2.2.2. Credit marketsAs in Bolton and Scharfstein (1990), I consider a dịch - 2.2.2. Credit marketsAs in Bolton and Scharfstein (1990), I consider a Việt làm thế nào để nói

2.2.2. Credit marketsAs in Bolton a

2.2.2. Credit markets
As in Bolton and Scharfstein (1990), I consider an environment in which operating
profits are observable, but unverifiable by the parties to a financial contract. In this setting,
a firm and its financiers cannot write contracts contingent on profits since the firm’s
manager can always divert profits to herself. Financial contracts, however, can be made
contingent on the liquidation value of the firm if one assumes that the proceeds from the
sale of assets in receivership are verifiable by a court. Under sensible assumptions (e.g.,
about the parties’ relative bargaining powers), the optimal contractual outcome in this
environment is such that creditors will only lend up to the expected value of the firm’s
assets in liquidation (Hart and Moore, 1994). This amount of credit can be sustained by a
promised payment equal to the value of the firm’s underlying assets under creditors’ control
(as opposed to manager’s control) and a covenant establishing a transfer of ownership to
creditors in the event the manager does not make the promised payment. As in Myers and
Rajan (1998), I further assume that if a firm’s assets are seized by its creditors, a fraction
l 2 ð0; 1Þ of the asset value T is lost. The most natural interpretation for ð1  lÞT is that it
reflects the value creditors can recoup from the sales of a firm’s physical assets in the
market for liquidated assets (I call this ‘‘asset tangibility’’).
Denote credit market financiers by ‘‘lenders’’ and assume that a lender’s utility function
is quasi-linear in money transfers. For a given interest rate r, a lender’s profit function is
simply
p ¼ L  rI, (3)
where I is the amount loaned to the firm and L ðpð1  lÞTÞ is the face value of the loan. I
introduce additional firm heterogeneity into the model by assuming that l is determined by
firm-specific characteristics. Firms with low l are able to borrow more because their assets
are worth more to external creditors. In contrast, firms whose assets are difficult to pledge
ðl ! 1Þ will receive no external financing. In this simple two-firm setting, I assume that
Firm B falls into the latter category. Firm A’s assets, on the other hand, are assumed offer
enough collateral to secure a loan.6 In capturing this feature of the model, my empirical
tests use a measure of expected asset liquidation values in order to identify a firm’s ability
to contract external financing.
Finally, one last condition is needed for outside financing to provide for product market
overinvestment: that the financier is asymmetrically informed about the realization of a
borrower’s y. In this case, to screen borrowers, the lender must offer a menu of contracts
that allow for efficient trade-offs between funds borrowed and product market investment
for ‘‘high-state’’ borrowers (those who privately observe yh), but inefficient fund allocations for ‘‘low-state’’ borrowers (those who observe yl ). I restrict the analysis to the
optimal contracting mechanism that arises when a firm and its lender can commit to carry
out the contract throughout its duration, but cannot commit not to renegotiate it. This
gives creditors incentives to care not only about the firm’s existing assets, but also about
the firm’s investment policies, since they stand to gain from renegotiations that avoid
wasteful investment. I characterize the structure of the financing game in turn.
Information structure and timing of the external financing game. Firms may borrow only
to fund product market investment. A typical financial contract would specify the amount
of funds granted to the creditworthy firm (Firm A) and the face value of the obligation.
However, in tying the model to my empirical tests, I also assume that the parties agree that
the external funds will amount to a proportion a of the total firm investment (‘‘financial
leverage’’). I later determine the support for a 2 ð0; 1Þ that allows external financing to be a
valuable competitive tool. The distribution of y’s, preferences, and technologies are
common knowledge. The timing is as follows (see Dewatripont, 1988):
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
2.2.2. Credit marketsAs in Bolton and Scharfstein (1990), I consider an environment in which operatingprofits are observable, but unverifiable by the parties to a financial contract. In this setting,a firm and its financiers cannot write contracts contingent on profits since the firm’smanager can always divert profits to herself. Financial contracts, however, can be madecontingent on the liquidation value of the firm if one assumes that the proceeds from thesale of assets in receivership are verifiable by a court. Under sensible assumptions (e.g.,about the parties’ relative bargaining powers), the optimal contractual outcome in thisenvironment is such that creditors will only lend up to the expected value of the firm’sassets in liquidation (Hart and Moore, 1994). This amount of credit can be sustained by apromised payment equal to the value of the firm’s underlying assets under creditors’ control(as opposed to manager’s control) and a covenant establishing a transfer of ownership tocreditors in the event the manager does not make the promised payment. As in Myers andRajan (1998), I further assume that if a firm’s assets are seized by its creditors, a fractionl 2 ð0; 1Þ of the asset value T is lost. The most natural interpretation for ð1  lÞT is that itreflects the value creditors can recoup from the sales of a firm’s physical assets in themarket for liquidated assets (I call this ‘‘asset tangibility’’).Denote credit market financiers by ‘‘lenders’’ and assume that a lender’s utility functionis quasi-linear in money transfers. For a given interest rate r, a lender’s profit function issimplyp ¼ L  rI, (3)where I is the amount loaned to the firm and L ðpð1  lÞTÞ is the face value of the loan. Iintroduce additional firm heterogeneity into the model by assuming that l is determined byfirm-specific characteristics. Firms with low l are able to borrow more because their assetsare worth more to external creditors. In contrast, firms whose assets are difficult to pledgeðl ! 1Þ will receive no external financing. In this simple two-firm setting, I assume thatFirm B falls into the latter category. Firm A’s assets, on the other hand, are assumed offerenough collateral to secure a loan.6 In capturing this feature of the model, my empiricaltests use a measure of expected asset liquidation values in order to identify a firm’s abilityto contract external financing.Finally, one last condition is needed for outside financing to provide for product marketoverinvestment: that the financier is asymmetrically informed about the realization of aborrower’s y. In this case, to screen borrowers, the lender must offer a menu of contractsthat allow for efficient trade-offs between funds borrowed and product market investmentfor ‘‘high-state’’ borrowers (those who privately observe yh), but inefficient fund allocations for ‘‘low-state’’ borrowers (those who observe yl ). I restrict the analysis to theoptimal contracting mechanism that arises when a firm and its lender can commit to carryout the contract throughout its duration, but cannot commit not to renegotiate it. Thisgives creditors incentives to care not only about the firm’s existing assets, but also aboutthe firm’s investment policies, since they stand to gain from renegotiations that avoidwasteful investment. I characterize the structure of the financing game in turn.Information structure and timing of the external financing game. Firms may borrow onlyto fund product market investment. A typical financial contract would specify the amountof funds granted to the creditworthy firm (Firm A) and the face value of the obligation.However, in tying the model to my empirical tests, I also assume that the parties agree thatthe external funds will amount to a proportion a of the total firm investment (‘‘financialleverage’’). I later determine the support for a 2 ð0; 1Þ that allows external financing to be avaluable competitive tool. The distribution of y’s, preferences, and technologies arecommon knowledge. The timing is as follows (see Dewatripont, 1988):
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
2.2.2. Thị trường tín dụng
như ở Bolton và Scharfstein (1990), tôi xem xét một môi trường mà trong đó hoạt động
lợi nhuận là quan sát, nhưng chưa được kiểm chứng bởi các bên trong hợp đồng tài chính. Trong bối cảnh này,
một công ty và tài chính của nó không thể viết hợp đồng phụ thuộc vào lợi nhuận từ của công ty
quản lý luôn luôn có thể chuyển lợi nhuận cho mình. Hợp đồng tài chính, tuy nhiên, có thể được thực hiện
tùy thuộc vào giá trị thanh lý của công ty nếu một giả định rằng số tiền thu được từ việc
bán tài sản trong receivership được kiểm chứng bởi một tòa án. Theo các giả thuyết hợp lý (ví dụ,
về quyền hạn thương lượng tương đối của các bên), kết quả tối ưu trong hợp đồng này
môi trường là như vậy mà chủ nợ sẽ chỉ cho vay lên đến giá trị dự kiến của công ty
tài sản thanh lý (Hart và Moore, 1994). Số tiền này của tín dụng có thể được duy trì bởi một
thanh toán hứa bằng với giá trị của tài sản cơ bản của công ty dưới sự kiểm soát của chủ nợ
(như trái ngược với sự kiểm soát của người quản lý) và một giao ước thiết lập một sự chuyển giao quyền sở hữu cho
các chủ nợ trong trường hợp người quản lý không làm cho thanh toán đã hứa. Như trong Myers và
Rajan (1998), tôi tiếp tục giả định rằng nếu tài sản của một công ty bị thu giữ bởi các chủ nợ của nó, một phần
l 2 D0; 1th giá trị tài sản T bị mất. Việc giải thích tự nhiên nhất cho D1? lÞT là nó
phản ánh các chủ nợ giá trị có thể thu hồi từ việc bán các tài sản vật chất của một công ty trong
thị trường cho các tài sản thanh lý (tôi gọi đây là '' hữu hình tài sản '').
Ký hiệu tài trợ thị trường tín dụng của '' người cho vay '' và cho rằng một Chức năng tiện ích của nhà cho vay
là quasi-tuyến tính trong giao dịch chuyển tiền. Đối với một r lãi suất nhất định, chức năng lợi nhuận của một công ty cho vay là
chỉ đơn giản là
p ¼ L? Ri,
(3), nơi tôi là số tiền vay cho công ty và L ðpð1? lÞTÞ là mệnh giá của khoản vay. Tôi
giới thiệu thêm tính không đồng nhất công ty sang mô hình bằng cách giả sử rằng l được xác định bởi
đặc điểm công ty cụ thể. Những công ty có l thấp có thể vay nhiều vì tài sản của họ
có giá trị hơn cho các chủ nợ bên ngoài. Ngược lại, các công ty có tài sản rất khó để cầm cố
DL! 1th sẽ không nhận được tài trợ từ bên ngoài. Trong thiết lập hai công ty đơn giản này, tôi cho rằng
Công ty B rơi vào thể loại này. Tài sản của công ty A của, mặt khác, được cho là cung cấp
đủ tài sản thế chấp để bảo đảm một loan.6 Trong chụp tính năng này của các mô hình, thực nghiệm của tôi
thử nghiệm sử dụng một thước đo của giá trị thanh lý tài sản dự kiến để xác định khả năng của một công ty
ký hợp đồng tài trợ bên ngoài .
Cuối cùng, một điều kiện cuối cùng là cần thiết để tài trợ bên ngoài để cung cấp cho thị trường sản phẩm
đầu tư quá mức: rằng các nhà tài chính là không đối xứng thông báo về việc thực hiện một
y của người vay. Trong trường hợp này, khách hàng vay màn hình, người cho vay phải cung cấp một danh mục các hợp đồng
cho phép cho hiệu quả thương mại-off giữa vốn vay và đầu tư thị trường sản phẩm
cho '' cao nhà nước '' vay (những người nhân quan sát yh), nhưng quỹ không hiệu quả phân bổ cho '' nhà nước thấp '' vay (những người quan sát yl). Tôi hạn chế việc phân tích để các
cơ chế hợp đồng tối ưu phát sinh khi một công ty và cho vay của nó có thể cam kết để thực
hiện hợp đồng trong suốt thời gian của nó, nhưng không thể cam kết không để đàm phán lại nó. Điều này
mang lại cho chủ nợ ưu đãi để quan tâm không chỉ về tài sản hiện có của công ty, mà còn về
chính sách đầu tư của công ty, kể từ khi họ đứng để đạt được đàm phán lại từ đó tránh
đầu tư lãng phí. Tôi mô tả cấu trúc của trò chơi tài chính lần lượt.
Cấu trúc thông tin và thời gian của trò chơi tài chính bên ngoài. Công ty có thể chỉ vay
để tài trợ đầu tư thị trường sản phẩm. Một hợp đồng tài chính điển hình sẽ chỉ định số tiền
của quỹ được cấp cho các công ty uy tín tín dụng (Công ty A) và mệnh giá của các nghĩa vụ.
Tuy nhiên, trong sự ràng buộc của mô hình để kiểm tra thực nghiệm của tôi, tôi cũng giả định rằng các bên đồng ý rằng
các quỹ bên ngoài sẽ số tiền một tỷ lệ một trong những tổng công ty đầu tư ('' tài chính
đòn bẩy ''). Sau đó tôi quyết định hỗ trợ cho 2 D0; 1th cho phép tài trợ bên ngoài để có một
công cụ cạnh tranh có giá trị. Sự phân bố của y, sở thích, và công nghệ này là
phổ biến kiến thức. Thời gian là như sau (xem Dewatripont, 1988):
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: