It’s two in the morning when Hoseok suggests it, a certain kind of thr dịch - It’s two in the morning when Hoseok suggests it, a certain kind of thr Việt làm thế nào để nói

It’s two in the morning when Hoseok

It’s two in the morning when Hoseok suggests it, a certain kind of thrill running down his spine as the words leave his mouth in the closed space of the cell.

Taehyung seems to be caught off-guard just as much as he is with himself, but there’s a glint in his eyes that tells Hoseok he’d won him over.

“I want you to see the inside of my room,” Hoseok mumbles out of thought.

Taehyung looks at him confusion, he says, “What?”

Hoseok turns to look at Taehyung with unwavering eyes. “Come see my room,” he repeats, a small smile hidden in the corner of his lips. “Namjoon and Seokjin are out on a small mission tonight. And Jimin won’t be here till five.”

Taehyung squints his eyes and tries to hide his smirk, “Oh? And tell me, what happens if we get caught?” He reaches out to play with the strands of hair covering Hoseok’s ear.

Hoseok grips the hand and holds it against his mouth affectionately. He says, “That’s an entirely different story that I won’t be telling.” He presses his smile into the knuckles of Taehyung’s fingers, “You’ll follow me, won’t you? It’s only a few hallways down.”

The amount of trust Hoseok had with Taehyung was more than he’d ever had in himself, and he thinks it’s kind of beautiful, leaving it in the cold palms of someone else’s hands to see if they’d cradle it and watch it grow or crush it into pieces.

He isn’t sure what he’s doing by inviting Taehyung out of the cell, but he wanted nothing more than to hold Taehyung against him in the confines of his blankets, especially since they had finished feeding sessions for the day. He wanted to understand the anatomy of Taehyung’s body in a way the cell wouldn’t allow, how his legs felt intertwined with his the same way vines attached themselves to anything in hopes of touching the sun.

Taehyung leans forward and replaces his hands with his lips, pressing his mouth against Hoseok’s in a chaste kiss. He says, “Lead the way.”

On the way to his dorm room, Hoseok had taken off his sweater and pulled it over Taehyung’s head to wear over his clothes in hopes that he’d blend in with anyone that happened to pass by. It was unlikely at this time of the night in the far end of the East wing, but he didn’t want risk it. Taehyung was as pale as ever against the white walls of the building, but the idea of him finally leaving the cell made Hoseok’s chest bloom with excitement.

He’d securely locked the quarantine room so that no one could accidentally stumble in before grabbing Taehyung’s hand and leading him cautiously through the halls. Thankfully there was no one out and about, so Hoseok relaxed his tense muscles and hurriedly lead them to his room in section B.

His room is nothing but white and grey interior, roomy with all his belongings tucked away either into shelves or behind closet doors. There’s nothing exciting about it, but he feels dizzy watching Taehyung run his fingers along his desk and open his drawers curiously.

Taehyung glances at him as he opens his closet and peeks in. “Simple,” he states with interest, pulling the corners of his lips down in mock amusement.

Hoseok sits down on the edge of his bed, “I just needed an excuse to lay with you.”

Taehyung crosses the room slowly until he’s standing in front of Hoseok. He takes a few steps forward and wraps his arms around Hoseok’s shoulders, wedging himself between strong thighs. Taehyung leans down and presses his forehead tenderly against Hoseok’s.

“Give me one hundred and one excuses, and I still wouldn’t care if you gave me none so long as I get to lay with you,” Taehyung whispers before pushing Hoseok back against the mattress.

Hoseok doesn’t have enough time to memorize the lines and curves of Taehyung’s body against his, but the way their knees knock against each other whenever Taehyung turns to face him or the way Taehyung hooks his feet around his boney ankles whenever they kiss is enough to make him feel lightheaded.

It almost hurts how much he’d fallen for the Syloe, and he briefly wonders if the strongest love in the world hurt the most.

Hoseok spends the rest of the night tracing I love you’s against Taehyung shoulder blades backwards because that was exactly how he’d came to love Taehyung. He hopes the latter doesn’t notice that he’d spilt himself against the sharp shoulder blades, but when Taehyung turns to press his face into the pillow beneath him, attempting to hide a smile, Hoseok figures he knows.

And before Hoseok leaves the quarantine room that morning to switch with Jimin, Taehyung hugs him from behind tightly.

“You shouldn’t be afraid that you’re capable of loving.”
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
It’s two in the morning when Hoseok suggests it, a certain kind of thrill running down his spine as the words leave his mouth in the closed space of the cell.Taehyung seems to be caught off-guard just as much as he is with himself, but there’s a glint in his eyes that tells Hoseok he’d won him over.“I want you to see the inside of my room,” Hoseok mumbles out of thought.Taehyung looks at him confusion, he says, “What?”Hoseok turns to look at Taehyung with unwavering eyes. “Come see my room,” he repeats, a small smile hidden in the corner of his lips. “Namjoon and Seokjin are out on a small mission tonight. And Jimin won’t be here till five.”Taehyung squints his eyes and tries to hide his smirk, “Oh? And tell me, what happens if we get caught?” He reaches out to play with the strands of hair covering Hoseok’s ear.Hoseok grips the hand and holds it against his mouth affectionately. He says, “That’s an entirely different story that I won’t be telling.” He presses his smile into the knuckles of Taehyung’s fingers, “You’ll follow me, won’t you? It’s only a few hallways down.”The amount of trust Hoseok had with Taehyung was more than he’d ever had in himself, and he thinks it’s kind of beautiful, leaving it in the cold palms of someone else’s hands to see if they’d cradle it and watch it grow or crush it into pieces. He isn’t sure what he’s doing by inviting Taehyung out of the cell, but he wanted nothing more than to hold Taehyung against him in the confines of his blankets, especially since they had finished feeding sessions for the day. He wanted to understand the anatomy of Taehyung’s body in a way the cell wouldn’t allow, how his legs felt intertwined with his the same way vines attached themselves to anything in hopes of touching the sun. Taehyung leans forward and replaces his hands with his lips, pressing his mouth against Hoseok’s in a chaste kiss. He says, “Lead the way.”On the way to his dorm room, Hoseok had taken off his sweater and pulled it over Taehyung’s head to wear over his clothes in hopes that he’d blend in with anyone that happened to pass by. It was unlikely at this time of the night in the far end of the East wing, but he didn’t want risk it. Taehyung was as pale as ever against the white walls of the building, but the idea of him finally leaving the cell made Hoseok’s chest bloom with excitement. He’d securely locked the quarantine room so that no one could accidentally stumble in before grabbing Taehyung’s hand and leading him cautiously through the halls. Thankfully there was no one out and about, so Hoseok relaxed his tense muscles and hurriedly lead them to his room in section B. His room is nothing but white and grey interior, roomy with all his belongings tucked away either into shelves or behind closet doors. There’s nothing exciting about it, but he feels dizzy watching Taehyung run his fingers along his desk and open his drawers curiously.Taehyung glances at him as he opens his closet and peeks in. “Simple,” he states with interest, pulling the corners of his lips down in mock amusement.Hoseok sits down on the edge of his bed, “I just needed an excuse to lay with you.”Taehyung crosses the room slowly until he’s standing in front of Hoseok. He takes a few steps forward and wraps his arms around Hoseok’s shoulders, wedging himself between strong thighs. Taehyung leans down and presses his forehead tenderly against Hoseok’s.“Give me one hundred and one excuses, and I still wouldn’t care if you gave me none so long as I get to lay with you,” Taehyung whispers before pushing Hoseok back against the mattress.Hoseok doesn’t have enough time to memorize the lines and curves of Taehyung’s body against his, but the way their knees knock against each other whenever Taehyung turns to face him or the way Taehyung hooks his feet around his boney ankles whenever they kiss is enough to make him feel lightheaded. It almost hurts how much he’d fallen for the Syloe, and he briefly wonders if the strongest love in the world hurt the most. Hoseok spends the rest of the night tracing I love you’s against Taehyung shoulder blades backwards because that was exactly how he’d came to love Taehyung. He hopes the latter doesn’t notice that he’d spilt himself against the sharp shoulder blades, but when Taehyung turns to press his face into the pillow beneath him, attempting to hide a smile, Hoseok figures he knows. And before Hoseok leaves the quarantine room that morning to switch with Jimin, Taehyung hugs him from behind tightly.“You shouldn’t be afraid that you’re capable of loving.”
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Đó là hai trong buổi sáng khi Hoseok cho thấy nó, một loại cảm giác kinh hãi chạy dọc sống lưng của mình như là những từ rời miệng trong không gian khép kín của các tế bào. Taehyung dường như được bắt off-guard chỉ nhiều như anh là với bản thân mình, nhưng có một tia sáng lóe lên trong mắt anh mà nói Hoseok ông muốn thắng anh ta. "Tôi muốn bạn nhìn thấy bên trong phòng của tôi," Hoseok lầm bầm ra khỏi suy nghĩ. Taehyung nhìn anh bối rối, ông nói, "Cái gì?" Hoseok quay sang nhìn Taehyung với đôi mắt kiên định. "Hãy đến xem phòng của tôi," anh lặp đi lặp lại, một nụ cười nhỏ ẩn trong góc của đôi môi của mình. "Namjoon và Seokjin đang ra trên một nhiệm vụ nhỏ tối nay. Và Jimin sẽ không ở đây cho đến năm tuổi. " Taehyung liếc mắt của mình và cố gắng giấu nụ cười của mình, "Oh? Và cho tôi biết, những gì sẽ xảy ra nếu chúng ta bị bắt? "Ông đến với người chơi với những sợi tóc che tai của Hoseok. Hoseok nắm chặt tay và giữ nó vào miệng của ông trìu mến. Ông nói, "Đó là một câu chuyện hoàn toàn khác nhau mà tôi sẽ không thể nói." Ông nhấn nụ cười của mình vào các đốt ngón tay của ngón tay của Taehyung, "Bạn sẽ làm theo tôi, phải không bạn? Đó chỉ là một vài hành lang xuống. " Số lượng tin tưởng Hoseok đã có với Taehyung đã hơn anh từng có trong mình, và ông nghĩ rằng nó là loại đẹp, để lại nó trong lòng bàn tay lạnh của bàn tay của người khác để xem nếu họ d nôi nó và xem nó phát triển hoặc nghiền nát nó ra từng mảnh. Ông không phải là chắc chắn những gì anh ấy đang làm bằng cách mời Taehyung ra khỏi tế bào, nhưng ông không muốn gì hơn để giữ Taehyung chống lại ông trong sự hạn chế của chiếc chăn, đặc biệt là kể từ khi họ đã hoàn thành buổi ăn trong ngày. Hắn muốn hiểu rõ cấu trúc giải phẫu của cơ thể Taehyung trong một cách tế bào sẽ không cho phép, làm thế nào đôi chân của ông cảm thấy gắn bó với cây nho giống như cách của ông gắn liền với bất cứ điều gì mình với hy vọng chạm vào mặt trời. Taehyung nghiêng về phía trước và thay thế bàn tay của mình với của mình môi, ép miệng của mình chống lại Hoseok trong một nụ hôn. Ông nói, "Dẫn đường." Trên đường đến phòng ký túc xá của mình, Hoseok đã cởi áo len của mình và kéo nó lên đầu Taehyung để mặc trên quần áo của mình với hy vọng rằng anh ấy sẽ hòa nhập với bất cứ ai mà cờ đi ngang qua. Đó là khó tại thời điểm này của đêm ở phía cuối của cánh Đông, nhưng ông không muốn mạo hiểm. Taehyung đã nhợt nhạt như bao giờ chống lại các bức tường màu trắng của tòa nhà, nhưng ý tưởng của ông cuối cùng rời khỏi tế bào làm ngực nở Hoseok với sự phấn khích. Anh muốn khóa chặt các phòng kiểm dịch để không ai có thể vô tình vấp ngã trong trước khi nắm lấy tay ​​Taehyung của và dẫn anh ta thận trọng thông qua các hội trường. Rất may không có ai ở ngoài, vì vậy Hoseok nới lỏng cơ bắp căng thẳng của mình và vội vàng dẫn họ đến phòng của ông trong phần B. phòng của ông là gì, nhưng bên trong màu trắng và màu xám, rộng rãi với tất cả đồ đạc của mình giấu đi hoặc vào kệ hoặc sau những cánh cửa tủ quần áo . Không có gì thú vị về nó, nhưng anh cảm thấy chóng mặt xem Taehyung chạy các ngón tay của mình dọc theo bàn và mở ngăn kéo của mình một cách tò mò. Taehyung liếc nhìn chồng như anh ấy mở tủ quần áo và liếc mình trong. "Đơn giản," ông nói với lãi suất, kéo các góc của đôi môi của mình xuống trong vui chơi giả. Hoseok ngồi xuống mép giường của mình, "Tôi chỉ cần một cái cớ để nằm với bạn." Taehyung đi qua căn phòng từ từ cho đến khi ông đang đứng trước mặt Hoseok. Ông mất một vài bước về phía trước và vòng tay quanh vai của Hoseok, làm treo mình giữa đùi mạnh mẽ. Taehyung cúi xuống và ép trán nhẹ nhàng chống Hoseok của. "Hãy cho tôi 101 lời bào chữa, và tôi vẫn sẽ không quan tâm nếu bạn đã cho tôi không quá lâu khi tôi nhận được để nằm với bạn," Taehyung thì thầm trước khi đẩy Hoseok lưng nệm. Hoseok không có đủ thời gian để ghi nhớ các đường dây và đường cong của cơ thể chống lại Taehyung của mình, nhưng cách gõ đầu gối của họ với nhau bất cứ khi nào Taehyung quay sang đối mặt với anh hoặc cách Taehyung móc chân của mình xung quanh mắt cá chân của mình bất cứ khi nào Boney họ Nụ hôn là đủ để làm cho anh ta cảm thấy đầu óc quay cuồng. Nó gần như đau bao nhiêu anh rơi cho Syloe, và ông nhanh chóng tự hỏi tình yêu mạnh nhất trên thế giới bị tổn thương nhiều nhất. Hoseok dành phần còn lại của đêm truy tìm tôi yêu bạn là chống lại Taehyung bả vai về phía sau bởi vì đó là chính xác làm thế nào ông muốn đến tình yêu Taehyung. Ông hy vọng sau này không thông báo rằng anh đã đổ mình vào bả vai sắc nét, nhưng khi Taehyung quay sang nhấn mặt vào gối bên dưới anh, cố gắng che giấu một nụ cười, Hoseok con số mà ông biết. Và trước khi Hoseok rời kiểm dịch phòng sáng đó để thay đổi với Jimin, Taehyung ôm anh từ phía sau thật chặt. "Bạn không nên sợ rằng bạn đang có khả năng yêu thương."









































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: