FanFictionJust InCommunityForumMore We Are Young by Yamiga Anime » Fin dịch - FanFictionJust InCommunityForumMore We Are Young by Yamiga Anime » Fin Việt làm thế nào để nói

FanFictionJust InCommunityForumMore

FanFiction
Just In
Community
Forum

More


We Are Young by Yamiga
Anime » Finder Series Rated: T, English, Romance & Drama, Words: 3k+, Favs: 26, Follows: 48, Published: May 21, 2014
14
Summary: AU. In a world where the Underworld rules, Takaba is a hitman, and one day is hired by a business man to kill his rival, Asami Ryuichi. Unluckily for the witty assassin, this mission takes an unexpected turn when he finds himself momentarily captivated by his victim and unable to pull the trigger. Barely escaping, Takaba manages to run away, however, unbeknownst to him his life has just taken a turn for the worst as he now captured the interest of his "victim", Asami . Now with the top crime lord on his back, life for the witty hitman couldn't have been better.

Author's Note: We all know Takaba is not a hit man, but I've decided to make him one. This story isn't meant to be a sad one, I think you'll find it as more of a game, and as usual, our Asami is always steps ahead from anyone he has his eyes on, mainly being Takaba.

There are OC's in here, and canon characters, and did I forget to mention; The Underworld rules. Japan and most of Asia are corrupt. So yeah...just picture how America's gonna be in a few years and you'll have a solid idea. And before anyone starts trying to call me out for that comment, just let me say that I am American, so I have the right to say something like that.

Pairings: AsamixTakaba (eventually a genuine pairing) AsamixSudoh, FeilongxOC, KanouxAyase

Tags: Romance, Suspense, Humor, Angst

Warnings: AU, OC'S, Yaoi, Slight OOC'ness. Oh yeah, and don't be surprised if you're hit up with some Okane Ga Nai.

Aim for the head. Take out the guards, then be done with it. Takaba walked quietly through the hallways of the building, taking in the iron scent of blood. Stepping over a body, he held his gun in a tight grip. His strides were slow, as he did not wish to alert anyone of his presence. Lucky for him, Cho had already taken down the security system, and inevitably the power. Takaba was pretty sure the guests downstairs in the ballroom, noticed that something was going on. But he'd be quick enough, though he wouldn't have time to clean up the mess, however his fingerprints would be concealed, he made sure of that.

Like instructed, he headed down the corridor until he met the red, gold handled door. His target was in that room for sure, and Takaba figured he wasn't alone. He stood there, by the entrance for seconds, pondering and calculating. He knew that despite the blinking light, it would be a while before the power

Taking a deep breath, Takaba kicked the door open, held his gun before him and with swift movements, began to shoot every figure he saw moving in the darkness. There were shouts and screams that followed, as Takaba continued to shoot until everyone was silenced. When finally, the last body hit the ground, and the voices went try, Takaba placed his gun back in his holster.

"Mission complete." He muttered, turning away and walking out of the room.

OoOoOoO

"It wasn't all that hard." Takaba admitted, taking a swig of beer. "I mean, I could have...well..."

"Died." Kou pointed out, drinking his own beverage. "I think you're too classy for that_"

"Classy isn't the right word." The ex-photographer placed his drink down. "I think 'original' is more fitting."

"Original?" Kou repeated, raising an eyebrow.

"Yep." Takaba grinned.

"Well then cheers, to Takaba's originality!" And at that moment, both boys clanged their cups together in a rather victorious manner.

Takaba sighed and placed his drink back on the table. Kou got to talking to a waitress that passed by leaving Takaba to himself.

That mission wasn't as bad as he thought, in fact it was pretty easy...not that he liked it any more than he liked the others. He hated these missions, they were daunting, they were troublesome and they were just reminders of how unfair this whole system was.

It had been nearly twenty years ago, when the Under World took over most of Asia and Europe. The government didn't do anything to stop it- mainly because those working in the government promoted it. The greedy politicians, celebs, diplomats, etc., and now here they were. There was a fine thick line between the rich, and the poor. Takaba fit in perfectly with the poor. He never had a dime that he could spare.

Takaba felt the nostalgia return to him when he remembered the days before he was a hit man, before he was forced to step out of his comfort zone, when he was just getting used to this system. He had just graduated college and was starting out as a freelance photographer. He began taking pictures of whatever interested him - the riots more than likely. Idiotic kids would waste their time rioting, breaking the curfew placed on the lower class, citizens, trying to get their point across. Takaba would only stand there, with his hoodie covering him, concealing his identity, snapping pictures of the protestors.

That was when life had treated him well. That was before the riots became violent, before people lost their lives. And after that, things began to go downhill, for everyone. Takaba couldn't exactly speak for all his friends, but for the most part, he knew they had been affected by this cruel system. Takato had married into a wealthy family and since then, wasn't heard of. Kou was struggling, but doing alright. Yoshida had lost his life in one of the riots. Cho was a hacker, which wasn't uncommon during that time but it was very risky. Mariana was a mercenary, a hit man, much like Takaba except, Takaba tended to stray towards the upper class crowd. Staying a camera man by day, it wasn't hard for him to get into the depths of Tokyo's city and find clients willing to hire him. Mariana liked to work outside of the country whenever she got the chance.

"Akihito!" Kou's angry voice had brought Takaba back to his concentration. "Are you paying tonight?"

"I would, but I haven't gotten my money yet. I'll meet my employer again tomorrow...I'm broke now..." Takaba frowned as he watched Kou pull his wallet out.

"Sorry..." He mumbled.

"No, it's fine…" Kou replied, flagging down a waitress. "Just, be careful with the people that hire you. It's really been getting to me. Guys down here, in the lower class area, have been going missing."

"What do you mean?" Takaba asked.

"Guys like you Takaba. Guys who put themselves in the danger of the upper class. Hit men, hackers…they end up gone. We're not sure if they're dead or not but… it's been happening more…" The waitress came, prompting Kou to end the conversation abruptly. Takaba stared blankly, looking around the small restaurant, attempting to recognize familiar faces. As usual, Takaba was easily able to pick out the identities of many men and women who frequently visited on nights like this. All lower class nonetheless, it seemed like this was the only place many could enjoy themselves. The corrupt government had taken a lot, thank God this place stayed the same.

OoOoOoO

After dinner, Takaba had returned home in time just before the lower class curfew began. While the threat of being thrown in prison for breaking the curfew didn't exactly frighten Takaba, he still didn't want to be caught out after hours. He feared for Kou, who lived on the other side of town. Kou had already had a run in with the authorities more than once, another strike and he'd most likely be thrown in jail himself.

Pushing these morbid thoughts to the back of his mind, Takaba took a quick shower and dressed in his night clothes. He only wore his boxers and a T-Shirt to bed; it was cool that night and with his window open, the draft that came through would be quite comfortable.

That night, Takaba didn't really have a lot to think about. He looked forward to getting paid, but other than that, nothing really lingered in his mind. At least nothing major. Of course, his conversation with Kou began to reoccur before he drifted off into sleep. He vaguely remembered Kou expressing his concerns for Takaba in regards to young men going missing within the upper class regions. As strange as it sounded, Takaba didn't let it bother him as much as it should have. He had confidence in his abilities to stay out of the clutches of the upper class men.

oOoOoOoOo

The next day, Takaba found himself in Shinjuku.

The crowded district was a magnet for the rich and wealthy class. Limos, suits, expensive and name brand items, etc., etc., one could find all that in Shinjuku. Takaba liked to call it 'The land where a piece of metal is worth more than a person', and for the most part, he was true. He knew friend who worked for a wealthy man and was accused of stealing his employers golden heirloom. This resulted in Takaba's friend receiving the death penalty.

Outside, music blared from the clubs, smoke filled the air like a putrid sickness and headlights flashed like firebombs. Luckily for Takaba, he was inside, shielded from all this chaos. He stared out of a window from afar. Currently, he resided in the building of a well-known Law firm. This was the location where he was to meet his client for the second time.

Unfortunately for him, his client hadn't arrived yet. The only other person in the large room with Takaba was a young boy that he'd figured out was his client's, Kanou's assistant. This boy went by the name of Ayase.

Like Takaba, Ayase wore a suit. However, unlike Takaba, this boy held little to no intimidation in his eyes. Only curiosity, wonder and surprisingly, determination. Presently, Ayase sat focused, at the large table in the even larger room, meddling with a pill bottle, a liquid canister, and an injection tube. Takaba turned back every minute or so to see with Ayase was doing. For a few seconds, he pondered on questioning him, but he decided against it. He allowed the silence to fill the space between them_

"I'm sorry," Ayase's voice broke whatever silence existed. "He'll be here soon, Kanou I mean." Takaba looke
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
FanFictionChỉ trongCộng đồngDiễn đànHơn Chúng tôi đang trẻ bởi Yamiga Anime» Finder loạt xếp: T, tiếng Anh, Romance & Drama, từ: 3 k +, yêu thích: 26, sau: 48, xuất bản: ngày 21 tháng 5 năm 201414Tóm tắt: AU. Trong một thế giới mà các quy tắc địa ngục, Takaba là một hitman, và một ngày được thuê bởi một người đàn ông kinh doanh để giết đối thủ của ông, Asami Ryuichi. Unluckily cho các sát thủ dí dỏm, nhiệm vụ này mất một biến bất ngờ khi ông thấy mình trong giây lát bị quyến rũ bởi nạn nhân của mình và không thể bóp cò. Hiếm khi thoát, Takaba quản lý để chạy đi, Tuy nhiên, unbeknownst để ông cuộc sống của mình có chỉ cần lấy một lần lượt cho tồi tệ nhất như ông bây giờ chiếm được sự quan tâm của mình "nạn nhân", Asami. Bây giờ với Chúa hàng đầu tội phạm trên lưng, cuộc sống cho hitman dí dỏm không thể có tốt hơn.Lưu ý của tác giả: chúng ta đều biết Takaba không phải là một người đàn ông hit, nhưng tôi đã quyết định làm cho anh ta một. Câu chuyện này không phải là một trong những buồn, tôi nghĩ rằng bạn sẽ tìm thấy nó là nhiều hơn nữa của một trò chơi, và như thường lệ, Asami của chúng tôi là luôn luôn bước trước từ bất cứ ai ông có đôi mắt của mình vào, chủ yếu là là Takaba.Có OC ở đây, và canon ký tự, và tôi quên đề cập đến; Các quy tắc địa ngục. Nhật bản và hầu hết châu á là tham nhũng. Vì vậy có... chỉ cần hình ảnh như thế nào America sẽ trong một vài năm và bạn sẽ có một ý tưởng vững chắc. Và trước khi bất cứ ai bắt đầu cố gắng để gọi cho tôi cho rằng nhận xét, chỉ cho tôi nói rằng tôi là người Mỹ, vì vậy tôi có phải nói điều gì đó như thế.Cặp: AsamixTakaba (cuối cùng một chính hãng kết nối) AsamixSudoh, FeilongxOC, KanouxAyaseTags: Sự lãng mạn, bị đình hoãn, hài hước, AngstCảnh báo: AU, OC của Yaoi, nhẹ OOC'ness. Oh có, và không thể ngạc nhiên nếu bạn đang nhấn lên với một số Okane Ga Nai.Nhằm mục đích cho người đứng đầu. Đưa ra các vệ sĩ, sau đó được thực hiện với nó. Takaba đi lặng lẽ thông qua các hành lang của tòa nhà, tham gia trong mùi hương sắt của máu. Bước trên một cơ thể, ông giữ súng của ông trong một kẹp chặt chẽ. Những bước tiến của ông đã được chậm, vì ông không muốn cảnh báo bất cứ ai trong sự hiện diện của mình. May mắn cho anh ta, Cho đã được xuống hệ thống an ninh, và chắc chắn là sức mạnh. Takaba đã khá chắc chắn các khách hàng ở tầng dưới trong ballroom, nhận thấy rằng một cái gì đó đã xảy ra. Nhưng ông sẽ nhanh chóng đủ, mặc dù ông sẽ không có thời gian để dọn sạch các mess, Tuy nhiên dấu vân tay của ông sẽ được che dấu, ông đã chắc chắn về điều đó.Giống như hướng dẫn, ông đứng đầu xuống hành lang cho đến khi ông gặp đỏ, vàng xử lý cửa. Mục tiêu của ông là trong căn phòng đó chắc chắn, và Takaba figured ông đã không một mình. Ông đứng đó, bởi lối vào cho giây, cân nhắc và tính toán. Ông biết rằng mặc dù ánh sáng nhấp nháy, nó sẽ là một thời gian trước khi sức mạnhLấy một hơi thở sâu, Takaba khởi động mở cửa, các tổ chức của mình súng trước khi anh ta và với phong trào nhanh chóng, bắt đầu bắn mỗi nhân vật ông đã thấy di chuyển trong bóng tối. Có là shouts và hét lên theo sau đó, như Takaba tiếp tục bắn cho đến khi tất cả mọi người im lặng. Khi cuối cùng, cơ thể cuối cùng rơi xuống đất, và tiếng nói đã đi thử, Takaba đặt súng của ông trở lại trong holster của mình."Hoàn thành sứ mệnh." Ông muttered, chuyển đi và đi bộ ra khỏi phòng.OoOoOoO"Nó không phải tất cả những gì khó." Takaba thừa nhận, tham gia một swig bia. "Tôi có nghĩa là, tôi có thể có... cũng...""Đã chết." Kou chỉ ra, uống đồ uống của mình. "Tôi nghĩ rằng bạn đang quá sang trọng cho that_""Sang trọng không phải là từ bên phải." Ex-nhiếp ảnh gia đặt đồ uống của mình xuống. "Tôi nghĩ rằng 'gốc' là phù hợp hơn.""Ban đầu?" Kou lặp đi lặp lại nâng một lông mày."Vâng." Takaba grinned."Vậy thì chúc mừng, để độc đáo của Takaba!" Và tại thời điểm đó, cả hai con trai clanged của ly với nhau một cách khá chiến thắng.Takaba thở dài và đặt đồ uống của mình trở lại trên bảng. Kou phải nói chuyện với một người hầu bàn thông qua bằng cách để lại Takaba để tự mình.Nhiệm vụ đó không phải là xấu như ông nghĩ rằng, trong thực tế nó đã khá dễ dàng... không rằng ông thích nó bất kỳ hơn ông thích những người khác. Ông ghét các nhiệm vụ này, họ đã khó khăn, họ được phiền hà và họ đã chỉ nhắc nhở của toàn bộ hệ thống này là không lành mạnh như thế nào.Nó đã gần hai mươi năm trước đây, khi thế giới dưới chiếm hầu hết châu á và Âu. Chính phủ đã không làm bất cứ điều gì để ngăn chặn nó - chủ yếu là vì những người làm việc trong chính phủ thúc đẩy nó. Chính trị gia tham lam, nghệ sĩ, nhà ngoại giao, vv, và bây giờ họ đã ở đây. Đã có một dày dòng Mỹ giữa người giàu và người nghèo. Takaba phù hợp trong hoàn hảo với người nghèo. Ông không bao giờ có một xu mà ông có thể phụ tùng.Takaba felt the nostalgia return to him when he remembered the days before he was a hit man, before he was forced to step out of his comfort zone, when he was just getting used to this system. He had just graduated college and was starting out as a freelance photographer. He began taking pictures of whatever interested him - the riots more than likely. Idiotic kids would waste their time rioting, breaking the curfew placed on the lower class, citizens, trying to get their point across. Takaba would only stand there, with his hoodie covering him, concealing his identity, snapping pictures of the protestors.That was when life had treated him well. That was before the riots became violent, before people lost their lives. And after that, things began to go downhill, for everyone. Takaba couldn't exactly speak for all his friends, but for the most part, he knew they had been affected by this cruel system. Takato had married into a wealthy family and since then, wasn't heard of. Kou was struggling, but doing alright. Yoshida had lost his life in one of the riots. Cho was a hacker, which wasn't uncommon during that time but it was very risky. Mariana was a mercenary, a hit man, much like Takaba except, Takaba tended to stray towards the upper class crowd. Staying a camera man by day, it wasn't hard for him to get into the depths of Tokyo's city and find clients willing to hire him. Mariana liked to work outside of the country whenever she got the chance."Akihito!" Kou của tức giận thoại đã mang Takaba quay lại tập trung của mình. "Bạn trả tiền tối nay?""Tôi sẽ, nhưng tôi đã không nhận được tiền của tôi được nêu ra. Tôi sẽ gặp chủ nhân của tôi một lần nữa vào ngày mai... Tôi là phá vỡ bây giờ..." Takaba cau mày khi ông dõi Kou kéo ví của mình ra."Xin lỗi..." Ông mumbled."Không, nó là tốt đẹp..." Kou trả lời, gắn cờ xuống một phục vụ bàn. "Chỉ cần, hãy cẩn thận với những người thuê bạn. Nó thực sự đã nhận được với tôi. Guys ở đây, trong khu vực lớp thấp hơn, đã được đi mất tích.""Bạn làm là gì?" Takaba hỏi."Guys như bạn Takaba. Kẻ đã đặt mình trong sự nguy hiểm của tầng lớp trên. Sát thủ, hacker... họ kết thúc đi. Chúng tôi không chắc nếu họ đang chết hay không nhưng... nó đã xảy ra nhiều hơn nữa... " Các phục vụ bàn đến, khiến Kou để kết thúc cuộc trò chuyện đột ngột. Takaba stared blankly, nhìn xung quanh nhà hàng nhỏ, cố gắng để nhận ra khuôn mặt quen thuộc. Như thường lệ, Takaba một cách dễ dàng có thể chọn ra danh tính của nhiều người đàn ông và phụ nữ thường xuyên truy cập vào đêm như thế này. Tất cả thấp hơn lớp Tuy nhiên, nó có vẻ như đây là nơi duy nhất mà nhiều người có thể tận hưởng chính mình. Chính phủ tham nhũng đã thực hiện rất nhiều, cảm ơn Thiên Chúa nơi này vẫn như nhau.OoOoOoOAfter dinner, Takaba had returned home in time just before the lower class curfew began. While the threat of being thrown in prison for breaking the curfew didn't exactly frighten Takaba, he still didn't want to be caught out after hours. He feared for Kou, who lived on the other side of town. Kou had already had a run in with the authorities more than once, another strike and he'd most likely be thrown in jail himself.Pushing these morbid thoughts to the back of his mind, Takaba took a quick shower and dressed in his night clothes. He only wore his boxers and a T-Shirt to bed; it was cool that night and with his window open, the draft that came through would be quite comfortable.That night, Takaba didn't really have a lot to think about. He looked forward to getting paid, but other than that, nothing really lingered in his mind. At least nothing major. Of course, his conversation with Kou began to reoccur before he drifted off into sleep. He vaguely remembered Kou expressing his concerns for Takaba in regards to young men going missing within the upper class regions. As strange as it sounded, Takaba didn't let it bother him as much as it should have. He had confidence in his abilities to stay out of the clutches of the upper class men.oOoOoOoOoThe next day, Takaba found himself in Shinjuku.The crowded district was a magnet for the rich and wealthy class. Limos, suits, expensive and name brand items, etc., etc., one could find all that in Shinjuku. Takaba liked to call it 'The land where a piece of metal is worth more than a person', and for the most part, he was true. He knew friend who worked for a wealthy man and was accused of stealing his employers golden heirloom. This resulted in Takaba's friend receiving the death penalty.Outside, music blared from the clubs, smoke filled the air like a putrid sickness and headlights flashed like firebombs. Luckily for Takaba, he was inside, shielded from all this chaos. He stared out of a window from afar. Currently, he resided in the building of a well-known Law firm. This was the location where he was to meet his client for the second time.Unfortunately for him, his client hadn't arrived yet. The only other person in the large room with Takaba was a young boy that he'd figured out was his client's, Kanou's assistant. This boy went by the name of Ayase.Like Takaba, Ayase wore a suit. However, unlike Takaba, this boy held little to no intimidation in his eyes. Only curiosity, wonder and surprisingly, determination. Presently, Ayase sat focused, at the large table in the even larger room, meddling with a pill bottle, a liquid canister, and an injection tube. Takaba turned back every minute or so to see with Ayase was doing. For a few seconds, he pondered on questioning him, but he decided against it. He allowed the silence to fill the space between them_"I'm sorry," Ayase's voice broke whatever silence existed. "He'll be here soon, Kanou I mean." Takaba looke
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
FanFiction
Just In
Community
Forum More We Are Young Yamiga Anime »Finder Dòng Rated: T, tiếng Anh, Hẹn & Drama, Words: 3k +, favs: 26, Như Sau: 48, Xuất bản: 21 tháng 5 năm 2014 14 Tóm tắt: AU. Trong một thế giới mà các quy tắc Underworld, Takaba là một sát thủ, và một ngày được thuê bởi một người đàn ông kinh doanh để tiêu diệt đối thủ của mình, Asami Ryuichi. Thật không may cho những kẻ ám sát dí dỏm, nhiệm vụ này có một biến bất ngờ khi anh thấy mình trong giây lát bị quyến rũ bởi nạn nhân của mình và không thể kéo cò. Barely thoát, Takaba quản lý để chạy trốn, tuy nhiên, unbeknownst với anh cuộc sống của mình vừa có một lần lượt cho tồi tệ nhất là bây giờ anh chiếm được sự quan tâm của các "nạn nhân" của mình, Asami. Bây giờ với các chúa tội phạm hàng đầu trên lưng, sống cho hitman dí dỏm có thể không có được tốt hơn. Tác giả của Lưu ý: Chúng ta đều biết Takaba không phải là một người đàn ông hit, nhưng tôi đã quyết định để làm cho anh ta một. Câu chuyện này không có nghĩa là để được một buồn, tôi nghĩ rằng bạn sẽ tìm thấy nó như là chi tiết của một trò chơi, và như thường lệ, Asami của chúng tôi là luôn luôn bước về phía trước từ bất cứ ai ông có đôi mắt của mình, chủ yếu là Takaba. Có OC của ở đây, và các nhân vật kinh điển, và đã làm tôi quên đề cập đến; Các quy tắc Underworld. Nhật Bản và hầu hết châu Á đang bị hỏng. Vì vậy, yeah ... chỉ cần hình ảnh như thế nào sẽ của Mỹ được trong một vài năm và bạn sẽ có một ý tưởng vững chắc. Và trước khi bắt đầu bất cứ ai cố gắng để gọi cho tôi ra bình luận rằng, chỉ cần cho tôi nói rằng tôi là người Mỹ, vì vậy tôi có quyền nói như thế. Pairings: AsamixTakaba (cuối cùng một cặp chính hãng) AsamixSudoh, FeilongxOC, KanouxAyase Tags: Lãng mạn , Hồi hộp, hài hước, Angst ý: AU, OC'S, Yaoi, OOC'ness nhẹ. Oh yeah, và đừng ngạc nhiên nếu bạn đang đánh lên với một số Okane Ga Nai. Mục tiêu cho đầu. Đi ra các vệ sĩ, sau đó được thực hiện với nó. Takaba đi lặng lẽ qua các hành lang của tòa nhà, dùng trong mùi sắt máu. Bước qua một cơ thể, ông đã tổ chức khẩu súng của mình trong một chặt. Những bước tiến của ông đã chậm lại, như ông không muốn cảnh báo mọi người về sự hiện diện của mình. May mắn cho anh, Cho đã đưa xuống các hệ thống an ninh, và chắc chắn sức mạnh. Takaba là đẹp, chắc chắn các vị khách ở tầng dưới trong phòng khiêu vũ, nhận thấy rằng một cái gì đó đang xảy ra. Nhưng anh ấy sẽ nhanh chóng đủ, mặc dù ông không có thời gian để làm sạch các mess, tuy nhiên dấu vân tay của ông sẽ được che dấu, anh đảm bảo điều đó. Giống như chỉ dẫn, ông đi xuống hành lang cho đến khi ông gặp các màu đỏ, vàng xử lý cửa. Mục tiêu của ông là trong căn phòng đó cho chắc chắn, và Takaba tìm ông đã không đơn độc. Anh đứng đó, bởi lối vào cho giây, cân nhắc và tính toán. Ông biết rằng mặc dù ánh sáng nhấp nháy, nó sẽ là một thời gian trước khi điện Hít một hơi thật sâu, Takaba đá cánh cửa mở, tổ chức khẩu súng của mình trước khi anh ta và với các phong trào nhanh chóng, bắt đầu bắn mỗi con số ông nhìn thấy di chuyển trong bóng tối. Có những tiếng la hét và tiếng la hét sau đó, như Takaba tiếp tục bắn cho đến khi tất cả mọi người đã im lặng. Khi cuối cùng, cơ thể cuối cùng rơi xuống đất, và những tiếng nói đã đi thử, Takaba đặt khẩu súng của mình trở lại trong bao da của mình. "Mission hoàn chỉnh." Ông lẩm bẩm, quay đi và bước ra khỏi phòng. OoOoOoO "Đó là không phải tất cả những khó khăn." Takaba thừa nhận, lấy một uống một hơi bia. "Ý tôi là, tôi có thể có ... cũng ..." "Chết." Kou chỉ ra, uống đồ uống của mình. "Tôi nghĩ rằng bạn đang quá sang trọng cho that_" "Classy không phải là từ đúng." Các cựu nhiếp ảnh gia đặt đồ uống của mình xuống. "Tôi nghĩ rằng" nguyên thủy "là phù hợp hơn." "Original?" Kou lặp đi lặp lại, nuôi mày. "Đúng vậy." Takaba cười toe toét. "Vậy thì chúc mừng, để độc đáo của Takaba!" Và ngay sau đó, cả hai chàng trai clanged ly họ với nhau một cách khá chiến thắng. Takaba thở dài và đặt đồ uống của mình lại lên bàn. Kou lại bắt chuyện với một cô hầu bàn đã được thông qua bằng cách để lại Takaba với chính mình. Đó là nhiệm vụ không tệ như anh nghĩ, trên thực tế nó đã được khá dễ dàng ... không phải là anh ấy thích nó nhiều hơn bất kỳ ông thích những người khác. Anh ghét những nhiệm vụ này, họ đã làm nản chí, họ phiền hà và họ chỉ nhắc nhở về cách công bằng toàn bộ hệ thống này được. Đã gần hai mươi năm trước đây, khi World Dưới mất gần hết châu Á và châu Âu. Chính phủ đã không làm gì để ngăn chặn nó-chủ yếu là vì những người làm việc trong chính phủ thúc đẩy nó. Các chính trị gia tham lam, celebs, các nhà ngoại giao, vv, và giờ đây họ. Có một dòng dày tốt đẹp giữa người giàu và người nghèo. Takaba phù hợp hoàn hảo với những người nghèo. Ông không bao giờ có một đồng xu mà ông có thể tha cho. Takaba cảm thấy sự trở lại nỗi nhớ với anh khi anh nhớ lại những ngày trước khi ông là một người đàn ông hit, trước khi ông bị buộc phải bước ra khỏi vùng thoải mái của mình, khi anh chỉ nhận được sử dụng cho hệ thống này . Anh vừa mới tốt nghiệp đại học và đã bắt đầu như là một nhiếp ảnh gia tự do. Ông bắt đầu chụp ảnh của bất cứ điều gì quan tâm đến anh ta - các cuộc bạo loạn nhiều hơn khả năng. Trẻ em Idiotic sẽ lãng phí thời gian của họ nổi loạn, phá vỡ lệnh giới nghiêm được đặt trên lớp thấp hơn, công dân, cố gắng để có được quan điểm của họ trên. Takaba sẽ chỉ đứng đó, với áo của anh bao gồm anh, che giấu danh tính của mình, chụp hình ảnh của những người biểu tình. Đó là khi cuộc sống đã đối xử với anh rất tốt. Đó là trước khi các cuộc bạo loạn đã trở thành bạo lực, trước khi con người mất đi cuộc sống của họ. Và sau đó, mọi thứ bắt đầu đi xuống dốc, cho tất cả mọi người. Takaba có thể không chính xác nói cho tất cả bạn bè của mình, nhưng đối với hầu hết các phần, ông biết họ đã bị ảnh hưởng bởi hệ thống độc ác này. Takato đã kết hôn trong một gia đình giàu có và kể từ đó, đã không nghe nói về. Kou đã đấu tranh, nhưng làm sao. Yoshida đã mất đi cuộc sống của mình trong một trong những cuộc bạo loạn. Cho là một hacker, mà là rất phổ biến trong thời gian đó nhưng nó là rất nguy hiểm. Mariana là một lính đánh thuê, một người đàn ông hit, giống như Takaba trừ, Takaba có xu hướng đi lạc hướng tới lớp khán giả trên. Giữ một người đàn ông máy ảnh theo ngày, nó không phải là khó khăn cho anh ta để có được vào sâu trong thành phố Tokyo và tìm kiếm khách hàng sẵn sàng để thuê anh ta. Mariana thích làm việc ngoài nước bất cứ khi nào cô có cơ hội. "Akihito!" Giọng nói giận dữ của Kou đã mang Takaba trở lại tập trung. "Bạn có trả tiền tối nay?" "Tôi sẽ, nhưng tôi đã không nhận tiền của tôi chưa. Tôi sẽ gặp chủ nhân của tôi một lần nữa vào ngày mai ... tôi đã phá vỡ bây giờ ..." Takaba cau mày khi nhìn Kou kéo ví của mình ra. "Xin lỗi ..." Anh lẩm bẩm. "Không, đó là tốt ..." Kou trả lời, suy giảm xuống một cô hầu bàn. "Chỉ cần, hãy cẩn thận với những người mà bạn thuê. Nó thực sự được nhận được với tôi. Guys xuống đây, tại khu vực tầng lớp thấp hơn, đã mất tích." "Ý anh là gì?" Takaba hỏi. "Guys như bạn Takaba. Guys người tự đặt mình vào sự nguy hiểm của các tầng lớp thượng lưu. Lượt nam giới, tin tặc ... họ kết thúc đi. Chúng tôi không chắc chắn nếu họ chết hay không, nhưng ... nó đã xảy ra nhiều hơn ... "Các cô hầu bàn đến, khiến Kou để kết thúc cuộc trò chuyện đột ngột. Takaba ngây người, nhìn xung quanh các nhà hàng nhỏ, cố gắng để nhận ra khuôn mặt quen thuộc. Như thường lệ, Takaba đã dễ dàng có thể chọn ra danh tính của nhiều người đàn ông và phụ nữ thường xuyên truy cập vào những đêm như thế này. Tất cả hạng thấp hơn tuy nhiên, nó có vẻ như đây là nơi duy nhất nhiều người có thể thưởng thức bản thân. Các chính phủ tham nhũng đã đưa rất nhiều, cảm ơn Thiên Chúa nơi này vẫn giống nhau. OoOoOoO Sau bữa tối, Takaba đã trở về nhà trong thời gian ngay trước khi các lớp thấp hơn lệnh giới nghiêm bắt đầu. Trong khi các mối đe dọa bị ném vào tù vì vi phạm lệnh giới nghiêm đã không chính xác cảm giác lo sợ Takaba, ông vẫn không muốn bị bắt ra sau giờ làm. Ông lo sợ cho Kou, người đã sống ở phía bên kia của thị trấn. Kou đã có màn trình với các cơ quan chức năng nhiều hơn một lần, một cuộc đình công và anh ấy rất có thể bị tống vào tù mình. Đẩy những suy nghĩ bệnh hoạn để lại trong tâm trí của mình, Takaba đã tắm nhanh và mặc quần áo ban đêm của mình . Anh chỉ mặc quần đùi và một T-Shirt ngủ; nó đã được mát mẻ đêm đó và với cửa sổ của mình mở ra, dự thảo đó đã thông qua sẽ là khá thoải mái. Đêm đó, Takaba đã không thực sự có nhiều điều để suy nghĩ về. Anh nhìn về phía trước để được thanh toán, nhưng khác hơn là, không có gì thực sự đọng lại trong tâm trí của mình. Ít nhất là không có gì lớn. Tất nhiên, cuộc trò chuyện của mình với Kou đã bắt đầu xuất hiện trở lại trước khi anh chìm vào giấc ngủ. Ông nhớ mang máng Kou bày tỏ mối quan tâm của mình cho Takaba trong liên quan đến thanh niên mất tích trong khu vực thượng lưu. Như lạ như nó vang lên, Takaba đã không để nó làm phiền anh nhiều như nó cần phải có. Ông tự tin vào khả năng của mình để ở ra khỏi nanh vuốt của những người đàn ông thuộc tầng lớp trên. oOoOoOoOo Ngày hôm sau, Takaba thấy mình trong Shinjuku. Các huyện đông đúc là một nam châm cho tầng lớp giàu có và giàu có. Limos, bộ quần áo, các thương hiệu đắt tiền và tên, vv, vv, người ta có thể tìm thấy tất cả những gì trong Shinjuku. Takaba thích gọi nó là 'The đất nơi một mảnh kim loại có giá trị hơn một người, và cho hầu hết các phần, ông là sự thật. Ông biết người bạn làm việc cho một người đàn ông giàu có và bị buộc tội ăn cắp sử dụng lao động của mình gia truyền vàng. Điều này dẫn đến người bạn của Takaba nhận án tử hình. Bên ngoài, âm ​​nhạc om sòm từ các câu lạc bộ, khói tràn ngập không gian giống như một căn bệnh thối rữa và đèn pha lóe lên như firebombs. May mắn cho Takaba, anh được bên trong, bảo vệ khỏi tất cả sự hỗn loạn này. Anh nhìn chằm chằm ra khỏi cửa sổ từ xa. Hiện nay, ông cư trú trong tòa nhà của một công ty luật nổi tiếng. Đây là vị trí mà ông đã để đáp ứng khách hàng của mình lần thứ hai. Thật không may cho anh ta, thân chủ của ông đã không đến được nêu ra. Các chỉ người khác trong căn phòng lớn với Takaba là một cậu bé mà ông đã tìm ra được, trợ lý Kanou của khách hàng của mình. Cậu bé này đã đi bằng tên của Ayase. Giống như Takaba, Ayase mặc một bộ đồ. Tuy nhiên, không giống như Takaba, cậu bé này đã tổ chức ít hoặc không có sự đe dọa trong mắt anh. Chỉ có sự tò mò, thắc mắc và ngạc nhiên, quyết tâm. Hiện nay, Ayase ngồi tập trung, tại bàn lớn trong phòng thậm chí còn lớn hơn, sự can thiệp với một chai thuốc, một ống đựng chất lỏng, và một ống tiêm. Takaba quay trở lại mỗi phút hoặc lâu hơn để xem với Ayase đang làm. Đối với một vài giây, ông suy nghĩ về câu hỏi anh, nhưng anh đã quyết định chống lại nó. Anh để cho sự im lặng để lấp đầy khoảng trống giữa them_ "Tôi xin lỗi," giọng nói của Ayase đã phá vỡ sự im lặng bất cứ điều gì tồn tại. "Anh ấy sẽ đến đây sớm, Kanou tôi có ý nghĩa." Takaba looke



















































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: