One ShotTitle: Let Her GoDisclaimer: I don't own Naruto in anyway or f dịch - One ShotTitle: Let Her GoDisclaimer: I don't own Naruto in anyway or f Việt làm thế nào để nói

One ShotTitle: Let Her GoDisclaimer

One Shot

Title: Let Her Go

Disclaimer: I don't own Naruto in anyway or form, I leave that to Kishimoto and Sasuke.

Inspiration: Let Her Go by Passenger.

"Naruto! Damn it, wait!"

"No, no! I've had enough, Sasuke! Do you hear me?"

He stood there quietly, biting his tongue to refrain himself from saying anything. Why bother saying anything when it would only add fuel to the fire?

He had it coming for a long time.

She wasn't happy, no matter what those beautiful blue eyes portrayed. He should have known.

Damn it.

He should have known.

Those smiles that lit up his days were slowly becoming smaller, almost to being extinct, no more asking how his day had been and how the house was always quiet, how did he not notice?

They stared at each other, his empty onyx eyes begging for her to come back. Her defiant eyes staring right through him told him enough.

She wasn't coming back.

But then…was she really here to begin with?

No, what was he thinking!

Of course she was!

Look at what they'd gone through, they'd made a miracle out of something impossible. All the scuffles they got into only to turn them into sweet kisses of forgiveness.

"Naru, why don't we talk about this? We can come to an agreement or-

"Or what, Sasuke? How many times have I tried talking to you, yet you ignore me? Always saying, in a minute or how about later?! I'm through!"

Her voice broke off after saying it, breathing in deeply. They stood there in silence, the sound of rain pattering on the window and the dull sound of the washing machine spinning round and round droned out the eerie silence.

He didn't know what to say to her. She was always good with words, he was more rationally thinking. She was the one who stated that he ignored her, he just bit back. Now, he wished he hadn't taken the bait.

"I'm tired of it, Sasuke."

It was said so quietly that Sasuke had to lean forward to hear it. His eyes widening a fraction, she wasn't…she couldn't.

Inside he felt something pang, what was that? It really hurt. What was it? Why wouldn't it go away?

He felt something warm drip down his cheek; he didn't bother wiping it away. In front of his eyes he was losing someone important to him.

Swallowing, he quietly asked "What about Emi? Are you going to let her have a broken family? Like our parents?"

"Have you looked at us recently?" she said it so crudely, "Oh yeah, because we're such a bright and cheerful married couple aren't we? We're fucking married, how did we get to this? What happened to your vows, Sasuke?! To always love me and to care for me when I was sick, weren't they your words?!"

Flinching Sasuke froze, he felt like he couldn't breathe, why? Why was he so pathetic? So stupid…to even realise what he had in front of him. The laughter of summer days bouncing off these very walls, the giggling of their Emiko who caught the giggles so easily and all that was gone.

It was silent.

"I'll take your silence as your response."

A voice was inside Sasuke's head.

No, don't let her leave!

You can't let her!

Think about you! Think about Emiko!

He was too frozen to believe what was happening.

What are you going to do if she leaves?

Her back was turned to him now; he could reach out for her. So why didn't he? Why was he so pathetic? He didn't deserve someone like Naruto. Itachi was right, he was such a fool.

She was grabbing the keys to her little orange mini now.

His throat was dry; tears were welling up.

That voice was back.

What are you doing, you pathetic idiot!

Do something before it's too late!

Too late? He swallowed the lump in his throat; he'd gone past too late. He was in fucking desperation.

She glanced towards him, her eyes full of sadness. Looking down to the floor she mumbled "Say bye to Emiko for me…"

With that said she opened the door.

She was close now; she was falling from his grasp.

The voice was literally screaming at him now.

DO SOMETHING!

Sasuke was zoned out, he couldn't think. Let alone do something.

The cage for the bird was opened; the pretty golden bird was perched on the edge. It gave a flutter of its wings, looking back at its home before taking flight. Flying away to never be seen again, the cage door swinging shut behind it.

As the door was shut, Sasuke stood there for a minute. Drinking in the silence of the night, rain was pattering against the window and a lonely owl was hooting.

Was this what it felt like…to be lonely?

His mind turned off, Sasuke couldn't accept what was happening.

Why hadn't he done something? He had plenty of time, he should have done something.

Sat her down, spoken to her about their problems. Embraced her as she cried about how she was lonely.

But it dawned upon him then.

She hadn't cried.

Not even a glimmer of a tear.

He covered his right eye, facing the floor.

There was no question about it, he'd fucked up.

Royally.

He stood there; the light was flickering on and off showing no warmth as to what had just taken place.

With a soft pop he was surrounded in darkness. The light had given up on him. For a second, he was thankful for the darkness shrouding him.

It meant no one could see his tears.

His chest ached; he didn't know how to stop it. Leaning heavily against the wall he let out a throaty gasp. His throat was dry and his eyes hurt, his cheeks a bright red nothing like his porcelain skin.

Trudging towards the living room he plopped himself onto the couch, it hurt to look at it. It had been the same place where Naruto had hugged him as he cried over the loss of his dog, Chidori. The same place where he and Naruto had wrestled over the controller and fought over who was going to win the football match.

Sasuke remembered it like it was yesterday.

Konoha V. Sound

Konoha had won that day.

Sasuke had rather begrudgingly taken Naruto to Ichiraku for her to celebrate and then they'd come back and had a bottle of wine.

Just past midnight Naruto had sat on Sasuke's lap, grabbing hold of his tie. Those blue eyes shining in mischief as her pink lips pulled back into a grin and her tan seemed to glow in the moonlight, her golden ruffled hair only adding effect to the entire scenario.

Her hand had pulled at his tie as she whispered hotly into his ear "Now, Mr Uchiha. It seems you have too many clothes on for my liking, let me help you with that."

With that said Sasuke scooped her up in his arms, her giggling as he kissed her cheek as he mumbled "I think I'll take that offer…"

With the wine glasses and bottle forgotten they settled on the couch for the night.

The memory brought Sasuke back to the present. Sighing heavily, he walked into the kitchen. Opening the fridge and grabbing a glass and a bottle. He ignored the table, lit with a candle and two dishes were set on the table. A salad bowl was in the middle, tomatoes and chicken on each plate with cucumber, knives and forks were set and two glasses were sat waiting patiently.

That was right; Naruto had wanted to have dinner with him. He was meant to be home early but work had side tracked him and Kiba had offered to go out for a drink and get a take away.

Naruto had been livid when he got back.

Walking back into the living room he sat on the couch, popping open the bottle and pouring himself a glass. Closing his eyes he sipped at the bitterness of the drink. Absorbing it all in, he noticed dryly that his tears had stopped. But it didn't stop his dampening mood towards the entire night. Noticing his glass was empty after a few more sips he looked down at the bottom of his glass.

Closing his eyes he wished he could dream. Make a dream that would last, to live happily as a family. But the problem was that dreams came slowly over time and they go so fast before you even touch them. Sasuke had been lucky that he'd got so far.

Opening his eyes half way he rubbed his temple, a headache was forming. He didn't care. Why would he when Naruto was gone? But then it was his fault. He should have been home, put work away for later. He could have finished them the next day.

Leaning back against the couch he sighed, gazing up at the ceiling. His glass leaning on his hand, it was empty. The emptiness…that was what he was feeling.

Lonely.

He wondered. Was this what Naruto felt? He didn't like being lonely…yet he'd made her lonely. What kind of husband had he been? A horrible one when he thought about it.

Not wanting to think he closed his eyes, he wanted to feel numb. The pain had yet to go away. It only increased, however, when he closed his enigmatic eyes. A smiling Naruto appeared before him, wearing a white summer dress. Little four year old Emiko in her arms as she called him over.

He could see her so clearly smiling when he closed his eyes.

Itachi had always said to him when he didn't understand something, maybe one day you'll understand.

He understood all those times he said then now. Learning them had been an option, he just hadn't taken them. He may have realised them before he even thought of it.

Itachi appeared into his mind, that knowing smirk on his face as he whispered into his ear.

"I told you, foolish little brother. Everything you touch surely dies."

Frowning he glanced at his glass, maybe it was enough wine for tonight. Placing it down on the coffee table he looked out towards his only friend. Its bright light stood out against the dark contrast of the navy blue blanket sky.

The moon, it was full tonight.

It was his only friend.

Turning away he felt ashamed, he'd failed in the one thing he loved when he'd achieved so much.

Sitting there, slumped against the couch, he listened and listened. The washing machine had stopped and the rain had ceased. Yet there was still a pitter pattering sound.

Eyebrows furrowing he waited for it to come closer. It was coming down the stairs now, creeping up the hallway.

Mildly thinking it was a burglar he sat there. He didn't care, they could take his money, they could take his keys, his car…and they could even kill him. But they wouldn't be
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Một ShotTiêu đề: Hãy để cô ấy điDisclaimer: tôi không sở hữu Naruto trong anyway hoặc hình thức, tôi rời khỏi đó đến Kishimoto và Sasuke.Cảm hứng: Hãy để cô ấy đi của hành khách."Naruto! Mẹ kiếp, chờ đợi!""Không, không! Tôi đã có đủ, Sasuke! Bạn có nghe tôi không?"Ông đứng đó lặng lẽ, cắn lưỡi của mình để kiềm chế mình từ nói bất cứ điều gì. Tại sao bận tâm nói bất cứ điều gì khi nó chỉ sẽ thêm nhiên liệu vào lửa?Ông đã có nó đến trong một thời gian dài.Cô ấy đã không hạnh phúc, không có vấn đề gì những đôi mắt màu xanh đẹp miêu tả. Ông nên biết.Khốn kiếp.Ông nên biết.Những nụ cười sáng lên ngày của mình đã dần trở nên nhỏ hơn, gần đến là tuyệt chủng, không hỏi làm thế nào ngày của ông đã và làm thế nào nhà được luôn luôn yên tĩnh, sao ông không thông báo?Họ stared vào nhau, mắt onyx sản phẩm nào xin ăn cho cô ấy trở lại. Thách thức mắt nhìn chằm chằm phải thông qua anh ta nói với anh ta đủ.Bà đã không trở lại.Nhưng sau đó... là nó thực sự ở đây để bắt đầu với?Không, những gì ông đã suy nghĩ!Tất nhiên, cô đã!Nhìn vào những gì họ đã đi qua, họ đã thực hiện một phép lạ ra khỏi một cái gì đó không thể. Tất cả các scuffles, họ đã nhận vào chỉ để biến chúng thành những nụ hôn ngọt ngào của sự tha thứ."Luôn, tại sao không chúng ta nói về điều này? Chúng tôi có thể đi đến một thỏa thuận hoặc -"Hoặc những gì, Sasuke? Bao nhiêu lần có tôi cố gắng nói chuyện với bạn, nhưng bạn bỏ qua tôi? Luôn luôn nói rằng, trong một phút hoặc làm thế nào về sau?! Tôi qua!"Giọng nói của cô đã phá vỡ sau khi nói nó, thở vào sâu. Họ đứng đó im lặng, những âm thanh của mưa pattering trên cửa sổ và âm thanh ngu si đần độn của máy giặt quay tròn và vòng chiếc ra sự im lặng eerie.Ông không biết phải nói gì với cô ấy. Cô đã luôn luôn tốt với các từ ngữ, ông đã hợp lý hơn suy nghĩ. Cô là một trong những người tuyên bố rằng ông bỏ qua cô ấy, anh ta chỉ cắn trở lại. Bây giờ, ông muốn ông đã không thực hiện các mồi."Tôi mệt mỏi của nó, Sasuke."Nó đã được nói như vậy, lặng lẽ rằng Sasuke đã phải nạc về phía trước để nghe nó. Đôi mắt của mình mở rộng một phần, nó không phải là... cô không thể.Bên trong, ông cảm thấy một cái gì đó vê, chuyện gì? Nó thực sự làm tổn thương. Những gì đã là nó? Tại sao nó sẽ không biến mất?Ông cảm thấy một cái gì đó ấm nhỏ giọt xuống má của mình; ông không bận tâm xoá sạch nó đi. Ở phía trước của đôi mắt của mình, ông đã mất đi người quan trọng với anh ta.Ông nuốt, lặng lẽ hỏi "những gì về Emi? Bạn có phải cho cô ấy có một gia đình bị hỏng? Giống như cha mẹ của chúng tôi?""Có bạn nhìn chúng tôi mới?", cô nói nó vì vậy crudely, "Oh có, bởi vì chúng tôi đang như vậy kết hôn tươi sáng và vui vẻ một cặp vợ chồng không phải là chúng tôi? Chúng tôi đang fucking kết hôn, làm thế nào chúng tôi đã nhận được để điều này? Những gì đã xảy ra với của bạn thề, Sasuke?! Để luôn luôn yêu thương tôi và để chăm sóc cho tôi khi tôi đã bị bệnh, không họ từ của bạn?!"Flinching Sasuke đã đóng băng, ông cảm thấy như ông không thể thở, lý do tại sao? Tại sao đã là ông như vậy pathetic? Như vậy stupid... để thậm chí nhận ra những gì ông đã ở phía trước của anh ta. Cười nảy ra bức tường rất những ngày hè, cười của Emiko người bắt cười khúc khích như vậy một cách dễ dàng và tất cả những gì đã được đi.Nó là im lặng."Tôi sẽ đưa sự im lặng của bạn như là phản ứng của bạn."Một giọng nói bên trong của Sasuke đầu.Không, đừng để nó đi!Bạn không thể để cô ta!Suy nghĩ về bạn! Suy nghĩ về Emiko!Ông quá đông lạnh để tin rằng những gì đã xảy ra.Bạn sẽ làm gì nếu nó lá gì?Cô ấy trở lại được chuyển cho anh ta bây giờ; Ông có thể tiếp cận cho cô ấy. Vì vậy, tại sao không anh? Tại sao đã là ông như vậy pathetic? Ông không xứng đáng một người như Naruto. Itachi đã đúng, ông là một kẻ ngốc.Cô grabbing các phím để cô mini nhỏ màu da cam bây giờ.Cổ họng của mình là khô; nước mắt đã welling.Giọng nói đó là trở lại.Bạn đang làm những gì bạn idiot pathetic!Làm điều gì đó trước khi quá muộn!Quá muộn? Ông nuốt khối u trong cổ họng của mình; ông đã đi qua quá muộn. Ông vào fucking tuyệt vọng.Cô liếc nhìn đối với anh ta, đôi mắt của mình đầy đủ của nỗi buồn. Tìm kiếm xuống sàn nhà cô mumbled "Say bye để Emiko ơn..."Với mà nói, cô đã mở cửa.Cô đã được đóng bây giờ; cô rơi xuống từ của mình nắm bắt.Tiếng nói nghĩa là la hét lúc anh ta bây giờ.LÀM ĐIỀU GÌ ĐÓ!Sasuke được khoanh vùng ra, ông không thể nghĩ ra. Hãy để một mình làm điều gì đó.Lồng cho chim được khai trương; chim đẹp vàng được perched trên các cạnh. Nó đã cho một rung cánh của nó, nhìn lại vào nhà của mình trước khi chuyến bay. Bay đi để không bao giờ được nhìn thấy một lần nữa, lồng cửa swinging đóng phía sau nó.Như cửa đã bị đóng, Sasuke đứng đó trong một phút. Uống rượu trong sự thinh lặng của đêm, mưa pattering chống lại cửa sổ và một cú cô đơn hooting.Đây là những gì nó cảm thấy như... được cô đơn?Tâm trí của mình đã bị tắt, Sasuke không thể chấp nhận những gì đã xảy ra.Tại sao ông đã không làm điều gì đó? Ông có nhiều thời gian, ông nên đã làm một cái gì đó.Ngồi của mình xuống, nói chuyện với cô ấy về vấn đề của họ. Chấp nhận cô ấy như cô khóc về làm thế nào nó đã được cô đơn.Nhưng nó dawned khi anh ta sau đó.Cô đã không khóc.Thậm chí không một glimmer của một rách.Ông bao phủ mắt bên phải, đối mặt với sàn nhà.Không có câu hỏi về nó, ông có điên rồi.Royally.Ông đứng đó; ánh sáng nhấp nháy và tắt hiển thị không có sự ấm áp như những gì chỉ diễn ra.Với một cửa sổ pop mềm, ông được bao quanh trong bóng tối. Ánh sáng đã đưa lên trên anh ta. Trong một lần thứ hai, ông được biết ơn cho những đêm tối shrouding anh ta.Nó có nghĩa là không ai có thể nhìn thấy nước mắt của ông.Ngực ached; ông không biết làm thế nào để ngăn chặn nó. Ông nghiêng nặng nề vào tường để cho ra một gasp throaty. Cổ họng của mình là khô và tổn thương mắt của mình, má của mình một tươi sáng màu đỏ không có gì giống như của ông sứ da.Trudging hướng tới phòng ông plopped mình lên chiếc ghế dài, nó đau để xem xét nó. Nó đã là cùng một vị trí nơi Naruto đã ôm anh ta như ông khóc hơn mất con chó của mình, Thiên điểu. Cùng một vị trí nơi ông và Naruto đã vật lộn qua bộ điều khiển và chiến đấu trên những người đã đi để giành chiến thắng trận đấu bóng đá.Sasuke nhớ nó như nó đã vào ngày hôm nay.Konoha V. âm thanhDiệp đã giành được ngày hôm đó.Sasuke là begrudgingly đã Naruto để Ichiraku cho cô ấy để chào mừng và sau đó họ sẽ trở lại và có một chai rượu vang.Chỉ qua nửa đêm Naruto đã ngồi trên đùi của Sasuke, grabbing giữ của tie của mình. Những đôi mắt màu xanh sáng trong nghịch ngợm như đôi môi màu hồng của cô kéo vào một grin và tan của cô có vẻ sáng trong ánh trăng, các vàng của cô xù tóc chỉ thêm hiệu ứng những kịch bản toàn bộ.Bàn tay của cô đã kéo tại tie của mình như cô nóng bỏng thì thầm vào tai của mình "bây giờ, ông Uchiha. Có vẻ như bạn có quá nhiều quần áo cho thích của tôi, để tôi giúp bạn với điều đó."Với mà nói Sasuke scooped của mình lên trong cánh tay của mình, cô cười khi anh hôn má của mình như ông mumbled "Tôi nghĩ rằng tôi sẽ mất giao dịch đó..."Với ly rượu vang và chai quên họ định cư trên chiếc ghế dài cho ban đêm.Bộ nhớ đưa Sasuke về hiện tại. Sighing nặng nề, ông đi vào nhà bếp. Mở tủ lạnh và grabbing một ly và một chai. Ông bỏ qua bàn, ánh sáng một ngọn nến và hai món ăn đã được thiết lập trên bàn. Một bát salad là ở giữa, cà chua và gà trên mỗi tấm với dưa chuột, dao và nhánh đã được thiết lập và hai ly được ngồi kiên nhẫn chờ đợi.Đó là quyền; Naruto đã muốn có bữa ăn tối với anh ta. Ông đã có nghĩa là phải về sớm nhưng công việc đã bên theo dõi anh ta và Kiba đã đề nghị để đi ra ngoài cho một thức uống và có được một đi đi.Naruto đã dữ khi ông quay trở lại.Đi bộ trở lại vào phòng ông ngồi trên chiếc ghế dài, popping mở chai và đổ mình một ly. Đóng mắt ông sipped tại những cay đắng của thức uống. Hấp thụ nó tất cả trong đó, ông nhận thấy tỏ rằng nước mắt của ông đã dừng lại. Nhưng nó không ngăn cản ông tâm trạng tính đối với toàn bộ ban đêm. Ông nhận thấy kính của mình được sản phẩm nào sau khi một vài ngụm thêm nhìn xuống ở dưới cùng của thủy tinh của mình.Ông đóng cửa đôi mắt của ông muốn ông có thể ước mơ. Làm cho một giấc mơ mà có thể cuối để sống hạnh phúc như một gia đình. Nhưng vấn đề là rằng ước mơ đến chậm theo thời gian và họ đi quá nhanh trước khi bạn chạm vào chúng. Sasuke đã may mắn rằng ông đã có cho đến nay.Mở đôi mắt của mình một nửa con đường ông cọ xát ngôi đền của ông, một nhức đầu hình thành. Ông đã không chăm sóc. Tại sao nào ông khi Naruto đã biến mất? Nhưng sau đó nó là lỗi của mình. Ông cần phải có nhà, đặt công việc đi cho sau này. Anh có thể có thể kết thúc cho chúng ngày hôm sau.Nghiêng quay lại chống lại ghế ông thở dài, nhìn lên tại trần nhà. Kính của mình dựa trên bàn tay của mình, đó là sản phẩm nào. Sự trống vắng... đó là những gì ông đã cảm thấy.Cô đơn.Ông tự hỏi. Đây có phải là những gì cảm thấy Naruto? Ông không thích được cô đơn... nhưng ông đã làm cho cô ấy cô đơn. Ông đã loại chồng? Một trong những khủng khiếp khi ông nghĩ về nó.Không muốn để suy nghĩ ông nhắm mắt của ông, ông muốn để cảm thấy tê. Cơn đau vẫn chưa đi. Nó chỉ tăng lên, Tuy nhiên, khi ông nhắm mắt bí ẩn. Mỉm cười Naruto xuất hiện trước khi anh ta, mặc một chiếc váy trắng mùa hè. Ít Emiko bốn tuổi trong cô vũ khí như cô gọi anh ta trên.He could see her so clearly smiling when he closed his eyes.Itachi had always said to him when he didn't understand something, maybe one day you'll understand.He understood all those times he said then now. Learning them had been an option, he just hadn't taken them. He may have realised them before he even thought of it.Itachi appeared into his mind, that knowing smirk on his face as he whispered into his ear."I told you, foolish little brother. Everything you touch surely dies."Frowning he glanced at his glass, maybe it was enough wine for tonight. Placing it down on the coffee table he looked out towards his only friend. Its bright light stood out against the dark contrast of the navy blue blanket sky.The moon, it was full tonight.It was his only friend.Turning away he felt ashamed, he'd failed in the one thing he loved when he'd achieved so much.Sitting there, slumped against the couch, he listened and listened. The washing machine had stopped and the rain had ceased. Yet there was still a pitter pattering sound.Eyebrows furrowing he waited for it to come closer. It was coming down the stairs now, creeping up the hallway.Mildly thinking it was a burglar he sat there. He didn't care, they could take his money, they could take his keys, his car…and they could even kill him. But they wouldn't be
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Một Shot Title: Let Go cô Disclaimer: Tôi không sở hữu Naruto trong anyway hoặc hình thức, tôi rời khỏi đó để Kishimoto và Sasuke. Inspiration: Hãy để cô đi bởi hành khách. "Naruto Chết tiệt, chờ đợi!" "Không, không! Tôi đã có đủ, Sasuke! Bạn có nghe tôi không? " Anh đứng đó lặng lẽ, cắn lưỡi của mình để kiềm chế mình khỏi nói bất cứ điều gì. Tại sao phải nói bất cứ điều gì khi nó sẽ chỉ đổ thêm dầu vào lửa? Ông đã có nó đến trong một thời gian dài. Cô ấy không hạnh phúc, không có vấn đề gì đôi mắt xanh tuyệt đẹp miêu tả. Ông phải biết. Chết tiệt. Ông phải biết. Những nụ cười đó sáng lên ngày của ông trở nên nhỏ hơn, gần như bị tuyệt chủng, không có yêu cầu như thế nào ngày mình đã, đang và cách nhà luôn yên tĩnh, làm thế nào ông không thông báo? Họ nhìn nhau chằm chằm, đôi mắt trống rỗng của mình onyx cầu xin cô quay trở lại. Mắt ngang ngạnh của cô nhìn thẳng qua anh nói với anh ấy đủ. Cô đã không quay trở lại. Nhưng sau đó ... là cô ấy thực sự ở đây để bắt đầu với? Không, những gì đã được ông suy nghĩ! Tất nhiên cô! Nhìn vào những gì họ đã đi qua, họ đã thực hiện một phép lạ ra khỏi cái gì là không thể. Tất cả các ẩu đả họ đã vào chỉ để biến chúng thành những nụ hôn ngọt ngào của sự tha thứ. "Naru, tại sao chúng ta không nói về điều này? Chúng ta có thể đi đến một thỏa thuận hay- "Hoặc những gì, Sasuke? Đã bao nhiêu lần tôi đã cố gắng nói chuyện với bạn, nhưng bạn bỏ qua cho tôi? Luôn luôn nói rằng, trong một phút hoặc làm thế nào về sau này ?! Tôi qua! " Giọng cô vỡ ra sau khi cho biết, hít thở sâu. Họ đứng đó trong im lặng, tiếng mưa pattering trên cửa sổ và những âm thanh buồn tẻ của máy giặt quay tròn và tròn đều đều ra sự im lặng kỳ lạ. Anh không biết phải nói gì với cô ấy. Cô ấy luôn tốt với lời này, anh đã suy nghĩ hợp lý hơn. Cô ấy là người đã tuyên bố rằng ông đã bỏ qua cô, anh chỉ cắn lại. Bây giờ, anh ước gì đã không được thực hiện các mồi. "Tôi mệt mỏi của nó, Sasuke." Nó đã nói như vậy lặng lẽ mà Sasuke đã phải nghiêng về phía trước để nghe nó. Mắt anh mở rộng một phần nhỏ, cô không ... cô không thể. Bên trong, ông cảm thấy một cái gì đó nhói lên, đó là cái gì đó thực sự bị tổn thương là điều gì Tại sao không cho nó đi đi?.? Anh cảm thấy một cái gì đó ấm áp nhỏ giọt xuống má của mình, ông đã không được lau nó đi Trong trước mắt của mình, ông đã mất một người quan trọng với anh. . Nuốt, ông lặng lẽ hỏi "Điều gì về Emi? Bạn sẽ để cho cô ấy có một gia đình tan vỡ? Giống như cha mẹ của chúng ta? " "Bạn đã nhìn chúng tôi thời gian gần đây?", cô nói thật là thô sơ, "Oh yeah, bởi vì chúng tôi đang như một cặp vợ chồng sáng và vui vẻ phải không? Chúng tôi đang fucking kết hôn, làm thế nào chúng ta có được điều này? Điều gì đã xảy ra với nguyện của bạn, Sasuke ?! Để luôn yêu tôi và chăm sóc tôi khi tôi bị ốm, không phải họ lời của bạn ?! " flinching Sasuke bị đóng băng, ông cảm thấy như mình không thể thở được, tại sao? Tại sao anh rất đáng thương? Vì vậy, ngu ngốc ... thậm chí nhận ra những gì ông đã ở phía trước của anh ta. Tiếng cười của ngày hè nảy ra những bức tường rất, những tiếng cười khúc khích của Emiko của họ đã bắt tiếng cười khúc khích một cách dễ dàng và tất cả những gì đã được đi. Đó là im lặng. "Tôi sẽ lấy sự im lặng của bạn là trả lời của bạn . " Một giọng nói là trong đầu của Sasuke. Không, đừng để cô ấy lại! Bạn không thể để cô ấy! Hãy suy nghĩ về bạn! Hãy suy nghĩ về Emiko! Anh đã quá lạnh để tin những gì đã xảy ra. bạn sẽ làm gì nếu cô rời khỏi? trở lại của cô đã quay sang anh bây giờ,.?. anh có thể đưa tay cho cô ấy Vậy tại sao cậu ấy không sao là anh rất đáng thương Anh không xứng đáng với một người như Naruto Itachi đã đúng, anh ta là một kẻ ngốc như vậy. Cô đã lấy chìa khóa để ít cam mini của cô bây giờ. cổ họng của ông là khô; giọt nước mắt đã trào lên. Giọng nói đó đã trở lại. Bạn đang làm gì, bạn pathetic ngốc! Làm điều gì đó trước khi quá muộn! Quá muộn Cậu nuốt cục nghẹn? trong cổ họng; anh đã đi qua quá muộn. Ông đã ở fucking tuyệt vọng. Cô liếc nhìn về phía anh, đôi mắt cô đầy nỗi buồn. Nhìn xuống sàn, cô lẩm bẩm "Nói lời tạm biệt với Emiko cho tôi ..." Nói xong, cô mở cửa. Cô ấy gần ngay bây giờ; cô đã rơi khỏi tay mình. Giọng nói được nghĩa đen la hét với anh bây giờ. DO SOMETHING! Sasuke đã được khoanh vùng ra, anh không thể suy nghĩ. Hãy để một mình làm điều gì đó. Các lồng cho chim được mở; chim khá vàng đang ngồi trên mép. Nó đã đưa ra một rung động của đôi cánh của nó, nhìn lại ngôi nhà của mình trước khi bay. Bay đi để không bao giờ được nhìn thấy một lần nữa, đánh đu cửa lồng đóng lại sau lưng nó. Khi cánh cửa đóng lại, Sasuke đứng đó một phút. Uống trong sự im lặng của đêm, mưa đã pattering chống lại các cửa sổ và một con cú cô đơn đã hooting. Đây có những gì nó cảm thấy như ... để cô đơn? Tâm trí anh tắt, Sasuke không thể chấp nhận những gì đã xảy ra. Tại sao có không anh làm điều gì đó? Ông đã có một cái gì đó rất nhiều thời gian, ông nên làm. Sat cô xuống, nói với cô ấy về vấn đề của họ. Ôm cô khi cô khóc về cách cô rất cô đơn. Nhưng nó chợt nhận ra khi anh ta sau đó. Cô đã không khóc. Không, ngay cả một tia sáng le lói của một giọt nước mắt. Ông bao phủ mắt phải của mình, đối diện với sàn nhà. Không có câu hỏi về nó, ông "d fucked lên. royally. Anh đứng đó; ánh sáng bập bùng và tắt cho thấy không có sự ấm áp như những gì vừa xảy ra. Với một pop mềm anh đã bị bao vây trong bóng tối. Ánh sáng đã từ bỏ anh. Trong một giây, anh rất biết ơn đối với bóng tối bao phủ ông. Nó có nghĩa là không ai có thể nhìn thấy nước mắt của mình. Ngực anh đau nhói; ông không biết làm thế nào để ngăn chặn nó. Nghiêng nặng nề vào tường anh buông ra một tiếng thở hổn hển khàn khàn. Cổ họng đã khô và đôi mắt bị tổn thương, má anh một không có gì sáng màu đỏ như da sứ của mình. lụi hụi về phía phòng khách, ông ngồi phịch mình trên chiếc ghế dài, nó làm tổn thương để nhìn vào nó. Nó đã cùng một vị trí nơi mà Naruto đã ôm chầm lấy anh khi anh khóc vì mất con chó của mình, Chidori. Cùng một vị trí nơi ông và Naruto đã vật lộn trên bộ điều khiển và chiến đấu trên người sẽ giành chiến thắng trong trận đấu bóng đá. Sasuke nhớ nó như là ngày hôm qua. Konoha V. Sound Konoha đã giành chiến thắng trong ngày hôm đó. Sasuke đã thay begrudgingly lấy Naruto để Ichiraku cho cô ấy để ăn mừng và sau đó họ sẽ trở lại và đã có một chai rượu vang. Chỉ cần qua nửa đêm Naruto đã ngồi trên đùi của Sasuke, nắm giữ của cà vạt. Đôi mắt màu xanh sáng trong nghịch ngợm như đôi môi màu hồng của cô kéo trở lại thành một nụ cười và làn da của mình dường như phát sáng trong ánh trăng, mái tóc xù vàng của cô chỉ thêm hiệu ứng cho toàn bộ kịch bản. Bàn tay cô đã bị hủy vào cà vạt như cô thì thầm nóng bỏng vào mình tai "Bây giờ, ông Uchiha. Có vẻ như bạn có quá nhiều quần áo vào cho ý thích của tôi, hãy để tôi giúp bạn với điều đó." Với những gì đã nói Sasuke hất cô lên trong vòng tay anh, cười khúc khích của cô khi anh hôn lên má cô khi anh lẩm bẩm "Tôi nghĩ rằng tôi sẽ đưa đề nghị đó ... " Với những ly rượu và chai quên họ định cư trên chiếc ghế dài trong đêm. Bộ nhớ mang Sasuke trở về hiện tại. Thở dài nặng nề, anh ta bước vào bếp. Mở tủ lạnh và lấy một ly và một chai. Anh lờ đi bàn, thắp sáng với một ngọn nến và hai món ăn được đặt trên bàn. Một bát sa lát ở giữa, cà chua và thịt gà vào từng tấm với dưa chuột, dao và nĩa đã được thiết lập và hai ly đã ngồi kiên nhẫn chờ đợi. Đó là đúng; Naruto đã muốn ăn tối với anh ta. Ông đã có nghĩa là để được về nhà sớm, nhưng công việc đã bên theo dõi anh ta và Kiba đã được cung cấp để đi ra ngoài để uống nước và có được một lấy đi. Naruto đã tái mặt khi anh trở lại. Đi bộ trở vào phòng khách, ông ngồi trên chiếc ghế dài, popping mở chai và rót cho mình một ly. Nhắm mắt lại anh nhấm nháp tại cay đắng của thức uống. Hấp thụ tất cả trong, anh nhận thấy một cách khô khan mà nước mắt của ông đã dừng lại. Nhưng nó không dừng lại tâm trạng của mình đối với giảm chấn toàn bộ đêm. Nhận thấy kính của mình trống rỗng sau một vài ngụm anh nhìn xuống phía dưới kính của mình. Nhắm mắt lại, anh ước gì có thể mơ ước. Thực hiện một giấc mơ rằng sẽ kéo dài, sống hạnh phúc như một gia đình. Nhưng vấn đề là những giấc mơ đến từ từ theo thời gian và họ đi quá nhanh trước khi bạn chạm vào chúng. Sasuke đã may mắn là anh đã có cho đến nay. Mở mắt ra nửa đường anh xoa thái dương, đau đầu đã hình thành. Anh không quan tâm. Tại sao ông khi Naruto đã biến mất? Nhưng sau đó nó là lỗi của anh. Ông cần phải có được nhà, đặt công việc đi cho sau này. Ông có thể đã kết thúc vào ngày hôm sau. Nhìn ngược lại chiếc ghế ông thở dài, nhìn lên trần nhà. Kính của mình dựa vào bàn tay của mình, nó trống rỗng. Sự trống trải ... đó là những gì anh đang cảm thấy. Cô đơn. Anh tự hỏi. Đây có gì Naruto cảm thấy? Anh không thích bị cô đơn ... nhưng anh đã làm cô đơn của mình. Những loại chồng đã được anh? A horrible một khi anh nghĩ về nó. Không muốn nghĩ rằng anh nhắm mắt lại, anh muốn cảm thấy tê liệt. Nỗi đau vẫn chưa đi xa. Nó chỉ tăng lên, tuy nhiên, khi anh nhắm mắt bí ẩn của mình. Một Naruto mỉm cười xuất hiện trước mặt anh, mặc một chiếc váy trắng mùa hè. Ít bốn tuổi Emiko trong vòng tay cô khi cô gọi anh ta. Anh ta có thể nhìn thấy cô ấy mỉm cười rất rõ ràng khi anh nhắm mắt lại. Itachi đã luôn nói với anh ta khi anh ta đã không hiểu điều gì đó, có thể một ngày bạn sẽ hiểu. Ông hiểu tất cả những lần ông nói sau đó bây giờ. Học họ đã là một lựa chọn, ông đã không chỉ đưa cho họ. Ông có thể đã nhận ra chúng trước khi ông thậm chí còn nghĩ về nó. Itachi xuất hiện trong tâm trí của mình, rằng biết nụ cười trên khuôn mặt của mình như anh thì thầm vào tai anh. "Tôi đã nói với bạn, dại dột em trai Tất cả mọi thứ bạn chạm vào. chắc chắn chết." Cau mày anh liếc ở cốc của mình, có thể đó là đủ rượu cho đêm nay. Đặt nó xuống trên bàn cà phê anh nhìn về phía người bạn duy nhất của mình. Ánh sáng của nó đứng ra chống lại sự tương phản tối của màu xanh hải quân trên bầu trời chăn. Mặt trăng, nó đầy đêm nay. Đó là người bạn duy nhất của mình. Quay đi ông cảm thấy xấu hổ, ông đã thất bại trong một điều anh yêu khi anh đạt được rất nhiều. Ngồi đó, giảm mạnh so với chiếc ghế dài, ngài nghe và lắng nghe. Các máy giặt đã dừng lại và mưa đã chấm dứt. Tuy nhiên, vẫn còn có một âm thanh Pitter pattering. Lông mày nhíu anh chờ đợi nó đến gần hơn. Nó đã đi xuống cầu thang bây giờ, leo lên hành lang. Hơi suy nghĩ đó là một tên trộm ngồi đó. Anh không quan tâm, họ có thể lấy tiền của mình, họ có thể lấy chìa khóa của mình, chiếc xe của mình ... và họ thậm chí có thể giết hắn. Nhưng họ sẽ không có































































































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: