Loss of Export Competitiveness. To begin, most East Asian countries de dịch - Loss of Export Competitiveness. To begin, most East Asian countries de Việt làm thế nào để nói

Loss of Export Competitiveness. To

Loss of Export Competitiveness. To begin, most East Asian countries depend on exports as their
engines of growth and development. Along with Japan, the United States is the most important market for these exports. Partly because of this, many of these countries had tied their currencies to the dollar.
This tie served them well until 1995, promoting low inflation and currency stability. It also boosted exports at the expense of Japan as the dollar fell against the yen, forcing Japanese companies to shift production to East Asia to cope with the strong yen. Currency stability also led East Asian banks and companies to finance themselves with dollars, yen, and Deutsche marks—some $275 billion worth,much of it short term—because dollar and other foreign currency loans carried lower interest rates than did their domestic currencies. The party ended in 1995, when the dollar began recovering against the yen and other currencies. By mid-1997, the dollar had risen by more than 50% against the yen and by 20% against the German mark. Dollar appreciation alone would have made East Asia’s exports less price competitive. But their competitiveness problem was greatly exacerbated by the fact that during this period, the Chinese yuan depreciated by about 25% against the dollar.3 China exported similar products, so the yuan devaluation raised China’s export competitiveness at East Asia’s expense. The loss of export competitiveness slowed down Asian growth and caused utilization rates—and profits—on huge
investments in production capacity to plunge. It also gave the Asian central banks a mutual incentive to devalue their currencies. According to one theory, recognizing these altered incentives, speculators attacked the East Asian currencies almost simultaneously and forced a round of devaluations.
Moral Hazard and Crony Capitalism. Another theory suggests that moral hazard—the tendency
to incur risks that one is protected against—lies at the heart of Asia’s financial problems. Specifically, most Asian banks and finance companies operated with implicit or explicit government guarantees.
For example, the South Korean government directed the banking system to lend massively to companies and industries that it viewed as economically strategic, with little regard for their profitability. When combined with poor regulation, these guarantees distorted investment decisions, encouraging financial institutions to fund risky projects in the expectation that the banks would enjoy any profits, while sticking the government with any losses. (These same perverse incentives underlay the savings and loan fiasco in the United States during the 1980s.) In Asia’s case, the problem was compounded by the crony capitalism that is pervasive throughout the region, with lending decisions often dictated more by political and family ties than by economic reality. Billions of dollars in easy-money loans were made to family and friends of the well-connected. Without market discipline or risk-based bank lending, the result was overinvestment—financed by vast quantities of debt—and inflated prices of assets in short
supply, such as land.
This financial bubble persists as long as the government guarantee is maintained. The inevitable
glut of real estate and excess production capacity leads to large amounts of nonperforming loans and widespread loan defaults. When reality strikes, and investors realize that the government doesn’t have the resources to bail out everyone, asset values plummet and the bubble is burst. The decline in asset values triggers further loan defaults, causing a loss of the confidence on which economic activity depends.
Investors also worry that the government will try to inflate its way out of its difficulty. The result is a self-reinforcing downward spiral and capital flight. As foreign investors refuse to renew loans and begin to sell off shares of overvalued local companies, capital flight accelerates and the local currency falls, increasing the cost of servicing foreign debts. Local firms and banks scramble to buy foreign exchange before the currency falls further, putting even more downward pressure on the exchange rate. This story explains why stock prices and currency values declined together and why Asian financial institutions were especially hard hit. Moreover, this process is likely to be contagious, as investors search for other countries with similar characteristics. When such a country is found, everyone rushes for the exit simultaneously and another bubble is burst, another currency is sunk.
The standard approach of staving off currency devaluation is to raise interest rates, thereby making it more attractive to hold the local currency and increasing capital inflows. However, this approach was problematic for Asian central banks. Raising interest rates boosted the cost of funds to banks and made it more difficult for borrowers to service their debts, thereby further crippling an already sick financial sector. Higher interest rates also lowered real estate values, which served as collateral for many of these loans, and pushed even more loans into default. Thus, Asian central banks found their hands were tied and investors recognized that.
The Bubble Bursts. These two stories—loss of export competitiveness and moral hazard in lending combined with crony capitalism—explain the severity of the Asian crisis. Appreciation of the dollar and depreciation of the yen and yuan slowed down Asian economic growth and hurt corporate
profits. These factors turned ill-conceived and overleveraged investments in property developments and industrial complexes into financial disasters. The Asian financial crisis then was touched off when local investors began dumping their own currencies for dollars and foreign lenders refused to renew their loans. It was aggravated by politicians, such as those in Malaysia and South Korea, who preferred to blame foreigners for their problems rather than seek structural reforms of their economies. Both foreign and domestic investors, already unnerved by the currency crisis, lost yet more confidence in these nations and dumped more of their currencies and stocks, driving them to record lows.
This synthesized story is consistent with the experience of Taiwan, which is a net exporter of
capital and whose savings are largely invested by private capitalists without government direction or guarantees. Taiwanese businesses also are financed far less by debt than by equity. In contrast to its Asian competitors, Taiwan suffered minimally during 1997, with the Taiwan dollar (NT$) down by a modest 15% (to counteract its loss of export competitiveness to China and Japan) and its stock market actually up by 17% in NT$ terms.
‘‘The way out,’’ said Confucius, ‘‘is through the door.’’ The clear exit strategy for East Asian countries was to restructure their ailing financial systems by shutting down or selling off failing banks (e.g., to healthy foreign banks) and disposing of the collateral (real estate and industrial properties) underlying their bad loans. Although the restructuring has not gone as far as it needs to, the result so far is fewer but stronger and better-capitalized banks and restructured and consolidated industries and a continuation of East Asia’s strong historical growth record. However, progress has been slow in reforming bankruptcy laws, a critical element of reform. Simply put, governments must step aside and allow those who borrow too much or lend too foolishly to fail. Ending government guarantees and politically motivated lending
would transform Asia’s financial sector and force cleaner and more transparent financial transactions.
The result would be better investment decisions—decisions driven by market forces rather than personal connections or government whim—and healthier economies that attract capital for the right reasons.
Questions
1. What were the origins of the Asian currency crisis?
2. What role did expectations play in the Asian currency crisis?
3. How did the appreciation of the U.S. dollar and depreciation of the yuan affect the timing and
magnitude of the Asian currency crisis?
4. What is moral hazard and how did it help cause the Asian currency crisis?
5. Why did so many East Asian companies and banks borrow dollars, yen, and Deutsche marks
instead of their local currencies to finance their operations? What risks were they exposing
themselves to?
During the second half of 1997, and beginning in Thailand, currencies and stock markets plunged
across East Asia, while hundreds of banks, builders, and manufacturers went bankrupt. The Thai baht, Indonesian rupiah, Malaysian ringgit, Philippine peso, and South Korean won depreciated by 40% to 80% apiece. All this happened despite the fact that Asia’s fundamentals looked good: low inflation; balanced budgets; well-run central banks; high domestic savings; strong export industries; a large and growing middle class; a vibrant entrepreneurial class; and industrious, well-trained, and often welleducated workforces paid relatively low wages. But investors were looking past these positives to signs of impending trouble. What they saw was that many East Asian economies were locked on a course that was unsustainable, characterized by large trade deficits, huge short-term foreign debts, overvalued currencies, and financial systems that were rotten at their core. Each of these ingredients played a role in the crisis and its spread from one country to another.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Loss of Export Competitiveness. To begin, most East Asian countries depend on exports as theirengines of growth and development. Along with Japan, the United States is the most important market for these exports. Partly because of this, many of these countries had tied their currencies to the dollar.This tie served them well until 1995, promoting low inflation and currency stability. It also boosted exports at the expense of Japan as the dollar fell against the yen, forcing Japanese companies to shift production to East Asia to cope with the strong yen. Currency stability also led East Asian banks and companies to finance themselves with dollars, yen, and Deutsche marks—some $275 billion worth,much of it short term—because dollar and other foreign currency loans carried lower interest rates than did their domestic currencies. The party ended in 1995, when the dollar began recovering against the yen and other currencies. By mid-1997, the dollar had risen by more than 50% against the yen and by 20% against the German mark. Dollar appreciation alone would have made East Asia’s exports less price competitive. But their competitiveness problem was greatly exacerbated by the fact that during this period, the Chinese yuan depreciated by about 25% against the dollar.3 China exported similar products, so the yuan devaluation raised China’s export competitiveness at East Asia’s expense. The loss of export competitiveness slowed down Asian growth and caused utilization rates—and profits—on hugeinvestments in production capacity to plunge. It also gave the Asian central banks a mutual incentive to devalue their currencies. According to one theory, recognizing these altered incentives, speculators attacked the East Asian currencies almost simultaneously and forced a round of devaluations.Moral Hazard and Crony Capitalism. Another theory suggests that moral hazard—the tendencyto incur risks that one is protected against—lies at the heart of Asia’s financial problems. Specifically, most Asian banks and finance companies operated with implicit or explicit government guarantees.For example, the South Korean government directed the banking system to lend massively to companies and industries that it viewed as economically strategic, with little regard for their profitability. When combined with poor regulation, these guarantees distorted investment decisions, encouraging financial institutions to fund risky projects in the expectation that the banks would enjoy any profits, while sticking the government with any losses. (These same perverse incentives underlay the savings and loan fiasco in the United States during the 1980s.) In Asia’s case, the problem was compounded by the crony capitalism that is pervasive throughout the region, with lending decisions often dictated more by political and family ties than by economic reality. Billions of dollars in easy-money loans were made to family and friends of the well-connected. Without market discipline or risk-based bank lending, the result was overinvestment—financed by vast quantities of debt—and inflated prices of assets in shortsupply, such as land.
This financial bubble persists as long as the government guarantee is maintained. The inevitable
glut of real estate and excess production capacity leads to large amounts of nonperforming loans and widespread loan defaults. When reality strikes, and investors realize that the government doesn’t have the resources to bail out everyone, asset values plummet and the bubble is burst. The decline in asset values triggers further loan defaults, causing a loss of the confidence on which economic activity depends.
Investors also worry that the government will try to inflate its way out of its difficulty. The result is a self-reinforcing downward spiral and capital flight. As foreign investors refuse to renew loans and begin to sell off shares of overvalued local companies, capital flight accelerates and the local currency falls, increasing the cost of servicing foreign debts. Local firms and banks scramble to buy foreign exchange before the currency falls further, putting even more downward pressure on the exchange rate. This story explains why stock prices and currency values declined together and why Asian financial institutions were especially hard hit. Moreover, this process is likely to be contagious, as investors search for other countries with similar characteristics. When such a country is found, everyone rushes for the exit simultaneously and another bubble is burst, another currency is sunk.
The standard approach of staving off currency devaluation is to raise interest rates, thereby making it more attractive to hold the local currency and increasing capital inflows. However, this approach was problematic for Asian central banks. Raising interest rates boosted the cost of funds to banks and made it more difficult for borrowers to service their debts, thereby further crippling an already sick financial sector. Higher interest rates also lowered real estate values, which served as collateral for many of these loans, and pushed even more loans into default. Thus, Asian central banks found their hands were tied and investors recognized that.
The Bubble Bursts. These two stories—loss of export competitiveness and moral hazard in lending combined with crony capitalism—explain the severity of the Asian crisis. Appreciation of the dollar and depreciation of the yen and yuan slowed down Asian economic growth and hurt corporate
profits. These factors turned ill-conceived and overleveraged investments in property developments and industrial complexes into financial disasters. The Asian financial crisis then was touched off when local investors began dumping their own currencies for dollars and foreign lenders refused to renew their loans. It was aggravated by politicians, such as those in Malaysia and South Korea, who preferred to blame foreigners for their problems rather than seek structural reforms of their economies. Both foreign and domestic investors, already unnerved by the currency crisis, lost yet more confidence in these nations and dumped more of their currencies and stocks, driving them to record lows.
This synthesized story is consistent with the experience of Taiwan, which is a net exporter of
capital and whose savings are largely invested by private capitalists without government direction or guarantees. Taiwanese businesses also are financed far less by debt than by equity. In contrast to its Asian competitors, Taiwan suffered minimally during 1997, with the Taiwan dollar (NT$) down by a modest 15% (to counteract its loss of export competitiveness to China and Japan) and its stock market actually up by 17% in NT$ terms.
‘‘The way out,’’ said Confucius, ‘‘is through the door.’’ The clear exit strategy for East Asian countries was to restructure their ailing financial systems by shutting down or selling off failing banks (e.g., to healthy foreign banks) and disposing of the collateral (real estate and industrial properties) underlying their bad loans. Although the restructuring has not gone as far as it needs to, the result so far is fewer but stronger and better-capitalized banks and restructured and consolidated industries and a continuation of East Asia’s strong historical growth record. However, progress has been slow in reforming bankruptcy laws, a critical element of reform. Simply put, governments must step aside and allow those who borrow too much or lend too foolishly to fail. Ending government guarantees and politically motivated lending
would transform Asia’s financial sector and force cleaner and more transparent financial transactions.
The result would be better investment decisions—decisions driven by market forces rather than personal connections or government whim—and healthier economies that attract capital for the right reasons.
Questions
1. What were the origins of the Asian currency crisis?
2. What role did expectations play in the Asian currency crisis?
3. How did the appreciation of the U.S. dollar and depreciation of the yuan affect the timing and
magnitude of the Asian currency crisis?
4. What is moral hazard and how did it help cause the Asian currency crisis?
5. Why did so many East Asian companies and banks borrow dollars, yen, and Deutsche marks
instead of their local currencies to finance their operations? What risks were they exposing
themselves to?
During the second half of 1997, and beginning in Thailand, currencies and stock markets plunged
across East Asia, while hundreds of banks, builders, and manufacturers went bankrupt. The Thai baht, Indonesian rupiah, Malaysian ringgit, Philippine peso, and South Korean won depreciated by 40% to 80% apiece. All this happened despite the fact that Asia’s fundamentals looked good: low inflation; balanced budgets; well-run central banks; high domestic savings; strong export industries; a large and growing middle class; a vibrant entrepreneurial class; and industrious, well-trained, and often welleducated workforces paid relatively low wages. But investors were looking past these positives to signs of impending trouble. What they saw was that many East Asian economies were locked on a course that was unsustainable, characterized by large trade deficits, huge short-term foreign debts, overvalued currencies, and financial systems that were rotten at their core. Each of these ingredients played a role in the crisis and its spread from one country to another.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Mất năng lực cạnh tranh xuất khẩu. Để bắt đầu, hầu hết các nước Đông Á phụ thuộc vào xuất khẩu như họ
động cơ của tăng trưởng và phát triển. Cùng với Nhật Bản, Hoa Kỳ là thị trường quan trọng nhất cho các hàng xuất khẩu. Một phần vì lý do này, nhiều người trong số các quốc gia này đã gắn liền với đồng tiền của họ với đồng đô la.
Tie này phục vụ họ tốt đến năm 1995, thúc đẩy lạm phát thấp và ổn định tiền tệ. Nó cũng giúp tăng xuất khẩu tại các chi phí của Nhật Bản khi đồng đô la giảm so với đồng yen, buộc các công ty Nhật Bản để chuyển hướng sản xuất sang Đông Nam Á để đối phó với đồng yên mạnh. Sự ổn định tiền tệ cũng khiến các ngân hàng Đông Á và các công ty tài trợ cho bản thân với đô la, yên, và Deutsche dấu-một số giá trị 275.000.000.000 $, nhiều của nó ngắn hạn vì các khoản vay ngoại tệ khác USD và thực hiện lãi suất thấp hơn so với đồng nội tệ của họ. Các bên đã kết thúc vào năm 1995, khi đồng USD bắt đầu phục hồi so với đồng yên và đồng tiền khác. Đến giữa năm 1997, đồng USD đã tăng hơn 50% so với đồng yên và bằng 20% so với đồng mark Đức. Dollar đánh giá cao một mình sẽ có được giá xuất khẩu ít Đông Á của cạnh tranh. Nhưng vấn đề khả năng cạnh tranh của họ càng trầm trọng hơn rất nhiều bởi thực tế là trong thời gian này, đồng nhân dân tệ Trung Quốc mất giá khoảng 25% so với dollar.3 Trung Quốc xuất khẩu các sản phẩm tương tự, do đó nhân dân tệ giảm giá nâng sức cạnh tranh xuất khẩu của Trung Quốc với chi phí của Đông Á. Việc mất khả năng cạnh tranh xuất khẩu chậm lại tăng trưởng châu Á và gây ra tỷ lệ và sử dụng lợi nhuận-on khổng lồ
đầu tư vào năng lực sản xuất để lao. Nó cũng đã cho các ngân hàng trung ương châu Á khuyến khích lẫn nhau để hạ giá đồng tiền của họ. Theo một giả thuyết, công nhận các ưu đãi thay đổi, các nhà đầu cơ tấn công tiền tệ Đông Á gần như đồng thời và buộc một vòng phá giá.
Hazard đạo đức và tư bản bè phái. Một giả thuyết khác cho rằng đạo đức nguy hiểm-xu
phải chịu rủi ro mà một được bảo vệ chống lại những lời nói dối, tại trung tâm của vấn đề tài chính của châu Á. Cụ thể, hầu hết các ngân hàng châu Á và công ty tài chính hoạt động với chính phủ bảo lãnh ngầm hay rõ ràng.
Ví dụ, chính phủ Hàn Quốc chỉ đạo hệ thống ngân hàng để cho vay ồ ạt cho các công ty và các ngành công nghiệp mà nó được xem như là chiến lược về kinh tế, ít quan tâm đến lợi nhuận của họ. Khi kết hợp với quy định người nghèo, các khoản bảo lãnh méo quyết định đầu tư, khuyến khích các tổ chức tài chính để tài trợ cho dự án rủi ro trong các kỳ vọng rằng các ngân hàng sẽ được hưởng bất kỳ lợi nhuận, trong khi chính phủ gắn bó với bất kỳ tổn thất. (Những ưu đãi này ngoan cố cùng là cơ sở cho các khoản tiết kiệm và vay vốn thất bại tại Hoa Kỳ trong năm 1980). Trong trường hợp của châu Á, vấn đề trở nên phức tạp bởi chủ nghĩa tư bản thân thiết đó là phổ biến trong khu vực, với các quyết định cho vay thường chi phối nhiều bởi các mối quan hệ chính trị và gia đình hơn bởi thực tế kinh tế. Hàng tỷ USD tiền cho vay dễ dàng tiền đã được thực hiện đối với gia đình và bạn bè của the-kết nối tốt. Nếu không có kỷ luật thị trường hoặc cho vay ngân hàng dựa trên rủi ro, kết quả là đầu tư quá mức tài trợ bởi số lượng lớn các giá nợ và thổi phồng tài sản trong ngắn hạn
cung cấp, chẳng hạn như đất đai.
Bong bóng tài chính này vẫn còn tồn tại miễn là bảo lãnh Chính phủ được duy trì. Không thể tránh khỏi
bị dư thừa của bất động sản và năng lực sản xuất dư thừa dẫn đến một lượng lớn các khoản nợ xấu và mặc định cho vay phổ biến rộng rãi. Khi đình công thực tế, và các nhà đầu tư nhận ra rằng chính phủ không có đủ nguồn lực để giải cứu tất cả mọi người, giá trị tài sản giảm mạnh và bong bóng bị nổ. Sự suy giảm trong giá trị tài sản gây nên mặc định cho vay thêm, gây mất lòng tin vào đó hoạt động kinh tế phụ thuộc.
Các nhà đầu tư cũng lo ngại rằng chính phủ sẽ cố gắng để thổi phồng theo cách của mình ra khỏi khó khăn của nó. Kết quả là một hình xoắn ốc và vốn xuống máy bay tự củng cố. Là nhà đầu tư nước ngoài từ chối gia hạn nợ và bắt đầu bán cổ phiếu của các công ty địa phương định giá quá cao, bay vốn tăng tốc và đồng nội tệ giảm, làm tăng chi phí của vụ nợ nước ngoài. Doanh nghiệp trong nước và các ngân hàng tranh giành để mua ngoại tệ trước khi đồng tiền tiếp tục giảm, gây áp lực thậm chí còn giảm nhiều hơn về tỷ giá hối đoái. Câu chuyện này giải thích tại sao giá cổ phiếu và giá trị tiền tệ giảm với nhau và lý do tại sao các tổ chức tài chính châu Á đã được đặc biệt là ảnh hưởng nặng nề. Hơn nữa, quá trình này có khả năng là truyền nhiễm, các nhà đầu tư tìm kiếm các quốc gia khác có các đặc tính tương tự. Khi một quốc gia được tìm thấy, tất cả mọi người lao cho lối ra đồng thời và bong bóng khác được bật, một đồng tiền khác bị chìm.
Phương pháp chuẩn của chặn đứng việc giảm giá tiền tệ là tăng lãi suất, do đó làm cho nó hấp dẫn hơn để giữ tiền tệ địa phương và tăng dòng vốn. Tuy nhiên, cách tiếp cận này là vấn đề đối với các ngân hàng trung ương châu Á. Lãi suất huy động tăng chi phí vốn cho các ngân hàng và làm cho nó khó khăn hơn cho khách hàng vay để trả nợ của họ, do đó tiếp tục làm tê liệt một ngành tài chính đã bị bệnh. Lãi suất cao hơn cũng làm giảm giá trị bất động sản, trong đó phục vụ như là tài sản thế chấp cho nhiều khoản vay, các khoản vay và đẩy nhiều hơn vào mặc định. Như vậy, các ngân hàng trung ương châu Á tìm thấy bàn tay của họ bị trói và các nhà đầu tư nhận ra rằng.
Các Burst bong bóng. Hai câu chuyện mất khả năng cạnh tranh xuất khẩu và rủi ro đạo đức trong cho vay kết hợp với tư bản bè phái-giải thích mức độ nghiêm trọng của cuộc khủng hoảng châu Á. Sự đánh giá cao của đồng USD và sự mất giá của đồng yên và nhân dân tệ chậm lại tốc độ tăng trưởng kinh tế châu Á và doanh nghiệp bị tổn thương
lợi nhuận. Những yếu tố này lại đầu tư thiếu suy xét và overleveraged trong phát triển bất động sản và các cụm công nghiệp thành thảm họa tài chính. Cuộc khủng hoảng tài chính châu Á sau đó đã xúc động tắt khi các nhà đầu tư địa phương đã bắt đầu bán phá giá tiền tệ của riêng mình đối với đồng USD và cho vay nước ngoài từ chối gia hạn các khoản vay của họ. Nó đã làm trầm trọng thêm bởi các chính trị gia, chẳng hạn như những người ở Malaysia và Hàn Quốc, những người ưa thích để đổ lỗi cho người nước ngoài cho các vấn đề của họ chứ không phải là tìm kiếm sự cải cách cơ cấu của nền kinh tế của họ. Cả nhà đầu tư nước ngoài và trong nước, đã mất bình tĩnh vì cuộc khủng hoảng tiền tệ, mất niềm tin chưa nhiều ở các quốc gia và đổ thêm tiền và cổ phiếu của họ, đẩy họ đến mức thấp kỷ lục.
Câu chuyện tổng hợp này là phù hợp với kinh nghiệm của Đài Loan, mà là một net xuất khẩu của
vốn và có tiết kiệm được phần lớn vốn đầu tư của tư bản tư nhân mà không có hướng của chính phủ hoặc bảo lãnh. Các doanh nghiệp Đài Loan cũng được tài trợ bởi ít nợ hơn vốn chủ sở hữu. Trái ngược với đối thủ cạnh tranh ở châu Á, Đài Loan bị tối thiểu trong năm 1997, với đồng đô la Đài Loan (NT $) xuống bởi một khiêm tốn 15% (để chống lại sự mất mát của năng lực cạnh tranh xuất khẩu sang Trung Quốc và Nhật Bản) và thị trường chứng khoán thực sự của nó tăng 17% trong về NT $.
'' Cách ra, '' Khổng Tử nói, '' là thông qua các cửa. '' Chiến lược rút lui rõ ràng cho các nước Đông Á là để cơ cấu lại hệ thống tài chính đang ốm yếu của họ bằng cách tắt hoặc bán ra các ngân hàng không (ví dụ, cho các ngân hàng nước ngoài khỏe mạnh) và xử lý của các tài sản thế chấp (bất động sản và tài sản công nghiệp) nằm bên dưới các khoản nợ xấu của họ. Mặc dù việc tái cơ cấu đã không đi xa như nó cần phải, kết quả cho đến nay là ít hơn nhưng mạnh hơn và tốt hơn các ngân hàng cấp vốn và tái cấu trúc và các ngành công nghiệp củng cố và tiếp tục tăng trưởng kỷ lục lịch sử mạnh mẽ ở Đông Á. Tuy nhiên, tiến độ rất chậm trong việc cải cách pháp luật phá sản, một yếu tố quan trọng của cải cách. Đơn giản chỉ cần đặt, các chính phủ phải bước sang một bên và cho phép những người vay mượn quá nhiều hoặc cho vay quá ngu ngốc để thất bại. Kết thúc bảo lãnh chính phủ và chính trị cho vay có động cơ
sẽ biến khu vực tài chính của châu Á và buộc các giao dịch tài chính sạch hơn và minh bạch hơn.
Kết quả sẽ được quyết định, quyết định đầu tư tốt hơn do các lực lượng thị trường chứ không phải là kết nối cá nhân hoặc ý thích và chính phủ các nền kinh tế lành mạnh thu hút vốn cho các lý do đúng.
Câu hỏi
1. Điều gì đã được nguồn gốc của cuộc khủng hoảng tiền tệ châu Á?
2. Vai trò gì đã mong đợi chơi trong cuộc khủng hoảng tiền tệ châu Á?
3. Làm thế nào mà sự tăng giá của đồng đô la Mỹ và khấu hao của đồng nhân dân tệ ảnh hưởng đến thời gian và
cường độ của cuộc khủng hoảng tiền tệ châu Á?
4. Rủi ro đạo đức là gì và làm thế nào nó giúp gây ra cuộc khủng hoảng tiền tệ châu Á?
5. Tại sao rất nhiều công ty Đông Á và các ngân hàng vay USD, yen, và Deutsche dấu
thay vì đồng nội tệ của họ để tài trợ cho hoạt động của mình? Rủi ro gì được họ phơi bày
bản thân?
Trong nửa sau của năm 1997, và bắt đầu từ Thái Lan, tiền tệ và thị trường chứng khoán sụt giảm
trên toàn Đông Nam Á, trong khi hàng trăm ngân hàng, xây dựng, và nhà sản xuất đã bị phá sản. Đồng baht Thái, rupiah của Indonesia, đồng ringgit Malaysia, Philippine peso, và Hàn Quốc giành mất giá 40% đến 80% mỗi người. Tất cả điều này đã xảy ra mặc dù thực tế rằng nguyên tắc cơ bản của châu Á nhìn tốt: lạm phát thấp; cân bằng ngân sách; cũng chạy các ngân hàng trung ương; tiết kiệm trong nước cao; các ngành công nghiệp xuất khẩu mạnh mẽ; một tầng lớp trung lưu lớn và ngày càng; một tầng lớp kinh doanh sôi động; và siêng năng, được đào tạo tốt, và lực lượng lao động thường welleducated trả mức lương tương đối thấp. Nhưng các nhà đầu tư đã nhìn qua những mặt tích cực với các dấu hiệu sắp xảy ra rắc rối. Những gì họ đã thấy được rằng nhiều nền kinh tế Đông Á bị nhốt vào một khóa học mà là không bền vững, đặc trưng bởi thâm hụt thương mại lớn, các khoản nợ nước ngoài ngắn hạn rất lớn, đồng tiền định giá quá cao, và hệ thống tài chính mà là thối ở cốt lõi của họ. Mỗi một thành phần đóng vai trò trong các cuộc khủng hoảng và sự lây lan từ nước này sang nước khác.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: