International Journal of Politics, Culture and Society, Vol. 16, No. 3 dịch - International Journal of Politics, Culture and Society, Vol. 16, No. 3 Việt làm thế nào để nói

International Journal of Politics,

International Journal of Politics, Culture and Society, Vol. 16, No. 3, Spring 2003 ( C ° 2003)
I. Strategies
Street Foods: Traditional Microenterprise in a
Modernizing World
Irene Tinker¤,y
Action-research projects focused on poor women both collect information
and design interventions to improve their livelihood. This approach is illustrated
by studying street food vendors in Iloilo, Philippines. Findings document
the importance of street foods as a source of income and of food.
Interventions to improve both safe food handling and income were proposed
and tested in Iloilo and Manila; a revisit after a decade shows their
long-term impact on the vendors. Overall, this and six other studies comprising
the street food project influenced policy changes by municipal, national,
and international agencies and organizations. The conclusions challenge theoretical
assumptions held by economists concerning the informal sector and
by feminists regarding the family.
KEYWORDS: street foods; microinterprise; action-research; food safety; Philippines.
INTRODUCTION
Street foods are a universal phenomenon, found along dusty paths of
Nigerian markets, among upscale shops of Metro Manila, and on the streets
of New York City. From the earliest times, enterprising women and men
have prepared food to sustain traders whether they traveled to neighboring
villages or distant countries (Conlon, 1995). Today, street foods provide
an essential source of inexpensive ready-to-eat food for workers of every
class and occupation (Tinker, 1999). Women and men, who make and sell
ready-to-eat food on the street, provide significant income for themselves
and their families. Generally, the number of street vendors increases with
¤Professor Emerita, University of California, Berkeley, CA.
yCorrespondence should be directed to Irene Tinker, 2759 NW Pettygrove St., Portland, OR
97210; e-mail: newepoch@igc.org.
331
0891-4486/03/0300-0331/0 C ° 2003 Human Sciences Press, Inc.
332 Tinker
modernization as traditions of eating at home break down in the face of
urban sprawl, transportation congestion, and as the number of school-age
children increases. Yet early policies of both governments and international
agencies sought to eradicate the sector decrying the food as unsanitary and
the vendors as a nuisance.
In the 1970s, scholars, who were influenced by a series of studies funded
by the International Labour Organization (ILO), dismissed vendors because
they were part of the informal sector that would disappear with the progress
of capitalism. In response, international development agencies commissioned
reports that viewed small-scale ventures as incipient entrepreneurship.
Both camps ignored micro and family enterprises, in which women
often play a significant role. They even decried women sellers as “preentrepreneurial”
because they used their income to feed and clothe their
families instead of reinvesting their profits.
Such misguided assumptions were typical among economic development
theorists. The women in development movement was a reaction to the
biased views that women do not work despite that fact that they performed
nearly half of agricultural labor in developing countries and grew some 80
percent of food in sub-Saharan Africa, albeit without remuneration. It was
assumed that women needed money to purchase goods and pay school fees
as subsistence economies evolved into monetized systems. Early efforts of
middle-class women, native or foreign, began to teach rural women to knit
and sew, another misguided assumption about women’s cultural roles. Very
few of these projects produced an income, although the organizing effects
did have a profound impact (Tinker, 1990).
In search of activities in which women earned income as microentrepreneurs,
The Equity Policy Center (EPOC), a feminist think tank
I had started, initiated a multi-country study of women and street foods
in order to counter these stereotypes about women’s economic roles. We
sought women researchers to work with in the countries that were under
study. Despite being told that no such competent researchers existed, we
found women to carry out the fifteen-month research protocol; they sharpened
their empirical skills as we learned their local cultures. Our findings
challenged some of EPOC’s own assumptions: we wished to document how
women earned money on their own. Street foods turned out to be a family
enterprise in Asia and Egypt; only in sub-Saharan Africa, or where African
traditions were strong, did women and men maintain separate enterprises
and budgets.
As activist members of EPOC, we proposed to not merely study street
foods but to use our findings the findings to identify, in concert with our
local advisory committees, interventions that would improve the income of
vendors or enhance the safety of the food they sold. We used the advisory
Street Foods: Traditional Microenterprise in a Modernizing World 333
committees to legitimate our work in provincial towns, where such research
was uncommon, and informed the mayors why our local staff interviewed
vendors. Except for Bangladesh, where we had to use mixed teams for cultural
reasons, interviewers were local women with secondary school or university
degrees. A local woman professional was involved in each study and
acted as EPOC’s liaison to the committee.
I have been able to document the long-term impact of EPOC’s street
food study, having returned to research sites after a decade. The full story
of the project shows how action research can change policies at the city,
national, and international levels. Our findings challenge many theoretical
assumptions about the nature of the informal sector, goals of microentrepreneurs,
realities of food safety, and the intertwining of work and
living of women and men.1
DESIGNING THE STREET FOODS STUDY
In the mid 1970s, the ILO and the development community ignored
microenterprises. Research on informal food marketing was, therefore, limited
to anthropological studies of market women, primarily in West Africa.
Ready-to-eat foods were considered snacks, a minor activity hardly worth
studying. In the absence of data, it was impossible to focus on women vendors
without first studying the street food industry itself. To emphasize the
importance of the study, I named it Street Foods.
Our research project was much more complex than we anticipated.
For example, how should a street food be defined? Our original definition
included any minimally processed food sold on the street for immediate
consumption. In practice, the definition of certain foods was not clear-cut.
Was fresh fruit a street food? A large bunch of bananas was considered a
market commodity but a woman selling servings of one or two banana along
the street was selling street foods. What about food that is not swallowed,
such as chewing gum or pan (beetle nut with lime and spices) in Bangladesh,
or kolanuts in Nigeria? Since we did not include cigarettes, we also excluded
chewing foods although the saliva is swallowed.
After much debate, we decided to focus on actual vendors, whether
mobile or stationary, and to study them by what they sold, their location,
and the time of day. Thus we interviewed vendors in and around markets,
but also near schools and bus stops, in squatter settlements, and in middleclass
neighborhoods. We did not study “invisible street foods,” which were
prepared in office buildings and did not go through streets. Nor did we
collect data on processors of foods unless they were also sellers. Women in
Indonesia, who made steamed rice delicacies for other vendors were evident
334 Tinker
but uncounted. Along with catering in homes, these activities have yet to be
widely researched although they represent a significant part of urban feeding
patterns.
To find out who actually made the food or cleaned up dishes, staff observed
a select number of vendors for a week. Using this technique, we
learned how many stalls were used for sleeping, how vendors fed their extended
families, and how often street food vending was simply one of many
survival strategies for poor, and not so poor, families.We tested the food for
major contaminants. And we polled customers. To illustrate the complexity
of the research and to present to the reader some sense of vendors and their
enterprises, I will present details of the EPOC research in the Philippines.
The final section of the paper describes overall findings, illustrating the importance
of primary research as a basis for framing projects to assist poor
women and men in improving their livelihood. The EPOC project documents
that it is critical to avoid the imposition of theories or cultural biases
in conducting research. Data from the project challenge many prevailing assumptions
about intrahousehold cooperation, the character of the informal
sector, importance of credit for micro-enterprise, motivations and practices
of micro-entrepreneurs, and profitability of the trade. The paper concludes
with an exploration of the future of the street foods trade as markets become
increasingly global.
STREET FOODS IN THE PHILIPPINES
Women in Southeast Asia participate and frequently dominate commercial
activities. Prevailing cultural norms in the region privilege careers
in government, religion, and military, leaving less prestigious activities to
women. These attitudes persist despite differences in dominant religions,
which strongly affect other basic institutions such as marriage. Catholicism
in the Philippines discourages divorce; women work to support their families
while men often take poorly paid jobs that carry more status. Women
venders reflect these norms: they work to support the family using profits
to invest in their children, not their business. Whenever women work long
hours to earn income, the demand for prepared food grows as time pressure
on women increases. Because many women work at home or nearby, street
food enterprises are as often located in the neighborhoods as in conges
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Các tạp chí quốc tế của chính trị, văn hóa và xã hội, Vol. 16, No. 3, mùa xuân năm 2003 (C ° 2003)I. chiến lượcThức ăn đường phố: Những truyền thống trong mộtHiện đại hoá thế giớiIrene Tinker¤, yDự án nghiên cứu hành động tập trung vào người nghèo phụ nữ cả hai thu thập thông tinvà thiết kế các can thiệp để cải thiện sinh kế của họ. Cách tiếp cận này được minh họabằng cách nghiên cứu nhà cung cấp thức ăn đường phố trong Iloilo, Philippines. Những phát hiện tài liệutầm quan trọng của đường phố thực phẩm như là một nguồn thu nhập và thực phẩm.Các can thiệp để cải thiện an toàn thực phẩm xử lý và thu nhập đã được đề xuấtvà thử nghiệm trong Iloilo và Manila; một thăm lại sau khi một thập kỷ Hiển thị của họtác động lâu dài trên các nhà cung cấp. Tổng thể, điều này và sáu các nghiên cứu khác bao gồmdự án thức ăn đường phố chịu ảnh hưởng thay đổi chính sách của municipal, quốc gia,và các cơ quan quốc tế và tổ chức. Thách thức kết luận lý thuyếtgiả định được tổ chức bởi các nhà kinh tế liên quan đến các lĩnh vực không chính thức vàbởi bênh vực phụ nữ liên quan đến gia đình.Từ khóa: đường phố thực phẩm; microinterprise; nghiên cứu hành động; an toàn thực phẩm; Philippines.GIỚI THIỆUĐường phố thực phẩm là một hiện tượng phổ quát, tìm thấy dọc theo các con đường đầy bụi củaThị trường Nigeria, trong số các cửa hàng cao cấp của Metro Manila, và trên đường phốthành phố New York. Từ thời gian sớm nhất, với doanh nghiệp phụ nữ và nam giớiđã chuẩn bị thực phẩm để duy trì thương nhân cho dù họ đi du lịch lân cậnlàng hoặc xa nước (Conlon, 1995). Ngày nay, đường phố thực phẩm cung cấpmột nguồn quan trọng của thực phẩm đã sẵn sàng để ăn rẻ tiền cho người lao động của mỗilớp học và nghề nghiệp (Tinker, 1999). Phụ nữ và nam giới, những người làm và bánsẵn sàng để ăn thức ăn trên đường phố, cung cấp thu nhập đáng kể cho mìnhvà gia đình của họ. Nói chung, số lượng các nhà cung cấp đường phố tăng với¤Professor emerita, đại học California, Berkeley, CA.yCorrespondence nên được hướng dẫn đến Irene Tinker, 2759 NW Pettygrove St., Portland, OR97210; e-mail: newepoch@igc.org.3310891-4486/03/0300-0331/0 C ° 2003 nhân khoa học báo chí, Inc332 tinkerhiện đại hóa như là truyền thống ăn uống tại nhà nghỉ xuống trong face củađô thị sprawl, tắc nghẽn giao thông vận tải, và khi số tuổi đi họctrẻ em tăng. Tuy nhiên, các chính sách đầu của cả hai chính phủ và quốc tếCác cơ quan tìm cách tiêu diệt các lĩnh vực decrying thực phẩm như mất vệ sinh vàCác nhà cung cấp như là một phiền toái.Trong thập niên 1970, học giả, những người bị ảnh hưởng bởi một loạt các nghiên cứu tài trợbởi tổ chức lao động quốc tế (ILO), bác bỏ nhà cung cấp bởi vìhọ là một phần của khu vực không chính thức sẽ biến mất với sự tiến bộchủ nghĩa tư bản. Đáp lại, các cơ quan phát triển quốc tế đưa vào hoạt độngbáo cáo xem liên doanh quy mô nhỏ như ly tinh thần kinh doanh.Cả hai trại bỏ qua các doanh nghiệp vi mô và gia đình, trong đó phụ nữthường xuyên đóng một vai trò quan trọng. Họ thậm chí trích phụ nữ người bán như "preentrepreneurial"bởi vì họ sử dụng thu nhập của họ để nuôi và Hôp, quần áo của họgia đình có thay vì reinvesting lợi nhuận của họ.Giả định sai lầm như vậy là điển hình trong phát triển kinh tếCác nhà lý thuyết. Phụ nữ trong phong trào phát triển là một phản ứng với cácthiên vị quan điểm rằng phụ nữ không hoạt động mặc dù đó là thực tế mà họ thực hiệngần một nửa các lao động nông nghiệp trong nước đang phát triển và phát triển một số 80phần trăm của thực phẩm trong tiểu vùng Sahara Châu Phi, mặc dù không có thù lao. Nó đãgiả định rằng phụ nữ cần tiền để mua hàng hóa và trả tiền học phínhư là nền kinh tế tự cung tự cấp phát triển thành nhiều hệ thống. Các nỗ lực đầu tiên củaphụ nữ tầng lớp trung lưu, nguồn gốc hoặc nước ngoài, đã bắt đầu để dạy cho các phụ nữ nông thôn để Đanvà may, một giả định sai lầm về vai trò của phụ nữ văn hóa. Rấtvài trong số các dự án sản xuất một thu nhập, mặc dù các tổ chức hiệu ứngđã có một tác động sâu sắc (Tinker, 1990).Trong tìm kiếm hoạt động trong đó phụ nữ kiếm được thu nhập như doanh,Trung tâm chính sách vốn chủ sở hữu (EPOC), một nữ quyền nghĩ rằng xe tăngTôi đã bắt đầu, bắt đầu một nghiên cứu đa quốc gia của phụ nữ và đường thực phẩmđể truy cập những khuôn về vai trò kinh tế của phụ nữ. Chúng tôiTìm kiếm các nhà nghiên cứu phụ nữ để làm việc với trong các quốc gianghiên cứu. Mặc dù được nói rằng không có nhà nghiên cứu có thẩm quyền như vậy tồn tại, chúng tôitìm thấy các phụ nữ để thực hiện các giao thức tháng mười lăm nghiên cứu; họ mài nhọncác kỹ năng kinh nghiệm như chúng tôi đã học được của nền văn hóa địa phương. Những phát hiện của chúng tôithách thức một số giả định của EPOC: chúng tôi muốn tài liệu như thế nàophụ nữ kiếm được tiền riêng của họ. Đường phố thực phẩm bật ra là một gia đìnhCác doanh nghiệp ở Châu á và Ai Cập; chỉ trong tiểu vùng Sahara Châu Phi, hoặc trong trường hợp Châu Phitruyền thống đã được mạnh mẽ, còn phụ nữ và người đàn ông duy trì các doanh nghiệp riêng biệtvà ngân sách.Là hoạt động thành viên của EPOC, chúng tôi đề xuất để không chỉ đơn thuần là nghiên cứu streetnhưng để sử dụng của chúng tôi phát hiện các kết quả để xác định, trong buổi hòa nhạc với các loại thực phẩm của chúng tôiỦy ban tư vấn địa phương, biện pháp can thiệp mà sẽ cải thiện thu nhập củanhà cung cấp hoặc tăng cường sự an toàn của các thực phẩm họ bán. Chúng tôi sử dụng tư vấnThức ăn đường phố: Những truyền thống trong một thế giới Modernizing 333Ủy ban để hợp pháp của chúng tôi làm việc tại thị trấn tỉnh, nơi như vậy nghiên cứuđược phổ biến, và thông báo các thị trưởng tại sao nhân viên của chúng tôi phỏng vấnnhà cung cấp. Ngoại trừ Bangladesh, nơi chúng tôi đã phải sử dụng hỗn hợp đội cho văn hóalý do, người phỏng vấn phụ nữ địa phương với trường trung học hoặc đại họcĐộ. Một chuyên gia người phụ nữ địa phương đã tham gia vào mỗi học vàhành động như liên lạc EPOC của Ủy ban.Tôi đã có thể tài liệu tác động lâu dài của đường phố của EPOCthực phẩm nghiên cứu, có trở lại để nghiên cứu các trang web sau một thập kỷ. Những câu chuyện đầy đủdự án cho thấy làm thế nào nghiên cứu hành động có thể thay đổi chính sách tại thành phố,cấp quốc gia, và quốc tế. Những phát hiện của chúng tôi thách thức nhiều lý thuyếtgiả định về bản chất của khu vực không chính thức, mục tiêu của doanh,thực tế của an toàn thực phẩm, và intertwining làm việc vàcuộc sống của phụ nữ và men.1THIẾT KẾ NGHIÊN CỨU THỨC ĂN ĐƯỜNG PHỐVào giữa thập niên 1970, ILO và cộng đồng phát triển bị bỏ quaMicroenterprises. Nghiên cứu về thực phẩm không chính thức tiếp thị là, do đó, giới hạnđể nghiên cứu nhân loại học của thị trường phụ nữ, chủ yếu ở Tây Phi.Sẵn sàng để ăn các loại thực phẩm được coi là đồ ăn nhẹ, một hoạt động nhỏ hầu như không có giá trịhọc tập. Nếu không có dữ liệu, nó đã không thể tập trung vào phụ nữ nhà cung cấpmà lúc đầu không theo học ngành công nghiệp thức ăn đường phố chính nó. Để nhấn mạnh cáctầm quan trọng của nghiên cứu, tôi đặt tên nó Street thực phẩm.Dự án nghiên cứu của chúng tôi là phức tạp hơn chúng tôi dự đoán.Ví dụ, làm thế nào nên thức ăn đường phố được định nghĩa? Định nghĩa ban đầu của chúng tôibao gồm bất kỳ thực phẩm chế biến tối thiểu được bán trên đường phố cho ngay lập tứctiêu thụ. Trong thực tế, định nghĩa của một số loại thực phẩm đã không rõ ràng.Trái cây tươi là một thức ăn đường phố? Một bó lớn của chuối được coi là mộtthị trường hàng hóa nhưng một người phụ nữ bán phần ăn của một hoặc hai chuối dọc theoCác đường phố đã bán thức ăn đường phố. Những gì về thực phẩm không phải là khó khăn,chẳng hạn như nhai kẹo cao su hoặc chảo (bọ cánh cứng hạt với chanh và gia vị) ở Bangladesh,hoặc kolanuts trong Nigeria? Kể từ khi chúng tôi đã không bao gồm thuốc lá điếu, chúng tôi cũng loại trừnhai thức ăn mặc dù nước bọt khó khăn.Sau nhiều cuộc tranh luận, chúng tôi quyết định tập trung vào các đại lý thực tế, cho dùđiện thoại di động hoặc văn phòng phẩm, và để nghiên cứu họ bằng những gì họ đã bán, vị trí của họ,và thời gian trong ngày. Vì vậy chúng tôi phỏng vấn nhà cung cấp trong và xung quanh thành phố thị trường,mà còn gần trường học và các điểm dừng xe buýt, trong khu định cư squatter, và trong middleclasskhu dân cư. Chúng tôi đã không nghiên cứu "vô hình đường phố thực phẩm," đượcchuẩn bị sẵn sàng trong các tòa nhà văn phòng và đã không đi qua đường phố. Cũng không phải đã làm chúng tôithu thập dữ liệu trên bộ xử lý thực phẩm trừ khi họ cũng đã là người bán. Phụ nữ trongIndonesia, người làm cơm món ngon cho các nhà cung cấp được hiển nhiên334 tinkernhưng vô. Cùng với dịch vụ ăn uống trong nhà, các hoạt động này vẫn chưanghiên cứu rộng rãi mặc dù họ đại diện cho một phần quan trọng của đô thị cho ănMô hình.Để tìm hiểu những người thực sự thực hiện các thực phẩm hoặc làm sạch lên các món ăn, nhân viên quan sátmột số lựa chọn của nhà cung cấp cho một tuần. Sử dụng kỹ thuật này, chúng tôihọc được bao nhiêu gian hàng đã được sử dụng cho ngủ, làm thế nào nhà cung cấp cho ăn của họ mở rộnggia đình, và thức ăn đường phố tần bán hàng tự động là chỉ đơn giản là một trong nhiềusự sống còn các chiến lược cho các gia đình nghèo, và không quá nghèo. Chúng tôi thử nghiệm thức ăn chochất gây ô nhiễm lớn. Và chúng tôi hỏi khách. Để minh họa cho sự phức tạpnghiên cứu và để trình bày cho người đọc một số ý nghĩa của nhà cung cấp và của họCác doanh nghiệp, tôi sẽ trình bày các chi tiết của nghiên cứu EPOC ở Philippin.Phần cuối cùng của bài báo mô tả kết quả tổng thể, minh hoạ tầm quan trọngCác nghiên cứu chính như một cơ sở cho khung dự án để hỗ trợ người nghèophụ nữ và nam giới trong việc cải thiện sinh kế của họ. Tài liệu dự án EPOCnó là rất quan trọng để tránh việc áp dụng lý thuyết hoặc văn hóa thành kiếntrong việc điều hành nghiên cứu. Dữ liệu từ các dự án thách thức nhiều giả định hiện hànhvề hợp tác intrahousehold, nhân vật của các không chính thứckhu vực kinh tế, tầm quan trọng của tín dụng cho micro-doanh nghiệp, động lực và thực tiễnmicro-doanh nghiệp, và lợi nhuận của thương mại. Bài báo kết luậnvới một thăm dò của tương lai thương mại đường phố thực phẩm như thị trường trở thànhngày càng toàn cầu.CÁC THỨC ĂN ĐƯỜNG PHỐ Ở PHILIPPINPhụ nữ tại đông nam á tham gia và thường xuyên thống trị thương mạihoạt động. Chỉ tiêu văn hóa hiện hành nghề nghiệp đặc quyền vùngtrong chính phủ, tôn giáo, và quân sự, để lại các hoạt động ít có uy tín đểphụ nữ. Những thái độ kiên trì bất chấp sự khác biệt trong tôn giáo chiếm ưu thế,mạnh mẽ mà ảnh hưởng đến các tổ chức cơ bản như hôn nhân. Công giáoở Philippin, không khuyên ly hôn; phụ nữ làm việc để hỗ trợ gia đình của họtrong khi người đàn ông thường có các công việc trả tiền kém thực hiện thêm tình trạng. Phụ nữVenders phản ánh các chỉ tiêu: họ làm việc để hỗ trợ gia đình bằng cách sử dụng lợi nhuậnđầu tư vào con cái của họ, không kinh doanh của họ. Bất cứ khi nào phụ nữ làm việc lâu dàigiờ để kiếm được thu nhập, nhu cầu đối với thực phẩm chuẩn bị phát triển như áp lực thời gianngày phụ nữ tăng. Bởi vì nhiều phụ nữ làm việc tại nhà hoặc ở gần đó, streetCác doanh nghiệp thực phẩm thường xuyên nằm trong các khu dân cư như trong conges
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tạp chí Quốc tế về Chính trị, Văn hóa và Xã hội, Vol. 16, số 3, mùa xuân 2003 (C ° 2003)
I. Chiến lược
đường Foods: Microenterprise truyền thống trong một
thế giới hiện đại hóa
Irene Tinker¤, y
án hành động-nghiên cứu tập trung vào phụ nữ nghèo cả thu thập thông tin
và thiết kế các can thiệp nhằm cải thiện sinh kế của họ. Cách tiếp cận này được minh họa
bằng cách nghiên cứu các nhà cung cấp thức ăn đường phố ở Iloilo, Philippines. Những phát hiện tài liệu
quan trọng của thức ăn đường phố là một nguồn thu nhập và thực phẩm.
Các can thiệp để cải thiện cả về xử lý an toàn thực phẩm và thu nhập đã được đề xuất
và thử nghiệm ở Iloilo và Manila; một lại sau một thập kỷ cho thấy họ
tác động lâu dài đối với các nhà cung cấp. Nhìn chung, đây và nghiên cứu khác bao gồm
các dự án thực phẩm đường phố bị ảnh hưởng bởi thay đổi chính sách, thành phố, quốc gia,
các cơ quan và quốc tế và các tổ chức. Các kết luận thách thức lý thuyết
giả định được tổ chức bởi các nhà kinh tế liên quan đến các lĩnh vực chính thức và
bởi vì phụ nữ liên quan đến gia đình.
KEYWORDS: thức ăn đường phố; microinterprise; hành động nghiên cứu; an toàn thực phẩm; Philippines.
GIỚI THIỆU
thức ăn đường phố là một hiện tượng phổ quát, được tìm thấy dọc theo con đường bụi bặm của
thị trường Nigeria, giữa các cửa hàng cao cấp của Metro Manila, và trên các đường phố
của thành phố New York. Từ thời xa xưa, phụ nữ và nam giới enterprising
đã chuẩn bị thức ăn duy trì thương nhân cho dù họ đi du lịch tới nước láng giềng
làng hoặc nước xa xôi (Conlon, 1995). Hôm nay, thức ăn đường phố cung cấp
một nguồn quan trọng của thực phẩm rẻ tiền sẵn sàng để ăn cho công nhân của mỗi
lớp và nghề nghiệp (Tinker, 1999). Phụ nữ và nam giới, những người thực hiện và bán
sẵn sàng để ăn thức ăn trên đường phố, đem lại thu nhập đáng kể cho bản thân
và gia đình của họ. Nói chung, số lượng các nhà cung cấp đường phố tăng với
¤Professor Emerita, Đại học California, Berkeley, CA.
yCorrespondence nên được chuyển đến Irene Tinker, 2759 NW Pettygrove St., Portland, OR
97.210; newepoch@igc.org: e-mail.
331
0891-4486 / 03 / 0300-0331 / 0 C ° 2003 Khoa học Nhân Press, Inc.
332 Tinker
, hiện đại hoá truyền thống của việc ăn ở nhà phá vỡ khi đối mặt với
sự mở rộng đô thị, giao thông vận tải tắc nghẽn, và khi số lượng các độ tuổi đi học
trẻ em tăng lên. Tuy nhiên, chính sách đầu của cả hai chính phủ và quốc tế
các cơ quan tìm cách diệt trừ ngành khai chỉ trích các thực phẩm như mất vệ sinh và
các nhà cung cấp như là một mối phiền toái.
Trong những năm 1970, các học giả, những người bị ảnh hưởng bởi một loạt các nghiên cứu được tài trợ
bởi Tổ chức Lao động quốc tế (ILO), nhà cung cấp bác bỏ bởi vì
họ là một phần của khu vực phi chính thức đó sẽ biến mất với sự tiến bộ
của chủ nghĩa tư bản. Đáp lại, các cơ quan phát triển quốc tế ủy
báo cáo rằng xem liên quy mô nhỏ như tinh thần kinh doanh mới chớm.
Cả hai trại bỏ qua doanh nghiệp nhỏ và gia đình, trong đó phụ nữ
thường đóng một vai trò quan trọng. Họ thậm chí còn công khai chỉ trích phụ nữ người bán như "preentrepreneurial"
vì họ đã sử dụng thu nhập của mình để ăn và quần áo của họ
gia đình thay vì tái đầu tư lợi nhuận của họ.
giả định sai lầm như vậy đã được điển hình trong phát triển kinh tế
lý thuyết. Những người phụ nữ trong phong trào phát triển là một phản ứng đối với
thành kiến rằng phụ nữ không làm việc bất chấp thực tế rằng chúng thực hiện
gần một nửa số lao động nông nghiệp ở các nước đang phát triển và tăng trưởng khoảng 80
phần trăm của thực phẩm ở tiểu vùng Sahara châu Phi, mặc dù không có thù lao. Nó được
giả định rằng phụ nữ cần tiền để mua hàng hóa và trả học phí
như các nền kinh tế tự cung tự cấp phát triển thành hệ thống kiếm tiền. Nỗ lực ban đầu của
phụ nữ trung lưu, có nguồn gốc hoặc nước ngoài, bắt đầu dạy cho phụ nữ nông thôn để đan
và may, một giả định sai lầm về vai trò văn hóa của phụ nữ. Rất
ít các dự án sản xuất một thu nhập, mặc dù các tác tổ chức
đã có một tác động sâu sắc (Tinker, 1990).
Trong cuộc tìm kiếm các hoạt động, trong đó phụ nữ kiếm được thu nhập như doanh nghiệp siêu nhỏ,
Trung tâm Equity Policy (EPOC), một think tank nữ quyền
tôi đã bắt đầu, khởi xướng một nghiên cứu đa quốc gia của phụ nữ và các loại thực phẩm đường phố
để chống lại những định kiến về vai trò kinh tế của phụ nữ. Chúng tôi
đã tìm cách nghiên cứu phụ nữ để làm việc với trong nước mà đã theo
học. Mặc dù bị nói rằng không có các nhà nghiên cứu có thẩm quyền như vậy tồn tại, chúng ta
tìm thấy phụ nữ để thực hiện thủ tục nghiên cứu mười lăm tháng; họ được mài sắc
kỹ năng thực nghiệm của họ như chúng ta đã học được các nền văn hóa địa phương của họ. Phát hiện của chúng tôi
thách thức một số giả định của riêng EPOC của: chúng tôi muốn ghi lại như thế nào
phụ nữ kiếm được tiền riêng của họ. Thức ăn đường phố hóa ra là một gia đình
doanh nghiệp ở châu Á và Ai Cập; chỉ ở châu Phi cận Sahara, châu Phi hoặc nơi
các truyền thống đều tăng mạnh, đã làm phụ nữ và nam giới duy trì doanh nghiệp riêng
và ngân sách.
Là thành viên hoạt động của EPOC, chúng tôi đề nghị không chỉ đơn thuần là học đường
thực phẩm, nhưng để sử dụng kết quả của chúng tôi phát hiện để xác định, trong buổi hòa nhạc với chúng tôi
ủy ban cố vấn địa phương, các can thiệp để cải thiện thu nhập của
các nhà cung cấp hoặc tăng cường sự an toàn của thực phẩm mà họ bán. Chúng tôi sử dụng tư vấn
đường Foods: Microenterprise truyền thống trong một thế giới hiện đại hóa 333
ủy ban để hợp pháp làm việc của chúng tôi tại các thị xã, nơi nghiên cứu như vậy
là không phổ biến, và thông báo cho các thị trưởng tại sao nhân viên địa phương của chúng tôi đã phỏng vấn
các nhà cung cấp. Ngoại trừ Bangladesh, nơi mà chúng tôi đã phải sử dụng đội hỗn hợp cho văn hóa
lý do, người phỏng vấn là phụ nữ địa phương với trường trung học hoặc đại học
độ. Một người phụ nữ địa phương chuyên nghiệp đã tham gia vào từng nghiên cứu và
hành động như liên lạc EPOC của các ủy ban.
Tôi đã có thể ghi lại tác động lâu dài của đường phố EPOC của
nghiên cứu thực phẩm, sau khi trở về địa điểm nghiên cứu sau một thập kỷ. Câu chuyện đầy đủ
của dự án cho thấy cách nghiên cứu hành động có thể thay đổi chính sách ở các thành phố,
quốc gia, và quốc tế. Phát hiện của chúng tôi thách thức nhiều lý thuyết
giả định về bản chất của khu vực phi chính, mục tiêu của doanh nghiệp siêu nhỏ,
thực tế về an toàn thực phẩm, và gắn bó của công việc và
cuộc sống của phụ nữ và men.1
THIẾT KẾ NGHIÊN CỨU STREET FOODS
Giữa những năm 1970, ILO và cộng đồng phát triển bỏ qua
doanh nghiệp siêu nhỏ. Nghiên cứu về tiếp thị thực phẩm chính thức được, do đó, hạn chế
để nghiên cứu nhân loại học của phụ nữ thị trường, chủ yếu ở Tây Phi.
Ready-to-ăn các loại thực phẩm được coi là món ăn nhẹ, một hoạt động nhỏ hầu như không có giá trị
nghiên cứu. Trong trường hợp không có dữ liệu, nó đã không thể tập trung vào các nhà cung cấp phụ nữ
mà không cần đầu tiên nghiên cứu ngành công nghiệp thực phẩm đường phố. Để nhấn mạnh
tầm quan trọng của nghiên cứu này, tôi đặt tên nó Phố Foods.
dự án nghiên cứu của chúng tôi là phức tạp hơn nhiều so với chúng tôi dự đoán.
Ví dụ, làm thế nào nên một món ăn đường phố được xác định? Định nghĩa ban đầu của chúng tôi
bao gồm bất kỳ thực phẩm chế biến tối thiểu bán trên đường phố cho ngay lập tức
tiêu thụ. Trong thực tế, các định nghĩa của các loại thực phẩm nhất định là không rõ ràng.
Là trái cây tươi là một thức ăn đường phố? Một bó lớn của chuối được coi là một
thị trường hàng hóa, nhưng một người phụ nữ bán phần một hoặc hai quả chuối dọc
đường phố là bán thức ăn đường phố. Những gì về thực phẩm mà không bị nuốt chửng,
như nhai kẹo cao su hoặc chảo (nut bọ cánh cứng với chanh và gia vị) ở Bangladesh,
hoặc kolanuts ở Nigeria? Vì chúng tôi không bao gồm thuốc lá, chúng tôi cũng loại trừ
nhai thức ăn mặc dù nước bọt được nuốt.
Sau nhiều cuộc tranh luận, chúng tôi quyết định tập trung vào các nhà cung cấp thực tế, cho dù
điện thoại di động hoặc cố định, và để nghiên cứu chúng bởi những gì họ bán ra, vị trí của họ,
và thời gian trong ngày. Vì vậy, chúng tôi đã phỏng vấn các nhà cung cấp trong và xung quanh thị trường,
nhưng cũng gần trường học và các điểm dừng xe buýt, tại khu định cư bất, và ở trung lưu
các vùng lân cận. Chúng tôi không nghiên cứu "thức ăn đường phố vô hình", mà đã được
chuẩn bị trong các tòa nhà văn phòng và đã không đi qua các đường phố. Và cũng không làm chúng tôi
thu thập dữ liệu trên bộ xử lý thực phẩm, trừ khi họ cũng là người bán hàng. Phụ nữ ở
Indonesia, những người làm món cơm hấp cho nhà cung cấp khác là hiển nhiên
334 Tinker
nhưng không đếm. Cùng với phục vụ tại nhà, các hoạt động này vẫn chưa được
nghiên cứu rộng rãi mặc dù họ đại diện cho một phần quan trọng trong nuôi dưỡng đô thị
kiểu mẫu.
Để tìm ra người thực sự được làm thức ăn hoặc làm sạch các món ăn, nhân viên quan sát thấy
một số lựa chọn của các nhà cung cấp trong một tuần. Sử dụng kỹ thuật này, chúng tôi
đã học được cách nhiều quầy hàng đã được sử dụng để ngủ, làm thế nào các nhà cung cấp thức ăn gia hạn như
gia đình, và mức độ thường xuyên đường phố bán hàng thực phẩm đơn giản chỉ là một trong nhiều
chiến lược sống còn đối với người nghèo và không nghèo, families.We thử nghiệm thức ăn cho
chính chất gây ô nhiễm. Và chúng tôi thăm dò ý kiến khách hàng. Để minh họa sự phức tạp
của việc nghiên cứu và trình bày cho người đọc một số ý nghĩa của các nhà cung cấp của họ và
các doanh nghiệp, tôi sẽ trình bày chi tiết về các nghiên cứu EPOC ở Philippines.
Phần cuối của bài báo mô tả những phát hiện tổng thể, minh họa tầm quan trọng
của nghiên cứu chính như một cơ sở cho khung dự án để hỗ trợ người nghèo
phụ nữ và nam giới trong việc cải thiện sinh kế của họ. Các tài liệu dự án EPOC
rằng nó là rất quan trọng để tránh sự áp đặt của các lý thuyết hoặc những thiên hướng văn hóa
trong việc tiến hành nghiên cứu. Dữ liệu từ các thách thức dự án rất nhiều giả định hiện hành
về hợp tác intrahousehold, nhân vật của thức
ngành, tầm quan trọng của tín dụng cho doanh nghiệp nhỏ, động lực và thực tiễn
của doanh nhân vi mô, và lợi nhuận của thương mại. Bài viết kết luận
với một thăm dò của tương lai của thương mại thức ăn đường phố như các thị trường trở nên
ngày càng toàn cầu.
FOODS STREET IN THE PHILIPPINES
phụ nữ trong khu vực Đông Nam Á tham gia và thường xuyên thống trị thương mại
hoạt động. Hiện hành chuẩn mực văn hóa trong sự nghiệp của vùng đặc quyền
trong chính phủ, tôn giáo, và quân sự, để lại các hoạt động ít có uy tín để
phụ nữ. Những thái độ này vẫn tồn tại bất chấp sự khác biệt về tôn giáo chi phối,
mà ảnh hưởng mạnh đến các tổ chức cơ bản khác như kết hôn. Công giáo
ở Philippines khuyến khích ly hôn; phụ nữ làm việc để hỗ trợ gia đình của họ
, trong khi những người đàn ông thường xuyên đi công việc lương thấp mà thực trạng hơn. Phụ nữ
venders phản ánh các chỉ tiêu: họ làm việc để hỗ trợ các gia đình sử dụng lợi nhuận
để đầu tư vào con cái của họ, không kinh doanh của họ. Bất cứ khi nào phụ nữ làm việc dài
giờ để kiếm thêm thu nhập, nhu cầu về thực phẩm chuẩn bị phát triển như thời gian áp lực
đối với phụ nữ tăng lên. Bởi vì nhiều phụ nữ làm việc tại nhà hoặc gần đó, đường phố
các doanh nghiệp thực phẩm đang là thường nằm trong các khu dân cư như trong conges
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: