What is Intangible Cultural Heritage? Cultural heritage is more than t dịch - What is Intangible Cultural Heritage? Cultural heritage is more than t Việt làm thế nào để nói

What is Intangible Cultural Heritag


What is Intangible Cultural Heritage? Cultural heritage is more than the monuments and objects that have been preserved over time. Th e cultural heritage of humanity also includes the living expressions and traditions that countless communities and groups in every part of the world receive from their ancestors and pass on to their descendants. Th is intangible cultural heritage provides communities, groups and individuals with a sense of identity and continuity, helping them to understand their world and giving meaning to their lives and their way of living together. A mainspring of cultural diversity and an unmistakable testimony to humanity’s creative potential, intangible heritage is constantly being recreated by its bearers as it is practiced and transmitted from person to person and from generation to generation. In recent decades, with UNESCO playing a leading role, living heritage has gained increasing worldwide recognition and become a focus of international cooperation. Th e 2003 Convention for the Safeguarding of the Intangible Cultural Heritage (the Convention) calls on States that have ratifi ed it to safeguard living heritage on their own territories and in cooperation with others. Ratifi ed by more than 80 countries, it seeks to celebrate and safeguard intangible heritage that is distinctive to particular communities. At the same time, the Convention does not intend to establish a hierarchy among heritage elements or identify some as more valuable or important than others. Th e Convention affi rms that the intangible heritage of all communities — whether they are large or small, dominant or non-dominant — deserves our respect. Safeguarding living heritage means taking measures aimed at ensuring the viability of intangible cultural heritage. Th is does not mean freezing its form, reviving some archaic practice, or creating multimedia documents for an archive. Rather, safeguarding means trying to ensure that the heritage continues to be practiced and transmitted within the community or group concerned. Communities must be actively involved in safeguarding and managing their living heritage, since it is only they who can consolidate its present and ensure its future. States that ratify the Convention are obliged to safeguard heritage through measures such as protection, promotion, transmission through formal and non-formal education, research and revitalization, and to promote greater respect and awareness. One practical measure required of each State Party is to identify and defi ne the various elements of intangible heritage present on its territory, in one or more inventories. Cultural Tourism and Intangible Heritage Tourism is one of the largest industries in the world. Cultural tourism — that is, tourism with the objective (among others) of experiencing cultural heritage, whether tangible or intangible — is an expanding segment, and it seems likely that growth will continue in the long term. Furthermore, it has become clear over the last few years that it is the developing world that receives an increasingly large portion of this expansion. Th e impact of this tourism will heighten challenges that developing countries already face. Properly managed, the tourism and travel industry can bring substantial benefi ts on both a macroand local level. By providing new employment opportunities, tourism can help alleviate poverty and curb the out-migration of youth and other marginally-employed community members. Also, through bringing revenue to sites, tourism has the potential to enhance and safeguard heritage. Similarly, the much-needed foreign currency and investment that tourism brings has the power to revitalise traditional building and craft industries. On a more human level, by bringing in revenue, tourism has the capacity to strengthen local people’s self-respect, values and identity, thereby safeguarding aspects of their intangible heritage and enhancing their development potential. 4 While tourism has the potential to enhance and preserve the tangible and intangible cultural heritage on which it relies, if it is not managed and controlled, it can also degrade and irreversibly damage this very same valuable resource. Th ere are countless examples of how unplanned tourism, although potentially profi table in the short term, has damaged fragile historical and cultural resources, and thereby undermine their value. In the same way, unplanned tourism can erode a community’s self-image and cultural values, as well. Although tourism is increasingly recognized as a potentially powerful development tool, situations frequently arise where local communities are side-lined and benefi t little from the tourism in their area. Sustainable Development and Safeguarding Living Heritage Th ere are two explicit mentions of sustainable development in the Convention: in the Preamble, where intangible cultural heritage is recognized as “a mainspring of cultural diversity and a guarantee of sustainable development,” and in Article 2, which limits the scope of the Convention to only such intangible cultural heritage as is “compatible with … the requirements of … sustainable development.” One might also note Article 13(a), which requests States Parties to the Convention to “adopt a general policy aimed at promoting the function of the intangible cultural heritage in society, and at integrating the safeguarding of such heritage in planning programmes.” Although sustainable development is not defi ned explicitly in the Convention, it nevertheless plays a central role, especially because the very concept of safeguarding intangible heritage centrally involves sustaining it as a living heritage. Beyond those two explicit mentions of sustainable development in the Convention’s Preamble and Article 2, there are several other convergences between the Convention’s vision and the concept of sustainable development. First is the Convention’s defi nition of intangible heritage as “constantly recreated by communities and groups in response to their environment, their interaction with nature and their history” (Article 2.1). What is noteworthy here is not only the environmental grounding of intangible cultural heritage, but more importantly the realization that it is “constantly recreated.” Together with the defi nition of safeguarding as “measures aimed at ensuring the viability of the Intangible Cultural Heritage” (Article 2.3), the concept of intangible cultural heritage as constantly recreated means that the Convention is concerned above all with its sustainability into the future, more so than its past. Th e viability of intangible cultural heritage rests in its ongoing creation and recreation; it is not its past history or current condition that is central to viability, but rather its potential to continue in the future as living heritage. Safeguarding is aimed at ensuring that intangible cultural heritage practices, representations, expressions, knowledge, skills and associated tangible manifestations can be sustainably maintained by the concerned communities, groups or individuals. Th e Convention is thus resolutely oriented toward the future of intangible cultural heritage, its viability and sustainability. Another convergence can be noted between the Convention’s concern with intangible cultural heritage as “transmitted from generation to generation” and the concepts of intergenerational transmission and intergenerational equity underlying sustainable development. Th e Convention elevates this to a defi ning feature of intangible cultural heritage: not only must it have been transmitted from preceding generations, it must be transmitted to succeeding ones if it is to remain viable as living heritage. Th us, the Convention gives attention to transmission as a fundamental safeguarding measure and attaches great importance to raising the awareness of younger generations. Th e Convention’s fundamental orientation to the continuity and on-going transmission of intangible heritage as a living phenomenon takes on central importance when we consider sustainable cultural tourism. Because of tourism’s potential to bring revenues to heritage communities, it may bring larger economic benefi ts that are a fundamental component of 5 Introduction sustainable development. For tourism to support truly sustainable human development and simultaneously contribute to the safeguarding of living heritage is, however, a far more diffi cult challenge. “Safeguarding Intangible Heritage and Sustainable Cultural Tourism: Opportunities and Challenges” explores experiences in taking up this challenge, as they were fi rst presented during an international experts’ meeting in Hué, Viet Nam from 11-13 December 2007. Objectives of the Meeting Th e international experts meeting on “Safeguarding Intangible Heritage and Sustainable Tourism: Challenges and Opportunities” was organised by the Offi ce of the UNESCO Regional Advisor for Culture in Asia and the Pacifi c, in cooperation with and through the generous assistance of the Establishment Initiative for the Intangible Heritage Centre for Asia-Pacifi c in the Republic of Korea (EIIHCAP). It was hosted by the Socialist Republic of Viet Nam, with the kind cooperation of the National Cultural Heritage Department of the Ministry of Culture, Sports and Tourism and the Hué Monuments Conservation Centre (HMCC). Th e regional meeting brought together some 20 heritage experts and cultural offi cials of selected countries in the South-East and East Asian regions. Th e objective of the meeting was to advance the understanding of the relationships between intangible cultural heritage and sustainable tourism so as to be better able to apply this understanding programmatically at the fi eld level. To realize that objective, the organizers identifi ed three sub-themes around which casestudy presentations were organized: • Handicraft s in the context of sustainable cultural tourism • P
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
What is Intangible Cultural Heritage? Cultural heritage is more than the monuments and objects that have been preserved over time. Th e cultural heritage of humanity also includes the living expressions and traditions that countless communities and groups in every part of the world receive from their ancestors and pass on to their descendants. Th is intangible cultural heritage provides communities, groups and individuals with a sense of identity and continuity, helping them to understand their world and giving meaning to their lives and their way of living together. A mainspring of cultural diversity and an unmistakable testimony to humanity’s creative potential, intangible heritage is constantly being recreated by its bearers as it is practiced and transmitted from person to person and from generation to generation. In recent decades, with UNESCO playing a leading role, living heritage has gained increasing worldwide recognition and become a focus of international cooperation. Th e 2003 Convention for the Safeguarding of the Intangible Cultural Heritage (the Convention) calls on States that have ratifi ed it to safeguard living heritage on their own territories and in cooperation with others. Ratifi ed by more than 80 countries, it seeks to celebrate and safeguard intangible heritage that is distinctive to particular communities. At the same time, the Convention does not intend to establish a hierarchy among heritage elements or identify some as more valuable or important than others. Th e Convention affi rms that the intangible heritage of all communities — whether they are large or small, dominant or non-dominant — deserves our respect. Safeguarding living heritage means taking measures aimed at ensuring the viability of intangible cultural heritage. Th is does not mean freezing its form, reviving some archaic practice, or creating multimedia documents for an archive. Rather, safeguarding means trying to ensure that the heritage continues to be practiced and transmitted within the community or group concerned. Communities must be actively involved in safeguarding and managing their living heritage, since it is only they who can consolidate its present and ensure its future. States that ratify the Convention are obliged to safeguard heritage through measures such as protection, promotion, transmission through formal and non-formal education, research and revitalization, and to promote greater respect and awareness. One practical measure required of each State Party is to identify and defi ne the various elements of intangible heritage present on its territory, in one or more inventories. Cultural Tourism and Intangible Heritage Tourism is one of the largest industries in the world. Cultural tourism — that is, tourism with the objective (among others) of experiencing cultural heritage, whether tangible or intangible — is an expanding segment, and it seems likely that growth will continue in the long term. Furthermore, it has become clear over the last few years that it is the developing world that receives an increasingly large portion of this expansion. Th e impact of this tourism will heighten challenges that developing countries already face. Properly managed, the tourism and travel industry can bring substantial benefi ts on both a macroand local level. By providing new employment opportunities, tourism can help alleviate poverty and curb the out-migration of youth and other marginally-employed community members. Also, through bringing revenue to sites, tourism has the potential to enhance and safeguard heritage. Similarly, the much-needed foreign currency and investment that tourism brings has the power to revitalise traditional building and craft industries. On a more human level, by bringing in revenue, tourism has the capacity to strengthen local people’s self-respect, values and identity, thereby safeguarding aspects of their intangible heritage and enhancing their development potential. 4 While tourism has the potential to enhance and preserve the tangible and intangible cultural heritage on which it relies, if it is not managed and controlled, it can also degrade and irreversibly damage this very same valuable resource. Th ere are countless examples of how unplanned tourism, although potentially profi table in the short term, has damaged fragile historical and cultural resources, and thereby undermine their value. In the same way, unplanned tourism can erode a community’s self-image and cultural values, as well. Although tourism is increasingly recognized as a potentially powerful development tool, situations frequently arise where local communities are side-lined and benefi t little from the tourism in their area. Sustainable Development and Safeguarding Living Heritage Th ere are two explicit mentions of sustainable development in the Convention: in the Preamble, where intangible cultural heritage is recognized as “a mainspring of cultural diversity and a guarantee of sustainable development,” and in Article 2, which limits the scope of the Convention to only such intangible cultural heritage as is “compatible with … the requirements of … sustainable development.” One might also note Article 13(a), which requests States Parties to the Convention to “adopt a general policy aimed at promoting the function of the intangible cultural heritage in society, and at integrating the safeguarding of such heritage in planning programmes.” Although sustainable development is not defi ned explicitly in the Convention, it nevertheless plays a central role, especially because the very concept of safeguarding intangible heritage centrally involves sustaining it as a living heritage. Beyond those two explicit mentions of sustainable development in the Convention’s Preamble and Article 2, there are several other convergences between the Convention’s vision and the concept of sustainable development. First is the Convention’s defi nition of intangible heritage as “constantly recreated by communities and groups in response to their environment, their interaction with nature and their history” (Article 2.1). What is noteworthy here is not only the environmental grounding of intangible cultural heritage, but more importantly the realization that it is “constantly recreated.” Together with the defi nition of safeguarding as “measures aimed at ensuring the viability of the Intangible Cultural Heritage” (Article 2.3), the concept of intangible cultural heritage as constantly recreated means that the Convention is concerned above all with its sustainability into the future, more so than its past. Th e viability of intangible cultural heritage rests in its ongoing creation and recreation; it is not its past history or current condition that is central to viability, but rather its potential to continue in the future as living heritage. Safeguarding is aimed at ensuring that intangible cultural heritage practices, representations, expressions, knowledge, skills and associated tangible manifestations can be sustainably maintained by the concerned communities, groups or individuals. Th e Convention is thus resolutely oriented toward the future of intangible cultural heritage, its viability and sustainability. Another convergence can be noted between the Convention’s concern with intangible cultural heritage as “transmitted from generation to generation” and the concepts of intergenerational transmission and intergenerational equity underlying sustainable development. Th e Convention elevates this to a defi ning feature of intangible cultural heritage: not only must it have been transmitted from preceding generations, it must be transmitted to succeeding ones if it is to remain viable as living heritage. Th us, the Convention gives attention to transmission as a fundamental safeguarding measure and attaches great importance to raising the awareness of younger generations. Th e Convention’s fundamental orientation to the continuity and on-going transmission of intangible heritage as a living phenomenon takes on central importance when we consider sustainable cultural tourism. Because of tourism’s potential to bring revenues to heritage communities, it may bring larger economic benefi ts that are a fundamental component of 5 Introduction sustainable development. For tourism to support truly sustainable human development and simultaneously contribute to the safeguarding of living heritage is, however, a far more diffi cult challenge. “Safeguarding Intangible Heritage and Sustainable Cultural Tourism: Opportunities and Challenges” explores experiences in taking up this challenge, as they were fi rst presented during an international experts’ meeting in Hué, Viet Nam from 11-13 December 2007. Objectives of the Meeting Th e international experts meeting on “Safeguarding Intangible Heritage and Sustainable Tourism: Challenges and Opportunities” was organised by the Offi ce of the UNESCO Regional Advisor for Culture in Asia and the Pacifi c, in cooperation with and through the generous assistance of the Establishment Initiative for the Intangible Heritage Centre for Asia-Pacifi c in the Republic of Korea (EIIHCAP). It was hosted by the Socialist Republic of Viet Nam, with the kind cooperation of the National Cultural Heritage Department of the Ministry of Culture, Sports and Tourism and the Hué Monuments Conservation Centre (HMCC). Th e regional meeting brought together some 20 heritage experts and cultural offi cials of selected countries in the South-East and East Asian regions. Th e objective of the meeting was to advance the understanding of the relationships between intangible cultural heritage and sustainable tourism so as to be better able to apply this understanding programmatically at the fi eld level. To realize that objective, the organizers identifi ed three sub-themes around which casestudy presentations were organized: • Handicraft s in the context of sustainable cultural tourism • P
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

Di sản văn hóa phi vật là gì? Di sản văn hóa là hơn các di tích và các đối tượng đã được bảo tồn theo thời gian. E di sản văn hóa của nhân loại Th cũng bao gồm những biểu hiện sống và truyền thống mà vô số các cộng đồng và các nhóm trong tất cả các phần của thế giới nhận được từ tổ tiên của họ và truyền lại cho con cháu của họ. Th là di sản văn hóa phi vật cung cấp các cộng đồng, các nhóm và cá nhân với một ý thức về bản sắc và sự kế tục, giúp họ hiểu thế giới của họ và đem lại ý nghĩa cho cuộc sống của họ và cách họ sống với nhau. Một lý do chánh của sự đa dạng văn hóa và một chứng từ không thể nhầm lẫn với tiềm năng sáng tạo của nhân loại, di sản phi vật liên tục được tái tạo bởi người mang nó như là nó được thực hiện và lây truyền từ người sang người và từ thế hệ này sang thế hệ khác. Trong những thập kỷ gần đây, với UNESCO đóng vai trò hàng đầu, di sản sống đã đạt được ngày càng tăng trên toàn thế giới công nhận và trở thành một trọng tâm của hợp tác quốc tế. Công ước năm 2003 Th e về Bảo vệ Di sản văn hóa phi vật thể (Công ước) kêu gọi các nước có ratifi ed nó để bảo vệ di sản sống trên lãnh thổ của mình và hợp tác với những người khác. Ratifi ed của hơn 80 quốc gia, nó tìm cách để ăn mừng và bảo vệ di sản phi vật thể đó là đặc biệt cho cộng đồng cụ thể. Đồng thời, Công ước không có ý định thiết lập một hệ thống phân cấp giữa các yếu tố di sản hoặc xác định một số là có giá trị hơn hoặc quan trọng hơn những người khác. Ước e Th Affi rms rằng di sản phi vật thể của tất cả các cộng đồng - dù là lớn hay nhỏ, chi phối hoặc không chi phối - xứng đáng tôn trọng của chúng tôi. Bảo vệ di sản sống có nghĩa là các biện pháp nhằm đảm bảo khả năng tồn tại của di sản văn hóa phi vật thể. Th là không có nghĩa là đóng băng hình thức của nó, làm sống lại một số thực hành cổ xưa, hoặc tạo ra các tài liệu đa phương tiện cho một kho lưu trữ. Thay vào đó, việc bảo vệ các phương tiện cố gắng để đảm bảo rằng các di sản tiếp tục được thực hành và truyền trong cộng đồng hoặc nhóm liên quan. Cộng đồng phải tham gia tích cực trong việc bảo vệ và quản lý di sản sống của họ, vì nó chỉ có họ là những người có thể củng cố hiện tại của nó và đảm bảo tương lai của nó. Hoa mà phê chuẩn Công ước có nghĩa vụ bảo vệ di sản thông qua các biện pháp như bảo vệ, quảng bá, truyền thông qua giáo dục chính quy và không chính quy, nghiên cứu và phục hồi, và thúc đẩy sự tôn trọng và ý thức hơn. Một biện pháp thực tiễn cần thiết của mỗi quốc gia là xác định và Defi ne các yếu tố khác nhau của di sản phi vật thể hiện trên lãnh thổ của mình, trong một hoặc nhiều hàng tồn kho. Du lịch văn hóa phi vật thể và Di sản Du lịch là một trong những ngành công nghiệp lớn nhất trên thế giới. Du lịch văn hóa - đó là, du lịch với mục tiêu (trong số những người khác) của trải nghiệm di sản văn hóa, cho dù hữu hình hay vô hình - là một đoạn mở rộng, và nhiều khả năng tăng trưởng đó sẽ tiếp tục trong thời gian dài. Hơn nữa, nó đã trở nên rõ ràng trong vài năm qua mà nó là thế giới đang phát triển nhận được một phần ngày càng lớn của việc mở rộng này. Tác động e Th du lịch này sẽ nâng cao những thách thức mà các nước phát triển đã phải đối mặt. Quản lý đúng cách, các ngành công nghiệp du lịch và du lịch có thể mang lại lợi ích mà đáng kể trên cả hai cấp độ địa phương macroand. Bằng cách cung cấp cơ hội việc làm mới, du lịch có thể giúp giảm nghèo và hạn chế sự xuất cư của thanh niên và các thành viên cộng đồng nhẹ do khác. Ngoài ra, thông qua việc đưa doanh thu đến các trang web, du lịch có tiềm năng để tăng cường và bảo vệ di sản. Tương tự như vậy, các ngoại tệ rất cần thiết và đầu tư, du lịch mang lại có sức mạnh để đem lại sức sống và nghề xây dựng các ngành công nghiệp truyền thống. Trên một mức độ nhiều hơn con người, bằng cách đưa vào doanh thu, du lịch có khả năng tăng cường của người dân địa phương tự trọng, các giá trị và bản sắc, do đó bảo vệ các khía cạnh của di sản phi vật của họ và nâng cao tiềm năng phát triển của họ. 4 Trong khi du lịch có tiềm năng để tăng cường và bảo tồn di sản văn hóa phi vật thể hữu hình và trên đó nó dựa, nếu không được quản lý và kiểm soát, nó có thể cũng làm suy giảm và gây thiệt hại không thể phục hồi nguồn tài nguyên có giá trị rất giống nhau này. Th ere vô số ví dụ về du lịch như thế nào ngoài ý muốn, mặc dù bảng có khả năng profi trong ngắn hạn, đã bị hư hỏng tài lịch sử và văn hóa dễ vỡ, và do đó làm giảm giá trị của họ. Trong cùng một cách, không có kế hoạch du lịch có thể làm xói mòn hình ảnh bản thân và giá trị văn hóa của một cộng đồng, là tốt. Mặc dù du lịch ngày càng được công nhận như một công cụ phát triển sức mạnh tiềm năng, các tình huống thường xuyên phát sinh nơi các cộng đồng địa phương là phụ lót và người hưởng t nhỏ từ du lịch trong khu vực của họ. Phát triển bền vững và Bảo vệ Living Heritage Th ere hai rõ ràng đề cập đến phát triển bền vững trong các Công ước: trong Lời nói đầu, nơi di sản văn hóa phi vật thể được công nhận là "một lý do chánh của sự đa dạng văn hóa và đảm bảo phát triển bền vững," và tại Điều 2, giới hạn phạm vi của Công ước di sản văn hóa phi vật thể chỉ như là "tương thích với ... các yêu cầu của ... phát triển bền vững." Một cũng có thể lưu ý Điều 13 (a), trong đó yêu cầu các quốc gia thành viên của Công ước để "thông qua một chính sách chung nhằm mục đích phát huy vai trò của di sản văn hóa phi vật thể trong xã hội, và nhập việc bảo vệ các di sản như vậy trong chương trình kế hoạch. "Mặc dù sự phát triển bền vững được không DEFI định nghĩa một cách rõ ràng trong Công ước, nó vẫn đóng một vai trò trung tâm, đặc biệt là bởi vì các khái niệm về bảo vệ di sản phi vật thể liên quan đến việc duy trì tập trung nó như là một di sản sống. Ngoài hai rõ ràng đề cập đến phát triển bền vững trong Lời nói đầu và Điều 2 của Công ước, có một số tụ khác giữa tầm nhìn của Công ước và các khái niệm phát triển bền vững. Đầu tiên là Defi Định nghĩa của di sản phi vật thể của Hội nghị là "không ngừng tái tạo bởi các cộng đồng và các nhóm để đáp ứng với môi trường của họ, sự tương tác của họ với thiên nhiên và lịch sử của họ" (Điều 2.1). Không chỉ là nền tảng môi trường của di sản văn hóa phi vật thể, nhưng quan trọng hơn việc thực hiện Điều đáng chú ý ở đây là nó là "liên tục tái tạo." Cùng với các định nghĩa Defi của bảo vệ là "các biện pháp nhằm đảm bảo tính khả thi của các di sản văn hóa phi vật thể" ( Điều 2.3), các khái niệm về di sản văn hóa phi vật thể như không ngừng tái tạo có nghĩa là Công ước là có liên quan trên tất cả với sự bền vững của mình trong tương lai, nhiều hơn so với trong quá khứ. Th e khả năng tồn tại của di sản văn hóa phi vật thể nằm trong sự sáng tạo liên tục của nó và giải trí; nó không phải là lịch sử của nó trong quá khứ hay tình trạng hiện tại là trung tâm để khả năng tồn tại, mà là tiềm năng của mình để tiếp tục trong tương lai là di sản sống. Bảo vệ nhằm đảm bảo rằng các hoạt động di sản văn hóa phi vật, cơ quan đại diện, biểu thức, kiến ​​thức, kỹ năng và biểu hiện hữu hình liên quan có thể được duy trì bền vững của các cộng đồng, các nhóm hoặc cá nhân liên quan. Hội nghị lần thứ e là như vậy, kiên quyết hướng về tương lai của di sản văn hóa phi vật thể, tính khả thi và tính bền vững của nó. Hội tụ khác có thể được ghi nhận giữa sự quan tâm của Hội nghị với di sản văn hóa phi vật thể như "truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác" và các khái niệm về truyền giữa các thế hệ và công bằng giữa các thế hệ cơ bản phát triển bền vững. Ước e Th nâng cao này cho một tính năng ning Defi của di sản văn hóa phi vật thể: không chỉ phải nó đã được truyền từ thế hệ trước, nó sẽ phải được chuyển thành công những người nếu nó là để duy trì khả thi là di sản sống. Th chúng ta, những ước còn quan tâm đến truyền như một biện pháp bảo vệ cơ bản và rất coi trọng việc nâng cao nhận thức của thế hệ trẻ. Định hướng cơ bản của Công ước e Th đến tính liên tục và liên tục truyền các di sản phi vật như một hiện tượng đời sống có tầm quan trọng trung tâm khi chúng ta xem xét du lịch văn hóa bền vững. Bởi vì tiềm năng du lịch để mang lại doanh thu cho các cộng đồng di sản, nó có thể mang lại lợi ích mà kinh tế lớn hơn đó là một thành phần cơ bản của 5 Giới thiệu phát triển bền vững. Đối với du lịch để hỗ trợ phát triển con người thực sự bền vững, đồng thời góp phần bảo vệ các di sản sống, tuy nhiên, một thách thức sùng bái xa diffi hơn tôn giáo. "Bảo vệ di sản phi vật và du lịch văn hóa bền vững: Cơ hội và thách thức" khám phá những kinh nghiệm trong việc lên thách thức này, vì họ đã fi đầu tiên được trình bày trong cuộc họp một chuyên gia quốc tế tại Huế, Việt Nam từ ngày 11-13 Tháng Mười Hai 2007. Mục tiêu của Th hội e chuyên gia quốc tế họp về "Bảo vệ di sản phi vật và Du lịch Bền vững: Thách thức và Cơ hội" được tổ chức bởi các ce Offi của Cố vấn UNESCO khu vực về văn hóa ở châu Á và Pacifi c, với sự hợp tác và thông qua sự hỗ trợ hào phóng của Sáng kiến ​​thành lập cho Trung tâm Di sản phi vật thể đối với châu Á-Pacifi c ở Hàn Quốc (EIIHCAP). Nó được tổ chức bởi các nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, với sự hợp tác của Cục Di sản văn hóa quốc gia của Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch và Trung tâm Bảo tồn Di tích Huế (HMCC). Th e cuộc họp khu vực đã quy tụ khoảng 20 chuyên gia di sản và các quan offi văn hóa của một số nước trong khu vực Đông Nam và khu vực Đông Á. E quan thứ của cuộc họp là để thăng tiến sự hiểu biết về mối quan hệ giữa di sản văn hóa phi vật thể và du lịch bền vững để có thể tốt hơn để áp dụng sự hiểu biết này lập trình ở cấp fi lĩnh. Để thực hiện mục tiêu đó, các nhà tổ chức identifi ed ba chủ đề nhỏ xung quanh mà thuyết trình casestudy đã được tổ chức: • Thủ công mỹ nghệ s trong bối cảnh du lịch văn hóa bền vững • P
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: