As he reached his son, James expected to suddenly be able to recognize dịch - As he reached his son, James expected to suddenly be able to recognize Việt làm thế nào để nói

As he reached his son, James expect

As he reached his son, James expected to suddenly be able to recognize him, to suddenly have his features returned to normal, but it was not so. Harry grimaced uncomfortably as James took his hand in his, squeezing it gently. James looked upon Harry's bruised and swollen face in a whole new light as he squeezed his eyes shut slowly to prevent the fall of more threatening tears.

"I don't understand.." James cried in frustration. "How could this have happened?"

"Why didn't you say something?" Lily rounded on Hermione quietly.

I didn't know what to say" She stammered nervously, averting her eyes from James. "I didn't know.. what you knew.. or how much you knew.. I thought maybe that you had aban -"

"Abandoned him?" James finished angrily. "Abandoned our baby boy is that what you thought?"

"James.. Don't yell at her.. What was she supposed to think? We're alive, and everyone thinks we're dead."

"I would never abandon my son!" He roared, turning his attention swiftly back to Harry as he moaned in pain.

Lily staggered to her feet and rushed to Harry's side, feeling his forehead gently under her palm. He moaned as he rocked his head side to side, twitching restlessly. A strange glimmer shot through Lily's eyes, then faded as if she dared not hope for it. Lily frowned, pulling her hand from his forehead to brush his messy hair slightly out of his face. As she stroked his hair, Lily looked down on the young man before her.

"He's grown so much.." she murmured softly.

"What Lily?" James asked urgently.

"He's due for more pain relief.." Lily said absently as she removed her hand slowly from his forehead, and disappeared out the door to get her potions.

As she left, Hermione warily moved closer to Harry, glancing at James out of the corner of her eye. James looked up momentarily, and, when he looked away to Harry again, Hermione decided that he did not protest. James had seated himself next to Harry's hip, holding his hand bracingly as he shifted in pain. Hermione stepped up to where Lily had been standing at Harry's head, and stroked his hair gently. After several long and dreadfully silent minutes, Mr. and Mrs. Granger moved away to sit quietly in two chairs against the wall beside Harry's bed, ready to mediate if another argument broke out.

As Harry groaned, Hermione wondered where Lily had gone and what was taking her so long, it seemed like an age since she left the room. Hermione glanced nervously at James. He still looked completely shellshocked. His face was deathly pale and his eyes seemed dull. His temper seemed to have waned, but she could not blame him for being so upset. How could she? He had just discovered that the broken boy that had been caring for, the boy who had mysteriously appeared in their living room over a week ago was none other than the son that they had thought dead for 15 years. What's more, she had tried to hide it from them.

"I'm sorry." James said gruffly to Hermione, breaking the silence.

"Please.. Don't apologize. I was wrong.. I just didn't know how to tell you.."

James laughed a hollow laugh. "Yes, I can see how it would have been difficult. Oh by the way.. He's your son.."

Hermione didn't quite know how to react, but her face must have said more than she intended.

"I don't blame you, Hermione." James said with a defeated sigh. "I understand. Please, forgive me. I just.. I don't know what to do.."

"All we can do is wait for him to get better..." She said quietly, trying to console him.

James looked up at her, his eyes held what looked like great disturbance."And then? What if.. What if he can't forgive us? What if he doesn't understand.."

Hermione did not know how to answer. She could not definitely say that Harry would forgive them. He had been through hell with the Dursleys.. School.. Voldemort.. and then there was Sirius. Sirius, who had been sent to Azkaban for thirteen years for the death of Harry's parents, who were, as it turned out, very much alive. Who, if they had not fled from the wizarding world, would have been able to save Sirius from all the suffering and pain in his last 15 years of life, and possibly from his untimely death. And all the while Harry had wished for his parents to be with him, through everything. And now, now they were, but would it be too late? As she looked down at Harry, struggling with physical pain, she could not say.

"What did happen?" She asked cautiously, her eyes flickering to James, "Why did you leave the wizarding world? Why did you think he was dead?"

James looked suddenly angry, and Hermione instantly regretted asking. It had been too soon. "I'm sorry.. You don't have too.."

"No. It's not that." James said stiffly. "It's.."

"...Mione.."

Hermione jolted as she looked down at Harry in shock. "Harry?" she asked urgently.

"... Mi... Mione.."

Jonathan looked up in surprise, but was stayed by Julia's hand.

"Harry? Are you awake?.." She asked hopefully, stroking his hair slightly faster than she meant too in anticipation.

James had half risen from his seat, gazing at Harry with overwhelming joy written all over his face. But Harry did not reply.

"Harry?" Hermione tried again, tears welling up in frustration. "Harry?"

James sank to his seat on Harry's bed again, looking drawn and disappointed. "He's unconscious again, Hermione." he said gently.

"But he was awake.. He was awake, wasn't he?" Hermione asked, hope rising.

But as he was about to explain, Lily returned carrying a glass bottle full of a clear blue liquid. Her reappearance caused Hermione's thoughts to switch. James stood up quickly as Lily approached. As Hermione looked upon her face, she realized why she had taken so long in finding the potion. Her eyes were watery and the skin surrounding them was pink and puffy. James stood up quickly, still holding Harry's hand as she reached his side, and Hermione stepped back so that she could administer the potion. Lily avoided looking into the eyes of either of them as she stepped up to Harry, feeling his forehead once again.

"Sit him up James. He needs to swallow this.." She said firmly.

James released Harry's hand, carefully placing it back on the bed as he moved up to take Harry about his bare shoulder's and lean him forward. Harry grimaced in agony, and that was when Hermione saw his back for the first time. It was red raw, covered in barely healed deep cuts that zig zagged their way across his flesh. Lily had cleaned them up well, but the sight still made Hermione's stomach lurch uncomfortably. She could see they had been oozing slightly, and Lily took the opportunity to look them over.

She nodded as if satisfied. "They are healing well." She said softly to Hermione, "It will take some time though."

Moving back around to Harry's front, Lily carefully measured out a precise dosage into a small measuring cup, and gently tilted Harry's head back as she poured the liquid into his mouth. Hermione looked away in distress as at least a quarter of the dose dribbled back down his chin. Lily wiped it off carefully, before motioning to James to lower him back down. Hermione noticed that once he was lying flat again, Harry seemed instantly more settled.

"His temperature is rising again.." She stated, replacing the cap on the bottle and placing it on the table beside Harry's bed.

"There must be something else we can do Lily.. Anything.." James said frantically. "We can't lose him now.. Not now.."

"It's up to him now, James.. But I think.. I think at last he is fighting.." Lily said shakily, looking upon Harry as his disfigured face screwed up tightly. "I think he knows you are here, Hermione.."

Hermione looked up at Lily in surprise. "He was awake." she said hastily, "He said my name."

Lily nodded. "He has been fading in and out of consciousness more frequently, but that does not mean he is out of the danger zone yet.."

Hermione's hope dwindled slightly. "But, he will be OK, won't he?"

"I don't know, Hermione.. I hope so.. I hope so."

James eyes flickered with urgency. He sat back down next to Harry and resumed holding his hand. "Come on, Harry... You have to fight it son, fight it.."

Hermione looked down at James' hand holding Harry's, and lost herself in thought. The look in his eyes as he worried about his son told her that under no circumstances had they knowingly left their son behind. What she could not understand, was how it had happened. How could they have thought him dead, and why? No matter how many times she thought it through, she could not find the answer. James had been about to tell her, she was certain of that.

James looked up at her and saw her thoughts. He frowned, glancing at Lily, who looked at him with hollow eyes. He could tell from her eyes that she was suffering the same guilt and frustrations that he was. His eyes turned to Harry, the missing part of his life for nearly fifteen years, lying right in front of him. His stomach clenched at the thought of all his son had been through, all because they had thought him dead. He returned his gaze to Hermione, and took a breath.

"Dumbledore." James said heavily.

"What?" Hermione asked in confusion.

"Dumbledore." He repeated chokily, giving her a dark meaningful look, before averting his eyes.

Hermione's mouth fell open in horror as the meaning of his words sunk in. The world about her seemed to spin as her stomach lurched in stunned realization. Dumbledore. Of course, she should have known. Everything that had ever happened to Harry, always came back to Albus Dumbledore...

There was a rush of green flame within the fireplace of the headmaster's office at Hogwarts School of Witchcraft and Wizardry. As a young witch and a wizard both stumbled out of the grate in great haste, Dumbledore rose slowly from his seat at his desk, slightly shocked. The two people who had emerged where the last people on earth he had expected. For the two people who had emerged he had believed to be dead..
"Dumbledore.." James breathed heavily, panic evident in his
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Như ông đã đạt đến con trai ông, James dự kiến sẽ đột nhiên có thể nhận ra anh ta, đột nhiên có tính năng của mình trở lại bình thường, nhưng nó đã không như vậy. Harry grimaced hẹp không tiện nghi như James đã bàn tay của mình trong, ép nó nhẹ nhàng. James nhìn theo Harry thâm tím và sưng mặt trong một ánh sáng hoàn toàn mới khi ông vắt mắt đóng chậm để ngăn chặn sự sụp đổ của nước mắt hơn đe dọa."Tôi không hiểu..." James khóc trong thất vọng. "Làm thế nào điều này có thể xảy ra?""Tại sao không bạn nói điều gì đó?" Lily làm tròn trên Hermione lặng lẽ.Tôi không biết phải nói gì"cô stammered nervously, averting mắt của cô từ James. "Tôi không biết... những gì bạn biết... hoặc làm thế nào nhiều bạn biết... Tôi nghĩ rằng bạn có aban-""Bị bỏ rơi anh ta?" James đã hoàn thành giận dữ. "Bỏ cậu bé của chúng tôi là những gì bạn nghĩ?""James... Đừng hét vào cô ấy... Những gì cô đã được yêu cầu phải suy nghĩ? Ta còn sống, và tất cả mọi người nghĩ rằng chúng ta chết.""Tôi không bao giờ sẽ từ bỏ con trai tôi!" Ông roared, chuyển sự chú ý của ông nhanh chóng quay lại Harry như ông moaned trong đau đớn.Lily so le với đôi chân của mình và đổ xô đến bên của Harry, cảm giác trán của mình nhẹ nhàng dưới palm của cô. Ông moaned như ông đã làm rung chuyển đầu phía bên, giật restlessly. Một glimmer lạ bắn qua đôi mắt của Lily, sau đó phai mờ như nếu cô dám không hy vọng cho nó. Lily cau mày, kéo tay từ trán của mình để chải tóc của mình lộn xộn một chút ra khỏi khuôn mặt của mình. Như cô vuốt ve mái tóc của mình, Lily nhìn xuống trên người đàn ông trẻ trước khi cô ấy."Ông đã phát triển rất nhiều..." cô murmured nhẹ nhàng."Những gì Lily?" James yêu cầu khẩn trương."Ông là do để giảm đau thêm.." Lily absently nói như cô khỏi bàn tay của cô từ từ trán của mình, và biến mất ra cửa để có được potions của cô.Khi cô rời, Hermione warily tới gần hơn Harry, glancing tại James trên góc của mắt của cô. James nhìn lên trong giây lát, và, khi ông nhìn đi Harry một lần nữa, Hermione quyết định rằng ông đã không phản đối. James đã ngồi thiền bên cạnh của Harry hông, đang nắm giữ bàn tay của mình bracingly khi ông chuyển trong đau đớn. Hermione bước lên nơi Lily đã được đứng đầu của Harry, và vuốt ve mái tóc của mình nhẹ nhàng. Sau khi một số dài và dreadfully im lặng vài phút, ông và bà Granger chuyển đi để ngồi lặng lẽ trong hai ghế chống lại bức tường bên cạnh giường của Harry, sẵn sàng để trung gian nếu một đối số nổ ra.Như Harry groaned, Hermione tự hỏi nơi Lily đã đi và những gì dùng cô để lâu, nó có vẻ như một tuổi kể từ khi cô rời khỏi phòng. Hermione glanced nervously tại James. Ông vẫn còn trông hoàn toàn shellshocked. Khuôn mặt của mình là bảo nhạt và đôi mắt của ông dường như ngu si đần độn. Tính khí của ông dường như có waned, nhưng cô không có thể đổ lỗi cho anh ta để được như vậy khó chịu. Làm thế nào có thể cô ấy? Ông đã chỉ phát hiện ra rằng cậu bé bị hỏng đã được chăm sóc cho, cậu bé người đã xuất hiện bí ẩn trong phòng khách của họ trong một tuần trước đây không có gì khác hơn là con trai họ đã nghĩ chết trong 15 năm. Hơn nữa, cô đã cố gắng để ẩn từ họ."Tôi xin lỗi." James gruffly cho Hermione, phá vỡ sự im lặng."Hãy... Đừng xin lỗi. Tôi đã sai... Tôi chỉ không biết làm thế nào để cho bạn biết..."James cười một cười rỗng. "Vâng, tôi có thể nhìn thấy như thế nào nó sẽ có được khó khăn. Oh bằng cách... Ông là con trai của bạn..."Hermione khá không biết làm thế nào để phản ứng, nhưng khuôn mặt của cô phải đã nói nhiều hơn cô ấy."Tôi không đổ lỗi cho bạn, Hermione." James nói với một sigh đánh bại. "Tôi hiểu. Hãy tha thứ cho tôi. Tôi chỉ... Tôi không biết phải làm gì.. ""Tất cả chúng ta có thể làm là chờ đợi cho anh ta để có được tốt hơn..." Cô nói nhẹ nhàng, cố gắng để giao diện điều khiển anh ta.James nhìn đôi mắt của mình, ông đã tổ chức những gì trông giống như xáo trộn tuyệt vời."Và sau đó? Điều gì xảy ra nếu.. Điều gì nếu ông không thể tha thứ cho chúng tôi? Điều gì nếu ông không hiểu..."Hermione không biết làm thế nào để trả lời. Cô có thể không chắc chắn nói rằng Harry sẽ tha thứ cho họ. Ông đã thông qua địa ngục với các Dursleys... Trường học... Voldemort... và sau đó đã có Sirius. Sirius, những người đã được gửi đến Azkaban cho mười ba năm về cái chết của cha mẹ Harry's, những người, vì nó bật ra, rất sống động. Những người, nếu họ đã không bỏ chạy từ thế giới tồn, đã có thể tiết kiệm Sirius từ tất cả những đau khổ và đau trong 15 năm cuối của cuộc sống, và có thể từ cái chết không hợp thời của ông. Và trong khi Harry đã muốn cho cha mẹ để với anh ta, thông qua tất cả mọi thứ. Và bây giờ, bây giờ họ đã, nhưng nó sẽ là quá muộn? Khi cô ấy nhìn lúc Harry, đấu tranh với nỗi đau thể chất, cô không thể nói."Những gì đã xảy ra?" Cô yêu cầu thận trọng, đôi mắt của mình nhấp nháy để James, "tại sao đã làm bạn rời khỏi thế giới tồn? Tại sao đã làm bạn nghĩ rằng ông đã chết?"James nhìn đột nhiên tức giận, và Hermione ngay lập tức hối hận về yêu cầu. Nó đã quá sớm. "Tôi xin lỗi... Bạn không có quá...""Số Nó không phải là đó." James nói stiffly. "Nó đã""...Mione.."Hermione jolted như cô nhìn xuống lúc Harry bị sốc. "Harry?" cô yêu cầu khẩn trương."... Mi... Mione.."Jonathan nhìn lên trong sự ngạc nhiên, nhưng ở lại bằng tay của Julia."Harry? Được bạn tỉnh táo?... " Cô ấy đã hỏi hy vọng rằng, vuốt ve mái tóc của mình hơi nhanh hơn nó có nghĩa là quá với dự đoán.James có một nửa tăng từ chỗ ngồi của mình, nhìn tại Harry với quá niềm vui văn khắp nơi trên khuôn mặt của mình. Nhưng Harry đã không trả lời."Harry?" Hermione đã cố gắng một lần nữa, nước mắt welling trong thất vọng. "Harry?"James đánh chìm chỗ của mình trên giường của Harry một lần nữa, tìm cách rút ra và thất vọng. "Ông là vô thức một lần nữa, Hermione." ông nói nhẹ nhàng."Nhưng ông được tỉnh táo... Ông đã tỉnh táo, phải không?" Hermione hỏi, Hy vọng tăng.Nhưng khi ông đã giải thích, Lily trở lại mang theo một chai thủy tinh đầy đủ của một chất lỏng xanh. Tái xuất hiện của cô gây ra những suy nghĩ của Hermione để chuyển. James đứng dậy một cách nhanh chóng như Lily tiếp cận. Như Hermione nhìn trên khuôn mặt của cô, cô nhận ra lý do tại sao cô tham gia quá lâu trong việc tìm kiếm pháp dược. Đôi mắt của cô bị chảy nước và da xung quanh họ là màu hồng và sưng húp. James đứng dậy một cách nhanh chóng, vẫn còn giữ bàn tay của Harry như nó đi đến bên của mình, và Hermione bước trở lại để cô có thể quản lý Pháp dược. Lily tránh nhìn vào mắt của một trong hai của họ khi cô bước lên Harry, cảm giác trán của mình một lần nữa."Ngồi anh ta lên James. Ông phải nuốt này..." Cô nói vững chắc.James phát hành của Harry tay, cẩn thận đặt nó trở lại trên đáy như ông chuyển tới mất Harry về vai trần của mình và anh ta nạc về phía trước. Harry grimaced trong khổ, và đó là khi Hermione thấy trở lại của mình cho lần đầu tiên. Nó là màu đỏ tươi, được bảo hiểm trong hầu như không chữa lành vết cắt sâu đó zig zagged theo cách của họ qua xác thịt của mình. Lily đã làm sạch họ tốt, nhưng tầm nhìn cũng thực hiện được Hermione Dạ dày đi lảo đảo hẹp không tiện nghi. Cô có thể nhìn thấy họ có oozing hơi, và Lily đã có cơ hội để xem họ qua.Cô gật đầu như nếu hài lòng. "Họ chữa lành tốt." Cô nói nhẹ nhàng đến Hermione, "nó sẽ mất một thời gian mặc dù."Di chuyển trở lại xung quanh để mặt trước của Harry, Lily cẩn thận đo trong một liều lượng chính xác vào một cốc đo nhỏ, và nhẹ nhàng nghiêng của Harry đầu trở lại khi nó đổ chất lỏng vào miệng của mình. Hermione nhìn đi trong đau khổ như là tối thiểu một phần tư của liều trận trở lại xuống cằm của ông. Lily xoá nó khỏi một cách cẩn thận, trước khi motioning để James để hạ anh ta xuống. Hermione nhận thấy rằng một khi ông nằm căn hộ một lần nữa, Harry dường như ngay lập tức thêm định cư."Nhiệt độ của ông đang tăng lên một lần nữa..." Cô nói, thay thế nắp trên chai và đặt nó trên bảng bên cạnh giường của Harry."Có phải là một cái gì đó khác chúng tôi có thể làm Lily... Bất cứ điều gì..." James nói điên cuồng. "Chúng tôi không thể mất anh ta bây giờ... Không phải bây giờ..""It's up to anh ta bây giờ, James... Nhưng tôi nghĩ rằng... Tôi nghĩ rằng cuối cùng ông chống..." Lily nói shakily, tìm kiếm khi Harry là khuôn mặt của mình disfigured hơi say lên chặt chẽ. "Tôi nghĩ rằng anh ta biết bạn đang ở đây, Hermione.."Hermione nhìn lên tại Lily trong bất ngờ. "Ông ấy tỉnh táo" cô nói vội vàng, "Ông nói tên của tôi."Lily gật đầu. "Ông đã phai trong và ngoài ý thức thường xuyên hơn, nhưng đó không có nghĩa là ông là ra khỏi vùng nguy hiểm chưa..."Hy vọng của Hermione thu hẹp một chút. "Nhưng, ông sẽ là OK, không ông?""Tôi không biết, Hermione... Tôi hy vọng như vậy.. Tôi hy vọng như vậy."James mắt flickered với mức độ khẩn cấp. Ông ngồi trở lại xuống bên cạnh Harry và tiếp tục giữ bàn tay của mình. "Come on, Harry... Bạn phải chiến đấu nó con trai, chống lại nó.. "Hermione nhìn xuống ở bàn tay James' đang nắm giữ của Harry và mất mình trong suy nghĩ. Trong mắt của ông nhìn như ông lo lắng về con trai của ông nói với cô ấy rằng trong trường hợp không có họ cố ý để lại con trai của họ. Những gì cô có thể không hiểu, là làm thế nào nó đã xảy ra. Làm thế nào họ có thể nghĩ rằng anh ta chết, và tại sao? Không có vấn đề bao nhiêu lần cô nghĩ rằng nó thông qua, cô không thể tìm thấy câu trả lời. James đã là về để nói với cô ấy, cô ấy chắc chắn rằng đó.James nhìn lên vào cô ấy và thấy những suy nghĩ của mình. Ông cau mày, glancing tại Lily, những người nhìn vào anh ta với đôi mắt rỗng. Ông có thể cho biết từ đôi mắt của cô rằng cô đã bị cùng một tội lỗi và thất vọng rằng ông. Mắt quay sang Harry, thiếu một phần của cuộc sống của mình trong mười lăm năm, nằm ngay ở phía trước của anh ta. Dạ dày của ông clenched tại những suy nghĩ của tất cả các con trai của ông đã thông qua, tất cả bởi vì họ đã nghĩ anh ta chết. Ông trở lại của mình chiêm ngưỡng Hermione, và lấy một hơi thở."Giáo sư Dumbledore." James nói rất nhiều."Những gì?" Hermione hỏi trong sự nhầm lẫn."Giáo sư Dumbledore." Ông nhắc lại chokily, đem lại cho cô một cái nhìn có ý nghĩa tối, trước khi averting mắt của ông.Hermione của miệng đã mở trong kinh dị như ý nghĩa của từ ngữ của mình bị đánh chìm. Trên thế giới về cô ấy dường như quay như Dạ dày của cô lurched trong thực hiện choáng váng. Giáo sư Dumbledore. Tất nhiên, cô ấy cần phải có biết. Tất cả mọi thứ mà đã từng xảy ra với Harry, luôn luôn trở lại để Albus Dumbledore...Đã có một cơn sốt của màu xanh lá cây ngọn lửa trong lò sưởi của hiệu trưởng văn phòng tại Hogwarts School of Witchcraft and Wizardry. Như là một phù thuỷ trẻ, một thuật sĩ cả hai vấp ra khỏi grate trong sự vội vàng tuyệt vời và giáo sư Dumbledore tăng chậm từ chỗ của mình ở bàn làm việc của mình, hơi bị sốc. Hai người đã nổi lên nơi người cuối cùng trên trái đất ông đã hy vọng. Cho hai người đã nổi lên ông có tin là đã chết..."Giáo sư Dumbledore.." James thở nặng nề, hoảng sợ điều hiển nhiên trong
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: