The Tudor STaTeDr Neil Younger, University of BirminghamSummary: An ac dịch - The Tudor STaTeDr Neil Younger, University of BirminghamSummary: An ac Việt làm thế nào để nói

The Tudor STaTeDr Neil Younger, Uni

The Tudor STaTe
Dr Neil Younger, University of Birmingham
Summary: An account of Tudor government, its structure and institutions, and how it functioned, followed by an examination of whether the Tudor State could be viewed a medieval or ‘modern’ State.
Historians of Tudor England have recently become increasingly concerned with questions of the State and of State formation. Key issues of debate include: what the State was doing; how, and how well; who it was affecting and how they responded; how the State developed and changed, and to what extent sixteenth-century England was a ‘modern’ State. Historians also study the State in new ways. Traditional approaches to the State focused on institutions: the Privy Council, Parliament, the Exchequer, and so forth. More recent historians see the State in a broader context, emphasising the fact that Tudor government depended on implementation on the ground, and that the individuals who carried this out, often unpaid amateurs, were also servants of the State.
The Central Institutions This said, the central institutions remain a convenient place to start. The lynchpin of Tudor government was the Council, which itself went through a considerable amount of development during the sixteenth century. During the late 1530s, the old-style Royal Council, containing dozens of noblemen, clerics, and lawyers, as well as royal advisers and important office-holders, was increasingly found to be too large and inefficient. In its place arose a new ‘Privy’ Council, composed of just twenty senior office-holders and ministers of the Crown, with its own institutional identity and records.1 This was an intensely political institution, and its precise size, significance and role varied according to the political style of the monarch and his or her senior advisers. Mary, seeking perhaps to broaden her political support, had a larger council, whilst Elizabeth’s tended to shrink, to as small as eleven at times. The overall importance of the Council also varied. It came into its own when Thomas Cromwell’s fall left Henry VIII without a single leading minister, and it remained significant under a child-king, Edward VI, though it could be dominated by powerful individuals such as the Dukes of Somerset and Northumberland. Elizabeth, however, preferred to discuss policy more informally with small groups of particularly trusted advisers. She very seldom attended Council meetings, and her Council acted as much as an administrative body as a policy-making one.
The functions of the Council were very broad: it was an all-purpose clearing-house for the despatch of royal business, and as such its records contain an astonishing variety of matters. To give an example of just one day’s work: on 5 July 1574 the Council wrote a letter to the Regent of Scotland, ordered the readying of troops from London to go to Ireland, and acted or intervened in matters as diverse as slander against the Earl of Arundel, the losses of a Portuguese merchant, the insurance of an English merchant, musters in Worcester, two cases of murder, a non-conforming ecclesiastic, a refugee from Scotland, food supply for the navy, and a payment of £16 to the Master of Works at Portsmouth.
http://gale.cengage.co.uk/statepapers
The Council was supported by the Secretary; another key office whose role became less personal and more bureaucratic over the century. Originally the King’s personal secretary, the office was generally known as the ‘Principal Secretary’ in the middle years of the century, and as the ‘Secretary of State’ by the end. Indeed, after 1540 the pressure of business often demanded two Secretaries working in tandem. The Secretary was the centre of all government correspondence, and was thus a position of great influence. Some of the most powerful ministers of the century were Secretaries: Thomas Cromwell, William Cecil, Francis Walsingham and Robert Cecil. The State Papers are essentially the Secretary’s archive, and thus include documents such as agendas for the Council, memoranda, position papers, proposals and drafts of letters. We also find ministers’ private notes and correspondence between ministers which provide important information on how the government worked, and often give us striking insights into daily life at Court.
One of the Council’s most important functions was to supervise the implementation of policy in the country at large. It provided a bridge between the centre and the localities, in an age when a vast amount of government, whether financial, religious, military or social, was carried out on the ground by local officials. A large proportion of the State Papers are letters, reports, complaints and queries from local governors in the English and Welsh counties. They cover every conceivable subject: the maintenance of order, grain supply, plague, national defence and musters, religious dissent, popular unrest, taxation. They form the largest single source for studying the relations of Crown and county – the management of government in action.
Local administration In most cases, the main unit of government on the ground was the county. Although the county administration was in theory headed by the sheriff, the key official in local government throughout the sixteenth century was the Justice of the Peace, or JP, responsible both for low-level criminal justice, and for a multiplicity of administrative tasks. Although the JPs were appointed by the Crown, they were invariably drawn from the more senior gentry, plus a few nobles and churchmen. The number of JPs in each county greatly expanded over the century, from an average of around ten to around forty to fifty.2 This was partly because the gentry themselves wanted to hold the office: particularly in the second half of the century, it was virtually taken for granted that the heads of the leading gentry families would be JPs. It also reflects a great expansion in the JPs’ work. In addition to the JPs, the Crown issued many other commissions, which tended to be staffed by very similar people: commissions for ecclesiastical causes, for grain supply, for recusants, for Jesuits, for musters and so on.
Therefore government on the ground was in many ways government by the gentry. There were both advantages and disadvantages to this approach. It strengthened the regime by recruiting the gentry into the work of government, and it was also remarkably cheap, since JPs were unpaid. On the downside, since the JPs were not dependent on the Crown for their income, they felt only limited compunction to do as they were told, particularly if the gentry in a particular county stuck together. More importantly, the gentry, as a class, did not necessarily share the same interests as the Crown. They certainly agreed on the need for social order to preserve their economic status, but, as we shall see, the ever-weightier demands of the centre did not always accord with what the gentry were prepared to implement.
http://gale.cengage.co.uk/statepapers
This meant that the JPs needed careful supervision. We can see from the State Papers how closely ministers like William Cecil monitored the personnel of local government: his papers contain many lists of JPs and county gentry or reports on their reliability. There are even volumes full of such information. One well-informed observer of the role of the Secretary recommended that a new book of JPs be obtained annually, and that the Secretary should ‘make himself acquainted w[i]th some honest Gentlemen in all the shires, Citties and principall Townes.’3 This was essential political information.
One important innovation in Tudor local government was the lieutenancy. Under this system, a single individual, usually a nobleman, was created lord lieutenant of the county by royal commission. In the 1550s, this was used primarily to keep order in the counties during a period of rebellion, instability, frequent changes of rule and religious tension. It was revived for the crisis of the Northern Rebellion of 1569-70, and made permanent during the Elizabethan wars of 1585-1604, when it became an important way for the State to mobilise resources for the war from the counties.
The Capability of the Tudor State Thus the machinery of the Tudor State tends to seem weak and poorly developed: in many ways, it appears that the Tudors simply took the structures of power that already existed (the wealthy local nobility and gentry) and tried, with various levels of success, to bend them to their will. In order to assess the capability of the State we need to look at some of the things it was actually doing and how successfully it did them.
Law and order First and foremost comes keeping order, and here we can credit the Tudors with a good deal of success. The royal courts and the commissions of the peace worked well, and over the course of the century the Tudors even had some success in reducing lawlessness in peripheral areas such as Wales and the North. More importantly, despite a number of serious rebellions and the impediments of children and women as monarchs, the State remained intact, and indeed was successfully handed over to a foreign king in 1603. The Tudors held a strong hand here, since the landed classes almost always opposed any kind of rebellion or social disorder. When it came to taxation, it was a very different matter.
Finance This was a period in which the State’s need for money grew enormously, most notably because of the increasing costs of warfare. The old sources of royal income, from crown lands and customs dues, became increasingly unequal to the task. Henry VIII filled this gap by funding his wars from the plundered wealth of the monasteries, and he ran through the proceeds with great speed. Elizabeth had no such option. Her first response was to avoid war, and there was a remarkably long period of peace during the first thirty years of her reign, but the Spanish war of 1585-1604, along with the ruinous
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Bang TudorTiến sĩ Neil Younger, đại học BirminghamTóm tắt: Tài khoản của chính phủ Tudor, cấu trúc và các tổ chức, và làm thế nào nó hoạt động, tiếp theo là một kỳ thi của cho dù Tudor nhà nước có thể xem một thời Trung cổ hoặc nhà nước 'hiện đại'. Các nhà sử học Anh Tudor mới đã trở nên ngày càng lo ngại với câu hỏi của nhà nước và hình thành nhà nước. Các vấn đề chủ chốt của cuộc tranh luận bao gồm: những gì nhà nước đã làm; làm thế nào, và tốt như thế nào; người đó ảnh hưởng đến và cách họ trả lời; làm thế nào nhà nước phát triển và thay đổi, và đến mức độ nào từ thế kỷ thứ 16 Anh là một nhà nước 'hiện đại'. Nhà sử học cũng nghiên cứu nhà nước theo những cách mới. Các phương pháp truyền thống để nhà nước tập trung vào các tổ chức: Xú, nghị viện, Exchequer, và vv. Các nhà sử học gần đây xem bang trong một bối cảnh rộng hơn, nhấn mạnh một thực tế rằng chính phủ Tudor phụ thuộc vào thực hiện trên mặt đất, và rằng các cá nhân thực hiện này ra, nghiệp dư chưa thanh toán thường xuyên, cũng là công chức của bang. Trung tâm tổ chức này nói, các tổ chức Trung ương tiếp tục là một nơi thuận tiện để bắt đầu. Lynchpin chính phủ Tudor là hội đồng, mà tự nó đã đi qua một số lượng đáng kể của sự phát triển trong thế kỷ 16. Trong cuối thập niên 1530, hội đồng Hoàng gia kiểu cũ, có hàng chục noblemen, giáo sĩ, và luật sư, cũng như cố vấn Hoàng gia và quan trọng văn phòng-chủ sở hữu, ngày càng tìm thấy được quá lớn và không hiệu quả. Trong vị trí của nó phát sinh một hội đồng mới 'Đương sự', bao gồm hai mươi chỉ chủ sở hữu văn phòng cao cấp và các bộ trưởng của Vương miện, với thể chế bản sắc riêng của mình và records.1 đây là một tổ chức chính trị mạnh mẽ, và chính xác kích thước của nó, ý nghĩa và vai trò khác nhau theo phong cách chính trị của các vị vua và các cố vấn cao cấp của mình. Mary, tìm kiếm có lẽ để mở rộng hỗ trợ chính trị, có một hội đồng lớn hơn, trong khi Elizabeth của có xu hướng thu nhỏ, để như nhỏ như mười một thời điểm. Tầm quan trọng của Hội đồng thành phố cũng rất đa dạng. Nó đi vào riêng của mình khi Thomas Cromwell mùa thu trái Henry VIII mà không có một bộ trưởng hàng đầu duy nhất, và nó vẫn quan trọng theo một vị vua trẻ em, Edward VI, mặc dù nó có thể được chi phối bởi các cá nhân mạnh mẽ như công tước xứ Somerset và Northumberland. Elizabeth, Tuy nhiên, ưa thích để thảo luận về chính sách hơn không chính thức với một nhóm nhỏ của cố vấn đặc biệt đáng tin cậy. Cô rất hiếm khi tham dự cuộc họp hội đồng, và hội đồng của cô đã hành động như một cơ quan hành chính như một chính sách một. Các chức năng của Hội đồng đã rất rộng: nó là một clearing-house all-purpose cho mau lẹ của Hoàng gia kinh doanh, và như vậy hồ sơ của nó chứa một loạt các vấn đề đáng kinh ngạc. Để cung cấp cho một ví dụ về chỉ một ngày làm việc: ngày 5 tháng 7 1574 hội đồng đã viết một bức thư cho nhiếp chính của Scotland, đã ra lệnh sẵn sàng của quân đội từ London để đi đến Ai-Len, và hành động hoặc can thiệp vào những vấn đề khác nhau như vu khống đối với Bá tước Arundel, các thiệt hại của một thương gia Bồ Đào Nha, đảm bảo một thương gia Anh, musters tại thành phố Worcester, hai trường hợp của giết người, một ecclesiastic phòng không phù hợp, một người tị nạn từ Scotland, thực phẩm cung cấp cho Hải quân, và thanh toán một £ 16 để chủ hoạt động tại Portsmouth.http://Gale.cengage.co.uk/statepapersHội đồng đã được hỗ trợ bởi bộ trưởng; một văn phòng chính có vai trò trở thành ít cá nhân và quan liêu hơn trong thế kỷ. Ban đầu thư ký riêng của nhà vua, văn phòng được thường được gọi là ' hiệu trưởng thư ký ' trong những năm giữa thế kỷ, và như là 'Thư ký của nhà nước' vào cuối. Thật vậy, sau khi 1540 áp lực của doanh nghiệp thường yêu cầu hai thư ký làm việc trong tandem. Bộ trưởng là trung tâm của tất cả các thư từ chính phủ, và do đó là một vị trí có ảnh hưởng lớn. Một số các bộ trưởng mạnh nhất của thế kỷ đã là bí thư: Thomas Cromwell, William Cecil, Francis Walsingham và Robert Cecil. Các giấy tờ nhà nước là cơ bản của bí thư lưu trữ, và do đó bao gồm các tài liệu như các chương trình nghị sự cho hội đồng, memoranda, vị trí giấy tờ, đề xuất và bản thảo của chữ cái. Chúng tôi cũng tìm thấy bộ trưởng ghi chú tư nhân và thư từ giữa bộ trưởng mà cung cấp thông tin quan trọng về cách làm việc của chính phủ, và thường cho chúng tôi nổi bật nhìn vào cuộc sống hàng ngày tại tòa án. Một trong những chức năng quan trọng nhất của Hội đồng là giám sát việc thực hiện các chính sách trong nước rộng lớn. Nó cung cấp một cầu nối giữa trung tâm và các địa phương, trong một thời đại khi một số lượng lớn của chính phủ, cho dù tài chính, tôn giáo, quân sự hay xã hội, được thực hiện trên mặt đất của cán bộ địa phương. Một tỷ lệ lớn các giấy tờ nhà nước là thư, báo cáo, khiếu nại và các truy vấn từ các thống đốc địa phương trong huyện tiếng Anh và tiếng Wales. Họ bao gồm mọi đối tượng conceivable: việc duy trì trật tự, nguồn cung cấp ngũ cốc, bệnh dịch hạch, quốc gia quốc phòng và musters, bất đồng tôn giáo, phổ biến bất ổn, thuế. Chúng tạo thành nguồn lớn nhất duy nhất cho việc học tập các mối quan hệ của Vương miện và quận-quản lý của chính phủ trong hành động.Các chính quyền địa phương trong hầu hết trường hợp, các đơn vị chính của chính phủ trên mặt đất là quận. Mặc dù chính quyền quận vào lý thuyết đứng đầu là cảnh sát trưởng, chìa khóa chính thức của chính quyền địa phương trong suốt thế kỷ 16 là Justice of the Peace, hay JP, chịu trách nhiệm cho công lý hình sự ở độ cao thấp, và cho một đa dạng của tác vụ quản trị. Mặc dù các JPs được chỉ định bởi nhà Hanover, lúc nào họ đã được rút ra từ gentry càng cao cấp, cộng với một vài quý tộc và churchmen. Soá löôïng JPs trong quận mỗi mở rộng đáng kể trong thế kỷ, từ mức trung bình của xung quanh 10 đến xung quanh thành phố 40 để fifty.2 này là một phần vì gentry mình muốn giữ văn phòng: đặc biệt là trong nửa sau thế kỷ, hầu như nó đã được đưa cho các cấp rằng người đứng đầu của các gia đình gentry hàng đầu sẽ có JPs. Nó cũng phản ánh sự mở rộng lớn trong JPs' công việc. Ngoài JPs, Vương miện đã ban hành nhiều tiền hoa hồng khác, mà có xu hướng được nhân viên của rất giống người: hoa hồng cho các nguyên nhân giáo hội, ngũ cốc cung cấp, cho recusants, cho dòng tên, cho musters và vân vân. Do đó, các chính phủ trên mặt đất là nhiều cách chính phủ bởi các gentry. Đã có lợi thế và bất lợi cho cách tiếp cận này. Nó củng cố chế độ bằng cách tuyển dụng các gentry vào công việc của chính phủ, và nó cũng đáng kể giá rẻ, kể từ khi JPs được chưa thanh toán. Điểm bất lợi, kể từ khi các JPs đã không phụ thuộc vào Vương miện cho thu nhập của họ, họ cảm thấy chỉ giới hạn compunction làm như họ được cho biết, đặc biệt là nếu gentry trong một quận đặc biệt khó khăn với nhau. Quan trọng hơn, gentry, như là một lớp, đã không nhất thiết phải chia sẻ lợi ích tương tự như Vương miện. Họ chắc chắn đã đồng ý về sự cần thiết cho trật tự xã hội để duy trì tình trạng kinh tế của họ, Tuy nhiên, như chúng ta sẽ thấy, nhu cầu bao giờ-weightier Trung tâm đã không luôn luôn phù hợp với những gì các gentry đã được chuẩn bị sẵn sàng để thực hiện. http://Gale.cengage.co.uk/statepapersĐiều này có nghĩa rằng các JPs cần giám sát cẩn thận. Chúng tôi có thể nhìn thấy từ các giấy tờ nhà nước làm thế nào chặt chẽ bộ trưởng như William Cecil giám sát nhân viên của chính quyền địa phương: bài báo của ông chứa nhiều danh sách JPs và quận gentry hoặc báo cáo về độ tin cậy của họ. Không có ngay cả khối lượng đầy đủ các thông tin như vậy. Một người quan sát đầy đủ thông tin về vai trò của bộ trưởng khuyến cáo rằng một cuốn sách mới của JPs được lấy hàng năm, và là bộ trưởng nên ' làm cho mình làm quen w [i] th một số quý vị trung thực trong tất cả các shires, Citties và principall Townes.'3 đây là thông tin chính trị cần thiết. Một sự đổi mới quan trọng trong chính quyền địa phương Tudor là lieutenancy. Theo hệ thống này, một cá nhân duy nhất, thường là một nhà quý tộc, được tạo ra Chúa Trung úy của quận bôûi UÛy ban Hoàng gia. Hung, điều này được sử dụng chủ yếu để giữ trật tự trong các hạt trong một khoảng thời gian của cuộc nổi loạn, sự mất ổn định, các thay đổi thường xuyên cai trị và tôn giáo căng thẳng. Tiểu hành tinh này lại cho cuộc khủng hoảng của cuộc nổi loạn Bắc 1569-70, và thực hiện thường xuyên trong các cuộc chiến tranh Elizabeth của 1585-1604, khi nó trở thành một cách quan trọng cho các tiểu bang để huy động các nguồn lực cho cuộc chiến tranh từ các hạt. Khả năng của các Tudor nhà nước do đó các máy móc bang Tudor có xu hướng có vẻ yếu và kém phát triển: trong nhiều cách, nó xuất hiện rằng các Tudor chỉ đơn giản là đã cấu trúc quyền lực mà đã tồn tại (các giới quý tộc địa phương giàu có và gentry) và cố gắng, với các mức độ khác nhau của sự thành công, phải uốn cong chúng để sẽ của họ. Để đánh giá khả năng của nhà nước, chúng ta cần phải xem xét một số những điều nó thực sự đã làm và làm thế nào thành công, nó đã làm họ. Luật pháp và trật tự đầu tiên và quan trọng nhất đến giữ trật tự, và ở đây chúng tôi có thể ghi các Tudor với một thỏa thuận tốt về sự thành công. Các tòa án Hoàng gia và hoa hồng của hòa bình đã làm việc tốt, và trong suốt thế kỷ các Tudor thậm chí đã có một số thành công trong việc giảm vô luật pháp ở các khu vực ngoại vi như Wales và phía bắc. Quan trọng hơn, mặc dù một số cuộc nổi loạn nghiêm trọng và những trở ngại của trẻ em và phụ nữ như vua chúa, nhà nước vẫn còn nguyên vẹn, và thực sự thành công bàn giao cho một vị vua nước ngoài năm 1603. Tudor các tổ chức một bàn tay mạnh mẽ ở đây, kể từ khi các lớp học đã hạ cánh hầu như luôn luôn chống lại bất kỳ loại cuộc nổi loạn hoặc rối loạn xã hội. Khi nó đã đến thuế, đó là một vấn đề rất khác nhau. Tài chính điều này đã là một thời gian trong đó của nhà nước cần cho tiền đã tăng trưởng rất nhiều, đáng chú ý nhất vì chi phí tăng của chiến tranh. Nguồn thu nhập Hoàng gia, từ Vương miện, cũ đất và lệ phí hải quan, đã trở thành ngày càng bất bình đẳng với nhiệm vụ. Henry VIII đầy khoảng cách này bằng việc tài trợ cuộc chiến tranh của mình từ plundered sự giàu có của các tu viện, và ông chạy thông qua các khoản tiền với tốc độ rất lớn. Elizabeth đã không có lựa chọn như vậy. Phản ứng đầu tiên của cô là để tránh chiến tranh, và đã có một thời gian khá dài của hòa bình trong ba mươi năm đầu tiên của triều đại Elizabeth, nhưng chiến 1585-1604, cùng với các tai hại, Tây Ban Nha
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
The Tudor STaTe
Dr Neil Younger, University of Birmingham
Summary: An account of Tudor government, its structure and institutions, and how it functioned, followed by an examination of whether the Tudor State could be viewed a medieval or ‘modern’ State.
Historians of Tudor England have recently become increasingly concerned with questions of the State and of State formation. Key issues of debate include: what the State was doing; how, and how well; who it was affecting and how they responded; how the State developed and changed, and to what extent sixteenth-century England was a ‘modern’ State. Historians also study the State in new ways. Traditional approaches to the State focused on institutions: the Privy Council, Parliament, the Exchequer, and so forth. More recent historians see the State in a broader context, emphasising the fact that Tudor government depended on implementation on the ground, and that the individuals who carried this out, often unpaid amateurs, were also servants of the State.
The Central Institutions This said, the central institutions remain a convenient place to start. The lynchpin of Tudor government was the Council, which itself went through a considerable amount of development during the sixteenth century. During the late 1530s, the old-style Royal Council, containing dozens of noblemen, clerics, and lawyers, as well as royal advisers and important office-holders, was increasingly found to be too large and inefficient. In its place arose a new ‘Privy’ Council, composed of just twenty senior office-holders and ministers of the Crown, with its own institutional identity and records.1 This was an intensely political institution, and its precise size, significance and role varied according to the political style of the monarch and his or her senior advisers. Mary, seeking perhaps to broaden her political support, had a larger council, whilst Elizabeth’s tended to shrink, to as small as eleven at times. The overall importance of the Council also varied. It came into its own when Thomas Cromwell’s fall left Henry VIII without a single leading minister, and it remained significant under a child-king, Edward VI, though it could be dominated by powerful individuals such as the Dukes of Somerset and Northumberland. Elizabeth, however, preferred to discuss policy more informally with small groups of particularly trusted advisers. She very seldom attended Council meetings, and her Council acted as much as an administrative body as a policy-making one.
The functions of the Council were very broad: it was an all-purpose clearing-house for the despatch of royal business, and as such its records contain an astonishing variety of matters. To give an example of just one day’s work: on 5 July 1574 the Council wrote a letter to the Regent of Scotland, ordered the readying of troops from London to go to Ireland, and acted or intervened in matters as diverse as slander against the Earl of Arundel, the losses of a Portuguese merchant, the insurance of an English merchant, musters in Worcester, two cases of murder, a non-conforming ecclesiastic, a refugee from Scotland, food supply for the navy, and a payment of £16 to the Master of Works at Portsmouth.
http://gale.cengage.co.uk/statepapers
The Council was supported by the Secretary; another key office whose role became less personal and more bureaucratic over the century. Originally the King’s personal secretary, the office was generally known as the ‘Principal Secretary’ in the middle years of the century, and as the ‘Secretary of State’ by the end. Indeed, after 1540 the pressure of business often demanded two Secretaries working in tandem. The Secretary was the centre of all government correspondence, and was thus a position of great influence. Some of the most powerful ministers of the century were Secretaries: Thomas Cromwell, William Cecil, Francis Walsingham and Robert Cecil. The State Papers are essentially the Secretary’s archive, and thus include documents such as agendas for the Council, memoranda, position papers, proposals and drafts of letters. We also find ministers’ private notes and correspondence between ministers which provide important information on how the government worked, and often give us striking insights into daily life at Court.
One of the Council’s most important functions was to supervise the implementation of policy in the country at large. It provided a bridge between the centre and the localities, in an age when a vast amount of government, whether financial, religious, military or social, was carried out on the ground by local officials. A large proportion of the State Papers are letters, reports, complaints and queries from local governors in the English and Welsh counties. They cover every conceivable subject: the maintenance of order, grain supply, plague, national defence and musters, religious dissent, popular unrest, taxation. They form the largest single source for studying the relations of Crown and county – the management of government in action.
Local administration In most cases, the main unit of government on the ground was the county. Although the county administration was in theory headed by the sheriff, the key official in local government throughout the sixteenth century was the Justice of the Peace, or JP, responsible both for low-level criminal justice, and for a multiplicity of administrative tasks. Although the JPs were appointed by the Crown, they were invariably drawn from the more senior gentry, plus a few nobles and churchmen. The number of JPs in each county greatly expanded over the century, from an average of around ten to around forty to fifty.2 This was partly because the gentry themselves wanted to hold the office: particularly in the second half of the century, it was virtually taken for granted that the heads of the leading gentry families would be JPs. It also reflects a great expansion in the JPs’ work. In addition to the JPs, the Crown issued many other commissions, which tended to be staffed by very similar people: commissions for ecclesiastical causes, for grain supply, for recusants, for Jesuits, for musters and so on.
Therefore government on the ground was in many ways government by the gentry. There were both advantages and disadvantages to this approach. It strengthened the regime by recruiting the gentry into the work of government, and it was also remarkably cheap, since JPs were unpaid. On the downside, since the JPs were not dependent on the Crown for their income, they felt only limited compunction to do as they were told, particularly if the gentry in a particular county stuck together. More importantly, the gentry, as a class, did not necessarily share the same interests as the Crown. They certainly agreed on the need for social order to preserve their economic status, but, as we shall see, the ever-weightier demands of the centre did not always accord with what the gentry were prepared to implement.
http://gale.cengage.co.uk/statepapers
This meant that the JPs needed careful supervision. We can see from the State Papers how closely ministers like William Cecil monitored the personnel of local government: his papers contain many lists of JPs and county gentry or reports on their reliability. There are even volumes full of such information. One well-informed observer of the role of the Secretary recommended that a new book of JPs be obtained annually, and that the Secretary should ‘make himself acquainted w[i]th some honest Gentlemen in all the shires, Citties and principall Townes.’3 This was essential political information.
One important innovation in Tudor local government was the lieutenancy. Under this system, a single individual, usually a nobleman, was created lord lieutenant of the county by royal commission. In the 1550s, this was used primarily to keep order in the counties during a period of rebellion, instability, frequent changes of rule and religious tension. It was revived for the crisis of the Northern Rebellion of 1569-70, and made permanent during the Elizabethan wars of 1585-1604, when it became an important way for the State to mobilise resources for the war from the counties.
The Capability of the Tudor State Thus the machinery of the Tudor State tends to seem weak and poorly developed: in many ways, it appears that the Tudors simply took the structures of power that already existed (the wealthy local nobility and gentry) and tried, with various levels of success, to bend them to their will. In order to assess the capability of the State we need to look at some of the things it was actually doing and how successfully it did them.
Law and order First and foremost comes keeping order, and here we can credit the Tudors with a good deal of success. The royal courts and the commissions of the peace worked well, and over the course of the century the Tudors even had some success in reducing lawlessness in peripheral areas such as Wales and the North. More importantly, despite a number of serious rebellions and the impediments of children and women as monarchs, the State remained intact, and indeed was successfully handed over to a foreign king in 1603. The Tudors held a strong hand here, since the landed classes almost always opposed any kind of rebellion or social disorder. When it came to taxation, it was a very different matter.
Finance This was a period in which the State’s need for money grew enormously, most notably because of the increasing costs of warfare. The old sources of royal income, from crown lands and customs dues, became increasingly unequal to the task. Henry VIII filled this gap by funding his wars from the plundered wealth of the monasteries, and he ran through the proceeds with great speed. Elizabeth had no such option. Her first response was to avoid war, and there was a remarkably long period of peace during the first thirty years of her reign, but the Spanish war of 1585-1604, along with the ruinous
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: