The lights of his capsule went dark and he opened the lid just to be w dịch - The lights of his capsule went dark and he opened the lid just to be w Việt làm thế nào để nói

The lights of his capsule went dark

The lights of his capsule went dark and he opened the lid just to be welcomed by the darkness of his room. Instead of getting up he just lay there for several minutes in complete silence breathing in and out. The blinking standby-LED of his capsule painted surreal shadows on the wall.

“What the hell just happened?” It was one of the most intense experiences of his life. He could barely get a hold of himself. Though it wasn’t quite what he wanted it to be, it was, no doubt, exciting. With a grim, though determined expression he stepped out of his capsule, flipping the switch on his wall, turning on the lights. He had a task he had to complete, something that was necessary if he wanted to move forward without regret.

He took a look at the clock and was surprised to see that it was only 6pm. “Guess they weren’t kidding, the time conversion is really four to one.”
Fortunately that left him with enough time for a quick shower. He thought about putting on his best clothes but he wasn’t on his way to impress anybody. He was out to get some answers and he wouldn’t get them by playing nice.

Putting on a simple blue shirt and his jeans, he picked up his keys and wallet before leaving his dorm room.
Those that saw him walking out of the building in the direction of the university cafeteria got shivers from locking at him. It was almost as if the pressure around him was higher than usual, making everyone subliminally lowering their head in front of him before getting out of his way.

That wasn’t his usual behavior, far from it, but on his way to face his new found foes he played out what happened to him over and over again in his mind, which caused him to get angrier by the minute. Though he was boiling on the inside, his face was a mask of calmness, making him all the more intimidating.

Without looking left and right, immersed in his anger, Frank went straight to the cafeteria. Of course Jane and her friends weren’t sitting among the rows of tables for the normal students, but had a separate, be it open, room with furniture more luxurious and fancy.

The main room and the one they were currently occupying were separated by two large pillars thus allowing the average Joe a glimpse into a world they could only dream about. Hell, they even brought one of their security guards (yes some were not only rich but also had important families) to act as a bouncer and made the poor guy stand between the two pillars. He looked somewhat miserable, a trained professional being used as a common bouncer.

When Frank approached the separate area that same guy tensed up slightly seeing a clearly agitated man approaching him.
“Sorry I can’t let you through here.”
Frank thought about throwing a punch, although he never started a fight in his life, that’s how angry he was. But that guy didn’t look like a pushover, so he wasn’t sure he could take him on. Also he really didn’t want to hurt someone who didn’t do anything wrong and just did his job.

Noticing an unusual pin attached to his collar Frank eased up and took out his wallet, showing the man the same pin he always carried around at which the man dressed in typical black also relaxed visibly.

The pin is only awarded to those that complete a special military program known as “Guidance and Training beyond Military Basics”, GTMB. It sounded harmless enough, but those who knew about it called it “Hell’s Mayhem”. Only those with numerous recommendations and in supreme physical condition were even allowed to try it and the drop-out rate was still above 90%. Two weeks of insane, mind breaking, physical destructive training.

There were only about twenty people a year who could call themselves graduates of Hells Mayhem and they were instructed to always carry around their awarded pin, called Hell’s badge, because if you ever met someone who also carried it you knew you dealt with a brother in arms.

Of course that’s what they told you. After you get used to civilian life it’s of course different and you start to think all that was just some talk by uniformed men who forgot how the normal world worked. Still, a part of you always remembers and in this situation it helped Frank to get what he came for.

“Nice to meet a fellow survivor.” Frank started to talk. “So when did you graduate?”
The man in front of him showed a smile on his face. “Been a while for me, 15 years ago, what about you, you seem really young for someone carrying Hell’s badge.

“15 years ago? I heard that was a rough year.” Of course he had no idea if that was true, but military men always prided themselves on being the hardest of the hard. “I just got mine around a year ago, I guess I joined early.”

Actually he was one of the youngest and lowest ranked to ever graduate from the GTMB, as he was only about a year into his service time. Normally you had to at least be part of the army for two years to be even allowed to participate in the training, but as he worked harder and more than anyone he knew, he was given a chance. And he barely made it through.

He wasn’t the strongest, but he was strong. He wasn’t the fastest, but he was fast. He wasn’t the best shot, but he was good. If there was anything he was the best in, it was his perseverance. Where others gave up, he stubbornly pushed forward. Were others fell, he stood up again. No matter how often he was knocked down, he rose and rose again until he was the only one left.

Because he knew, in the end, no one was stronger, no one was faster and no one was better than the last man standing.

Frank had to smile as he thought about it. Being knocked down seemed to be a common occurrence in his life and here he was, on the ground again. But he was determined to rise another time, because that was just who he was. ‘Guess I’m a stubborn fool.’

“Listen, I just need to have a few words with a... friend of mine. I’ll be gone in five minutes, I promise.” After a little bit of hesitation the man nodded and allowed Frank to pass.

“But only talking, wouldn’t want to have a fight with a fellow graduate.” He said it only half-jokingly as he was still doing his job, but Frank just smiled and thanked him. “Same here.”

He didn’t think he had to face this kind of trouble just to get into a part of the cafeteria, damn, what was wrong with this university. ‘Maybe I shouldn’t have enrolled into a private academy, weird rules and preferential treatment everywhere.’

Finally he was able to do what he came for. So he walked straight up to the table a couple of meters ahead. It was placed under a huge window, allowing the sunset’s dying light to enter. It would have been rather pretty if it hadn’t been for all the electric lights destroying the atmosphere and a couple of treacherous bastards sitting there.

Immersed in their food they only noticed him when he was almost at their table and their feelings were obvious to him. Salena, well Anna, if he remembered correctly, looked outside the window. ‘You don’t care at all? Well good for you.’

The twins Humpty and Dumpty, or something like that, smiled maliciously, Jane seemed rather annoyed and Steve’s face showed nothing but contempt.

Frank stopped in front of Jane’s chair. He tried to not let his anger show too much and kept his voice as calm as possible. “Do you have something to tell me?”

Instead of her Steve spoke up, his voice filled with hatred and mockery. “Still haven’t learned your lesson you…?” Frank didn’t let him finish. “SHUT UP F**KFACE!” He roared directly at him.

Everyone around them fell silent and he heard the security guard chuckle behind him. ‘Guess he hates Steve too, can’t blame him.”

More surprised than intimidated Steve closed his mouth and stared dumbfounded. The others at the table were likewise startled.
After two seconds Jane regained her composure and stared at him, now not only annoyed but angry too.

“What do you want Frank?” He didn’t waver. “Answers, why did you do it? I thought we were friends.”

She didn’t seem to think so. “Friends? Why? Because we knew each other when we were kids? Please, I knew of bunch of people back than and that’s in the past. We don’t live in the same world Frank. Get that through your thick skull. You approaching me all the time, calling and starting to talk so familiarly, that’s only an annoyance, I really don’t need a pet. Well I have to admit, you were kind of useful today and now that you have done your duty be a good doggy and waggle your tail somewhere else.”

Now it was his turn to be completely aghast and it took him a moment to take in what he just heard.
Meanwhile the three guys on the table regained their smug grins that made him so angry he just wanted to smash them. Without him noticing Anna was fidgeting uncomfortably.

“Just what happened to you Jane?” He shook his head in disbelief. He didn’t know if he should be angry or sad, so he went for confused.

“I grew up Frank, maybe you should too and realize where you belong as it’s certainly not here.”

He still couldn’t fathom what she said and continued clenching his fists.
Letting out his breath he grabbed a golden chain around his neck and yanked it off. He held it in front of her, showing her the golden pendant picturing the face of a saint.

“Do you remember this?” Her eyes widened slightly but after she looked at Steve she shook her head. “I have never seen it before, it’s rather tacky.”
Frank just sighed sadly. “It’s Petrus, patron of the shipwrecked. It belonged to your grandfather and you gave it to me at my parents’ funeral as I was lost in a sea of grief. You told me back then I just had to close my eyes, hold the pendant and think of my parents or think of you and I would feel better.”

0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Đèn của viên nang của ông đã đi tối và ông mở nắp chỉ để được chào đón bởi bóng tối của phòng của mình. Thay vì nhận được ông chỉ nằm ở đó trong nhiều phút trong im lặng hoàn toàn hơi thở vào và ra. Các chế độ chờ đèn LED nhấp nháy của viên nang của ông Sơn kì quái bóng tối trên tường."Những gì địa ngục chỉ đã xảy ra?" Nó là một trong những kinh nghiệm căng thẳng nhất của cuộc sống của mình. Ông hiếm khi có thể có được một giữ của mình. Mặc dù nó không là khá những gì ông muốn nó sẽ, đó là, không có nghi ngờ, thú vị. Với một nghiệt ngã, mặc dù xác định biểu hiện ông bước ra khỏi quả nang của ông, flipping switch trên tường của ông, bật đèn. Ông có một nhiệm vụ mà ông đã phải hoàn thành, một cái gì đó mà là cần thiết nếu ông muốn di chuyển về phía trước mà không hối tiếc.Ông lấy một cái nhìn vào đồng hồ và đã ngạc nhiên khi thấy rằng nó đã là chỉ 6 pm. "Đoán họ không đùa, thời gian chuyển đổi thực sự là bốn-1."May mắn thay, mà để lại anh ta với đủ thời gian cho một vòi sen nhanh chóng. Ông nghĩ về việc đưa vào quần áo của mình tốt nhất nhưng ông đã không trên con đường của mình để gây ấn tượng với bất cứ ai. Ông đã là ra để có được một số câu trả lời và ông sẽ không nhận được chúng bằng cách tỏ ra tử tế.Đặt trên một áo sơ mi màu xanh đơn giản và quần jean của mình, ông đã chọn lên phím và ví của mình trước khi rời khỏi phòng ký túc xá của mình.Những người đó đã thấy anh ta đi bộ ra khỏi tòa nhà theo hướng các tiệm ăn trường đại học có shivers từ khóa vào anh ta. Nó đã là gần như nếu áp lực xung quanh anh ta cao hơn bình thường, làm cho tất cả mọi người subliminally giảm đầu của họ ở phía trước của anh ta trước khi ra khỏi con đường của mình.Đó không phải là hành vi bình thường của mình, xa nó, nhưng trên đường để đối mặt với kẻ thù hàng mới của mình, ông phát ra những gì đã xảy ra với anh ta hơn và hơn nữa trong tâm trí của mình, khiến ông phải nhận được angrier bởi phút. Mặc dù ông sôi vào bên trong, khuôn mặt của mình là một mặt nạ của trầm tĩnh, làm cho anh ta tất cả chi tiết đáng sợ.Mà không nhìn trái và phải, đắm mình trong sự tức giận của ông, Frank đã đi thẳng đến quán cà phê. Tất nhiên Jane và bạn bè của cô đã không ngồi trong các hàng của bảng cho các sinh viên bình thường, nhưng có một riêng biệt, có thể là phòng mở, với đồ nội thất sang trọng hơn và ưa thích.Các phòng chính và một họ hiện nay đã chiếm đã được tách ra bởi hai trụ cột lớn do đó cho phép Joe trung bình một cái nhìn vào một thế giới mà họ chỉ có thể mơ về. Địa ngục, họ thậm chí đã mang một của bảo vệ (có một số đã không chỉ giàu nhưng cũng đã có gia đình quan trọng) để hoạt động như một bouncer và làm người nghèo đứng giữa các trụ cột hai. Ông trông hơi đau khổ, một huấn luyện chuyên nghiệp được sử dụng như một bouncer phổ biến.Khi Frank tiếp cận khu vực riêng biệt gã cùng một căng thẳng lên một chút nhìn thấy một người đàn ông rõ ràng giao động tiếp cận anh ta."Xin lỗi tôi không thể cho phép bạn qua đây."Frank nghĩ về ném một cú đấm, mặc dù ông không bao giờ bắt đầu một cuộc chiến trong cuộc sống của mình, đó là ông là như thế nào tức giận. Nhưng chàng không trông giống như một dành, do đó, ông đã không chắc chắn ông có thể đưa anh ta. Ngoài ra ông thực sự không muốn đến tổn thương một người đã không làm bất cứ điều gì sai trái và chỉ làm công việc của mình.Nhận thấy một mã pin khác thường gắn liền với cổ áo của mình Frank nới lỏng và lấy trong ví của mình, Đang hiển thị người đàn ông cùng một pin ông luôn luôn thực xung quanh mà người đàn ông mặc quần áo màu đen điển hình cũng thoải mái rõ rệt.Pin chỉ được trao cho những người hoàn thành một chương trình quân sự đặc biệt được gọi là "Hướng dẫn và đào tạo ngoài quân sự cơ bản", GTMB. Nghe có vẻ vô hại, đủ, nhưng những người biết về nó gọi nó là "Địa ngục của tình trạng lộn xộn". Chỉ những người có nhiều kiến nghị và trong tình trạng thể chất tối cao đã được thậm chí có thể thử nó và thả ra tỷ lệ là vẫn còn trên 90%. Hai tuần của tâm trí điên, phá vỡ, vật lý phá hoại đào tạo.Có người chỉ khoảng hai mươi năm người có thể tự gọi mình sinh viên tốt nghiệp của Hells Mayhem và họ đã được hướng dẫn để luôn luôn mang theo của pin trao giải thưởng, được gọi là huy hiệu của địa ngục, bởi vì nếu bạn đã bao giờ gặp một người cũng thực hiện nó, bạn biết bạn xử lý với một người Anh em trong vòng tay.Tất nhiên, đó là những gì họ nói với bạn. Sau khi bạn làm quen với cuộc sống dân sự thật của khóa học khác nhau và bạn bắt đầu để nghĩ rằng tất cả đã là chỉ là một số chuyện của người đàn ông mặc đồng phục người quên làm thế nào bình thường trên thế giới làm việc. Tuy nhiên, một phần của bạn luôn luôn ghi nhớ và trong trường hợp này nó đã giúp Frank để có được những gì ông đã cho."Tốt đẹp để đáp ứng một nạn nhân đồng." Frank bắt đầu nói chuyện. "Vì vậy khi đã làm bạn tốt nghiệp?"Người đàn ông ở phía trước của anh ta đã cho thấy một nụ cười trên khuôn mặt của mình. "Là một thời gian cho tôi, 15 năm trước, những gì về bạn, bạn có vẻ thực sự nhỏ cho một người nào đó mang huy hiệu của địa ngục."15 năm trước đây? Tôi nghe mà là một thô năm." Tất nhiên, ông đã không biết nếu đó là sự thật, nhưng người đàn ông quân sự luôn luôn prided tự trên đang là các khó khăn nhất của những khó khăn. "Tôi chỉ có mỏ xung quanh một năm trước đây, tôi đoán tôi đã tham gia sớm."Thực sự, ông là một trong số các trẻ nhất và thấp nhất xếp hạng để bao giờ tốt nghiệp từ GTMB, như ông đã chỉ khoảng một năm vào thời gian dịch vụ của mình. Bình thường bạn có tối thiểu là một phần của quân đội cho hai năm để thậm chí được cho phép để tham gia vào việc đào tạo, nhưng khi ông đã làm việc khó hơn và nhiều hơn bất cứ ai anh biết, anh đã được trao một cơ hội. Và ông hiếm khi làm cho nó thông qua.Ông không phải là mạnh nhất, nhưng ông đã mạnh mẽ. Ông không phải là nhanh nhất, nhưng ông đã nhanh chóng. Ông đã không là bắn tốt nhất, nhưng ông là tốt. Nếu có bất cứ điều gì ông là tốt nhất, nó là sự kiên trì của mình. Trong trường hợp những người khác đã từ bỏ, ông kiên đẩy về phía trước. Là những người khác rơi, ông đứng một lần nữa. Không có vấn đề bao lâu ông đã đổ xuống, ông tăng và tăng một lần nữa cho đến khi ông là người duy nhất còn lại.Bởi vì ông biết, cuối cùng, không có ai đã mạnh mẽ hơn, không có ai đã nhanh hơn và không có ai đã tốt hơn so với người cuối cùng đứng.Frank phải nụ cười như ông nghĩ về nó. Dường như đang được gõ là một sự xuất hiện phổ biến trong cuộc sống của mình và ở đây ông là, trên mặt đất một lần nữa. Nhưng ông đã được xác định để tăng một thời gian, bởi vì đó là chỉ mình là ai. 'Đoán tôi là một kẻ ngốc bướng bỉnh.'"Nghe này, tôi chỉ cần có một vài lời với a.... người bạn của tôi. Tôi sẽ được đi trong năm phút, tôi hứa." Sau một chút chút do dự người đàn ông gật đầu và cho phép Frank để vượt qua."Nhưng chỉ nói chuyện, không muốn có một cuộc chiến với một sinh viên tốt nghiệp đồng bào." Ông nói nó chỉ nửa đùa khi ông vẫn đang làm công việc của mình, nhưng Frank chỉ mỉm cười và cảm ơn ông. "Tôi cũng thế."Ông không nghĩ rằng ông đã phải đối mặt với loại của sự cố chỉ để có được thành một phần của quán cà phê, damn, những gì là sai với trường đại học này. 'Có lẽ tôi không nên đã đăng ký vào riêng một học viện, lạ quy tắc và đãi ở khắp mọi nơi.'Cuối cùng, ông đã có thể làm những gì ông đã cho. Vì vậy, ông đã đi thẳng đến bảng một vài mét về phía trước. Nó được đặt theo một cửa sổ lớn, cho phép của hoàng hôn chết ánh sáng để nhập. Nó đã có khá đẹp nếu nó đã không cho tất cả các đèn điện phá hủy không khí và một số nguy hiểm bastards ngồi ở đó.Họ đắm mình trong thực phẩm của họ chỉ nhận thấy anh ta khi anh gần như tại bàn của họ và cảm xúc của họ đã được rõ ràng cho anh ta. Salena, cũng Anna, nếu anh nhớ chính xác, nhìn bên ngoài cửa sổ. ' Bạn không quan tâm ở tất cả? Cũng tốt cho bạn.'Cả hai đều Humpty và Dumpty, hoặc một cái gì đó như thế, cười cố, Jane có vẻ khá khó chịu và khuôn mặt của Steve cho thấy không có gì nhưng khinh.Frank dừng lại ở phía trước của chủ tịch của Jane. Ông đã cố gắng để không tức giận của mình hiển thị quá nhiều và giữ giọng nói của ông là bình tĩnh nhất có thể. "Do bạn có một cái gì đó cho tôi biết?"Thay vì cô Steve nói lên, giọng nói của ông đầy thù hận và mockery. "Vẫn chưa học được bài học của bạn...?" Frank không để cho anh ta hoàn thành. "CÂM F ** KFACE!" Ông roared trực tiếp vào anh ta.Tất cả mọi người xung quanh họ đã im lặng và ông nghe chuckle bảo vệ phía sau anh ta. "Đoán ông ghét Steve quá, không thể đổ lỗi cho anh ta."Ngạc nhiên hơn đe dọa Steve đóng cửa miệng của mình và stared dumbfounded. Những người khác tại bảng tương tự như vậy giật mình.Sau khi hai giây Jane giành lại giư bình tỉnh của cô và stared lúc anh ta, bây giờ không chỉ khó chịu nhưng tức giận quá."Điều gì làm bạn muốn Frank?" Ông không lung lay. "Câu trả lời, tại sao bạn đã làm điều đó? Tôi nghĩ chúng ta là bạn bè."Cô không có vẻ nghĩ như vậy. "Bạn bè? Tại sao? Bởi vì chúng tôi biết nhau khi chúng tôi đã là trẻ em? Xin vui lòng, tôi biết của bó của những người trở lại hơn và đó là trong quá khứ. Chúng ta không sống trong cùng một thế giới Frank. Nhận được rằng thông qua hộp sọ dày của bạn. Bạn tiếp cận tôi tất cả thời gian, gọi điện thoại và bắt đầu nói chuyện rất thân thiết, đó là chỉ là một ít phiền toái, tôi thực sự không cần một con vật cưng. Vâng tôi có thừa nhận, bạn loại hữu ích vào ngày hôm nay và bây giờ mà bạn đã thực hiện nhiệm vụ của bạn là một doggy tốt và lay đuôi của bạn ở một nơi khác."Bây giờ nó đã là lần lượt của mình để hoàn toàn aghast và anh ta mất một chút thời gian để có trong những gì ông chỉ nghe.Trong khi đó những kẻ ba trên bàn lấy lại của grins smug mà làm cho anh ta như vậy tức giận ông chỉ muốn đập vỡ chúng. Không có anh ta nhận thấy Anna fidgeting hẹp không tiện nghi. "Chỉ là những gì đã xảy ra với bạn Jane?" Ông lắc đầu trong sự hoài nghi. Ông không biết nếu ông nên được tức giận hoặc buồn, vì vậy ông đã đi cho nhầm lẫn."Tôi lớn lên Frank, có lẽ bạn nên quá và nhận ra nơi bạn thuộc về như nó chắc chắn không phải là ở đây."Ông vẫn không thể hiểu được những gì cô nói và tiếp tục siết chặt nắm tay của mình.Cho phép trong hơi thở của mình ông nắm lấy một chuỗi vàng quanh cổ của ông và yanked tắt. Ông giữ nó ở phía trước của cô ấy, cô ấy đang hiện mặt dây vàng picturing bộ mặt của một thánh."Làm bạn nhớ điều này?" Đôi mắt của mình mở rộng ra một chút nhưng sau khi cô ấy nhìn Steve cô lắc đầu của cô. "Tôi chưa bao giờ thấy nó trước, nó là khá tacky."Frank chỉ thở dài thật đáng buồn. "It's Petrus, người bảo trợ của các bị đắm tàu. Nó thuộc về ông nội của bạn và bạn đã đưa nó cho tôi lúc đám tang cha mẹ tôi khi tôi đã bị mất trong một biển của đau buồn. Bạn nói với tôi trở lại sau đó tôi chỉ có để nhắm mắt của tôi, Giữ mặt dây và suy nghĩ của cha mẹ tôi hay suy nghĩ của bạn và tôi sẽ cảm thấy tốt hơn."
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Các đèn chiếu sáng của viên nang của mình trở nên tối tăm và anh mở nắp chỉ để được chào đón bởi bóng tối của căn phòng của mình. Thay vì nhận được lên, ông chỉ nằm đó vài phút trong im lặng hoàn toàn thở vào và ra. Các nhấp nháy standby-LED của viên nang của mình sơn bóng siêu thực trên tường. "Cái quái gì vừa xảy ra?" Đó là một trong những trải nghiệm căng thẳng nhất của cuộc đời mình. Ông hầu như không thể có được một tổ chức của mình. Mặc dù nó không phải là hoàn toàn những gì ông muốn nó được, nó được, không có nghi ngờ, thú vị. Với một ảm đạm, mặc dù biểu hiện quyết tâm khi bước ra khỏi vỏ của mình, lật chuyển đổi trên tường của mình, bật đèn lên. Ông đã có một công việc ông đã hoàn thành, một cái gì đó là cần thiết nếu anh muốn chuyển về phía trước mà không hối tiếc. Anh nhìn vào đồng hồ và ngạc nhiên khi thấy rằng đó chỉ 18:00. "Đoán họ không đùa đâu, việc chuyển đổi thời gian thực sự là 00:56." May mắn thay để anh có đủ thời gian để tắm nhanh. Anh nghĩ về việc đưa vào quần áo tốt nhất của mình nhưng ông đã không được vào theo cách của mình để gây ấn tượng với bất cứ ai. Ông đã được ra để có được một số câu trả lời và ông sẽ không nhận được chúng bằng cách chơi đẹp. Đeo một chiếc áo sơ mi màu xanh đơn giản và quần jean của mình, ông nhặt chìa khóa và ví tiền của mình trước khi rời khỏi phòng ký túc xá của mình. Những người nhìn thấy anh đi ra khỏi tòa nhà theo hướng căn tin trường đại học đã run rẩy từ khóa vào anh. Đó là gần như là nếu áp lực xung quanh anh ta là cao hơn bình thường, làm cho tất cả mọi người subliminally hạ đầu của họ ở phía trước của anh ta trước khi ra khỏi con đường của mình. Đó không phải là hành vi bình thường của mình, xa nó, nhưng trên đường đi của mình để đối mặt với anh mới tìm thấy kẻ thù của ông diễn ra những gì xảy ra với anh hơn và hơn một lần nữa trong tâm trí của mình, mà anh ta gây ra để có được tức giận hơn bởi phút. Mặc dù ông đã được đun sôi vào bên trong, khuôn mặt của ông là một mặt nạ của sự bình tĩnh, làm cho anh ta đáng sợ hơn nữa. Nếu không nhìn bên trái và bên phải, đắm mình trong sự tức giận của mình, Frank đã đi thẳng vào nhà ăn. Tất nhiên Jane và bạn bè của cô không ngồi giữa các hàng của bảng cho các sinh viên bình thường, nhưng đã có một riêng biệt, có thể là mở, phòng khách với nội thất sang trọng hơn và lạ mắt. Các phòng chính và một trong những họ đang chiếm đóng cách nhau hai trụ cột lớn do đó cho phép Joe trung bình một cái nhìn vào một thế giới mà họ chỉ có thể mơ ước. Hell, họ thậm chí còn mang một trong những nhân viên bảo vệ của họ (có một số nghiên cứu không chỉ giàu có nhưng cũng đã có gia đình quan trọng) để hoạt động như một người giả và làm anh chàng tội nghiệp đứng giữa hai trụ cột. Ông trông có vẻ khá đau khổ, một con chuyên nghiệp được đào tạo sử dụng như một bouncer phổ biến. Khi Frank tiếp cận các khu vực riêng biệt mà cùng một anh chàng căng lên khi nhìn thấy một người đàn ông hơi rõ ràng kích động tiếp cận anh ta. "Xin lỗi tôi không thể để cho bạn qua đây." Frank nghĩ về ném một cú đấm, mặc dù ông không bao giờ bắt đầu một cuộc chiến trong cuộc sống của mình, đó là cách tức giận ông. Nhưng anh chàng trông không giống như một người bị ngã, vì vậy anh không chắc rằng ông có thể đưa anh ta vào. Ngoài ra ông thực sự không muốn làm tổn thương ai đó đã không làm điều gì sai trái và chỉ làm công việc của mình. Nhận thấy một pin khác thường gắn liền với cổ áo của ông Frank nới lỏng và lấy ví ra, cho thấy người đàn ông cùng một pin ông luôn luôn tiến hành xung quanh mà tại đó người đàn ông mặc đồ đen điển hình cũng nới lỏng rõ rệt. Các pin chỉ được trao cho những người hoàn thành một chương trình quân sự đặc biệt được gọi là "hướng dẫn và đào tạo vượt ra ngoài vấn đề cơ bản quân sự", GTMB. Nó nghe có vẻ vô hại, nhưng những người biết về nó gọi nó là "Mayhem Hell". Chỉ những người có nhiều kiến nghị và trong điều kiện vật chất tối cao thậm chí còn được cho phép để thử nó và tỷ lệ bỏ học vẫn còn trên 90%. Hai tuần mất trí, tâm phá, đào tạo phá hủy vật lý. Chỉ có khoảng hai mươi người một năm, người có thể gọi mình là sinh viên tốt nghiệp của Hells Mayhem và họ được hướng dẫn để luôn mang theo pin tặng của họ, được gọi là huy hiệu địa ngục, bởi vì nếu bạn đã bao giờ gặp một người nào đó ai cũng thực hiện nó, bạn biết bạn xử lý với một người anh em trong vòng tay. Tất nhiên đó là những gì họ nói với bạn. Sau khi bạn đã quen với cuộc sống đời thường đó là các khóa học khác nhau và bạn bắt đầu nghĩ rằng tất cả đó chỉ là một số nói chuyện của người đàn ông mặc đồng phục đã quên làm thế nào thế giới bình thường làm việc. Tuy nhiên, một phần của bạn luôn luôn nhớ và trong tình huống này nó đã giúp Frank để có được những gì anh đã dành cho. "Rất vui được gặp một người sống sót đồng." Frank bắt đầu nói chuyện. "Vì vậy, khi bạn đã tốt nghiệp?" Người đàn ông trước mặt anh nở một nụ cười trên khuôn mặt của mình. "Được một thời gian cho tôi, 15 năm trước đây, những gì về bạn, bạn có vẻ thực sự trẻ trung cho người mang huy hiệu của địa ngục. "15 năm trước? Tôi nghe nói rằng là một năm khó khăn. "Tất nhiên anh không biết nếu đó là sự thật, nhưng người đàn ông quân đội luôn luôn tự hào mình là những người khó khăn nhất của các khó khăn. "Tôi chỉ có tôi khoảng một năm trước, tôi đoán tôi đã tham gia sớm." Trên thực tế, ông là một trong những người trẻ nhất và thấp nhất được xếp hạng bao giờ tốt nghiệp từ các GTMB, như ông đã được chỉ khoảng một năm vào thời gian phục vụ của ông. Bình thường, bạn phải ít nhất là một phần của quân đội trong hai năm để được thậm chí được phép tham gia vào việc đào tạo, nhưng như ông đã làm việc chăm chỉ hơn và nhiều hơn bất cứ ai ông biết, ông đã được trao một cơ hội. Và anh hầu như không làm cho nó thông qua. Ông không phải là mạnh nhất, nhưng ông mạnh mẽ. Ông không phải là nhanh nhất, nhưng ông đã nhanh chóng. Ông không phải là bắn tốt nhất, nhưng ông là tốt. Nếu có bất cứ điều gì ông là ở tốt nhất, đó là sự kiên trì của mình. Nơi những người khác đã lên, ông bướng bỉnh đẩy về phía trước. Những người khác rơi, anh đứng lên một lần nữa. Không có vấn đề bao nhiêu lần ông đã bị đánh xuống, đứng dậy và sống lại cho đến khi ông là người duy nhất còn lại. Bởi vì anh biết, cuối cùng, không ai mạnh hơn, không có ai nhanh hơn và không có ai là tốt hơn so với những người đàn ông đứng cuối cùng. Frank phải mỉm cười khi nghĩ về nó. Bị đánh xuống dường như là một sự xuất hiện phổ biến trong cuộc sống của mình và ở đây ông được, trên mặt đất một lần nữa. Nhưng ông quyết tâm để tăng thời gian khác, bởi vì đó là ông chỉ người. 'Đoán tôi là một kẻ ngốc cứng đầu. " "Nghe này, tôi chỉ cần có một vài lời với một ... người bạn của tôi. Tôi sẽ được đi trong năm phút, tôi hứa. "Sau một chút do dự người đàn ông gật đầu và cho phép Frank để vượt qua. "Nhưng chỉ nói chuyện, sẽ không muốn có một cuộc chiến với một đại đồng." Ông cho biết nó chỉ nửa đùa như ông vẫn làm công việc của mình, nhưng Frank chỉ mỉm cười và cảm ơn anh. "Tương tự ở đây." Ông không nghĩ rằng ông đã phải đối mặt với loại này rắc rối chỉ để có được thành một phần của các quán cà phê, chết tiệt, những gì đã xảy ra với trường đại học này. "Có lẽ tôi không nên đã ghi danh vào một học viện tư nhân, quy tắc lạ và ưu đãi ở khắp mọi nơi." Cuối cùng anh đã có thể làm những gì ông đã cho. Vì vậy, ông đi thẳng lên bàn một vài mét về phía trước. Nó được đặt dưới một cửa sổ lớn, cho phép ánh sáng chết của hoàng hôn để nhập. Nó đã có khá khá nếu nó đã không được cho tất cả các đèn điện phá hủy bầu không khí và một vài Bastards treacherous ngồi ở đó. Đắm mình trong thực phẩm của họ, họ chỉ nhận thấy anh ta khi ông đã gần như tại bàn của họ và cảm xúc của họ là rõ ràng để anh ta. Salena, cũng Anna, nếu anh nhớ một cách chính xác, nhìn ra ngoài cửa sổ. 'Bạn không quan tâm ở tất cả? Vâng tốt cho bạn. " Các cặp song sinh Humpty Dumpty và, hoặc một cái gì đó như thế, mỉm cười ác ý, Jane có vẻ khá khó chịu và khuôn mặt của Steve thấy gì, nhưng khinh. Frank dừng lại trước ghế của Jane. Ông đã cố gắng không để lộ sự tức giận của mình quá nhiều và giữ giọng mình bình tĩnh nhất có thể. "Anh có chuyện muốn nói với tôi?" Thay vì cô Steve lên tiếng, giọng đầy hận thù và sự nhạo báng. "Vẫn chưa học được bài học của bạn, bạn ...?" Frank đã không để cho anh ta kết thúc. "IM UP F ** KFACE!" Anh gầm lên trực tiếp vào anh. Mọi người xung quanh họ rơi vào im lặng và anh nghe thấy tiếng cười khúc khích nhân viên bảo vệ phía sau. 'Đoán ông ghét Steve quá, không thể đổ lỗi cho anh ấy. " ngạc nhiên hơn đe dọa Steve đóng miệng của mình và nhìn chằm chằm chết lặng. Những người khác ở bàn được tương tự như vậy giật mình. Sau hai giây Jane lấy lại bình tĩnh và nhìn chằm chằm vào anh ta, bây giờ không chỉ khó chịu nhưng tức giận quá. "Điều gì làm bạn muốn Frank?" Anh ta không nao núng. "Câu trả lời, tại sao bạn làm điều đó? Tôi nghĩ rằng chúng tôi là những người bạn. " Cô ấy tỏ ra không nghĩ như vậy. "Bạn bè? Tại sao? Bởi vì chúng tôi đã biết nhau khi chúng ta là những đứa trẻ? Xin vui lòng, tôi biết bó của những người trở lại hơn và đó là trong quá khứ. Chúng ta không sống trong cùng một thế giới Frank. Nhận được rằng thông qua hộp sọ dày của bạn. Bạn đến gần tôi tất cả các thời gian, gọi điện thoại và bắt đầu nói chuyện rất thân mật, đó chỉ là một ít phiền toái, tôi thực sự không cần một con vật cưng. Tôi cũng phải thừa nhận, bạn là loại hữu ích hôm nay và bây giờ mà bạn đã thực hiện nhiệm vụ của bạn là một doggy tốt và lúc lắc cái đuôi của bạn ở một nơi khác. " Bây giờ đến lượt mình để được hoàn toàn kinh ngạc và các anh đã phải mất một chút thời gian để có trong những gì anh vừa nghe được. Trong khi đó, ba chàng trai trên bàn lấy lại nụ cười tự mãn của họ đã làm cho ông rất tức giận, ông chỉ muốn đập vỡ chúng. Nếu không có anh ta nhận thấy Anna đã bồn chồn khó chịu. "Chỉ cần những gì đã xảy ra với bạn Jane?" Anh lắc đầu trong sự hoài nghi. Anh không biết nếu ông nên giận dữ hay buồn, vì vậy ông đã cho bối rối. "Tôi lớn lên Frank, có lẽ bạn quá và nên nhận ra nơi bạn thuộc vì nó chắc chắn không phải ở đây." Anh vẫn không thể hiểu được những gì cô nói và tiếp tục siết chặt nắm đấm của mình. Cho ra hơi thở của mình, ông lấy một chuỗi vàng quanh cổ và giật mạnh nó ra. Ông giơ nó trước mặt cô, cô thấy mặt dây chuyền vàng hình dung ra khuôn mặt của một vị thánh. "Bạn có nhớ những điều này?" Đôi mắt cô mở to một chút nhưng sau khi cô nhìn Steve cô lắc đầu. "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó trước, nó khá tacky." Frank chỉ thở dài buồn bã. "Đó là Petrus, bổn mạng của các bị đắm tàu. Nó thuộc về ông nội của bạn và bạn đã đưa nó cho tôi tại tang lễ của bố mẹ tôi khi tôi đã bị mất trong một biển đau buồn. Bạn nói với tôi trở lại sau đó tôi đã phải nhắm mắt lại, giữ mặt dây chuyền và suy nghĩ của cha mẹ tôi hay nghĩ về bạn và tôi sẽ cảm thấy tốt hơn. "














































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: