'Why, why, fucking why did I have to choose this assignment. It's fuck dịch - 'Why, why, fucking why did I have to choose this assignment. It's fuck Việt làm thế nào để nói

'Why, why, fucking why did I have t

'Why, why, fucking why did I have to choose this assignment. It's fucking freezing. And to top it off I can't see shit through this rain.' Akihito mumbled miserably to himself as he pulled his coat more securely around his shivering body, for once wishing Asami, the perverted fucker was here to warm him up. Scoop of a life time, ha. He had received a tip from a very reliable source that a very important 'business meet 'n' greet' was going down involving some very influential government officials connected to the words 'drugs' and 'bribery.' And of course he had to come running. Into this freezing shit storm. Asami's gonna have a field day with this one. He could just see that smug, self-satisfied smirk on that too good-looking face. Akihito scowled before he sneezed.

'Just fucking great.'

He did not need a cold right now. Whatever. Akihito could deal. He wasn't a pussy. Or Kitten like Asami liked to call him. He palmed his trusty camera and brought the lens up pointing it down towards the short strip of roadway where his story would surely travel down, making sure he couldn't be seen from his hidey hole and sure enough after waiting another five, maybe ten freezing minutes later, a car's headlights appeared through the heavy rain. Akihito peered down at his watch. 'Right on time.'

The limo came to a stop and the headlights were turned off. Another set of headlights came from the other end of the small strip of road and rolled slowly towards the limo, this one a sleek white Porsche. 'Damn, men of the underworld sure knew how to spend it.' Two men emerged from both cars, their bodyguards at the forefront holding up the umbrella so those nice rich suits wouldn't get ruined, and approached each other. No handshakes were given. No 'how are you's' or 'How's your mother.' Just straight up business. The government official Akihito was to photograph, a tall, thin man who resembled a stick insect with glasses, traded a black brief case for a yellow envelope. Akihito had to wipe his lens before he took a few snap shots of the exchange. 'Smile for the camera, asshole.'

The business men did there thing and went their separate ways. When he knew both cars were gone, Akihito emerged from his hideout into the rain and quickly hightailed it out of there, least he should be seen. His white puffs of breath faded into the air and the icy rain poured down on him in relentless torrents. What was the use of a hood when it provided no cover? He ran past the many people, holding useless umbrellas, trying to shelter themselves from the rain and almost sobbed in relief when he saw the high rise apartment up ahead. Warm bed. Dry clothes. If there was one upside to living with Asami, aside from the mind-blowing sex, it was the awesome shower with about a gazillion shower heads.

The doorman scowled at him, Akihito couldn't remember his name, for his appearance when he approached, Akihito scowling right back as he was in no mood to argue, he reluctantly opened the door for him. Akihito dragged his wet, miserable body inside, leaving trails of water in is wake and shivered as the warmth of the lobby tried to warm with up. He sneezed again. Yep, there was no doubt in his mind he was getting a cold. Resigned to his fate, he haled himself over to the elevators, too tired to even raise his arm to press the button though he managed to and the doors opened. He rode up to the top, of course Asami had to have the top penthouse, and the doors opened to the small lobby. 'God why does the door have to be so far away.'

Finally opening the door, Akihito fell to the floor, exhausted, the feel of the soft carpet feeling rather nice. He was defiantly leaving a nice wet patch on the pristine white carpet. He opened his eyes after a moment and glanced around the darkened lounge room; suddenly remembering Asami was gone on a 'business trip' and wouldn't be back until tomorrow night. 'Well, so much for snuggling up to a nice warm body to take the chill away.' Akihito muttered into the darkness his throat starting to feel a little scratchy.

Pulling himself up, he made it into the bedroom, Akihito stripped of his wet clothes, throwing them into the hamper and walked on shaky legs to the marble white bathroom, thankful that the maid had the foresight to turn on the thermostat before she left. He turned on every shower head to high and after a moment steam filled the room. He remained under until his skin turned to wrinkles and turned the water off. He halfheartedly dried himself and exited the steam filled bathroom. Using the light from the bathroom, he fumbled around and managed to find a pair of boxes and one of Asami's shirts, probably thrown to the floor during one of their sex-fests. Man, Asami always smelt so good. He barely managed to put them on and literally fell onto the bed, just managing to wrap himself up in blankets before it was lights out.

….

Asami climbed elegantly out of his limo, Souh waiting silently on the curb for him holding his umbrella up for him. He was thankful this little business adventure was over and done with, freeing him up to spend some very…pleasurable days and nights with Akihito. It was still quite early so Akihito was probably just hanging around the penthouse, 'veging out' as his kitten likes to call it. Striped down to his boxes with knee high striped socks was Asami's idea of a welcome home after a long day at the office. He did mention he had a story lined up before he left, but Asami couldn't remember the poor bastard's name or what he did to warrant the attention of a budding freelance photographer. As long as Akihito kept out of trouble and it didn't involve him and his business, he could let it slide.

'Welcome back, Sir.' The doorman, Nigel, his name was, said and nodded, opening the door for him.

'Thank you.'

'I hope Mr. Takaba gets better.'

Asami stopped and turned his head, his eyes narrowed. 'I beg your pardon.'

'He rang front desk early this morning Sir, requesting cold medicine.' He bowed lightly.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
'Why, why, fucking why did I have to choose this assignment. It's fucking freezing. And to top it off I can't see shit through this rain.' Akihito mumbled miserably to himself as he pulled his coat more securely around his shivering body, for once wishing Asami, the perverted fucker was here to warm him up. Scoop of a life time, ha. He had received a tip from a very reliable source that a very important 'business meet 'n' greet' was going down involving some very influential government officials connected to the words 'drugs' and 'bribery.' And of course he had to come running. Into this freezing shit storm. Asami's gonna have a field day with this one. He could just see that smug, self-satisfied smirk on that too good-looking face. Akihito scowled before he sneezed.'Just fucking great.'He did not need a cold right now. Whatever. Akihito could deal. He wasn't a pussy. Or Kitten like Asami liked to call him. He palmed his trusty camera and brought the lens up pointing it down towards the short strip of roadway where his story would surely travel down, making sure he couldn't be seen from his hidey hole and sure enough after waiting another five, maybe ten freezing minutes later, a car's headlights appeared through the heavy rain. Akihito peered down at his watch. 'Right on time.'The limo came to a stop and the headlights were turned off. Another set of headlights came from the other end of the small strip of road and rolled slowly towards the limo, this one a sleek white Porsche. 'Damn, men of the underworld sure knew how to spend it.' Two men emerged from both cars, their bodyguards at the forefront holding up the umbrella so those nice rich suits wouldn't get ruined, and approached each other. No handshakes were given. No 'how are you's' or 'How's your mother.' Just straight up business. The government official Akihito was to photograph, a tall, thin man who resembled a stick insect with glasses, traded a black brief case for a yellow envelope. Akihito had to wipe his lens before he took a few snap shots of the exchange. 'Smile for the camera, asshole.'The business men did there thing and went their separate ways. When he knew both cars were gone, Akihito emerged from his hideout into the rain and quickly hightailed it out of there, least he should be seen. His white puffs of breath faded into the air and the icy rain poured down on him in relentless torrents. What was the use of a hood when it provided no cover? He ran past the many people, holding useless umbrellas, trying to shelter themselves from the rain and almost sobbed in relief when he saw the high rise apartment up ahead. Warm bed. Dry clothes. If there was one upside to living with Asami, aside from the mind-blowing sex, it was the awesome shower with about a gazillion shower heads.The doorman scowled at him, Akihito couldn't remember his name, for his appearance when he approached, Akihito scowling right back as he was in no mood to argue, he reluctantly opened the door for him. Akihito dragged his wet, miserable body inside, leaving trails of water in is wake and shivered as the warmth of the lobby tried to warm with up. He sneezed again. Yep, there was no doubt in his mind he was getting a cold. Resigned to his fate, he haled himself over to the elevators, too tired to even raise his arm to press the button though he managed to and the doors opened. He rode up to the top, of course Asami had to have the top penthouse, and the doors opened to the small lobby. 'God why does the door have to be so far away.'Finally opening the door, Akihito fell to the floor, exhausted, the feel of the soft carpet feeling rather nice. He was defiantly leaving a nice wet patch on the pristine white carpet. He opened his eyes after a moment and glanced around the darkened lounge room; suddenly remembering Asami was gone on a 'business trip' and wouldn't be back until tomorrow night. 'Well, so much for snuggling up to a nice warm body to take the chill away.' Akihito muttered into the darkness his throat starting to feel a little scratchy.Pulling himself up, he made it into the bedroom, Akihito stripped of his wet clothes, throwing them into the hamper and walked on shaky legs to the marble white bathroom, thankful that the maid had the foresight to turn on the thermostat before she left. He turned on every shower head to high and after a moment steam filled the room. He remained under until his skin turned to wrinkles and turned the water off. He halfheartedly dried himself and exited the steam filled bathroom. Using the light from the bathroom, he fumbled around and managed to find a pair of boxes and one of Asami's shirts, probably thrown to the floor during one of their sex-fests. Man, Asami always smelt so good. He barely managed to put them on and literally fell onto the bed, just managing to wrap himself up in blankets before it was lights out.….Asami climbed elegantly out of his limo, Souh waiting silently on the curb for him holding his umbrella up for him. He was thankful this little business adventure was over and done with, freeing him up to spend some very…pleasurable days and nights with Akihito. It was still quite early so Akihito was probably just hanging around the penthouse, 'veging out' as his kitten likes to call it. Striped down to his boxes with knee high striped socks was Asami's idea of a welcome home after a long day at the office. He did mention he had a story lined up before he left, but Asami couldn't remember the poor bastard's name or what he did to warrant the attention of a budding freelance photographer. As long as Akihito kept out of trouble and it didn't involve him and his business, he could let it slide.'Welcome back, Sir.' The doorman, Nigel, his name was, said and nodded, opening the door for him.'Thank you.''I hope Mr. Takaba gets better.'Asami stopped and turned his head, his eyes narrowed. 'I beg your pardon.''He rang front desk early this morning Sir, requesting cold medicine.' He bowed lightly.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
"Tại sao, tại sao, fucking tại sao tôi phải chọn công việc này. Đó là đóng băng fucking. Và để đầu nó đi tôi không thể nhìn thấy đi tiêu qua cơn mưa này. ' Akihito lầm bầm đau khổ với chính mình khi anh kéo chiếc áo khoác của mình một cách an toàn hơn trên toàn cơ thể run rẩy của mình, cho một lần có nhu cầu Asami, các đồ ngu đồi bại đã ở đây để làm ấm người lên. Scoop của một thời gian cuộc sống, ha. Ông đã nhận được một lời khuyên từ một nguồn rất đáng tin cậy mà một điều rất quan trọng 'kinh doanh đáp ứng' n 'chào' đã đi xuống liên quan đến một số quan chức chính phủ rất có ảnh hưởng kết nối với những từ 'thuốc' và 'hối lộ'. Và tất nhiên anh phải chạy đến. Into này đóng băng bão shit. Asami sẽ có một ngày của trường với điều mới. Anh ta chỉ có thể thấy tự mãn, tự hài lòng nụ cười trên khuôn mặt quá đẹp. Akihito cau mày trước khi hắt hơi. "Chỉ cần fucking tuyệt vời." Anh không cần cảm lạnh ngay bây giờ. Sao Cũng Được. Akihito có thể đối phó. Ông không phải là một âm hộ. Hoặc Kitten như Asami thích gọi anh. Ông palmed máy ảnh đáng tin cậy của mình và đưa ống kính lên trỏ nó xuống phía dải ngắn của đường nơi mà câu chuyện của mình chắc chắn sẽ đi xuống, làm cho chắc chắn ông không thể được nhìn thấy từ lỗ hidey của mình và chắc chắn đủ sau khi chờ đợi năm khác, có thể mười đông phút sau, đèn pha của một chiếc xe xuất hiện trong cơn mưa nặng. Akihito chăm chú nhìn xuống đồng hồ. "Ngay vào thời gian. ' Các limo dừng lại và đèn pha được tắt. Một bộ đèn pha đến từ đầu kia của dải nhỏ của đường và lăn chầm chậm về phía chiếc limo, cái này một màu trắng Porsche kiểu dáng đẹp. 'Chết tiệt, người đàn ông của thế giới ngầm chắc chắn biết làm thế nào để chi tiêu nó.' Hai người đàn ông xuất hiện từ cả hai chiếc xe, vệ sĩ của họ đi đầu giơ cao chiếc ô do đó, những bộ quần áo phong phú tốt đẹp sẽ không bị hủy hoại, và đến gần nhau. Không có những cái bắt tay đã được đưa ra. Không 'làm thế nào bạn có của' hoặc 'thế nào là mẹ của bạn.' Chỉ thẳng lên doanh nghiệp. Các quan chức chính phủ Akihito đã chụp ảnh, một người đàn ông cao gầy mình giống như một con côn trùng dính với kính, giao dịch một trường hợp ngắn màu đen cho một phong bì màu vàng. Akihito đã phải lau ống kính của mình trước khi ông mất một vài bức ảnh chụp của việc trao đổi. 'Nụ cười cho camera, lỗ đít. " Những người đàn ông kinh doanh đã có những điều và đi theo con đường riêng của họ. Khi biết cả hai chiếc xe đã biến mất, Akihito nổi lên từ nơi ẩn náu của mình vào mưa và nhanh chóng hightailed nó ra khỏi đó, ít nhất là ông nên được nhìn thấy. Bông trắng của mình thở chìm vào không khí và mưa băng đổ xuống trên anh ta trong torrents không ngừng. Việc sử dụng một mui xe là gì khi nó cung cấp không có nắp? Ông chạy qua nhiều người, cầm ô dù vô dụng, cố gắng che chở cho mình khỏi mưa và gần như khóc nức nở nhẹ nhõm khi nhìn thấy những căn hộ cao tầng ở phía trước. Chiếc giường ấm áp. Quần áo khô. Nếu có một ai lộn để sống với Asami, ngoài tâm-thổi tình dục, nó là tắm tuyệt vời với khoảng một gazillion đầu vòi hoa sen. Các người gác cửa quắc mắt với anh, Akihito không thể nhớ tên của mình, với sự xuất hiện của ông khi ông tiếp cận , Akihito cau lại đúng như anh không có tâm trạng để tranh luận, ông miễn cưỡng mở cửa cho anh ta. Akihito kéo ướt, đau khổ cơ thể của mình bên trong, để lại con đường mòn của nước được đánh thức và rùng mình khi sự ấm áp của sảnh đã cố gắng để làm ấm lên. Ông hắt hơi một lần nữa. Yep, không có nghi ngờ trong tâm trí của mình, ông đã nhận được một lạnh. Miễn nhiệm cho số phận của mình, ông haled mình qua các thang máy, quá mệt mỏi để thậm chí nâng cánh tay của mình để nhấn nút mặc dù ông quản lý để cửa mở. Ông cưỡi lên đỉnh, tất nhiên Asami đã phải có penthouse đầu, và những cánh cửa mở ra cho hành lang nhỏ. 'Thiên Chúa tại sao cánh cửa phải quá xa. " Cuối cùng mở cửa, Akihito rơi xuống sàn nhà, kiệt sức, cảm giác của các thảm cảm giác mềm khá tốt đẹp. Ông đã ngang ngược để lại một bản vá ướt tốt đẹp trên thảm màu trắng tinh khôi. Anh mở mắt sau một lúc và nhìn quanh phòng khách tối tăm; chợt nhớ Asami đã được đi trên một "chuyến đi kinh doanh 'và sẽ không trở lại cho đến tối mai. 'Vâng, rất nhiều cho rúc lên đến một cơ thể ấm áp tốt đẹp để lấy cái lạnh đi.' Akihito thì thầm vào bóng tối cổ họng của ông bắt đầu cảm thấy một chút hung dử. Kéo mình lên, ông đã làm cho nó vào phòng ngủ, Akihito lột quần áo ướt của mình, ném chúng vào những cản trở và bước đi trên đôi chân run rẩy với đá cẩm thạch tắm trắng, biết ơn người giúp việc có tầm nhìn xa để bật nhiệt trước khi cô rời. Anh bật mỗi vòi sen đầu đến cao và sau một hơi thời điểm tràn ngập căn phòng. Ông vẫn nằm dưới cho đến khi da của mình quay sang nếp nhăn và bật tắt nước. Ông gượng khô mình và thoát hơi nước đầy phòng tắm. Sử dụng ánh sáng từ phòng tắm, anh dò dẫm xung quanh và cố gắng tìm kiếm một cặp hộp và một áo sơ mi Asami, có lẽ bị ném xuống sàn nhà trong một trong những quan hệ tình dục-hoan của họ. Man, Asami luôn có mùi rất tốt. Ông hầu như không quản lý để đặt chúng vào và nghĩa đen rơi xuống giường, chỉ quản lý để quấn mình trong chăn trước khi nó được tắt đèn. .... Asami leo nhã ra khỏi limo của mình, âm thầm chờ đợi Souh trên lề đường cho anh ta cầm ô của mình lên cho anh ấy. Anh rất biết ơn cuộc phiêu lưu kinh doanh nhỏ này đã xong với, giải phóng anh ta lên để dành một số ngày rất ... thú vị và đêm với Akihito. Nó vẫn còn khá sớm để Akihito đã có thể chỉ treo xung quanh các căn hộ penthouse, 'veging ra' như con mèo con mình thích gọi nó. Sọc xuống để hộp của mình với vớ đầu gối sọc cao là ý tưởng của Asami của một chào đón nhà sau một ngày dài làm văn phòng. Ông đã đề cập đến ông đã có một câu chuyện xếp hàng trước khi đi, nhưng Asami không thể nhớ tên người nghèo khốn hoặc những gì ông đã làm để bảo đảm sự chú ý của một nhiếp ảnh gia tự do vừa chớm nở. Chừng Akihito giữ ra khỏi rắc rối và nó không liên quan đến anh ta và kinh doanh của mình, ông có thể cho nó trượt. "Chào mừng trở lại, Sir. ' Người gác cửa, Nigel, tên của ông được, nói và gật đầu, mở cửa cho anh ta. "Cảm ơn bạn. ' 'Tôi hy vọng ông Takaba trở nên tốt hơn. " Asami dừng lại và quay đầu, đôi mắt anh nheo. 'Xin lỗi bạn.' 'Ông reo quầy lễ tân sáng sớm nay Sir, yêu cầu thuốc cảm lạnh. " Ông cúi đầu nhẹ.




























đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: