Let’s meet again, Yeo-wool-ah. By the time that I meet you again, I’ll dịch - Let’s meet again, Yeo-wool-ah. By the time that I meet you again, I’ll Việt làm thế nào để nói

Let’s meet again, Yeo-wool-ah. By t

Let’s meet again, Yeo-wool-ah. By the time that I meet you again, I’ll be the first to recognize you… At that time, I’ll be the first to love you. I’ll wait for as long as it takes, Yeo-Wool-ah.

I love you.
….

“My 5221st crescent moon that I meet alone. My 422 years spent without you, Yeo-wool-ah.”
……

Did he really spend it alone?

…..

From the window, Kang-chi stares at the crescent moon. Feeling nostalgic, Kang-chi closed his eyes.

He can’t take it anymore. 422 years has passed but Kang-chi still hasn’t accepted the fact that she’s gone. Maybe, he never will accept it.

He was about to break down but suddenly Yeo-wool’s arms wrapped around him in a back-hug.

“Yeo-wool-ah” He whispered as tears were coming from his closed eyes.

She wraps her arms around him, as she whispered. “Don’t cry, Kang-chi-ya. I don’t want to be a sad memory for you. I want to be a happy one. I want to be laughter to you, not tears. When you remember me, I want you to be happy. That is my third wish.”

He opened his eyes and looked back but she’s gone, once again he was left alone in his room.


You’re not just a happy memory, Yeo-wool-ah. You are my happiness.

……

The door flew open; a woman leaned on the wall as she knocked with her slender hands.
“Oi, Kang-chi”
“Sae-yeon-ah, what brings you here?” He smiled.
“Nothing. I just feel like visiting my old friend.”
“But, you’re older than me!”
She rolled her eyes. “Oh shut-up Kang-chi! I know I’m old, stop rubbing it!”
She sat down on the sofa and Kang-chi continued to stare at the window once more. They stayed just like that for what seemed like 10 minutes.

“Sae-yeon-ah?”
“Hmmm?”
“What are you doing?”
“What do you think I’m doing? Sitting down, obviously!”

“No. Really, what are you doing here?”
“Shouldn’t I be the one asking that question Kangchi?” She smiled. “ What are you doing here?”
Kang-chi looked away from the window as he faced towards her direction. “What do you mean by that?”
“Is that even a question? Obviously, you do know what I mean”.
He looked back on the window and let out a heavy sigh. 422 years. He’d been waiting for 422 years, uncertain on when he will meet her again. Uncertain if she will come back. Uncertain on whether he should continue to wait. Is he tired already? Perhaps. After all, at some point, one gets tired for the unknown. One gets tired for waiting, living in pain like this.

Sae-Yeon silently stood up, as if she was about to walk away, however she turned back and looked at him.
“It hurts isn’t it? A day without the person you love? What more if it’s like what, 400 years?” She sighed. “But what can we do, Kang-chi-ah? No matter how much painful it is. No matter how much we get tired. Our hearts, they just don’t want to let go. It just doesn’t want to give up.”

Sae-yeon looked down, biting her lip as she exerts an effort not to cry. Kang-chi looked at Sae-yeon, of all the friends he had, she was the only one who could understand him – his pain. It was because both of them experienced the same agony – the agony of seeing the people they love leave them unexpectedly and the agony of waiting with uncertainty.

“Yaah Sae-yeon-ah! You’re being dramatic again!”
“Oh am I?” She let out a laugh, as she begins to regain her composure. “Well it’s your fault! You’re forcing me to take out my depressing side!”She then walks towards the door.
“Oi where are you going?”
“I feel like going for a walk and a drink. Why? You want to come?”
“Aish you’re the only divine creature who drinks”
“FYI. I’m the only divine creature you know! Well, trust me, I’ve met others and seen them drink, my alcohol tolerance is nothing compared to them! Just go for a ride or something, will you? The night is so beautiful to be spent here! ” Kang-chi watched as she shut the door behind him.
He smiled and once again stared at the crescent moon through the window. Sae-yeon is right. No matter what, my heart just can’t give up. It doesn’t want to.
……..

Yeo-wool sat on the chair. She let out a sigh as she sees a huge stack of paperwork on her desk. Of all the work there is in headquarters, paperwork is what she hated doing the most. She didn’t become an agent just to do the paperwork. She is not trained for that.

Suddenly, her cell phone rang.
“Hello?”
“Yeo-wool-assi , it’s me. Teacher Yeo-joo. I – I need your help”
“Oh? It’s been a while! How are things going? Is there anything I can do for you, teacher?”
“I’m scared! You see, there’s a gang that keeps on following me. Yeo-wool-ah!”
“Where are you?”
“Near the 100 Year Suites”
“I’ll be right there! Please, stay calm and don’t go anywhere!”
Yeo-wool quickly put on her coat as she scurried towards the street.
…..
Yeo-wool ran and ran, as she was on such a rush she unknowingly bumped into a woman, and the documents she’s holding were scattered on the floor.
“Oh my god. I’m so sorry!” Yeo-wool panting, crouched down as she helps on picking up the papers. She handed the papers she managed to gather, however she crossed to a familiar face.
“Sae-yeon-ah!”
“Oh, Yeo-wool-ah! It’s you! You’re such in a rush. Go ahead, I’ll fix this.” She smiled with her soft curls dancing along with the gentle breeze.
“You sure?”
“Positive, but hey you owe me a drink for this” Sae-yeon winked, as Yeo-wool began to keep running again. She called back. “Thank you, Sae-yeon-ah! Remind me about it!”
Is she heading towards the suites? Hopefully she is. It’s about time that they meet again. Kang-chi waited for you long enough.
……
The stoplight went red. Kang-chi stared at his cell phone and suddenly he caught a glimpse of her running as she crosses the street. He gaped, as he tries to continue to watch the woman running. Is that her?
…….

“You there, put your hands in the air! Now!”
“YAAA”
Kang-chi was about to run when suddenly a stern but familiar voice once again shouted.
“I said don’t move!”
That voice. Could it be, her? No. Don’t give me false hope again.
“Look here it seems like there is a misunderstanding”
“Put your hands in the air!”
Kang-chi let out a frustrated sigh. He puts his hands in the air as he turned around and faces her.
“I said it was just a misunderstand –.”
His statement was stopped into mid-air, as the shadowed figure of the woman comes closer. At first the boots were only visible, and then her slacks, then her slender fingers firmly holding the gun and finally a familiar, radiant face shone under the moonlight. Kang-chi’s eyes widened.
“Don’t move.”
“Yeo-wool-ah.” His tone was soft, tender with a hint of pain and longing.
Yes, it’s her. It’s her. It’s definitely Yeo-wool-ah.
She lowered her gun. Her chest begins to tighten. Her heart begins to beat fast, as she feels this bittersweet pain.
“How. How did you know my name? Do… Do you know me?”
Who are you? The way you same my name… That tone… That voice… I could’ve sworn I’ve heard it before.

Feeling overwhelmed, tears started to shed from Kang-chi’s eyes, however he still managed to force himself a smile.
“Perhaps…” He smiled. “I’m not sure… It feels like I know you, and yet it feels like I don’t.”
With those words, Yeo-wool finds herself walking closer and closer towards Kang-chi, and the next thing they knew they’re just a few inches apart. As she stared at Kang-chi’s eyes, her expression begins to soften.

Behind all this reunion, the crescent moon glows from the dark sky and from below, stood the ever so beautiful peach blossom tree – it seems like as if they’re watching them.

……

I was inside the penthouse, sitting on the chaise lounge as I enjoy my cup of tea. Suddenly, a gust of wind came out of nowhere, which gently touched my face with gentleness and warmth.

“Could it be? Is. Is it time already?” I wondered.

I quickly stood up and ran towards the balcony. I face towards the sky and saw the glow of the crescent moon from the sky, however something is different. I shifted my gaze and from a distance, I saw them. I saw everything.

The peach blossom tree blooming with enchanting, enigmatic beauty, as it resonates an indescribable, heartwarming kind of vibe. There you could see Kang-chi and Yeo-wool staring at each other, reunited after 422 years.

My eyes sparkled with happiness. A smile was formed in my lips.

It has started. Once again, their story begins to unfold.

…..



Yeo-wool walked towards Kang-chi. She stared into his eyes as her heart starts fluttering inside. Those eyes, it shows pure sincerity but why should I trust him?
*click*
Kang-chi gaped at his hands and stared at Yeo-wool, completely shocked. Did she just handcuff him?
“Sir, I know that life is hard, but really, you should know how to get a grip of yourself.”
Kang-chi laughed. Yeo-wool-ah is still humorous as ever.
Annoyed, Yeo-wool was about to retort but apparently, she finds herself to be blushing in a pink shade.
“But, I didn’t do anything wrong. I didn’t steal anything! I’m not a thief!”
“Just explain yourself in the police station!”
“But – OUCH! STOP IT Yeo-wool-ah! STOP IT!”
She twisted Kang-chi’s arm and whispered on his ears. “You, whatever your name is better shut up! As you can see I’m not much in a good mood, so shut up and come with me or I swear to god I’ll break your arms off!”
Kang-chi is stunned. He smiled. He can’t believe it. She’s still the same, tough but radiant Yeo-wool he met 422 years ago
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Hãy đáp ứng một lần nữa, Yeo-len-ah. Bởi thời gian mà tôi gặp bạn một lần nữa, tôi sẽ là người đầu tiên nhận ra bạn... Tại thời điểm đó, tôi sẽ là người đầu tiên tình yêu bạn. Tôi sẽ chờ đợi cho tới chừng nào cần, Yeo-len-ah.Anh yêu em. …."Của tôi 5221st crescent moon tôi đáp ứng một mình. Năm 422 của tôi chi tiêu mà không có bạn, Yeo-len-ah."……Đã làm ông thực sự chi tiêu nó một mình?…..Từ cửa sổ, Kang-chi nhìn mặt trăng lưỡi liềm. Cảm giác hoài cổ, Kang-chí nhắm mắt.Ông không thể chịu nổi nữa. 422 năm đã trôi qua nhưng Kang-chí vẫn chưa chấp nhận một thực tế là cô ấy đi rồi. Có lẽ, ông không bao giờ sẽ chấp nhận nó. Ông đã là về để phá vỡ nhưng đột nhiên cánh tay Yeo-len bọc xung quanh anh ta trong một cái ôm trở lại."Yeo-len-ah" ông thì thầm là nước mắt đã đến từ đôi mắt khép kín.Cô kết thúc tốt đẹp cánh tay của mình xung quanh anh ta, như cô thì thầm. "Don't cry, Kang-chí ya. Tôi không muốn là một bộ nhớ buồn cho bạn. Tôi muốn là một hạnh phúc. Tôi muốn là cười với bạn, không nước mắt. Khi bạn nhớ tôi, tôi muốn bạn được hạnh phúc. Đó là mong muốn thứ ba của tôi."Ông mở mắt của mình và nhìn lại nhưng cô đã đi, một lần nữa ông đã để lại một mình tại phòng của mình. Anh không phải là chỉ một hạnh phúc bộ nhớ, Yeo-len-ah. Bạn đang hạnh phúc của tôi.……Cửa bay mở; một người phụ nữ cúi trên tường như cô rời với hai bàn tay mảnh mai. "Ôi, Kang-chí" "Sae-yeon-ah, những gì mang đến cho bạn ở đây?" Ông cười. "Không có gì. Tôi chỉ cảm thấy như đến thăm người bạn cũ của tôi.""Nhưng, bạn đang lớn tuổi hơn tôi!"Cô cán đôi mắt của cô. "Oh im mặc Kang-chi! Tôi biết tôi là cũ, ngừng cọ xát nó! "Cô ngồi trên ghế sofa và Kang-chí tiếp tục nhìn chằm chằm vào cửa sổ một lần nữa. Họ vẫn chỉ như thế cho những gì có vẻ như 10 phút. "Sae-yeon-ah?" "Hmmm?" "Bạn đang làm gì?""Bạn nghĩ tôi đang làm gì? Ngồi xuống, rõ ràng!" "Số Thực sự, bạn làm gì ở đây?" "Tôi không nên là một trong những yêu cầu câu hỏi Kangchi?" Cô cười. "Bạn đang làm gì ở đây?" Kang-chi nhìn ra khỏi cửa sổ khi ông phải đối mặt với hướng của mình. "Những gì làm bạn có nghĩa là bởi đó?""Đây là ngay cả một câu hỏi? Rõ ràng, bạn biết những gì tôi có nghĩa là". Ông nhìn lại trên cửa sổ và để cho ra một sigh nặng. năm 422. Ông đã chờ đợi cho năm 422, không chắc chắn ngày khi ông sẽ gặp cô ấy một lần nữa. Không chắc chắn nếu cô ấy sẽ trở lại. Không chắc chắn ngày cho dù ông nên tiếp tục chờ đợi. Ông mệt mỏi đã? Có lẽ. Sau khi tất cả, tại một số điểm, một được mệt mỏi cho con người chưa biết. Một được mệt mỏi để chờ đợi, sống trong đau đớn như thế này.Sae-Yeon âm thầm đứng dậy, như thể nó đã là về để đi bộ, Tuy nhiên cô ấy quay lại và nhìn vào anh ta. "Nó làm tổn thương không phải là nó? Một ngày mà không có người bạn tình yêu? Những gì nhiều hơn nếu nó là giống như những gì, 400 năm?" Cô thở dài. "Nhưng những gì có thể chúng ta làm, Kang-chí-ah? Không có vấn đề bao nhiêu đau đớn đấy. Không có vấn đề bao nhiêu, chúng tôi cảm thấy mệt mỏi. Trái tim của chúng tôi, họ chỉ không muốn để cho đi. Nó chỉ không muốn bỏ." Sae-yeon nhìn xuống, cắn môi của cô như cô tạo nên một nỗ lực không để khóc. Kang-chi nhìn Sae-yeon, tất cả các bạn có, cô ấy là người duy nhất có thể hiểu anh ta-cơn đau của mình. Đó là bởi vì cả hai người trong số họ có kinh nghiệm cùng một đau đớn-những đau đớn của nhìn thấy những người họ yêu thương để lại cho họ bất ngờ và đau đớn của chờ đợi với sự không chắc chắn."Yaah Sae-yeon-ah! Bạn đang bị ấn tượng một lần nữa!""Oh tôi?" Cô cho ra một cười, khi cô bắt đầu lấy lại giư bình tỉnh của cô. "Vâng nó là lỗi của bạn! Bạn đang buộc tôi phải ra mặt thất vọng của tôi!"Bà sau đó đi về phía cửa. "Oi đi đâu?" "Tôi cảm thấy giống như đi bộ và đồ uống. Tại sao? Bạn muốn đi không?""Aish bạn là sinh vật thiêng liêng chỉ uống""FYI. Tôi là sinh vật thần thánh chỉ bạn biết! Vâng, tin tưởng tôi, tôi đã gặp những người khác và nhìn thấy họ uống, khoan dung rượu của tôi là không có gì so với họ! Chỉ cần đi cho một chuyến đi hoặc một cái gì đó, bạn sẽ? Ban đêm là rất đẹp để được chi tiêu ở đây! "Kang-chí theo dõi như cô đóng cửa phía sau anh ta. Ông cười và một lần nữa stared lúc mặt trăng lưỡi liềm qua cửa sổ. Sae-yeon là đúng. Không có vấn đề gì, trái tim của tôi chỉ không thể từ bỏ. Nó không muốn. ……..Yeo-len ngồi trên ghế. Cô cho ra một sigh như cô nhìn thấy một ngăn xếp lớn của thủ tục giấy tờ trên bàn làm việc của cô. Tất cả các công việc ở tổng hành dinh, thị trấn này có thủ tục giấy tờ là những gì bà ta ghét làm nhất. Cô đã không trở thành một đại lý chỉ để làm thủ tục giấy tờ. Cô không được đào tạo cho điều đó.Đột nhiên, điện thoại di động của cô rang. "Hello?" "Yeo-len-assi, đó là tôi. Giáo viên Yeo-joo. I-tôi cần giúp đỡ của bạn ""Oh? Cũng lâu rồi! Mọi thứ sẽ như thế nào? Là có bất cứ điều gì tôi có thể làm cho bạn, giáo viên? " "Tôi là sợ hãi! Bạn thấy, có là một băng đảng mà giữ trên theo dõi tôi. Yeo-len-ah!""Where are bạn?""Gần 100 năm Suites""I be thôi! Xin vui lòng, Giữ bình tĩnh và không đi bất cứ nơi nào!" Yeo-len nhanh chóng đặt trên áo của cô như cô scurried hướng tới đường phố.…..Yeo-len chạy và chạy, như cô đã trên một cơn sốt cô không biết bumped vào một người phụ nữ, và các tài liệu cô đang nắm giữ được rải rác trên sàn nhà."Oh thần của tôi. Anh xin lỗi!" Yeo-len thở hổn hển, cúi vì nó giúp chọn lên các giấy tờ. Cô đã trao giấy tờ cô quản lý để thu thập, Tuy nhiên cô vượt qua để một khuôn mặt quen thuộc."Sae-yeon-ah!" "Oh, Yeo-len-ah! Nó là bạn! Bạn đang như vậy trong một cơn sốt. Đi đi, tôi sẽ sửa lỗi này." Cô cười với cô lọn tóc mềm khiêu vũ cùng với gió nhẹ nhàng."Cô chắc chứ?""Tích cực, nhưng hey bạn nợ tôi một thức uống cho điều này" Sae-yeon winked, như Yeo-len đã bắt đầu để tiếp tục chạy một lần nữa. Cô gọi trở lại. "Cảm ơn bạn, Sae-yeon-ah! Nhắc tôi về nó!"Cô nhóm hướng tới các phòng Suite? Hy vọng cô ấy. It's about time rằng họ đáp ứng một lần nữa. Kang-chí chờ cho bạn đủ lâu.……Stoplight đã đi màu đỏ. Kang-chí stared vào điện thoại di động của mình và đột nhiên ông bắt nhoáng thấy của hoạt động của cô khi cô đi qua đường. Ông gaped, khi ông cố gắng để tiếp tục để xem người phụ nữ chạy. Là cô ấy? ……."Bạn có, đặt bàn tay của bạn trong không khí! Now!" "YAAA" Kang-chi đã là về để chạy khi đột nhiên một giọng nói quen thuộc nhưng nghiêm khắc hét lên một lần nữa. "Tôi đã nói không nhúc nhích!" Giọng nói đó. Nó có thể là, cô ấy? Không. Không cung cấp cho tôi hy vọng sai lầm một lần nữa. "Nhìn ở đây nó có vẻ như có một sự hiểu lầm" "Đặt bàn tay của bạn trong không khí!" Kang-chí để cho ra một sigh thất vọng. Ông đặt bàn tay của mình trong không khí như ông quay lại và phải đối mặt với cô ấy. "Tôi đã nói nó đã là chỉ một nhầm –." Tuyên bố của ông đã dừng vào giữa không khí, như con số shadowed của người phụ nữ đến gần hơn. Ban đầu khởi động đã chỉ có thể nhìn thấy, và sau đó slacks của cô, sau đó cô ngón tay thanh mảnh vững chắc giữ súng và cuối cùng là một khuôn mặt quen thuộc, rạng rỡ chiếu dưới ánh trăng. Kang-chí mắt mở rộng. "Không di chuyển." "Yeo-len-ah." Giai điệu của ông đã được mềm mại, đấu thầu với một chút đau và Khao.Vâng, đó là cô ấy. Đó là cô ấy. Nó là chắc chắn Yeo-len-ah. Cô hạ thấp súng của mình. Ngực của cô bắt đầu thắt chặt. Trái tim của cô bắt đầu để đánh bại nhanh, vì cô cảm thấy đau buồn vui lẫn lộn này. "Cách. Làm thế nào bạn có biết tên tôi? Làm... Cô có biết tôi?" Bạn là ai? Cách bạn cùng tên của tôi... Giai điệu đó... Giọng nói đó... Tôi có thể đã tuyên thệ tôi đã nghe nó trước. Cảm thấy bị choáng ngợp, nước mắt bắt đầu để đổ ra từ Kang-chí mắt, Tuy nhiên ông vẫn quản lý để ép buộc mình một nụ cười. "Có lẽ..." Ông cười. "Tôi không chắc chắn... Nó cảm thấy như tôi biết bạn, và chưa nó cảm thấy như tôi không."Với những từ đó, Yeo-len tìm thấy mình đi bộ gần hơn và gần gũi hơn đối với Kang-chi, và sau đó họ biết họ đang chỉ là một vài inch ngoài. Như cô stared lúc Kang-chí mắt, biểu hiện của cô bắt đầu để làm mềm. Đằng sau tất cả các đảo reunion này, Mặt Trăng lưỡi liềm glows từ bầu trời tối và từ phía dưới, đứng cây bao giờ nên đẹp peach blossom-nó có vẻ như là nếu họ đang theo dõi chúng. ……Tôi là bên trong penthouse, ngồi trên ghế salon như tôi thích của tôi tách trà. Đột nhiên, một cơn gió mạnh của gió đến ra khỏi hư không, mà nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của tôi với hiền và ấm áp."Có thể nó? Là. Là nó thời gian rồi?" Tôi tự hỏi.Tôi nhanh chóng đứng dậy và chạy về phía ban công. Tôi phải đối mặt về phía bầu trời và thấy ánh sáng của Mặt Trăng lưỡi liềm từ bầu trời, Tuy nhiên, một cái gì đó là khác nhau. Tôi chuyển chiêm ngưỡng của tôi và từ một khoảng cách, tôi thấy chúng. Tôi thấy tất cả mọi thứ.Cây hoa đào nở với vẻ đẹp mê hoặc, bí ẩn, như nó vang một loại không thể miêu tả, heartwarming của vibe. Ở đó bạn có thể thấy Kang-chi và Yeo-len nhìn chằm chằm vào nhau, quy tụ sau năm 422.Đôi mắt của tôi sparkled với hạnh phúc. Một nụ cười được thành lập trong môi của tôi.Nó đã bắt đầu. Một lần nữa, câu chuyện của họ bắt đầu mở ra.….. Yeo-len đi theo hướng Kang-chi. Cô stared vào đôi mắt của ông khi trái tim của cô bắt đầu rung cánh bên trong. Những con mắt đó, nó cho thấy tinh khiết chân thành, nhưng tại sao tôi phải tin anh ta? bấm *Kang-chi gaped lúc bàn tay của mình và stared lúc Yeo-len, hoàn toàn bị sốc. Cô đã chỉ handcuff anh ta? "Thưa ngài, tôi biết rằng cuộc sống là khó khăn, nhưng thực sự, bạn nên biết làm thế nào để có được một va li của chính mình." Kang-chí cười. Yeo-len-ah là vẫn hài hước như bao giờ hết. Khó chịu, Yeo-len đã là về để vặn lại nhưng rõ ràng, cô thấy mình đỏ mặt trong một bóng hồng. "Nhưng tôi đã không làm bất cứ điều gì sai trái. Tôi không cướp đi bất cứ điều gì! Tôi không phải một tên trộm!""Chỉ cần giải thích cho mình ở đồn cảnh sát!""Nhưng -OUCH! Ngăn chặn nó Yeo-len-ah! DỪNG NÓ!" Cô xoắn Kang-chí cánh tay và thì thầm vào tai của mình. "Bạn, bất cứ điều gì tên của bạn tốt hơn shut up! Như bạn có thể nhìn thấy tôi là không nhiều trong một tâm trạng tốt, vì vậy im đi và đến với tôi hoặc tôi thề có Chúa tôi sẽ phá vỡ cánh tay của bạn!" Kang-chí choáng váng. Ông cười. Ông không thể tin. Cô vẫn là cùng, khó khăn nhưng rạng rỡ Yeo-len ông gặp 422 năm trước
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Hãy gặp lại nhau, Yeo-len-ah. Vào thời điểm đó tôi gặp lại anh, tôi sẽ là người đầu tiên nhận ra bạn ... Lúc đó, tôi sẽ là người đầu tiên để yêu em. Tôi sẽ chờ đợi cho đến khi nó mất, Yeo-len-ah. Em yêu anh. .... "trăng lưỡi liềm 5221 của tôi rằng tôi gặp một mình. 422 năm của tôi dành mà không có bạn, Yeo-len-ah. " ...... Anh ấy thực sự chi tiêu nó một mình? ... .. Từ cửa sổ, Kang-chi nhìn chằm chằm vào mặt trăng lưỡi liềm. Cảm giác hoài cổ, Kang-chi nhắm mắt lại. Anh ta không thể chịu đựng được nữa. 422 năm đã trôi qua nhưng Kang-chi vẫn chưa chấp nhận sự thật rằng cô ấy đi. Có lẽ, anh sẽ không bao giờ chấp nhận nó. Ông đã được về để phá vỡ nhưng cánh tay đột nhiên Yeo-len quấn quanh mình trong một back-ôm. "Yeo-len-ah" Anh thì thầm như nước mắt đã đến từ đôi mắt khép kín của mình. Cô kết thúc tốt đẹp của mình vòng tay quanh anh ta, như cô thì thầm. "Đừng khóc, Kang-chi-ya. Tôi không muốn có một bộ nhớ buồn cho bạn. Tôi muốn trở thành một người hạnh phúc. Tôi muốn được cười với bạn, không nước mắt. Khi bạn nhớ đến tôi, tôi muốn bạn được hạnh phúc. Đó là ước nguyện thứ ba của tôi. " Anh mở mắt ra và nhìn lại nhưng cô ta biến mất, một lần nữa ông còn lại một mình trong phòng của mình. Bạn không phải chỉ là một kỷ niệm đẹp, Yeo-len-ah. Bạn đang hạnh phúc của tôi. ...... Cánh cửa mở; một người phụ nữ ấy dựa vào tường khi cô gõ tay mảnh mai của cô. "Oi, Kang-chi" "Sae-yeon-ah, những gì mang đến cho các bạn ở đây?" Anh mỉm cười. "Không có gì. Tôi chỉ cảm thấy như thăm một người bạn cũ của tôi. " "Nhưng, bạn lớn tuổi hơn tôi!" Cô trợn mắt. "Oh đóng-up Kang-chi! Tôi biết tôi đã già, ngừng chà xát nó! " Cô ngồi xuống ghế sofa và Kang-chi tiếp tục nhìn chằm chằm vào cửa sổ một lần nữa. Họ ở lại chỉ như thế cho những gì có vẻ như 10 phút. "Sae-yeon-ah?" "Hmmm?" "Anh đang làm gì?" "Những gì bạn nghĩ mình đang làm? Ngồi xuống, rõ ràng! " "Không. Thực sự, đang làm gì ở đây? " "Không nên tôi là người đã đặt câu hỏi Kangchi?" Cô mỉm cười. "Anh đang làm gì ở đây?" Kang-chi nhìn ra khỏi cửa sổ như ông phải đối mặt theo hướng cô. "Ý anh là gì vậy?" "Có phải đó là ngay cả một câu hỏi? Rõ ràng, bạn biết những gì tôi có ý nghĩa ". Anh nhìn lại trên cửa sổ và bật ra một tiếng thở dài nặng nề. 422 năm. Anh đã chờ đợi 422 năm, không chắc chắn về khi anh sẽ gặp cô ấy một lần nữa. Không chắc chắn nếu cô ấy sẽ trở lại. Không chắc chắn về việc liệu ông nên tiếp tục chờ đợi. Có phải anh ấy mệt mỏi chưa? Có lẽ. Sau khi tất cả, tại một số điểm, một được mệt mỏi cho biết. Một đuối cho chờ đợi, sống trong đau đớn như thế này. Sae-Yeon lặng lẽ đứng lên, như thể cô đã được về để đi bộ, tuy nhiên cô ấy quay lại và nhìn anh. "Nó đau khổ phải không? Một ngày không có người bạn yêu? Hơn thế nữa, nếu nó giống như những gì, 400 năm? "Cô thở dài. "Nhưng những gì chúng tôi có thể làm, Kang-chi-ah? Không có vấn đề bao nhiêu đau đớn đó là. Không có vấn đề bao nhiêu chúng tôi cảm thấy mệt mỏi. Trái tim của chúng tôi, họ chỉ không muốn cho đi. Nó chỉ không muốn bỏ cuộc. " Sae-yeon nhìn xuống, cắn môi cô khi cô gây sức nỗ lực để không khóc. Kang-chi nhìn Sae-yeon, của tất cả các bạn bè của anh đã có, cô ấy là người duy nhất có thể hiểu được anh - nỗi đau của mình. Đó là bởi vì cả hai đều trải qua những đau đớn như nhau - đau đớn khi nhìn thấy những người họ yêu thương để lại cho họ bất ngờ và đau đớn chờ đợi với sự không chắc chắn. "Yaah Sae-yeon-ah! Bạn đang là kịch tính một lần nữa! " "Oh Tôi là ai?" Cô bật ra một tiếng cười, khi cô bắt đầu lấy lại bình tĩnh. "Vâng đó là lỗi của bạn! Bạn đang buộc tôi phải đưa ra phía buồn của tôi! "Sau đó, cô đi về phía cửa. "Oi em đi đâu?" "Tôi cảm thấy thích đi dạo và uống nước. Tại sao? Bạn muốn đi không? " "Aish bạn là sinh vật thần thánh chỉ người uống" "FYI. Tôi là sinh vật thiêng liêng duy nhất bạn biết! Vâng, tôi tin tưởng, tôi đã gặp những người khác và thấy họ uống nước, khả năng chịu rượu của tôi là không có gì so với họ! Chỉ cần đi cho một chuyến đi hoặc một cái gì đó, bạn sẽ? Đêm như vậy là đẹp được dành ở đây! "Kang-chi xem khi cô đóng cửa lại. Anh mỉm cười và lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào mặt trăng lưỡi liềm qua cửa sổ. Sae-yeon là đúng. Không có vấn đề gì, trái tim tôi chỉ không thể bỏ cuộc. Nó không muốn. ...... .. Yeo-len ngồi trên ghế. Cô thở dài khi cô nhìn thấy một đống lớn các giấy tờ trên bàn làm việc của mình. Trong tất cả những công việc đó là tại các trụ sở, thủ tục giấy tờ là những gì cô ấy ghét làm nhất. Cô đã không trở thành một đại lý chỉ để làm thủ tục giấy tờ. Cô ấy không được đào tạo cho điều đó. Đột nhiên, điện thoại di động của cô reo lên. "Xin chào?" "Yeo-len-Assi, đó là tôi. Giáo viên Yeo-joo. I - Tôi cần sự giúp đỡ của bạn " "Oh? Nó được một lúc! Làm thế nào là điều đang xảy ra? Có bất cứ điều gì tôi có thể làm cho bạn, giáo viên không? " "Tôi sợ lắm! Bạn thấy đấy, có một băng đảng mà giữ về sau tôi. Yeo-len-ah! " "Em đang ở đâu?" "Gần 100 năm Suites" "Tôi sẽ đến ngay đây! Xin vui lòng, hãy bình tĩnh và đừng đi đâu cả! " Yeo-len nhanh chóng đưa vào áo của cô, cô scurried về phía đường phố. ... .. Yeo-len chạy và chạy, khi cô đang trên một cao điểm như cô vô tình va vào một người phụ nữ , và các tài liệu cô đang cầm nằm rải rác trên sàn nhà. "Oh my god. Tôi rất xin lỗi! "Yeo-len thở hổn hển, cúi xuống khi cô giúp đỡ về chọn lên các giấy tờ. Cô đưa giấy tờ cô quản lý để tập hợp, tuy nhiên cô vượt qua một khuôn mặt quen thuộc. "Sae-yeon-ah!" "Oh, Yeo-len-ah! Đó là bạn! Bạn đang như trong một cơn sốt. Đi trước, tôi sẽ sửa lỗi này. "Cô mỉm cười với những lọn tóc mềm mại của cô nhảy múa cùng với những làn gió nhẹ nhàng. "Bạn có chắc chắn?" "Positive, nhưng hey bạn nợ tôi một thức uống cho điều này" Sae-yeon nháy mắt, như Yeo-len bắt đầu tiếp tục chạy lại. Cô gọi lại. "Cảm ơn bạn, Sae-yeon-ah! Nhắc nhở tôi về điều đó! " Có phải cô ấy đi về phía dãy phòng? Hy vọng rằng cô ấy là. Đó là khoảng thời gian mà họ gặp lại nhau. Kang-chi chờ đợi cho bạn đủ dài. ...... Các đèn đỏ đỏ mặt. Kang-chi nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình và đột nhiên anh ta thoáng thấy chạy khi cô đi qua đường phố. Ông há hốc miệng, khi ông cố gắng để tiếp tục theo dõi những người phụ nữ đang chạy. Là cô? ....... "Anh kia, đặt bàn tay của bạn trong không khí! Bây giờ! " "Yaaa" Kang-chi đã được về để chạy thì đột nhiên một cách nghiêm khắc nhưng giọng nói quen thuộc một lần nữa hét lên. "Tôi nói không đi!" Giọng nói đó. Nó có thể được, cô ấy không? Số Đừng đưa cho tôi hi vọng sai lầm một lần nữa. "Nhìn đây nó có vẻ như là một sự hiểu lầm" "Đặt tay của bạn trong không khí!" Kang-chi buông ra một tiếng thở dài thất vọng. Ông đặt bàn tay của mình trong không khí khi ông quay lại và đối mặt với cô. "Tôi nói đó chỉ là một hiểu lầm -." Tuyên bố của ông đã được ngừng lại vào giữa không trung, như các con số che phủ của người phụ nữ đến gần hơn. Lúc đầu khởi động chỉ có thể nhìn thấy, và sau đó bộ quần áo của mình, rồi những ngón tay mảnh mai của cô kiên quyết giữ súng và cuối cùng là một, khuôn mặt rạng rỡ quen thuộc ánh lên dưới ánh trăng. Đôi mắt Kang-chi mở to. "Đừng cử động." "Yeo-len-ah." Giọng ông ta thật mềm mại, dịu dàng với một chút đau đớn và khao khát. Vâng, đó là cô ấy. Đó là cô ấy. Đó chắc chắn là Yeo-len-ah. Cô hạ súng của mình. Ngực của cô bắt đầu thắt chặt. Trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, vì cô cảm thấy đau buồn lẫn lộn này. "Làm thế nào. Làm thế nào bạn biết tên tôi? Đừng ... Bạn có biết tôi không? " Bạn là ai? Cách bạn cùng tên của tôi ... giai điệu đó ... giọng nói đó ... Tôi có thể đã tuyên thệ nhậm chức, tôi đã nghe nó trước. Cảm giác choáng ngợp, nước mắt bắt đầu rơi từ đôi mắt Kang-chi, tuy nhiên ông vẫn quản lý để buộc mình một nụ cười. "Có lẽ ... "Anh mỉm cười. "Tôi không chắc chắn ... Nó cảm thấy như tôi biết bạn, nhưng nó cảm thấy như tôi không." Với những lời đó, Yeo-len thấy mình đi bộ gần hơn và gần hơn về phía Kang-chi, và điều tiếp theo mà họ biết họ đang chỉ là một vài inch. . Khi cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt Kang-chi, biểu hiện của cô bắt đầu để làm mềm Đằng sau tất cả cuộc hội ngộ này, mặt trăng lưỡi liềm tỏa sáng từ bầu trời đêm và từ dưới lên, đứng cây hoa đào đã bao giờ đẹp như vậy - nó có vẻ như là nếu họ đang xem chúng. ...... Tôi đang ở bên trong căn hộ penthouse, ngồi trên ghế dài như tôi thưởng thức tách trà của tôi. Đột nhiên, một cơn gió mạnh đã ra khỏi hư, mà nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của tôi với sự dịu dàng và ấm áp. "Nó có thể được? Là. Đó là thời gian đã? "Tôi tự hỏi. Tôi nhanh chóng đứng dậy và chạy về phía ban công. Tôi phải đối mặt về phía bầu trời và nhìn thấy ánh sáng của mặt trăng lưỡi liềm từ bầu trời, tuy nhiên có điều gì đó khác nhau. Tôi chuyển ánh mắt của tôi và từ một khoảng cách, tôi thấy chúng. Tôi đã nhìn thấy tất cả mọi thứ. Những cây hoa đào nở với mê hoặc, vẻ đẹp bí ẩn, vì nó tạo ra tiếng vang một không thể tả, loại ấm áp của sự rung cảm. Ở đó bạn có thể nhìn thấy Kang-chi và Yeo-len nhìn chằm chằm vào nhau, đoàn tụ sau 422 năm. Mắt tôi lấp lánh hạnh phúc. Một nụ cười đã được hình thành trong môi tôi. Nó đã bắt đầu. Một lần nữa, câu chuyện của họ bắt đầu mở ra. ... .. Yeo-len đi về phía Kang-chi. Cô nhìn chằm chằm vào mắt của ông như trái tim cô bắt đầu rung bên trong. Đôi mắt ấy, nó cho thấy sự chân thành thuần khiết nhưng tại sao tôi phải tin tưởng anh ta? * click * Kang-chi há hốc mồm nhìn bàn tay của mình và nhìn chằm chằm vào Yeo-len, hoàn toàn bị sốc. Cô ấy chỉ còng tay anh ta? "Thưa ông, tôi biết rằng cuộc sống là khó khăn, nhưng thực sự, bạn nên biết làm thế nào để có được một va li của mình." Kang-chi cười. Yeo-len-ah vẫn còn hài hước hơn bao giờ hết. Bực mình, Yeo-len đã được về để vặn lại nhưng rõ ràng, cô thấy mình bị đỏ mặt trong một bóng hồng. "Nhưng, tôi đã không làm điều gì sai trái. Tôi không đánh cắp bất cứ điều gì! Tôi không phải là một tên trộm "! "Chỉ cần giải thích cho mình tại đồn công an!" "Nhưng - OUCH! DỪNG IT Yeo-len-ah! Dừng lại! " Cô xoắn cánh tay Kang-chi và thì thầm vào tai anh. "Bạn, bất cứ tên của bạn được tốt hơn im lặng! Như bạn có thể thấy tôi là không nhiều trong một tâm trạng tốt, nên im lặng và đi với tôi hay tôi thề với thần tôi sẽ bẻ gãy cánh tay của bạn đi! " Kang-chi là choáng váng. Anh mỉm cười. Ông không thể tin được. Cô vẫn là như nhau, khó khăn nhưng rạng rỡ Yeo-len, ông đã gặp 422 năm trước







































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: