Chapter 36The Oak TreeThe New Year came and Kashiwagi’s condition had  dịch - Chapter 36The Oak TreeThe New Year came and Kashiwagi’s condition had  Việt làm thế nào để nói

Chapter 36The Oak TreeThe New Year

Chapter 36

The Oak Tree

The New Year came and Kashiwagi’s condition had not improved. He knew how troubled his parents were and he knew that suicide was no solution, for he would be guilty of the grievous sin of having left them behind. He had no wish to live on. Since his very early years he had had high standards and ambitions and had striven in private matters and public to outdo his rivals by even a little. His wishes had once or twice been thwarted, however, and he had so lost confidence in himself that the world had come to seem unrelieved gloom. A longing to prepare for the next world had succeeded his ambitions, but the opposition of his pare kept him from following the mendicant way through the mountains an over the moors. He had delayed, and time had gone by. Then had come events, and for them he had only himself to blame, which had made it impossible for him to show his face in public. He did not blame the gods. His own deeds were working themselves out. A man does not have the thousand years of the pine, and he wanted to go now, while there were still those who might mourn for him a little, and perhaps even a sigh from her would be the reward for his burning passion. To die now and perhaps win the forgiveness of the man who must feel so aggrieved would be far preferable to living on and bringing sorrow and dishonor upon the lady and upon himself. In his last moments everything must disappear. Perhaps, because he had no other sins to atone for, a part of the affection with which Genji had once honored him might return.
The same thoughts, over and over, ran uselessly through his mind. And why, he asked himself in growing despair, had he so deprived himself of alternatives? His pillow threatened to float away on the river of his woes.
He took advantage of a slight turn for the better, when his parents and the others had withdrawn from his bedside, to get off a letter to the Third Princess.
“You may have heard that I am near death. It is natural that you should not care very much, and yet I am sad.” His hand was so uncertain that he gave up any thought of saying all that he would have wished to say.
“My thoughts of you: will they stay when I am gone
Like smoke that lingers over the funeral pyre?
“One word of pity will quiet the turmoil and light the dark road I am taking by my own choice.”
Unchastened, he wrote to Kojijū of his sufferings, at considerable length. He longed, he said, to see her lady one last time. She had from childhood been close to his house, in which she had near relatives. Although she had strongly disapproved of his designs upon a royal princess who should have been far beyond his reach, she was extremely sorry for him in what might be his last illness.
“Do answer him, please, my lady,” she said, in tears. “You must, just this once. It may be your last chance.”
“I am sorry for him, in a general sort of way. I am sorry for myself too. Any one of us could be dead tomorrow. But what happened was too awful. I cannot bear to think of it. I could not possibly write to him.”
She was not by nature a very careful sort of lady, but the great man to whom she was married had terrorized her with hints, always guarded, that he was displeased with her.
Kojijū insisted and pushed an inkstone towards her, and finally, very hesitantly, she set down an answer which Kojijū delivered under cover of evening.
Tō no Chūjō had sent to Mount Katsuragi for an ascetic famous as a worker of cures, and the spells and incantations in which he immersed himself might almost have seemed overdone. Other holy men were recommended and Tō no Chūjō‘s sons would go off to seek in mountain recesses men scarcely known in the city. Mendicants quite devoid of grace came crowding into the house. The symptoms did not point to any specific illness, but Kashiwagi would sometimes weep in great, racking sobs. The soothsayers were agreed that a jealous woman had taken possession of him. They might possibly be right, thought Tō no Chūjō. But whoever she was she refused to withdraw, and so it was that the search for healers reached into these obscure corners. The ascetic from Katsuragi, an impos- ing man with cold, forbidding eyes, intoned mystic spells in a somewhat threatening voice.
“I cannot stand a moment more of it,” said Kashiwagi. “I must have sinned grievously. These voices terrify me and seem to bring death even nearer.”
Slipping from bed, he instructed the women to tell his father that he was asleep and went to talk with Kojijū. Tō no Chūjō and the ascetic were conferring in subdued tones. Tō no Chūjō was robust and youthful for his years and in ordinary times much given to laughter. He told the holy man how it had all begun and how a respite always seemed to be followed by a relapse.
“Do please make her go away, whoever she might be,” he said entreatingly.
A hollow shell of his old self, Kashiwagi was meanwhile addressing Kojijū in a faltering voice sometimes interrupted by a suggestion of a laugh.
“Listen to them. They seem to have no notion that I might be ill because I misbehaved. If, as these wise men say, some angry lady has taken possession of me, then I would expect her presence to make me hate myself a little less. I can say that others have done much the same thing, made mistakes in their longing for ladies beyond their reach, and ruined their prospects. I can tell myself all this, but the torment goes on. I cannot face the world knowing that he knows. His radiance dazzles and blinds me. I would not have thought the misdeed so appalling, but since the evening when he set upon me I have so lost control of myself that it has been as if my soul were wandering loose. If it is still around the house somewhere, please lay a trap for it.”
She told him of the Third Princess, lost in sad thoughts and afraid of prying eyes. He could almost see the forlorn little figure. Did unhappy spirits indeed go wandering forth disembodied?
“I shall say no more of your lady. It has all passed as if it had never happened at all. Yet I would be very sorry indeed if it were to stand in the way of her salvation. I have only one wish left, to know that the consequences of the sad affair have been disposed of safely. I have my own interpretation of the dream I had that night and have had very great trouble keeping it to myself.”
Kojijū was frightened at the inhuman tenacity which these thoughts suggested. Yet she had to feel sorry for him. She was weeping bitterly.
He sent for a lamp and read the princess’s note. Though fragile and uncertain, the hand was interesting. “Your letter made me very sad, but I cannot see you. I can only think of you. You speak of the smoke that lingers on, and yet
“I wish to go with you, that we may see
Whose smoldering thoughts last longer, yours or mine.”
That was all, but he was grateful for it.
“The smoke — it will follow me from this world. What a useless, insubstantial affair it was!”
Weeping uncontrollably, he set about a reply. There were many pauses and the words were fragmentary and disconnected and the hand like the tracks of a strange bird.
“As smoke I shall rise uncertainly to the heavens,
And yet remain where my thoughts will yet remain.
“Look well, I pray you, into the evening sky. Be happy, let no one reprove you; and, though it will do no good, have an occasional thought for me.”
Suddenly worse again, he made his way tearfully back to his room. “Enough. Go while it is still early, please, and tell her of my last moments. I would not want anyone who already thinks it odd to think it even odder. What have I brought from other lives, I wonder, to make me so unhappy?”
Usually he kept her long after their business was finished, but today he dismissed her briefly. She was very sorry for him and did not want to go.
His nurse, who was her aunt, told Kojijū of his illness, weeping all the while.
Tō no Chūjō was in great alarm. “He had seemed better these last few days. Why the sudden change?”
“I cannot see why you are surprised,” replied his son. “I am dying. That is all.”
That evening the Third Princess was taken with severe pains.
Guessing that they were birth pangs, her women sent for Genji in great excitement. He came immediately. How vast and unconditional his joy would be, he thought, were it not for his doubts about the child. But no one must be allowed to suspect their existence. He summoned ascetics and put them to continuous spells and incantations, and he summoned all the monks who had made names for themselves as healers. The Rokujō mansion echoed with mystic rites. The princess was in great pain through the night and at sunrise was delivered of a child. It was a boy. Most unfortunate, thought Genji. It would not be easy to guard the secret if the resemblance to the father was strong. There were devices for keeping girls in disguise and of course girls did not have to appear in public as did boys. But there was the other side of the matter: given these nagging doubts from the outset, a boy did not require the attention which must go into rearing a girl.
But how very strange it all was! Retribution had no doubt come for the deed which had terrified him then and which he was sure would go on terrifying him to the end. Since it had come, all unexpectedly, in this world, perhaps the punishment would be lighter in the next.
Unaware of these thoughts, the women quite lost themselves in ministering to the child. Because it was born of such a mother in Genji’s late years, it must surely have the whole of his affection.
The ceremonies on the third night were of the utmost dignity and the gifts ranged out on trays and stands showed that everyone thought it an occasion demanding the best. On the fifth night the arrangements were Akikonomu’s. There were robes for the princess and, after their several ranks, gifts for her women too, all of which would have done honor to a state occasion. Ceremonial repast was laid out for fifty persons
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Chapter 36The Oak TreeThe New Year came and Kashiwagi’s condition had not improved. He knew how troubled his parents were and he knew that suicide was no solution, for he would be guilty of the grievous sin of having left them behind. He had no wish to live on. Since his very early years he had had high standards and ambitions and had striven in private matters and public to outdo his rivals by even a little. His wishes had once or twice been thwarted, however, and he had so lost confidence in himself that the world had come to seem unrelieved gloom. A longing to prepare for the next world had succeeded his ambitions, but the opposition of his pare kept him from following the mendicant way through the mountains an over the moors. He had delayed, and time had gone by. Then had come events, and for them he had only himself to blame, which had made it impossible for him to show his face in public. He did not blame the gods. His own deeds were working themselves out. A man does not have the thousand years of the pine, and he wanted to go now, while there were still those who might mourn for him a little, and perhaps even a sigh from her would be the reward for his burning passion. To die now and perhaps win the forgiveness of the man who must feel so aggrieved would be far preferable to living on and bringing sorrow and dishonor upon the lady and upon himself. In his last moments everything must disappear. Perhaps, because he had no other sins to atone for, a part of the affection with which Genji had once honored him might return.The same thoughts, over and over, ran uselessly through his mind. And why, he asked himself in growing despair, had he so deprived himself of alternatives? His pillow threatened to float away on the river of his woes.He took advantage of a slight turn for the better, when his parents and the others had withdrawn from his bedside, to get off a letter to the Third Princess.“You may have heard that I am near death. It is natural that you should not care very much, and yet I am sad.” His hand was so uncertain that he gave up any thought of saying all that he would have wished to say.“My thoughts of you: will they stay when I am goneLike smoke that lingers over the funeral pyre?“One word of pity will quiet the turmoil and light the dark road I am taking by my own choice.”Unchastened, he wrote to Kojijū of his sufferings, at considerable length. He longed, he said, to see her lady one last time. She had from childhood been close to his house, in which she had near relatives. Although she had strongly disapproved of his designs upon a royal princess who should have been far beyond his reach, she was extremely sorry for him in what might be his last illness.“Do answer him, please, my lady,” she said, in tears. “You must, just this once. It may be your last chance.”“I am sorry for him, in a general sort of way. I am sorry for myself too. Any one of us could be dead tomorrow. But what happened was too awful. I cannot bear to think of it. I could not possibly write to him.”She was not by nature a very careful sort of lady, but the great man to whom she was married had terrorized her with hints, always guarded, that he was displeased with her.Kojijū insisted and pushed an inkstone towards her, and finally, very hesitantly, she set down an answer which Kojijū delivered under cover of evening.Tō no Chūjō had sent to Mount Katsuragi for an ascetic famous as a worker of cures, and the spells and incantations in which he immersed himself might almost have seemed overdone. Other holy men were recommended and Tō no Chūjō‘s sons would go off to seek in mountain recesses men scarcely known in the city. Mendicants quite devoid of grace came crowding into the house. The symptoms did not point to any specific illness, but Kashiwagi would sometimes weep in great, racking sobs. The soothsayers were agreed that a jealous woman had taken possession of him. They might possibly be right, thought Tō no Chūjō. But whoever she was she refused to withdraw, and so it was that the search for healers reached into these obscure corners. The ascetic from Katsuragi, an impos- ing man with cold, forbidding eyes, intoned mystic spells in a somewhat threatening voice.“I cannot stand a moment more of it,” said Kashiwagi. “I must have sinned grievously. These voices terrify me and seem to bring death even nearer.”Slipping from bed, he instructed the women to tell his father that he was asleep and went to talk with Kojijū. Tō no Chūjō and the ascetic were conferring in subdued tones. Tō no Chūjō was robust and youthful for his years and in ordinary times much given to laughter. He told the holy man how it had all begun and how a respite always seemed to be followed by a relapse.“Do please make her go away, whoever she might be,” he said entreatingly.
A hollow shell of his old self, Kashiwagi was meanwhile addressing Kojijū in a faltering voice sometimes interrupted by a suggestion of a laugh.
“Listen to them. They seem to have no notion that I might be ill because I misbehaved. If, as these wise men say, some angry lady has taken possession of me, then I would expect her presence to make me hate myself a little less. I can say that others have done much the same thing, made mistakes in their longing for ladies beyond their reach, and ruined their prospects. I can tell myself all this, but the torment goes on. I cannot face the world knowing that he knows. His radiance dazzles and blinds me. I would not have thought the misdeed so appalling, but since the evening when he set upon me I have so lost control of myself that it has been as if my soul were wandering loose. If it is still around the house somewhere, please lay a trap for it.”
She told him of the Third Princess, lost in sad thoughts and afraid of prying eyes. He could almost see the forlorn little figure. Did unhappy spirits indeed go wandering forth disembodied?
“I shall say no more of your lady. It has all passed as if it had never happened at all. Yet I would be very sorry indeed if it were to stand in the way of her salvation. I have only one wish left, to know that the consequences of the sad affair have been disposed of safely. I have my own interpretation of the dream I had that night and have had very great trouble keeping it to myself.”
Kojijū was frightened at the inhuman tenacity which these thoughts suggested. Yet she had to feel sorry for him. She was weeping bitterly.
He sent for a lamp and read the princess’s note. Though fragile and uncertain, the hand was interesting. “Your letter made me very sad, but I cannot see you. I can only think of you. You speak of the smoke that lingers on, and yet
“I wish to go with you, that we may see
Whose smoldering thoughts last longer, yours or mine.”
That was all, but he was grateful for it.
“The smoke — it will follow me from this world. What a useless, insubstantial affair it was!”
Weeping uncontrollably, he set about a reply. There were many pauses and the words were fragmentary and disconnected and the hand like the tracks of a strange bird.
“As smoke I shall rise uncertainly to the heavens,
And yet remain where my thoughts will yet remain.
“Look well, I pray you, into the evening sky. Be happy, let no one reprove you; and, though it will do no good, have an occasional thought for me.”
Suddenly worse again, he made his way tearfully back to his room. “Enough. Go while it is still early, please, and tell her of my last moments. I would not want anyone who already thinks it odd to think it even odder. What have I brought from other lives, I wonder, to make me so unhappy?”
Usually he kept her long after their business was finished, but today he dismissed her briefly. She was very sorry for him and did not want to go.
His nurse, who was her aunt, told Kojijū of his illness, weeping all the while.
Tō no Chūjō was in great alarm. “He had seemed better these last few days. Why the sudden change?”
“I cannot see why you are surprised,” replied his son. “I am dying. That is all.”
That evening the Third Princess was taken with severe pains.
Guessing that they were birth pangs, her women sent for Genji in great excitement. He came immediately. How vast and unconditional his joy would be, he thought, were it not for his doubts about the child. But no one must be allowed to suspect their existence. He summoned ascetics and put them to continuous spells and incantations, and he summoned all the monks who had made names for themselves as healers. The Rokujō mansion echoed with mystic rites. The princess was in great pain through the night and at sunrise was delivered of a child. It was a boy. Most unfortunate, thought Genji. It would not be easy to guard the secret if the resemblance to the father was strong. There were devices for keeping girls in disguise and of course girls did not have to appear in public as did boys. But there was the other side of the matter: given these nagging doubts from the outset, a boy did not require the attention which must go into rearing a girl.
But how very strange it all was! Retribution had no doubt come for the deed which had terrified him then and which he was sure would go on terrifying him to the end. Since it had come, all unexpectedly, in this world, perhaps the punishment would be lighter in the next.
Unaware of these thoughts, the women quite lost themselves in ministering to the child. Because it was born of such a mother in Genji’s late years, it must surely have the whole of his affection.
The ceremonies on the third night were of the utmost dignity and the gifts ranged out on trays and stands showed that everyone thought it an occasion demanding the best. On the fifth night the arrangements were Akikonomu’s. There were robes for the princess and, after their several ranks, gifts for her women too, all of which would have done honor to a state occasion. Ceremonial repast was laid out for fifty persons
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Chương 36 The Oak Tree Năm mới đã đến và điều kiện của Kashiwagi đã không được cải thiện. Anh biết cha mẹ anh như thế nào gặp khó khăn và anh biết rằng tự tử là không có giải pháp, cho anh sẽ là tội của tội lỗi đau thương của tôi đã rời bỏ họ lại phía sau. Ông không có mong muốn để sinh sống. Kể từ những năm rất sớm của mình, ông đã có tiêu chuẩn cao và tham vọng và đã nỗ lực phấn đấu trong vấn đề riêng tư và công cộng để vượt qua các đối thủ của mình dù chỉ một chút. Mong muốn của mình đã một lần hoặc hai lần được cản trở, tuy nhiên, và ông đã tự tin như vậy bị mất trong bản thân mình rằng thế giới đã đến với vẻ u ám không dịu bớt. Một khao khát để chuẩn bị cho thế giới bên đã thành công tham vọng của mình, nhưng sự phản đối của pare của anh ấy từ sau cách hành khất qua các dãy núi là một trong những vùng đồng hoang. Ông đã bị trì hoãn, và thời gian đã trôi qua. Sau đó đã đến các sự kiện, và cho họ anh chỉ có mình để đổ lỗi, mà đã làm cho nó không thể cho anh ta để cho khuôn mặt của mình ở nơi công cộng. Ông đã không đổ lỗi cho các vị thần. Những việc làm của mình đã được làm việc mình ra. Một người đàn ông không có nghìn năm của các cây thông, và ông muốn đi ngay bây giờ, trong khi vẫn còn có những người có thể tiếc thương cho anh ta một chút, và có lẽ ngay cả một tiếng thở dài từ cô ấy sẽ là phần thưởng cho những đam mê cháy bỏng của mình. Để chết ngay bây giờ và có lẽ giành chiến thắng trong sự tha thứ của người đàn ông phải cảm thấy bị thiệt hại sẽ được nhiều lợi thế để sống và mang lại nỗi buồn và sự ô nhục khi người phụ nữ và trên mình. Trong khoảnh khắc cuối cùng của ông tất cả mọi thứ phải biến mất. Có lẽ, vì ông không có tội lỗi khác để chuộc lỗi cho, một phần của tình cảm mà Genji đã từng vinh danh ông có thể trở lại. Những suy nghĩ giống nhau, hơn và hơn, chạy một cách vô ích thông qua tâm trí của mình. Và tại sao, anh tự hỏi bản thân trong phát triển tuyệt vọng, ông đã để tước đoạt tự lựa chọn thay thế? Gối của mình bị đe dọa để trôi đi trên dòng sông của tai họa của ông. Ông đã lợi dụng một lượt nhẹ cho tốt hơn, khi cha mẹ ông và những người khác đã rút khỏi cạnh giường ngủ của mình, để nhận ra một bức thư cho công chúa thứ ba. "Bạn có thể có nghe nói rằng tôi sắp chết. Nó là tự nhiên mà bạn không nên quan tâm rất nhiều, nhưng tôi buồn "Bàn tay anh rất chắc chắn rằng ông đã từ bỏ bất kỳ suy nghĩ nói tất cả những gì anh ta đã muốn nói.." Suy nghĩ của tôi của bạn: họ sẽ ở lại khi Tôi đi như khói đọng lại trên giàn thiêu? "Một lời đáng tiếc sẽ yên lặng tình trạng hỗn loạn và ánh sáng của đường tối tôi đang dùng bởi sự lựa chọn của riêng tôi." Unchastened, ông đã viết cho Kojijū của sự đau khổ của mình, ở chiều dài đáng kể. Ông mong muốn, ông nói, để xem người phụ nữ một lần cuối cùng cô. Cô đã có từ thời thơ ấu được gần nhà mình, trong đó cô đã có con gần. Mặc dù cô ấy đã chấp thuận mạnh mẽ của các thiết kế của mình khi một công chúa hoàng gia người nên đã vượt xa tầm với của mình, cô đã vô cùng tiếc cho anh trong những gì có thể là bệnh cuối cùng của ông. "Đừng trả lời anh, xin vui lòng, người phụ nữ của tôi," cô nói, trong những giọt nước mắt. "Bạn phải, chỉ lần này thôi. Nó có thể là cơ hội cuối cùng của bạn. "" Tôi rất tiếc cho anh ta, trong một loại chung của cách. Tôi xin lỗi cho bản thân mình quá. Bất kỳ ai trong chúng ta có thể chết vào ngày mai. Nhưng những gì xảy ra là quá khủng khiếp. Tôi không thể chịu được khi nghĩ về nó. Tôi không thể viết thư cho anh. "Cô ấy không phải do bản chất của một loại rất cẩn thận của người phụ nữ, nhưng người đàn ông tuyệt vời mà cô đã kết hôn đã khủng bố của mình với những gợi ý, luôn luôn bảo vệ, rằng ông không hài lòng với cô ấy. Kojijū khẳng định và đẩy một inkstone về phía cô, và cuối cùng, rất ngập ngừng, cô đặt ra một câu trả lời mà Kojijū giao theo bìa của buổi tối. Để có Chūjō đã gửi đến Mount Katsuragi cho một đạo sĩ nổi tiếng như một công nhân của phương pháp chữa trị, và các phép thuật và những câu thần chú trong đó ông đắm mình gần như có thể có vẻ quá trớn. Người đàn ông thánh khác đã được đề xuất và để không có con trai của Chūjō sẽ ra đi để tìm kiếm trong núi hốc đàn ông hiếm được biết đến trong thành phố. Hành khất khá không có ân sủng đã tràn ngập vào nhà. Các triệu chứng không trỏ đến bất kỳ bệnh tật cụ thể, nhưng đôi khi Kashiwagi sẽ khóc trong tuyệt vời, kệ những tiếng nức nở. Các thầy bói đều đồng ý rằng một người phụ nữ ghen tuông đã chiếm lấy của anh. Họ có thể có thể là đúng, suy nghĩ để không Chūjō. Nhưng bất cứ ai cô là cô không chịu rút, và do đó, nó là việc tìm kiếm những người chữa bệnh cho tay vào những góc tối nghĩa. Các nhà tu khổ hạnh từ Katsuragi, một người đàn ông ing impos- lạnh, mắt cấm, xướng phép thuật thần bí trong một giọng nói có phần đe dọa. "Tôi không thể đứng một lúc nhiều hơn của nó," Kashiwagi nói. "Tôi phải đã phạm tội trầm trọng. Những tiếng nói sợ hãi tôi và dường như đem lại sự chết thậm chí gần hơn. "Trượt khỏi giường, anh hướng dẫn những người phụ nữ nói với cha mình rằng ông đã ngủ và đi đến nói chuyện với Kojijū. Để không Chūjō và khổ hạnh đã được trao trong tông màu khuất phục. Để không Chūjō là mạnh mẽ và trẻ trung trong nhiều năm của mình và trong thời điểm bình thường nhiều cho tiếng cười. Ông nói với các người thánh thiện như thế nào nó đã có tất cả bắt đầu và làm thế nào một thời gian nghỉ ngơi luôn luôn có vẻ để được theo sau bởi một tái phát. "Đừng xin vui lòng làm cho cô ấy ra đi, bất cứ ai cô ấy có thể," ông nói entreatingly. Một vỏ rỗng của người cũ của mình, Kashiwagi Trong khi đó đã được giải quyết Kojijū bằng một giọng ngập ngừng đôi khi bị gián đoạn bởi một gợi ý của một nụ cười. "Nghe họ. Họ dường như không có khái niệm rằng tôi có thể bị ốm vì tôi phạm lỗi. Nếu như những người đàn ông khôn ngoan nói, một số phụ nữ tức giận đã chiếm lấy của tôi, sau đó tôi sẽ mong đợi sự hiện diện của mình để làm cho tôi ghét bản thân mình một chút ít. Tôi có thể nói rằng những người khác đã làm nhiều điều tương tự, có những sai lầm trong khao khát của họ dành cho phụ nữ ngoài tầm với của họ, và hủy hoại triển vọng của họ. Tôi có thể nói với bản thân mình tất cả điều này, nhưng sự đau khổ đi về. Tôi không thể đối mặt với thế giới biết rằng anh ta biết. Rạng rỡ của mình kinh ngạc và mờ mắt tôi. Tôi đã không nghĩ rằng hành động xấu như vậy thật kinh khủng, nhưng kể từ buổi tối khi anh đặt trên tôi, tôi đã để mất quyền kiểm soát của bản thân mình rằng nó đã được, nếu như linh hồn của tôi đã lang thang lỏng. Nếu nó vẫn còn xung quanh các ngôi nhà nơi nào đó, xin vui lòng đặt một cái bẫy cho nó. "Cô nói với anh của công chúa thứ ba, chìm trong suy nghĩ buồn và sợ con mắt tò mò. Ông gần như có thể nhìn thấy những con số ít tuyệt vọng. Đã thực sự hạnh phúc tinh thần đi lang thang ra quái gở? "Thì tôi nói không có nhiều phụ nữ của bạn. Nó có tất cả thông qua như là nếu nó đã không bao giờ xảy ra ở tất cả. Tuy nhiên, tôi sẽ rất xin lỗi thực sự nếu nó được đứng trong con đường cứu rỗi của mình. Tôi chỉ có một mong muốn để lại, để biết rằng hậu quả của vụ việc buồn đã được xử lý một cách an toàn. Tôi có giải thích riêng của tôi về những giấc mơ tôi đã có đêm đó và đã gặp khó khăn rất lớn giữ nó cho bản thân mình. "Kojijū sợ hãi ở sự kiên trì vô nhân đạo mà những suy nghĩ đề nghị. Tuy nhiên, cô đã cảm thấy tiếc cho anh. Cô ấy khóc lóc thảm thiết. Ông đã gửi cho một bóng đèn và đọc lưu ý của công chúa. Mặc dù mong manh và không chắc chắn, tay rất thú vị. "Thư của bạn làm tôi rất buồn, nhưng tôi không thể nhìn thấy bạn. Tôi chỉ có thể nghĩ về bạn. Bạn nói về khói thuốc còn dư âm, nhưng "Tôi muốn đi với bạn, rằng chúng ta có thể nhìn thấy ai đang cháy âm ỉ suy nghĩ lâu hơn, bạn hay của tôi." Đó là tất cả, nhưng anh rất biết ơn về điều đó. "Khói - nó sẽ theo tôi từ thế giới này. Thật là một vô dụng, ngoại tình không cơ bản nó được! "Khóc không kiểm soát được, ông thiết lập về bài trả lời. Có rất nhiều tạm dừng và các từ đều rời rạc và bị ngắt kết nối và bàn tay như các bài hát của một con chim lạ. "Như khói tôi sẽ tăng không chắc chắn lắm về trời, Và nhưng vẫn là nơi mà những suy nghĩ của tôi sẽ còn ở lại." Hãy nhìn tốt, tôi cầu nguyện cho bạn , vào bầu trời đêm. Hãy vui lên, đừng ai trách móc bạn; và, mặc dù nó sẽ làm không tốt, có một tư tưởng xuyên cho tôi. "Đột nhiên tồi tệ hơn nữa, ông đã thực hiện theo cách của mình trong nước mắt trở về phòng của mình. "Đủ. Tới khi nó vẫn còn sớm, xin vui lòng, và nói với cô ấy về những khoảnh khắc cuối cùng của tôi. Tôi không muốn bất cứ ai đã nghĩ nó kỳ lạ để nghĩ rằng nó thậm chí odder. Điều gì đã đưa tôi từ cuộc sống khác, tôi tự hỏi, để làm cho tôi rất hài lòng? "Thường thì ông giữ dài của mình sau khi doanh nghiệp của họ đã kết thúc, nhưng hôm nay ông bác bỏ một thời gian ngắn cô. Cô rất tiếc cho anh và không muốn đi. Y tá của ông, người dì của cô, nói với Kojijū căn bệnh của anh, khóc tất cả các thời gian. Để không Chūjō đã báo động tuyệt vời. "Anh ấy có vẻ tốt hơn những ngày cuối cùng. Tại sao sự thay đổi đột ngột vậy? "" Tôi không thể nhìn thấy lý do tại sao bạn đang ngạc nhiên, "trả lời của con trai mình. "Tôi đang chết. Đó là tất cả. "Tối hôm đó, công chúa thứ ba được thực hiện với đau nặng. Đoán rằng họ là nỗi đau sinh, phụ nữ cô gửi cho Genji trong sự phấn khích lớn. Ông đã ngay lập tức. Làm thế nào rộng lớn và vô điều kiện niềm vui của mình sẽ được, ông nghĩ, nếu không có những nghi ngờ của mình về đứa trẻ. Nhưng không có ai phải được phép nghi ngờ sự tồn tại của họ. Ông triệu tập khổ hạnh và đặt chúng vào phép thuật liên tục và những câu thần chú, và ông triệu tập tất cả các tu sĩ đã từng làm tên cho mình là người chữa bệnh. Ngôi biệt thự Rokujō lặp lại với các nghi lễ thần bí. Công chúa rất đau đớn suốt đêm và lúc mặt trời mọc đã được giao của một đứa trẻ. Đó là một cậu bé. Đáng tiếc nhất, nghĩ Genji. Nó sẽ không dễ dàng để bảo vệ các bí mật nếu có trùng với cha là mạnh mẽ. Có các thiết bị để giữ cô gái cải trang và các cô gái tất nhiên không phải xuất hiện trước công như chàng trai đã làm. Nhưng có những mặt khác của vấn đề: cho những nghi ngờ dai dẳng ngay từ đầu, một cậu bé không đòi hỏi sự chú ý mà phải đi vào nuôi một cô gái. Nhưng làm thế nào rất lạ đó là tất cả! Retribution đã không có nghi ngờ đến cho những hành động mà đã sợ anh ta sau đó và trong đó ông chắc chắn sẽ đi hãi hùng anh đến cùng. Vì nó đã đến, tất cả bất ngờ, trong thế giới này, có lẽ là sự trừng phạt sẽ nhẹ hơn ở bên cạnh. Không hay biết về những suy nghĩ, những người phụ nữ khá mất bản thân trong giáo cho những đứa trẻ. Bởi vì nó được sinh ra của một người mẹ như vậy vào cuối năm Genji, nó chắc chắn phải có toàn bộ tình cảm của mình. Các lễ trong đêm thứ ba là về phẩm giá tối đa và những món quà dao động trên khay và đứng cho thấy rằng tất cả mọi người nghĩ rằng nó là một dịp yêu cầu tốt nhất. Vào đêm thứ năm sắp xếp là của Akikonomu. Có áo cho nàng công chúa, và sau một vài hàng ngũ của họ, quà tặng cho người phụ nữ của cô ấy, tất cả đều đã có thể làm vinh dự cho một dịp nhà nước. Bữa cơm nghi lễ đã được đặt ra cho năm mươi người










































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: