It became completely dark out as I was reading my book.One of my bad h dịch - It became completely dark out as I was reading my book.One of my bad h Việt làm thế nào để nói

It became completely dark out as I

It became completely dark out as I was reading my book.
One of my bad habits that take hold of me when I was in the middle of a big cleanup or tidying things up was my “oops, I started reading a book habit”.
Close call there… If what I was reading just now was a series, I would’ve found myself entranced in a reading marathon. And once I finished all the volumes, I’d end up spouting, “When’s the next volume coming out? Hurry up and do your job, author!”
I lifted myself up from the sofa I was laying down on and returned the book I finished reading back to the shelf.
With this, my big cleanup was all done. Nothing was actually tidied up, but whatever, I was done.
In life, so as long as you were unable to get rid of your past stains, then I had to say, ultimately, cleanups were an impossible endeavor and thus, meaningless. If life was the stain itself, then regardless of what you tried, you’d never see an end to cleaning up your life.
At any rate, since I was at least able to organize my bookshelf in my room, I made my return to the living room in triumph.
Only a few more days were left of this year.
Supposedly tomorrow was the last business day of the year for my parents. They had a lot of piled up work that needed to be taken care of so they were going to be running late tonight as well. For that reason, my mom had done her cleaning little by little as time permitted. Before long, the living room was neatly tidied up.
But in the neat living room, there was an individual sprawled out on the floor, emitting some kind of ominous aura.
It was my little sister, Hikigaya Komachi.
Her upper body poked out from the kotatsu and she was lying face down. Riding on her back was our beloved cat, Kamakura, who was grooming himself with his tongue.
“What’s wrong with you…?” I asked her on reflex, but there was no reply. It’s just a corpse…1 Oh, c’mon, Komachi, dying here of all places, a little pathetic, you know…
However, it looked rough having a cat on her back. It was almost as if she had been possessed by an earthbound spirit as she didn’t budge at all. On that note, I’d really like it if we could decide on whether an earthbound spirit cat was a cat, spirit, or a demon already, meow.
I made my way into the kotatsu while lifting Kamakura off of Komachi’s back and loaded him onto my lap. Kamakura kneaded my lap to get comfortable, drooped his head and flopped over, sleeping again. Sorry for the bad sleeping spot. Forgive me, meow ♪!
When I relieved Komachi of the weight on her back, she lifted her head.
“Ah, onii-chan…”
My little sister who was always adorable had the sinking, rotten eyes of a fish. Oh my, you’re just like your older brother! We really are siblings! So if Komachi’s cute and I was similar to her, then that meant I was cute! But, wait, those rotten eyes were seriously not cute. So if Komachi’s usual cuteness wasn’t enough to make her look cute, didn’t that mean I wasn’t cute, like, at all?
Anyway, this was the first time I’ve ever seen Komachi look so backed up against the wall.
“Komachi, you okay…?”
“No… I’m done for…” Komachi grumbled and buried her face into her cushion again. She then uttered a delirious mutter with a fragmented voice. “Must, get to cleaning… Gotta, throw away the trash… Need, to toss out onii-trash…”
“Calm down Komachi. The house cleanup is more or less done. Also, it ain’t that easy cleaning up your onii-chan. You’d better be prepared for the long haul.”
“Uuugh, as far as Komachi’s concerned, I just want you to get married off already…”
She gave me a disgruntled look, but there really wasn’t much I could do about that. That’s like on the same hurdle as trying to marry off Hiratsuka-sensei, probably. As if you could marry off a guy as bothersome as me… But this wasn’t the time to be setting up my defensive barriers. Komachi was the issue here.
For the most part, I had an idea as to why Komachi turned out this way. It was probably because of her exams. “Studying’s too hard”, “The mock exams went totally bad”, basically stuff like that.
Ever since Christmas had ended, Komachi had muscled through days and nights of studying, but with the New Year right around the corner, she was now out of steam.
Mumbling and sobbing, Komachi said, “Crap, crap crap…”
She then made a glance at me.
When I went quiet, Komachi shoved her face into the cushion again. She spoke with a muffled voice. “Sniff, uugh, I’m soooo tired…”
She then made a glance at me.
Man, she’s a freaking pain… However, I was a senior veteran onii-chan boasting fifteen years of service. It was times like these where I made sure to understand the right kinds of words to tell her.
“Well, you know. Just studying all the time is a bit constraining. It’s almost New Year’s Eve, so why don’t we take a breather and go somewhere far for our first shrine visit of the year?”
“Sure!” Komachi instantly answered and abruptly rose from her position.
It looked like I was spot on. Of course, since I was a professional onii-chan, that’s par for the course here. As a matter of fact, I think this country should go ahead and prepare an onii-chan occupation. What the heck is an onii-chan occupation? Is that, like, being raised by your younger sister? Now that’s what I’d call an invincible job. Then again, that’s still considered being unemployed.
But as a professional onii-chan, I wouldn’t spoil her too much. I made sure to remind her.
“That’s fine, but you’ll have to study your butt off until then.”
“I know, I know. I can study better if I have something fun planned later, you know?”
I told her, but she wasn’t listening to me at all. She sat back up and reached out to a mandarin orange. Mmhm, I mean it’s fine if you’re motivated now…
“Any shrines you want to visit? Like a place that might give you its blessing or something.”
“Mmm…”
When I asked her, she began thinking.
It just might be that for test taking students, the very first shrine they visit for the New Year was a considerably important event. There was also the saying, “Whenever you’re in trouble, pray to the gods”.
If you’re seriously in a bad situation, then gods were the only ones you could rely on. Most people weren’t exactly reliable, after all. So the fact that you weren’t relying on people could also mean that you were relying pretty much on only gods in your everyday life. A pinchy pinch was a pinch no matter what. A time like that would be where I’d like a Ultra-something.2
“If it’s in this area, we can try the one that dad goes to. You know, the one he said he stayed up all night just to line up for. Kameido Tenjin Shrine or something?”
It was just one train ride on the Sobu Line from our place, so it wasn’t that far off. Of course, since we’re going to pray to the god of learning, it should be expected to be pretty congested given the season. When the thought of being in that crowd came to mind, I couldn’t help but make a “blech” face, I mean, I don’t like crowds after all ☆!
And for some reason, Komachi made a “blech” expression too.
“All-nighter… That’s one of the things that makes dad so gross…”
He’s a good father, give him a break… You know, if it wasn’t for mom stopping him, pops would’ve gone straight to Dazaifu, you know… I had the feeling she stopped him from doing all-nighters too.
“Well, putting pops aside, there’s also the god of learning at Yushima Tenjin…”
This shrine also had a god of learning, so it was incredibly popular during the exam season. In other words, it should be expected to be pretty congested given the season—etc, etc.
As I pondered over the possible candidates, Komachi groaned.
“Mmm, famous places are nice too, but… I think a place close to a high school might give me better luck!”
“Yeah? In that case… I guess Sengen Shrine would be one.”
“Ahh, that’s the one that’s always holding festivals.”
“No, not always.”
What kinds of shrines always hold festivals? Talk about having no feelings of appreciation. Are they stores in front of Akihabara station running a store closing sale? Just how much every day is everyday?3
But I guess it was natural for Komachi, who wasn’t familiar with Sengen Shrine, to have only an image of festivals associated with it. It being a big tourist spot was one thing, but actually making a visit to a neighborhood shrine typically only happened during the first visit of the year or when there was a festival.
But Sengen Shrine, huh…? I had the feeling there’d be a lot of acquaintances there, so I wasn’t feeling very up for it, but it was preferable to a local shrine. I didn’t want to meet any colleagues from middle school too. Actually, I didn’t even feel like going anywhere now, you know?
As if my hesitation was showing, Komachi gave me a considerate look.
“What is it?” I asked.
Komachi adjusted her sitting as if readying herself. “Oh, you know, onii-chan. It’s not like we need to go together or anything. I don’t mind going with mom too.”
Mmmm, you naturally just left pops out, didn’tcha? That’s pops for you, yep.
Anyway, I had a rough idea of the reason why she was being considerate like that. She may act the way she is, but she had her thoughts on me as her older brother. No, no, onii-chan had his own thoughts concerning himself too, you know? It’s just I was having trouble understanding those thoughts were since I was still unsure as to how to conduct myself.
That’s why this winter break of slightly less than two weeks was something I was grateful for. Of course, once school started up again, I’d have to confront the issue again.
But for now, I was on break. And since it was the break, it was my style to rest with every fiber of my being. As someone aiming to be a full-time house husband, brain usage during the breaks was out of the question. Put off the conclusion of your proposal, take it home and think on it. That’s what they call the knowledge of corporate slaves! Wait, so is
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Nó đã trở thành hoàn toàn tối ra như tôi đã đọc cuốn sách của tôi.Một trong những thói quen xấu của tôi mất giữ của tôi khi tôi đã ở giữa một dọn dẹp lớn hoặc làm sạch những thứ là tôi "rất tiếc, tôi bắt đầu đọc một cuốn sách thói quen".Cuộc gọi gần có... Nếu những gì tôi đã đọc chỉ bây giờ là một loạt các, tôi đã tìm thấy bản thân mình entranced trong một marathon đọc. Và một khi tôi đã hoàn thành tất cả các khối tin, tôi sẽ kết thúc spouting, "khi phần tiếp theo đến hết không? Nhanh lên và làm việc của mình, tác giả!"Tôi dỡ bỏ bản thân mình lên từ ghế sofa tôi đã đặt trên và trở về cuốn sách tôi đọc xong trở lại để các kệ.Với điều này, dọn dẹp lớn của tôi tất cả thực hiện. Không có gì thực sự được tidied lên, nhưng bất cứ điều gì, tôi đã được thực hiện.Trong cuộc sống, do đó, miễn là bạn không thể thoát khỏi vết trong quá khứ của bạn, sau đó tôi phải nói, cuối cùng, cleanups đã là một nỗ lực không thể và do đó, vô nghĩa. Nếu cuộc sống là vết chính nó, sau đó bất kể những gì bạn đã cố gắng, bạn sẽ không bao giờ thấy một kết thúc để làm sạch lên cuộc sống của bạn.Ở mức nào, kể từ khi tôi đã ít có thể tổ chức các kệ sách của tôi trong phòng của tôi, tôi đã trở về của tôi vào phòng trong chiến thắng.Chỉ có một vài ngày nữa còn lại của năm nay.Được cho là ngày mai là cuối cùng của năm cho cha mẹ tôi. Họ đã có rất nhiều chồng chất lên các công việc cần thiết để được chăm sóc của vì vậy, họ sẽ chạy cuối đêm nay là tốt. Vì lý do đó, mẹ tôi đã thực hiện làm sạch của cô dần dần như thời gian cho phép. Trước khi dài, phòng gọn gàng được tidied.Nhưng trong phòng khách gọn gàng, đã có một cá nhân chính trên sàn nhà, phát ra một số loại ominous aura.Nó là em gái tôi, Hikigaya Komachi.Trên cơ thể của cô poked ra từ kotatsu và cô đã nằm mặt xuống. Cưỡi trên lưng của cô là mèo yêu quý của chúng tôi, Kamakura, người chải chuốt mình với lưỡi của mình."Những gì là sai với bạn...?" Tôi hỏi cô ấy về phản xạ, nhưng không có trả lời. Nó là chỉ là một cái xác... 1 Oh, thôi nào, Komachi, chết ở đây của tất cả mọi nơi, một chút pathetic, bạn biết...Tuy nhiên, nó trông thô có một con mèo trên lưng của cô. Nó gần như là nếu cô ấy đã được sở hữu bởi một tinh thần earthbound như cô không budge ở tất cả. Ngày lưu ý rằng, tôi sẽ thực sự thích nó nếu chúng tôi có thể quyết định cho dù một con mèo earthbound tinh thần là một con mèo, tinh thần, hoặc một con quỷ đã, meow.Tôi làm theo cách của tôi vào kotatsu trong khi nâng Kamakura tắt của trở lại của Komachi và tải nó lên đùi của tôi. Kamakura kneaded đùi của tôi để có được thoải mái, drooped đầu và flopped, ngủ một lần nữa. Xin lỗi cho xấu ngủ tại chỗ. Tha thứ cho tôi, meow ♪!Khi tôi thay thế cho Komachi lượng ngày trở lại của cô, cô nâng lên đầu cô ta."Ah, onii-chan..."Em gái tôi những người đã luôn luôn đáng yêu đã chìm, thối mắt của một con cá. Oh của tôi, bạn cũng giống như anh trai của bạn! Chúng tôi thực sự là anh chị em! Vì vậy, nếu Komachi của dễ thương và tôi là tương tự như cô ấy, sau đó có nghĩa là tôi là dễ thương! Tuy nhiên, chờ đợi, những con mắt đó thối đã nghiêm túc không dễ thương. Vì vậy nếu Komachi bình thường tinh không đủ để làm cho cô ấy nhìn dễ thương, không có nghĩa là tôi không phải là dễ thương, như, ở tất cả?Dù sao, đây lần đầu tiên tôi đã từng nhìn thấy Komachi nhìn như vậy sao lên chống lại các bức tường."Komachi, anh không sao chứ...?""Số... Tôi đang thực hiện... " Komachi grumbled và chôn cất khuôn mặt của cô vào đệm của cô một lần nữa. Sau đó cô thốt lên một mutter delirious với một giọng nói phân mảnh. "Phải, nhận được để làm sạch... Phải, vứt bỏ thùng rác... Cần để quăng ra khỏi onii-thùng rác...""Tĩnh Komachi. Dọn dẹp ngôi nhà được thực hiện hơn hoặc ít hơn. Ngoài ra, nó không phải là dễ dàng mà làm sạch lên của bạn onii-chan. Bạn sẽ được chuẩn bị tốt hơn cho haul dài.""Uuugh, as far as của Komachi quan, tôi chỉ muốn bạn để có được kết hôn với đã..."Cô đã cho tôi một cái nhìn bất mãn, nhưng có thực sự là không nhiều tôi có thể làm về điều đó. Đó là giống như trên các rào cản tương tự như đang cố gắng để lấy ra Hiratsuka-sensei, có lẽ. Nếu như bạn có thể lấy ra một guy như khó chịu như tôi... Nhưng đây không phải là thời gian để thiết lập của tôi hàng rào phòng thủ. Komachi là vấn đề ở đây.Hầu hết các phần, tôi đã có một ý tưởng về lý do tại sao Komachi bật ra theo cách này. Nó có thể là bởi vì kỳ thi của mình. "Nghiên cứu của quá khó", "kỳ thi giả đã hoàn toàn xấu", về cơ bản công cụ như thế.Kể từ khi Giáng sinh đã kết thúc, Komachi có cơ thông qua ngày và đêm của việc học tập, nhưng với năm mới quyền quanh góc, nó là bây giờ ra khỏi hơi nước.Mumbling và sobbing, Komachi nói, "Crap, crap crap..."Nó sau đó thực hiện một glance tại tôi.Khi tôi đã yên tĩnh, Komachi Xô đẩy khuôn mặt của cô vào đệm một lần nữa. Cô đã nói chuyện với một giọng nói nghe không rỏ. "Sniff, uugh, tôi là như vậy mệt mỏi..."Nó sau đó thực hiện một glance tại tôi.Anh bạn, cô ấy là một nỗi đau freaking... Tuy nhiên, tôi đã là một cao cấp cựu chiến binh onii-chan tự hào với mười lăm năm của dịch vụ. Nó đã thời gian như nơi tôi đã chắc chắn hiểu các loại quyền của từ nói với cô ấy."Vâng, bạn biết. Chỉ cần học tập tất cả đó là một chút constraining. Nó gần như New Year's Eve, vì vậy tại sao không chúng tôi tạm nghỉ và đi một nơi nào đó xa cho Miếu thờ đầu tiên của chúng tôi truy cập vào năm?""Chắc chắn!" Komachi trả lời ngay lập tức và đột ngột tăng từ vị trí của mình.Nó trông giống như tôi đã được tại chỗ trên. Tất nhiên, kể từ khi tôi là một chuyên nghiệp onii-chan, đó là mệnh cho khóa học ở đây. Như một vấn đề của thực tế, tôi nghĩ rằng đất nước này nên đi trước và chuẩn cho một nghề nghiệp onii-chan. Những gì heck là một nghề nghiệp onii-chan? Là rằng, giống như, đang được nâng lên bởi em gái của bạn? Bây giờ đó là những gì tôi sẽ gọi cho một công việc bất khả chiến bại. Sau đó, một lần nữa, đó là vẫn được coi là người thất nghiệp.Nhưng như là một onii chuyên nghiệp-chan, tôi sẽ không làm hỏng nó quá nhiều. Tôi đã chắc chắn nhắc nhở cô ấy."Đó là tốt, nhưng bạn sẽ phải học mông của bạn ra cho đến lúc đó.""Tôi biết, tôi biết. Tôi có thể học tốt hơn nếu tôi có một cái gì đó vui vẻ lên kế hoạch sau đó, bạn biết không?"Tôi nói với cô ấy, nhưng cô đã không lắng nghe với tôi ở tất cả. Cô ngồi trở lại lên và đạt ra cho một màu da cam mandarin. Mmhm, tôi có nghĩa là nó là tốt đẹp nếu bạn đang thúc đẩy bây giờ..."Bất cứ nơi bạn muốn đến thăm thiêng liêng? Giống như một nơi mà có thể cung cấp cho bạn phước lành của nó hoặc một cái gì đó.""Mmm..."Khi tôi hỏi cô ấy, cô bắt đầu suy nghĩ.Nó chỉ có thể là kiểm nghiệm và tham gia sinh viên, đền thờ đầu tiên họ truy cập vào cho năm mới là một sự kiện quan trọng đáng kể. Có cũng là nói, "bất cứ khi nào bạn đang gặp rắc rối, hãy cầu nguyện cho các vị thần".Nếu bạn đang nghiêm túc trong một tình huống xấu, sau đó vị thần là những người duy nhất bạn có thể dựa vào. Hầu hết mọi người không chính xác đáng tin cậy, sau khi tất cả. Vì vậy thực tế rằng bạn không dựa vào những người cũng có nghĩa là rằng bạn đã dựa khá nhiều vào vị thần duy nhất trong cuộc sống hàng ngày của bạn. Một pinch pinchy là một pinch không có vấn đề gì. Một thời gian như vậy sẽ là nơi tôi muốn một Ultra-something.2"Nếu nó là trong lĩnh vực này, chúng tôi có thể thử một trong đó cha đi vào. Bạn có biết, một ông nói ông vẫn lên tất cả các đêm chỉ để dòng lên cho. Kameido Tenjin Miếu thờ hoặc một cái gì đó?"Nó đã là chỉ là một xe lửa đi xe trên dòng Sobu từ nơi của chúng tôi, do đó, nó không phải là xa. Tất nhiên, kể từ khi chúng ta cầu nguyện với Đức Chúa trời của học tập, nó nên được dự kiến sẽ được khá tắc nghẽn cho mùa giải. Khi những suy nghĩ của đang trong đó đến đám đông đến tâm trí, tôi không thể giúp đỡ, nhưng làm cho một khuôn mặt "blech", tôi có nghĩa là, tôi không thích đám đông sau khi tất cả ☆!Và đối với một số lý do, Komachi thực hiện một biểu hiện "blech" quá."All-nighter... Đó là một trong những điều mà làm cho cha tổng vì vậy..."Ông là một người cha tốt, cho anh ta một break... Bạn đã biết, nếu nó không cho mẹ dừng lại anh ta, hiện ra sẽ đã đi thẳng đến Dazaifu, bạn biết... Tôi có cảm giác cô dừng lại anh ta từ làm all-nighters quá."Vâng, đưa bật sang một bên, có cũng là thần học tại Yushima Tenjin..."Miếu thờ này cũng đã có một Thiên Chúa của học tập, do đó, nó là cực kỳ phổ biến trong mùa thi. Nói cách khác, nó nên được dự kiến sẽ được khá tắc nghẽn cho mùa giải-vv, vv.Như tôi pondered hơn các ứng cử viên có thể, Komachi groaned."Mmm, nơi nổi tiếng là tốt đẹp quá, nhưng... Tôi nghĩ một nơi gần với một trường trung học có thể cung cấp cho tôi may mắn hơn!""Vâng? Trong trường hợp đó... Tôi đoán Sengen Miếu thờ sẽ là một.""Ahh, đó là một trong đó là luôn luôn giữ lễ hội.""Không, không phải luôn luôn."Những loại đền luôn luôn giữ lễ hội? Nói chuyện về việc không có cảm giác của sự đánh giá cao. Là họ mua sắm ở phía trước của Akihabara station chạy một cửa hàng đóng bán? Chỉ cần bao nhiêu mỗi ngày là hàng ngày? 3Nhưng tôi đoán nó là tự nhiên cho Komachi, những người không quen thuộc với Sengen Shrine, có chỉ là một hình ảnh của Lễ hội gắn liền với nó. Nó là một điểm du lịch lớn là một điều, nhưng thực sự làm cho một chuyến thăm một ngôi đền khu phố thường chỉ xảy ra trong lần đầu tiên ghé thăm của năm hoặc khi có là một lễ hội.Nhưng Sengen Shrine, huh...? Tôi có cảm giác sẽ có rất nhiều người quen có, do đó, tôi đã không cảm giác rất lên cho nó, nhưng nó là thích hợp hơn để một ngôi đền địa phương. Tôi không muốn để đáp ứng bất kỳ đồng nghiệp từ trường trung học quá. Trên thực tế, tôi thậm chí không cảm thấy giống như đi bất cứ nơi nào bây giờ, bạn biết?Như thể do dự của tôi đã hiển thị, Komachi đã cho tôi một cái nhìn ân cần."Những gì là nó?" Tôi yêu cầu.Komachi điều chỉnh chỗ ngồi của mình như thể sẵn sàng cho mình. "Oh, bạn biết, onii-chan. Nó là không giống như chúng tôi cần phải đi với nhau hoặc bất cứ điều gì. Tôi không nhớ đi với mẹ quá."Mmmm, bạn tự nhiên chỉ trái bật ra, didn'tcha? Đó là hiện ra cho bạn, Vâng.Dù sao, tôi đã có một ý tưởng thô của lý do tại sao cô ấy đã được ân cần như thế. Cô có thể hành động theo cách cô ấy, nhưng cô đã có suy nghĩ về tôi như anh trai lớn của cô. Không, không, onii-chan có suy nghĩ riêng của mình liên quan đến mình quá, bạn biết? Nó chỉ là tôi đã gặp sự cố sự hiểu biết những suy nghĩ đã kể từ khi tôi là vẫn không chắc chắn như thế nào để thực hiện bản thân mình.Đó là lý do tại sao điều này nghỉ mùa đông thấp hơn một ít so với hai tuần là một cái gì đó tôi được biết ơn đối với. Tất nhiên, một khi trường bắt đầu một lần nữa, tôi sẽ phải đối đầu với các vấn đề một lần nữa.Nhưng bây giờ, tôi là ngày nghỉ. Và kể từ khi nó là trong giờ giải lao, nó là phong cách của tôi để nghỉ ngơi với mỗi sợi của tôi là. Là một mục tiêu là một người chồng nhà toàn thời gian, não sử dụng trong các vi phạm ra câu hỏi. Đưa ra kết luận đề xuất của bạn, mang nó nhà và suy nghĩ về nó. Đó là những gì họ gọi các kiến thức về công ty nô lệ! Chờ đợi, vì vậy
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Nó đã trở thành hoàn toàn tối ra như tôi đã đọc cuốn sách của tôi.
Một trong những thói quen xấu của tôi mà giữ lấy tôi khi tôi ở giữa một dọn dẹp lớn hoặc thu dọn mọi thứ đã được tôi "oops, tôi bắt đầu đọc một thói quen cuốn sách".
Đóng gọi đó ... Nếu những gì tôi đã được đọc chỉ cần bây giờ là một loạt, tôi đã tìm thấy bản thân mình trong một mê marathon đọc. Và một khi tôi đã hoàn thành tất cả các khối, tôi muốn kết thúc phun, "Khi ấy khối lượng tiếp theo sắp ra? Nhanh lên và làm công việc của mình, tác giả! "
Tôi nâng bản thân mình lên khỏi ghế sofa tôi đã nằm xuống trên và trả lại cuốn sách tôi đọc xong lại đến kệ.
Với điều này, dọn dẹp lớn của tôi đã làm tất cả. Không có gì thực sự đã được dọn dẹp, nhưng bất cứ điều gì, tôi đã được thực hiện.
Trong cuộc sống, do đó, miễn là bạn không thể thoát khỏi các vết bẩn quá khứ của bạn, sau đó tôi đã phải nói, cuối cùng, dọn dẹp là một nỗ lực không thể và do đó, vô nghĩa. Nếu cuộc sống là vết riêng của mình, sau đó bất kể những gì bạn cố gắng, bạn sẽ không bao giờ thấy sự kết thúc làm sạch lên cuộc sống của bạn.
Ở mức nào, vì tôi là ít nhất có thể tổ chức các kệ sách của tôi trong phòng của tôi, tôi đã thực sự trở lại của tôi để phòng khách trong chiến thắng.
Chỉ còn vài ngày nữa bị bỏ lại của năm nay.
Người ta cho ngày mai là ngày làm việc cuối cùng của năm dành cho cha mẹ tôi. Họ đã có rất nhiều chất đống công việc cần thiết để được chăm sóc để họ được sẽ được chạy vào cuối đêm nay là tốt. Vì lý do đó, mẹ tôi đã làm được rất ít làm sạch bởi cô gái như thời gian cho phép. Chẳng bao lâu, các phòng khách được ngay ngắn lên dọn dẹp.
Nhưng trong phòng khách gọn gàng, có một cá nhân nằm dài trên sàn nhà, phát ra một số loại đáng ngại aura.
Nó là em gái nhỏ của tôi, Hikigaya Komachi.
thân trên của cô thò ra từ kotatsu và cô đang nằm úp mặt xuống. Cưỡi trên lưng cô là con mèo yêu quý của chúng tôi, Kamakura, người được chải chuốt mình với lưỡi của mình.
"Có gì sai với bạn ...?" Tôi hỏi cô ấy về phản xạ, nhưng không có trả lời. Nó chỉ là một xác chết ... 1 Oh, thôi nào, Komachi, chết ở đây tất cả mọi nơi, một chút cảm động, bạn biết ...
Tuy nhiên, nó trông thô có một con mèo trên lưng. Đó là gần như là nếu cô đã bị ám bởi một linh hồn đất bao quanh như cô không nhúc nhích gì cả. Với lưu ý đó, tôi thực sự muốn nó nếu chúng ta có thể quyết định xem liệu một tinh thần mèo đất bao quanh một con mèo, tinh thần, hoặc một con quỷ đã, meo meo.
Tôi đi vào kotatsu khi nâng Kamakura tắt của Komachi lại và nạp anh vào lòng tôi. Kamakura nhào đùi của tôi để có được thoải mái, rũ xuống đầu mình và thất bại hơn, ngủ một lần nữa. Xin lỗi cho chỗ ngủ xấu. Hãy tha thứ cho tôi, meo meo ♪!
Khi tôi nhẹ nhõm Komachi của trọng lượng trên lưng cô, cô ngẩng đầu lên.
"Ah, onii-chan ..."
cô em gái nhỏ của tôi, người đã luôn luôn đáng yêu đã đánh chìm, mắt thối của một con cá. Ôi, bạn giống như anh trai của bạn! Chúng tôi thực sự là anh chị em! Vì vậy, nếu dễ thương và tôi cũng tương tự như mình, thì đó có nghĩa là Komachi của tôi là dễ thương! Nhưng, chờ đợi, đôi mắt thối là nghiêm túc không dễ thương. Vì vậy, nếu sự dễ thương thông thường Komachi là không đủ để làm cho cô ấy trông dễ thương, không có nghĩa là tôi không phải là dễ thương, giống như, ở tất cả?
Dù sao, đây là lần đầu tiên tôi đã từng nhìn thấy Komachi nhìn nên sao lưu lại các tường.
"Komachi, cậu không sao chứ ...?"
"Không ... Tôi đang làm cho ..." Komachi càu nhàu và vùi mặt vào gối của cô một lần nữa. Sau đó, cô thốt lên một tiếng lầm bầm mê sảng với một giọng nói bị phân mảnh. "Phải, có được để làm sạch ... Gotta, vứt vào thùng rác ... Cần, để quăng ra onii-thùng rác ..."
"Bình tĩnh Komachi. Việc dọn dẹp nhà được nhiều hơn hoặc ít được thực hiện. Ngoài ra, nó không phải là dễ dàng vệ sinh lên onii-chan của bạn. Bạn nên chuẩn bị cho một đoạn đường dài. "
"Uuugh, theo như quan tâm của Komachi, tôi chỉ muốn bạn để có được kết hôn đã ..."
Cô ta cho tôi một cái nhìn bất mãn, nhưng có thực sự là không nhiều tôi có thể làm gì về đó. Điều đó giống như trên các trở ngại tương tự như cố gắng để gả Hiratsuka-sensei, có lẽ. Vì nếu bạn có thể kết hôn tắt một chàng trai như khó chịu như tôi ... Nhưng đây không phải là thời gian để được thiết lập hàng rào phòng thủ của tôi. Komachi là vấn đề ở đây.
Đối với hầu hết các phần, tôi có một ý tưởng là tại sao Komachi bật ra theo cách này. Đó có lẽ là bởi vì các kỳ thi của mình. "Nghiên cứu của quá khó", "Các bài thi giả đã hoàn toàn xấu", về cơ bản công cụ như thế.
Kể từ khi Giáng sinh đã kết thúc, Komachi đã cơ bắp thông qua ngày đêm nghiên cứu, nhưng với các năm mới quyền quanh góc, cô bây giờ ra hơi nước.
lẩm bẩm và thổn thức, Komachi nói, "Crap, crap crap ..."
Sau đó, cô đã có một cái nhìn vào tôi.
Khi tôi đi yên tĩnh, Komachi đẩy mặt vào gối một lần nữa. Cô nói với giọng nghèn nghẹt. "Sniff, uugh, tôi là soooo mệt mỏi ..."
Cô ấy sau đó đã làm một nháy mắt với tôi.
Man, cô ấy là một nỗi đau freaking ... Tuy nhiên, tôi là một cựu chiến binh cấp cao onii-chan tự hào với mười lăm năm phục vụ. Đó là những lúc như thế này, nơi tôi làm chắc chắn để hiểu đúng chủng loại của các từ để nói với cô ấy.
"Vâng, bạn biết. Chỉ cần nghiên cứu tất cả các thời gian là một ràng buộc chút. Nó gần như đêm giao thừa, vậy tại sao chúng ta không đi xả hơi và đi đâu đó thật xa cho chuyến viếng thăm ngôi đền đầu tiên của chúng tôi trong năm không? "
"Chắc chắn rồi!" Komachi trả lời ngay lập tức và đột ngột tăng từ vị trí của mình.
Nó trông giống như tôi là chỗ trên . Tất nhiên, kể từ khi tôi là một chuyên nghiệp onii-chan, đó là mệnh cho các khóa học ở đây. Như một vấn đề của thực tế, tôi nghĩ rằng đất nước này phải đi trước và chuẩn bị một nghề nghiệp onii-chan. An-chan onii nghề nghiệp Cái quái gì? Có phải đó là, như, được nuôi dưỡng bởi em gái của bạn? Bây giờ đó là những gì tôi muốn gọi là một công việc bất khả chiến bại. Sau đó, một lần nữa, điều đó vẫn được coi là thất nghiệp.
Tuy nhiên, như một chuyên nghiệp onii-chan, tôi sẽ không làm hỏng cô ấy quá nhiều. Tôi chắc chắn để nhắc nhở mình.
"Đó là tốt, nhưng bạn sẽ phải nghiên cứu mông của bạn ra cho đến lúc đó."
"Tôi biết, tôi biết. Tôi có thể học tốt hơn nếu tôi có một cái gì đó vui vẻ lên kế hoạch sau đó, bạn biết không? "
Tôi nói với cô ấy, nhưng cô ấy không nghe tôi cả. Cô ngồi lên và đưa tay ra để một cam quýt. Mmhm, tôi có nghĩa là nó tốt nếu bạn đang thúc đẩy doanh nghiệp ...
"Bất kỳ miếu bạn muốn ghé thăm? Giống như một nơi mà có thể cung cấp cho bạn những lời chúc hay một cái gì đó của nó. "
"Mmm ..."
Khi tôi hỏi cô ấy, cô bắt đầu suy nghĩ.
Nó chỉ có thể là để kiểm tra việc học sinh, đền thờ đầu tiên họ truy cập cho năm mới là một quan trọng đáng kể sự kiện. Cũng có những câu nói, "Bất cứ khi nào bạn đang gặp rắc rối, hãy cầu nguyện với các vị thần".
Nếu bạn nghiêm túc trong tình huống xấu, sau đó vị thần là những người duy nhất bạn có thể dựa vào. Hầu hết mọi người đều không chính xác đáng tin cậy, sau khi tất cả. Vì vậy, thực tế là bạn không được dựa vào người cũng có thể có nghĩa là bạn đã dựa khá nhiều vào chỉ vị thần trong cuộc sống hàng ngày của bạn. Một chút pInchY là một nhúm không có vấn đề gì. Một thời gian như đó sẽ là nơi tôi muốn một Ultra-something.2
"Nếu đó là trong lĩnh vực này, chúng ta có thể thử một trong đó cha đi vào. Bạn đã biết, một trong những ông cho biết ông đã thức cả đêm chỉ để xếp hàng cho. Kameido Tenjin Shrine hoặc một cái gì đó? "
Đó chỉ là một chuyến xe lửa trên tuyến Sobu từ nơi của chúng tôi, do đó, nó không phải là xa. Tất nhiên, vì chúng ta sẽ cầu nguyện cho thần học tập, nó nên được dự kiến sẽ được khá đông đúc cho mùa giải. Khi suy nghĩ khi ở trong đám đông mà đến tâm trí, tôi không thể không làm cho một "Blech" khuôn mặt, ý tôi là, tôi không thích đám đông sau khi tất cả ☆!
Và đối với một số lý do, Komachi thực hiện một "Blech" biểu quá.
"All-nighter ... Đó là một trong những điều mà làm cho cha nên gộp ..."
Anh ấy là một người cha tốt, cho anh ta nghỉ ngơi ... Bạn biết không, nếu nó không được cho mẹ dừng lại anh ta, pops sẽ đã đi thẳng đến Dazaifu , bạn biết ... Tôi có cảm giác cô ngăn không cho anh làm tất cả nighters- quá.
"Vâng, đặt pops sang một bên, đó cũng là thần học tập tại Yushima Tenjin ..."
đền này cũng đã có một thần học tập, vì vậy nó là vô cùng phổ biến trong mùa thi. Nói cách khác, nó nên được dự kiến sẽ được khá đông đúc bản mùa-vv, vv
Như tôi đã đắn đo về các ứng cử viên có thể, Komachi rên rỉ.
"Mmm, nơi nổi tiếng là đẹp quá, nhưng ... Tôi nghĩ rằng một nơi gần với mức cao trường học có thể cung cấp cho tôi may mắn hơn! "
"Yeah? Trong trường hợp đó ... Tôi đoán Sengen Shrine sẽ là một. "
"Ahh, đó là một trong đó là luôn luôn giữ lễ hội."
"Không, không phải lúc nào."
Những loại miếu luôn luôn giữ lễ hội? Nói về không có cảm giác của sự đánh giá cao. Họ lưu ở phía trước của nhà ga Akihabara chạy một cửa hàng bán đóng cửa? Chỉ cần bao nhiêu mỗi ngày là hàng ngày? 3
Nhưng tôi đoán nó là tự nhiên cho Komachi, người không quen thuộc với Sengen Shrine, để chỉ có một hình ảnh của lễ hội gắn liền với nó. Đó là một điểm du lịch lớn là một chuyện, nhưng thực sự làm cho một chuyến viếng thăm một ngôi đền khu phố thường chỉ xảy ra trong chuyến thăm đầu tiên của năm hoặc khi có một lễ hội.
Nhưng Sengen Shrine, huh ...? Tôi có cảm giác muốn được có rất nhiều người quen ở đó, vì vậy tôi đã không cảm thấy rất lên cho nó, nhưng nó là tốt hơn một ngôi đền địa phương. Tôi không muốn gặp bất kỳ đồng nghiệp từ trường trung học quá. Trên thực tế, tôi thậm chí còn không cảm thấy giống như đi bất cứ nơi nào bây giờ, bạn biết không?
Vì nếu do dự của tôi được hiển thị, Komachi đã cho tôi một cái nhìn ân cần.
"nó là gì?", tôi hỏi.
Komachi điều chỉnh cô ngồi như thể sẵn sàng tự. "Oh, bạn đã biết, onii-chan. Nó không giống như chúng ta cần phải đi đôi với nhau hoặc bất cứ điều gì. Tôi không phiền với mẹ quá. "
Mmmm, tự nhiên bạn chỉ trái bật ra, didn'tcha? Đó là pops cho bạn, vâng.
Dù sao, tôi đã có một ý tưởng thô của lý do tại sao cô ấy đang quan tâm như thế. Cô có thể hành động theo cách cô ấy, nhưng cô đã có suy nghĩ của mình vào tôi như anh trai của mình. Không, không, onii-chan có những suy nghĩ riêng của mình liên quan đến bản thân mình quá, anh biết không? Nó chỉ là tôi đang gặp rắc rối hiểu những suy nghĩ đó là vì tôi vẫn còn không chắc chắn như thế nào để thực hiện bản thân mình.
Đó là lý do tại sao này nghỉ đông của hơi ít hơn hai tuần là điều mà tôi rất biết ơn. Tất nhiên, một khi trường bắt đầu tăng trở lại, tôi sẽ phải đối đầu với vấn đề này một lần nữa.
Nhưng bây giờ, tôi đã về nghỉ. Và kể từ khi nó đã phá vỡ, đó là phong cách của tôi để nghỉ ngơi với mỗi sợi của con người tôi. Khi một người nào đó muốn trở thành một nhà chồng toàn thời gian, sử dụng bộ não trong giờ giải lao đã được ra khỏi câu hỏi. Đưa ra kết luận về đề xuất của bạn, mang nó về nhà và suy nghĩ về nó. Đó là những gì họ gọi là kiến thức của những người nô lệ của công ty! Chờ đã, vậy là
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: