In the theology it may be that the chief artificial person is the chur dịch - In the theology it may be that the chief artificial person is the chur Việt làm thế nào để nói

In the theology it may be that the

In the theology it may be that the chief artificial person is the church, but in jurisprudence (luat hoc) the chief artificial person is the State. The State is an artificial person created in order that by assuming it as the entity whose organs are men engaged in protecting a mass of human beings from external fraud and violence; a unity of operation may be given to those organs.
Who creates the State and on what basis does its continuous existence rest? In every aggregation of men there are some of the members who impress their will upon the others, who are habitually obeyed by the others, and who are, in truth, the rulers of the society. The sources from which their authority flows are of the most diverse character. They may be, or may pretend to be, divinely inspired. It may be their physical strength, their wisdom, their cunning, their virtue, their vices – oftenest, perhaps, their assiduity and persistence – that have given them their power. The sources of this power are indeed, so various, and its mode of action so subtle and often unknown even by those who exercise it, that is impossible to define or closely trace it.
It is some time said that the State is the creature (tay sai) of the people. This is untrue if it is meant that, as a fact, the people uphold (giu gin, duy tri) it. The people, in that, as in other things, exercise no power against those, to whom they have subjected their wills. The people no more have created and uphold the State because they have the physical strength to kill their rulers than the horses of a regiment of cavalry have created and uphold the regiment because they have the physical strength to demolish riders.
It must be borne in mind, however, that the creation and upholding of the personified (su hien than, duoc nhan cach hoa) abstraction (khai niem truu tuong, truu tuong hoa, vat truu tuong) of the State, and the furnishing it with organs, react (tac dong tro lai) powerfully on the ruler of the people. The fact that a person is an official of the State has some tendency to make him not only formal but a real ruler; the existence of the machinery furnishes an obstacle to change; and the leaders have their own desires and imagination profoundly affected by the existence, especially the long-continued existence, of the belief in the organized personality of the State.
Whether power of the State is subjected to any legal limitation, is a matter which has been much discussed. The true view seems to be that the power of the State is unlimited, so far as it is consistent with the abstract idea, which is the state; its organs – legislative (lap phap), juridical (phap ly), administrative – exist only to express its will (y chi, nguyen vong), and they cannot contradict it, but after all, the state is but a personified abstraction, - it is an idol, a dump idol whose use is to give a little to its law-making and judgment-giving priests; and the real rulers of the congeries of men, who are the members of the state, can limit the attribution to it.
It is said the state is an abstraction created and furnished with organs by the real rulers of the society. The real rulers of political society are undiscoverable. They are the persons who dominate over the wills of their fellows. In every political society we find the machinery of government, king or president, parliament (nghi vien, quoc hoi) or assembly, judge (quan toa, tham phan) or chancellor (dai phap quan Anh, thu tuong Ao, Duc). We have to postulate (yeu cau, doi hoi, mac nhien cong nhan) one ideal entity to which to attach this machinery, but why insist on interposing another entity, that of sovereign (quoc chu, nguoi cam quyen voi quyen luc toi cao)? Nothing seems to be gained by it and to introduce it is to place at the threshold of jurisprudence a very difficult, q purely academic and irrelevant question.
There is, of courses, the difference between the state and individuals: the state can create legal rights, the individual cannot. There are innumerable interests of the state, conditions in the life of its citizens, which, if they existed would be greatly to the advantage of the state; but the state does not protect these interests by imposing duties, because to do so would injuriously affect great interests. It is desirable that people should wash their hands; the state would be better and happier if they did, and it wishes that they did; but it does not enforce this interest because its enforcement would mean an amount of domestic spionage which would be a great injury to the state than unwashed hands. Yet the state might, if it would, enforce this interest.
But the distinction between these interests, on one hand, which the state in fact protect through its juridical, administrative organs whether at its own instance or at the instance of individuals, and all those interests, on other hand, which it does not, in fact so protect, either at its own instance or at the instance of individuals, although it might to do so if it would, is important and desirable to make, and the name which analogy (su tuong tu) suggests and usage has given for the power to invoke such protection for the former, is “legal right”.
Every state has juridical organs whose function is by aid of certain rules called the law to determine what interests are now entitled to be protected, and what acts and forbearances the state will now, on its own motion or on the motion of individual enforce. If officer of the state, on its behalf, demands the performance certain act, for instance, that a woman who has worn a high hat at the theater… be hanged and the law does not provide for her execution, then the state has … right to have her hanged. It is true that the state may described a different rule for the judge; that is, it may cause the law to be changed, and court will sentence the woman to be hanged; but the state has then a legal right which it did not have before.
The state has an indefinite power to create legal right for itseft, but the only legal right which the state has at any moment are those interests which are then protected by law, - that is by the rules in accordance with which the juridicial organs of the state are then acting.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
In the theology it may be that the chief artificial person is the church, but in jurisprudence (luat hoc) the chief artificial person is the State. The State is an artificial person created in order that by assuming it as the entity whose organs are men engaged in protecting a mass of human beings from external fraud and violence; a unity of operation may be given to those organs.Who creates the State and on what basis does its continuous existence rest? In every aggregation of men there are some of the members who impress their will upon the others, who are habitually obeyed by the others, and who are, in truth, the rulers of the society. The sources from which their authority flows are of the most diverse character. They may be, or may pretend to be, divinely inspired. It may be their physical strength, their wisdom, their cunning, their virtue, their vices – oftenest, perhaps, their assiduity and persistence – that have given them their power. The sources of this power are indeed, so various, and its mode of action so subtle and often unknown even by those who exercise it, that is impossible to define or closely trace it.It is some time said that the State is the creature (tay sai) of the people. This is untrue if it is meant that, as a fact, the people uphold (giu gin, duy tri) it. The people, in that, as in other things, exercise no power against those, to whom they have subjected their wills. The people no more have created and uphold the State because they have the physical strength to kill their rulers than the horses of a regiment of cavalry have created and uphold the regiment because they have the physical strength to demolish riders.It must be borne in mind, however, that the creation and upholding of the personified (su hien than, duoc nhan cach hoa) abstraction (khai niem truu tuong, truu tuong hoa, vat truu tuong) of the State, and the furnishing it with organs, react (tac dong tro lai) powerfully on the ruler of the people. The fact that a person is an official of the State has some tendency to make him not only formal but a real ruler; the existence of the machinery furnishes an obstacle to change; and the leaders have their own desires and imagination profoundly affected by the existence, especially the long-continued existence, of the belief in the organized personality of the State.Whether power of the State is subjected to any legal limitation, is a matter which has been much discussed. The true view seems to be that the power of the State is unlimited, so far as it is consistent with the abstract idea, which is the state; its organs – legislative (lap phap), juridical (phap ly), administrative – exist only to express its will (y chi, nguyen vong), and they cannot contradict it, but after all, the state is but a personified abstraction, - it is an idol, a dump idol whose use is to give a little to its law-making and judgment-giving priests; and the real rulers of the congeries of men, who are the members of the state, can limit the attribution to it.It is said the state is an abstraction created and furnished with organs by the real rulers of the society. The real rulers of political society are undiscoverable. They are the persons who dominate over the wills of their fellows. In every political society we find the machinery of government, king or president, parliament (nghi vien, quoc hoi) or assembly, judge (quan toa, tham phan) or chancellor (dai phap quan Anh, thu tuong Ao, Duc). We have to postulate (yeu cau, doi hoi, mac nhien cong nhan) one ideal entity to which to attach this machinery, but why insist on interposing another entity, that of sovereign (quoc chu, nguoi cam quyen voi quyen luc toi cao)? Nothing seems to be gained by it and to introduce it is to place at the threshold of jurisprudence a very difficult, q purely academic and irrelevant question.There is, of courses, the difference between the state and individuals: the state can create legal rights, the individual cannot. There are innumerable interests of the state, conditions in the life of its citizens, which, if they existed would be greatly to the advantage of the state; but the state does not protect these interests by imposing duties, because to do so would injuriously affect great interests. It is desirable that people should wash their hands; the state would be better and happier if they did, and it wishes that they did; but it does not enforce this interest because its enforcement would mean an amount of domestic spionage which would be a great injury to the state than unwashed hands. Yet the state might, if it would, enforce this interest.But the distinction between these interests, on one hand, which the state in fact protect through its juridical, administrative organs whether at its own instance or at the instance of individuals, and all those interests, on other hand, which it does not, in fact so protect, either at its own instance or at the instance of individuals, although it might to do so if it would, is important and desirable to make, and the name which analogy (su tuong tu) suggests and usage has given for the power to invoke such protection for the former, is “legal right”.Every state has juridical organs whose function is by aid of certain rules called the law to determine what interests are now entitled to be protected, and what acts and forbearances the state will now, on its own motion or on the motion of individual enforce. If officer of the state, on its behalf, demands the performance certain act, for instance, that a woman who has worn a high hat at the theater… be hanged and the law does not provide for her execution, then the state has … right to have her hanged. It is true that the state may described a different rule for the judge; that is, it may cause the law to be changed, and court will sentence the woman to be hanged; but the state has then a legal right which it did not have before.The state has an indefinite power to create legal right for itseft, but the only legal right which the state has at any moment are those interests which are then protected by law, - that is by the rules in accordance with which the juridicial organs of the state are then acting.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Trong thần học nó có thể là những người trưởng nhân tạo là các nhà thờ, nhưng trong luật học (luat hoc) trưởng người nhân tạo là Nhà nước. Nhà nước là một người nhân tạo tạo theo trật tự bằng cách giả sử nó như là thực thể mà cơ quan này có những người đàn ông tham gia vào việc bảo vệ một khối lượng của con người từ bên ngoài gian lận và bạo lực; một sự thống nhất của các hoạt động có thể được trao cho những bộ phận cơ thể.
Ai tạo ra Nhà nước và trên cơ sở những gì không tồn tại phần còn lại liên tục của nó? Trong mỗi tập hợp của những người đàn ông có một số thành viên đã gây ấn tượng với ý muốn của họ khi những người khác, những người đang có thói quen vâng lời bởi những người khác, và ông là ai, thật ra, những người cai trị của xã hội. Các nguồn mà từ đó dòng chảy chính quyền của họ là các nhân vật đa dạng nhất. Họ có thể được, hoặc có thể giả vờ là, Thiên Chúa linh ứng. Nó có thể là sức mạnh của họ về thể chất, trí tuệ của họ, xảo quyệt của họ, đức hạnh của họ, tệ nạn của họ - oftenest, có lẽ, chuyên cần và kiên trì của họ - đã ban cho họ quyền lực của họ. Các nguồn sức mạnh này là thực sự, rất phong phú, và chế độ hoạt động của nó rất tinh tế và thường không rõ ngay cả bởi những người thực hiện nó, đó là không thể xác định hoặc chặt chẽ theo dõi nó.
Đó là một thời gian nói rằng Nhà nước là tạo vật ( tay sai) của người dân. Điều này là không đúng sự thật nếu nó có nghĩa rằng, là một thực tế, người dân nêu cao (giu gin, duy tri) nó. Những người dân, trong đó, như trong những thứ khác, tập thể dục không có quyền lực chống lại những người, người mà họ đã chọn để áp ý chí của họ. Những người không có nhiều đã tạo ra và duy trì nhà nước vì họ có sức mạnh vật chất để giết những người cai trị của họ hơn so với những con ngựa của một trung đoàn kỵ binh đã tạo ra và duy trì các trung đoàn vì họ có sức mạnh vật chất để phá hủy các tay đua.
Nó phải được lưu ý Tuy nhiên, thấy sự sáng tạo và phát huy các nhân cách (su hien hơn, duoc nhan cach hoa) trừu tượng (khai niem truu tuong, truu tuong hoa, vat truu tuong) của Nhà nước, và các trang trí nội thất với các cơ quan, phản ứng (tac dong tro lai) mạnh mẽ vào nhà lãnh đạo của nhân dân. Thực tế rằng một người là một quan chức của Nhà nước có một số xu hướng làm cho anh ta không chỉ chính thức, nhưng một người cai trị thực; sự tồn tại của các máy móc cung cấp dịch một trở ngại để thay đổi; và các nhà lãnh đạo có ham muốn và trí tưởng tượng của mình bị ảnh hưởng sâu sắc bởi sự tồn tại, đặc biệt là sự tồn tại lâu dài tiếp tục, về niềm tin vào nhân cách tổ chức của Nhà nước.
Cho dù quyền lực của Nhà nước là phải chịu bất kỳ hạn chế pháp lý, là một vấn đề mà có được thảo luận nhiều. Quan điểm đúng dường như là sức mạnh của Nhà nước là không giới hạn, cho đến nay vì nó phù hợp với ý tưởng trừu tượng, mà là nhà nước; cơ quan của mình - lập pháp (lap phap), tư pháp (phap ly), hành chính - chỉ tồn tại để thể hiện (chi y, Nguyễn vong) ý chí của mình, và họ không thể mâu thuẫn với nó, nhưng sau khi tất cả, nhà nước chỉ là một khái niệm trừu tượng được nhân cách, - nó là một thần tượng, một thần tượng bãi mà sử dụng là để cho một ít để làm luật và các linh mục thi hành án, cho; và các nhà lãnh đạo thực sự của một đống đàn ông, ai là thành viên của nhà nước, có thể hạn chế việc ghi nhận nó.
Người ta nói nhà nước là một sự trừu tượng được tạo ra và được trang bị với các cơ quan của các nhà lãnh đạo thực sự của xã hội. Các nhà lãnh đạo thực sự của xã hội chính trị là undiscoverable. Họ là những người chiếm ưu thế hơn ý chí của đồng loại của họ. Trong mọi xã hội chính trị, chúng ta thấy bộ máy chính quyền, vua hay tổng thống, quốc hội (nghi vien, quoc hoi) hoặc lắp ráp, thẩm phán (quan toa, tham phan) hoặc chancellor (dai phap quan Anh, thu tuong Ao, Đức). Chúng ta phải định đề (yeu cau, doi hoi, mac nhien cong nhan) một thực thể lý tưởng mà để đính kèm máy móc này, nhưng tại sao nhấn mạnh vào interposing thực thể khác, đó là chủ quyền (quoc chu, nguoi cam quyen voi quyen luc toi cao) ? Không có gì có vẻ như để đạt được bằng nó và giới thiệu nó là đặt ở ngưỡng cửa của một luật học, q hoàn toàn câu hỏi học tập và không liên quan rất khó khăn.
Có đó, các khóa học, sự khác biệt giữa các cá nhân và nhà nước: nhà nước có thể tạo ra các quyền pháp lý , các cá nhân có thể không. Có vô số lợi ích của nhà nước, điều kiện trong cuộc sống của người dân, trong đó, nếu họ tồn tại sẽ được rất nhiều lợi thế của nhà nước; nhưng nhà nước không bảo vệ các lợi ích của nhiệm vụ áp đặt, bởi vì làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến lợi ích injuriously tuyệt vời. Đó là mong muốn rằng mọi người nên rửa tay; nhà nước sẽ tốt hơn và hạnh phúc hơn nếu họ đã làm, và nó mong rằng họ đã làm; nhưng nó không thực thi điều này quan tâm vì thực thi của nó có nghĩa là một số lượng spionage trong nước đó sẽ là một tổn thương rất lớn cho nhà nước hơn không rửa tay. Tuy nhiên, nhà nước có thể, nếu nó sẽ, thực thi điều này quan tâm.
Nhưng sự khác biệt giữa những lợi ích, một mặt, mà nhà nước trong thực tế bảo vệ thông qua các pháp nhân, các cơ quan hành chính của mình dù ở ví dụ của riêng mình hoặc theo các ví dụ của các cá nhân, và tất cả những lợi ích đó, trên tay khác, mà nó không, trong thực tế, vì vậy bảo vệ, hoặc là ở ví dụ của riêng mình hoặc theo các ví dụ của các cá nhân, mặc dù nó có thể làm như vậy nếu nó sẽ là quan trọng và mong muốn thực hiện, và tên đó tương tự (su tuong tu) cho thấy việc sử dụng và đã được trao cho sức mạnh để gọi hộ đó cho các cựu, là "đúng pháp luật".
Mỗi tiểu bang có các cơ quan tư pháp có chức năng là do viện trợ của các quy tắc nhất định gọi là pháp luật để xác định những lợi ích hiện nay quyền được bảo vệ, và những gì tác động và forbearances nhà nước sẽ bây giờ, trên chuyển động của riêng mình hoặc trên các chuyển động của các cá nhân thực thi. Nếu nhân viên của nhà nước, thay mặt của nó, đòi hỏi những hành động nhất định hiệu suất, ví dụ, rằng một người phụ nữ đã mặc một chiếc mũ cao tại nhà hát ... được treo và pháp luật không quy định việc thực hiện của mình, sau đó nhà nước có quyền ... đã cô treo cổ. Đó là sự thật rằng may nhà nước mô tả một quy tắc khác nhau cho các thẩm phán; có nghĩa là, nó có thể gây ra pháp luật phải được thay đổi, và tòa sẽ tuyên án người phụ nữ bị treo cổ; nhưng nhà nước có sau đó một quyền hợp pháp mà nó đã không có trước.
Nhà nước có quyền lực vô hạn định để tạo ra quyền pháp lý cho itseft, nhưng chỉ có các quyền hợp pháp mà nhà nước tại một thời điểm bất kỳ là những lợi ích mà sau đó được bảo vệ bởi pháp luật, - đó là bởi các quy tắc theo đó các cơ quan juridicial của nhà nước sau đó được diễn xuất.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: