Check out Web Links & Print Resources Related to this Interview! >Many dịch - Check out Web Links & Print Resources Related to this Interview! >Many Việt làm thế nào để nói

Check out Web Links & Print Resourc


Check out Web Links & Print Resources Related to this Interview! >

Many schools in Los Angeles continue to suffer from various forms of violence. USC Professor Ron Avi Astor researches children's understanding of violence and school violence interventions. In this interview he talks to TCLA about effective tools for reducing violence in schools.

"In reality, we’re not just talking about programs and interventions, but a unique perspective of creating democracy within the lives of children and teachers. That’s really a different angle than the current school safety programs that are very psychological or security oriented."

TCLA: What are some of the best tools for students and teachers to use to reduce violence in their schools?

Ron Astor: The word violence covers very many different kinds of behaviors: sexual harassment, weapons use, teacher violence, gang violence, verbal issues, isolation, and many others. There are a lot of different programs and procedures to reduce violence in schools, but I think the most important tool that teachers, principals, and students are missing is knowledge of exactly what is happening at their school site. How many fights are in their school? How many kids are affected by issues of sexual harassment? What grades are being impacted most? How are teachers responding? Very few schools know if they have 50 or 500 violent acts during the course of a month or a year. What people remember is what they heard or the most severe events. What we learned from our work in Israel is that giving recommendations to specific schools without knowing what is happening at the local site is usually not helpful. One school might have a serious problem with sexual harassment, at another school, it might be weapons use, yet, at another school it might be teachers being abusive to kids. Each one of these requires a very different strategy. Also, depending on who you talk to in schools, different groups might think that one form of violence is more common than other ones—often, word-of-mouth and rumors don’t reflect the entire picture of what happens in a large social setting like a school.

In some cases the solution to the problems are very simple. In one school we worked with, the actual lack of supervision and monitoring on the playground was the major culprit. They had one adult to five hundred kids. In that case, it was just a matter of teachers, students, and administrators coming up with creative monitoring systems on the playground. In this case it was very important to come up with some system so that there were school officials or people who knew how to organize activities, mediate conflict, follow correct procedures, and interact with students on the playground. That’s not necessarily a program — we just listened to what the teachers and students said, and based on that, engaged them in a process where they came up with solutions identified by the people in the school.

It’s very important for the teachers, parents, and students to have a basic survey sampling of their students and teachers and do it many times during the year. The majority of schools in America don’t have updated social climate or school violence data or it’s two or three years old. We found that it’s important to have data from that year and not from a prior year. People often say that data doesn’t change things, but we see it as a form of having a voice. If students and teachers see data changing things, it actually becomes a very powerful change agent.

"Using democracy as the basis for their bullying programs, Norway was able to reduce school bullying by 50% — for an entire country. Think of how much pain and suffering would be avoided by such a drop in our country. "

TCLA: How have you engaged students on reporting on where they feel safe and where they don't in school?

RA: Students don’t usually have the opportunity to tell teachers and administrators their thoughts or opinions. The survey is a sort of a vote or a collective voice — it’s a way of letting people, particularly youth, have a collective powerful voice. If students know that their information is going to be used, then it’s not just data collected, it’s actually a form of empowerment because they know that what they say is going to be used to change things. I don’t think students or teachers believe that data is helpful because often times data just is collected and is not used. This is wrong in our view. Data must be collected with a collective purpose to improve the educational process. We believe you can’t have democracy in a school without current, comprehensive, and ongoing data.

For example, at one particular school, the kids we were working with were having problems on their routes to and from school. The school brought in a character education curriculum to deal with “bullying.” The faculty and students conducted a survey and were able to see that only 10% of the kids liked the character program that the school bought, the other 90% thought that the school should be doing something specific about the routes to and from school. Then the student council looked at the data and they started creating a new program supervising the routes to and from school. The students could see that their thoughts and recommendations were actually heard. The data from the survey was brought to the attention of local police and even the mayor’s office. This then led to better lighting, community watch programs, creating corridors of safety with teachers and parents, and even using older students from the high school to help secure the routes to and from school. Because they collected data in an ongoing way, they were able to measure how effective these grassroots interventions were. And they were quite effective. So, using the survey was a true form of democracy, a checks and balances, and social feedback system. All children had an ongoing voice. That is really the cornerstone of a democracy.

In reality, we’re not just talking about programs and interventions, but a unique perspective of creating democracy within the lives of children and teachers. That’s really a different angle than the current school safety programs that are very psychological or security oriented. We believe there is safety in a well informed organized collective. In order to reduce school violence and increase safety, you need to really impact the entire system of schools. That’s what democracies do. They have a set of ideal procedural concepts that protect individuals from violence and abuse and charge the collective with dealing with violence and crime in a just and fair way. Currently, the only shred of democracy in schools is the student council. There really is no due process surrounding the most common forms of school violence. There is no expectation that the observing crowd of students who occasionally encourage school fights be held morally responsible to help victims as citizens in our democracy are expected to do.

"Programs that distinguish between danger and safety are stronger. You can reduce the amount of violence in the school quite a bit and still have kids feeling very unsafe. For instance, you can have a lot of security guards, and they will reduce violence, but it may not help the kids feel safer. Instead, you could be making the school like a prison, feeling basically unsafe. "

There needs to be a whole array of checks and balances in schools and some of it’s already being done in Australia and in Europe. Using democracy as the basis for their bullying programs, Norway was able to reduce school bullying by 50% — for an entire country. Think of how much pain and suffering would be avoided by such a drop in our country. Millions of children would be positively affected. My reading of the intervention literature leads me to believe that when schools have a philosophical approach to school safety they are able to get much stronger effects. That’s why I believe the European models work far better than those we have here, which are strongly based on “psychological” theories and the assumptions of communication, skill, and behavioral deficits in families and children. If anything, I think we have a deficit in democratic processes for children, families, teachers, and communities surrounding the function of schools. If the students feel that they contributed and had a voice in creating the safety of their school, that’s a very different thing than an outsider coming in and suggesting a “one size fits all programs”.

I can tell you that the more involved the teachers and students are in the program, the higher chances are that this will be effective in making their schools safe. Even the programs that are being recommended for use at the national level are not commonly sustained over time without engagement, ownership and involvement. We think that is because the teachers and parents are often being left out of the picture. If the teachers, parents, students, and local community own the program, they often go on for long periods of time and tend to be less costly than those run entirely by professionals.

TCLA: How can teachers integrate these tools into their curriculum?

RA: In our Israel program, the math teachers wanted to integrate school safety in their math curriculum. So they ran surveys in their math class with questions like, “How could you make a class safer?” With the surveys, they were able to spearhead a new art project mural, new grass, and a whole school beautification landscape project. But it wasn’t seen as a separate project from the math curriculum. This is an example of how school safety and math became joined towards improving students’ lives. I believe the students were more motivated to study math because they saw how they could apply it to making their school safer. It also made them feel empowered because they could contribute to the safety of their school in powerful ways. The teacher did not fee
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Kiểm tra liên kết Web & in tài nguyên liên quan đến cuộc phỏng vấn này! <<<< Liên kết >>>>Nhiều trường học tại Los Angeles tiếp tục bị từ các hình thức khác nhau của bạo lực. Giáo sư USC Ron Avi Astor nghiên cứu trẻ em hiểu biết về bạo lực và trường bạo lực can thiệp. Trong cuộc phỏng vấn này ông nói với TCLA về các công cụ hiệu quả để giảm thiểu bạo lực trong các trường học."Trong thực tế, chúng tôi không chỉ nói về chương trình và biện pháp can thiệp, nhưng một cái nhìn độc đáo của việc tạo ra các dân chủ trong cuộc sống của trẻ em và giáo viên. Đó là thực sự một góc độ khác nhau hơn so với các chương trình an toàn hiện nay trường có rất tâm lý hoặc an ninh theo định hướng."TCLA: Một số trong những công cụ tốt nhất cho học sinh và giáo viên để sử dụng để làm giảm bạo lực trong các trường học của họ là gì?Ron Astor: Bạo lực từ bao gồm rất nhiều loại khác nhau của hành vi: quấy rối tình dục, vũ khí sử dụng, giáo viên bạo lực, băng đảng bạo lực, bằng lời nói vấn đề, sự cô lập, và nhiều người khác. Có rất nhiều chương trình khác nhau và các thủ tục để giảm bạo lực trong các trường học, nhưng tôi nghĩ rằng công cụ quan trọng nhất rằng giáo viên, hiệu trưởng, và sinh viên đang mất tích là kiến thức về chính xác những gì đang xảy ra tại trang web trường học của họ. Làm thế nào nhiều chiến đấu có trong trường học của họ? Làm thế nào nhiều trẻ em bị ảnh hưởng bởi các vấn đề của quấy rối tình dục? Những gì các lớp được bị ảnh hưởng nhất? Làm thế nào giáo viên đáp ứng? Rất ít trường biết nếu họ có 50 hoặc 500 hành vi bạo lực trong suốt một tháng hoặc một năm. Những gì mọi người nhớ là những gì họ nghe hoặc các sự kiện nghiêm trọng nhất. Những gì chúng tôi học được từ chúng tôi làm việc tại Israel là đưa ra các khuyến nghị cho các trường cụ thể mà không biết những gì đang xảy ra tại các trang web địa phương thường không phải là hữu ích. Một trường có thể có một vấn đề nghiêm trọng với quấy rối tình dục, tại một trường học, nó có thể là sử dụng vũ khí, Tuy nhiên, tại một trường học, nó có thể là giáo viên đang được lạm dụng cho trẻ em. Mỗi một trong những đòi hỏi một chiến lược rất khác nhau. Ngoài ra, tùy thuộc vào những người bạn nói chuyện với trong các trường học, nhóm khác nhau có thể nghĩ rằng một hình thức bạo lực là phổ biến hơn so với những người khác-thường, word-of-miệng và tin đồn không phản ánh hình ảnh toàn bộ của những gì sẽ xảy ra trong một khung cảnh xã hội lớn như một trường học.Trong một số trường hợp các giải pháp cho các vấn đề rất đơn giản. Trong một trường chúng tôi làm việc với, việc thiếu thực tế của giám sát và giám sát trên sân chơi là thủ phạm chính. Họ có một người lớn để trẻ em năm trăm. Trong trường hợp đó, nó đã là chỉ là một vấn đề của giáo viên, sinh viên và các quản trị viên đến với hệ thống giám sát sáng tạo trên sân chơi. Trong trường hợp này, nó là rất quan trọng để đến với một số hệ thống để cho có viên chức nhà trường hoặc những người biết làm thế nào để tổ chức các hoạt động, Trung gian xung đột, hãy thực hiện theo đúng thủ tục, và tương tác với các học sinh trên sân chơi. Đó là không nhất thiết phải là một chương trình-chúng tôi chỉ nghe những gì giáo viên và học sinh nói, và trên cơ sở đó, tham gia chúng trong một quá trình mà họ đã đưa ra với các giải pháp được xác định bởi những người trong nhà trường.Nó là rất quan trọng đối với các giáo viên, phụ huynh, và học sinh để có một mẫu khảo sát cơ bản của học sinh và giáo viên của họ và làm điều đó nhiều lần trong năm. Phần lớn các trường học ở Mỹ không có khí hậu xã hội Cập Nhật hoặc trường bạo lực dữ liệu hoặc nó là hai hoặc ba tuổi. Chúng tôi thấy rằng nó là quan trọng để có dữ liệu từ năm đó và không phải từ một năm trước. Người ta thường nói rằng dữ liệu không thay đổi mọi thứ, nhưng chúng ta thấy nó như là một hình thức của việc có một giọng nói. Nếu sinh viên và giáo viên xem dữ liệu thay đổi những thứ, nó thực sự trở thành một đại lý thay đổi rất mạnh mẽ."Sử dụng nền dân chủ là cơ sở cho các chương trình bắt nạt, Na Uy đã có thể để giảm trường bắt nạt bởi 50%-cho một quốc gia toàn bộ. Suy nghĩ của bao nhiêu đau và đau khổ sẽ thể tránh được bằng một thả ở nước ta. "TCLA: Làm thế nào có bạn có thể tham gia các sinh viên trên báo cáo về nơi mà họ cảm thấy an toàn và nơi họ không trong trường học?RA: Học sinh thường không có cơ hội cho giáo viên và quản trị viên suy nghĩ hoặc ý kiến của họ. Cuộc khảo sát là một loại của một cuộc bỏ phiếu hoặc một giọng nói tập thể-đó là một cách để cho mọi người, đặc biệt là thanh thiếu niên, có một giọng nói mạnh mẽ tập thể. Nếu học sinh biết rằng thông tin của họ sẽ được sử dụng, sau đó nó không phải là chỉ là dữ liệu thu thập được, đó là thực sự là một hình thức trao quyền bởi vì họ biết rằng những gì họ nói là sẽ được sử dụng để thay đổi mọi thứ. Tôi không nghĩ rằng học sinh hoặc giáo viên tin rằng dữ liệu là hữu ích vì thường lần dữ liệu chỉ được thu thập và không được sử dụng. Điều này là sai trong xem của chúng tôi. Dữ liệu phải được thu thập với một mục đích tập thể để cải thiện quá trình giáo dục. Chúng tôi tin rằng bạn không thể có dân chủ trong một trường học mà không có dữ liệu hiện tại, toàn diện, và liên tục.Ví dụ, tại một trường học đặc biệt, trẻ em chúng tôi đã làm việc với đã có vấn đề trên của tuyến đường đến và từ trường. Nhà trường đưa vào một chương trình giáo dục nhân vật để đối phó với "bắt nạt". Các giảng viên và sinh viên tiến hành một cuộc khảo sát và đã có thể thấy rằng chỉ có 10% trẻ em thích chương trình nhân vật rằng trường mua, những suy nghĩ 90% khác mà nhà trường nên thực hiện một cái gì đó cụ thể về các tuyến đường đến và từ trường. Sau đó, hội đồng sinh viên xem xét các dữ liệu và họ bắt đầu tạo ra một chương trình mới giám sát các tuyến đường đến và từ trường. Các sinh viên có thể thấy rằng những suy nghĩ và kiến nghị của họ đã được thực sự nghe nói. Dữ liệu từ các cuộc khảo sát đã được đưa đến sự chú ý của cảnh sát địa phương và ngay cả các văn phòng của thị trưởng. Điều này sau đó đã dẫn đến ánh sáng tốt hơn, chương trình xem cộng đồng, tạo ra hành lang an toàn với giáo viên và phụ huynh, và thậm chí bằng cách sử dụng các sinh viên cũ từ các trường trung học để giúp bảo đảm các tuyến đường đến và từ trường. Bởi vì họ thu thập dữ liệu một cách liên tục, họ có thể đo cách có hiệu quả các biện pháp can thiệp cơ sở đã. Và họ đã khá hiệu quả. Vì vậy, bằng cách sử dụng các cuộc khảo sát là một hình thức đúng của nền dân chủ, một kiểm tra và cân bằng, và hệ thống xã hội thông tin phản hồi. Tất cả trẻ em có một giọng nói liên tục. Đó là thực sự là nền tảng của một nền dân chủ.Trong thực tế, chúng tôi không chỉ nói về chương trình và biện pháp can thiệp, nhưng một cái nhìn độc đáo của việc tạo ra các dân chủ trong cuộc sống của trẻ em và giáo viên. Đó là thực sự là một góc độ khác nhau hơn so với các chương trình an toàn hiện nay trường có rất tâm lý hoặc an ninh theo định hướng. Chúng tôi tin rằng đó là an toàn trong một thông báo cũng tổ chức tập thể. Để giảm bớt bạo lực học đường và gia tăng an toàn, bạn cần phải thực sự tác động đến toàn bộ hệ thống trường học. Đó là gì của nền dân chủ. Họ có một bộ các lý tưởng khái niệm thủ tục bảo vệ cá nhân từ bạo lực và lạm dụng và phí tập thể với đối phó với bạo lực và tội phạm một cách công bằng và chỉ. Hiện nay, cắt nhỏ duy nhất của nền dân chủ trong các trường học là sinh viên hội đồng. Có thực sự là không có quá trình do xung quanh các hình thức phổ biến nhất của bạo lực học đường. Có là không có kỳ vọng rằng đám đông quan sát của sinh viên đôi khi khuyến khích học chiến đấu được tổ chức chịu trách nhiệm về mặt đạo đức để giúp đỡ nạn nhân như công dân trong nền dân chủ của chúng tôi dự kiến sẽ làm."Chương trình phân biệt giữa nguy hiểm và an toàn mạnh mẽ hơn. Bạn có thể giảm số lượng các bạo lực trong các trường học khá một chút và vẫn còn có con cảm thấy rất không an toàn. Ví dụ, bạn có thể có rất nhiều nhân viên bảo vệ, và họ sẽ làm giảm bạo lực, nhưng nó có thể không giúp đỡ trẻ em cảm thấy an toàn hơn. Thay vào đó, bạn có thể làm cho các trường học như một nhà tù, cảm thấy về cơ bản không an toàn. "Có phải là một mảng toàn bộ kiểm tra và cân bằng trong các trường học và một số của nó đã được thực hiện ở Úc và ở châu Âu. Sử dụng nền dân chủ là cơ sở cho các chương trình bắt nạt, Na Uy đã có thể để giảm trường bắt nạt bởi 50%-cho một quốc gia toàn bộ. Suy nghĩ của bao nhiêu đau và đau khổ sẽ thể tránh được bằng một thả ở nước ta. Hàng triệu trẻ em sẽ bị ảnh hưởng tích cực. Tôi đọc các tài liệu can thiệp dẫn tôi tin rằng khi trường có một phương pháp triết học để học an toàn họ có thể để có được nhiều hiệu ứng mạnh mẽ hơn. Đó là lý do tại sao tôi tin rằng công việc mô hình châu Âu hơn nhiều so với những người chúng tôi có ở đây, mà mạnh mẽ dựa trên "tâm lý" lý thuyết và giả định của giao tiếp, kỹ năng và hành vi thâm hụt trong gia đình và trẻ em. Nếu bất cứ điều gì, tôi nghĩ rằng chúng tôi có một mức thâm hụt trong quá trình dân chủ cho trẻ em, gia đình, giáo viên, và cộng đồng xung quanh các chức năng của trường. Nếu học sinh cảm thấy rằng họ đã đóng góp và có một giọng nói trong việc tạo ra sự an toàn của trường học của họ, đó là một điều rất khác nhau hơn so với một người ngoài cuộc đến và cho thấy một "một kích thước phù hợp với tất cả các chương trình".Tôi có thể cho bạn biết rằng các chi tiết liên quan đến các giáo viên và học sinh đang trong chương trình, cơ hội cao hơn là rằng điều này sẽ có hiệu lực trong việc đưa ra các trường học an toàn. Ngay cả các chương trình đang được khuyến khích cho sử dụng ở mức độ quốc gia thường không được duy trì theo thời gian mà không có sự tham gia, quyền sở hữu và sự tham gia. Chúng tôi nghĩ rằng đó là bởi vì các giáo viên và phụ huynh thường bị bỏ lại trên hình ảnh. Nếu giáo viên, phụ huynh, học sinh và cộng đồng địa phương sở hữu chương trình, họ thường đi vào trong thời gian dài và có xu hướng ít tốn kém hơn những người chạy hoàn toàn bởi các chuyên gia.TCLA: Làm thế nào có thể giáo viên tích hợp những công cụ này vào chương trình giảng dạy của họ?RA: trong chương trình của Israel, các giáo viên toán học muốn tích hợp học an toàn trong chương trình giảng dạy toán học của họ. Do đó, họ chạy khảo sát ý kiến trong lớp toán câu hỏi như, "Làm thế nào có thể bạn làm cho một lớp học an toàn hơn?" Với các cuộc điều tra, họ đã có thể mũi nhọn một bức tranh tường nghệ thuật dự án mới, mới cỏ và một toàn bộ trường học phong cảnh quan dự án. Nhưng nó đã không được xem như là một dự án riêng biệt từ chương trình giảng dạy toán học. Đây là một ví dụ về làm thế nào an toàn trường học và toán học đã trở thành tham gia hướng tới cải thiện đời sống sinh viên. Tôi tin rằng các sinh viên được nhiều động cơ học toán học bởi vì họ thấy làm thế nào họ có thể áp dụng nó để làm cho trường học của họ an toàn hơn. Nó cũng làm cho họ cảm thấy sự tiếp sức bởi vì họ có thể đóng góp cho sự an toàn của trường học của họ trong cách mạnh mẽ. Các giáo viên không phí
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

Check out Web Links & Print Resources Related to this Interview! <<<< Link >>>>

Many schools in Los Angeles continue to suffer from various forms of violence. USC Professor Ron Avi Astor researches children's understanding of violence and school violence interventions. In this interview he talks to TCLA about effective tools for reducing violence in schools.

"In reality, we’re not just talking about programs and interventions, but a unique perspective of creating democracy within the lives of children and teachers. That’s really a different angle than the current school safety programs that are very psychological or security oriented."

TCLA: What are some of the best tools for students and teachers to use to reduce violence in their schools?

Ron Astor: The word violence covers very many different kinds of behaviors: sexual harassment, weapons use, teacher violence, gang violence, verbal issues, isolation, and many others. There are a lot of different programs and procedures to reduce violence in schools, but I think the most important tool that teachers, principals, and students are missing is knowledge of exactly what is happening at their school site. How many fights are in their school? How many kids are affected by issues of sexual harassment? What grades are being impacted most? How are teachers responding? Very few schools know if they have 50 or 500 violent acts during the course of a month or a year. What people remember is what they heard or the most severe events. What we learned from our work in Israel is that giving recommendations to specific schools without knowing what is happening at the local site is usually not helpful. One school might have a serious problem with sexual harassment, at another school, it might be weapons use, yet, at another school it might be teachers being abusive to kids. Each one of these requires a very different strategy. Also, depending on who you talk to in schools, different groups might think that one form of violence is more common than other ones—often, word-of-mouth and rumors don’t reflect the entire picture of what happens in a large social setting like a school.

In some cases the solution to the problems are very simple. In one school we worked with, the actual lack of supervision and monitoring on the playground was the major culprit. They had one adult to five hundred kids. In that case, it was just a matter of teachers, students, and administrators coming up with creative monitoring systems on the playground. In this case it was very important to come up with some system so that there were school officials or people who knew how to organize activities, mediate conflict, follow correct procedures, and interact with students on the playground. That’s not necessarily a program — we just listened to what the teachers and students said, and based on that, engaged them in a process where they came up with solutions identified by the people in the school.

It’s very important for the teachers, parents, and students to have a basic survey sampling of their students and teachers and do it many times during the year. The majority of schools in America don’t have updated social climate or school violence data or it’s two or three years old. We found that it’s important to have data from that year and not from a prior year. People often say that data doesn’t change things, but we see it as a form of having a voice. If students and teachers see data changing things, it actually becomes a very powerful change agent.

"Using democracy as the basis for their bullying programs, Norway was able to reduce school bullying by 50% — for an entire country. Think of how much pain and suffering would be avoided by such a drop in our country. "

TCLA: How have you engaged students on reporting on where they feel safe and where they don't in school?

RA: Students don’t usually have the opportunity to tell teachers and administrators their thoughts or opinions. The survey is a sort of a vote or a collective voice — it’s a way of letting people, particularly youth, have a collective powerful voice. If students know that their information is going to be used, then it’s not just data collected, it’s actually a form of empowerment because they know that what they say is going to be used to change things. I don’t think students or teachers believe that data is helpful because often times data just is collected and is not used. This is wrong in our view. Data must be collected with a collective purpose to improve the educational process. We believe you can’t have democracy in a school without current, comprehensive, and ongoing data.

For example, at one particular school, the kids we were working with were having problems on their routes to and from school. The school brought in a character education curriculum to deal with “bullying.” The faculty and students conducted a survey and were able to see that only 10% of the kids liked the character program that the school bought, the other 90% thought that the school should be doing something specific about the routes to and from school. Then the student council looked at the data and they started creating a new program supervising the routes to and from school. The students could see that their thoughts and recommendations were actually heard. The data from the survey was brought to the attention of local police and even the mayor’s office. This then led to better lighting, community watch programs, creating corridors of safety with teachers and parents, and even using older students from the high school to help secure the routes to and from school. Because they collected data in an ongoing way, they were able to measure how effective these grassroots interventions were. And they were quite effective. So, using the survey was a true form of democracy, a checks and balances, and social feedback system. All children had an ongoing voice. That is really the cornerstone of a democracy.

In reality, we’re not just talking about programs and interventions, but a unique perspective of creating democracy within the lives of children and teachers. That’s really a different angle than the current school safety programs that are very psychological or security oriented. We believe there is safety in a well informed organized collective. In order to reduce school violence and increase safety, you need to really impact the entire system of schools. That’s what democracies do. They have a set of ideal procedural concepts that protect individuals from violence and abuse and charge the collective with dealing with violence and crime in a just and fair way. Currently, the only shred of democracy in schools is the student council. There really is no due process surrounding the most common forms of school violence. There is no expectation that the observing crowd of students who occasionally encourage school fights be held morally responsible to help victims as citizens in our democracy are expected to do.

"Programs that distinguish between danger and safety are stronger. You can reduce the amount of violence in the school quite a bit and still have kids feeling very unsafe. For instance, you can have a lot of security guards, and they will reduce violence, but it may not help the kids feel safer. Instead, you could be making the school like a prison, feeling basically unsafe. "

There needs to be a whole array of checks and balances in schools and some of it’s already being done in Australia and in Europe. Using democracy as the basis for their bullying programs, Norway was able to reduce school bullying by 50% — for an entire country. Think of how much pain and suffering would be avoided by such a drop in our country. Millions of children would be positively affected. My reading of the intervention literature leads me to believe that when schools have a philosophical approach to school safety they are able to get much stronger effects. That’s why I believe the European models work far better than those we have here, which are strongly based on “psychological” theories and the assumptions of communication, skill, and behavioral deficits in families and children. If anything, I think we have a deficit in democratic processes for children, families, teachers, and communities surrounding the function of schools. If the students feel that they contributed and had a voice in creating the safety of their school, that’s a very different thing than an outsider coming in and suggesting a “one size fits all programs”.

I can tell you that the more involved the teachers and students are in the program, the higher chances are that this will be effective in making their schools safe. Even the programs that are being recommended for use at the national level are not commonly sustained over time without engagement, ownership and involvement. We think that is because the teachers and parents are often being left out of the picture. If the teachers, parents, students, and local community own the program, they often go on for long periods of time and tend to be less costly than those run entirely by professionals.

TCLA: How can teachers integrate these tools into their curriculum?

RA: In our Israel program, the math teachers wanted to integrate school safety in their math curriculum. So they ran surveys in their math class with questions like, “How could you make a class safer?” With the surveys, they were able to spearhead a new art project mural, new grass, and a whole school beautification landscape project. But it wasn’t seen as a separate project from the math curriculum. This is an example of how school safety and math became joined towards improving students’ lives. I believe the students were more motivated to study math because they saw how they could apply it to making their school safer. It also made them feel empowered because they could contribute to the safety of their school in powerful ways. The teacher did not fee
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: