Knock.Knock. Knock.Knockknock.Knockknockknockknock.“I know you’re home dịch - Knock.Knock. Knock.Knockknock.Knockknockknockknock.“I know you’re home Việt làm thế nào để nói

Knock.Knock. Knock.Knockknock.Knock

Knock.

Knock. Knock.

Knockknock.

Knockknockknockknock.

“I know you’re home,” he mutters to himself under his breath as he raises his hand to rapt at the apartment door again. “Please just open the door, pleasepleaseplease.”

“Just go home already, stop coming around here, Lu Han has to sleep.” The voice he’s longed so much to hear is curt and dismissive but it doesn’t matter because it’s his voice.

“Just talk to me, please. Tell me what’s wrong, tell me how to fix this.”

“You can’t just fix this, Kris,” comes the broken voice through the crack in the door that Yixing has finally allowed, even though a chain keeps Kris from being able to push it open further. “I saw you the other night.”

Something catches in the back of his throat and he swallows hard, “What night?” he asks, voice so low even he can barely hear it himself. The feeling in his gut knows exactly what night Yixing is asking about but he has to be sure.

“You know what night, Kris.” The voice that answers cracks in midsentence and Kris feels a tight knot in his chest as he stumbles backwards, letting Yixing slam the door closed again.

His hand reaches out hesitantly towards the door, palm pressing against the cold wood as he leans his forehead against the brass numbers. “Let me in, Xing. Let’s talk about this.”

“There’s nothing to talk about, Kris.” His voice sounds tired but Kris can tell by how close he sounds that Yixing is right on the other side of the door.

His hand closes into a fist above his head against the door, knuckles deathly white as his fingernails cut into the flesh, “I can explain. Just let me in.”

There’s complete silence on the other side and Kris fears that he’s actually lost Yixing. His breath gets caught in his throat and he nearly chokes, “Please, Yixing, please.” He stays at the door, breath coming in short gasps for air as he waits for a response, head pressed against the cold hard metal, the cutting sensation reminding him that he hasn’t yet died of the pain in his chest. It feels like an hour before he hears a shuffling on the other side, even though it can’t have been more than a couple of minutes.

“Okay,” comes a whisper, “I’m listening.”

“Xing, I-” he starts, but finds he doesn’t even have the heart to come up with an excuse. He swallows hard against the lump that has made itself home there. His mind suddenly flashes back to all the terrible things he’s had Yixing put up with ever since they’d been together: the missed dinners, the late nights at the bar with his friends, the forgotten birthdays and anniversaries. He can’t believe that this is the way he repays his boyfriend for all his troubles, by bringing a stranger from the bar back home, thinking that it wouldn’t matter, that Yixing could never find out if he was visiting family out of town.

“I-I’m sorry,” Kris manages to stutter out, “I really messed up this time. Isn’t there something I can do?”

He hears a soft sigh followed by a muted thud that sounds vaguely like Yixing’s head against the door. “You know, I really thought maybe you’d have a proper story, something to explain why I came home from my aunt’s early to find you kissing some other guy in our apartment.” Kris can hear the shaking breath that Yixing takes and it brings a stinging to his own eyes at the thought of Yixing trying to hold back tears. “I… I can’t do this, Kris. All the fighting, and the empty promises. This… I can’t trust you anymore, not after you… It was our home, Kris. How…?”

Kris can see where this is going and he claws desperately at the door handle, “Xing, please, please don’t, please! It was nothing! I was stupid and drunk, okay? He meant absolutely nothing to me!”

“I know, Kris. That’s exactly why I have to leave.”

The salty tears that have started to stain Kris’ lips feel like poison and he stares at the hanging numbers, “What? If you know it meant nothing, then why…?”

“Because you threw us away for nothing, Kris,” Yixing yells before he pauses and drops his voice to a whimpering whisper again, “Nothing, Kris. That’s what we meant to you apparently.”

Kris swallows again, teeth grinding together until his jaw starts to hurt. He has so many things he wants to say, but though his voice is low, Kris knows that Yixing has his mind set already. He takes a deep breath and pushes away from the door, hand lingering on the door handle a moment before he wills himself to pull away completely.






Alt ending
Knock.

Knock. Knock.

Knockknock.

Knockknockknockknock.

“I know you’re home,” he mutters to himself under his breath as he raises his hand to rapt at the apartment door again. “Please just open the door, pleasepleaseplease.”

“Just go home already, stop coming around here, Lu Han has to sleep.” The voice he’s longed so much to hear is curt and dismissive but it doesn’t matter because it’s his voice.

“Just talk to me, please. Tell me what’s wrong, tell me how to fix this.”

“You can’t just fix this, Kris,” comes the broken voice through the crack in the door that Yixing has finally allowed, even though a chain keeps Kris from being able to push it open further. “I saw you the other night.”

Something catches in the back of his throat and he swallows hard, “What night?” he asks, voice so low even he can barely hear it himself. The feeling in his gut knows exactly what night Yixing is asking about but he has to be sure.

“You know what night, Kris.” The voice that answers cracks in midsentence and Kris feels a tight knot in his chest as he stumbles backwards, letting Yixing slam the door closed again.

His hand reaches out hesitantly towards the door, palm pressing against the cold wood as he leans his forehead against the brass numbers. “Let me in, Xing. Let’s talk about this.”

“There’s nothing to talk about, Kris.” His voice sounds tired but Kris can tell by how close he sounds that Yixing is right on the other side of the door.

His hand closes into a fist above his head against the door, knuckles deathly white as his fingernails cut into the flesh, “I can explain. Just let me in.”

There’s complete silence on the other side and Kris fears that he’s actually lost Yixing. His breath gets caught in his throat and he nearly chokes, “Please, Yixing, please.” He stays at the door, breath coming in short gasps for air as he waits for a response, head pressed against the cold hard metal, the cutting sensation reminding him that he hasn’t yet died of the pain in his chest. It feels like an hour before he hears a shuffling on the other side, even though it can’t have been more than a couple of minutes.

“Okay,” comes a whisper, “I’m listening.”

“Xing, I-” he starts, but finds he doesn’t even have the heart to come up with an excuse. He swallows hard against the lump that has made itself home there. His mind suddenly flashes back to all the terrible things he’s had Yixing put up with ever since they’d been together: the missed dinners, the late nights at the bar with his friends, the forgotten birthdays and anniversaries. He can’t believe that this is the way he repays his boyfriend for all his troubles, by bringing a stranger from the bar back home, thinking that it wouldn’t matter, that Yixing could never find out if he was visiting family out of town.

“I-I’m sorry,” Kris manages to stutter out, “I really messed up this time. Isn’t there something I can do?”

He hears a soft sigh followed by a muted thud that sounds vaguely like Yixing’s head against the door, “Do you remember how we met, Kris?”

The tall blond’s forehead crinkles at the oddity of the question, out of place in the situation, “Of course, Yixing,” he starts, relieved that at least the two were talking now, “You were arguing with one of the sales associates at the electronics store, and-”

“You were the manager there who had to come deal with the crazy customer,” Yixing finished, a soft laugh ending the story. “That was almost seven years ago, you know.”

“Yeah, I know,” Kris replies, not sure where this conversation is heading.

“That’s two career changes for you and nineteen international business trips for me.”

“I-… I’m not sure what you’re trying to get at, Yixing,”Kris admits with worry.

There’s hesitance before Yixing speaks up again, “We’ve both changed a lot, haven’t we?”

Kris lets out a sigh as he shuts his eyes when he realizes what Yixing is trying to say. He turns to lean against the door, back sliding against the length until he hits the hallway floor, “Yeah,” he replies quietly, “I guess.” He traces the patterns in the dingy hallway tiling with a finger idly, opposite elbow resting on his knee and forehead in his palm.

There’s a quiet click before Kris feels the door peel away from his back. He looks up behind him to find Yixing looking down at him with a conflicted look before joining Kris on the floor of his own apartment, legs crossing under him. The older of the couple turns in his seated position, leaning his back against the door once more as he watches Yixing watch him.

“Is he nice?” Yixing finally asks, breaking the silence.

“He’s okay,” Kris answers halfheartedly with a shrug, “He’s not you though.”

Yixing hums in response as he turns his attention to somewhere in the living room behind Kris.

“I still love you, Yixing,” Kris offers after a moment, a small smile tugging at his lips. Yixing returns the gesture when he gets up and reseats himself next to Kris.

“Yeah, I know,” he mumbles as he leans his head on the taller’s shoulder, “Me too.”

“So… now what?” Kris asks, fingers playing deftly with his shoelaces as he leans he head lightly against Yixing’s.

“Lu Han’s going on a month-long vacation in a couple days, so I guess I’ll stay here until I can find a new place,” he answers quietly.

Kris only nods, letting a silence fall between them for the next hour as the sit side by side, e
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Knock.Knock. Knock.Knockknock.Knockknockknockknock.“I know you’re home,” he mutters to himself under his breath as he raises his hand to rapt at the apartment door again. “Please just open the door, pleasepleaseplease.”“Just go home already, stop coming around here, Lu Han has to sleep.” The voice he’s longed so much to hear is curt and dismissive but it doesn’t matter because it’s his voice.“Just talk to me, please. Tell me what’s wrong, tell me how to fix this.”“You can’t just fix this, Kris,” comes the broken voice through the crack in the door that Yixing has finally allowed, even though a chain keeps Kris from being able to push it open further. “I saw you the other night.”Something catches in the back of his throat and he swallows hard, “What night?” he asks, voice so low even he can barely hear it himself. The feeling in his gut knows exactly what night Yixing is asking about but he has to be sure.“You know what night, Kris.” The voice that answers cracks in midsentence and Kris feels a tight knot in his chest as he stumbles backwards, letting Yixing slam the door closed again.His hand reaches out hesitantly towards the door, palm pressing against the cold wood as he leans his forehead against the brass numbers. “Let me in, Xing. Let’s talk about this.”“There’s nothing to talk about, Kris.” His voice sounds tired but Kris can tell by how close he sounds that Yixing is right on the other side of the door.
His hand closes into a fist above his head against the door, knuckles deathly white as his fingernails cut into the flesh, “I can explain. Just let me in.”

There’s complete silence on the other side and Kris fears that he’s actually lost Yixing. His breath gets caught in his throat and he nearly chokes, “Please, Yixing, please.” He stays at the door, breath coming in short gasps for air as he waits for a response, head pressed against the cold hard metal, the cutting sensation reminding him that he hasn’t yet died of the pain in his chest. It feels like an hour before he hears a shuffling on the other side, even though it can’t have been more than a couple of minutes.

“Okay,” comes a whisper, “I’m listening.”

“Xing, I-” he starts, but finds he doesn’t even have the heart to come up with an excuse. He swallows hard against the lump that has made itself home there. His mind suddenly flashes back to all the terrible things he’s had Yixing put up with ever since they’d been together: the missed dinners, the late nights at the bar with his friends, the forgotten birthdays and anniversaries. He can’t believe that this is the way he repays his boyfriend for all his troubles, by bringing a stranger from the bar back home, thinking that it wouldn’t matter, that Yixing could never find out if he was visiting family out of town.

“I-I’m sorry,” Kris manages to stutter out, “I really messed up this time. Isn’t there something I can do?”

He hears a soft sigh followed by a muted thud that sounds vaguely like Yixing’s head against the door. “You know, I really thought maybe you’d have a proper story, something to explain why I came home from my aunt’s early to find you kissing some other guy in our apartment.” Kris can hear the shaking breath that Yixing takes and it brings a stinging to his own eyes at the thought of Yixing trying to hold back tears. “I… I can’t do this, Kris. All the fighting, and the empty promises. This… I can’t trust you anymore, not after you… It was our home, Kris. How…?”

Kris can see where this is going and he claws desperately at the door handle, “Xing, please, please don’t, please! It was nothing! I was stupid and drunk, okay? He meant absolutely nothing to me!”

“I know, Kris. That’s exactly why I have to leave.”

The salty tears that have started to stain Kris’ lips feel like poison and he stares at the hanging numbers, “What? If you know it meant nothing, then why…?”

“Because you threw us away for nothing, Kris,” Yixing yells before he pauses and drops his voice to a whimpering whisper again, “Nothing, Kris. That’s what we meant to you apparently.”

Kris swallows again, teeth grinding together until his jaw starts to hurt. He has so many things he wants to say, but though his voice is low, Kris knows that Yixing has his mind set already. He takes a deep breath and pushes away from the door, hand lingering on the door handle a moment before he wills himself to pull away completely.






Alt ending
Knock.

Knock. Knock.

Knockknock.

Knockknockknockknock.

“I know you’re home,” he mutters to himself under his breath as he raises his hand to rapt at the apartment door again. “Please just open the door, pleasepleaseplease.”

“Just go home already, stop coming around here, Lu Han has to sleep.” The voice he’s longed so much to hear is curt and dismissive but it doesn’t matter because it’s his voice.

“Just talk to me, please. Tell me what’s wrong, tell me how to fix this.”

“You can’t just fix this, Kris,” comes the broken voice through the crack in the door that Yixing has finally allowed, even though a chain keeps Kris from being able to push it open further. “I saw you the other night.”

Something catches in the back of his throat and he swallows hard, “What night?” he asks, voice so low even he can barely hear it himself. The feeling in his gut knows exactly what night Yixing is asking about but he has to be sure.

“You know what night, Kris.” The voice that answers cracks in midsentence and Kris feels a tight knot in his chest as he stumbles backwards, letting Yixing slam the door closed again.

His hand reaches out hesitantly towards the door, palm pressing against the cold wood as he leans his forehead against the brass numbers. “Let me in, Xing. Let’s talk about this.”

“There’s nothing to talk about, Kris.” His voice sounds tired but Kris can tell by how close he sounds that Yixing is right on the other side of the door.

His hand closes into a fist above his head against the door, knuckles deathly white as his fingernails cut into the flesh, “I can explain. Just let me in.”

There’s complete silence on the other side and Kris fears that he’s actually lost Yixing. His breath gets caught in his throat and he nearly chokes, “Please, Yixing, please.” He stays at the door, breath coming in short gasps for air as he waits for a response, head pressed against the cold hard metal, the cutting sensation reminding him that he hasn’t yet died of the pain in his chest. It feels like an hour before he hears a shuffling on the other side, even though it can’t have been more than a couple of minutes.

“Okay,” comes a whisper, “I’m listening.”

“Xing, I-” he starts, but finds he doesn’t even have the heart to come up with an excuse. He swallows hard against the lump that has made itself home there. His mind suddenly flashes back to all the terrible things he’s had Yixing put up with ever since they’d been together: the missed dinners, the late nights at the bar with his friends, the forgotten birthdays and anniversaries. He can’t believe that this is the way he repays his boyfriend for all his troubles, by bringing a stranger from the bar back home, thinking that it wouldn’t matter, that Yixing could never find out if he was visiting family out of town.

“I-I’m sorry,” Kris manages to stutter out, “I really messed up this time. Isn’t there something I can do?”

He hears a soft sigh followed by a muted thud that sounds vaguely like Yixing’s head against the door, “Do you remember how we met, Kris?”

The tall blond’s forehead crinkles at the oddity of the question, out of place in the situation, “Of course, Yixing,” he starts, relieved that at least the two were talking now, “You were arguing with one of the sales associates at the electronics store, and-”

“You were the manager there who had to come deal with the crazy customer,” Yixing finished, a soft laugh ending the story. “That was almost seven years ago, you know.”

“Yeah, I know,” Kris replies, not sure where this conversation is heading.

“That’s two career changes for you and nineteen international business trips for me.”

“I-… I’m not sure what you’re trying to get at, Yixing,”Kris admits with worry.

There’s hesitance before Yixing speaks up again, “We’ve both changed a lot, haven’t we?”

Kris lets out a sigh as he shuts his eyes when he realizes what Yixing is trying to say. He turns to lean against the door, back sliding against the length until he hits the hallway floor, “Yeah,” he replies quietly, “I guess.” He traces the patterns in the dingy hallway tiling with a finger idly, opposite elbow resting on his knee and forehead in his palm.

There’s a quiet click before Kris feels the door peel away from his back. He looks up behind him to find Yixing looking down at him with a conflicted look before joining Kris on the floor of his own apartment, legs crossing under him. The older of the couple turns in his seated position, leaning his back against the door once more as he watches Yixing watch him.

“Is he nice?” Yixing finally asks, breaking the silence.

“He’s okay,” Kris answers halfheartedly with a shrug, “He’s not you though.”

Yixing hums in response as he turns his attention to somewhere in the living room behind Kris.

“I still love you, Yixing,” Kris offers after a moment, a small smile tugging at his lips. Yixing returns the gesture when he gets up and reseats himself next to Kris.

“Yeah, I know,” he mumbles as he leans his head on the taller’s shoulder, “Me too.”

“So… now what?” Kris asks, fingers playing deftly with his shoelaces as he leans he head lightly against Yixing’s.

“Lu Han’s going on a month-long vacation in a couple days, so I guess I’ll stay here until I can find a new place,” he answers quietly.

Kris only nods, letting a silence fall between them for the next hour as the sit side by side, e
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Knock. Knock. Knock. Knockknock. Knockknockknockknock. "Tôi biết bạn đang ở nhà," anh ta lẩm bẩm với chính mình trong hơi thở của anh khi anh giơ tay lên để say mê ở cửa căn hộ một lần nữa. "Xin hãy chỉ cần mở cửa, pleasepleaseplease." "Chỉ cần về nhà rồi, dừng lại đến quanh đây, Lu Han đã ngủ." Giọng nói anh mong mỏi rất nhiều để nghe là cộc lốc, và xem thường nhưng nó không quan trọng bởi vì nó là tiếng nói của mình . "Chỉ cần nói chuyện với tôi, xin vui lòng. Nói cho tôi biết những gì là sai, cho tôi biết làm thế nào để sửa lỗi này. "" Bạn không thể chỉ sửa lỗi này, Kris, "nói tiếng nói bị hỏng qua khe cửa mà Yixing cuối cùng đã cho phép, mặc dù một chuỗi giữ Kris từ việc có thể để đẩy nó mở thêm. "Tôi thấy bạn đêm khác." Một cái gì đó bắt ở mặt sau của cổ họng của mình và ông nuốt khó, "Những gì đêm?" Anh hỏi, giọng nói rất thấp, thậm chí anh có thể hầu như không nghe thấy nó tự. Cảm giác trong bụng ông biết chính xác những gì đêm Yixing được hỏi về nhưng anh có để đảm bảo. "Bạn biết những gì đêm, Kris." Giọng nói đó trả lời các vết nứt trong midsentence và Kris cảm thấy một nút thắt chặt trong ngực anh khi anh vấp ngã về phía sau, để cho Yixing đóng sầm cánh cửa đóng lại. Bàn tay anh vươn ra ngập ngừng về phía cửa, cọ nhấn so với gỗ lạnh như anh cúi trán những con số bằng đồng. "Hãy để tôi vào, Xing. Chúng ta hãy nói về điều này. "" Không có gì để nói về, Kris là. "Giọng anh có vẻ mệt mỏi nhưng Kris có thể nói theo cách gần ông âm thanh mà Yixing là ngay ở phía bên kia của cánh cửa. Bàn tay anh đóng lại thành nắm đấm trên đầu vào cánh cửa, đốt ngón tay như chết trắng như những móng tay của mình cắt vào da thịt, "Tôi có thể giải thích. Chỉ cần cho tôi vào. "Có im lặng hoàn toàn ở phía bên kia và Kris sợ rằng anh ấy thực sự bị mất Yixing. Hơi thở của anh bị kẹt trong cổ họng của mình và ông gần như nghẹn, "Xin vui lòng, Yixing, xin vui lòng." Anh ở lại ở cửa, hơi thở vào trong hổn hển ngắn cho không khí như ông chờ đợi một phản ứng, đầu ép đối với các kim loại lạnh cứng, cắt cảm giác nhắc nhở ông rằng ông vẫn chưa chết vì cơn đau trong lồng ngực. Nó cảm thấy như một giờ trước khi ông nghe một bước chân ở phía bên kia, mặc dù nó không thể có được nhiều hơn một vài phút. "Được rồi," đi kèm một lời thì thầm, "Tôi đang lắng nghe." "Xing, I- "ông bắt đầu, nhưng thấy anh ta thậm chí không có trái tim để đến với một cái cớ. Ông nuốt khó chống lại các khối u mà đã làm cho bản thân nhà ở đó. Tâm trí của mình đột nhiên vụt trở lại tất cả những điều khủng khiếp của ông đã có Yixing đưa lên với bao giờ kể từ khi họ đã ở bên nhau: các bữa ăn tối mất, tối ở các quán bar với bạn bè của mình, ngày sinh nhật lãng quên và ngày kỷ niệm. Ông không thể tin rằng đây là cách ông đáp trả lại bạn trai của mình cho tất cả các rắc rối của mình, bằng cách đưa một người lạ từ quán bar trở về nhà, nghĩ rằng nó sẽ không thành vấn đề, ​​rằng Yixing bao giờ có thể tìm ra nếu anh ta đã đến thăm gia đình ra khỏi thị trấn. "T-Tôi xin lỗi," Kris quản lý để nói lắp ra, "Tôi thực sự sai lầm lần này. Là không có cái gì tôi có thể làm gì? "Ngài nghe một tiếng thở nhẹ theo sau là một tiếng uỵch câm lặng mà nghe có vẻ mơ hồ như đầu Yixing chống lại cánh cửa. "Bạn biết đấy, tôi thực sự nghĩ rằng có thể bạn muốn có một câu chuyện thích hợp, một cái gì đó để giải thích lý do tại sao tôi trở về nhà từ dì tôi sớm để tìm bạn hôn một chàng trai khác trong căn hộ của chúng tôi." Kris có thể nghe thấy hơi thở run rẩy mà Yixing mất và nó mang lại đau nhói đến đôi mắt của mình ở tư tưởng của Yixing cố gắng giữ lại những giọt nước mắt. "Tôi ... tôi không thể làm được điều này, Kris. Tất cả các chiến đấu, và những lời hứa suông. Điều này ... Tôi không thể tin tưởng bạn nữa, không phải sau khi bạn ... Đó là nhà của chúng tôi, Kris. Làm thế nào ...? "Kris có thể nhìn thấy nơi này là đi và ông vuốt một cách tuyệt vọng vào tay cửa xe," Xing, xin vui lòng, xin vui lòng không, xin vui lòng! Không có gì cả! Tôi thật ngu ngốc và say rượu, được không? Ông có nghĩa là hoàn toàn không có gì để tôi! "" Tôi biết, Kris. Đó là chính xác lý do tại sao tôi phải ra đi. "Những giọt nước mắt mặn đã bắt đầu để vết môi Kris 'cảm thấy giống như thuốc độc và anh ta nhìn vào các con số treo," Cái gì? Nếu bạn biết điều đó có nghĩa là không có gì, thì tại sao ...? "" Bởi vì bạn đã ném chúng đi để không có gì, Kris, "Yixing hét lên trước khi ông dừng lại và xuống giọng thì thầm rên rỉ một lần nữa," Không có gì, Kris. Đó là những gì chúng tôi có nghĩa là để bạn rõ ràng. "Kris nuốt một lần nữa, nghiến răng lại với nhau cho đến khi hàm của ông bắt đầu bị tổn thương. Ông có rất nhiều điều anh muốn nói, nhưng dù giọng nói của mình là thấp, Kris biết rằng Yixing đã đặt tâm trí của mình đã. Ông hít một hơi thật sâu và đẩy ra khỏi cửa, tay kéo dài trên cửa xử lý một lúc rồi di chúc mình để kéo đi hoàn toàn. Alt kết thúc Knock. Knock. Knock. Knockknock. Knockknockknockknock. "Tôi biết bạn đang ở nhà," anh ta lẩm bẩm với chính mình trong hơi thở của anh khi anh giơ tay lên để say mê ở cửa căn hộ một lần nữa. "Xin hãy chỉ cần mở cửa, pleasepleaseplease." "Chỉ cần về nhà rồi, dừng lại đến quanh đây, Lu Han đã ngủ." Giọng nói anh mong mỏi rất nhiều để nghe là cộc lốc, và xem thường nhưng nó không quan trọng bởi vì nó là tiếng nói của mình . "Chỉ cần nói chuyện với tôi, xin vui lòng. Nói cho tôi biết những gì là sai, cho tôi biết làm thế nào để sửa lỗi này. "" Bạn không thể chỉ sửa lỗi này, Kris, "nói tiếng nói bị hỏng qua khe cửa mà Yixing cuối cùng đã cho phép, mặc dù một chuỗi giữ Kris từ việc có thể để đẩy nó mở thêm. "Tôi thấy bạn đêm khác." Một cái gì đó bắt ở mặt sau của cổ họng của mình và ông nuốt khó, "Những gì đêm?" Anh hỏi, giọng nói rất thấp, thậm chí anh có thể hầu như không nghe thấy nó tự. Cảm giác trong bụng ông biết chính xác những gì đêm Yixing được hỏi về nhưng anh có để đảm bảo. "Bạn biết những gì đêm, Kris." Giọng nói đó trả lời các vết nứt trong midsentence và Kris cảm thấy một nút thắt chặt trong ngực anh khi anh vấp ngã về phía sau, để cho Yixing đóng sầm cánh cửa đóng lại. Bàn tay anh vươn ra ngập ngừng về phía cửa, cọ nhấn so với gỗ lạnh như anh cúi trán những con số bằng đồng. "Hãy để tôi vào, Xing. Chúng ta hãy nói về điều này. "" Không có gì để nói về, Kris là. "Giọng anh có vẻ mệt mỏi nhưng Kris có thể nói theo cách gần ông âm thanh mà Yixing là ngay ở phía bên kia của cánh cửa. Bàn tay anh đóng lại thành nắm đấm trên đầu vào cánh cửa, đốt ngón tay như chết trắng như những móng tay của mình cắt vào da thịt, "Tôi có thể giải thích. Chỉ cần cho tôi vào. "Có im lặng hoàn toàn ở phía bên kia và Kris sợ rằng anh ấy thực sự bị mất Yixing. Hơi thở của anh bị kẹt trong cổ họng của mình và ông gần như nghẹn, "Xin vui lòng, Yixing, xin vui lòng." Anh ở lại ở cửa, hơi thở vào trong hổn hển ngắn cho không khí như ông chờ đợi một phản ứng, đầu ép đối với các kim loại lạnh cứng, cắt cảm giác nhắc nhở ông rằng ông vẫn chưa chết vì cơn đau trong lồng ngực. Nó cảm thấy như một giờ trước khi ông nghe một bước chân ở phía bên kia, mặc dù nó không thể có được nhiều hơn một vài phút. "Được rồi," đi kèm một lời thì thầm, "Tôi đang lắng nghe." "Xing, I- "ông bắt đầu, nhưng thấy anh ta thậm chí không có trái tim để đến với một cái cớ. Ông nuốt khó chống lại các khối u mà đã làm cho bản thân nhà ở đó. Tâm trí của mình đột nhiên vụt trở lại tất cả những điều khủng khiếp của ông đã có Yixing đưa lên với bao giờ kể từ khi họ đã ở bên nhau: các bữa ăn tối mất, tối ở các quán bar với bạn bè của mình, ngày sinh nhật lãng quên và ngày kỷ niệm. Ông không thể tin rằng đây là cách ông đáp trả lại bạn trai của mình cho tất cả các rắc rối của mình, bằng cách đưa một người lạ từ quán bar trở về nhà, nghĩ rằng nó sẽ không thành vấn đề, ​​rằng Yixing bao giờ có thể tìm ra nếu anh ta đã đến thăm gia đình ra khỏi thị trấn. "T-Tôi xin lỗi," Kris quản lý để nói lắp ra, "Tôi thực sự sai lầm lần này. Không phải là có cái gì tôi có thể làm gì? "Ngài nghe một tiếng thở nhẹ theo sau là một tiếng uỵch câm lặng mà nghe có vẻ mơ hồ như đầu Yixing chống lại cánh cửa," Anh có nhớ cách chúng tôi gặp nhau, Kris? "Crinkles trán tóc vàng cao lớn tại các kỳ quặc của các câu hỏi, trên diễn ra trong tình hình, "Tất nhiên, Yixing," ông bắt đầu, nhẹ nhõm rằng ít nhất hai người đã nói chuyện bây giờ, "Bạn đã tranh cãi với một trong những tác viên bán hàng tại các cửa hàng điện tử, và-" "Bạn là người quản lý có những người phải đến thỏa thuận với khách hàng điên, "Yixing xong, một nụ cười mềm mại kết thúc câu chuyện. "Đó là gần bảy năm trước đây, bạn đã biết." "Vâng, tôi biết," Kris trả lời, không chắc chắn trong cuộc trò chuyện này là nhóm. "Đó là hai sự nghiệp thay đổi cho quý vị và các chuyến đi kinh doanh quốc tế mười chín đối với tôi." "I ... Tôi không chắc chắn những gì bạn đang cố gắng để có được ở, Yixing, "Kris thừa nhận với lo lắng. Có lưỡng lự trước khi Yixing nói lên một lần nữa," Chúng tôi đã thay đổi rất nhiều cả, phải không? "Kris cho phép ra một tiếng thở dài khi anh đóng mắt mình khi nhận ra những gì Yixing đang cố gắng để nói. Anh quay lại để tựa vào cánh cửa, lại trượt so với chiều dài cho đến khi anh chạm sàn hành lang, "Yeah," ông trả lời lặng lẽ, "tôi đoán." Ông dấu vết các mẫu trong hành lang ốp lát tồi tàn với một ngón tay lơ đãng, đối diện khuỷu tay nghỉ ngơi trên đầu gối và trán trong lòng bàn tay của mình. Có một nhấp chuột yên tĩnh trước khi Kris cảm thấy vỏ cửa đi từ sau lưng. Ông nhìn lên phía sau để tìm Yixing nhìn xuống anh ta với một cái nhìn mâu thuẫn trước khi gia nhập Kris trên sàn của căn hộ riêng của mình, chân đi qua dưới quyền ông. Càng lớn tuổi của vợ chồng quay ở vị trí ngồi của mình, tựa lưng vào cửa một lần nữa khi cậu nhìn Yixing nhìn anh ấy. "Anh ấy có đẹp không?" Yixing cuối cùng hỏi, phá vỡ sự im lặng. "Anh ấy không sao," Kris trả lời gượng với một nhún vai, "Anh ấy không phải là bạn mặc dù." Yixing ậm ừ trong phản ứng khi ông chuyển sự chú ý của mình đến một nơi nào đó trong phòng khách phía sau Kris. "Tôi vẫn còn yêu em, Yixing," Kris cung cấp một lát sau, một nụ cười nhỏ giật mạnh đôi môi của mình. Yixing trả về cử chỉ khi anh đứng dậy và reseats mình bên cạnh Kris. "Vâng, tôi biết," anh lẩm bẩm như anh cúi đầu lên vai của cao hơn, "Tôi cũng vậy." "Vậy ... bây giờ những gì?" Kris hỏi, ngón tay chơi khéo léo với dây giày của mình như anh cúi ông đầu nhẹ lên Yixing của. "Lu Han đi trên một kỳ nghỉ kéo dài một tháng trong một vài ngày, vì vậy tôi nghĩ tôi sẽ ở lại đây cho đến khi tôi có thể tìm thấy một nơi mới," ông trả lời lặng lẽ. Kris chỉ gật đầu, cho phép một mùa thu im lặng giữa họ trong một giờ tiếp theo như bên ngồi cạnh nhau, e





















































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: