He's so jealous he's insane.

He's so jealous he's insane." Think

He's so jealous he's insane." Thinking of Roger made her feel sick, and she pressed her hand to her stomach. "He's truly insane. He probably went wild when I moved in with you. The first couple of phone calls, he didn't say anything at all. Maybe he had just been calling to see if I answered the phone at your house. He couldn't stand for me to even talk to any other man, and when he found out that you and I--" She broke off, a fine sheen of perspiration on her face.

Gently John pulled her to him, pressing her head against his shoulder while he soothingly stroked her hair. "I wonder how he found out."

"Bitsy Sumner," Michelle said shakily.

"The airhead we met in the restaurant?"

"That airhead is the biggest gossip I know."

"If he's that far off his rocker, he probably thinks he's finally found the 'other man' after all these years."

She jumped, then gave a tight little laugh. "He has."

"What?" His voice was startled. She eased away from him and pushed her hair back from her face with a nervous gesture. "It's always been you," she said in a low voice, looking anywhere except at him. "I couldn't love him the way I should have, and somehow he...seemed to know it."

He put his hand on her chin and forced her head around. "You acted like you hated me, damn it."

"I had to have some protection from you." Her green eyes regarded him with a little bitterness. "You had women falling all over you, women with a lot more experience, and who were a lot prettier. I was only eighteen, and you scared me to death. People called you 'Stud!' I knew I couldn't handle a man like you, even if you'd ever looked at me twice."

"I looked," he said harshly. "More than twice. But you turned your nose up at me as if you didn't like my smell, so I left you alone, even though I wanted you so much my guts were tied in knots. I built that house for you, because you were used to a lot better than the old house I was living in. I built the swimming pool because you liked to swim. Then you married some fancy-pants rich guy, damn you, and I felt like tearing the place down stone by stone."

Her lips trembled. "If I couldn't have you, it didn't matter who I married."

"You could have had me."

"As a temporary bed partner? I was so young I thought I had to have it all or nothing. I wanted forever after, for better or worse, and your track record isn't that of a marrying man. Now..." She shrugged, then managed a faint smile. "Now all that doesn't matter."

Hard anger crossed his face, then he said, "That's what you think," and covered her mouth with his. She opened her lips to him, letting him take all he wanted. The time was long past when she could deny him anything, any part of herself. Even their kisses had been restrained for the past four days, and the hunger was so strong in him that it overwhelmed his anger, he kissed her as if he wanted to devour her, his strong hands kneading her flesh with barely controlled ferocity, and she reveled in it. She didn't fear his strength or his roughness, because they sprang from passion and aroused an answering need inside her.

Her nails dug into his bare shoulders as her head fell back, baring her throat for his mouth. His hips moved rhythmically, rubbing the hard ridge of his manhood against her as his self-control slipped. Only the knowledge that a nurse could interrupt them at any moment gave him the strength to finally ease away from her, his breath coming hard and fast. The way he felt now was too private, too intense, for him to allow even the chance of anyone walking in on them.

"Nev had better hurry," he said roughly, unable to resist one more kiss. Her lips were pouty and swollen from his kisses, her eyes half-closed and drugged with desire; that look aroused him even more, because he had put it there.

Michelle slipped out of the bedroom, her clothes in her hand. She didn't want to take a chance on waking John by dressing in the bedroom; he had been sleeping heavily since the accident, but she didn't want to push her luck. She had to find Roger. He had missed killing John once; he might not miss the second time. And she knew John; if he made even a pretense of following the doctor's order to take it easy, she'd be surprised. No, he would be working as normal, out in the open and vulnerable.

He had talked to Deputy Phelps the night before, but all Andy had come up with was that a blue Chevrolet had been rented to a man generally matching Roger's physical description, and calling himself Edward Walsh. The familiar cold chill had gone down Michelle's spine. "Edward is Roger's middle name," she had whispered. "Walsh was his mother's maiden name." John had stared at her for a long moment before relaying the information to Andy.

She wouldn't allow Roger another opportunity to hurt John. Oddly, she wasn't afraid for herself. She had already been through so much at Roger's hands that she simply couldn't be afraid any longer, but she was deathly afraid for John, and for this new life she carried. She couldn't let this go on.

Lying awake in the darkness, she had suddenly known how to find him. She didn't know exactly where he was, but she knew the general vicinity; all she had to do was bait the trap, and he would walk into it. The only problem was that she was the bait, and she would be in the trap with him.

She left a note for John on the kitchen table and ate a cracker to settle her stomach. To be on the safe side, she carried a pack of crackers with her as she slipped silently out the back door. If her hunch was right, she should be fairly safe until someone could get there. Her hand strayed to her stomach. She had to be right.

The Mercedes started with one turn of the ignition key, its engine smooth and quiet. She put it in gear and eased it down the driveway without putting on the lights, hoping she wouldn't wake Edie or any of the men.

Her ranch was quiet, the old house sitting silent and abandoned under the canopy of big oak trees. She unlocked the door and let herself in, her ears straining to hear every noise in the darkness. It would be dawn within half an hour; she didn't have much time to bait the trap and lure Roger in before Edie would find the note on the table and wake John.

Her hand shook as she flipped on the light in the foyer. The interior of the house jumped into focus, light and shadow rearranging themselves into things she knew as well as she knew her own face. Methodically she walked around, turning on the lights in the living room, then moving into her father's office, then the dining room, then the kitchen. She pulled the curtains back from the windows to let the lights shine through like beacons, which she meant them to be.

She turned on the lights in the laundry room, and in the small downstairs apartment used by the housekeeper a long time ago, when there had been a housekeeper. She went upstairs and turned on the lights in her bedroom, where John had taken her for the first time and made it impossible for her to ever be anything but his. Every light went on, both upstairs and downstairs, piercing the predawn darkness. Then she sat down on the bottom step of the stairs and waited. Soon someone would come. It might be John, in which case he would be furious, but she suspected it would be Roger.

The seconds slipped past, becoming minutes. Just as the sky began to take on the first gray tinge of daylight, the door opened and he walked in.

She hadn't heard a car, which meant she had been right in thinking he was close by. Nor had she heard his steps as he crossed the porch. She had no warning until he walked through the door, but, oddly, she wasn't startled. She had known he would be there.

"Hello, Roger," she said calmly. She had to remain calm.

He had put on a little weight in the two years since she had seen him, and his hair was a tad thinner, but other than that he looked the same. Even his eyes still looked the same, too sincere and slightly mad. The sincerity masked the fact that his mind had slipped, not far enough that he couldn't still function in society, but enough that he could conceive of murder and be perfectly logical about it, as if it were the only thing to do.

He carried a pistol in his right hand, but he held it loosely by the side of his leg. "Michelle," he said, a little confused by her manner, as if she were greeting a guest. "You're looking well." It was a comment dictated by a lifetime of having the importance of good manners drilled into him.

She nodded gravely. "Thank you. Would you like a cup of coffee?" She didn't know if there was any coffee in the house, and even if there were, it would be horribly stale, but the longer she could keep him off balance, the better. If Edie wasn't in the kitchen now, she would be in a few minutes, and she would wake John. Michelle hoped John would call Andy, but he might not take the time. She figured he would be here in fifteen minutes. Surely she could handle Roger for fifteen minutes. She thought the brightly lit house would alert John that something was wrong, so he wouldn't come bursting in, startling Roger into shooting. It was a chance, but so far the chances she had taken had paid off.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Ông là so jealous ông là điên." Suy nghĩ của Roger làm cho cô ấy cảm thấy bị bệnh, và cô ấy ép tay để Dạ dày của cô. "Ông là thực sự điên. Ông có lẽ đã đi hoang dã khi tôi chuyển đến ở với bạn. Các cặp vợ chồng đầu tiên của cuộc gọi điện thoại, ông đã không nói bất cứ điều gì ở tất cả. Có lẽ ông đã chỉ gọi để xem nếu tôi trả lời điện thoại tại nhà của bạn. Ông không thể đứng cho tôi thậm chí nói chuyện với bất cứ người nào khác, và khi ông phát hiện ra rằng bạn và tôi-"cô đã phá vỡ ra, một sheen tốt của mồ hôi trên khuôn mặt của cô.

nhẹ nhàng John kéo cô ấy để anh ta, cách nhấn đầu chống lại vai của mình trong khi ông soothingly vuốt ve mái tóc của mình. "Tôi tự hỏi làm thế nào ông phát hiện ra."

"Bitsy Sumner," Michelle nói shakily.

"bã chúng tôi đã gặp tại nhà hàng?"

"Bã đó là tin đồn lớn nhất mà tôi biết."

"Nếu ông là đến nay tắt rocker của mình, Anh ta có lẽ nghĩ ông cuối cùng đã tìm thấy người khác' ' sau khi tất cả những năm này."

Cô nhảy, sau đó đã cho một cười nhỏ chặt chẽ. "Ông có."

"Những gì?" Tiếng nói của ông giật mình. Cô nới lỏng ra khỏi anh ta và đẩy mái tóc của mình trở lại từ khuôn mặt của cô với một cử chỉ lo lắng. "Nó luôn luôn là bạn," cô nói trong một giọng nói thấp, nhìn vào bất cứ nơi nào ngoại trừ anh ta. "Tôi không thích anh ta cách tôi cần phải có, và bằng cách nào đó ông...dường như để biết điều đó."

Ông đặt bàn tay của mình trên cằm của cô và buộc cô đầu xung quanh. "Bạn đã hành động như bạn ghét tôi, mẹ kiếp."

"Tôi đã có một số bảo vệ từ bạn." Đôi mắt màu xanh lá cây của mình coi anh ta với một chút cay đắng. "Bạn có phụ nữ rơi xuống trên tất cả các bạn, phụ nữ có kinh nghiệm nhiều hơn, và những người đã rất nhiều đẹp hơn. Tôi đã chỉ mười tám, và anh làm tôi sợ đến chết. Mọi người gọi là bạn ' Stud!"Tôi biết tôi không thể xử lý một người đàn ông như bạn, ngay cả khi bạn đã bao giờ nhìn vào tôi hai lần."

"Tôi nhìn," ông nói cách gay gắt. "Nhiều hơn gấp đôi. Nhưng bạn quay mũi của bạn lúc tôi như nếu bạn không thích mùi của tôi, vì vậy tôi để lại bạn một mình, mặc dù tôi muốn bạn rất nhiều can đảm của tôi đã được gắn ở hải lý một giờ. Tôi xây dựng ngôi nhà đó cho bạn, vì bạn đã sử dụng để tốt hơn rất nhiều so với tòa nhà cũ tôi đang sống ở. Tôi đã xây dựng bơi vì bạn thích bơi. Sau đó bạn kết hôn với một số ưa thích-quần phong phú guy, damn bạn, và tôi cảm thấy như khóc nơi xuống đá bởi đá. "

Đôi môi của mình trembled. "Nếu tôi không thể có bạn, nó không quan trọng những người tôi đã lập gia đình."

"Bạn có thể đã có tôi."

"Là một đối tác giường tạm thời? Tôi còn quá trẻ, tôi nghĩ rằng tôi đã có tất cả hoặc không có gì. Tôi muốn mãi mãi sau, cho tốt hơn hoặc tồi tệ hơn, và theo dõi của bạn hồ sơ mà không phải là một người đàn ông kết hôn với. Bây giờ... " Cô shrugged, sau đó quản lý một nụ cười mờ nhạt. "Bây giờ tất cả những gì không quan trọng."

Cứng giận dữ vượt qua khuôn mặt của mình, sau đó ông nói, "Đó là những gì bạn nghĩ rằng," và miệng với ông. Cô mở đôi môi của mình với anh ta, cho phép anh ta đi tất cả các ông muốn. Đó là lâu trong quá khứ khi cô có thể từ chối anh ta bất cứ điều gì, bất kỳ phần nào của mình. Ngay cả những nụ hôn của họ đã được hạn chế cho bốn ngày qua, và đói là rất mạnh mẽ trong anh ta rằng nó choáng ngợp tức giận của ông, ông hôn nó như nếu ông muốn devour bàn tay mạnh mẽ của mình, ông kneading xác thịt của mình với vô nhân đạo hầu như không kiểm soát, và cô reveled trong nó. Cô đã không sợ hãi sức mạnh của mình hoặc gồ ghề của mình, bởi vì họ xuất hiện từ niềm đam mê và đánh thức một nhu cầu trả lời bên trong cô.

Móng tay của cô đào vào vai trần như đầu rơi trở lại, baring cổ họng của cô cho miệng của ông. Hông của mình di chuyển rhythmically, cọ xát ridge cứng của nhân loại của mình đối với cô ấy là của ông tự kiểm soát trượt. Chỉ những kiến thức mà một y tá có thể làm gián đoạn chúng bất cứ lúc nào cho ông sức mạnh để cuối cùng đã giảm bớt từ cô ấy, hơi thở của mình đến cứng và nhanh chóng. Cách ông cảm thấy bây giờ là quá riêng, quá dữ dội, cho anh ta để thậm chí có thể có của bất cứ ai đi bộ ở trên chúng.

"Nev tốt hơn đã vội vàng," ông nói khoảng, không thể chống lại một nụ hôn thêm. Đôi môi của mình được pouty và sưng lên từ những nụ hôn của mình, đôi mắt của mình đóng cửa một nửa và ép dùng thuốc với mong muốn; cái nhìn đó đánh thức anh ta thậm chí nhiều hơn, bởi vì ông đã đặt nó đó.

Michelle trượt ra khỏi phòng ngủ, quần áo của cô trong tay của cô. Cô không muốn mất một cơ hội ngày thức dậy John bởi mặc quần áo trong phòng ngủ; ông đã ngủ rất nhiều kể từ khi vụ tai nạn, nhưng cô không muốn đẩy may mắn của mình. Cô đã tìm thấy Roger. Ông đã bỏ lỡ làm thiệt mạng John một lần; Ông có thể bỏ lỡ lần thứ hai. Và cô ấy biết John; Nếu ông thực hiện ngay cả một pretense của sau của bác sĩ để nhẹ nhàng, cô sẽ ngạc nhiên. Không ông sẽ làm việc như bình thường, ra trong mở và dễ bị tổn thương.

ông đã nói chuyện với phó Phelps vào đêm trước, nhưng tất cả Andy đã tìm ra là rằng một Chevrolet màu xanh đã được thuê để một người đàn ông nói chung phù hợp với Roger mô tả vật lý, và gọi mình Edward Walsh. Lạnh lạnh quen thuộc đã đi xuống cột sống của Michelle. "Edward là tên đệm của Roger," cô đã thì thầm. "Walsh là tên thời con gái của mẹ." John đã stared lúc cô ấy một chút thời gian dài trước khi chuyển tiếp thông tin đến Andy.

cô sẽ không cho phép Roger một cơ hội để làm tổn thương John. Kỳ quặc, cô không phải lo sợ cho mình. Cô đã thông qua rất nhiều ở bàn tay của Roger rằng cô chỉ đơn giản là không thể được sợ nữa, nhưng cô ấy đã được như chết sợ cho John, và cho cuộc sống mới này cô mang. Cô không thể để điều này đi.

nằm tỉnh táo trong bóng tối, nó đột nhiên đã biết làm thế nào để tìm thấy anh ta. Cô ấy không biết chính xác nơi ông, nhưng cô biết vùng lân cận chung; Tất cả cô phải làm mồi cái bẫy, và ông sẽ đi vào nó. Vấn đề duy nhất là rằng bà đã mồi, và cô ấy sẽ là trong cái bẫy với anh ta.

Cô còn một lưu ý cho John trên bàn nhà bếp và ăn một cracker để giải quyết Dạ dày của cô. Để ở bên an toàn, cô thực hiện một gói bánh với cô ấy như cô rời âm thầm ra cửa trở lại. Nếu cong của cô là đúng, nó nên khá an toàn cho đến khi ai đó có thể đạt được điều đó. Tay lạc để Dạ dày của cô. Cô đã có là quyền.

The Mercedes bắt đầu với một trong những chìa khóa đánh lửa, động cơ của nó mịn và yên tĩnh. Cô đặt nó trong bánh và nới lỏng nó xuống đường lái xe mà không đặt trên đèn, Hy vọng cô ấy sẽ không đánh thức Edie hoặc bất kỳ người đàn ông.

trang trại của mình đã được yên tĩnh, tòa nhà cũ ngồi im lặng và bị bỏ rơi dưới tán lá của cây sồi lớn. Cô mở khóa cửa và để cho mình, đôi tai của mình căng thẳng nghe mọi tiếng ồn trong bóng tối. Nó sẽ là bình minh trong vòng nửa giờ; cô ấy không có nhiều thời gian để mồi cái bẫy và thu hút Roger trong trước khi Edie nào tìm thấy ghi chú trên bàn và thức dậy John.

tay bắt như cô lộn ánh sáng trong foyer. Nội thất của ngôi nhà đã nhảy vào trọng tâm, ánh sáng và bóng tối sắp xếp lại chính mình vào những điều cô ấy biết cũng như cô biết khuôn mặt của mình. Phương pháp cô đi xung quanh, bật đèn chiếu sáng trong phòng khách, sau đó di chuyển vào văn phòng của cha mình, sau đó phòng ăn, sau đó nhà bếp. Cô kéo màn cửa trở lại từ các cửa sổ để cho ánh sáng tỏa sáng qua như cảnh báo, nó có nghĩa là chúng phải.

cô bật đèn trong phòng Giặt ủi và trong căn hộ nhỏ, ở tầng dưới, sử dụng bởi quản gia một thời gian dài trước đây, khi đã có một quản gia. Cô đã đi lên tầng trên và bật đèn lên trong phòng ngủ, mà John đã đưa cô lần đầu tiên và đã làm cho nó không thể cho cô ấy để bao giờ cái của mình. Mỗi ánh sáng đã đi vào, cả hai tầng trên và xuống cầu thang, piercing những đêm tối predawn. Sau đó cô ngồi trên bước dưới cùng của cầu thang và chờ đợi. Sớm một ai đó sẽ đến. Nó có thể là John, trong trường hợp đó, ông sẽ là tức giận, nhưng cô nghi ngờ nó sẽ là Roger.

giây đầu trượt qua, trở thành phút. Cũng giống như bầu trời bắt đầu đi vào pha màu xám đầu tiên của ánh sáng ban ngày, cửa mở và ông đã đi bộ in

cô đã không nghe nói một chiếc xe, có nghĩa là cô đã ngay trong suy nghĩ ông đã gần kề. Cũng không phải cô có nghe thấy bước của mình như ông vượt qua porch. Cô đã có không có cảnh báo cho đến khi ông đi qua cửa, nhưng kỳ quặc, cô không giật mình. Cô có biết ông sẽ có.

"Xin chào, Roger," cô nói một cách bình tĩnh. Cô đã có để giữ bình tĩnh.

ông đã đặt trên một chút trọng lượng trong hai năm kể từ khi cô đã nhìn thấy anh ta, và mái tóc của mình là một tad mỏng hơn, nhưng khác hơn rằng ông trông giống nhau. Thậm chí đôi mắt của ông vẫn trông giống nhau, quá chân thành và một chút điên. Sự chân thành ẩn một thực tế là tâm trí của mình đã trượt, không xa đủ rằng ông không thể vẫn hoạt động trong xã hội, nhưng đủ rằng ông có thể thụ thai của giết người và hoàn toàn hợp lý về nó, như thể nó là điều duy nhất để làm

ông mang một khẩu súng lục trong tay phải của ông, nhưng ông giữ nó lỏng lẻo của các bên của chân của mình. "Michelle," ông nói, một chút nhầm lẫn bởi cách của mình, như thể cô đã chúc mừng một khách. "Bạn đang tìm kiếm tốt."Đó là một bình luận khiển bởi một đời của có tầm quan trọng của phương thức tốt khoan lên người hắn.

cô gật đầu nặng."Cảm ơn bạn. Bạn có muốn một tách cà phê?" Cô ấy không biết nếu có bất kỳ cà phê ở nhà, và ngay cả khi đã có, nó sẽ khủng khiếp cu, nhưng còn cô có thể giữ anh ta ra sự cân bằng, thì càng tốt. Nếu Edie đã không trong nhà bếp bây giờ, cô sẽ trong một vài phút, và cô sẽ thức dậy John. Michelle hy vọng John sẽ gọi Andy, nhưng ông có thể không dành thời gian. Cô đã tìm ông sẽ ở đây trong mười lăm phút. Chắc chắn nó có thể xử lý Roger cho mười lăm phút. Cô nghĩ nhà sáng ánh sáng nào cảnh báo John rằng cái gì là sai, vì vậy ông sẽ không đi bùng nổ, startling Roger vào bắn súng. Nó là một cơ hội, nhưng cho đến nay các cơ hội cô tham gia đã trả hết.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
He's so jealous he's insane." Thinking of Roger made her feel sick, and she pressed her hand to her stomach. "He's truly insane. He probably went wild when I moved in with you. The first couple of phone calls, he didn't say anything at all. Maybe he had just been calling to see if I answered the phone at your house. He couldn't stand for me to even talk to any other man, and when he found out that you and I--" She broke off, a fine sheen of perspiration on her face.

Gently John pulled her to him, pressing her head against his shoulder while he soothingly stroked her hair. "I wonder how he found out."

"Bitsy Sumner," Michelle said shakily.

"The airhead we met in the restaurant?"

"That airhead is the biggest gossip I know."

"If he's that far off his rocker, he probably thinks he's finally found the 'other man' after all these years."

She jumped, then gave a tight little laugh. "He has."

"What?" His voice was startled. She eased away from him and pushed her hair back from her face with a nervous gesture. "It's always been you," she said in a low voice, looking anywhere except at him. "I couldn't love him the way I should have, and somehow he...seemed to know it."

He put his hand on her chin and forced her head around. "You acted like you hated me, damn it."

"I had to have some protection from you." Her green eyes regarded him with a little bitterness. "You had women falling all over you, women with a lot more experience, and who were a lot prettier. I was only eighteen, and you scared me to death. People called you 'Stud!' I knew I couldn't handle a man like you, even if you'd ever looked at me twice."

"I looked," he said harshly. "More than twice. But you turned your nose up at me as if you didn't like my smell, so I left you alone, even though I wanted you so much my guts were tied in knots. I built that house for you, because you were used to a lot better than the old house I was living in. I built the swimming pool because you liked to swim. Then you married some fancy-pants rich guy, damn you, and I felt like tearing the place down stone by stone."

Her lips trembled. "If I couldn't have you, it didn't matter who I married."

"You could have had me."

"As a temporary bed partner? I was so young I thought I had to have it all or nothing. I wanted forever after, for better or worse, and your track record isn't that of a marrying man. Now..." She shrugged, then managed a faint smile. "Now all that doesn't matter."

Hard anger crossed his face, then he said, "That's what you think," and covered her mouth with his. She opened her lips to him, letting him take all he wanted. The time was long past when she could deny him anything, any part of herself. Even their kisses had been restrained for the past four days, and the hunger was so strong in him that it overwhelmed his anger, he kissed her as if he wanted to devour her, his strong hands kneading her flesh with barely controlled ferocity, and she reveled in it. She didn't fear his strength or his roughness, because they sprang from passion and aroused an answering need inside her.

Her nails dug into his bare shoulders as her head fell back, baring her throat for his mouth. His hips moved rhythmically, rubbing the hard ridge of his manhood against her as his self-control slipped. Only the knowledge that a nurse could interrupt them at any moment gave him the strength to finally ease away from her, his breath coming hard and fast. The way he felt now was too private, too intense, for him to allow even the chance of anyone walking in on them.

"Nev had better hurry," he said roughly, unable to resist one more kiss. Her lips were pouty and swollen from his kisses, her eyes half-closed and drugged with desire; that look aroused him even more, because he had put it there.

Michelle slipped out of the bedroom, her clothes in her hand. She didn't want to take a chance on waking John by dressing in the bedroom; he had been sleeping heavily since the accident, but she didn't want to push her luck. She had to find Roger. He had missed killing John once; he might not miss the second time. And she knew John; if he made even a pretense of following the doctor's order to take it easy, she'd be surprised. No, he would be working as normal, out in the open and vulnerable.

He had talked to Deputy Phelps the night before, but all Andy had come up with was that a blue Chevrolet had been rented to a man generally matching Roger's physical description, and calling himself Edward Walsh. The familiar cold chill had gone down Michelle's spine. "Edward is Roger's middle name," she had whispered. "Walsh was his mother's maiden name." John had stared at her for a long moment before relaying the information to Andy.

She wouldn't allow Roger another opportunity to hurt John. Oddly, she wasn't afraid for herself. She had already been through so much at Roger's hands that she simply couldn't be afraid any longer, but she was deathly afraid for John, and for this new life she carried. She couldn't let this go on.

Lying awake in the darkness, she had suddenly known how to find him. She didn't know exactly where he was, but she knew the general vicinity; all she had to do was bait the trap, and he would walk into it. The only problem was that she was the bait, and she would be in the trap with him.

She left a note for John on the kitchen table and ate a cracker to settle her stomach. To be on the safe side, she carried a pack of crackers with her as she slipped silently out the back door. If her hunch was right, she should be fairly safe until someone could get there. Her hand strayed to her stomach. She had to be right.

The Mercedes started with one turn of the ignition key, its engine smooth and quiet. She put it in gear and eased it down the driveway without putting on the lights, hoping she wouldn't wake Edie or any of the men.

Her ranch was quiet, the old house sitting silent and abandoned under the canopy of big oak trees. She unlocked the door and let herself in, her ears straining to hear every noise in the darkness. It would be dawn within half an hour; she didn't have much time to bait the trap and lure Roger in before Edie would find the note on the table and wake John.

Her hand shook as she flipped on the light in the foyer. The interior of the house jumped into focus, light and shadow rearranging themselves into things she knew as well as she knew her own face. Methodically she walked around, turning on the lights in the living room, then moving into her father's office, then the dining room, then the kitchen. She pulled the curtains back from the windows to let the lights shine through like beacons, which she meant them to be.

She turned on the lights in the laundry room, and in the small downstairs apartment used by the housekeeper a long time ago, when there had been a housekeeper. She went upstairs and turned on the lights in her bedroom, where John had taken her for the first time and made it impossible for her to ever be anything but his. Every light went on, both upstairs and downstairs, piercing the predawn darkness. Then she sat down on the bottom step of the stairs and waited. Soon someone would come. It might be John, in which case he would be furious, but she suspected it would be Roger.

The seconds slipped past, becoming minutes. Just as the sky began to take on the first gray tinge of daylight, the door opened and he walked in.

She hadn't heard a car, which meant she had been right in thinking he was close by. Nor had she heard his steps as he crossed the porch. She had no warning until he walked through the door, but, oddly, she wasn't startled. She had known he would be there.

"Hello, Roger," she said calmly. She had to remain calm.

He had put on a little weight in the two years since she had seen him, and his hair was a tad thinner, but other than that he looked the same. Even his eyes still looked the same, too sincere and slightly mad. The sincerity masked the fact that his mind had slipped, not far enough that he couldn't still function in society, but enough that he could conceive of murder and be perfectly logical about it, as if it were the only thing to do.

He carried a pistol in his right hand, but he held it loosely by the side of his leg. "Michelle," he said, a little confused by her manner, as if she were greeting a guest. "You're looking well." It was a comment dictated by a lifetime of having the importance of good manners drilled into him.

She nodded gravely. "Thank you. Would you like a cup of coffee?" She didn't know if there was any coffee in the house, and even if there were, it would be horribly stale, but the longer she could keep him off balance, the better. If Edie wasn't in the kitchen now, she would be in a few minutes, and she would wake John. Michelle hoped John would call Andy, but he might not take the time. She figured he would be here in fifteen minutes. Surely she could handle Roger for fifteen minutes. She thought the brightly lit house would alert John that something was wrong, so he wouldn't come bursting in, startling Roger into shooting. It was a chance, but so far the chances she had taken had paid off.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: