So...

So..." Professor Dumbledore peered

So..." Professor Dumbledore peered at Harry over his half-moon spectacles. "You were raised by fairies, I understand."

Harry smiled up at the old man. He had taken an immediate liking to the Hogwarts headmaster with the lovely white hair and the twinkling blue eyes. And his wondrous beard! Not even gnomes had beards like that! The headmaster's beard was as long as his name, and that was saying something.

"Yes, I was raised by my friend Leaf." Harry reached out and petted Dumbledore's friend, a scarlet bird with a strange accent. "Excuse me, but I think your friend wants... fire-bread? I'm afraid I can't quite make out everything he is saying; he seems to speak a very old-fashioned dialect of Bird."

Dumbledore blinked at him. "You understand what Fawkes is saying? That's quite astonishing. I've never come across anyone who speaks Phoenix before... Yes, it is time for his mid-morning toast, isn't it? Here you go, Fawkes." He handed the bird a piece of toast from a plate on his desk. The bird thanked him politely, but suggested gently that the respected and venerable elder might consider guarding the bread's outlying areas against the ferocity of the flames in the future, if convenient.

"The toast is a little too burnt around the edges," translated Harry, and Dumbledore immediately tore off a less singed piece and offered it to his friend.

"Thank you, Harry. We may need you to translate for us again, Fawkes and I. I have been suffering from the unfortunate delusion that he preferred his toast well done, and I am most grateful to you for setting me straight." Dumbledore beamed at him. "Now, Harry, I trust you are settling in well here at Hogwarts? It must be quite different from what you are used to."

"A bit, yes," admitted Harry. "But it's all very pleasant, and the other Slytherin students are very friendly to Ron and me."

"Ah, yes. I dare say they are, all things considered." Dumbledore smiled a little behind his beard. "Speaking of your friend Mr. Weasley, I happened to run into him the other night. It seems that he is much given to wandering around this school at night, and that he takes particular pleasure in walking through locked doors. A skill he has learned from you, perhaps?"

Harry nodded. "Yes. Ron was ever so quick at learning how to do that. It's a very useful thing to know, of course."

"I'm sure it is." The headmaster nodded thoughtfully. "The thing is, Harry, it is sometimes safer not to walk through every locked door in sight. You never know what you will find on the other side. So I would strongly advise you and Mr. Weasley not to wander around the school at night. There may be parts of this castle that are not entirely safe for first year students, no matter how bright and clever they may be."

"Oh." Harry pondered this for a moment. "We will be very careful, then."

"Good." Dumbledore smiled at him. After a slight pause, he added: "I happened to come across your friend Mr. Weasley in one of the empty classrooms the other night, gazing into a very old mirror that was kept there."

"Oh, yes, he told me about that."

"Did he now?" Dumbledore studied Harry over the rim of his half-moon spectacles. "What did he tell you about that mirror?"

Harry shrugged. "I think he must have been sleepwalking a bit. He said that he saw himself in the mirror, only he was a fairy. I suppose he must have been dreaming, because he doesn't usually look much like a fairy at all."

Dumbledore smiled ever so slightly. "No, I don't suppose he does. What about you, Harry? Did you look into that mirror at all?"

Harry nodded. "Yes, Ron came and found me. He wanted me to see the mirror for myself."

"Did he?" Dumbledore leaned forward across his desk. "And you stood in front of the mirror as well? Tell me, Harry: What did you see when you looked into the mirror?"

Harry stared at the headmaster. Oh, dear. Dumbledore was very, very old, wasn't he? Perhaps he was becoming a little confused about things, the way fairies sometimes did when they turned three hundred or so?

Harry patted the headmaster's old wrinkled hand. "When I looked into the mirror, I saw me," he said gently. "That's how mirrors work, you see."

"You saw yourself?" Dumbledore gazed at him. "Only yourself, Harry?"

"Yes," said Harry patiently. "That's because I was the only one standing in front of the mirror, you see. If someone else had been standing next to me, I would have seen them too. That's how mirrors are. They work just like clear ponds, only better." He felt terribly bad for the old man who had forgotten something that simple and ordinary.

"I see." Dumbledore sat quite still for a moment and stroked his long snowy beard. Then he said: "You are quite a remarkable young wizard, Harry. In more ways than one..."

...

Harry enjoyed his classes a great deal, although there were a few unfortunate misunderstandings at times. Harry could never quite get the hang of the very odd charms that professor Flitwick was trying to teach them. He tried to get into the spirit of things and say funny words to feathers to make them fly, like Hermione did, but it seemed like an unnecessarily complicated way of doing things.

Hermione would sometimes catch him doing things a bit differently and speak a little sternly to him about it after class.

"Harry! Your feather was flying beautifully in Charms class again," she would say. "Except that I happened to hear the charm you used, and you said Wind Guards the Roses instead of Wingardium Leviosa."

Harry flushed a little. He didn't think anyone would have noticed. "I'm afraid I forgot the word we were supposed to use," he muttered. "It's so hard to remember all those long words."

Hermione stared at him. "But how did you make your feather fly if you didn't remember the right spell?"

Harry looked down. How terribly embarassing, to be caught cheating like this! Perhaps he should have tried a little harder to remember the right words. "Well, I just pushed the feather around with my magic. It's so much easier than remembering the right word for every little thing..."

"You just pushed the feather around with your magic?" repeated Hermione slowly. "But that's..." She paused, eyes on Harry's wand. "Harry? Where did you get that wand? It looks a little... different."

Harry showed her his wand. "I got it from a holly tree back home in the forest where I lived. The holly was actually very pleased that one of her twigs was going to go to school and learn magic. She was telling all her neighbors about it."

Hermione turned the wand over and over in her hand. "But Harry, this is a live piece of holly. Wands are usually made from dead wood, with a magical core inserted into them. What sort of core does your wand have?"

"Er..." Harry thought for a moment. "Tree sap?" He felt very confused. What else could you possible expect to find at the core of a piece of wood?

"Tree sap?" Hermione closed her eyes for a moment. Then she said: "Listen, Harry, I'm not sure if yours is a proper magical wand. Would you mind if I try it for a moment?"

"Of course!" Harry smiled at her.

"Let's see, then..." Hermione looked doubtfully at the wand. Then she gave it a little flick and said: "Avis!"

The next moment, the corridor filled with birds of every imaginable color and size, hundreds of them, thousands of them... Some were dark crimson, others gold or silver, emerald green, cobalt blue, or deep purple. They sparkled and glittered in the flickering light from the torches that lined the ancient corridor, and the sweetest birdsong Harry had ever heard filled the air.

Hermione stared at the birds, her eyes wide. "What... What species of birds are those? I have never seen anything like them before in my life..."

"I don't think they are birds of any particular species," said Harry and lifted a large turqouise and silver one off his head. "They seem to be quite new. You were the one who made them up, so I don't think they have any names yet. They are very lovely, though."

Hermione stared down at Harry's wand for a long moment. Then she smiled and said: "You know what? I think your wand is just perfect, even if it is a little different from everyone else's. Perhaps wands that are given to you by the trees themselves are the most magical ones after all. Finite Incantatem."

...

Harry liked all his new teachers a great deal. Professor McGonagall was very clever at speaking Cat, and she and Harry sometimes had animated Cat conversations in the hallways, which always made Draco Malfoy shudder a little if he happened to walk by. But Harry's favorite adult friend of all, after the desperately shy Professor Quirrell, was Hagrid. Hagrid lived in a little hut on the school grounds with his friend Fang, and he knew more about animals than anyone Harry had ever met. Hagrid couldn't talk to the animals in their own languages very well, but he managed to make himself widely understood with friendly grunts and a lot of patience.

Harry loved roaming through the forest behind Hagrid's hut and talking to all the friendly creatures he met there. In the beginning, Hagrid was a little hesitant about Harry walking around in the forest at night.

"Yeh shouldn't be in the forest alone at night, Harry," he exclaimed one night when he came upon Harry and the Sorting Hat fishing in a small forest stream in the moonlight.

"Mr. Potter is not alone!" said the Sorting Hat a little huffily. "Surely, you can see that he is accompanied by qualified school staff?"

Hagrid looked doubtfully at their little campfire, where a couple of trouts were already roasting over the flames. The Sorting Hat had brought along an old sword that worked perfectly as a roasting spit.

"Well..." Hagrid was still a little hesitant, but he ate one of the trouts Harry offered him with a good appetite. "I think it's still against the school rules fer students to be in the forest at night, Harry."

But when Harry explained to him what Leaf had said about the difference between Rules and Laws, Hagr
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Vì vậy..." Giáo sư Dumbledore peered tại Harry trên kính half-moon của mình. "Bạn đã được nâng lên bởi nàng tiên, tôi hiểu."Harry cười lên lúc ông già. Ông đã lấy một ý thích ngay lập tức với hiệu trưởng trường Hogwarts với mái tóc trắng đáng yêu và mắt lấp lánh màu xanh. Và râu tuyệt vời! Gnomes thậm chí không có râu như thế! Bộ râu của hiệu trưởng là miễn là tên của ông, và đó nói điều gì đó."Vâng, tôi đã được nâng lên bởi bạn bè của tôi lá." Harry đã đạt ra và petted người bạn của Dumbledore, một con chim đỏ tươi với một giọng lạ. "Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ rằng bạn muốn... cháy-bánh mì? Tôi sợ rằng tôi không thể khá tạo ra tất cả những gì anh ta nói; Ông có vẻ để nói chuyện một phương ngữ rất old-fashioned chim."Giáo sư Dumbledore blinked lúc anh ta. "Bạn hiểu Fawkes nói gì? Đó là khá đáng kinh ngạc. Tôi đã không bao giờ đi qua bất cứ ai nói Phoenix trước khi... Vâng, đó là thời gian cho bánh mì nướng vào giữa buổi sáng của mình, không phải là nó? Ở đây bạn đi, Fawkes." Ông bàn giao con chim một mảnh bánh mì nướng từ một tấm trên bàn làm việc của mình. Chim cảm ơn ông một cách lịch sự, nhưng cho nhẹ nhàng tôn trọng và đáng kính già có thể xem xét việc bảo vệ khu vực xa xôi hẻo lánh của bánh mì với vô nhân đạo của ngọn lửa trong tương lai, nếu thuận tiện."Các toast là một chút quá bị cháy xung quanh các cạnh," dịch Harry, và giáo sư Dumbledore ngay lập tức tràn ra một mảnh ít singed và cung cấp nó cho bạn bè của mình."Cảm ơn bạn, Harry. Chúng tôi có thể cần bạn dịch cho chúng tôi một lần nữa, Fawkes và tôi. Tôi đã bị những ảo tưởng không may rằng ông ưa thích của ông bánh mì nướng cũng được thực hiện, và tôi biết ơn nhất cho bạn để cài đặt tôi thẳng." Giáo sư Dumbledore beamed lúc anh ta. "Bây giờ, Harry, tôi tin tưởng bạn đang giải quyết tốt ở đây tại Hogwarts? Nó phải khá khác nhau từ những gì bạn thường.""Một chút, có," thừa nhận Harry. "Nhưng nó là tất cả rất thú vị, và những sinh viên khác của Slytherin là rất thân thiện với Ron và tôi.""Ah, Vâng. Tôi dám nói họ là, tất cả những thứ coi." Giáo sư Dumbledore mỉm cười một chút phía sau bộ râu của mình. "Phát biểu của bạn ông Weasley, tôi đã xảy ra để chạy vào anh ta đêm khác. Có vẻ như rằng ông được nhiều lang thang xung quanh trường học này vào ban đêm, và rằng ông mất đặc biệt niềm vui trong đi bộ qua khóa cửa. Một kỹ năng ông đã học được từ bạn, có lẽ?"Harry gật đầu. "Có. Ron đã bao giờ nên nhanh chóng tại học tập làm thế nào để làm điều đó. Đó là một điều rất hữu ích để biết, tất nhiên.""Tôi chắc chắn nó là." Hiệu trưởng gật đầu thoughtfully. "Điều là, Harry, nó là đôi khi an toàn hơn không phải đi bộ qua cửa hàng đã bị khóa trong tầm nhìn. Bạn không bao giờ biết những gì bạn sẽ tìm thấy phía bên kia. Vì vậy, tôi sẽ mạnh mẽ khuyên bạn và ông Weasley không để đi lang thang xung quanh trường vào ban đêm. Có thể có một phần của lâu đài này mà không phải là hoàn toàn an toàn cho sinh viên năm đầu tiên, không có vấn đề như thế nào sáng và thông minh họ có thể.""Oh." Harry pondered này cho một thời điểm. "Chúng tôi sẽ rất cẩn thận, sau đó.""Tốt." Giáo sư Dumbledore cười lúc anh ta. Sau khi tạm dừng một chút, ông nói thêm: "Tôi đã xảy ra để đi qua bạn ông Weasley trong một trong các phòng học trống vào đêm khác, nhìn vào một tấm gương rất cũ đã được giữ có.""Oh, có, ông nói với tôi về điều đó.""Đã làm ông bây giờ?" Giáo sư Dumbledore nghiên cứu Harry trên mép của kính half-moon của mình. "Những gì đã làm ông cho bạn biết về gương đó?"Harry shrugged. "Tôi nghĩ rằng ông phải có mộng du một chút. Ông nói rằng ông đã thấy mình trong gương, chỉ có ông là một nàng tiên. Tôi cho rằng ông phải có mơ ước, bởi vì ông không thường trông giống như một nàng tiên ở tất cả."Giáo sư Dumbledore cười bao giờ nên hơi. "Không, tôi không cho rằng ông đã làm. Điều gì về bạn, Harry? Đã làm bạn nhìn vào gương đó ở tất cả?"Harry gật đầu. "Có, Ron đến và tìm thấy tôi. Ông muốn tôi nhìn thấy gương cho bản thân mình.""Đã làm ông?" Giáo sư Dumbledore cúi về phía trước trên bàn làm việc của mình. "Và bạn đứng ở phía trước của máy nhân bản là tốt? Nói với tôi, Harry: những gì đã làm bạn thấy khi bạn nhìn vào gương? "Harry stared lúc hiệu trưởng. Ôi, kính. Giáo sư Dumbledore là rất, rất cũ, phải không? Có lẽ ông đã trở thành một chút nhầm lẫn về những thứ, các nàng tiên cách đôi khi đã làm khi họ bật ba trăm hoặc hơn?Harry patted tay nhăn nheo cũ của hiệu trưởng. "Khi tôi nhìn vào gương, tôi thấy tôi," ông nói nhẹ nhàng. "Đó là làm thế nào gương làm việc, bạn nhìn thấy.""Bạn thấy mình?" Giáo sư Dumbledore nhìn vào anh ta. "Chỉ cho mình, Harry?""Vâng," ông Harry kiên nhẫn. "Đó là bởi vì tôi đã chỉ có một đứng ở phía trước của gương, bạn thấy. Nếu người khác đã đứng bên cạnh tôi, tôi đã thấy họ quá. Đó là làm thế nào gương. Họ làm việc giống như rõ ràng các ao, chỉ tốt hơn. " Ông cảm thấy terribly xấu cho ông già người đã quên cái gì đó đơn giản và bình thường."Tôi thấy." Giáo sư Dumbledore ngồi vẫn còn khá cho một thời điểm và vuốt ve bộ râu dài tuyết của mình. Sau đó ông nói: "bạn đang khá một thuật sĩ trẻ đáng chú ý, Harry. Bằng nhiều cách hơn một... "...Harry rất thích các lớp học của mình một hợp đồng lớn, mặc dù đã có một số hiểu lầm đáng tiếc ở lần. Harry có thể không bao giờ khá nhận được hang của trời rất lẻ rằng giáo sư Flitwick đã cố gắng để dạy cho họ. Ông đã cố gắng để có được vào tinh thần của điều và nói từ funny để lông để làm cho họ bay, như Hermione đã làm, nhưng nó có vẻ như một cách phức tạp không cần thiết làm việc.Hermione đôi khi sẽ bắt anh ta làm việc một cách khác nhau một chút và nói chuyện một chút sternly với ông về nó sau khi lớp học."Harry! Lông của bạn bay đẹp trong Charms lớp một lần nữa,"cô ấy sẽ nói. "Ngoại trừ rằng tôi đã xảy ra để nghe sự quyến rũ bạn sử dụng, và bạn nói gió bảo vệ hoa hồng thay vì Wingardium Leviosa."Harry xóa một chút. Ông không nghĩ rằng bất cứ ai đã có thể nhận thấy. "Tôi sợ tôi quên từ chúng tôi đã phải sử dụng", ông muttered. "Đó là khó khăn như vậy để nhớ tất cả những từ dài."Hermione stared lúc anh ta. "Nhưng làm thế nào bạn đã thực hiện của bạn lông bay nếu bạn không nhớ đúng chính tả?"Harry nhìn xuống. Làm thế nào terribly lúng túng, để bị bắt gian lận như thế này! Có lẽ ông nên đã cố gắng một chút khó khăn hơn để nhớ các từ bên phải. "Vâng, tôi chỉ cần đẩy lông xung quanh với ma thuật của tôi. Nó là dễ dàng hơn rất nhiều so với ghi nhớ những từ thích hợp cho mọi điều nhỏ...""Bạn chỉ cần đẩy lông xung quanh với ma thuật của bạn?" lặp lại Hermione chậm. "Nhưng đó là..." Cô tạm dừng, mắt trên cây đũa phép của Harry. "Harry? Bạn lấy cây đũa phép đó ở đâu? Có vẻ một chút khác nhau. "Harry cho thấy cô cây đũa phép của ông. "Tôi đã nhận nó từ một cây holly trở về nhà trong rừng nơi tôi sống. Holly là thực sự rất hài lòng rằng một cành cây của cô sẽ đi học và học phép thuật. Cô đã nói với tất cả các hàng xóm của mình về nó."Hermione bật cây đũa phép hơn và hơn trong tay của cô. "Nhưng Harry, đây là một mảnh sống của holly. Cây đũa phép thường được làm từ gỗ chết, có một lõi huyền diệu chèn vào chúng. Những gì sắp xếp của lõi của bạn cây đũa phép có?""Er..." Harry nghĩ cho một thời điểm. "Cây sap?" Ông cảm thấy rất bối rối. Tất cả những gì khác bạn có thể có thể mong đợi để tìm ở cốt lõi của một mảnh gỗ?"Cây sap?" Hermione nhắm mắt của mình cho một thời điểm. Sau đó, cô nói: "nghe, Harry, tôi không chắc chắn nếu bạn là một cây đũa phép huyền diệu thích hợp. Bạn sẽ nhớ nếu tôi thử nó cho một thời điểm?""Của khóa học!" Harry cười vào cô ấy."Hãy xem, sau đó..." Hermione là nhìn cây đũa phép. Sau đó cô đã cho nó một flick ít và nói: "Avis!"Tới thời điểm này, hành lang đầy với các loài chim mỗi tưởng tượng màu sắc và kích thước, hàng trăm của họ, hàng ngàn của họ... Một số đã là tối tăm crimson, những người khác vàng hay bạc, ngọc xanh, màu xanh cobalt, hay sâu màu tím. Họ sparkled và glittered trong ánh sáng nhấp nháy từ ngọn đuốc lót hành lang cổ đại, và chim hót ngọt ngào nhất Harry chưa bao giờ nghe nói đầy không khí.Hermione stared lúc những con chim, đôi mắt của cô rộng. "Gì... Những gì loài chim là những? Tôi chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì giống như họ trước khi trong cuộc sống của tôi...""Tôi không nghĩ rằng họ là các loài chim của bất kỳ loài cụ thể," ông Harry và nâng lên một turqouise lớn và một bạc đầu của mình. "Họ có vẻ là khá mới. Bạn là một trong những người làm cho họ, vì vậy tôi không nghĩ rằng họ có tên nào được nêu ra. Họ là rất đáng yêu, mặc dù."Hermione stared vào cây đũa phép của Harry cho một chút thời gian dài. Sau đó, cô cười và nói: "bạn biết những gì? Tôi nghĩ rằng cây đũa phép của bạn là hoàn hảo, ngay cả khi nó là một chút khác nhau từ tất cả mọi người khác. Có lẽ wands đã được trao cho bạn bằng cây bản thân là những huyền diệu nhất sau khi tất cả. Hữu hạn Incantatem."...Harry liked all his new teachers a great deal. Professor McGonagall was very clever at speaking Cat, and she and Harry sometimes had animated Cat conversations in the hallways, which always made Draco Malfoy shudder a little if he happened to walk by. But Harry's favorite adult friend of all, after the desperately shy Professor Quirrell, was Hagrid. Hagrid lived in a little hut on the school grounds with his friend Fang, and he knew more about animals than anyone Harry had ever met. Hagrid couldn't talk to the animals in their own languages very well, but he managed to make himself widely understood with friendly grunts and a lot of patience.Harry loved roaming through the forest behind Hagrid's hut and talking to all the friendly creatures he met there. In the beginning, Hagrid was a little hesitant about Harry walking around in the forest at night."Yeh shouldn't be in the forest alone at night, Harry," he exclaimed one night when he came upon Harry and the Sorting Hat fishing in a small forest stream in the moonlight."Mr. Potter is not alone!" said the Sorting Hat a little huffily. "Surely, you can see that he is accompanied by qualified school staff?"Hagrid looked doubtfully at their little campfire, where a couple of trouts were already roasting over the flames. The Sorting Hat had brought along an old sword that worked perfectly as a roasting spit."Well..." Hagrid was still a little hesitant, but he ate one of the trouts Harry offered him with a good appetite. "I think it's still against the school rules fer students to be in the forest at night, Harry."
But when Harry explained to him what Leaf had said about the difference between Rules and Laws, Hagr
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Vì vậy ... "Giáo sư Dumbledore nhìn chằm chằm vào Harry qua cặp kính nửa vầng trăng của anh." Bạn đã được nêu ra bởi những nàng tiên, tôi hiểu. "Harry mỉm cười với ông già. Ông đã lấy một ý thích ngay lập tức cho các hiệu trưởng trường Hogwarts với màu trắng đáng yêu tóc, đôi mắt xanh lấp lánh. Và râu kỳ diệu! Không, ngay cả thần lùn giữ của ông có râu như thế! râu của hiệu trưởng là miễn là tên của mình, và đó là nói cái gì đó. "Có, tôi được nuôi dưỡng bởi người bạn của tôi Leaf." Harry đạt ra và vuốt ve người bạn của cụ Dumbledore, một con chim màu đỏ tươi với một giọng lạ. "Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ rằng người bạn của bạn muốn ... cháy bánh mì? Tôi sợ rằng tôi có thể không hoàn toàn làm ra tất cả mọi thứ anh đang nói; ông dường như nói một phương ngữ rất cổ hủ của Bird. "Dumbledore chớp mắt nhìn anh." Bạn hiểu gì Fawkes đang nói? Đó là đáng kinh ngạc. Tôi chưa bao giờ đi qua, kẻ nói Phoenix trước ... Vâng, đó là thời gian cho bánh mì nướng vào giữa buổi sáng của mình, phải không? Ở đây bạn đi, Fawkes. "Ông đưa con chim một mẩu bánh mì nướng từ một tấm trên bàn của mình. Những con chim cảm ơn anh một cách lịch sự, nhưng gợi ý nhẹ nhàng mà người cao tuổi được tôn trọng và đáng kính có thể xem xét bảo vệ các khu vực xa xôi hẻo lánh của bánh mì chống lại sự tàn bạo của các ngọn lửa trong tương lai, nếu thuận tiện. "Các bánh mì nướng là một chút quá bị cháy xung quanh các cạnh," dịch Harry và Dumbledore ngay lập tức xé một mảnh ít bị cháy xém và cung cấp nó cho bạn bè của mình. "Cảm ơn bạn, Harry. Chúng tôi có thể cần bạn dịch cho chúng ta một lần nữa, Fawkes và I. Tôi đã đau khổ từ si mê bất hạnh mà ông ưa thích bánh mì nướng của ông cũng được thực hiện, và tôi biết ơn nhất cho bạn để thiết lập cho tôi thẳng. "Dumbledore tươi cười với anh ta." Bây giờ , Harry, tôi tin tưởng bạn đang định cư tại đây cũng ở Hogwarts? Nó phải là hoàn toàn khác với những gì bạn đang sử dụng để. "" Một chút, vâng, "thừa nhận Harry." Nhưng đó là tất cả rất dễ chịu, và các học sinh Slytherin khác là rất thân thiện với Ron và tôi. "" Ah, vâng. Tôi dám nói rằng họ đang có, tất cả những điều được coi. "Dumbledore mỉm cười một chút phía sau bộ râu của ông." Phát biểu của người bạn ông Weasley, tôi tình cờ gặp anh đêm khác. Có vẻ như ông được nhiều cho lang thang quanh ngôi trường này vào ban đêm, và rằng ông có niềm vui đặc biệt trong đi bộ qua những cánh cửa bị khóa. Một kỹ năng, ông đã học được từ bạn, có lẽ? "Harry gật đầu." Có. Ron đã bỏ nhanh chóng học cách để làm điều đó. Đó là một điều rất hữu ích để biết, tất nhiên. "" Tôi chắc chắn đó là. "Hiệu trưởng gật đầu tư lự." Có điều là, Harry, đôi khi nó là an toàn hơn để đi bộ qua mỗi cánh cửa bị khóa trong tầm nhìn. Bạn không bao giờ biết những gì bạn sẽ tìm thấy ở phía bên kia. Vì vậy, tôi mạnh mẽ sẽ tư vấn cho bạn và ông Weasley không đi lang thang xung quanh trường vào ban đêm. Có thể có các bộ phận của lâu đài này mà không phải là hoàn toàn an toàn cho sinh viên năm đầu tiên, không có vấn đề như thế nào sáng và thông minh họ có thể được. "" Oh. "Harry suy nghĩ về điều này trong một thời điểm." Chúng tôi sẽ phải rất cẩn thận, sau đó "." . Tốt ". Dumbledore mỉm cười với anh Sau khi tạm dừng một chút, ông nói thêm:" Tôi tình cờ gặp người bạn của bạn ông Weasley trong một phòng học trống đêm khác, nhìn vào một tấm gương rất cũ mà đã được giữ ở đó "." Oh, vâng, anh ấy nói với tôi về điều đó. "" Ông ấy bây giờ? "Dumbledore nghiên cứu Harry qua vành của kính nửa vầng trăng của anh." Anh ấy đã nói gì với bạn về tấm gương đó? "Harry nhún vai." Tôi nghĩ rằng anh ta phải có bị mộng du một chút. Ông nói rằng ông đã nhìn thấy mình trong gương, chỉ có ông là một nàng tiên. Tôi cho rằng ông phải có được mơ ước, bởi vì anh ta không thường trông giống như một nàng tiên ở tất cả. "Dumbledore mỉm cười rất nhẹ." Không, tôi không nghĩ là anh ấy làm. Những gì về bạn, Harry? Bạn đã nhìn vào gương mà ở tất cả? "Harry gật đầu." Vâng, Ron đã đến và tìm thấy tôi. Ông muốn tôi nhìn thấy gương cho bản thân mình. "" Ông ấy? "Dumbledore nghiêng người về phía trước trên bàn của mình." Và bạn đứng trước gương là tốt? Hãy nói cho tôi, Harry: bạn đã thấy gì khi bạn nhìn vào gương "Harry nhìn chằm chằm vào thầy hiệu trưởng Oh, em yêu Dumbledore đã rất, rất cũ, được không anh Có lẽ anh đã trở thành một chút nhầm lẫn về sự vật,..? cách nàng tiên đôi khi đã làm khi họ quay ba trăm hay như vậy? Harry vỗ tay nhăn nheo cũ của hiệu trưởng. "Khi tôi nhìn vào gương, tôi nhìn thấy tôi," anh nói nhẹ nhàng. "Đó là cách gương làm việc, bạn sẽ thấy." "Bạn đã thấy cho mình? "Dumbledore nhìn chằm chằm vào anh ta." Chỉ có mình, Harry? "" Vâng, "Harry kiên nhẫn nói." Đó là bởi vì tôi là người duy nhất đứng trước gương, bạn thấy. Nếu ai đó đã đứng bên cạnh tôi, tôi đã thấy họ quá. Đó là cách gương là. Họ làm việc giống như ao rõ ràng, chỉ tốt hơn. "Anh cảm thấy vô cùng xấu cho ông già người đã quên cái gì đó đơn giản và bình thường." Tôi nhìn thấy. "Dumbledore ngồi lặng một lúc rồi vuốt râu tuyết lâu dài của mình. Sau đó, ông nói : "Bạn đang khá một thuật sĩ trẻ đáng chú ý, Harry. Trong cách nhiều hơn một ... "... Harry rất thích lớp học của mình rất nhiều, mặc dù đã có một vài hiểu lầm đáng tiếc ở lần. Harry có thể không bao giờ hoàn toàn nhận được hang của sự quyến rũ rất kỳ lạ mà giáo sư Flitwick đã cố gắng để dạy cho họ . Ông đã cố gắng để có được vào tinh thần của sự vật và nói những lời hài hước để lông để làm cho họ bay, giống như Hermione đã làm, nhưng nó có vẻ như một cách quá phức tạp để làm việc. Hermione đôi khi sẽ bắt anh ta làm việc một chút khác nhau và nói chuyện một ít nghiêm khắc với anh ta về nó sau giờ học. "Harry! Lông của bạn được bay đẹp trong Charms lớp một lần nữa, "cô nói." Chỉ có điều, tôi tình cờ nghe thấy sự quyến rũ bạn sử dụng, và bạn nói gió Guards Hoa hồng thay vì Wingardium Leviosa. "Harry đỏ mặt một chút. Ông không nghĩ rằng bất cứ ai có thể để ý. "Tôi sợ tôi quên lời chúng tôi đã phải sử dụng", anh lẩm bẩm. "Thật khó để nhớ tất cả những lời nói dài." Hermione nhìn chằm chằm vào anh. "Nhưng làm thế nào bạn làm cho ruồi lông của bạn nếu bạn không nhớ chính tả phải không? "Harry nhìn xuống. Làm thế nào khủng khiếp lúng túng, bị bắt gian lận như thế này! Có lẽ anh nên đã cố gắng một chút khó khăn hơn để nhớ những từ thích hợp." Vâng, tôi chỉ đẩy lông xung quanh với ảo thuật của tôi. Thật là dễ dàng hơn nhiều so với ghi nhớ những từ thích hợp cho tất cả mọi thứ ... "" Bạn chỉ cần đẩy chiếc lông xung quanh với phép thuật của mình? "Hermione lặp đi lặp lại từ từ." Nhưng đó là ... "Cô dừng lại, đôi mắt trên cây đũa phép của Harry." Harry ? Nơi mà bạn đã có được cây đũa phép đó? Nó có vẻ hơi ... khác nhau. "Harry thấy cây đũa phép của mình." Tôi đã nhận nó từ một cây nhựa ruồi trở về nhà trong rừng, nơi tôi sống. Các holly đã thực sự rất hài lòng rằng một trong những cành cây của cô đã được đi đến trường và học ảo thuật. Cô đã nói với tất cả các nước láng giềng của mình về nó. "Hermione quay chiếc đũa hơn và hơn trong tay." Nhưng Harry, đây là một phần sống của holly. Wands thường được làm từ gỗ chết, với một lõi huyền diệu chèn vào chúng. Những loại lõi không có cây đũa phép của bạn? "" Ơ ... "Harry suy nghĩ một lát." Tree sap? "Anh cảm thấy rất bối rối. Có gì khác mà bạn có thể có thể hy vọng tìm thấy ở cốt lõi của một mảnh gỗ?" ? sáp cây ". Hermione nhắm mắt lại một lát rồi cô nói:" Nghe này, Harry, tôi không chắc chắn nếu bạn là một cây đũa phép ma thuật thích hợp. ? Bạn có phiền nếu tôi thử nó cho một thời điểm "."! Tất nhiên "Harry mỉm cười với cô." Hãy xem, sau đó ... "Hermione nhìn doubtfully tại cây đũa Sau đó cô đã cho nó một chút flick và nói:" Avis ! "Chỉ một lúc sau, hành lang chứa đầy chim của mỗi màu sắc tưởng tượng và kích thước, hàng trăm người, hàng ngàn người ... Một số bị đỏ thẫm, những người khác bằng vàng hay bạc, màu xanh ngọc, xanh coban, hoặc thâm tím. Họ lấp lánh và lấp lánh trong ánh sáng lung linh từ những ngọn đuốc mà lót hành lang cổ xưa, và tiếng chim hót ngọt ngào nhất mà Harry từng nghe tràn ngập không gian. Hermione nhìn chằm chằm vào những con chim, đôi mắt mở to. "Cái gì ... gì loài chim là những? Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì giống như trước đó trong cuộc sống của tôi ... "" Tôi không nghĩ rằng họ là con chim của bất kỳ loài đặc biệt, "Harry nói và nhấc một turqouise lớn và bạc một off đầu." Họ dường như là khá mới. Bạn là người đã làm cho họ lên, vì vậy tôi không nghĩ rằng họ có cái tên nào được nêu ra. Họ đều rất đáng yêu, mặc dù ". Hermione nhìn xuống cây đũa phép của Harry một lúc lâu rồi cô mỉm cười và nói:." Bạn biết những gì? Tôi nghĩ rằng cây đũa phép của bạn chỉ là hoàn hảo, ngay cả khi nó là một chút khác nhau từ tất cả mọi người khác. Có lẽ đũa phép được trao cho bạn bởi chính cây rừng là những người kỳ diệu nhất sau khi tất cả. Hữu hạn Incantatem. "... Harry thích tất cả các giáo viên mới của mình rất nhiều. Giáo sư McGonagall đã rất khéo nói Cát, và cô và Harry đôi khi đã hoạt hình cuộc trò chuyện Cat trong các hành lang, mà luôn luôn làm Draco Malfoy rùng mình một chút nếu anh xảy ra đi bộ bằng. Nhưng người bạn dành cho người lớn yêu thích của Harry hết, sau khi tuyệt vọng nhút nhát Giáo sư Quirrell, là Hagrid. Hagrid sống trong một chút túp lều trên sân trường với bạn bè của mình Fang, và anh biết thêm về động vật hơn bất cứ ai mà Harry từng gặp. Hagrid không thể nói chuyện với các con vật bằng ngôn ngữ riêng của họ rất tốt, nhưng ông quản lý để làm cho mình hiểu rộng rãi với lẩm bẩm thân thiện và rất nhiều kiên nhẫn. Harry thân yêu roaming qua khu rừng phía sau chòi của lão Hagrid và nói chuyện với tất cả các sinh vật thân thiện, ông đã gặp ở đó. Ban đầu, bác Hagrid là một chút do dự về Harry đi bộ xung quanh trong rừng vào ban đêm. "Yeh không phải ở trong rừng một mình vào ban đêm, Harry," ông kêu lên một đêm khi ông ấy tìm đến Harry và chiếc nón phân loại câu cá ở một dòng suối rừng nhỏ trong ánh trăng. "Ông Potter không phải là một mình! "Chiếc nón phân loại nói một chút cáu kỉnh." Chắc chắn, bạn có thể thấy rằng anh được đi kèm bởi nhân viên nhà trường có trình độ? "Hagrid nhìn nghi ngại ở lửa trại nhỏ của họ, nơi một vài trouts đã được rang trên lửa. chiếc nón phân loại đã mang theo một thanh kiếm cũ mà làm việc hoàn hảo như một nhổ rang. "Vâng ..." Hagrid vẫn còn một chút do dự, nhưng anh đã ăn một trong những trouts Harry đề nghị ông với một sự thèm ăn tốt. "Tôi nghĩ rằng nó vẫn còn chống lại nội quy của trường fer cho học sinh được trong rừng vào ban đêm, Harry. "Nhưng khi Harry giải thích cho anh ta những gì Leaf đã nói về sự khác biệt giữa các quy tắc và luật, Hagr































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: