborhood saw this, they started to talk
to her, and now she is friends with them, too.
Sometimes, in the summer, Helen comes for a cool
glass of lemonade. We sit in the kitchen with the window
open and watch the birds come to the feeder. I’ve told
Helen about the monk parakeets. None of them have
come yet, but I keep hoping.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Bà Helen Vasylenko là bạn của tôi. Cô sống bên cạnh
để Mami (mẹ tôi) và tôi trong một ngôi nhà nhỏ với một
sân dài ở phía trước. Tôi dành nhiều thời gian trong ngôi nhà của mình
sau giờ học, nói chuyện với cô ấy và chơi với Sammy,
con vẹt đuôi dài của mình. Bạn sẽ không tin rằng bà Vasylenko và
tôi có thể là bạn bè. Tôi 11 tuổi, và cô ấy là 75. Tôi đã
đến Chicago từ Guatemala với mẹ tôi cách đây sáu năm.
Helen đến 50 năm trước đây từ Ukraine, một nước gần
Nga. Mặc dù chúng tôi rất khác nhau, chúng tôi luôn luôn
có nhiều điều để nói về.
Nó không phải luôn luôn theo cách này. Lần đầu tiên Mami và
tôi đã gặp bà Vasylenko, tôi không thích cô ấy rất nhiều. Tôi
sợ cô ấy. Bây giờ tôi biết cô ấy, tôi biết cô sợ
của chúng ta nữa.
Chúng tôi đã gặp cô ấy trong ngày chúng tôi chuyển vào mới của chúng tôi
căn hộ. Đó là một buổi tối tháng tám nóng, và Mami và tôi
đã ở trong hẻm dỡ những điều cuối cùng từ trong cốp
xe. Chúng tôi thực sự mệt mỏi! Tất cả chúng tôi muốn là để đi
lên cầu thang, đi tắm mát, và tìm thấy giường của chúng tôi. Chúng tôi đã
chỉ chọn một số túi khi chúng tôi nghe thấy một bà già của
giọng nói phía sau chúng tôi.
"Không thể đỗ trong hẻm," cô nói với một giọng dày,
giống như giọng người bạn Ukraine của tôi mẹ của Lydia có. Nhưng
mẹ của Lydia luôn là thân thiện. Chúng tôi có thể nói với giọng nói này
là không.
Chúng tôi nhìn lên. Có một bà già tức giận
đứng ở sân bên cạnh tòa nhà của chúng tôi, phía sau
hàng rào. Cô đã lớn và mạnh mẽ, tìm kiếm, với một trở lại rộng
và cánh tay và chân dày. Cô mặc một chiếc, nhà bluegray đầm dài, phẳng, dép da dày. Màu xanh của cô
đôi mắt nhìn chằm chằm vào chúng tôi từ đằng sau cặp kính viền. Cô
có mái tóc của cô trong bím tóc dày trên đỉnh đầu của cô.
Mami không nói được nhiều tiếng Anh, vì vậy tôi đã nói. "Oh,
xin vui lòng, chúng tôi sẽ không để đậu xe ở đây," tôi nói. "Chúng tôi chỉ
cần để hoàn thành di chuyển."
Mami đang nhìn Helen, mỉm cười. Tôi có thể nói rằng
Mami biết những gì đang xảy ra, rằng Helen đã cố gắng
để dọa chúng tôi. Nhưng Mami giả vờ như không thấy điều này. "Chúng tôi
kết thúc sớm. Rất vui được gặp bạn, "cô nói, trong nhất của cô
tiếng Anh, mỉm cười. "Tên tôi là Aurora. Này con gái tôi,
Adriana. Adriana, chào hỏi những người hàng xóm.
"Helen nhìn từ Mami với
tôi." Xin chào. Rất vui được gặp bạn, "tôi nói, mặc dù nó
đã không
được." Tên của bạn là gì, xin vui lòng? "Hỏi Mami, vẫn
mỉm cười.
Helen có vẻ ngạc nhiên. Rõ ràng không ai đã
nói rất nhiều từ cô ấy trong một thời gian dài.
"Helen."
"Oh, rất đẹp, rất vui được gặp bạn, Helen," nói
Mami. "Chúng tôi kết thúc sớm; đừng lo lắng.
"Chúng tôi đã mất một vài chuyến đi để kết thúc công việc của chúng tôi. Helen
nhìn chúng tôi cho đến khi chúng tôi di chuyển xe.
Mami rất thân thiện, vì vậy chúng tôi nhanh chóng làm bạn bè trong
khu phố mới. Nhưng thực sự, Mami là nhiều hơn
chỉ thân thiện. Cô ấy có một tia lửa trong cô, một tình yêu của cuộc sống. Cô
dọn dẹp văn phòng ở đây mặc dù cô là một y tá trở lại trong
Guatemala. Sau khi cha tôi qua đời, cô đã cố gắng để ở lại đó,
nhưng cô không thể làm đủ để chúng tôi sống. Vì vậy, chúng tôi đã
đến Chicago khi tôi chỉ mới bắt đầu học.
Khi chúng tôi nói với mọi người trong khu phố nơi
chúng tôi sống, họ luôn luôn nói chuyện về Helen. Dường như
tất cả mọi người đã có một số loại vụ việc với cô ấy.
"Một người lạ lùng," bà O'Reilly, người đã sống trong nói
tòa nhà ở phía bên kia của chúng ta. "Cô ấy không bao giờ nói xin chào.
Khi cô ấy nói điều gì đó, nó thường nói với bạn rằng
bạn đang làm một cái gì đó sai. Ai cần nó?
"Khi tôi nghe điều này, tôi cảm thấy tốt hơn một chút. Lúc đầu, tôi đã
nghĩ rằng Helen không thích chúng tôi. Nhưng bây giờ tôi biết cô
không thích bất cứ ai.
Chúng tôi không thấy Helen thường xuyên sau khi mà lần đầu tiên
họp. Chúng tôi luôn luôn nói xin chào, và đôi khi Helen
trả lời. Đôi khi tôi cảm thấy rằng cô đã rất tò mò về chúng tôi,
vì Mami luôn luôn là tốt đẹp như vậy. Một ngày trong tháng mười một,
cô đi ra để xem chúng tôi đặt lên một feeder chim trên của chúng tôi
hiên nhà. Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ cho chúng tôi biết chúng tôi không thể
làm điều đó. Nhưng cô chỉ nhìn vào chúng tôi để xem những gì chúng tôi
đang làm. Cô nhìn chúng tôi đổ thức ăn cho chim vào và
treo các feeder. Sau đó, cô trở thành ngôi nhà của mình.
6
chim nạp
hiên
14248_01-16.indd 6 2/23/05 08:43:26
Chúng tôi đã mua các feeder vì tôi đang nghiên cứu các loài chim
ở trường. Ông Taylor, giáo viên của tôi, đã nói với chúng tôi về một
con chim tuyệt vời mà sống ở một số khu vực của Chicago. Ông
cho chúng ta thấy hình ảnh đó làm tôi nhớ lại đầy màu sắc
chim bà tôi đã ở Guatemala. Những con chim trong
ảnh nhìn như thể nó thuộc với những con chim. Đó là
một con vẹt với lông màu xanh lá cây tươi sáng trên cơ thể của nó, và một
rìa lông vũ màu xanh sâu trên đuôi và cánh của nó.
"Đây là một con vẹt thầy tu", ông Taylor đã nói, "và nó
là ban đầu từ Nam Mỹ.
Sau đó ông . Taylor đã nói với chúng tôi như thế nào, gần như 40 năm trước đây,
vẹt đuôi dài tu sĩ đã được xuất sang Hoa Kỳ để được
bán như là vật nuôi. Tại một sân bay ở New York, một thùng chở
họ đã phá vỡ, và tất cả các vẹt đuôi dài chạy thoát. Sau đó,
các vẹt đuôi dài lan rộng đến nhiều quốc gia, bao gồm Illinois.
Ông Taylor cho biết những con chim đã lan rộng đến nhiều hơn
và nhiều hơn nữa khu vực ở Chicago. Ông nói rằng những người yêu
chim vì chúng quá đẹp, nhưng cũng bởi vì
họ là những người sống sót. Họ đến từ một nơi ấm áp, và
nhưng họ đã tìm ra cách để tồn tại ngay cả điều tồi tệ nhất
mùa đông Chicago. Khi mặt đất được bao phủ bởi
tuyết, vẹt đuôi dài tu sĩ ăn từ chim ăn mà
người treo lên.
Tôi thích suy nghĩ về cách các nhà sư vẹt đuôi dài đã kết thúc
lên ở Chicago, như Mami và tôi. Tôi hy vọng họ sẽ sử dụng
trung chuyển gia cầm của chúng tôi, nhưng chủ yếu là chim sẻ đến. Tôi đã hạnh phúc
cho chúng ăn, nhưng tôi muốn nhìn thấy vẹt đuôi dài tu sĩ.
Một ngày trong tháng, vào một ngày rất lạnh, tôi nghe Helen
gọi ra cho tôi khi tôi đi từ trường về nhà.
"Bạn thích chim, bỏ lỡ?"
Tôi nhìn hơn. Helen không giận hay rõ ràng, cách
cô thường được. Có một gợi ý của một nụ cười, rất, rất
nhẹ, khi cô nói. Cô trông giống như một con người khác.
"Ồ, vâng, tôi thích họ rất nhiều," tôi nói.
"Anh đến nhà tôi sau này", cô nói. "Hãy nói cho bạn
mẹ. Tôi thấy bạn Sammy.
"Và đó là cách mà mọi thứ thay đổi với chúng tôi. Khi
Mami đi làm về, tôi nói với cô ấy về Helen. Chúng tôi
đã đến gặp cô sau bữa ăn tối. Tôi không thể tin rằng chúng tôi đã
thực sự đi đến cửa của Helen. Tôi gần như mong đợi của cô
để biến chúng ta đi khi cô mở cửa.
Nhưng cô không cho chúng tôi đi. Lúc đầu chúng tôi là tất cả một chút
nhút nhát, nhưng chúng tôi đã cảm thấy thoải mái khi Helen đưa Sammy,
con vẹt đuôi dài của mình, thoát khỏi cái lồng của mình.
"Say hello, Sammy," Helen nói, giơ Sammy gần
khuôn mặt của cô.
"Xin chào, xin chào," nói Sammy, nghiêng đầu.
"Sammy muốn có một nụ hôn?" Helen hỏi.
"Sammy muốn có một nụ hôn," Sammy nói, và đưa ông
mỏ gần đôi môi của Helen trong khi cô ấy đã cho anh một nụ hôn. Tôi
thích xem Sammy với Helen. Ông đã nói chuyện giống như mình
và đi khắp lưng và thậm chí trên bím tóc của cô. Ông
chỉ là một con vẹt đuôi dài bình thường, nhưng ông là tuyệt vời
đối với tôi như vẹt đuôi dài sư, tôi đã muốn đến xem.
Sau khi chơi với Sammy, Helen hỏi nếu chúng ta muốn có
một bữa ăn nhẹ. Cô đưa ra nước trái cây và đồ ngọt Ukraine, và
chúng tôi nói chuyện trong một thời gian dài. Tôi nói với cô ấy về trường, và
Mami nói về công việc của mình.
"Tôi làm sạch văn phòng quá," Helen nói. "Nhiều năm trước đây."
Cô ấy nói với chúng tôi cô ấy đã nghỉ hưu cách đây 10 năm và rằng cô
chồng và con trai, gia đình duy nhất của cô ở đây, đã bị giết chết
trong một tai nạn xe hơi trong nhiều năm trước đó. "Đó là rất
khó khăn," cô nói, lắc đầu. Cô
Mami và tôi nhìn nhau. Sau Papi đã chết,
chúng ta đã có nhau. Nhưng Helen đã bị bỏ lại một mình. Tôi
bắt đầu hiểu lý do tại sao cô ấy có thể giận dữ và sợ hãi.
Sau đó, chúng tôi đã trở thành hàng xóm tốt. Chúng tôi bắt đầu
đến thăm Helen hơn, và cô đã đến chỗ chúng tôi. Khi
mọi người trong khu phố đã nhìn thấy điều này, họ bắt đầu nói chuyện
với cô ấy, và bây giờ cô ấy là bạn bè với họ, quá.
Đôi khi, vào mùa hè, Helen đi kèm với một mát
ly nước chanh. Chúng tôi ngồi trong bếp với cửa sổ
mở và xem những con chim đến feeder. Tôi đã nói với
Helen về vẹt đuôi dài tu sĩ. Không ai trong số họ đã
đến chưa, nhưng tôi hy vọng giữ.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: