"Of course not! I'm not a woman, Ko


"Of course not! I'm not a woman, Kou," Akihito blurted out.

"Woman or not, it wouldn't hurt to get him some chocolates," Kou teased, "Besides, isn't it a lover's job to do something like that?"

Akihito tried imagining Asami biting the chocolate, the way his tongue swirl around the chocolate, sucking on it – just by the thought of it made him hard. Damn, now I'm a major pervert too.

Ordering himself to stop with his sexual fantasies, he quickly changed the topic, "So, are you or are you not free today?"

"Of course I'm free. Takato is, too. Unlike you, we don't have a lover who –"

"Great!" Akihito interrupted. "I can't really meet you guys outside, can you come over instead?"

"Come over, as in to your apartment?"

Akihito stood up carefully, taking care not to put unnecessary strains on his healing ribs. "Yeah, can you?"

"S – sure." Kou sounded uncertain. "You sure? I mean we wouldn't want to intrude on your time with Asami san."

Akihito moved to the living room. Toru, who was in his usual seat, stood up and bowed at him. "Kou, you're unlike yourself," Akihito laughed and waved his hand at Toru as a greeting. "If it eases your worry, Asami's not in."

Kou chuckled. "And here I am trying to be considerate, thinking that you'd want to spend some lovey dovey moments with your Asami san."

Color flooded Akihito's cheeks. "I'm not spending it with him!"

"Chill, Aki-chan, I was only teasing," Kou almost purred.

Akihito accepted a glass of water from Toru. "Last chance, do you want to come?"

"Of course! We wanted to check your place out for ages!" Kou said enthusiastically. "I'll call Takato and we'll bring beer!"

Akihito took a sip and placed it on the table. "Great! I'll forward the address to you later, and Kou – ? " Akihito stood up from his seat, moved into the bedroom. He didn't want Toru to hear what he was about to ask.

"Yeah?"

"Can you help me to buy a box of wine-filled chocolates? I'll pay you later," he whispered.

He could almost picture the silly grin on Kou's face when he answered. "You can count of us to do that. We'll even have it gift wrapped for you."

"There's no need to go overboard. Just the usual –," Akihito trailed off when he heard the familiar monotonous tone of the telephone, indicating Kou had ended the call. "—will do," he muttered, staring at his own phone.

He texted Kou the address and reminded him not to go overboard with the chocolates although he doubt his friend would listen. Well, it was worth a try, Akihito thought as he went into the bathroom for a quick shower.

He took his time with the shower, careful not to over-scrub his torso, in case he'd hurt himself. When he was done, he toweled dry and stood in front of the mirror. The lights at the closet allowed him to take a closer look to his fractured ribs. The swells on his face were mostly healed but his ribs were another story. Whilst he felt better, he wasn't in his top form. Gently, he poked a finger on it, testing if it hurt – and winced a little when he felt the dull pain.

As Akihito pulled out his favorite singlet and shorts, his eyes caught the sight of Asami's white shirt draped on the sitting area, the same one he wore to work yesterday.

The photographer's face flushed, remembering how Asami had unbuttoned his shirt with his back facing him. Akihito had feigned sleep then so he cracked an eye open to steal glances at the yakuza. He couldn't see Asami's fingers but then again, he didn't have to see his lover's long, lean fingers to know how he undressed. He already had those fingers and movements memorized.

Still naked, he walked towards the couch, picking the carelessly discarded shirt and brought it to his face. It smelled of Asami's Dunhill cigarettes, mixed with a whiff of his 10,000¥ cologne.

Ridiculous price for a bottle of cologne – was the last thing the photographer thought before he found his cock hardened again. Shit, he's getting a little sensitive.

Slowly, Akihito sat on the couch. Legs spread slightly; he traced his fingers to his stomach before moving lower to his cock. He brought Asami's shirt to his face, inhaling its scent as he stroked his cock slowly. His own hands weren't as satisfying and they're a poor comparison compared to his lover's experienced hands but he supposed that will have to do for the time being since he was desperate.

The faint knock on his door had his hands retreated almost immediately. "Takaba sama? The concierge just called to inform that they have cleared Takato san and Kou san to enter."

"Takaba sama, are you all right?" Toru asked again.

Jolting back to his senses, Akihito flung the garment on the floor, mortified with his own actions. "Yeah, I—I'm changing my clothes!" he replied as he dressed hastily, donning a white singlet paired with a sweater and shorts.

The doorbell rang just in time Akihito came out of the bedroom. Combing his damp hair with his fingers, he brushed the locks that fell on his face aside, pushing it to the back.

"I'll open it," he mumbled at Toru who bowed at his request.

"Akihito! Are you all right?" Takato gripped Akihito's shoulders the minute he opened the door.

"What happened to you?" Kou asked, draping an arm around Akihito, eyeing him curiously.

"There's no need to be worried, I merely fractured my left ribs –"

"You fractured your ribs?" Kou and Takato exclaimed. "How?" Both asked simultaneously.

"A baseball player accidentally hit me with the ball," Akihito lied smoothly. He hated lying to his best friends. He supposed there was no helping to it, knowing that the truth would cause unnecessary panic.

Kou released Akihito, shaking his head. "You're like a magnet to unfortunate events. Just two months ago, you told us that you received ten stitches on your forehead for falling down the stairs."

Right, Akihito had forgotten that he used that excuse when he got hurt at Sion after he was beaten up by two employees who tried to steal from Asami's company.

"I think you better go to the shrine with us, Akihito. Get yourself a protective charm or something," Takato suggested.

Akihito made a face. "Takato, you seriously believe that those charms work?"

Kou and Takato removed their shoes at the genkan and followed Akihito inside to the living room.

"Who knows? You seemed to be getting hurt all the time even though you have Toru san to pro –" Takato trailed off.

Wondering what made his friends stopped; the photographer turned around and found his friends' gawking at the living room with their mouths wide open.

Akihito understood his friends' reactions; he shared the same thoughts when he first entered the apartment. He remembered how his eyes nearly popped out from the size of the apartment. Add in the expensive marble flooring, imported furniture and dim lightings to provide a relaxing ambiance, the penthouse was a dream to Akihito.

"Kou, Takato!" Akihito waved his hand at them, trying to get their attention.

"Akihito, this is where you live?" Kou asked when he could finally answer.

The photographer blushed, walking to the sitting area. "It's just an apartment – "

"This is NOT just an apartment," Kou differed, still dumbfounded.

Akihito led his friends to the sitting area. Kou and Takato lowered their bodies on the imported couch gently, as if they were sitting on glass.

"Ah, here are your chocolates," Takato said innocently, passing a paper bag to Akihito.

"Takato!" Akihito scolded, his eyes quickly darted at Toru whose expression didn't even flicker.

"What?"

Kou laughed. "You're supposed to be discreet, Takato! That's Asami san's chocolates."

"Kou!" Akihito hissed.

The dark haired boy raised his hand. "Oops, sorry, Akihito! Oh, and you don't have to pay us back."

The photographer raised his eyebrow in surprised. "Why not?"

"Because we went to Marukoshi and the manager, Suzuki san recognized us and told us that we didn't have to pay."

Slapping a hand on his forehead, Akihito groaned. "Why did you have to buy at Marukoshi?"

"We tried looking for wine-filled chocolates everywhere but couldn't!"

"I should have known. Did you tell him for whom you were buying it for?"

Kou scratched his face, looking guilty. "Well, we sort of told him because he was helping us write the Valentines' Day card."

"It wasn't our fault!" Takato protested when Akihito narrowed his eyes into slits. "Suzuki san was surprised when we told him it was for Asami san so we had to tell him that you sent us to buy the chocolates."

Now everyone knows that he got chocolates for Asami, Akihito sulked.

"Sorry, Akihito," Kou and Takato clapped their hands together.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
"Tất nhiên là không! Tôi không phải là một người phụ nữ, Kou,"Akihito blurted ra."Người phụ nữ hay không, nó sẽ không đau để có được anh ta một số sô cô la," Kou chọc ghẹo, "bên cạnh đó, không phải là nó một người yêu công việc để làm một cái gì đó như thế?"Akihito đã thử tưởng tượng Asami cắn sô cô la, đường xoắn lưỡi của mình xung quanh thành phố sô cô la, sucking trên nó-chỉ bằng cách suy nghĩ của nó làm cho anh ta khó khăn. Mẹ kiếp, bây giờ tôi một pervert lớn quá.Thứ tự mình để ngăn chặn với tưởng tượng tình dục của mình, ông nhanh chóng thay đổi chủ đề, "Vì vậy, bạn có hoặc là bạn không miễn phí vào ngày hôm nay?""Tất nhiên tôi là miễn phí. Takato là, quá. Không giống như bạn, chúng tôi không có một người yêu người ""Tuyệt vời!" Akihito gián đoạn. "Tôi thực sự không thể đáp ứng bạn guys bên ngoài, có thể bạn đi qua để thay thế?""Đi qua, như trong đến căn hộ của bạn?"Akihito đứng dậy một cách cẩn thận, chăm sóc không để đưa các căng thẳng không cần thiết trên xương sườn chữa bệnh của ông. "có, có thể bạn?""S-chắc chắn." Kou nghe không chắc chắn. "Bạn có chắc chắn? Tôi có nghĩa là chúng tôi không muốn để xen vào can thiệp vào thời gian của bạn với Asami san."Akihito chuyển vào phòng. Toru, những người đã tại chỗ thông thường của mình, đứng dậy và cúi vào anh ta. "Kou, bạn đang không giống như chính mình," Akihito cười và vẫy tay tại Toru là một lời chào. "Nếu nó giúp giảm bớt lo lắng của bạn, Asami là không."Kou chuckled. "Và ở đây tôi đang cố gắng để được ân cần, nghĩ rằng bạn sẽ muốn dành một số khoảnh khắc Ju hua với của bạn Asami san."Màu sắc bị ngập lụt Akihito của má. "Tôi không chi tiêu nó với anh ta!""Thư giãn, Aki-chan, tôi chỉ teasing," Kou hầu như purred.Akihito chấp nhận một ly nước từ Toru. "Cơ hội cuối cùng, bạn có muốn đến?""Tất nhiên! Chúng tôi muốn kiểm tra của bạn đặt ra cho lứa tuổi!" Kou nói nhiệt tình. "Tôi sẽ gọi cho Takato và chúng tôi sẽ mang lại cho bia!"Akihito đã uống và đặt nó trên bàn. "Tuyệt vời! Tôi sẽ chuyển tiếp địa chỉ cho bạn sau này, và Kou? "Akihito đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, di chuyển vào phòng ngủ. Ông không muốn Toru để nghe những gì ông đã yêu cầu."Vâng?""Có thể bạn giúp tôi để mua một hộp sôcôla rượu đầy? Tôi sẽ trả bạn sau này,"ông thì thầm.Ông gần như có thể hình ảnh các grin ngớ ngẩn trên khuôn mặt của Kou khi ông trả lời. "Bạn có thể tin cậy của chúng tôi để làm điều đó. Chúng tôi thậm chí sẽ có quà tặng gói cho bạn. ""Không có không cần phải đi overboard. Chỉ là những thông thường-, "Akihito kéo ra khi ông nghe những giai điệu đơn điệu quen thuộc của điện thoại, chỉ ra Kou đã kết thúc cuộc gọi. "— sẽ làm," ông muttered, nhìn chằm chằm điện thoại riêng của mình vào.Ông texted Kou địa chỉ và nhắc nhở ông không đi overboard với sôcôla mặc dù ông nghi ngờ của mình bạn sẽ lắng nghe. Vâng, đó là giá trị một thử, Akihito nghĩ như ông đã đi vào phòng tắm để tắm nhanh chóng.Ông mất thời gian của mình với vòi hoa sen, cẩn thận không để quá chà thân mình, trong trường hợp ông sẽ làm tổn thương mình. Khi ông đã được thực hiện, ông toweled khô và đứng ở phía trước gương. Đèn tại tủ quần áo cho phép anh ta để có một cái nhìn gần gũi hơn để xương sườn bị gãy của mình. Nở ra trên khuôn mặt của ông đã được chủ yếu là chữa lành nhưng xương sườn của mình là một câu chuyện. Trong khi ông cảm thấy tốt hơn, ông đã không trong hình thức hàng đầu của mình. Nhẹ nhàng, ông poked một ngón tay vào nó, kiểm tra nếu nó làm tổn thương- và winced một chút khi ông cảm thấy đau ngu si đần độn.Như Akihito kéo ra yêu thích singlet và quần short của mình, đôi mắt của mình bắt gặp cảnh của Asami trắng áo sơ mi draped trên khu vực ngồi, cùng một ông mặc để làm việc vào ngày hôm qua.Các nhiếp ảnh gia phải đối mặt đỏ ửng, ghi nhớ như thế nào Asami đã mở nút khuy áo áo sơ mi của mình với lưng phải đối mặt với anh ta. Akihito đã feigned giấc ngủ sau đó vì vậy ông nứt một mắt mở cửa cho ăn cắp glances lúc các yakuza. Ông không thể nhìn thấy ngón tay của Asami nhưng sau đó một lần nữa, ông không phải thấy ngón tay dài, nạc người yêu của mình để biết làm thế nào ông undressed. Ông đã có những ngón tay và các phong trào nhớ.Vẫn nude, ông đi bộ về phía chiếc ghế dài, chọn áo carelessly bị loại bỏ và mang nó đến cho khuôn mặt của mình. Nó mùi của Asami Dunhill thuốc lá, trộn với một whiff của ông cologne 10.000 ¥.Vô lý giá cho một chai của cologne-là điều cuối cùng các nhiếp ảnh gia nghĩ rằng trước khi ông tìm thấy vòi nước của ông cứng một lần nữa. Chết tiệt, ông là nhận được một ít nhạy cảm.Slowly, Akihito sat on the couch. Legs spread slightly; he traced his fingers to his stomach before moving lower to his cock. He brought Asami's shirt to his face, inhaling its scent as he stroked his cock slowly. His own hands weren't as satisfying and they're a poor comparison compared to his lover's experienced hands but he supposed that will have to do for the time being since he was desperate.The faint knock on his door had his hands retreated almost immediately. "Takaba sama? The concierge just called to inform that they have cleared Takato san and Kou san to enter.""Takaba sama, are you all right?" Toru asked again.Jolting back to his senses, Akihito flung the garment on the floor, mortified with his own actions. "Yeah, I—I'm changing my clothes!" he replied as he dressed hastily, donning a white singlet paired with a sweater and shorts.The doorbell rang just in time Akihito came out of the bedroom. Combing his damp hair with his fingers, he brushed the locks that fell on his face aside, pushing it to the back."I'll open it," he mumbled at Toru who bowed at his request."Akihito! Are you all right?" Takato gripped Akihito's shoulders the minute he opened the door."What happened to you?" Kou asked, draping an arm around Akihito, eyeing him curiously."There's no need to be worried, I merely fractured my left ribs –""You fractured your ribs?" Kou and Takato exclaimed. "How?" Both asked simultaneously."Một cầu thủ bóng chày vô tình nhấn tôi với bóng," Akihito nói dối trơn tru. Ông ghét nói dối với bạn bè tốt nhất của mình. Ông ta có là không có giúp đỡ với nó, biết rằng sự thật sẽ gây ra hoảng sợ không cần thiết.Kou phát hành Akihito, lắc đầu. "Bạn đang giống như một nam châm để sự kiện đáng tiếc. Chỉ hai tháng trước, bạn nói với chúng tôi rằng bạn đã nhận được mười mũi khâu trên trán của bạn cho rơi xuống cầu thang."Phải, Akihito đã quên rằng ông đã sử dụng lý do gì đó khi ông bị thương tại Sion sau khi ông đã bị đánh đập bởi hai nhân viên đã cố gắng để ăn cắp từ công ty của Asami."Tôi nghĩ rằng bạn nên đi đến đền với chúng tôi, Akihito. Có được cho mình một nét duyên dáng bảo vệ hoặc một cái gì đó,"Takato đề nghị.Akihito đã thực hiện một khuôn mặt. "Takato, bạn nghiêm túc tin rằng những sự quyến rũ làm việc?"Kou và Takato loại bỏ giày của họ tại genkan và theo sau Akihito bên trong để phòng."Những người hiểu biết? Bạn dường như được bị tổn thương tất cả thời gian mặc dù bạn có Toru san Pro-"Takato kéo.Tự hỏi những gì làm cho bạn bè của mình dừng lại; Các nhiếp ảnh gia quay lại và tìm thấy bạn bè của mình gawking tại Phòng sinh hoạt chung với của miệng rộng mở.Akihito hiểu phản ứng của bạn bè của mình; ông đã chia sẻ những suy nghĩ tương tự khi ông lần đầu tiên vào căn hộ. Ông nhớ như thế nào đôi mắt của mình gần popped ra từ kích thước của căn hộ. Thêm vào đá hoa đắt tiền sàn, nhập khẩu đồ nội thất và đèn mờ để cung cấp một bầu không khí thư giãn, penthouse là một ước mơ để Akihito."Kou, Takato!" Akihito vẫy tay vào họ, cố gắng để có được sự chú ý của họ."Akihito, đây là nơi sinh sống của bạn?" Kou hỏi khi ông cuối cùng đã có thể trả lời.Các nhiếp ảnh gia trang, đi bộ đến khu vực tiếp khách. "Nó là chỉ là một căn hộ""Điều này là không chỉ là một căn hộ," Kou khác, vẫn còn dumbfounded.Akihito đã dẫn bạn bè của mình để khu vực tiếp khách. Kou và Takato hạ xuống cơ thể của họ trên ghế nhập khẩu nhẹ nhàng, nếu như họ đang ngồi trên kính."Ah, đây là sô cô la của bạn," Takato nói innocently, đi qua một túi giấy để Akihito."Takato!" Akihito scolded, đôi mắt của mình một cách nhanh chóng darted tại Toru biểu hiện mà thậm chí không flicker."Những gì?"Kou cười. "Bạn phải thận trọng, Takato! Đó là Asami san sôcôla.""Kou!" Akihito hissed.Cậu bé tóc tối lớn lên bàn tay của mình. "Rất tiếc, xin lỗi, Akihito! Oh, và bạn không phải trả tiền cho chúng tôi trở lại. "Các nhiếp ảnh gia lớn lên lông mày của mình trong ngạc nhiên. "Tại sao không?""Bởi vì chúng tôi đã đi đến Marukoshi và người quản lý, Suzuki san công nhận chúng tôi và nói với chúng tôi rằng chúng tôi không phải trả tiền."Slapping một bàn tay trên trán của mình, Akihito groaned. "Tại sao bạn đã có để mua tại Marukoshi?""Chúng tôi đã cố gắng tìm kiếm đầy rượu sôcôla ở khắp mọi nơi nhưng không thể!""Tôi nên đã biết. Đã làm bạn nói cho anh ta cho người mà bạn đã mua nó cho?"Kou trầy xước khuôn mặt của mình, tìm có tội. "Vâng, chúng tôi sắp xếp của nói với ông bởi vì ông đã giúp đỡ chúng tôi viết thẻ ngày Valentine.""Nó không phải là lỗi của chúng tôi!" Takato phản đối khi Akihito thu hẹp mắt của mình vào khe hở. "Suzuki san đã ngạc nhiên khi chúng tôi nói với ông nó đã cho Asami san vì vậy chúng tôi đã nói với ông rằng bạn gửi cho chúng tôi để mua sôcôla."Bây giờ mọi người đều biết rằng ông có sôcôla cho Asami, Akihito sulked."Xin lỗi, Akihito," Kou và Takato clapped bàn tay của họ với nhau.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

"Tất nhiên tôi không phải là một người phụ nữ, Kou không!", Akihito buột miệng nói ra. "Người phụ nữ hay không, nó sẽ không làm tổn thương để có được anh ta một số sôcôla," Kou trêu chọc, "Bên cạnh đó, không phải là nó công việc của một người yêu để làm một cái gì đó như thế "? Akihito cố gắng tưởng tượng Asami cắn chocolate, đường xoáy lưỡi của mình xung quanh các sô cô la, mút lấy nó - chỉ bằng cách suy nghĩ của nó làm cậu khó. Chết tiệt, bây giờ tôi là một kẻ hư hỏng lớn quá. Thứ tự mình dừng lại với những tưởng tượng tình dục của mình, ông đã nhanh chóng đổi chủ đề, "Vì vậy, bạn hoặc là bạn không được tự do ngày hôm nay?" "Tất nhiên là tôi rảnh. Takato là, . Không giống như các bạn quá, chúng tôi không có một người yêu - " "Great" Akihito bị gián đoạn. "Tôi có thể không thực sự được gặp các bạn bên ngoài, bạn có thể đi qua để thay thế?" "Hãy lại, như trong căn hộ của bạn?" Akihito đứng lên một cách cẩn thận, cẩn thận không để gây căng thẳng không cần thiết trên sườn chữa bệnh của mình. "Ừ, có thể không?" "S -. chắc chắn" Kou có vẻ không chắc chắn. "Bạn có chắc không? Tôi có nghĩa là chúng ta sẽ không muốn xen vào thời gian của bạn với Asami san." Akihito chuyển đến phòng khách. Toru, lúc đó đang ở chỗ bình thường của mình, đứng lên và cúi chào anh. "Kou, bạn đang không giống như chính mình", Akihito cười và vẫy tay ​​với Toru như một lời chào. "Nếu nó giúp giảm bớt lo lắng của bạn, Asami không vào." Kou cười khúc khích. "Và ở đây tôi đang cố gắng để được ân cần, nghĩ rằng bạn muốn chi tiêu một số khoảnh khắc Dovey lovey với Asami san của bạn." Màu ngập má Akihito. "Tôi sẽ không chi tiêu nó với anh ta!" "Chill, Aki-chan, tôi chỉ đang trêu chọc," Kou gần như thầm. Akihito chấp nhận một ly nước từ Toru. "Cơ hội cuối cùng, bạn có muốn đi không?" "Tất nhiên! Chúng tôi muốn kiểm tra vị trí của bạn ra cho lứa tuổi!" Kou nói nhiệt tình. "Tôi sẽ gọi Takato và chúng tôi sẽ mang lại cho bia!" Akihito nhấp một ngụm và đặt nó trên bàn. "Great tôi sẽ gửi địa chỉ cho bạn sau này, và Kou -!?" Akihito đứng lên từ chỗ ngồi của mình, di chuyển vào phòng ngủ. Anh không muốn Toru nghe những gì anh đang định hỏi. "Ừ?" "Bạn có thể giúp tôi mua một hộp sôcôla rượu đầy? Tôi sẽ trả tiền cho bạn sau này," anh thì thầm. Ông gần như có thể hình dung ra nụ cười ngớ ngẩn trên mặt Kou khi ông trả lời. "Bạn có thể đếm của chúng tôi để làm điều đó Chúng tôi thậm chí sẽ có nó gói quà tặng cho bạn.." "Không cần phải đi quá Chỉ cần bình thường -." Akihito nhỏ dần khi anh nghe thấy những giai điệu đơn điệu quen thuộc của điện thoại, chỉ Kou đã kết thúc cuộc gọi. "-will Làm," anh lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào điện thoại của riêng mình. Anh đã nhắn tin cho Kou địa chỉ và nhắc nhở anh đừng quá nhiệt tình với sôcôla mặc dù ông nghi ngờ bạn mình sẽ lắng nghe. Vâng, đó là giá trị một thử, Akihito nghĩ khi anh đi vào phòng tắm để tắm nhanh. Ông mất thời gian của mình với vòi sen, cẩn thận không để quá chà thân của mình, trong trường hợp ông muốn làm tổn thương chính mình. Khi ông đã được thực hiện, ông toweled khô và đứng trước gương. Các đèn chiếu sáng tại các tủ quần áo cho phép anh ta để có một cái nhìn gần gũi hơn với xương sườn bị gãy của mình. Các nở trên khuôn mặt của ông hầu như đã được chữa lành nhưng xương sườn của mình là một câu chuyện khác. Trong khi anh cảm thấy tốt hơn, ông không ở đỉnh cao của mình. Nhẹ nhàng, anh chọc một ngón tay vào nó, thử nghiệm nếu nó làm tổn thương -. Và nhăn mặt một chút khi anh cảm thấy những cơn đau âm ỉ Như Akihito kéo ra singlet và quần short yêu thích của mình, đôi mắt anh bắt gặp cái nhìn của áo sơ mi trắng Asami của treo trên khu vực ngồi, cùng một ông mặc để làm việc ngày hôm qua. Khuôn mặt của nhiếp ảnh gia đỏ mặt, nhớ Asami đã cởi cúc áo mình và quay lưng đối mặt với anh. Akihito đã giả vờ ngủ rồi nên ông đập một mắt mở để ăn cắp những cái nhìn tại các yakuza. Ông không nhìn thấy tay ​​của Asami nhưng sau đó một lần nữa, ông không phải nhìn thấy dài, những ngón tay gầy của người yêu anh biết làm thế nào anh cởi quần áo. Ông đã có những ngón tay và các phong trào thuộc lòng. Vẫn trần truồng, ông đi về phía chiếc ghế dài, cầm chiếc áo vô tình bị loại bỏ và đưa nó lên khuôn mặt của mình. Nó có mùi của thuốc lá Dunhill Asami của, trộn với một luồng hơi của 10.000 ¥ nước hoa của mình. Vô lý giá cho một chai nước hoa - là điều cuối cùng các nhiếp ảnh gia đã nghĩ trước đó ông đã tìm thấy vòi nước của ông cứng lại. Chết tiệt, anh nhận được một chút nhạy cảm. Dần dần, Akihito ngồi trên chiếc ghế dài. Chân lan nhẹ; ông bắt nguồn từ những ngón tay của mình vào bụng trước khi di chuyển thấp hơn để vòi nước của ông. Ông đã đem áo Asami để khuôn mặt của mình, hít vào mùi hương của nó khi ông vuốt ve vòi nước của ông từ từ. Bàn tay của mình không được như ý và họ là một so sánh kém hơn so với bàn tay của người yêu anh có kinh nghiệm nhưng ông cho rằng sẽ phải làm trong thời gian này kể từ khi ông đã tuyệt vọng. Những tiếng gõ mờ nhạt trên nhà ông tay rút lui gần như ngay lập tức . "Takaba sama? Các hướng dẫn khách vừa gọi để thông báo rằng họ đã xóa Takato san và Kou san đi vào." "Takaba sama, anh có sao không?" Toru hỏi lại lần nữa. jolting lại cảm giác của mình, Akihito ném quần áo trên sàn nhà, xấu hổ với hành động của mình. "Yeah, I-Em thay quần áo của tôi!" ông trả lời khi anh mặc vội vàng, mặc một áo nịt trắng kết hợp với một chiếc áo len và quần short. Tiếng chuông cửa vang lên chỉ trong thời gian Akihito đã ra khỏi phòng ngủ. Chải tóc ướt của mình với ngón tay của mình, ông gạt khóa rơi trên khuôn mặt của mình sang một bên, đẩy nó để lại. "Tôi sẽ mở nó," anh lầm bầm ở Toru người cúi đầu theo yêu cầu của ông. "Akihito! Bạn có tất cả các quyền ? " Takato nắm chặt vai Akihito phút anh mở cửa. "Những gì đã xảy ra với bạn?" Kou hỏi, che chắn một cánh tay quanh Akihito, nhìn cậu một cách tò mò. "Không cần phải lo lắng, tôi chỉ bị gãy xương sườn bên trái của tôi -" "Bạn bị gãy xương sườn của bạn"? Kou và Takato kêu lên. "Làm thế nào?" Cả hai yêu cầu cùng một lúc. "Một cầu thủ bóng chày vô tình đánh tôi với trái bóng," Akihito nói dối trơn tru. Cậu ghét nói dối với người bạn tốt nhất của mình. Anh nghĩ không có giúp nó, biết rằng sự thật sẽ gây ra hoảng loạn không cần thiết. Kou phát hành Akihito, lắc đầu. "Bạn đang như một nam châm để sự việc đáng tiếc. Chỉ hai tháng trước đây, bạn đã nói với chúng tôi rằng bạn nhận được mười mũi khâu trên trán của bạn để rơi xuống cầu thang." Phải, Akihito đã quên rằng ông đã sử dụng cái cớ rằng khi ông bị thương tại Sion sau khi ông bị đánh đập bởi hai nhân viên đã cố gắng để ăn cắp từ công ty của Asami. "Tôi nghĩ rằng bạn nên đi đến đền với chúng tôi, Akihito. Có được cho mình một nét duyên dáng bảo vệ hoặc một cái gì đó," Takato đề nghị. Akihito đã thực hiện một khuôn mặt. "Takato, bạn nghiêm túc tin rằng những nét quyến rũ làm việc?" Kou và Takato tháo giày của họ tại genkan và tiếp Akihito bên trong phòng khách. "Ai biết được? Bạn dường như bị tổn thương tất cả thời gian ngay cả khi bạn có Toru san pro - "Takato dần. Tự hỏi những gì làm cho bạn bè của mình dừng lại; các nhiếp ảnh gia quay lại và thấy 'trố mắt ở phòng khách với miệng rộng mở. bạn bè của mình Akihito hiểu bạn bè của mình "phản ứng; ông đã chia sẻ những suy nghĩ tương tự khi ông lần đầu tiên bước vào căn hộ. Hắn nhớ lại, đôi mắt của ông gần như bật ra từ kích thước của căn hộ. Thêm vào sàn đá cẩm thạch đắt tiền, đồ nội thất nhập khẩu và mờ ánh sáng để cung cấp một bầu không khí thư giãn, các căn hộ penthouse là một giấc mơ để Akihito. "Kou, Takato!" Akihito vẫy tay ​​với họ, cố gắng để có được sự chú ý của họ. "Akihito, đây là nơi bạn sống?" Kou hỏi khi cuối cùng anh có thể trả lời. Các nhiếp ảnh gia đỏ mặt, đi bộ đến khu vực ngồi. "Nó chỉ là một căn hộ -" "Điều này là không chỉ là một căn hộ", Kou khác nhau, vẫn chết lặng. Akihito dẫn bạn bè của mình đến khu vực ngồi. Kou và Takato hạ cơ thể của họ trên chiếc ghế dài nhập khẩu một cách nhẹ nhàng, như thể họ đang ngồi trên kính. "Ah, đây chính là sôcôla của bạn," Takato nói ngây thơ, đi qua một túi giấy để Akihito. "Takato!" Akihito mắng, đôi mắt của ông nhanh chóng lao vào Toru có biểu hiện thậm chí không nhấp nháy. "Cái gì?" Kou cười. "Bạn đang nghĩ đến là người cẩn thận, Takato! Đó là sôcôla Asami san." "Kou!" Akihito rít lên. Cậu bé tóc đen giơ tay lên. "Rất tiếc, xin lỗi, Akihito! Oh, và bạn không phải trả tiền cho chúng tôi trở lại." Các nhiếp ảnh gia nhướn mày trong ngạc nhiên. "Tại sao không?" "Bởi vì chúng tôi đã đi đến Marukoshi và người quản lý, Suzuki san nhận ra chúng tôi và nói với chúng tôi rằng chúng tôi đã không phải trả tiền." Tát một tay lên trán, Akihito rên rỉ. "Tại sao bạn phải mua ở Marukoshi?" "Chúng tôi đã cố gắng tìm kiếm cho sôcôla rượu đầy khắp nơi nhưng không thể!" "Tôi phải biết. Bạn đã nói với anh ấy cho người mà bạn đã mua nó cho?" Kou trầy xước mặt , nhìn tội. "Vâng, chúng tôi loại nói với anh vì anh đã giúp chúng tôi viết thẻ Ngày 'Valentine." "Đó không phải là lỗi của chúng tôi!" Takato phản đối khi Akihito nheo mắt vào khe hở. "Suzuki san đã rất ngạc nhiên khi chúng tôi nói với ông ta, đó là cho Asami san vì vậy chúng tôi đã phải nói với anh ta rằng bạn gửi cho chúng tôi để mua sôcôla." Bây giờ mọi người đều biết rằng ông đã tặng socola cho Asami, Akihito hờn dỗi. "Xin lỗi, Akihito," Kou và Takato vỗ tay của họ với nhau.































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: