If anything, Myungsoo could say that the bookstore was one of his favo dịch - If anything, Myungsoo could say that the bookstore was one of his favo Việt làm thế nào để nói

If anything, Myungsoo could say tha

If anything, Myungsoo could say that the bookstore was one of his favorite places in the world.
It was weird, really, considering that his family was one of the richest in the country and that the bookstore was actually a second-hand bookstore. Meaning they’d probably be in awful condition, have marks all over them, smell a bit funny.
But that was possibly one of Myungsoo’s favorite things about the store – those little etches on the books gave them character. Gave them feel. And since they were usually cheap, he could pay for them by hand-drawn cash without any of his parents knowing that he was buying torn-down books when he was liable to buy the finest copy with an author’s signature and a personal note printed on.
“Hey, Myungsoo!” the woman working at the counter called out one February day when he came in to the store.
“Hi,” the teenager greeted, bowing his head just the slightest bit. “How are you?”
“Oh, I’m doing fine,” Jia (that was her name, and apparently she was Chinese) waved. “You? Having a fun Valentine’s day so far?”
“Valentine’s day?” Myungsoo’s eyebrows furrowed before he finally nodded, tucking his cold, un-gloved (despite his mom’s constant protests) hands into his coat pockets. “Today’s Valentine’s day?”
“…And this why I tell you that you should go out more,” Jia clucked, walking around the counter. She was wearing the simple bookstore uniform; a black collared shirt tucked into blue skinny jeans. “How about this, since you probably spent most of your Valentine’s day at home by yourself locked in a room” (oh, how well these people knew Myungsoo) “, we’ll get you some romantic poetry today. How does that sound?”
“…I’m not really into that kind of stuff,” Myungsoo answered, scrunching up his nose.
Sighing, Jia walked behind him and latched her hands onto his shoulders, shoving him into the back of the bookstore. “Or we could just get you normal poetry. To be honest, the stuff is literally stashing up here and I need to sell it.”
“I’ll buy all of it for you, if you want,” Myungsoo offered, lazily dragging his feet along as Jia pushed him forward.
“It’s okay, I only want you to buy books that you need.” Jia let go of the teenage boy when the arrived at a bookcase nailed to the back wall. “Look at them. Most of them are actually really good, but nobody bothers to buy poetry anymore.”
She hummed a bit, then walked away, knowing full well that anything on the lines of books would intrigue the lone boy.
Myungsoo just looked forward, skimming his fingers over the spines of the worn-out books, smiling as he read the titles.
He kept walking back and forth until THUD, a loud fall came from behind him.
Whisking around, Myungsoo stared at the pile of fallen books that were squashed into the shelf – Jia was right, this place was getting overloaded.
He side-glanced to the woman to inform her on this, but she was already talking to a man that had come in, so he decided it probably wasn’t a good idea to bother her.
Taking a few steps forward, he bent down and picked up all the books – big, heavy hard-covered ones that were used in school, some thick and a paperback, and a single one –
Myungsoo stopped, laying the pile of books back onto the shelf. He glanced at the book again, a pretty torn one that was about the span of 1/3 his index finger nail. It was thin, light, and had a black cover entitled Poems.
“That’s pretty simple, isn’t it?” the boy muttered to himself, standing up as he examined the book thoroughly. He flipped through it, noticing some scribbled in pencil marks, and decided it’d be a joy not only to read the poems, but the notes also. It gave a little window to the writer’s life, and Myungsoo liked windows.
“Find anything you like yet?” Jia called out from the counter, and that’s when he realized the guy had left.
“Yeah!” he shouted back. Turning around, Myungsoo pointed at the little book. “I’ll get this one.”

The first thing Myungsoo did (after greeting his mother) when he arrived home was run upstairs, throwing his bedroom door just to walk in and shut it close, tossing his coat to the side, and plopping down on his bed.
He opened the poetry book that had been tucked neatly on the inside of his coat and leaned over to his left to turn on the light that shone onto his bed. Myungsoo, instead of starting on the first page, chose to randomly turn to a page in the middle (he was sure to be careful; he was always careful with the bookstore books. They looked like they were about to fall apart any second, anyways).
“William Shakespeare’s Sonnet 18,” Myungsoo mumbled, trailing his finger down the words. His eyes fled to the calendar tacked up towards his left, and he nodded slowly. “How fitting.”
The poem, like the other ones he’d seen when he opened the book at the store, had carefully written notes alongside the margin, making sure never to touch the actual words of the poem.
It wasn’t like he never read the poem before (honestly, who hadn’t?), but Myungsoo still made sure to sit up straight and live through every word written by William Shakespeare and translated into Korean before moving on to the jotted notes.
It was silly to think of, but honestly, when Myungsoo first read the poem he thought the person was a e. Because as long as men live and breathe, she’d have money and live too, right?
(Apparently not).
As he slowly read the scribbled in margins (well apparently whoever wrote this didn’t have the same wonderful mind as Myungsoo did), a smile began to carefully form on the boy’s face.
He’d read a ton of analysis’s – ones from the best in his Language Arts classes, ones from the worst, little kid ones, ones scribbled in crayon by a two year old, ones online that he’d copy down off of due to procrastination.
But none ever like this.
The words flowed perfectly, even if they were only marginalia. Each line was defined in precise language, as if they were a poem on their own (a much easier one to decipher than the original one). And they weren’t just notes that told what the poem was about, there was added commentary, added ideas, and the only thing that ran through Myungsoo’s head was wow, this person had to be a genius.
He slowly turned the page to the next one, wondering if that, too, was similar to the first – and what didn’t surprise him was that it was. Every single word mapped out perfectly, every little insightful thought scrabbled down into words. Art in letters.

As he gradually read through the second half of the book (remember, he started smack middle. He just continued on from there), Myungsoo found himself more often than not reading the notes before the poem itself. Usually because if he read the original writing, he’d figure out some inappropriate meaning behind it (wasn’t his fault he had a weird mind. Okay. Yeah. Maybe it was).
It was when he reached the end of the book and then last little smiley face, marked with a date (exactly nine months ago, he noticed), and a little “FINISHED!” that he had decided to start where people usually started reading.
It was a good book, Myungsoo thought. Or at least he hoped. All he really knew was that the notes were really good.
So now it was time, like a normal person, to start in the beginning. As he turned the well-worn paper back cover that was slowly dying at the edges, Myungsoo saw a little note right below the title page on the inside.

This belongs to Lee Sungyeol ^^
38389 Paradise Road
Seoul, South Korea
Insertzipcodehere

So that was what the name of the person was. Myungsoo couldn’t help but smile the littlest, his fingers softly gliding over that small piece of writing, too.
Seoul. That was a few miles away from where he lived, and before he could let his mind think twice about this, Myungsoo reached over for his laptop and started blabbering words down.

Dear Lee Sungyeol,
My name is Kim Myungsoo, and I’ve recently purchased the secondhand copy of your book Poems at a bookstore a few days back. I started reading it, and your little notes interested me very, very much. I love the way you express everything and I’m sorry if I sound scary, but it’s true. And I’m not scary, honest, I just found your address here and thought it’d be nice to send you a little letter of my appreciation. I don’t usually read poems, especially romance ones (although there were only a few in the collection), so thank you for making my first attempt at doing so ever the more better. Your writing and depictions are absolutely wonderful, and I have to admit that you must be a very wonderful person.
Sorry if I’m creeping you out right now,
Kim Myungsoo
38389 (we have the same address number, how funny!) Fixed Star
Incheon, South Korea
Insertzipcodehere

On a whim, he just stuffed it into an envelope and mailed it right away, taking no less than twenty minutes for the entire ordeal.

There are many, many, many things you don’t expect to happen to you in life, but one thing on Myungsoo’s list was having a letter back from Sungyeol.
That’s right. He got a letter back from Sungyeol.
It only took about four seconds to get it neatly
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Nếu bất cứ điều gì, Myungsoo có thể nói rằng các hiệu sách là một trong của mình nơi yêu thích trên thế giới. Nó là lạ, thực sự, xem xét rằng gia đình là một trong giàu nhất trong cả nước và các hiệu sách đã là thực sự là một hiệu sách cũ. Có nghĩa là họ có thể trong tình trạng khủng khiếp, có nhãn hiệu trên tất cả chúng mùi một chút hài hước. Nhưng đó có thể là một trong những điều yêu thích của Myungsoo về các cửa hàng-những ít etches trên những cuốn sách đã cho họ ký tự. Đã cho họ cảm thấy. Và kể từ khi họ đã thường giá rẻ, ông có thể trả cho họ bằng tay rút ra tiền mặt mà không có bất kỳ cha mẹ biết rằng ông đã mua xé xuống sách khi ông đã được chịu trách nhiệm để mua bản sao tốt nhất với chữ ký của một tác giả và một lưu ý cá nhân in trên. "Hey, Myungsoo!" người phụ nữ làm việc tại quầy được gọi là trong một tháng ngày khi ông đến các cửa hàng. "Hi," thiếu niên chào đón, bowing đầu chỉ chút chút. "Làm thế nào là bạn?" "Oh, tôi đang làm tốt," giả (đó là tên của cô, và rõ ràng cô ấy là Trung Quốc) vẫy. "Bạn? Có một niềm vui ngày Valentine cho đến nay?" "Valentine's day?" Myungsoo của lông mày nhăn trước khi ông cuối cùng gật đầu, nhét lạnh của mình, un-đeo găng (mặc dù mẹ của mình liên tục cuộc biểu tình) tay vào túi áo của mình. "Ngày hôm nay của Valentine's day?" “…Và điều này lý do tại sao tôi nói với bạn rằng bạn nên đi ra ngoài nhiều hơn, "giả clucked, đi bộ xung quanh thành phố truy cập. Cô đã mặc trang phục đơn giản hiệu sách; một chiếc áo màu đen khoang giấu vào màu xanh skinny jeans. "Làm thế nào về điều này, kể từ khi bạn có lẽ đã dành hầu hết của bạn Valentine's day tại nhà của chính mình khóa trong một căn phòng" (oh, tốt như thế nào những người này biết Myungsoo) ", chúng tôi sẽ nhận được bạn một số thơ lãng mạn vào ngày hôm nay. Làm thế nào để âm thanh đó?" “…Tôi không thực sự vào đó loại công cụ,"Myungsoo trả lời, scrunching lên mũi của mình. Sighing, giả đi phía sau anh ta và latched tay lên vai của mình, shoving nó vào mặt sau của các hiệu sách. "Hoặc chúng tôi chỉ có thể giúp bạn thơ bình thường. Để được trung thực, những gì nghĩa đen stashing ở đây và tôi muốn bán nó." "Tôi sẽ mua tất cả của nó cho bạn, nếu bạn muốn," Myungsoo cung cấp, lazily kéo bàn chân của mình dọc theo như Jia đẩy anh ta. "It's okay, tôi chỉ muốn bạn để mua sách mà bạn cần." Jia buông cậu thiếu niên khi đến lúc một kệ sách đóng đinh vào bức tường. "Nhìn vào họ. Hầu hết họ có thực sự thực sự tốt, nhưng không ai phiền để mua thơ nữa." Cô hummed một chút, sau đó đi bộ đi, hiểu biết đầy đủ tốt rằng bất cứ điều gì trên đường của cuốn sách nào mưu đồ cậu bé đơn độc. Myungsoo chỉ cần nhìn về phía trước, Lướt ngón tay của mình trên gai mỗi sách, mỉm cười khi ông đọc các tiêu đề. Ông giữ đi bộ trở lại và ra cho đến khi té nghe cái BỊCH, một mùa thu lớn đến từ phía sau anh ta. Whisking xung quanh, Myungsoo stared vào đống sách giảm đã đè bẹp vào kệ-Jia đã đúng, nơi này nhận được quá tải. Ông side-glanced để người phụ nữ để thông báo cho cô ấy về điều này, nhưng cô đã đã nói chuyện với một người đàn ông mà đã đi vào, do đó, ông đã quyết định nó có lẽ không phải là một ý tưởng tốt để bận tâm của cô. Ông tham gia một vài bước về phía trước, uốn cong xuống và chọn lên tất cả các sách-lớn, nặng khó bảo hiểm những người đã được sử dụng trong trường học, một số dày và một bìa mềm, và một đơn duy nhất- Myungsoo dừng lại, đặt đống sách trở lại trên kệ. Ông glanced tại cuốn sách một lần nữa, một rách khá là về khoảng 1/3 móng tay ngón tay của mình. Nó là mỏng, ánh sáng, và có một bìa màu đen mang tên bài thơ. "Đó là khá đơn giản, không phải là nó?" cậu bé muttered cho mình, đứng lên như ông kiểm tra cuốn sách kỹ lưỡng. Ông lộn qua nó, nhận thấy một số viết vội trong biểu tượng bút chì, và quyết định nó sẽ là một niềm vui không chỉ để đọc những bài thơ, nhưng các ghi chú cũng. Nó đã cho một chút cửa sổ để các nhà văn của cuộc sống, và cửa sổ Myungsoo thích. "Tìm thấy bất cứ điều gì bạn thích được?" Giả gọi là từ truy cập, và đó là khi ông nhận ra người đã rời. "Yeah!" ông hét lên trở lại. Quay xung quanh, Myungsoo hướng vào cuốn sách nhỏ. "Tôi sẽ nhận được điều này." Việc đầu tiên mà Myungsoo đã làm (sau khi Chào mẹ) khi ông đến nhà chạy lên cầu thang, ném cửa phòng ngủ của mình chỉ để đi bộ trong và tắt nó đóng, tung áo của mình sang một bên, và plopping xuống trên giường của mình. Ông mở cuốn sách thơ đã được giấu gọn gàng vào bên trong của áo của mình và cúi trên bên trái của mình để bật ánh sáng chiếu vào giường của mình. Myungsoo, thay vì bắt đầu trên trang đầu tiên, đã chọn để ngẫu nhiên quay sang một trang ở giữa (ông đã chắc chắn phải cẩn thận; ông đã luôn luôn cẩn thận với những cuốn sách hiệu sách. Họ trông giống như họ đã bị tan vỡ bất kỳ thứ hai, dù sao). "18 Sonnet của William Shakespeare," Myungsoo mumbled, dấu ngón tay của mình xuống các từ. Đôi mắt của ông chạy trốn đến lịch tacked về phía bên trái của mình, và ông gật đầu từ từ. "Làm thế nào phù hợp." Bài thơ, giống như những người khác mà ông đã nhìn thấy khi ông mở cuốn sách tại các cửa hàng, cẩn thận đã viết ghi chú cùng với rìa, đảm bảo không bao giờ để liên lạc các từ thực tế của bài thơ. Nó không giống như ông không bao giờ đọc những bài thơ trước khi (một cách trung thực, những người đã không?), nhưng Myungsoo vẫn còn làm cho chắc chắn để ngồi lên thẳng và sống qua từng chữ viết của William Shakespeare và dịch sang Triều tiên trước khi chuyển sang các ghi chú jotted. Nó là ngớ ngẩn để nghĩ về, nhưng một cách trung thực, khi Myungsoo lần đầu tiên đọc bài thơ ông nghĩ rằng những người đã là một e. Bởi vì như miễn là người đàn ông sống và hít thở, cô sẽ có tiền và sống quá, phải không? (Rõ ràng không). Khi ông từ từ đọc các scribbled trong lợi nhuận (cũng dường như bất cứ ai đã viết này không có cùng một tâm trí tuyệt vời như Myungsoo đã làm), một nụ cười bắt đầu một cách cẩn thận hình thành trên khuôn mặt của cậu bé. Ông sẽ đọc một tấn phân tích-những từ tốt nhất trong các lớp học nghệ thuật ngôn ngữ của mình, những người từ tồi tệ nhất, ít kid những người, những người viết vội trong bút chì bởi một cái trực tuyến hai năm cũ, rằng ông sẽ chép xuống tắt của do sự trì hoãn. Nhưng không bao giờ như thế này. Những từ chảy hoàn toàn, ngay cả khi họ đã là chỉ marginalia. Mỗi dòng được định nghĩa trong các ngôn ngữ chính xác, như thể họ là một bài thơ của riêng họ (một trong những dễ dàng hơn để giải mã so với bản gốc). Và họ không ghi chú chỉ nói với những gì những bài thơ đã về, có là thêm lời bình luận, thêm ý tưởng, và điều duy nhất mà chạy qua của Myungsoo đầu là wow, người này phải là một thiên tài. Ông từ từ chuyển trang để kế tiếp, tự hỏi nếu đó, quá, là tương tự như lần đầu tiên- và những gì không bất ngờ anh ta đã là rằng nó đã. Mỗi từ duy nhất ánh xạ hoàn toàn, mọi suy nghĩ sâu sắc nhỏ scrabbled xuống vào từ. Nghệ thuật trong thư. Như ông dần dần đọc qua nửa thứ hai của cuốn sách (Hãy nhớ rằng, ông bắt đầu smack trung. Ông chỉ tiếp tục từ đó), Myungsoo thấy mình thường xuyên hơn không đọc các ghi chú trước khi bài thơ chính nó. Thường bởi vì nếu ông đọc các văn bản ban đầu, ông sẽ tìm ra một số không phù hợp ý nghĩa đằng sau nó (không phải do lỗi của mình, ông đã có một tâm trí lạ. Ok. Có. Có lẽ nó đã). Nó đã khi ông đạt đến kết thúc của cuốn sách và sau đó kéo dài ít các khuôn mặt cười, đánh dấu bằng một ngày (chính xác chín tháng trước, ông nhận thấy), và một chút "hoàn thành!" rằng ông đã quyết định bắt đầu nơi mà mọi người thường bắt đầu đọc. Nó là một cuốn sách tốt, suy nghĩ Myungsoo. Hoặc ít ông hy vọng. Tất cả các ông thực sự biết là rằng các ghi chú được thực sự tốt. Vì vậy bây giờ nó đã là thời gian, như một người bình thường, để bắt đầu vào đầu. Khi ông bật giấy tốt mòn trở lại bao gồm mà từ từ chết tại các cạnh, Myungsoo thấy một lưu ý nhỏ ngay bên dưới tiêu đề trang vào bên trong. Điều này thuộc về Lee Sungyeol ^^38389 Paradise RoadSeoul, Hàn QuốcInsertzipcodehere Vì vậy, đó là những gì tên của người. Myungsoo không thể giúp đỡ, nhưng nụ cười nhỏ nhất, ngón tay của mình nhẹ nhàng trượt qua đó mảnh nhỏ của văn bản, quá. Seoul. Đó là một vài dặm cách xa nơi ông sống, và trước khi ông có thể cho tâm trí của Anh nghĩ hai lần về việc này, Myungsoo đạt hơn cho máy tính xách tay của mình và bắt đầu từ blabbering xuống. Lee Sungyeol thân mến, Tên tôi là Kim Myungsoo, và tôi đã gần đây đã mua bản sao cũ của cuốn sách bài thơ của bạn tại một hiệu sách vài ngày trở lại. Tôi bắt đầu đọc nó, và ghi chú của bạn ít quan tâm đến tôi rất, rất nhiều. Tôi thích cách bạn nhận tất cả mọi thứ và tôi xin lỗi nếu tôi âm thanh đáng sợ, nhưng đó là sự thật. Và tôi không phải là đáng sợ, Trung thực, tôi chỉ tìm thấy địa chỉ của bạn ở đây và nghĩ rằng nó sẽ được tốt đẹp để gửi cho bạn một bức thư nhỏ của sự đánh giá cao của tôi. Tôi thường không đọc bài thơ, đặc biệt là lãng mạn những người (mặc dù có là chỉ là một vài trong bộ sưu tập), vì vậy cảm ơn bạn đã làm cho nỗ lực đầu tiên của tôi tại làm như vậy bao giờ càng tốt hơn. Bằng văn bản và miêu tả của bạn là hoàn toàn tuyệt vời, và tôi đã phải thừa nhận rằng bạn phải là một người rất tuyệt vời. Xin lỗi nếu tôi đang leo bạn ra ngay bây giờ, Kim Myungsoo 38389 (chúng tôi có cùng địa chỉ số, làm thế nào vui!) Ngôi sao cố định Incheon, Hàn Quốc Insertzipcodehere Trên một whim, ông chỉ nhồi vào một phong bì và gửi nó ngay lập tức, không ít hơn hai mươi phút cho thử thách toàn bộ. Có rất nhiều, nhiều, rất nhiều điều bạn không mong đợi xảy ra với bạn trong cuộc sống, nhưng một điều trên danh sách của Myungsoo đã có một lá thư trở lại từ Sungyeol. Đó là đúng. Ông đã nhận một lá thư trở lại từ Sungyeol. Nó chỉ mất khoảng bốn giây để làm cho nó gọn gàng
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Nếu bất cứ điều gì, Myungsoo có thể nói rằng các cửa hàng sách là một trong những địa điểm yêu thích của mình trên thế giới.
Đó là lạ, thực sự, xem xét rằng gia đình ông là một trong những người giàu nhất nước và các hiệu sách thực sự là một hiệu sách cũ. Có nghĩa là họ có thể sẽ bị rơi vào tình trạng khủng khiếp, có dấu trên tất cả chúng, ngửi thấy hơi buồn cười.
Nhưng đó có thể là một trong những điều yêu thích của Myungsoo về cửa hàng - những etches chút về những cuốn sách đã cho họ nhân vật. Cho họ cảm thấy. Và vì họ thường là giá rẻ, ông có thể trả tiền cho họ bằng tiền mặt vẽ tay mà không cần bất kỳ của cha mẹ mình khi biết rằng ông đã mua những cuốn sách bị rách xuống khi ông chịu mua bản sao tốt nhất với chữ ký của tác giả và một lưu ý cá nhân in trên .
"Hey, Myungsoo!" người phụ nữ làm việc tại quầy gọi một ngày tháng hai, khi anh vào sân để các cửa hàng.
"Hi", các thiếu niên chào, cúi đầu chỉ là chút chút. "How are you?"
"Oh, tôi đang làm tốt", Jia (đó là tên của cô, và dường như cô Trung Quốc) vẫy. "Bạn? Có ngày Valentine cho đến nay một niềm vui? "
"ngày Valentine?" Lông mày Myungsoo nhăn lại trước khi cuối cùng anh gật đầu, nhét lạnh, un-găng (bất chấp phản đối liên tục của mẹ mình) tay vào túi áo khoác. "Ngày hôm nay Valentine?"
"... Và đây do tại sao tôi nói với bạn rằng bạn nên đi ra ngoài nhiều hơn," Jia cục tác, đi bộ xung quanh các quầy. Cô đã mặc đồng phục nhà sách đơn giản; một chiếc áo sơ mi có cổ màu đen nhét vào blue jeans skinny. "Làm thế nào về điều này, vì có thể bạn đã dành hầu hết ngày Valentine của bạn ở nhà một mình bị nhốt trong một căn phòng" (oh, tốt như thế nào những người này biết Myungsoo) ", chúng tôi sẽ giúp bạn có được một số bài thơ lãng mạn ngày hôm nay. Làm thế nào để âm thanh đó không? "
"... Tôi không thực sự vào các loại công cụ," Myungsoo trả lời, nghiến răng mũi của mình.
Thở dài, Jia đi phía sau và bám hai tay lên vai, đẩy anh ta vào mặt sau của cửa hàng sách . "Hay chúng ta chỉ có thể giúp bạn có được thơ bình thường. Thành thật mà nói, những thứ được nghĩa đen stashing lên ở đây và tôi cần phải bán nó. "
"Tôi sẽ mua tất cả các điều đó cho bạn, nếu bạn muốn," Myungsoo cung cấp, uể oải kéo đôi chân của mình cùng như Jia đẩy anh về phía trước.
" Không sao đâu, tôi chỉ muốn bạn mua sách mà bạn cần. "Jia buông cậu bé tuổi teen khi đến một kệ sách đóng đinh vào tường. "Hãy nhìn vào họ. Hầu hết trong số đó là thực sự thực sự tốt, nhưng không ai làm phiền để mua thơ nữa. "
Cô ậm ừ một chút, sau đó bỏ đi, biết rõ rằng bất cứ điều gì trên đường sách sẽ mưu cậu bé đơn độc.
Myungsoo chỉ nhìn về phía trước, lướt ngón tay của mình qua các gai của những cuốn sách rách, mỉm cười khi đọc tiêu đề.
Ông tiếp tục đi lại cho đến khi tiếng uỵch, một mùa thu lớn vang lên từ phía sau.
đập, đóng cột xung quanh, Myungsoo nhìn chằm chằm vào đống sách liệt sĩ đã được đè bẹp vào kệ - Jia đã đúng, nơi này đã bị quá tải.
Anh bên này liếc nhìn người phụ nữ để thông báo cho cô về điều này, nhưng cô đã nói chuyện với một người đàn ông đã đi vào, do đó, ông đã quyết định thì có lẽ nó không phải là một ý tưởng tốt để . làm phiền cô
Lấy một vài bước về phía trước, anh cúi xuống nhặt tất cả những cuốn sách - những người lớn, nặng cứng bao phủ được sử dụng trong trường học, một số dày và sách bìa mềm, và một duy nhất -
Myungsoo dừng lại, đặt đống sách trở lại lên kệ. Ông liếc nhìn vào cuốn sách một lần nữa, một trong khá rách đó là về khoảng thời gian 1/3 của mình móng tay ngón trỏ. Nó là mỏng, nhẹ, và có bìa màu đen Poems quyền.
"Đó là khá đơn giản, phải không?", cậu bé thì thầm với chính mình, đứng lên khi anh kiểm tra các cuốn sách kỹ lưỡng. Ông lật qua nó, nhận thấy một số nguệch ngoạc trong dấu bút chì, và quyết định đó sẽ là một niềm vui không chỉ để đọc những bài thơ, nhưng các ghi chú cũng. Nó đã đưa ra một cửa sổ nhỏ để cuộc sống của nhà văn, và Myungsoo thích cửa sổ.
"Tìm bất cứ điều gì bạn thích chưa?" Jia gọi ra từ các truy cập, và đó là khi anh nhận ra anh chàng đã bỏ đi.
"Yeah!" ông hét lại. Xoay quanh, Myungsoo chỉ vào cuốn sổ nhỏ. "Tôi sẽ có được này." Điều đầu tiên Myungsoo đã làm (sau khi chào hỏi mẹ mình) khi anh về đến nhà đã chạy lên lầu, ném cửa phòng ngủ của mình chỉ để bước vào và đóng cửa lại gần, tung chiếc áo khoác của mình sang một bên, và nhúng cả trên giường của mình. Anh mở cuốn sách thơ đã được nhét gọn gàng bên trong áo khoác và ngả người sang bên trái của mình để bật đèn mà chiếu vào giường của mình. Myungsoo, thay vì bắt đầu trên trang đầu tiên, đã quyết định chuyển đến một trang ngẫu nhiên ở giữa (ông chắc chắn phải cẩn thận, ông đã luôn thận trọng với những cuốn sách bookstore Họ trông giống như họ sắp sụp đổ bất kỳ thứ hai, anyways. ). "Sonnet William Shakespeare 18," Myungsoo lầm bầm, kéo ngón tay của mình xuống từ. Mắt anh chạy trốn vào lịch tacked lên về phía bên trái của ông, và ông chậm rãi gật đầu. "Làm thế nào phù hợp." Các bài thơ, như những người khác, ông đã nhìn thấy khi ông mở cuốn sách tại các cửa hàng, có ghi chép cẩn thận cùng biên độ, đảm bảo không bao giờ chạm vào từ thực tế của bài thơ. Nó không giống như ông không bao giờ đọc những bài thơ trước (cách trung thực, người đã có không?), nhưng Myungsoo vẫn làm chắc chắn để ngồi thẳng dậy và sống qua mỗi từ được viết bởi William Shakespeare và dịch sang tiếng Hàn trước khi chuyển sang các ghi chú ghi nhanh. Đó là ngớ ngẩn để nghĩ đến, nhưng thành thật, khi Myungsoo lần đầu tiên đọc bài thơ anh nghĩ người đó là e. Bởi vì khi người đàn ông sống và hít thở, cô có tiền và sống quá, phải không? (Hình như không). Khi anh từ từ đọc viết vội trong biên độ (cũng dường như bất cứ ai viết này không có tâm trí tuyệt vời như Myungsoo đã làm ), một nụ cười bắt đầu hình thành một cách cẩn thận trên khuôn mặt của cậu bé. Ông muốn đọc một tấn phân tích của - những người từ các tốt nhất trong các lớp học nghệ thuật ngôn ngữ của mình, những người từ các tồi tệ nhất, những đứa trẻ nhỏ, những người vẽ nguệch ngoạc bằng bút chì của một năm hai tuổi , những người trực tuyến mà ông muốn sao chép xuống khỏi do sự trì hoãn. Nhưng không bao giờ như thế này. Những lời chảy hoàn toàn, ngay cả khi họ chỉ có lề. Mỗi dòng được định nghĩa trong ngôn ngữ chính xác, như thể họ là một bài thơ trên của riêng của họ (một một dễ dàng hơn nhiều để giải mã hơn so với bản gốc). Và họ không chỉ ghi chú mà nói với những gì bài thơ đã được về, có được thêm bình luận, bổ sung ý tưởng, và điều duy nhất mà chạy qua đầu Myungsoo đã được wow, người này phải là một thiên tài. Ông từ từ quay lại trang để các tiếp theo, tự hỏi rằng, quá, cũng tương tự như những người đầu tiên - và những gì đã không ngạc nhiên anh là nó. Mỗi từ duy nhất vạch ra một cách hoàn hảo, mỗi chút suy nghĩ sâu sắc scrabbled xuống thành lời. Nghệ thuật trong bức thư. Như ông đã dần dần đọc qua nửa thứ hai của cuốn sách (nhớ, ông bắt đầu giữa cái bạt tai. Ông chỉ tiếp tục từ đó), Myungsoo thấy mình thường xuyên hơn không đọc các ghi chú trước những bài thơ tự. Thông thường, vì nếu anh đọc được văn bản gốc, anh muốn tìm ra một số ý nghĩa đằng sau nó không phù hợp (không phải là lỗi của mình, ông đã có một tâm trí kỳ lạ. Okay. Yeah. Có lẽ nó đã được). Đó là khi ông đạt đến kết thúc của cuốn sách và sau đó ít khuôn mặt cười cuối cùng, đánh dấu một ngày (đúng chín tháng trước, anh nhận thấy), và một chút "HOÀN THÀNH!" mà ông đã quyết định bắt đầu, nơi người ta thường bắt đầu đọc. Đó là một cuốn sách tốt, Myungsoo nghĩ. Hoặc ít nhất là ông hy vọng. Tất cả các ông thực sự biết là các ghi chú đã rất tốt. Vì vậy, bây giờ nó đã được thời gian, giống như một người bình thường, để bắt đầu trong đầu. Khi anh quay lại giấy bìa cũ rích đó đã chết dần chết mòn ở các cạnh, Myungsoo thấy một lưu ý nhỏ ngay bên dưới tiêu đề trang bên trong. Điều này thuộc về Lee Sungyeol ^^ 38.389 Paradise Road Seoul, Hàn Quốc Insertzipcodehere Vì vậy, đó là những gì tên của người đó. Myungsoo không thể không mỉm cười với cậu nhỏ, những ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mà mảnh nhỏ của văn bản, quá. Seoul. Đó là một vài dặm từ nơi ông sống, và trước khi anh có thể để cho tâm trí mình nghĩ hai lần về việc này, Myungsoo đạt hơn cho máy tính xách tay của mình và bắt đầu từ blabbering xuống. Thưa Lee Sungyeol, Tên tôi là Kim Myungsoo, và tôi đã gần đây mua các bản sao cũ của bài thơ sách của bạn tại một hiệu sách một vài ngày trở lại. Tôi bắt đầu đọc nó, và ghi chú của bạn ít quan tâm đến tôi rất, rất nhiều. Tôi thích cách bạn thể hiện tất cả mọi thứ và tôi xin lỗi nếu tôi âm thanh đáng sợ, nhưng đó là sự thật. Và tôi không đáng sợ, trung thực, tôi chỉ tìm thấy địa chỉ của bạn ở đây và nghĩ rằng nó sẽ được tốt đẹp để gửi cho bạn một lá thư nhỏ của sự đánh giá cao của tôi. Tôi không thường đọc thơ, đặc biệt là những người lãng mạn (mặc dù chỉ có một số ít trong bộ sưu tập), rất cảm ơn bạn đã làm cho nỗ lực đầu tiên của tôi tại đang làm vậy bao giờ tốt hơn nhiều. Viết và miêu tả của bạn là hoàn toàn tuyệt vời, và tôi phải thừa nhận rằng bạn phải là một người rất tuyệt vời. Xin lỗi nếu tôi leo bạn ra ngay bây giờ, Kim Myungsoo 38.389 (chúng tôi có số lượng địa chỉ tương tự, làm thế nào buồn cười!) Cố định sao Incheon, Hàn Quốc Insertzipcodehere Trên một ý thích, ông chỉ nhét nó vào một phong bì và gửi nó ngay lập tức, lấy không ít hơn hai mươi phút cho toàn bộ thử thách. Có rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều điều bạn không mong đợi xảy ra với bạn trong cuộc sống, nhưng có một điều trong danh sách của Myungsoo đã có thư lại từ Sungyeol. Đó là đúng. Ông đã nhận được thư lại từ Sungyeol. Nó chỉ mất khoảng bốn giây để làm cho nó gọn gàng







































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: